Văn sĩ họ Hàn này và Tiền Khiêm Ích chính là tiến sĩ cùng bảng, Tiền Khiêm Ích thi đình đứng thứ ba, y thứ nhất - Trạng Nguyên Hàn Kính, thầy là Tuyên Thành Thang Tân Doãn. Văn danh của Tiền Khiêm Ích xa hơn Hàn Kính, cho nên khi Hàn Kính đỗ đầu, sĩ luận ồn ào, cho rằng quan đảm nhiệm thi hội phân hiệu Thang Tân Doãn bao che cho Hàn Kính. Thang Tân Doãn là thủ lĩnh Tuyên đảng, vì thế nên bị quân đảng Đông Lâm buộc tội, năm sau xem xét cách chức về quê, cái ô Hàn Kính ở trong triều đã mất nên y cũng từ quan về ở ẩn, Hàn kính nhận ra Tiền Khiêm Ích là người cổ động đảng Đông Lâm buộc tội thầy trò y, cực hận Tiền Khiêm Ích, muốn mượn lần thi hương Chiết Giang này làm cho Tiền Khiêm Ích bị bãi quan, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
...
Khi Tiết Đồng vào thành đáp lời, đúng lúc gặp mấy người Trương Nguyên và Hoàng Tôn Tố đứng bên Vạn Tiên Kiều, trước đại môn của hiệu vải Thịnh Mĩ đang đốt pháo Lốp bốp , Trương Nguyên viết tấm biển treo cao, Hàng Châu tràn ngập khói pháo, hiệu vải Thịnh Mỹ chính thức khai trương buôn bán rồi. Thanh Phổ Lục thị ở Hàng Châu không có chút nền móng nào, cho nên một tháng trước khi hiệu vải Thịnh Mỹ bắt đầu lên kế hoạch kinh doanh, tất cả thương gia Tây thành tập hợp thảo luận muốn liên kết với nhau loại trừ Thịnh Mỹ. Không ngờ ngày hôm trước mới biết đệ đệ của điếm chủ là tân khoa giải Nguyên, chính là con cháu Sơn Âm Trương thị, vì thế các thương gia đã cùng nhau im lặng rồi.
Tiết Đồng tiến lên phía trước nói:
- Giới Tử tướng công, đây là hồi âm của Uông tú tài.
Trương Nguyên nói:
- Tốt, tiểu Đồng khổ cực rồi, mau đi lĩnh tiền mừng khai trương, còn có trái cây nữa.
Tiết Đồng đi nhanh như chớp.
Trương Nguyên nhìn hồi âm của Uông Nhữ Khiêm, thư pháp của Uông Nhữ Khiêm học theo Nhị vương đấy, có công lực, Trương Nguyên thưởng thức một lát, nói với Trương Đại, Hoàng Tôn Tố:
- Uông Nhữ Khiêm nói trước canh ba buổi trưa phái người tới đưa bạc và điển khế ước mua bán nhà. Đại huynh, Chân Trường huynh, hai vị cùng đệ đi một chuyến đi.
Trương Đại, Hoàng Tôn Tố vui vẻ nói:
- Được, cùng đi.
Vì vậy khi giờ Ngọ nhị khắc, Uông Thủ Thái dẫn tám người mang rương bạc và một ban nhạc công diễn tấu sáo, trống đi vào hiệu vải Thịnh Mỹ, thì Trương giải Nguyên không ở trong điếm, mời bọn họ đợi chút, Trương giải Nguyên rất nhanh sẽ trở về.
Uông Thủ Thái cũng không vào tiệm ngồi, chỉ đứng trước đại môn của hiệu vải Thịnh Mĩ, bốn cái rương bạc bầy bắt mắt kia đặt ở bậc lên xuống của cửa lớn, phủ kín vụn mảnh pháo đỏ, ban cổ xuý dào dạt sôi sổi, người lại đây hỏi thăm có gì việc vui không ngừng? Uông Thủ Thái chỉ thản nhiên nói:
- Huy Châu Uông thị mang lễ vật tới nhận lỗi với Trương giải Nguyên, trước kia có chút hiểu lầm, bây giờ đã hòa giải được rồi.
Tên Uông Thủ Thái này giải thích mập mờ khiến những người đó càng hiếu kỳ, rốt cuộc là hiểu lầm gì? Làm sao lại giải hòa rồi? Đem rương bạc này tới làm cái gì? Uông Thủ Thái không đáp lại nhiều, những người này liền lui sang một bên hỏi thăm tám người hầu Uông thị khiêng rương bạc tới, quả nhiên được giải thích tường tận. Hóa ra là Uông thị mấy người hoài nghi Trương giải Nguyên cùng với Hàn Xã trong lần thi hương này làm rối kỉ cương, bằng không Hàn Xã làm sao có thể trúng hai mươi tám người, vì thế tuyên truyền là quan chủ khảo dự định cho hai mươi tám tinh tú của Hàn Xã thượng bảng, nhưng giờ mới biết được chỉ là hiểu lầm, Uông mỗ quyết định bồi thường cho Trương giải Nguyên vạn lượng bạc trắng và danh vườn Bất Hệ Viên bên Tây Hồ.
Khi giải thích việc này, người hầu Uông thị tự nhiên có bộ dạng rất bi phẫn, mấy người hỏi thăm dĩ nhiên là nghe được ngụ ý: Uông mỗ nhân bị bức bách bởi uy thế của Trương Nguyên, lúc này mới lấy vạn lượng bạc và danh vườn Tây Hồ đến giải hòa.
Trương Nguyên đỗ đầu bảng, Hàn Xã đại thắng, vốn là việc bị người người đố kỵ, đây là lẽ thường tình. Giờ lại nghe nói Trương Nguyên bức bách người khác lấy món tiền khổng lồ và danh vườn, còn muốn Uông thị diễn tấu sáo cùng trống đến nhận lỗi như vậy, thật sự là ngang ngược càn rỡ. Cho nên mọi người nghe được chuyện này, đều tụ ở trước hiệu vải Thịnh Mĩ chỉ trỏ, tỏ vẻ bất mãn. Uông Thủ Thái kia lần nữa thỉnh cầu người vây xem tản đi, chớ để ảnh hưởng thành ý nhận lỗi của Uông thị , nhưng mấy người vây xem này nào chịu nghe, người càng tụ tập lại nhiều hơn, tập hợp ở Vạn Tiên kiều, hai bên cửa hàng, tiệm tạp hóa, tiệm sơn hóa, tiệm trúc hóa, tiệm đại gấm, tiệm nam bắc hương liệu, tiệm nam quả, tiệm hải thái, hàng gạo đi, hoa màu cũng đi, tiệm vải, tiệm giấy, dược liệu sống chín , nhiều vô số, có trên trăm cửa hàng, người lui tới vốn đã nhiều, càng làm nửa bên phố của hiệu vải Thịnh Mĩ chen lấn chật như nêm.
