Đêm đó Tiêu Cảnh Duệ đưa một ngự y vào bắt mạch cho Mai Trường Tô, nhưng đại phu đó vừa nghe nói bệnh nhân đang dùng đơn thuốc do hàn y Tuân Trân kê liền lập tức không dám nhiều lời, chỉ nói một câu "Phải nghỉ ngơi nhiều, không được để tâm tình kích động" rồi lập tức cáo từ.
Mai Trường Tô lấy cớ muốn đi ngủ sớm một chút để đuổi Tiêu Cảnh Duệ và đại phu về, nhưng chàng lại không lên giường ngay mà khoác một chiếc áo hai lớp vào, mở cửa sổ ra, lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ đưa mắt nhìn vầng trăng khuyết treo nghiêng nghiêng giữa không trung, dường như rơi vào trầm tư.
Phi Lưu đi tới ngồi xuống chiếc thảm trải bên người chàng, dựa đầu vào đầu gối chàng rồi lắc lắc đầu.
Mai Trường Tô cúi đầu nhìn mái tóc đen bên đầu gối mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng hỏi: "Phi Lưu của chúng ta làm sao vậy? Cảm thấy cô đơn à?"
Phi Lưu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn chàng, nói: "Không được đau lòng!"
Mai Trường Tô thoáng sững sờ, sau một lúc lâu, chàng lộ ra một nụ cười nhu hòa: "Ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện nên hơi xuất thần thôi, ta không hề đau lòng. Phi Lưu không cần lo lắng".
Phi Lưu lắc đầu, vẫn nói kiên định: "Không được đau lòng!"
Trong nháy mắt đó, Mai Trường Tô cảm thấy trái tim mình đột nhiên hơi bủn rủn, dường như sắp không gắng gượng nổi, chỉ còn lại một tia quyết tâm như có như không vẫn cố gắng chống đỡ khống chế hành động và vẻ mặt.
Muốn không đau lòng, thực ra là một việc dễ dàng biết bao.
Chỉ cần tìm một nơi sơn thủy hữu tình, ẩn cư tĩnh dưỡng, lại có thêm hai ba người bạn tốt thường xuyên qua lại, vừa không phải đấu đá bon chen, cũng không có âm mưu phản bội, bệnh kinh niên dai dẳng có thể khỏi hẳn, nhận ý tốt của người khác cũng không cần phải áy náy, lợi tâm lợi thể, sao lại không làm? Chỉ tiếc đó chung quy chỉ có thể là một hi vọng xa vời, đã mang gánh nặng trên người, bất kể nặng nề đau khổ đến đâu thì cũng phải cắn răng đeo đến cùng.
"Phi Lưu, ngươi về Lang Châu đi được không?" Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên, thấp giọng hỏi.
Mắt Phi Lưu lập tức mở to, đột nhiên lao về phía trước ôm lấy người Mai Trường Tô: "Không được!"
"Ta có thể viết thư cho Lận Thần ca ca bảo anh ấy sau này không được trêu ngươi nữa, như vậy được không?"
"Không được!"
"Nhưng mà, Phi Lưu này". Trong giọng nói của Mai Trường Tô mang một loại bi thương khó kìm nén: "Nếu như ngươi ở lại bên cạnh ta thì ngươi sẽ tận mắt thấy ta càng ngày càng xấu, đến lúc đó... ngay cả Phi Lưu cũng sẽ trở nên đau lòng..."
"Phi Lưu như vậy..." Thiếu niên áp sát mặt vào đầu gối Mai Trường Tô: "Cũng không đau lòng!"
"Chỉ như thế là đủ à?" Mai Trường Tô thở một tiếng thật dài: "Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh ta, dựa vào gối ta nghỉ ngơi, ngươi có thể rất vui vẻ sao?"
"Phi Lưu vui vẻ!"
Mai Trường Tô nhẹ nhàng nâng mặt Phi Lưu lên, dùng đầu ngón tay chậm rãi day thái dương hắn, vẻ mặt càng trở nên đau buồn: "Tốt... Đã vậy thì ta tối thiểu cũng phải cố gắng giữ lại sự vui vẻ cho ngươi... Phi Lưu, ngươi phải nhớ, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không được sợ hãi, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chăm sóc ngươi, ngươi vĩnh viễn là đứa bé vui vẻ nhất của ta..."
Phi Lưu chớp mắt, nghe không rõ ý tứ của chàng trong những lời này lắm, nhưng có thể cảm nhận được thiện ý ấm áp trong đó, cho nên trên gương mặt lạnh như băng rất ít khi xuất hiện nụ cười của hắn cũng học Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cho dù khóe miệng đông cứng của hắn vẫn còn hơi kì dị nhưng đây đã là vẻ mặt tốt nhất để hắn biểu đạt tâm tình của mình rồi.
"Phi Lưu của chúng ta thật đáng yêu, đợi sau này về Lang Châu, ngươi cũng cười cho Lận Thần ca ca xem được không?"
