Lời vừa nói ra, toàn điện giật mình.
Nhưng chỉ lát sau vẻ mặt mọi người đã hoàn toàn khác nhau.
Việt quý phi cực kì căng thẳng, thái tử mặt như màu đất, Tĩnh vương và quận chúa lộ vẻ suy tư, hoàng hậu và Dự vương thầm lộ vẻ vui mừng, mà hoàng đế bệ hạ ngồi ở chủ vị trên cao thì mặt đầy mây đen, thoạt nhìn tâm tình cực kì phức tạp.
Sau một thời gian im lặng hầu như làm người ta ngạt thở, hoàng đế Đại Lương giơ cánh tay hơi nặng nề lên gợi ý thái giám đến đây hồi bẩm lui ra.
"Việt phi... Ngươi còn có gì để nói nữa không?" Không còn nghiêm khắc như lúc trước, câu hỏi này của Lương đế lại cực kì chậm rãi và mệt mỏi, nhưng người khác nghe vào tai lại hết sức làm người ta sợ hãi.
Lớp trang điểm diễm lệ trên mặt Việt quý phi đã không che lấp nổi gương mặt trắng bệch, sau khi quay lại đờ đẫn thoáng nhìn con yêu, bà ta đột nhiên xông tới quỳ xuống trước ngự tọa, ôm chặt chân hoàng đế Đại Lương, run rẩy kêu lên: "Oan uổng..."
"Đã đến lúc này mà ngươi còn muốn kêu oan?"
"Thần thiếp biết chính mình không oan". Việt quý phi ngẩng đầu lên, hai mắt đầy nước mắt, vẻ mặt cực kì đáng thương xót: "Nhưng thái tử oan uổng!"
"Ngươi nói gì?"
"Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của thần thiếp, do thần thiếp sắp xếp. Thái tử không biết gì hết... Là thần thiếp nói dối muốn gặp Tư Mã Lôi, gọi thái tử mang Tư Mã Lôi vào cung, thái tử chỉ tuân theo lệnh mẹ mà thôi. Hoàng thượng cũng biết Tuyên nhi, nó luôn luôn hiếu thuận, không chỉ là đối với thần thiếp mà đối với hoàng thượng cũng là như vậy!"
"Nếu như thái tử hoàn toàn vô tội, vì sao từ lúc gọi các ngươi vào điện, nó vẫn không dám thanh minh một câu?"
"Hoàng thượng, người muốn Tuyên nhi thanh minh như thế nào? Chẳng lẽ bắt nó đổ tất cả tội lỗi cho mẫu thân của chính mình trước mặt nhiều người như vậy sao? Tính tình Tuyên nhi hiếu thuận, loại chuyện này nó không làm được! Chính là bởi vì nó không biết cách tự bảo vệ mình, chỉ sơ ý một chút là bị người có lòng dạ khó lường ức hiếp nên thần thiếp mới phải lao tâm khổ tứ vì nó, mới muốn bên cạnh nó có nhiều người ủng hộ hơn, như vậy mới chưa đến mức bị người ám toán..."
"Nói bậy!" Hoàng đế Đại Lương đột nhiên giận dữ, vung tay hất Việt quý phi văng xuống dưới: "Thái tử là người kế vị tương lai, làm sao có người ám toán? Ngươi thân là mẫu phi của nó, vốn nên dạy bảo nó rèn đức luyện tài, chăm chỉ làm việc, trên thì chia sẻ bớt công việc cho hoàng phụ, dưới thì làm gương cho thần dân, như vậy mới là thật sự muốn tốt cho nó! Nhưng ngươi xem xem ngươi đang làm gì? Những chuyện thâm độc ti tiện này mà ngươi cũng có thể làm được? Nếu hôm nay Nghê Hoàng có việc gì thì ngươi có chết trăm lần cũng không chuộc lại được! Ngay cả thanh danh địa vị của thái tử cũng sẽ bị ngươi làm liên lụy, đúng là ngu xuẩn cực kì, ngu xuẩn cực kì!"
Một phen mắng chửi này có thể nói là quân uy như sét, vang vọng như sấm, đủ để làm mọi người tim đập chân run, hồn phi phách tán.
Nhưng dù ông ta mắng lợi hại như vậy, trên mặt Nghê Hoàng vẫn thoáng hiện một nụ cười lạnh, hoàng hậu và Dự vương cũng hơi lộ vẻ thất vọng.