Chợt nghe có người hô:
- Trương giải Nguyên đã về, Trương giải Nguyên đã về rồi.
Đám người tránh ra một lối, vài người hầu che đỉnh kiệu thong thả đi tới trước hiệu vải Thịnh Mĩ , từ trong kiệu bước xuống chính là Trương Nguyên, cũng không thèm để ý cảnh tượng người đối diện trước cửa như bức tường, nhìn lướt qua bốn cái rương bạc trước bậc, cố ý ngạo mạn hỏi Uông Thủ Thái:
- Ngươi là người phương nào, Uông Nhữ Khiêm không tới sao?
Uông Thủ Thái thầm nghĩ: Quả nhiên là thiếu niên đắc chí, thái độ ngông cuồng, dân chúng vây xem đều không coi ra gì, tốt lắm, tốt lắm, xem bộ dạng như vậy thật đúng là muốn lấy vạn lượng bạc của ta đây. Khiêm tốn nói:
- Tại hạ là Uông Thủ Thái, tộc huynh của tại hạ là Uông Nhữ Khiêm, tộc huynh của tại hạ sợ Trương giải Nguyên sắc sảo không dám tiến đến, nên bảo tại hạ ra mặt, bạc và khế đất Bất Hệ Viên tại hạ đều đã mang đến, mời Trương giải Nguyên xem.
Vẫy tay một cái, bốn người hầu Uông thị đi lên mở rương bạc ra.
Ánh mặt trời chính ngọ chiếu sáng, nén bạc bên trong rương phát sáng rạng rỡ, tiếng thán phục của dân chúng vây xem vang thành, cực kỳ hâm mộ, ghen tị, khinh miệt, tham lam... Đủ loại thần thái phức tạp mỗi người một cách biểu hiện không ai giống ai.
Trương Nguyên gật gật đầu, nói:
- Uông Nhữ Khiêm đã biết sai, cũng chịu nhận lỗi với ta cùng Hàn Xã đồng nhân, án bịa đặt trường thi kia ta cũng sẽ không truy cứu nữa, bảo y yên tâm.
Uông thủ thái chắp tay trước ngực nói:
- Đa tạ Trương giải Nguyên khoan hồng độ lượng.
Trong lòng cười lạnh: Ngươi thật đúng là xem mình là Bố chính sứ, Án sát sứ rồi, buồn cười.
Trương Nguyên trước hết bảo Diêu thúc, Vũ Lăng mấy người đem bốn cái rương bạc đến cửa chính bên kia, lại bảo Vũ Lăng ôm ra một cái hòm gỗ nhỏ, lấy ra năm mươi thỏi bạc trong rương bạc đặt vào trong rương gỗ nhỏ, nén bạc này 20 lượng một thỏi, năm mươi thỏi chính là một ngàn lượng, Uông Thủ Thái nhìn thấy kinh ngạc, không biết Trương Nguyên làm ra vẻ như vậy là vì sao?
Trương Nguyên lại sai người đem một mảnh thư án nhỏ bày ra, giấy và bút mực đợi sẵn. Ngay trước cái nhìn chằm chằm của dân chúng trước cửa cùng Uông Thủ Thái ký kết khế ước điển vườn, cái gọi là thế chấp dùng Bất Hệ Viên, nói đúng là Bất Hệ Viên trước đây tất cả của Uông Nhữ Khiêm, sau khi Trương Nguyên trả bảy trăm lượng bạc ký kết khế ước thì có quyền sử dụng bảy mươi năm, trong bảy mươi năm này không cần trả phí sử dụng vườn, mãn kỳ sẽ trả lại vườn cho vườn chủ, đương nhiên, theo quy định bất cứ lúc nào vườn chủ có thể dùng bảy trăm lượng bạc đem chuộc lại quyền sử dụng vườn, nhưng Trương Nguyên yêu cầu khế ước viết rõ trong bảy mươi năm không được chuộc về.
Đối với Trương Nguyên đã sớm thích ứng quyền sử dụng hạn bảy mươi năm này mà nói, việc này như dùng bảy trăm lượng bạc để mua Bất Hệ Viên, nghe nói phí Uông Nhữ Khiêm xây dựng Bất Hệ Viên không dưới vạn kim, chẳng phải là kiếm lớn, nhưng Uông Nhữ Khiêm, Uông Thủ Thái thì làm sao có thể hiểu được thâm ý và ảo diệu của Trương Nguyên khi nói phải thế chấp vườn bảy mươi năm. Mà đối với dân chúng xung quanh mà nói, phí thế chấp vườn một năm mười lượng bạc coi như hợp lý, Trương Nguyên chưa được coi là ỷ thế hiếp người. Trong Kim Bình Mai Võ Đại Lang và Phan Kim Liên hai người ở Dương Cốc huyện thành thế chấp một ngôi lầu hai tầng bốn gian phòng ốc, kỳ hạn là một kỷ, chính là mười hai năm, tiền trả thế chấp là mười hai lượng bạc, Bất Hệ Viên tuy lớn, nhưng trong con mắt dân chúng bình thường, một năm mười lượng bạc cũng được rồi, vấn đề là, kẻ có tiền ai chịu đem vườn đi thế chấp như vậy?
Đối với điều kiện trước khi mãn hạn bảy mươi năm vườn chủ không được chuộc vườn, Uông Thủ Thái trần trừ một chút, ngẫm lại vẫn đồng ý, viết xong khế ước, Uông Thủ Thái kí tên đồng ý trước, sau đó cung kính đưa bút lông cho Trương Nguyên, Uông Thủ Thái cực kỳ coi trọng chữ kí này của Trương Nguyên, đây là chứng cớ mà.
Trương Nguyên lại nói:
- Chờ chút, lập khế không có người bảo lãnh sao được.
Ngẩng đầu nhìn ra hướng nam con phố, chợt nghe được tiếng quan sai quát, đám người chật chội kia nhìn như đã chật tắc cả con phố, nhưng dưới tiếng quát thúc giục, cũng rất mau giãn ra khoảng không sáu thước, sức mạnh kéo giãn của cơ thể con người lại được kiểm chứng.
Tay sai mở đường, đội ngũ vác cờ lọng đi trước, bốn tên nâng kiệu, tiểu lại, công sai đi theo, đằng sau còn hơn mười người kẻ sĩ đi theo nữa, dẫn đầu đúng là Hoàng Tôn Tố và Trương Đại.
