Trương Nguyên hỏi:
- Đã viết hôn thư chưa?
Hôn thư chính là giấy chứng nhận chuyển nhượng khế ước bán thân.
Tú bà nói:
- Đã viết rồi, đợi ngày kia lấy đủ ngân lượng thì sẽ cho người giao hôn thư cho Chúc Triều Phụng.
Trương Nguyên nghĩ bụng:
“Hay lắm, hôn thư chưa giao thì vẫn còn đường xoay chuyển”
Hắn nói:
- Ta chỉ muốn gặp Tuệ Khanh một lần, còn chuyện khác sẽ tự thương lượng với Chúc Triều Phụng.
Tú bà còn đang chần chừ, Trương Ngạc cả giận nói:
- Đừng nên từ chối, gặp một lần thì bà có bị tổn thất gì đâu. Tuy ta là người đọc sách, nhưng khi nổi giận cũng không nhẹ đâu.
Tú bà đành phải sai a hoàn đi mời Tuệ Nương. A hoàn vào trong một lúc, trở ra nói rằng Tuệ Nương không chịu gặp khách, tú bà đành đích thân đi mời. Lát sau, a hoàn và tú bà ở hai bên dìu một cô gái đi ra. Trương Nguyên đưa mắt nhìn qua, trông thấy một cô gái tuổi chừng đôi mươi, mái tóc đen tuyền, mày cong trăng non, bàn tay búp măng mềm mại ẩn trong tay áo, dưới váy là đôi gót sen nhỏ nhắn. Mặt trái xoan, cằm đầy, dung mạo chỉ ở tầm trung, hơn nữa lại không son phấn, vẻ mặt u buồn, nhìn qua thì cũng bình thường. Nữ nhân thanh lâu ở Tô Châu không thiếu người đẹp hơn Hầu Tuệ Khanh, nhưng mỗi người đều có nhân duyên của riêng mình. Phùng Mộng Long chính là mê luyến nàng Tuệ Khanh này.
Hầu Tuệ Khanh vén váy thi lễ với ba người Trương Nguyên, rồi xoay người muốn đi vào, Trương Nguyên nói:
- Hầu cô nương xin đợi chút, tại hạ có chuyện muốn nói.
Hầu Tuệ Khanh không ngồi xuống, chỉ hơi nghiêng người đứng bên cửa, dáng vẻ động lòng người.
Trương Nguyên nói:
- Tại hạ nghe nói có một Phùng sinh đồ tình đầu ý hợp với Hầu cô nương, có ý muốn chuộc thân giúp cô. Vì sao cô nương nỡ bỏ Phùng sinh đồ mà lấy Huy thương, phải chăng là ngại Phùng sinh đồ bần hàn mà thích Huy thương giàu sang?
Hầu Tuệ Khanh vừa nghe thấy thì nước mắt như mưa, nàng khóc thút thít.
Tú bà liền trừng mắt nói:
- Các người đến vì Phùng tú tài sao?
Trương Ngạc nói:
- Ta không quen nhìn thương nhân ỷ có nhiều tiền chà đạp người khác. Tú bà đây chỉ thích tiền, còn nàng ấy không phải do bà sinh ra chứ?
Mặt tú bà đỏ bừng, tức giận nói:
- Ba vị tú tài thật không hiểu chuyện, giả như có một vật nào đó, lẽ nào ra giá cao lại không bán đi bán cho người ra giá rẻ mạt à?
Trương Nguyên quát lên:
- Hoang đường, Hầu cô nương đây là người sống rành rành, không phải đồ vật.
Trương Ngạc nói:
- Giới Tử, đừng nói với bà ta những chuyện này. Tú bà chỉ biết tiền, đã vậy thì ta sẽ nói chuyện tiền với bà ta. Bà gọi Huy thương đến đây, chúng ta sẽ giáp mặt nói chuyện. Ha ha, nếu luận về phong lưu phóng khoáng, ta dám nói y không sánh bằng ta – Huy thương họ Chúc đó mấy tuổi rồi?
Tú bà lạnh lùng không đáp, đám a hoàn cũng không dám lên tiếng.