Bởi vì bất kể ông ta mắng chửi nặng lời đến mấy thì cũng chỉ là mắng Việt quý phi mà thôi, đặc biệt là một câu cuối cùng đã nói rõ ông ta muốn rũ hết trách nhiệm cho thái tử.
Dưới cục diện như thế này, trong lòng hoàng đế có thật sự tin tưởng thái tử vô tội hay không cũng không hề quan trọng, quan trọng là thái tử đang phái đối mặt với tội lớn bất nhân bất nghĩa bất hiếu "bề trên hại bề dưới, giúp mẹ bức gian quận chúa, tìm cách bắn chết anh em diệt khẩu", nếu thật sự xử lí theo tội danh này thì sợ rằng sẽ làm dao động địa vị kế ngôi của hắn.
Mà đối với hoàng đế Đại Lương, ông ta còn chưa muốn phế bỏ thái tử vì một việc như vậy, từ đó tạo thành chấn động lớn cho cục diện triều đình đang tương đối vững vàng hiện nay.
Cho nên sau khi Việt quý phi tự ôm hết tội lỗi vào mình, ông ta cũng có thể xuống nước để giải quyết vấn đề thái tử.
Sau khi một phen chửi mắng, hoàng đế Đại Lương hít sâu lấy hơi, không hề vội vã tiến hành xử trí Việt quý phi mà ngược lại sai người đi truyền Mông Chí vào.
Một lát sau, Mông Chí vào điện thi lễ. Hoàng đế Đại Lương hỏi sơ qua vài câu xem ông ta bắt được Tư Mã Lôi như thế nào. Mông Chí trả lời là thủ hạ đi tuần hàng ngày nhìn thấy, sau khi bắt được mới biết là công tử Thái úy, không dám tự tiện xử lí nên mới đến xin chỉ thị hoàng đế.
Hoàng đế Đại Lương không phát hiện có gì khác thường, chỉ cảm thấy là người tính không bằng trời tính, không khỏi thở dài một hơi, hỏi: "Tư Mã Lôi hiện ở nơi nào?"
"Tạm giữ ở trong đại viện nơi các thị vệ nghỉ ngơi sau ca trực, có sai người trông coi".
Hoàng đế Đại Lương ờ một tiếng, nghĩ vụ án này liên quan đến sự trong sạch của quận chúa, không thể giao cho hữu ti thẩm tra xét xử, liền lệnh một tiểu hoàng môn bên cạnh đi truyền dụ mang phạm nhân đến, chuẩn bị đích thân tra hỏi Tư Mã Lôi một chút.
Ai ngờ tiểu hoàng môn đó đi một hồi lâu rồi hoang mang chạy về, nói: "Tư Mã Lôi bị đánh bầm tím hết mặt, cực kì thê thảm, bây giờ đang hôn mê nằm dưới đất, thật sự không thể kiến giá".
Hoàng đế Đại Lương nhướng mày, ánh mắt nghiêm khắc thoáng nhìn Mông Chí.
Đại thống lĩnh cấm quân ngẩn người nói: "Không thể, chưa được cho phép, thủ hạ của thần sẽ không tùy tiện ẩu đả phạm nhân..."
"Không phải". Tiểu hoàng môn đó vội nói: "Không phải các thị vệ đánh, nghe nói là... là..."
"Là cái gì? Nói mau!
"Là Mục tiểu vương gia. Không biết nghe được tin gì, Mục tiểu vương gia xông vào, các thị vệ cũng không dám cản trở. Tiểu vương gia tự mình ra tay quyền đấm cước đá, còn đánh gãy cả một cánh tay Tư Mã Lôi nữa..."
Hoàng đế Đại Lương kêu một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Nghê Hoàng, muốn xem phản ứng của nàng thế nào.
Kì thực trước kia kết án, Mục Thanh xông vào vườn cấm sử dụng hình phạt riêng đối với nghi phạm chắc chắn là có tội.
Nhưng khi ánh mắt hoàng đế bệ hạ liếc đến, vị nữ soái nam cương kia vẫn ngồi nguyên trạng, sắc mặt lạnh lùng, không hề cử động, ngay cả đứng lên nói một câu có lệ "Tiểu đệ lỗ mãng, xin bệ hạ thứ tội" gì đó cũng không thèm, lại khiến hoàng đế Đại Lương hơi ngượng ngùng, quát mắng tiểu hoàng môn đó một câu: "Đánh gãy thì đánh gãy chứ sao, có chuyện gì quan trọng thì bẩm báo Trẫm, mau xuống đi!"