Kiệu lớn dừng lại trước cửa hiệu vải Thịnh Mĩ , Trương Nguyên bước ra trước kiệu đón, thi lễ với cỗ kiệu nói:
- Làm phiền lão đại nhân.
Thông phán Phủ Hàng Châu Thạch Duy Bình bước xuống kiệu, mỉm cười trả lễ Trương Nguyên, nhìn tường người hai bên lặng ngắt như tờ, cau mày nói:
- Các ngươi không đi làm việc của mình, vây tụ ở ở đây làm chi!
Đám người không tiếng động, rồi tự lui ra phía sau hai bên nửa thước, chỉ nghe tiếng ván cửa của cửa tiệm bên đường bị chen lấn cạch cạch vang.
Thông phán chính là quan lục phẩm, quản lý tiền và lương thực của một phủ, tố tụng, quyền lực rất lớn, là phủ quan dân chúng kính sợ nhất. Uông Thủ Thái kia mặc dù nhiều trí, lúc này cũng chỉ còn nước chắp tay trước ngực đứng ở dưới bậc không dám tự ý nói gì. Trương Nguyên là cử nhân, có thể kháng lễ với quan địa phương, Uông Thủ Thái y chỉ là một tên tiểu quan không được xếp hạng, cho nên dù biết tình thế không ổn, nhưng ngoại trừ việc đứng sang bên cạnh thì chẳng thể làm gì khác nữa!
Một cái ghế dựa mũ quan bằng gỗ hoa lê bày trước đại môn, Thạch Thông phán vén áo bào ngồi xuống, Trương Nguyên từ trong ngực áo lấy ra hai tờ giấy trình lên, nói:
- Mời lão đại nhân xem, đây là văn khoán Hàn Xã đồng nhân chúng tại hạ quyên tặng chín ngàn lượng bạc cho Bảo Thạch sơn dưỡng tể viện, mời lão đại nhân đóng dấu ký nhận, chín ngàn lượng bạc ở ngay đây.
Chỉ hướng bốn cái rương bạc kia.
Trước khi Chung thái giám rời khỏi Hàng thành, đã đem Bảo Thạch sơn dưỡng tể viện giao do phủ Hàng Châu quản lý, dưỡng tể viện này cũng có tính chất chính thức. Ở trong phạm vi quản hạt của Thông phán, tự nhiên được quyên tặng đến chín ngàn lượng bạc, Thạch Thông phán sao có thể không mừng được. Mấy năm nay thiên tai thường xuyên, phủ Hàng Châu đề phòng mất mùa cứu cấp làm tốt lắm, đó chính là chiến tích, Thạch Thông phán vui vẻ nói:
- Quý xã đồng nhân, chí tại thế đạo, quan tâm dân chúng khó khăn, thật sự làm cho người ta kính nể.
Trương Nguyên khiêm tốn nói:
- “Thiên hạ nhất thân, tang tử nhất thể” (tất cả mọi nơi trên đất nước đều là quê hương của mình) Hàn Xã luôn luôn đề xướng tinh thần trung quân yêu dân, lần này có cơ duyên có thể vì dân chúng Hàng Châu làm một ít việc thiện, chính là tâm nguyện của người Hàn Xã tại hạ.
Thạch Thông phán rất vui sướng, lập tức lệnh tiểu quan giữ ấn tiến lên, tự tay đóng dấu. Thông phán quan ấn lên hai tờ văn khoán quyên tặng, cũng kí tên và ghi can chi năm tháng, sau đó một bản giao cho Trương Nguyên, một bản còn lại do Thạch Thông phán giữ.
Trương Đại dưới bậc vỗ tay trước, còn Hoàng Tôn Tố cùng cử nhân Hàn Xã cũng vỗ tay theo, dân chúng vây xem thấy Trương Nguyên không tham tiền, một vạn lượng quyên chín ngàn lượng, cũng tán thưởng.
Trương Nguyên đem khế ước điển vườn vừa lập đưa cho Thạch Thông phán xem, mời thạch Thông phán sai một gã tiểu quan làm người bảo đảm, Thạch Thông phán vui mừng thiếu chút nữa tự hạ thân phận làm người bảo lãnh, may vẫn còn kiêu ngạo, để cho một thủ hạ là điển sử họ Ngô làm người bảo lãnh, giây lát Trương Nguyên và Ngô điển sử kia đều kí tên đồng ý xong trên hai tờ văn khoán.
Trương Nguyên sai Vũ Lăng lấy ra mười lăm thỏi bạc từ trong rương gỗ nhỏ kia, còn dư lại ba mươi lăm thỏi tổng cộng bảy trăm lượng bạc làm tiền điển vườn giao cho Uông Thủ Thái, Trương Nguyên đem một bản khoán đưa cho Uông Thủ Thái, cất cao giọng nói:
- Ngân khoán thanh toán xong, thỉnh cầu Uông tiên sinh nội trong ba ngày đem dọn ra ngoài Bất Hệ Viên, mấy ngày nữa tại hạ phải cử hành Hàn Xã nhã tập ở vườn.
Trương Đại và một đám Hàn Xã xã viên lại mạnh mẽ vỗ tay, hay lắm, hay lắm, Hàn Xã ở Hàng Châu có một điểm dừng chân rồi, Bất Hệ Viên có vườn lá đỏ rất nổi danh, cuối mùa thu cũng chính là thời điểm ngắm vườn lá đỏ.
Trương Nguyên lại cảnh cáo Uông Thủ Thái nói:
- Từ giờ khắc này, Bất Hệ Viên đã thế chấp cho ta, Uông thị các ngươi có thể mang những đồ vật có liên quan bên trong vườn đi, nhưng không được cố ý phá hỏng cảnh quan lâm viên, nếu không ta sẽ tố cáo các ngươi.
Uông thủ thái mặt đỏ bừng, Trương Nguyên dùng bạc y đưa tới trả tiền thế chấp vườn, chuyện này đúng là BA~ BA~ đánh vào mặt y. Hơn nữa ban đầu y muốn mượn chuyện này phá hoại thanh danh của Trương Nguyên, kế sách ly gián quan hệ của Trương Xã thủ và Hàn Xã đồng chí đã hoàn toàn thất bại rồi, cũng chính là vạn lượng bạc này của Cửu huynh Uông Nhữ Khiêm tặng không công rồi, không có hữu ích gì cho Uông thị. Y mang cổ xuý thủ diễn tấu sáo và trống tới ngược lại để tuyên dương vụ bê bối Uông thị bịa đặt chuyện không thành phải bồi thường bạc, ồ, vạn lượng bạc còn có một chút thừa đấy, thu hồi bảy trăm lượng bạc, nhưng lại thế chấp Bất Hệ Viên to như vậy, quả thực là thiên hạ đại tiếu mà!