Trương Ngạc liền hỏi Hầu Tuệ Khanh, nàng thổn thức:
- Tiện thiếp không biết, chỉ thấy râu tóc đã hoa râm.
Tú bà liền quát a hoàn dẫn Hầu Tuệ Khanh vào trong, Trương Ngạc nói:
- Đợi đã.
Rồi y nói với tú bà:
- Huy thương đó bỏ ra bao nhiêu bạc chuộc thân, ta cũng theo đó mà ra, ta muốn Hầu Tuệ Khanh.
Tú bà nói:
- Sao có thể lật lọng như thế?
Trương Ngạc nói:
- Đừng nói nữa, mau mau gọi Huy thương đó tới, bằng không ta sẽ đưa Hầu Tuệ Khanh đi ngay bây giờ. Cho dù là mời nàng ấy đến Sơn Âm lưu lại mấy tháng, bà làm khó dễ ta được sao?
Tú bà vội nói:
- Tú tài Sơn Âm các người ức hiếp trên đầu người Tô Châu như ta à?
Trương Ngạc nói:
- Bà có thể ra ngoài hét như thế, đi báo quan cũng được.
Tú bà hết cách, đành sai người ra ngoài ụ hoa đào ở Xương Môn tìm Chúc Triều Phụng. Mục Chân Chân theo lệnh Trương Nguyên nói thầm vài câu với Hầu Tuệ Khanh, mắt nàng tức thì sáng lên. Nàng cắn môi, thi lễ với đám người Trương Nguyên rồi lui đi.
Ba người thong thả nhắm rượu. Khoảng một canh giờ sau thì ngoài cửa có tiếng bước chân, khoảng bảy, tám tên hầu xông vào đứng ở hành lang, theo sau là chiếc kiệu mây tiến vào. Một phú ông hơi béo, râu tóc hoa râm xuống kiệu, kêu lên:
- Vương Lục Ma!
Tú bà đó ra đón, xì xào to nhỏ một hồi. Phú ông này là Chúc Triều Phụng, sau khi đưa mắt quan sát đám người Trương Nguyên thì cười lạnh một tiếng, lão nói:
- Chập tối Chúc mỗ còn phải gặp Trần phủ tôn, không rảnh ở đây dây dưa, hiện giờ sẽ đưa Tuệ Nương đi.
Đám người hầu liền đồng thanh đáp ứng, tỏ rõ uy thế áp đảo.
Trương Ngạc giận dữ, đứng bật dậy nói:
- Ông dựa vào cái gì mà dẫn Hầu Tuệ Khanh đi, đưa khế ước ra cho ta xem!
Trương Đại cười lạnh nói:
- Mở miệng ra thì nhắc Trần phủ tôn, sợ quá đi.
Chúc Triều Phụng nói:
- Ta đã bỏ ra bốn trăm lượng bạc đặt trước.
Vừa phất tay, liền có người hầu kéo rương bạc nhỏ đến. Nắp rương mở ra, bên trong là bạc thuần hai mươi lượng một thỏi chất đầy rương.
Chúc Triều Phụng nói:
- Vương Lục Ma, đây là một ngàn hai trăm lượng bạc, cộng với bốn trăm lượng hôm kia, tiền chuộc thân đã giao rõ, bà giao cho ta hôn thư chấp thuận đi.
Trương Ngạc nói:
- Vương Lục Ma, ta cũng đã đặt tiền. Nếu vị Chúc thương nhân này đã bỏ ra một ngàn sáu trăm lượng để chuộc Tuệ Nương, vậy ta ra một ngàn tám trăm lượng.
Chúc Triều Phụng nhìn tú bà, hỏi:
- Vương Lục Ma, đây là ý gì, một nữ cưới hai chồng sao?
Tú bà chưa kịp trả lời, Trương Ngạc nói:
- Vương Lục Ma hãy khoan xen vào chuyện của ta và Huy thương này, tiền chuộc thân tăng thì bà có lợi, cớ sao không làm?
Y quay sang nói với Chúc Triều Phụng:
- Thu hồi ngân lượng của ông rồi biến đi, đừng lấy Trần phủ tôn ra dọa người. Giờ ta có thể cùng ông đi gặp Trần phủ tôn, thương nghị giá cả mua thiếp.