Mắng xong ông ta lại liếc nhìn, quận chúa Nghê Hoàng vẫn lạnh mặt, hoàn toàn không có ý định tạ ơn, luồng kiêu ngạo cương trực đó chỉ sợ ngay cả đàn ông cũng không mấy người có, lại không hề làm hoàng đế Đại Lương không vui mà ngược lại sinh ra ý tán thưởng, thầm khen ngợi trong lòng.
Cho dù bây giờ Tư Mã Lôi không thể được xét xử ngay, nhưng thực ra hắn lại rất dễ xử trí, xét xử hay không cũng không có gì quan trọng. Hoàng đế Đại Lương vội vã hạ chỉ xử hắn bị lưu đày với tội danh "Ngoại thần tự vào vườn cấm", cha hắn là Tư Mã thái úy cũng bị liên đới giáng cấp phạt bổng lộc, không có ai biểu thị dị nghị mảy may.
Nhưng đối với Việt quý phi, hoàng đế Đại Lương lại cảm thấy hơi khó khăn.
Người phụ nữ này vào cung từ tuổi xanh, nhiều năm qua ân sủng không giảm, phẩm cấp chỉ thấp hơn hoàng hậu, lại là thân mẫu thái tử. Nếu xử nặng thì trong lòng không nỡ, nếu xử nhẹ quận chúa lại lạnh lòng.
Huống hồ nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, hai chữ công bằng cũng không thể không suy nghĩ.
Đang do dự, thái tử đã phủ phục xuống đất, khóc lóc nói: "Nhi thần xin nhận lỗi với quận chúa thay mẫu phi, cầu phụ hoàng nể tình mẫu phi nhiều năm hầu hạ mà xử nhẹ..."
"Nghiệt chướng!" Hoàng đế Đại Lương giơ chân đạp thái tử ngã xuống đất: "Mẫu thân ngươi làm một chuyện hồ đồ như vậy, tại sao ngươi không can ngăn? Hiếu đạo của ngươi đi đâu rồi?"
Thái tử khóc lóc, lại bò lên ôm lấy chân hoàng đế Đại Lương, không cầm được nước mắt.
Cúi đầu nhìn đứa con phủ phục dưới chân, hoàng đế Đại Lương đột nhiên cảm thấy tinh thần ngơ ngẩn một hồi, trong ngực như có thứ gì đó nghiền qua, đau như dao cắt.
Một bóng dáng bị tận lực quên nhiều năm thoáng hiện lên trong đầu, tư thế kiên cường đó, gương mặt tuấn tú đó, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo quật cường đó và cặp mắt quyết liệt như lửa cháy hừng hực đó.
Nếu như người đó cũng chịu phủ phục dưới gối mình khóc lóc kể lể, có phải mình cũng sẽ mềm lòng, lần nữa đưa tay ôm hắn vào trong lòng không?
Chỉ tiếc thời gian như nước, đã trôi qua là không trở lại.
Có lẽ chính là bởi vì tóc đã dẫn bạc, người đã về già nên mới giật mình phát hiện cách xử trí sắc bén năm đó không chỉ hủy diệt người khác mà cũng trở thành một vết thương ngầm khắc sâu trong tim mình, không ai có thể phát hiện được.
Bàn tay run run của hoàng đế Đại Lương rốt cục vuốt lên gáy thái tử, Việt quý phi thở phào, vật người ngã sang một bên, dùng cánh tay gắng gượng chống đỡ thân thể.
"Việt thị không có đức, hành vi hèn hạ, cung quy không thể dung tha. Từ hôm nay, tước danh hiệu quý phi, giáng xuống làm tần, tất cả đãi ngộ giảm theo, chuyển sang viện Thanh Lê sám hối, không có chỉ không được tự ý ra ngoài". Hoàng đế Đại Lương chậm rãi nói từng chữ từng câu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Ngôn hoàng hậu: "Hoàng hậu thấy thế nào?"
Theo ý hoàng hậu thì đương nhiên đày vào Dịch U đình là tốt nhất.