"Không được".
"Vì sao?"
"Anh ta xấu!"
"Ngươi ghét Lận Thần ca ca đến thế cơ à?" Mai Trường Tô cười không thành tiếng, kéo Phi Lưu vào trong lòng, nhẹ nhàng đung đưa: "Như ngươi vẫn là tốt nhất... Nếu ta có thể vô lo vô nghĩ như ngươi, có thể vui vẻ như ngươi thì thật tốt..."
Phi Lưu gạt tay Mai Trường Tô ra, ngồi thẳng người lên, nói nghiêm túc: "Có thể!"
Mai Trường Tô dịu dàng nhìn hắn: "Thật sự có thể chứ?"
"Có thể!" Phi Lưu nhắc lại một lần nữa rồi đứng dậy kéo một chiếc ghế cao tới ngồi, lại kéo Mai Trường Tô xuống ngồi dưới thảm, kéo đầu chàng tựa vào đầu gối mình: "Giống như Phi Lưu! Tô ca ca cũng có thể!"
Mai Trường Tô cảm thấy khóe mắt hơi ướt, dựa vào đầu gối Phi Lưu, cảm thấy ngón tay hắn len vào mái tóc mình, nhẹ nhàng vân vê, truyền tình cảm và sự tin tưởng thuần túy nhất của hắn sang người mình.
"Phi Lưu chúng ta vẫn thông minh nhất". Mai Trường Tô nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm: "Thì ra Tô ca ca cũng có thể như vậy..."
"Có thể!" Phi Lưu cố gắng mỉm cười lần nữa, đồng thời lay động đầu gối mình, chậm rãi hát một làn điệu dịu dàng.
"Phi Lưu cũng học được bài hát này à?"
"Học được! Phi Lưu hát!"
Mai Trường Tô hít một hơi thật sâu, thử thả lỏng mỗi một sợi cơ trên người, cảm giác uể oải lập tức tràn đến.
"Ngủ!" Phi Lưu nói.
"Phi Lưu buồn ngủ, muốn ngủ rồi à?"
"Không phải! Tô ca ca ngủ! Phi Lưu đánh người xấu!"
Mai Trường Tô ngẩn ra, lập tức hiểu ý Phi Lưu, lông mày không khỏi cau lại: "Có người vào tuyết lư à?"
"Vâng!" Phi Lưu gật đầu: "Ở bên ngoài! Đại thúc! Phi Lưu đi đánh ông ta!"
Nghe vậy, Mai Trường Tô thở phào một hơi, bám lấy cánh tay Phi Lưu đứng lên, nói vọng ra ngoài cửa sổ: "Mông đại ca, mời vào".
Chàng vừa dứt lời, một bóng dáng đã lắc người đi vào, rõ ràng là vóc người rất to lớn nhưng hành động lại mau lẹ như quỷ mị.
"Đại thúc là khách của Tô ca ca, Phi Lưu của chúng ta không đánh, Phi Lưu đi ngủ trước được không?" Mai Trường Tô dỗ dành thiếu niên vào phòng trong, Mông Chí cũng đi theo phía sau cùng vào.
Sau khi đợi Phi Lưu nghe lời nằm lên giường nhắm mắt ngủ, hai người lớn tuổi mới ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn đặt giữa phòng.
"Hai người bọn họ đã đi chưa?" Mai Trường Tô rót một tách trà cho Mông Chí, hỏi.
"Ta đã truyền đạt ý của ngươi rồi, nhưng xem dáng vẻ của Vệ Tranh thì hình như hắn không muốn đi..."
"Vậy hắn muốn làm gì?"
"Ở lại kinh thành giúp ngươi. Hắn nói đây là chuyện của mọi người, không thể để một mình ngươi gánh vác được..."
"Nói bậy!" Mai Trường Tô cả giận nói: "Hắn và ta làm sao giống nhau được? Ta thì lẻ loi một mình, nhưng hắn còn có Vân cô nương mà. Mười hai năm sinh li tử biệt này, Vân cô nương vẫn một lòng chung tình chờ hắn, cuối cùng cũng chờ đến lúc hắn mang được cái mạng về, hai người khổ tận cam lai, đoàn tụ sum vầy, hắn lại ồn ào cái gì nữa? Ta ở đây không cần hắn, hắn muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi!"
"Ngươi cũng không cần nổi giận". Mông Chí chậm rãi khuyên nhủ: "Ta còn không hiểu Vệ Tranh sao? Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, ngươi ra lệnh cho hắn thì hắn chung quy vẫn phải nghe. Bây giờ ta chỉ lo lắng cho ngươi, ngươi đơn thương độc mã đi tới kinh thành như vậy, không hề mang theo tiếp viện gì sao?"
"Ta có mang Phi Lưu mà".