Chúc Triều Phụng rất tức giận, lão nói:
- Vậy được, ta ra giá hai ngàn lượng.
Trương Ngạc không hề chớp mắt, đáp trả:
- Ta ra hai ngàn năm trăm lượng.
Chúc Triều Phụng trừng mắt nhìn Trương Ngạc:
- Ta ra ba ngàn lượng.
Trương Ngạc nói:
- Ba ngàn năm trăm lượng.
Chúc Triều Phụng lại quan sát đám người Trương Ngạc, cười lạnh nói:
- Ngân lượng là thứ cứ mở miệng ra nói là có sao, ngươi muốn ra ba ngàn năm trăm lượng thì lấy ra ta xem.
Trương Ngạc nói:
- Để cho ông biết khó mà lui là chuyện của riêng chúng ta, nhìn ngân lượng là chuyện của ta và Vương Lục Ma. Ông cứ việc đến gặp Trần phủ tôn của ông đi, ông đi rồi ta sẽ cho người hồi thuyền lấy ngân lượng, sau đó đưa Tuệ Nương lên đường.
Chúc Triều Phụng cười lạnh:
- Ta ra bốn ngàn lượng, hiện ngân ở đây, có bản lĩnh thì ngươi cứ tăng giá. Hôm nay ta không đi, xem ngươi sáng mắt ra.
Trương Ngạc bật cười, hỏi:
- Ông thật sự bỏ ra bốn ngàn lượng chuộc thân cho Tuệ Nương sao?
Chúc Triều Phụng thoáng có cảm giác bị mắc bẫy, lúc này chỉ có nước chống chế, nói:
- Bốn ngàn lượng là cái thá gì, thế nào, ngươi không tăng giá sao?
Trương Ngạc hỏi:
- Sao không nhượng lại Tuệ Nương cho ta với giá ba ngàn năm trăm lượng, xem ta có thể bỏ ra nhiều ngân lượng đến vậy không?
Chúc Triều Phụng hoảng hốt.
Trương Ngạc cười ha hả, nói với tú bà:
- Vương Lục Ma, tự dưng bà có thêm hai ngàn bốn trăm lượng, nên cảm tạ ta thế nào đây?
Chúc Triều Phụng tức giận, rống lên:
- Vương Lục Ma, bà tìm hai tên tú tài vô lại chọc tức ta, đây là lừa gạt tống tiền, ta muốn cáo quan!
Huy thương rất hay kiện tụng, lấy thiếp, tranh tụng không sợ tốn tiền chỉ vì muốn thắng kiện. Nhưng Huy thương cũng rất khôn khéo, đây rõ ràng là nâng giá bịp lão, sao lão có thể coi tiền như cỏ rác, đương nhiên không chịu bỏ ra bốn ngàn lượng.
Trương Nguyên thản nhiên nói:
- Gặp quan cũng chẳng sao, đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một kẻ nguyện chịu, sao lại nói là lừa gạt? Chúc Triều Phụng ông không nguyện ra bốn ngàn lượng, cứ rẽ trái ra cửa rồi biến đi, lẽ nào còn chờ ta ép ông bỏ ra bốn ngàn lượng?
Chúc Triều Phụng hậm hực:
- Vậy ta không bỏ ra bốn ngàn lượng, nhượng lại cho các ngươi, các ngươi móc ra ba ngàn năm trăm lượng đi.
Trương Nguyên cười nói:
- Thương nhân như ông sao hồ đồ vậy, không biết chỉ có cạnh tranh thì mới nâng giá được à, nếu ông đã rút lui thì bên ta không cần bỏ ra ba ngàn năm trăm lượng. Hơn nữa là do ông lật lọng trước, muốn chuộc thân cho Tuệ Nương thì đưa bốn ngàn lượng đây, cáo quan cũng vô ích.
Nói rồi hắn phe phẩy chiếc quạt trong tay:
- Chiếc quạt này là do danh gia chế quạt Tô Châu – Thẩm Thiếu Lâu làm ra, đáng giá ba lượng bạc. Giờ ta bán cho ông với giá ba trăm lượng, ông muốn chứ, nếu không cần thì ông đi cáo trạng ta à?