Có điều bà ta cũng hiểu rõ tình hình. Thái tử đã không có việc gì thì mẹ sang quý nhờ con, hoàng đế Đại Lương cũng không thể làm nhục Việt phi quá mức, lúc này nói gì cũng không có hiệu quả, còn không bằng không nói.
Thấy hoàng hậu buông mắt không nói gì, hoàng đế Đại Lương lại đưa ánh mắt qua chỗ Nghê Hoàng: "Quận chúa có gì dị nghị không?"
Nghê Hoàng đến tố cáo với hoàng đế chẳng qua là để đòi công bằng cho mình, thực ra trong lòng cũng biết rõ không thể thật sự vì chuyện này mà phế thái tử.
Bây giờ dù hoàng đế Đại Lương hơi thiên vị con trai, nhưng dù sao cũng đã giáng chức, giam lỏng quý phi nhất phẩm, thân mẫu của thái tử vì mình, xem như đã tận tâm rồi. Nếu mình còn không chịu buong tha thì lại tỏ ra không biết thời biết thế, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ lắc đầu.
"Còn ngươi". Hoàng đế Đại Lương hung ác trợn mắt nhìn thái tử: "Ngươi cũng phải cấm túc ba tháng trong đông cung, tử tế đọc sách, suy nghĩ cái gì là đạo làm người kế nghiệp. Sau này còn tham dự vào những chuyện bỉ ổi như vậy thì Trẫm sẽ không tha!"
"Nhi thần... cẩn tuân ân chỉ của phụ hoàng..."
"Đứng lên đi!" Hoàng đế Đại Lương hơi nguôi giận, ngẩng đầu lên, ánh mắt rất có sức xuyên thấu lướt một vòng trong phòng, rơi vào trên người Tĩnh vương.
"Cảnh Diễm..."
"Có nhi thần!"
"Ngươi có biết tội không?"
Tĩnh vương gạt áo bước ra khỏi hàng, quỳ thẳng xuống đất: "Nhi thần biết tội".
Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Trẫm hỏi ngươi, tại sao ngươi biết quận chúa gặp nạn để xông vào cứu quận chúa đúng lúc?"
Kì thực Tĩnh vương vẫn đang suy nghĩ xem khi hoàng đế Đại Lương hỏi câu này mình sẽ phải trả lời thế nào, nhưng đến lúc ông ta hỏi, hắn vẫn chưa nghĩ ra một câu trả lời hợp lí nên nhất thời có phần do dự.
Tới cứu quận chúa là bởi vì Mai Trường Tô bảo hắn đến, nhưng tại sao Mai Trường Tô lại biết quận chúa gặp nạn thì hắn lại không hề biết được, cho nên không dám tùy tiện khai tên chàng ra.
"Thế nào? Vấn đề này ngươi không trả lời được sao?" Hoàng đế Đại Lương đợi ọột lát, giọng nói dần trở nên nghiêm khắc.
"Không... Nhi thần... Nhi thần là... Bởi vì..."
"Hồi bẩm phụ hoàng". Một âm thanh bình tĩnh đột nhiên vang lên: "Là nhi thần nhờ Tĩnh vương đến".
"Ngươi?" Hoàng đế Đại Lương cau mày: "Thế làm sao ngươi biết được?"
"Là thế này". Dự vương tiến lên một bước, kính cẩn nói: "Nhi thần vào cung vấn an mẫu hậu, đi vào từ cửa Phổ Thanh, đi qua cung Chiêu Nhân, lại gặp thị nữ của quận chúa bối rối chạy đi cầu cứu, nói tình hình bên trong không đúng. Nhi thần biết chuyện này không thể xem thường, thà rằng mình tính sai phải chịu tội tự ý xông vào chứ không thể để quận chúa xảy ra chuyện vì sự do dự của mình. Nhưng nhi thần tự biết võ công quá kém, sợ không xông vào được nội viện đã bị ngăn cản trì hoãn thời gian, vừa hay lúc đó Tĩnh vương đi qua, nhi thần liền nhờ Tĩnh vương đi vào trước ổn định cục diện, còn mình thì chạy đi mời hoàng hậu. Tĩnh vương là người hào sảng, lập tức nhận lời nhi thần, không ngờ quý phi... à không, không ngờ Việt tần nương nương lại phát điên như thế, dám hạ lệnh bắn chết hoàng tử diệt khẩu, vì vậy mới có những chuyện tiếp theo. Mặc dù không phải nhi thần bày mưu cho Tĩnh vương uy hiếp thái tử, nhưng dù sao Tĩnh vương cũng được nhi thần nhờ vả. Nếu phụ hoàng muốn giáng tội thì nhi thần sẵn lòng cùng chịu tội với Tĩnh vương".