"Chỉ có thằng nhỏ đó?" Mông Chí thoáng nhìn về phía chiếc giường: "Nói ra thật sự áy náy, hôm đó ta không biết thằng nhỏ này là người của ngươi, lại giật mình khi thấy thân pháp của nó nên nhất thời tò mò ra tay, không gây ra phiền phức gì cho ơi chứ?"
"Không". Mai Trường Tô thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ khiến Ninh Quốc hầu kinh động một chút mà thôi".
"Lần này ngươi đến đây tại sao không thông báo trước cho ta? Bây giờ không hề có chuẩn bị gì, làm sao có thể giúp ngươi được?"
"Huynh cần giúp ta à?" Nụ cười của Mai Trường Tô mang theo vẻ hờ hững: "Thôi, bây giờ huynh là thống lĩnh cấm quân, ân sủng hết mức, cần gì phải nhọc lòng vì ta? Chỉ cần làm như không biết ta là đã giúp ta một việc lớn rồi".
Mông Chí cắn răng lộ vẻ tức giận: "Ngươi nói lời này là thật tâm sao? Ngươi coi Mông Chí ta là loại người gì?"
Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhẹ hầu như không nhìn thấy, đặt bàn tay lên khuỷu tay Mông Chí, hơi bóp một chút, nhỏ giọng nói: "Mông đại ca, làm sao ta có thể không rõ tấm lòng huynh chứ? Hơn nữa chưa nói đến tình đồng đội của chúng ta năm đó, chỉ với tính tình hào hiệp của huynh thì huynh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng việc ta cần làm thật sự không có cơ hội thành công nên không muốn kéo huynh vào, chỉ cần sơ ý một chút là danh tiếng trung lương của nhà họ Mông của huynh chỉ sợ sẽ hủy hoại trong chốc lát..."
"Trung nghĩa ở trong lòng, không ở danh tiếng. Chỉ cần ngươi không làm nguy hại trực tiếp đến hoàng thượng thì sẽ vĩnh viễn không phải là kẻ thù của ta".
"Hoàng thượng ấy à? Hoàng thượng vĩnh viễn là một thanh đao, cần chém cần giết đều phải dựa vào ông ta". Nụ cười lộ rõ bên môi Mai Trường Tô: "Xem ra huynh sớm đã đoán ra mục đích vào kinh của ta rồi".
"Đúng thế, ta nghĩ ta có thể đoán ra được". Sự lo lắng chồng chất chứa đầy trong mắt Mông Chí: "Nhưng thái tử và Dự vương, ngươi bẻ gãy một bên thì còn dễ, cùng bẻ gãy cả hai một lúc thì rất khó. Dù thế nào thì bệ hạ cũng phải bảo vệ một người".
"Cũng chưa chắc là vậy". Mai Trường Tô cười lạnh nói: "Hoàng thượng lại không phải chỉ có hai đứa con trai này".
Có lẽ là trước kia Mông Chí chưa từng nghĩ tới khả năng có người khác kế thừa ngôi vị hoàng đế trừ thái tử và Dự vương, ông ta cực kì khiếp sợ: "Ngươi... Ngươi muốn nâng đỡ Tĩnh vương?"
"Có gì không được à?"
"Ta biết tình cảm của ngươi và Tĩnh vương rất tốt, ta cũng không đánh giá thấp năng lực của hắn. Nói thật, những điều kiện bất lợi của hắn cũng không là gì cả, chẳng qua chỉ vì mẫu thân hắn có địa vị thấp, luôn không được hoàng thượng coi trọng mà thôi. Những việc này chỉ cần tích cực thể hiện là có thể thay đổi được. Nhưng quan trọng nhất là bản tính Tĩnh vương không giỏi quyền mưu, cũng rất chán ghét tranh giành quyền lực. Tranh ngôi là chuyện hung hiểm đến mức nào? Tính tình hắn như vậy, làm sao có thể địch nổi thái tử và Dự vương, những người thủ đoạn độc ác lại có sức mạnh hùng hậu?"
Mai Trường Tô mở nắp tách trà, vẻ mặt vô cảm: "Hắn bản tính không giỏi quyền mưu thì có ngại gì? Không phải còn có ta sao? Những việc tối tăm đẫm máu đó ta sẽ làm là được, để làm cho những kẻ tội ác chồng chất ngã xuống, cho dù ta có phải đâm đao vào lưng người vô tội cũng không có vấn đề gì. Mặc dù ta cũng sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng khi sự đau khổ của một người đã vượt qua cực hạn thì sự khó chịu ở mức này cũng vẫn có thể chịu đựng được..."
Những lời này của chàng mặc dù tàn nhẫn nhưng lại bao hàm sự bi thương và thống khổ không thể nào che giấu, Mông Chí ngơ ngác nhìn mặt chàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng như có dao cắt, một hồi lâu sau mới thở ra một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy Tĩnh vương... Hắn chịu đáp ứng không?"