Uông Thủ Thái khóc không ra nước mắt, hận một nỗi không có kẽ đất nào mà chui xuống.
Trương Nguyên nói với Thạch Thông phán:
- Lão đại nhân mời vào trong, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, hiệu vải này là sản nghiệp nhà tỷ phu của vãn sinh, hôm nay khai trương, lão đại nhân có thể tới, thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này.
Thạch Thông phán ngẩng đầu nhìn biển hiệu Trương Nguyên viết kia, chắp tay cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, vậy ta đây xin làm phiền.
Những kẻ sĩ ở triều Vãn Minh kinh doanh là chuyện cực phổ biến, thậm chí có sinh đồ ngại thi tháng, thi quý phiền toái, dứt khoát chủ động yêu cầu xóa công danh sinh đồ để chuyên tâm kinh doanh buôn bán. Điều này chủ yếu là bởi vì kỳ thi cử nhân, tiến sĩ quá khó khăn rồi, thà lãng phí cả đời trong tràng ốc, chi bằng sớm bứt ra làm việc khác. Đây thật ra là lựa chọn rất sáng suốt, làn gió kẻ sĩ làm kinh doanh ở Giang Nam ngày càng nhiều. Cho dù không có quan thân, địa vị thuần túy thương nhân cũng không hề thấp, chỉ cần có tiền là được, cho nên Thạch Thông phán không hề kinh ngạc trước công việc làm ăn của tỷ phu Trương Nguyên. Trương Nguyên là bản khoa giải Nguyên, Hàn Xã Xã thủ, tiền đồ rộng mở không thể lường trước được, sao có thể so sánh với cử nhân bình thường, đương nhiên, muốn Thạch Thông phán đặc biệt đến mừng khai trương hiệu vải thì y không thể bỏ qua điều này được, lúc này may mắn gặp dịp, sao có thể từ chối được.
Trương Nguyên mời đại huynh Trương Đại cùng hắn tiếp Thạch Thông phán, còn lại Hàn Xã xã viên và quan sai của Thạch Thông phán đều đến Túy Tiên lâu ở đầu phố dùng cơm, Vũ Lăng tự sẽ đi tính tiền, vạn lượng bạc Uông Thủ Thái đưa tới không phải còn dư ba trăm lượng ư, vừa lúc dùng để mời khách ăn cơm còn có chi phí để mấy ngày nữa nhã tập ở Bất Hệ Viên.
Trên bàn rượu, Trương Nguyên nói với Thạch Thông phán chi tiết căn nguyên hậu quả chuyện hôm nay. Thạch Thông phán sáng sớm nghe nói việc đêm qua sinh đồ thi rớt làm loạn trường thi. Vụ án do nha môn Bố chính Sứ ti và nha môn Án Sát Sứ ti xử trí, phủ Hàng Châu nha vẫn chưa biết. Lúc này nghe Trương Nguyên kể lại ngọn nguồn và nguyên nhân của việc hiến tặng bạc, Thạch Thông phán tuy cảm giác mình bị Trương Nguyên lợi dụng một chút, hơi khó chịu, nhưng việc này đối với y mà nói hiển nhiên là có ích, trong tay có bạc dễ làm việc mà. Trương Nguyên có thể đem bạc đi quyên góp chứng tỏ mình thanh liêm, nếu không Trương Nguyên giữ lại số bạc đó cũng không phạm luật gì.
Thạch Thông phán cười nói:
- Giải Nguyên lang trí tuệ hơn người, Uông Nhữ Khiêm cũng gọi là danh sĩ, lại tạo lời đồn như vậy, thật là ngu xuẩn, hiện tại lại lấy món tiền khổng lồ đến cầu hòa. Trương giải Nguyên thật sự không truy cứu chuyện này?
Thạch Thông phán hoàn toàn không hiểu điều ảo diệu trong đó, tưởng rằng Uông Nhữ Khiêm đưa bạc đến thật sự là muốn cầu xin Trương Nguyên tha thứ.
Trương Nguyên lại cười nói:
- Vãn sinh đương nhiên là người có tín nghĩa, Uông Nhữ Khiêm đã biết sai và gióng trống khua chiêng chịu nhận lỗi, tại hạ sẽ không lại ra mặt truy cứu chuyện này, nhưng chuyện này không phải chỉ đề cập đến một mình vãn sinh, còn liên lụy đến hai vị chủ khảo quan, quốc gia có luật pháp, vu cáo hãm hại có tội, vãn sinh tin rằng Hà Phương Bá, Trương Phân Thủ và Diệp Ngự sử sẽ theo lẽ công bằng xử trí án này đấy.
Thạch Thông phán thầm nghĩ: Trương Nguyên này, tuổi còn nhỏ, gặp phú quý không tham, tâm kế sâu đậm, triều đình về sau nhất định sẽ có chỗ của đứa trẻ này.
...
Uông Thủ Thái tím mặt, ánh mắt hiện đầy những vằn đỏ, xấu hổ và giận dữ, đi nhanh về hướng Dũng Kim Môn, tám người hầu Uông thị theo sau, ban nhạc công kia đuổi theo kêu lên:
- Uông lão gia, đừng chạy nhanh như vậy, còn chưa đưa tiền công cho chúng tôi.
Bị người đuổi theo đòi hỏi tiền công này còn ra thể thống gì nữa, Uông Thủ Thái dừng bước, sờ bên hông, không mang bạc, hỏi mấy tên người hầu, tuy nhiên cũng không mang tiền theo, bèn nói:
- Theo ta đến bên Tây Hồ lấy tiền công trả cho các ngươi.
Một tên chơi kèn cầm đầu nhìn thấy hai người hầu Uông thị mang cái rương gỗ nhỏ kia, lầu bầu một câu:
- Trong cái rương này không phải có bạc à.
Tên chơi kèn này chỉ là thuận miệng nói như vậy, Uông Thủ Thái giận tím mặt, quát:
- Đây là thỏi bạc 20 lượng, mấy con quỷ nghèo các ngươi một năm có thể kiếm được một thỏi như vậy sao!
Ban cổ xuý không dám cãi lại, sắc mặt có phần khó chịu, đi theo Uông Thủ Thái tới bên Tây Hồ, Uông Thủ Thái lấy hai quan tiền từ chỗ mỹ phụ Từ An Sinh ném lên trên bờ, quát:
- Cút mau!
Ban nhạc công hùng hùng hổ hổ đi rồi, mỹ phụ Từ An Sinh kia thấy thần sắc Uông Thủ Thái tức giận như vậy, trong lòng biết việc không như ý, nàng sẽ không hỏi, dù sao đợi lát nữa sẽ biết liền thôi, chỉ ra lệnh chèo thuyền đi, Uông Nhữ Khiêm vẫn ở đảo giữa hồ.