Trương Đại, Trương Ngạc bật cười.
Chúc Triều Phụng thấy mình có lý nhưng không nói được, vô phương đấu thắng tú tài. Lão chỉ nhắm vào tú bà lý luận:
- Vương Lục Ma, hôm trước ta đã bàn rõ với bà, giờ có một ngàn sáu trăm lượng ở đây, ta chỉ muốn đòi người. Nếu hôm nay bà không giao người, ta sẽ đập nát chỗ này, bà tin hay không?
Tú bà mới đầu thấy hai bên không ngừng tăng giá, lòng thầm mừng rơn, một Tuệ Nương bằng tới ba người, vì vậy luôn im lặng đứng một bên. Nhưng lúc sau lại cảm thấy bất thường, ba tú tài này có vẻ như muốn đuổi Chúc Triều Phụng đi, lão vừa đi thì họ mới vu khống, sao chịu bỏ ra nhiều bạc đến thế. Cho nên lúc này thấy lão hỏi mình, tú bà vội nói:
- Tuệ Nương đương nhiên là của Chúc Triều Phụng.
Thói tham tiền vẫn không chừa, bà lại tiếp lời:
- Có điều một ngàn sáu trăm lượng bạc thì hơi ít, ta cũng không cần bốn ngàn lượng của ông, ba ngàn lượng thì thế nào?
Lúc này bỗng có tiếng nữ nhân hét lên:
- Không xong rồi, Tuệ Nương tự sát rồi, Tuệ Nương đã treo cổ!
Tú bà kinh hoảng, lật đật chạy vào trong.
Trương Nguyên kinh ngạc thốt lên:
- Sao Tuệ Nương lại tự sát!
Nhờ Vũ Lăng báo tin, Phùng Mộng Long và Trần sinh đồ cùng chạy đến. Đột nhiên nghe thấy Tuệ Nương tự vẫn, Phùng Mộng Long tin là thật, đau xé tâm can, ai oán thổn thức:
- Tuệ Nương!
- Đã viết hôn thư chưa?
Hôn thư chính là giấy chứng nhận chuyển nhượng khế ước bán thân.
Tú bà nói:
- Đã viết rồi, đợi ngày kia lấy đủ ngân lượng thì sẽ cho người giao hôn thư cho Chúc Triều Phụng.
Trương Nguyên nghĩ bụng:
“Hay lắm, hôn thư chưa giao thì vẫn còn đường xoay chuyển”
Hắn nói:
- Ta chỉ muốn gặp Tuệ Khanh một lần, còn chuyện khác sẽ tự thương lượng với Chúc Triều Phụng.
Tú bà còn đang chần chừ, Trương Ngạc cả giận nói:
- Đừng nên từ chối, gặp một lần thì bà có bị tổn thất gì đâu. Tuy ta là người đọc sách, nhưng khi nổi giận cũng không nhẹ đâu.
Tú bà đành phải sai a hoàn đi mời Tuệ Nương. A hoàn vào trong một lúc, trở ra nói rằng Tuệ Nương không chịu gặp khách, tú bà đành đích thân đi mời. Lát sau, a hoàn và tú bà ở hai bên dìu một cô gái đi ra. Trương Nguyên đưa mắt nhìn qua, trông thấy một cô gái tuổi chừng đôi mươi, mái tóc đen tuyền, mày cong trăng non, bàn tay búp măng mềm mại ẩn trong tay áo, dưới váy là đôi gót sen nhỏ nhắn. Mặt trái xoan, cằm đầy, dung mạo chỉ ở tầm trung, hơn nữa lại không son phấn, vẻ mặt u buồn, nhìn qua thì cũng bình thường. Nữ nhân thanh lâu ở Tô Châu không thiếu người đẹp hơn Hầu Tuệ Khanh, nhưng mỗi người đều có nhân duyên của riêng mình. Phùng Mộng Long chính là mê luyến nàng Tuệ Khanh này.
Hầu Tuệ Khanh vén váy thi lễ với ba người Trương Nguyên, rồi xoay người muốn đi vào, Trương Nguyên nói:
- Hầu cô nương xin đợi chút, tại hạ có chuyện muốn nói.