"Tại sao lại không chứ? Thù hận của hắn đối với thái tử và Dự vương cũng sâu đậm như ta, huống hồ còn có một ngôi vị hoàng đế đang chờ ở đó nữa? Sức hấp dẫn của ngôi vị hoàng đế là cực kì to lớn, không có mấy người có thể chống cự được, ngay cả Cảnh Diễm cũng vậy..."
"Không thể như vậy được". Mông Chí vỗ mạnh lên mặt bàn: "Hắn bản tính chán ghét tranh giành, chẳng lẽ ngươi lại thích từ lúc chào đời? Từ khi nào Tĩnh vương lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ hắn lại không thương ngươi sao?"
"Mông đại ca". Mai Trường Tô cười lạnh nhạt: "Huynh quên rồi, Cảnh Diễm không hề biết là ta... Ta đã chết rồi, ta đã là một vết sẹo trong lòng hắn... Kẻ vừa đe dọa vừa dụ dỗ hắn bước lên con đường tranh giành ngôi báu chẳng qua chỉ là một người lạ tên gọi Tô Triết thôi, hắn có gì phải thương chứ?"
"Sao?" Mông Chí ảo não kêu một tiếng: "Đúng, hắn không biết... Nhưng không phải hôm nay ngươi đã gặp hắn à? Ngươi không nói với hắn sao? Hắn cũng không nhận ra ngươi à?"
"Vì sao phải nói với hắn?" Sắc mặt Mai Trường Tô trắng bệch nhưng ánh mắt lại hết sức tỉnh táo: "Bất kể là một người bạn từng ngây thơ đến mức nào thì sau khi từ địa ngục trở về đều sẽ biến thành ác quỷ, không những hắn không nhận ra ta mà ngay cả chính ta cũng không nhận ra chính mình nữa".
Mông Chí nắm chặt nắm đấm đến mức khớp xương ngón tay trắng bệch, muốn dùng cách này để triệt tiêu cảm giác như dao cắt trong lòng.
Còn nhớ năm mười tám tuổi, nụ cười rực rỡ rạng ngời và gương mặt khỏe mạnh hồng hào như táo chín của chàng lúc chia tay.
Thời gian mười hai năm như bóng câu qua cửa sổ, đến khi quay đầu lại nhìn, không ngờ đã thấy mọi chuyện như xảy ra từ kiếp trước.
"Tiểu Thù..." Mông Chí nắm chặt bàn tay chàng trong tay mình, bàn tay gầy guộc mà trắng xanh, có thể tưởng tượng quá trình vùng vẫy sống lại của chàng gian nan thế nào, đau khổ ra sao.
"Huynh nhận lời ta vĩnh viễn không được nói với Cảnh Diễm đi". Mai Trường Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng mà mênh mang: "Người đồng đội hoạt bát đáng yêu cùng lớn lên với hắn đó và gã mưu sĩ âm tàn hiểm độc không từ thủ đoạn khi hành sự bên cạnh hắn này vĩnh viễn đều không phải cùng một người. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Tiểu Thù..."
"Cả kinh thành chỉ có huynh và cụ bà nhà ta biết Lâm Thù trở về, ta không muốn lại xuất hiện người thứ ba nữa. Mông đại ca, ta nhờ huynh đấy".
"Ta thì ngươi có thể yên tâm, nhưng thái hoàng thái hậu làm sao lại biết được? Mấy năm nay bà ấy đã hơi lẩn thẩn rồi".
"Ta cũng không biết làm sao cụ lại nhận ra được, rõ ràng ta đã hoàn toàn thay đổi rồi, nhưng lúc cụ nhìn ta và gọi ta là tiểu Thù thì ánh mắt cụ rất ấm áp. Ta có thể khẳng định không phải cụ gọi sai tên ta... Có lẽ chính là vì cụ đã lẩn thẩn, rất nhiều chuyện không nhớ được nên lại không phải nghĩ ngợi nhiều. Ta chỉ là tiểu Thù của cụ, ta vốn đã nên xuất hiện bên cạnh cụ, cho nên cụ mới vui vẻ như vậy, không hề có vẻ ngạc nhiên gì cả".
Mông Chí hơi bất an: "Thái hoàng thái hậu sẽ không nói ra chứ?"
"Không đâu". Mai Trường Tô trả lời rất khẽ: "Hơn nữa bây giờ bất kể cụ có nói gì thì cũng không có ai nghiêm túc nghe cả".
"Ôi..." Mông Chí thở dài một tiếng: "Quả thật là vậy".
Mai Trường Tô nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, im lặng chốc lát rồi điềm đạm hỏi: "Mông đại ca, hôm nay huynh đến thì ta cũng có một vấn đề muốn hỏi huynh..."
"Ngươi cứ việc hỏi đi".
"Mấy năm nay chúng ta đã lén lút liên lạc nhiều lần, vì sao từ trước đến nay huynh đều không nói với ta rằng Cảnh Vũ ca ca có một đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ?"