Từ thị lâu thuyền và thuyền hoa của Uông Nhữ Khiêm gặp nhau, Uông Thủ Thái và mấy tên người hầu nhảy qua thuyền bên kia, Uông Nhữ Khiêm ra đón hỏi:
- Tứ đệ, thế nào rồi.
Y liếc thấy thần sắc Uông Thủ Thái không đúng.
�� ở ở đây làm chi!
...
Khi Tiết Đồng vào thành đáp lời, đúng lúc gặp mấy người Trương Nguyên và Hoàng Tôn Tố đứng bên Vạn Tiên Kiều, trước đại môn của hiệu vải Thịnh Mĩ đang đốt pháo Lốp bốp , Trương Nguyên viết tấm biển treo cao, Hàng Châu tràn ngập khói pháo, hiệu vải Thịnh Mỹ chính thức khai trương buôn bán rồi. Thanh Phổ Lục thị ở Hàng Châu không có chút nền móng nào, cho nên một tháng trước khi hiệu vải Thịnh Mỹ bắt đầu lên kế hoạch kinh doanh, tất cả thương gia Tây thành tập hợp thảo luận muốn liên kết với nhau loại trừ Thịnh Mỹ. Không ngờ ngày hôm trước mới biết đệ đệ của điếm chủ là tân khoa giải Nguyên, chính là con cháu Sơn Âm Trương thị, vì thế các thương gia đã cùng nhau im lặng rồi.
Tiết Đồng tiến lên phía trước nói:
- Giới Tử tướng công, đây là hồi âm của Uông tú tài.
Trương Nguyên nói:
- Tốt, tiểu Đồng khổ cực rồi, mau đi lĩnh tiền mừng khai trương, còn có trái cây nữa.
Tiết Đồng đi nhanh như chớp.
Trương Nguyên nhìn hồi âm của Uông Nhữ Khiêm, thư pháp của Uông Nhữ Khiêm học theo Nhị vương đấy, có công lực, Trương Nguyên thưởng thức một lát, nói với Trương Đại, Hoàng Tôn Tố:
- Uông Nhữ Khiêm nói trước canh ba buổi trưa phái người tới đưa bạc và điển khế ước mua bán nhà. Đại huynh, Chân Trường huynh, hai vị cùng đệ đi một chuyến đi.
Trương Đại, Hoàng Tôn Tố vui vẻ nói:
- Được, cùng đi.
Vì vậy khi giờ Ngọ nhị khắc, Uông Thủ Thái dẫn tám người mang rương bạc và một ban nhạc công diễn tấu sáo, trống đi vào hiệu vải Thịnh Mỹ, thì Trương giải Nguyên không ở trong điếm, mời bọn họ đợi chút, Trương giải Nguyên rất nhanh sẽ trở về.
Uông Thủ Thái cũng không vào tiệm ngồi, chỉ đứng trước đại môn của hiệu vải Thịnh Mĩ, bốn cái rương bạc bầy bắt mắt kia đặt ở bậc lên xuống của cửa lớn, phủ kín vụn mảnh pháo đỏ, ban cổ xuý dào dạt sôi sổi, người lại đây hỏi thăm có gì việc vui không ngừng? Uông Thủ Thái chỉ thản nhiên nói:
- Huy Châu Uông thị mang lễ vật tới nhận lỗi với Trương giải Nguyên, trước kia có chút hiểu lầm, bây giờ đã hòa giải được rồi.
Tên Uông Thủ Thái này giải thích mập mờ khiến những người đó càng hiếu kỳ, rốt cuộc là hiểu lầm gì? Làm sao lại giải hòa rồi? Đem rương bạc này tới làm cái gì? Uông Thủ Thái không đáp lại nhiều, những người này liền lui sang một bên hỏi thăm tám người hầu Uông thị khiêng rương bạc tới, quả nhiên được giải thích tường tận. Hóa ra là Uông thị mấy người hoài nghi Trương giải Nguyên cùng với Hàn Xã trong lần thi hương này làm rối kỉ cương, bằng không Hàn Xã làm sao có thể trúng hai mươi tám người, vì thế tuyên truyền là quan chủ khảo dự định cho hai mươi tám tinh tú của Hàn Xã thượng bảng, nhưng giờ mới biết được chỉ là hiểu lầm, Uông mỗ quyết định bồi thường cho Trương giải Nguyên vạn lượng bạc trắng và danh vườn Bất Hệ Viên bên Tây Hồ.
Khi giải thích việc này, người hầu Uông thị tự nhiên có bộ dạng rất bi phẫn, mấy người hỏi thăm dĩ nhiên là nghe được ngụ ý: Uông mỗ nhân bị bức bách bởi uy thế của Trương Nguyên, lúc này mới lấy vạn lượng bạc và danh vườn Tây Hồ đến giải hòa.
Trương Nguyên đỗ đầu bảng, Hàn Xã đại thắng, vốn là việc bị người người đố kỵ, đây là lẽ thường tình. Giờ lại nghe nói Trương Nguyên bức bách người khác lấy món tiền khổng lồ và danh vườn, còn muốn Uông thị diễn tấu sáo cùng trống đến nhận lỗi như vậy, thật sự là ngang ngược càn rỡ. Cho nên mọi người nghe được chuyện này, đều tụ ở trước hiệu vải Thịnh Mĩ chỉ trỏ, tỏ vẻ bất mãn. Uông Thủ Thái kia lần nữa thỉnh cầu người vây xem tản đi, chớ để ảnh hưởng thành ý nhận lỗi của Uông thị , nhưng mấy người vây xem này nào chịu nghe, người càng tụ tập lại nhiều hơn, tập hợp ở Vạn Tiên kiều, hai bên cửa hàng, tiệm tạp hóa, tiệm sơn hóa, tiệm trúc hóa, tiệm đại gấm, tiệm nam bắc hương liệu, tiệm nam quả, tiệm hải thái, hàng gạo đi, hoa màu cũng đi, tiệm vải, tiệm giấy, dược liệu sống chín , nhiều vô số, có trên trăm cửa hàng, người lui tới vốn đã nhiều, càng làm nửa bên phố của hiệu vải Thịnh Mĩ chen lấn chật như nêm.
Chợt nghe có người hô:
- Trương giải Nguyên đã về, Trương giải Nguyên đã về rồi.