Hầu Tuệ Khanh không ngồi xuống, chỉ hơi nghiêng người đứng bên cửa, dáng vẻ động lòng người.
Trương Nguyên nói:
- Tại hạ nghe nói có một Phùng sinh đồ tình đầu ý hợp với Hầu cô nương, có ý muốn chuộc thân giúp cô. Vì sao cô nương nỡ bỏ Phùng sinh đồ mà lấy Huy thương, phải chăng là ngại Phùng sinh đồ bần hàn mà thích Huy thương giàu sang?
Hầu Tuệ Khanh vừa nghe thấy thì nước mắt như mưa, nàng khóc thút thít.
Tú bà liền trừng mắt nói:
- Các người đến vì Phùng tú tài sao?
Trương Ngạc nói:
- Ta không quen nhìn thương nhân ỷ có nhiều tiền chà đạp người khác. Tú bà đây chỉ thích tiền, còn nàng ấy không phải do bà sinh ra chứ?
Mặt tú bà đỏ bừng, tức giận nói:
- Ba vị tú tài thật không hiểu chuyện, giả như có một vật nào đó, lẽ nào ra giá cao lại không bán đi bán cho người ra giá rẻ mạt à?
Trương Nguyên quát lên:
- Hoang đường, Hầu cô nương đây là người sống rành rành, không phải đồ vật.
Trương Ngạc nói:
- Giới Tử, đừng nói với bà ta những chuyện này. Tú bà chỉ biết tiền, đã vậy thì ta sẽ nói chuyện tiền với bà ta. Bà gọi Huy thương đến đây, chúng ta sẽ giáp mặt nói chuyện. Ha ha, nếu luận về phong lưu phóng khoáng, ta dám nói y không sánh bằng ta – Huy thương họ Chúc đó mấy tuổi rồi?
Tú bà lạnh lùng không đáp, đám a hoàn cũng không dám lên tiếng.
Trương Ngạc liền hỏi Hầu Tuệ Khanh, nàng thổn thức:
- Tiện thiếp không biết, chỉ thấy râu tóc đã hoa râm.
Tú bà liền quát a hoàn dẫn Hầu Tuệ Khanh vào trong, Trương Ngạc nói:
- Đợi đã.
Rồi y nói với tú bà:
- Huy thương đó bỏ ra bao nhiêu bạc chuộc thân, ta cũng theo đó mà ra, ta muốn Hầu Tuệ Khanh.
Tú bà nói:
- Sao có thể lật lọng như thế?
Trương Ngạc nói:
- Đừng nói nữa, mau mau gọi Huy thương đó tới, bằng không ta sẽ đưa Hầu Tuệ Khanh đi ngay bây giờ. Cho dù là mời nàng ấy đến Sơn Âm lưu lại mấy tháng, bà làm khó dễ ta được sao?
Tú bà vội nói:
- Tú tài Sơn Âm các người ức hiếp trên đầu người Tô Châu như ta à?
Trương Ngạc nói:
- Bà có thể ra ngoài hét như thế, đi báo quan cũng được.
Tú bà hết cách, đành sai người ra ngoài ụ hoa đào ở Xương Môn tìm Chúc Triều Phụng. Mục Chân Chân theo lệnh Trương Nguyên nói thầm vài câu với Hầu Tuệ Khanh, mắt nàng tức thì sáng lên. Nàng cắn môi, thi lễ với đám người Trương Nguyên rồi lui đi.
Ba người thong thả nhắm rượu. Khoảng một canh giờ sau thì ngoài cửa có tiếng bước chân, khoảng bảy, tám tên hầu xông vào đứng ở hành lang, theo sau là chiếc kiệu mây tiến vào. Một phú ông hơi béo, râu tóc hoa râm xuống kiệu, kêu lên:
- Vương Lục Ma!
Tú bà đó ra đón, xì xào to nhỏ một hồi. Phú ông này là Chúc Triều Phụng, sau khi đưa mắt quan sát đám người Trương Nguyên thì cười lạnh một tiếng, lão nói:
- Chập tối Chúc mỗ còn phải gặp Trần phủ tôn, không rảnh ở đây dây dưa, hiện giờ sẽ đưa Tuệ Nương đi.