"Ngươi nói cái gì?" Mông Chí kinh ngạc, suýt nữa không nhịn được nhảy dựng lên: "Kỳ vương điện hạ có con?"
Mai Trường Tô lấy cớ muốn đi ngủ sớm một chút để đuổi Tiêu Cảnh Duệ và đại phu về, nhưng chàng lại không lên giường ngay mà khoác một chiếc áo hai lớp vào, mở cửa sổ ra, lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ đưa mắt nhìn vầng trăng khuyết treo nghiêng nghiêng giữa không trung, dường như rơi vào trầm tư.
Phi Lưu đi tới ngồi xuống chiếc thảm trải bên người chàng, dựa đầu vào đầu gối chàng rồi lắc lắc đầu.
Mai Trường Tô cúi đầu nhìn mái tóc đen bên đầu gối mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng hỏi: "Phi Lưu của chúng ta làm sao vậy? Cảm thấy cô đơn à?"
Phi Lưu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn chàng, nói: "Không được đau lòng!"
Mai Trường Tô thoáng sững sờ, sau một lúc lâu, chàng lộ ra một nụ cười nhu hòa: "Ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện nên hơi xuất thần thôi, ta không hề đau lòng. Phi Lưu không cần lo lắng".
Phi Lưu lắc đầu, vẫn nói kiên định: "Không được đau lòng!"
Trong nháy mắt đó, Mai Trường Tô cảm thấy trái tim mình đột nhiên hơi bủn rủn, dường như sắp không gắng gượng nổi, chỉ còn lại một tia quyết tâm như có như không vẫn cố gắng chống đỡ khống chế hành động và vẻ mặt.
Muốn không đau lòng, thực ra là một việc dễ dàng biết bao.
Chỉ cần tìm một nơi sơn thủy hữu tình, ẩn cư tĩnh dưỡng, lại có thêm hai ba người bạn tốt thường xuyên qua lại, vừa không phải đấu đá bon chen, cũng không có âm mưu phản bội, bệnh kinh niên dai dẳng có thể khỏi hẳn, nhận ý tốt của người khác cũng không cần phải áy náy, lợi tâm lợi thể, sao lại không làm? Chỉ tiếc đó chung quy chỉ có thể là một hi vọng xa vời, đã mang gánh nặng trên người, bất kể nặng nề đau khổ đến đâu thì cũng phải cắn răng đeo đến cùng.
"Phi Lưu, ngươi về Lang Châu đi được không?" Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên, thấp giọng hỏi.
Mắt Phi Lưu lập tức mở to, đột nhiên lao về phía trước ôm lấy người Mai Trường Tô: "Không được!"
"Ta có thể viết thư cho Lận Thần ca ca bảo anh ấy sau này không được trêu ngươi nữa, như vậy được không?"
"Không được!"
"Nhưng mà, Phi Lưu này". Trong giọng nói của Mai Trường Tô mang một loại bi thương khó kìm nén: "Nếu như ngươi ở lại bên cạnh ta thì ngươi sẽ tận mắt thấy ta càng ngày càng xấu, đến lúc đó... ngay cả Phi Lưu cũng sẽ trở nên đau lòng..."
"Phi Lưu như vậy..." Thiếu niên áp sát mặt vào đầu gối Mai Trường Tô: "Cũng không đau lòng!"
"Chỉ như thế là đủ à?" Mai Trường Tô thở một tiếng thật dài: "Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh ta, dựa vào gối ta nghỉ ngơi, ngươi có thể rất vui vẻ sao?"
"Phi Lưu vui vẻ!"
Mai Trường Tô nhẹ nhàng nâng mặt Phi Lưu lên, dùng đầu ngón tay chậm rãi day thái dương hắn, vẻ mặt càng trở nên đau buồn: "Tốt... Đã vậy thì ta tối thiểu cũng phải cố gắng giữ lại sự vui vẻ cho ngươi... Phi Lưu, ngươi phải nhớ, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không được sợ hãi, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chăm sóc ngươi, ngươi vĩnh viễn là đứa bé vui vẻ nhất của ta..."
Phi Lưu chớp mắt, nghe không rõ ý tứ của chàng trong những lời này lắm, nhưng có thể cảm nhận được thiện ý ấm áp trong đó, cho nên trên gương mặt lạnh như băng rất ít khi xuất hiện nụ cười của hắn cũng học Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cho dù khóe miệng đông cứng của hắn vẫn còn hơi kì dị nhưng đây đã là vẻ mặt tốt nhất để hắn biểu đạt tâm tình của mình rồi.
"Phi Lưu của chúng ta thật đáng yêu, đợi sau này về Lang Châu, ngươi cũng cười cho Lận Thần ca ca xem được không?"
"Không được".
"Vì sao?"
"Anh ta xấu!"