Đám người tránh ra một lối, vài người hầu che đỉnh kiệu thong thả đi tới trước hiệu vải Thịnh Mĩ , từ trong kiệu bước xuống chính là Trương Nguyên, cũng không thèm để ý cảnh tượng người đối diện trước cửa như bức tường, nhìn lướt qua bốn cái rương bạc trước bậc, cố ý ngạo mạn hỏi Uông Thủ Thái:
- Ngươi là người phương nào, Uông Nhữ Khiêm không tới sao?
Uông Thủ Thái thầm nghĩ: Quả nhiên là thiếu niên đắc chí, thái độ ngông cuồng, dân chúng vây xem đều không coi ra gì, tốt lắm, tốt lắm, xem bộ dạng như vậy thật đúng là muốn lấy vạn lượng bạc của ta đây. Khiêm tốn nói:
- Tại hạ là Uông Thủ Thái, tộc huynh của tại hạ là Uông Nhữ Khiêm, tộc huynh của tại hạ sợ Trương giải Nguyên sắc sảo không dám tiến đến, nên bảo tại hạ ra mặt, bạc và khế đất Bất Hệ Viên tại hạ đều đã mang đến, mời Trương giải Nguyên xem.
Vẫy tay một cái, bốn người hầu Uông thị đi lên mở rương bạc ra.
Ánh mặt trời chính ngọ chiếu sáng, nén bạc bên trong rương phát sáng rạng rỡ, tiếng thán phục của dân chúng vây xem vang thành, cực kỳ hâm mộ, ghen tị, khinh miệt, tham lam... Đủ loại thần thái phức tạp mỗi người một cách biểu hiện không ai giống ai.
Trương Nguyên gật gật đầu, nói:
- Uông Nhữ Khiêm đã biết sai, cũng chịu nhận lỗi với ta cùng Hàn Xã đồng nhân, án bịa đặt trường thi kia ta cũng sẽ không truy cứu nữa, bảo y yên tâm.
Uông thủ thái chắp tay trước ngực nói:
- Đa tạ Trương giải Nguyên khoan hồng độ lượng.
Trong lòng cười lạnh: Ngươi thật đúng là xem mình là Bố chính sứ, Án sát sứ rồi, buồn cười.
Trương Nguyên trước hết bảo Diêu thúc, Vũ Lăng mấy người đem bốn cái rương bạc đến cửa chính bên kia, lại bảo Vũ Lăng ôm ra một cái hòm gỗ nhỏ, lấy ra năm mươi thỏi bạc trong rương bạc đặt vào trong rương gỗ nhỏ, nén bạc này 20 lượng một thỏi, năm mươi thỏi chính là một ngàn lượng, Uông Thủ Thái nhìn thấy kinh ngạc, không biết Trương Nguyên làm ra vẻ như vậy là vì sao?
Trương Nguyên lại sai người đem một mảnh thư án nhỏ bày ra, giấy và bút mực đợi sẵn. Ngay trước cái nhìn chằm chằm của dân chúng trước cửa cùng Uông Thủ Thái ký kết khế ước điển vườn, cái gọi là thế chấp dùng Bất Hệ Viên, nói đúng là Bất Hệ Viên trước đây tất cả của Uông Nhữ Khiêm, sau khi Trương Nguyên trả bảy trăm lượng bạc ký kết khế ước thì có quyền sử dụng bảy mươi năm, trong bảy mươi năm này không cần trả phí sử dụng vườn, mãn kỳ sẽ trả lại vườn cho vườn chủ, đương nhiên, theo quy định bất cứ lúc nào vườn chủ có thể dùng bảy trăm lượng bạc đem chuộc lại quyền sử dụng vườn, nhưng Trương Nguyên yêu cầu khế ước viết rõ trong bảy mươi năm không được chuộc về.
Đối với Trương Nguyên đã sớm thích ứng quyền sử dụng hạn bảy mươi năm này mà nói, việc này như dùng bảy trăm lượng bạc để mua Bất Hệ Viên, nghe nói phí Uông Nhữ Khiêm xây dựng Bất Hệ Viên không dưới vạn kim, chẳng phải là kiếm lớn, nhưng Uông Nhữ Khiêm, Uông Thủ Thái thì làm sao có thể hiểu được thâm ý và ảo diệu của Trương Nguyên khi nói phải thế chấp vườn bảy mươi năm. Mà đối với dân chúng xung quanh mà nói, phí thế chấp vườn một năm mười lượng bạc coi như hợp lý, Trương Nguyên chưa được coi là ỷ thế hiếp người. Trong Kim Bình Mai Võ Đại Lang và Phan Kim Liên hai người ở Dương Cốc huyện thành thế chấp một ngôi lầu hai tầng bốn gian phòng ốc, kỳ hạn là một kỷ, chính là mười hai năm, tiền trả thế chấp là mười hai lượng bạc, Bất Hệ Viên tuy lớn, nhưng trong con mắt dân chúng bình thường, một năm mười lượng bạc cũng được rồi, vấn đề là, kẻ có tiền ai chịu đem vườn đi thế chấp như vậy?
Đối với điều kiện trước khi mãn hạn bảy mươi năm vườn chủ không được chuộc vườn, Uông Thủ Thái trần trừ một chút, ngẫm lại vẫn đồng ý, viết xong khế ước, Uông Thủ Thái kí tên đồng ý trước, sau đó cung kính đưa bút lông cho Trương Nguyên, Uông Thủ Thái cực kỳ coi trọng chữ kí này của Trương Nguyên, đây là chứng cớ mà.
Trương Nguyên lại nói:
- Chờ chút, lập khế không có người bảo lãnh sao được.
Ngẩng đầu nhìn ra hướng nam con phố, chợt nghe được tiếng quan sai quát, đám người chật chội kia nhìn như đã chật tắc cả con phố, nhưng dưới tiếng quát thúc giục, cũng rất mau giãn ra khoảng không sáu thước, sức mạnh kéo giãn của cơ thể con người lại được kiểm chứng.
Tay sai mở đường, đội ngũ vác cờ lọng đi trước, bốn tên nâng kiệu, tiểu lại, công sai đi theo, đằng sau còn hơn mười người kẻ sĩ đi theo nữa, dẫn đầu đúng là Hoàng Tôn Tố và Trương Đại.
Kiệu lớn dừng lại trước cửa hiệu vải Thịnh Mĩ , Trương Nguyên bước ra trước kiệu đón, thi lễ với cỗ kiệu nói:
- Làm phiền lão đại nhân.
Thông phán Phủ Hàng Châu Thạch Duy Bình bước xuống kiệu, mỉm cười trả lễ Trương Nguyên, nhìn tường người hai bên lặng ngắt như tờ, cau mày nói:
- Các ngươi không đi làm việc của mình, vây tụ ở ở đây làm chi!