Đám người hầu liền đồng thanh đáp ứng, tỏ rõ uy thế áp đảo.
Trương Ngạc giận dữ, đứng bật dậy nói:
- Ông dựa vào cái gì mà dẫn Hầu Tuệ Khanh đi, đưa khế ước ra cho ta xem!
Trương Đại cười lạnh nói:
- Mở miệng ra thì nhắc Trần phủ tôn, sợ quá đi.
Chúc Triều Phụng nói:
- Ta đã bỏ ra bốn trăm lượng bạc đặt trước.
Vừa phất tay, liền có người hầu kéo rương bạc nhỏ đến. Nắp rương mở ra, bên trong là bạc thuần hai mươi lượng một thỏi chất đầy rương.
Chúc Triều Phụng nói:
- Vương Lục Ma, đây là một ngàn hai trăm lượng bạc, cộng với bốn trăm lượng hôm kia, tiền chuộc thân đã giao rõ, bà giao cho ta hôn thư chấp thuận đi.
Trương Ngạc nói:
- Vương Lục Ma, ta cũng đã đặt tiền. Nếu vị Chúc thương nhân này đã bỏ ra một ngàn sáu trăm lượng để chuộc Tuệ Nương, vậy ta ra một ngàn tám trăm lượng.
Chúc Triều Phụng nhìn tú bà, hỏi:
- Vương Lục Ma, đây là ý gì, một nữ cưới hai chồng sao?
Tú bà chưa kịp trả lời, Trương Ngạc nói:
- Vương Lục Ma hãy khoan xen vào chuyện của ta và Huy thương này, tiền chuộc thân tăng thì bà có lợi, cớ sao không làm?
Y quay sang nói với Chúc Triều Phụng:
- Thu hồi ngân lượng của ông rồi biến đi, đừng lấy Trần phủ tôn ra dọa người. Giờ ta có thể cùng ông đi gặp Trần phủ tôn, thương nghị giá cả mua thiếp.
Chúc Triều Phụng rất tức giận, lão nói:
- Vậy được, ta ra giá hai ngàn lượng.
Trương Ngạc không hề chớp mắt, đáp trả:
- Ta ra hai ngàn năm trăm lượng.
Chúc Triều Phụng trừng mắt nhìn Trương Ngạc:
- Ta ra ba ngàn lượng.
Trương Ngạc nói:
- Ba ngàn năm trăm lượng.
Chúc Triều Phụng lại quan sát đám người Trương Ngạc, cười lạnh nói:
- Ngân lượng là thứ cứ mở miệng ra nói là có sao, ngươi muốn ra ba ngàn năm trăm lượng thì lấy ra ta xem.
Trương Ngạc nói:
- Để cho ông biết khó mà lui là chuyện của riêng chúng ta, nhìn ngân lượng là chuyện của ta và Vương Lục Ma. Ông cứ việc đến gặp Trần phủ tôn của ông đi, ông đi rồi ta sẽ cho người hồi thuyền lấy ngân lượng, sau đó đưa Tuệ Nương lên đường.
Chúc Triều Phụng cười lạnh:
- Ta ra bốn ngàn lượng, hiện ngân ở đây, có bản lĩnh thì ngươi cứ tăng giá. Hôm nay ta không đi, xem ngươi sáng mắt ra.
Trương Ngạc bật cười, hỏi:
- Ông thật sự bỏ ra bốn ngàn lượng chuộc thân cho Tuệ Nương sao?
Chúc Triều Phụng thoáng có cảm giác bị mắc bẫy, lúc này chỉ có nước chống chế, nói:
- Bốn ngàn lượng là cái thá gì, thế nào, ngươi không tăng giá sao?
Trương Ngạc hỏi:
- Sao không nhượng lại Tuệ Nương cho ta với giá ba ngàn năm trăm lượng, xem ta có thể bỏ ra nhiều ngân lượng đến vậy không?
Chúc Triều Phụng hoảng hốt.