"Ngươi ghét Lận Thần ca ca đến thế cơ à?" Mai Trường Tô cười không thành tiếng, kéo Phi Lưu vào trong lòng, nhẹ nhàng đung đưa: "Như ngươi vẫn là tốt nhất... Nếu ta có thể vô lo vô nghĩ như ngươi, có thể vui vẻ như ngươi thì thật tốt..."
Phi Lưu gạt tay Mai Trường Tô ra, ngồi thẳng người lên, nói nghiêm túc: "Có thể!"
Mai Trường Tô dịu dàng nhìn hắn: "Thật sự có thể chứ?"
"Có thể!" Phi Lưu nhắc lại một lần nữa rồi đứng dậy kéo một chiếc ghế cao tới ngồi, lại kéo Mai Trường Tô xuống ngồi dưới thảm, kéo đầu chàng tựa vào đầu gối mình: "Giống như Phi Lưu! Tô ca ca cũng có thể!"
Mai Trường Tô cảm thấy khóe mắt hơi ướt, dựa vào đầu gối Phi Lưu, cảm thấy ngón tay hắn len vào mái tóc mình, nhẹ nhàng vân vê, truyền tình cảm và sự tin tưởng thuần túy nhất của hắn sang người mình.
"Phi Lưu chúng ta vẫn thông minh nhất". Mai Trường Tô nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm: "Thì ra Tô ca ca cũng có thể như vậy..."
"Có thể!" Phi Lưu cố gắng mỉm cười lần nữa, đồng thời lay động đầu gối mình, chậm rãi hát một làn điệu dịu dàng.
"Phi Lưu cũng học được bài hát này à?"
"Học được! Phi Lưu hát!"
Mai Trường Tô hít một hơi thật sâu, thử thả lỏng mỗi một sợi cơ trên người, cảm giác uể oải lập tức tràn đến.
"Ngủ!" Phi Lưu nói.
"Phi Lưu buồn ngủ, muốn ngủ rồi à?"
"Không phải! Tô ca ca ngủ! Phi Lưu đánh người xấu!"
Mai Trường Tô ngẩn ra, lập tức hiểu ý Phi Lưu, lông mày không khỏi cau lại: "Có người vào tuyết lư à?"
"Vâng!" Phi Lưu gật đầu: "Ở bên ngoài! Đại thúc! Phi Lưu đi đánh ông ta!"
Nghe vậy, Mai Trường Tô thở phào một hơi, bám lấy cánh tay Phi Lưu đứng lên, nói vọng ra ngoài cửa sổ: "Mông đại ca, mời vào".
Chàng vừa dứt lời, một bóng dáng đã lắc người đi vào, rõ ràng là vóc người rất to lớn nhưng hành động lại mau lẹ như quỷ mị.
"Đại thúc là khách của Tô ca ca, Phi Lưu của chúng ta không đánh, Phi Lưu đi ngủ trước được không?" Mai Trường Tô dỗ dành thiếu niên vào phòng trong, Mông Chí cũng đi theo phía sau cùng vào.
Sau khi đợi Phi Lưu nghe lời nằm lên giường nhắm mắt ngủ, hai người lớn tuổi mới ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn đặt giữa phòng.
"Hai người bọn họ đã đi chưa?" Mai Trường Tô rót một tách trà cho Mông Chí, hỏi.
"Ta đã truyền đạt ý của ngươi rồi, nhưng xem dáng vẻ của Vệ Tranh thì hình như hắn không muốn đi..."
"Vậy hắn muốn làm gì?"
"Ở lại kinh thành giúp ngươi. Hắn nói đây là chuyện của mọi người, không thể để một mình ngươi gánh vác được..."
"Nói bậy!" Mai Trường Tô cả giận nói: "Hắn và ta làm sao giống nhau được? Ta thì lẻ loi một mình, nhưng hắn còn có Vân cô nương mà. Mười hai năm sinh li tử biệt này, Vân cô nương vẫn một lòng chung tình chờ hắn, cuối cùng cũng chờ đến lúc hắn mang được cái mạng về, hai người khổ tận cam lai, đoàn tụ sum vầy, hắn lại ồn ào cái gì nữa? Ta ở đây không cần hắn, hắn muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi!"
"Ngươi cũng không cần nổi giận". Mông Chí chậm rãi khuyên nhủ: "Ta còn không hiểu Vệ Tranh sao? Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, ngươi ra lệnh cho hắn thì hắn chung quy vẫn phải nghe. Bây giờ ta chỉ lo lắng cho ngươi, ngươi đơn thương độc mã đi tới kinh thành như vậy, không hề mang theo tiếp viện gì sao?"
"Ta có mang Phi Lưu mà".
"Chỉ có thằng nhỏ đó?" Mông Chí thoáng nhìn về phía chiếc giường: "Nói ra thật sự áy náy, hôm đó ta không biết thằng nhỏ này là người của ngươi, lại giật mình khi thấy thân pháp của nó nên nhất thời tò mò ra tay, không gây ra phiền phức gì cho ơi chứ?"