Đám người không tiếng động, rồi tự lui ra phía sau hai bên nửa thước, chỉ nghe tiếng ván cửa của cửa tiệm bên đường bị chen lấn cạch cạch vang.
Thông phán chính là quan lục phẩm, quản lý tiền và lương thực của một phủ, tố tụng, quyền lực rất lớn, là phủ quan dân chúng kính sợ nhất. Uông Thủ Thái kia mặc dù nhiều trí, lúc này cũng chỉ còn nước chắp tay trước ngực đứng ở dưới bậc không dám tự ý nói gì. Trương Nguyên là cử nhân, có thể kháng lễ với quan địa phương, Uông Thủ Thái y chỉ là một tên tiểu quan không được xếp hạng, cho nên dù biết tình thế không ổn, nhưng ngoại trừ việc đứng sang bên cạnh thì chẳng thể làm gì khác nữa!
Một cái ghế dựa mũ quan bằng gỗ hoa lê bày trước đại môn, Thạch Thông phán vén áo bào ngồi xuống, Trương Nguyên từ trong ngực áo lấy ra hai tờ giấy trình lên, nói:
- Mời lão đại nhân xem, đây là văn khoán Hàn Xã đồng nhân chúng tại hạ quyên tặng chín ngàn lượng bạc cho Bảo Thạch sơn dưỡng tể viện, mời lão đại nhân đóng dấu ký nhận, chín ngàn lượng bạc ở ngay đây.
Chỉ hướng bốn cái rương bạc kia.
Trước khi Chung thái giám rời khỏi Hàng thành, đã đem Bảo Thạch sơn dưỡng tể viện giao do phủ Hàng Châu quản lý, dưỡng tể viện này cũng có tính chất chính thức. Ở trong phạm vi quản hạt của Thông phán, tự nhiên được quyên tặng đến chín ngàn lượng bạc, Thạch Thông phán sao có thể không mừng được. Mấy năm nay thiên tai thường xuyên, phủ Hàng Châu đề phòng mất mùa cứu cấp làm tốt lắm, đó chính là chiến tích, Thạch Thông phán vui vẻ nói:
- Quý xã đồng nhân, chí tại thế đạo, quan tâm dân chúng khó khăn, thật sự làm cho người ta kính nể.
Trương Nguyên khiêm tốn nói:
- “Thiên hạ nhất thân, tang tử nhất thể” (tất cả mọi nơi trên đất nước đều là quê hương của mình) Hàn Xã luôn luôn đề xướng tinh thần trung quân yêu dân, lần này có cơ duyên có thể vì dân chúng Hàng Châu làm một ít việc thiện, chính là tâm nguyện của người Hàn Xã tại hạ.
Thạch Thông phán rất vui sướng, lập tức lệnh tiểu quan giữ ấn tiến lên, tự tay đóng dấu. Thông phán quan ấn lên hai tờ văn khoán quyên tặng, cũng kí tên và ghi can chi năm tháng, sau đó một bản giao cho Trương Nguyên, một bản còn lại do Thạch Thông phán giữ.
Trương Đại dưới bậc vỗ tay trước, còn Hoàng Tôn Tố cùng cử nhân Hàn Xã cũng vỗ tay theo, dân chúng vây xem thấy Trương Nguyên không tham tiền, một vạn lượng quyên chín ngàn lượng, cũng tán thưởng.
Trương Nguyên đem khế ước điển vườn vừa lập đưa cho Thạch Thông phán xem, mời thạch Thông phán sai một gã tiểu quan làm người bảo đảm, Thạch Thông phán vui mừng thiếu chút nữa tự hạ thân phận làm người bảo lãnh, may vẫn còn kiêu ngạo, để cho một thủ hạ là điển sử họ Ngô làm người bảo lãnh, giây lát Trương Nguyên và Ngô điển sử kia đều kí tên đồng ý xong trên hai tờ văn khoán.
Trương Nguyên sai Vũ Lăng lấy ra mười lăm thỏi bạc từ trong rương gỗ nhỏ kia, còn dư lại ba mươi lăm thỏi tổng cộng bảy trăm lượng bạc làm tiền điển vườn giao cho Uông Thủ Thái, Trương Nguyên đem một bản khoán đưa cho Uông Thủ Thái, cất cao giọng nói:
- Ngân khoán thanh toán xong, thỉnh cầu Uông tiên sinh nội trong ba ngày đem dọn ra ngoài Bất Hệ Viên, mấy ngày nữa tại hạ phải cử hành Hàn Xã nhã tập ở vườn.
Trương Đại và một đám Hàn Xã xã viên lại mạnh mẽ vỗ tay, hay lắm, hay lắm, Hàn Xã ở Hàng Châu có một điểm dừng chân rồi, Bất Hệ Viên có vườn lá đỏ rất nổi danh, cuối mùa thu cũng chính là thời điểm ngắm vườn lá đỏ.
Trương Nguyên lại cảnh cáo Uông Thủ Thái nói:
- Từ giờ khắc này, Bất Hệ Viên đã thế chấp cho ta, Uông thị các ngươi có thể mang những đồ vật có liên quan bên trong vườn đi, nhưng không được cố ý phá hỏng cảnh quan lâm viên, nếu không ta sẽ tố cáo các ngươi.
Uông thủ thái mặt đỏ bừng, Trương Nguyên dùng bạc y đưa tới trả tiền thế chấp vườn, chuyện này đúng là BA~ BA~ đánh vào mặt y. Hơn nữa ban đầu y muốn mượn chuyện này phá hoại thanh danh của Trương Nguyên, kế sách ly gián quan hệ của Trương Xã thủ và Hàn Xã đồng chí đã hoàn toàn thất bại rồi, cũng chính là vạn lượng bạc này của Cửu huynh Uông Nhữ Khiêm tặng không công rồi, không có hữu ích gì cho Uông thị. Y mang cổ xuý thủ diễn tấu sáo và trống tới ngược lại để tuyên dương vụ bê bối Uông thị bịa đặt chuyện không thành phải bồi thường bạc, ồ, vạn lượng bạc còn có một chút thừa đấy, thu hồi bảy trăm lượng bạc, nhưng lại thế chấp Bất Hệ Viên to như vậy, quả thực là thiên hạ đại tiếu mà!
Uông Thủ Thái khóc không ra nước mắt, hận một nỗi không có kẽ đất nào mà chui xuống.
Trương Nguyên nói với Thạch Thông phán:
- Lão đại nhân mời vào trong, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, hiệu vải này là sản nghiệp nhà tỷ phu của vãn sinh, hôm nay khai trương, lão đại nhân có thể tới, thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này.
Thạch Thông phán ngẩng đầu nhìn biển hiệu Trương Nguyên viết kia, chắp tay cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, vậy ta đây xin làm phiền.