Trương Ngạc cười ha hả, nói với tú bà:
- Vương Lục Ma, tự dưng bà có thêm hai ngàn bốn trăm lượng, nên cảm tạ ta thế nào đây?
Chúc Triều Phụng tức giận, rống lên:
- Vương Lục Ma, bà tìm hai tên tú tài vô lại chọc tức ta, đây là lừa gạt tống tiền, ta muốn cáo quan!
Huy thương rất hay kiện tụng, lấy thiếp, tranh tụng không sợ tốn tiền chỉ vì muốn thắng kiện. Nhưng Huy thương cũng rất khôn khéo, đây rõ ràng là nâng giá bịp lão, sao lão có thể coi tiền như cỏ rác, đương nhiên không chịu bỏ ra bốn ngàn lượng.
Trương Nguyên thản nhiên nói:
- Gặp quan cũng chẳng sao, đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một kẻ nguyện chịu, sao lại nói là lừa gạt? Chúc Triều Phụng ông không nguyện ra bốn ngàn lượng, cứ rẽ trái ra cửa rồi biến đi, lẽ nào còn chờ ta ép ông bỏ ra bốn ngàn lượng?
Chúc Triều Phụng hậm hực:
- Vậy ta không bỏ ra bốn ngàn lượng, nhượng lại cho các ngươi, các ngươi móc ra ba ngàn năm trăm lượng đi.
Trương Nguyên cười nói:
- Thương nhân như ông sao hồ đồ vậy, không biết chỉ có cạnh tranh thì mới nâng giá được à, nếu ông đã rút lui thì bên ta không cần bỏ ra ba ngàn năm trăm lượng. Hơn nữa là do ông lật lọng trước, muốn chuộc thân cho Tuệ Nương thì đưa bốn ngàn lượng đây, cáo quan cũng vô ích.
Nói rồi hắn phe phẩy chiếc quạt trong tay:
- Chiếc quạt này là do danh gia chế quạt Tô Châu – Thẩm Thiếu Lâu làm ra, đáng giá ba lượng bạc. Giờ ta bán cho ông với giá ba trăm lượng, ông muốn chứ, nếu không cần thì ông đi cáo trạng ta à?
Trương Đại, Trương Ngạc bật cười.
Chúc Triều Phụng thấy mình có lý nhưng không nói được, vô phương đấu thắng tú tài. Lão chỉ nhắm vào tú bà lý luận:
- Vương Lục Ma, hôm trước ta đã bàn rõ với bà, giờ có một ngàn sáu trăm lượng ở đây, ta chỉ muốn đòi người. Nếu hôm nay bà không giao người, ta sẽ đập nát chỗ này, bà tin hay không?
Tú bà mới đầu thấy hai bên không ngừng tăng giá, lòng thầm mừng rơn, một Tuệ Nương bằng tới ba người, vì vậy luôn im lặng đứng một bên. Nhưng lúc sau lại cảm thấy bất thường, ba tú tài này có vẻ như muốn đuổi Chúc Triều Phụng đi, lão vừa đi thì họ mới vu khống, sao chịu bỏ ra nhiều bạc đến thế. Cho nên lúc này thấy lão hỏi mình, tú bà vội nói:
- Tuệ Nương đương nhiên là của Chúc Triều Phụng.
Thói tham tiền vẫn không chừa, bà lại tiếp lời:
- Có điều một ngàn sáu trăm lượng bạc thì hơi ít, ta cũng không cần bốn ngàn lượng của ông, ba ngàn lượng thì thế nào?
Lúc này bỗng có tiếng nữ nhân hét lên:
- Không xong rồi, Tuệ Nương tự sát rồi, Tuệ Nương đã treo cổ!
Tú bà kinh hoảng, lật đật chạy vào trong.
Trương Nguyên kinh ngạc thốt lên:
- Sao Tuệ Nương lại tự sát!
Nhờ Vũ Lăng báo tin, Phùng Mộng Long và Trần sinh đồ cùng chạy đến. Đột nhiên nghe thấy Tuệ Nương tự vẫn, Phùng Mộng Long tin là thật, đau xé tâm can, ai oán thổn thức:
- Tuệ Nương!
/345
|