"Không". Mai Trường Tô thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ khiến Ninh Quốc hầu kinh động một chút mà thôi".
"Lần này ngươi đến đây tại sao không thông báo trước cho ta? Bây giờ không hề có chuẩn bị gì, làm sao có thể giúp ngươi được?"
"Huynh cần giúp ta à?" Nụ cười của Mai Trường Tô mang theo vẻ hờ hững: "Thôi, bây giờ huynh là thống lĩnh cấm quân, ân sủng hết mức, cần gì phải nhọc lòng vì ta? Chỉ cần làm như không biết ta là đã giúp ta một việc lớn rồi".
Mông Chí cắn răng lộ vẻ tức giận: "Ngươi nói lời này là thật tâm sao? Ngươi coi Mông Chí ta là loại người gì?"
Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhẹ hầu như không nhìn thấy, đặt bàn tay lên khuỷu tay Mông Chí, hơi bóp một chút, nhỏ giọng nói: "Mông đại ca, làm sao ta có thể không rõ tấm lòng huynh chứ? Hơn nữa chưa nói đến tình đồng đội của chúng ta năm đó, chỉ với tính tình hào hiệp của huynh thì huynh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng việc ta cần làm thật sự không có cơ hội thành công nên không muốn kéo huynh vào, chỉ cần sơ ý một chút là danh tiếng trung lương của nhà họ Mông của huynh chỉ sợ sẽ hủy hoại trong chốc lát..."
"Trung nghĩa ở trong lòng, không ở danh tiếng. Chỉ cần ngươi không làm nguy hại trực tiếp đến hoàng thượng thì sẽ vĩnh viễn không phải là kẻ thù của ta".
"Hoàng thượng ấy à? Hoàng thượng vĩnh viễn là một thanh đao, cần chém cần giết đều phải dựa vào ông ta". Nụ cười lộ rõ bên môi Mai Trường Tô: "Xem ra huynh sớm đã đoán ra mục đích vào kinh của ta rồi".
"Đúng thế, ta nghĩ ta có thể đoán ra được". Sự lo lắng chồng chất chứa đầy trong mắt Mông Chí: "Nhưng thái tử và Dự vương, ngươi bẻ gãy một bên thì còn dễ, cùng bẻ gãy cả hai một lúc thì rất khó. Dù thế nào thì bệ hạ cũng phải bảo vệ một người".
"Cũng chưa chắc là vậy". Mai Trường Tô cười lạnh nói: "Hoàng thượng lại không phải chỉ có hai đứa con trai này".
Có lẽ là trước kia Mông Chí chưa từng nghĩ tới khả năng có người khác kế thừa ngôi vị hoàng đế trừ thái tử và Dự vương, ông ta cực kì khiếp sợ: "Ngươi... Ngươi muốn nâng đỡ Tĩnh vương?"
"Có gì không được à?"
"Ta biết tình cảm của ngươi và Tĩnh vương rất tốt, ta cũng không đánh giá thấp năng lực của hắn. Nói thật, những điều kiện bất lợi của hắn cũng không là gì cả, chẳng qua chỉ vì mẫu thân hắn có địa vị thấp, luôn không được hoàng thượng coi trọng mà thôi. Những việc này chỉ cần tích cực thể hiện là có thể thay đổi được. Nhưng quan trọng nhất là bản tính Tĩnh vương không giỏi quyền mưu, cũng rất chán ghét tranh giành quyền lực. Tranh ngôi là chuyện hung hiểm đến mức nào? Tính tình hắn như vậy, làm sao có thể địch nổi thái tử và Dự vương, những người thủ đoạn độc ác lại có sức mạnh hùng hậu?"
Mai Trường Tô mở nắp tách trà, vẻ mặt vô cảm: "Hắn bản tính không giỏi quyền mưu thì có ngại gì? Không phải còn có ta sao? Những việc tối tăm đẫm máu đó ta sẽ làm là được, để làm cho những kẻ tội ác chồng chất ngã xuống, cho dù ta có phải đâm đao vào lưng người vô tội cũng không có vấn đề gì. Mặc dù ta cũng sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng khi sự đau khổ của một người đã vượt qua cực hạn thì sự khó chịu ở mức này cũng vẫn có thể chịu đựng được..."
Những lời này của chàng mặc dù tàn nhẫn nhưng lại bao hàm sự bi thương và thống khổ không thể nào che giấu, Mông Chí ngơ ngác nhìn mặt chàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng như có dao cắt, một hồi lâu sau mới thở ra một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy Tĩnh vương... Hắn chịu đáp ứng không?"
"Tại sao lại không chứ? Thù hận của hắn đối với thái tử và Dự vương cũng sâu đậm như ta, huống hồ còn có một ngôi vị hoàng đế đang chờ ở đó nữa? Sức hấp dẫn của ngôi vị hoàng đế là cực kì to lớn, không có mấy người có thể chống cự được, ngay cả Cảnh Diễm cũng vậy..."