Những kẻ sĩ ở triều Vãn Minh kinh doanh là chuyện cực phổ biến, thậm chí có sinh đồ ngại thi tháng, thi quý phiền toái, dứt khoát chủ động yêu cầu xóa công danh sinh đồ để chuyên tâm kinh doanh buôn bán. Điều này chủ yếu là bởi vì kỳ thi cử nhân, tiến sĩ quá khó khăn rồi, thà lãng phí cả đời trong tràng ốc, chi bằng sớm bứt ra làm việc khác. Đây thật ra là lựa chọn rất sáng suốt, làn gió kẻ sĩ làm kinh doanh ở Giang Nam ngày càng nhiều. Cho dù không có quan thân, địa vị thuần túy thương nhân cũng không hề thấp, chỉ cần có tiền là được, cho nên Thạch Thông phán không hề kinh ngạc trước công việc làm ăn của tỷ phu Trương Nguyên. Trương Nguyên là bản khoa giải Nguyên, Hàn Xã Xã thủ, tiền đồ rộng mở không thể lường trước được, sao có thể so sánh với cử nhân bình thường, đương nhiên, muốn Thạch Thông phán đặc biệt đến mừng khai trương hiệu vải thì y không thể bỏ qua điều này được, lúc này may mắn gặp dịp, sao có thể từ chối được.
Trương Nguyên mời đại huynh Trương Đại cùng hắn tiếp Thạch Thông phán, còn lại Hàn Xã xã viên và quan sai của Thạch Thông phán đều đến Túy Tiên lâu ở đầu phố dùng cơm, Vũ Lăng tự sẽ đi tính tiền, vạn lượng bạc Uông Thủ Thái đưa tới không phải còn dư ba trăm lượng ư, vừa lúc dùng để mời khách ăn cơm còn có chi phí để mấy ngày nữa nhã tập ở Bất Hệ Viên.
Trên bàn rượu, Trương Nguyên nói với Thạch Thông phán chi tiết căn nguyên hậu quả chuyện hôm nay. Thạch Thông phán sáng sớm nghe nói việc đêm qua sinh đồ thi rớt làm loạn trường thi. Vụ án do nha môn Bố chính Sứ ti và nha môn Án Sát Sứ ti xử trí, phủ Hàng Châu nha vẫn chưa biết. Lúc này nghe Trương Nguyên kể lại ngọn nguồn và nguyên nhân của việc hiến tặng bạc, Thạch Thông phán tuy cảm giác mình bị Trương Nguyên lợi dụng một chút, hơi khó chịu, nhưng việc này đối với y mà nói hiển nhiên là có ích, trong tay có bạc dễ làm việc mà. Trương Nguyên có thể đem bạc đi quyên góp chứng tỏ mình thanh liêm, nếu không Trương Nguyên giữ lại số bạc đó cũng không phạm luật gì.
Thạch Thông phán cười nói:
- Giải Nguyên lang trí tuệ hơn người, Uông Nhữ Khiêm cũng gọi là danh sĩ, lại tạo lời đồn như vậy, thật là ngu xuẩn, hiện tại lại lấy món tiền khổng lồ đến cầu hòa. Trương giải Nguyên thật sự không truy cứu chuyện này?
Thạch Thông phán hoàn toàn không hiểu điều ảo diệu trong đó, tưởng rằng Uông Nhữ Khiêm đưa bạc đến thật sự là muốn cầu xin Trương Nguyên tha thứ.
Trương Nguyên lại cười nói:
- Vãn sinh đương nhiên là người có tín nghĩa, Uông Nhữ Khiêm đã biết sai và gióng trống khua chiêng chịu nhận lỗi, tại hạ sẽ không lại ra mặt truy cứu chuyện này, nhưng chuyện này không phải chỉ đề cập đến một mình vãn sinh, còn liên lụy đến hai vị chủ khảo quan, quốc gia có luật pháp, vu cáo hãm hại có tội, vãn sinh tin rằng Hà Phương Bá, Trương Phân Thủ và Diệp Ngự sử sẽ theo lẽ công bằng xử trí án này đấy.
Thạch Thông phán thầm nghĩ: Trương Nguyên này, tuổi còn nhỏ, gặp phú quý không tham, tâm kế sâu đậm, triều đình về sau nhất định sẽ có chỗ của đứa trẻ này.
...
Uông Thủ Thái tím mặt, ánh mắt hiện đầy những vằn đỏ, xấu hổ và giận dữ, đi nhanh về hướng Dũng Kim Môn, tám người hầu Uông thị theo sau, ban nhạc công kia đuổi theo kêu lên:
- Uông lão gia, đừng chạy nhanh như vậy, còn chưa đưa tiền công cho chúng tôi.
Bị người đuổi theo đòi hỏi tiền công này còn ra thể thống gì nữa, Uông Thủ Thái dừng bước, sờ bên hông, không mang bạc, hỏi mấy tên người hầu, tuy nhiên cũng không mang tiền theo, bèn nói:
- Theo ta đến bên Tây Hồ lấy tiền công trả cho các ngươi.
Một tên chơi kèn cầm đầu nhìn thấy hai người hầu Uông thị mang cái rương gỗ nhỏ kia, lầu bầu một câu:
- Trong cái rương này không phải có bạc à.
Tên chơi kèn này chỉ là thuận miệng nói như vậy, Uông Thủ Thái giận tím mặt, quát:
- Đây là thỏi bạc 20 lượng, mấy con quỷ nghèo các ngươi một năm có thể kiếm được một thỏi như vậy sao!
Ban cổ xuý không dám cãi lại, sắc mặt có phần khó chịu, đi theo Uông Thủ Thái tới bên Tây Hồ, Uông Thủ Thái lấy hai quan tiền từ chỗ mỹ phụ Từ An Sinh ném lên trên bờ, quát:
- Cút mau!
Ban nhạc công hùng hùng hổ hổ đi rồi, mỹ phụ Từ An Sinh kia thấy thần sắc Uông Thủ Thái tức giận như vậy, trong lòng biết việc không như ý, nàng sẽ không hỏi, dù sao đợi lát nữa sẽ biết liền thôi, chỉ ra lệnh chèo thuyền đi, Uông Nhữ Khiêm vẫn ở đảo giữa hồ.
Từ thị lâu thuyền và thuyền hoa của Uông Nhữ Khiêm gặp nhau, Uông Thủ Thái và mấy tên người hầu nhảy qua thuyền bên kia, Uông Nhữ Khiêm ra đón hỏi:
- Tứ đệ, thế nào rồi.
Y liếc thấy thần sắc Uông Thủ Thái không đúng.
�� ở ở đây làm chi!
/345
|