"Không thể như vậy được". Mông Chí vỗ mạnh lên mặt bàn: "Hắn bản tính chán ghét tranh giành, chẳng lẽ ngươi lại thích từ lúc chào đời? Từ khi nào Tĩnh vương lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ hắn lại không thương ngươi sao?"
"Mông đại ca". Mai Trường Tô cười lạnh nhạt: "Huynh quên rồi, Cảnh Diễm không hề biết là ta... Ta đã chết rồi, ta đã là một vết sẹo trong lòng hắn... Kẻ vừa đe dọa vừa dụ dỗ hắn bước lên con đường tranh giành ngôi báu chẳng qua chỉ là một người lạ tên gọi Tô Triết thôi, hắn có gì phải thương chứ?"
"Sao?" Mông Chí ảo não kêu một tiếng: "Đúng, hắn không biết... Nhưng không phải hôm nay ngươi đã gặp hắn à? Ngươi không nói với hắn sao? Hắn cũng không nhận ra ngươi à?"
"Vì sao phải nói với hắn?" Sắc mặt Mai Trường Tô trắng bệch nhưng ánh mắt lại hết sức tỉnh táo: "Bất kể là một người bạn từng ngây thơ đến mức nào thì sau khi từ địa ngục trở về đều sẽ biến thành ác quỷ, không những hắn không nhận ra ta mà ngay cả chính ta cũng không nhận ra chính mình nữa".
Mông Chí nắm chặt nắm đấm đến mức khớp xương ngón tay trắng bệch, muốn dùng cách này để triệt tiêu cảm giác như dao cắt trong lòng.
Còn nhớ năm mười tám tuổi, nụ cười rực rỡ rạng ngời và gương mặt khỏe mạnh hồng hào như táo chín của chàng lúc chia tay.
Thời gian mười hai năm như bóng câu qua cửa sổ, đến khi quay đầu lại nhìn, không ngờ đã thấy mọi chuyện như xảy ra từ kiếp trước.
"Tiểu Thù..." Mông Chí nắm chặt bàn tay chàng trong tay mình, bàn tay gầy guộc mà trắng xanh, có thể tưởng tượng quá trình vùng vẫy sống lại của chàng gian nan thế nào, đau khổ ra sao.
"Huynh nhận lời ta vĩnh viễn không được nói với Cảnh Diễm đi". Mai Trường Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng mà mênh mang: "Người đồng đội hoạt bát đáng yêu cùng lớn lên với hắn đó và gã mưu sĩ âm tàn hiểm độc không từ thủ đoạn khi hành sự bên cạnh hắn này vĩnh viễn đều không phải cùng một người. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Tiểu Thù..."
"Cả kinh thành chỉ có huynh và cụ bà nhà ta biết Lâm Thù trở về, ta không muốn lại xuất hiện người thứ ba nữa. Mông đại ca, ta nhờ huynh đấy".
"Ta thì ngươi có thể yên tâm, nhưng thái hoàng thái hậu làm sao lại biết được? Mấy năm nay bà ấy đã hơi lẩn thẩn rồi".
"Ta cũng không biết làm sao cụ lại nhận ra được, rõ ràng ta đã hoàn toàn thay đổi rồi, nhưng lúc cụ nhìn ta và gọi ta là tiểu Thù thì ánh mắt cụ rất ấm áp. Ta có thể khẳng định không phải cụ gọi sai tên ta... Có lẽ chính là vì cụ đã lẩn thẩn, rất nhiều chuyện không nhớ được nên lại không phải nghĩ ngợi nhiều. Ta chỉ là tiểu Thù của cụ, ta vốn đã nên xuất hiện bên cạnh cụ, cho nên cụ mới vui vẻ như vậy, không hề có vẻ ngạc nhiên gì cả".
Mông Chí hơi bất an: "Thái hoàng thái hậu sẽ không nói ra chứ?"
"Không đâu". Mai Trường Tô trả lời rất khẽ: "Hơn nữa bây giờ bất kể cụ có nói gì thì cũng không có ai nghiêm túc nghe cả".
"Ôi..." Mông Chí thở dài một tiếng: "Quả thật là vậy".
Mai Trường Tô nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, im lặng chốc lát rồi điềm đạm hỏi: "Mông đại ca, hôm nay huynh đến thì ta cũng có một vấn đề muốn hỏi huynh..."
"Ngươi cứ việc hỏi đi".
"Mấy năm nay chúng ta đã lén lút liên lạc nhiều lần, vì sao từ trước đến nay huynh đều không nói với ta rằng Cảnh Vũ ca ca có một đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ?"
"Ngươi nói cái gì?" Mông Chí kinh ngạc, suýt nữa không nhịn được nhảy dựng lên: "Kỳ vương điện hạ có con?"
/56
|