Hắn nói chậm rãi, cũng không có chỗ nào không hợp tình hợp lí.
Đương nhiên mẹ con Việt phi rất rõ ràng chuyện thị nữ của quận chúa chạy đi cầu cứu là không thể xảy ra, nhưng lúc này đã không có tư cách mở miệng hoài nghi Dự vương, hơn nữa những chi tiết này có thế nào thì cũng không thể thay đổi được gì cho nên đều không mở miệng.
Cho dù biết rõ Dự vương không hề cao thượng như hắn phét lác, gần như chắc chắn là vì nghe thấy có khả năng nắm được sơ hở của thái tử liền hết sức vui mừng làm ngay, nhưng cơ bản hoàng đế Đại Lương vẫn tin đại khái những gì hắn nói, gật đầu: "Thì ra là vậy. Có điều Cảnh Diễm dĩ hạ phạm thượng, bắt thái tử làm con tin, theo nên nghiêm trị".
Quận chúa Nghê Hoàng vừa biến sắc mặt, hoàng đế Đại Lương lại nói tiếp: "Nhưng Trẫm nghĩ lại, dù sao thì chuyện cũng có nguyên nhân, Dự vương lại sẵn lòng nhận tội cùng ngươi, huống hồ ngươi đã cứu được quận chúa, cũng xem như có công. Bây giờ công tội bù trừ, không thưởng không phạt. Dự vương nhanh nhẹn nhạy bén, quyết đoán kịp thời, Trẫm rất mừng, ban thưởng gấm vóc trăm cuộn, vàng ngàn lượng, thêm một viên ngọc vương châu".
"Nhi thần tạ long ân của phụ hoàng".
"Trẫm mệt rồi, đều lui ra đi".
Hoàng đế Đại Lương mệt mỏi nhắm mắt lại, thân thể vô lực tựa vào lưng ghế.
Ngôn hoàng hậu tự nhiên là người chấp hành xử phạt Việt phi, thái tử cũng không làm gì được. Mắt thấy mẹ bị mang về hậu cung, chính mình lại chỉ có thể oán hận đưa ánh mắt căm giận nhìn Dự vương mà thôi.
Đến lúc này, Dự vương vẫn không hề ra mặt tự dưng lại trở thành ng fdc lợi nhất, vừa lộ mặt được hoàng đế khen thưởng, vừa ra mặt bảo vệ Tĩnh vương khiến Tĩnh vương phải mang ơn, còn vì bôn tẩu cứu giúp quận chúa mà trở thành ân nhân của Mục phủ Vân Nam, điều bất lợi duy nhất chính là kéo hết đại bộ phận oán hận của thái tử sang người mình, làm cho hai nhà kết thù càng sâu hơn.
Có điều hắn và thái tử sớm đã không đội trời chung, đấu đá với nhau một mất một còn, có thêm việc này cũng không hề khác biệt, cho nên điều bất lợi này hình như cũng không được tính là bất lợi, quả thực chính là một việc làm chỉ có lợi chứ không hề thiệt hại, hắn không kiềm được hết sức vui mừng trong lòng, thầm bội phục vị kì lân tài tử Tô Triết kia đúng là có kiến thức.
May mà trên đường mình chạy tới cung đình sau khi nhận được thông báo của hoàng hậu lại tình cờ gặp hắn, cũng may mà mình đã hạ mình cầu hiền tiết lộ chuyện này cho hắn và thỉnh giáo đối sách, nếu không chỉ dựa vào mình thì quả thật không nghĩ ra có thể thừa dịp này bảo vệ Tĩnh vương, thu hết tất cả công lao vào trong tay mình.
Có điều nghĩ lại, Tĩnh vương quả đúng là gan to như đấu, đáng tiếc là quá lỗ mãng, mình chỉ cần nhìn lên chứ không cần nhìn xuống, Tĩnh vương không phải một người đáng phải đối phó.
Lần này mình bao che hắn trước mặt phụ hoàng như thế, chắc hẳn hắn nhất định cảm kích trong lòng.
Còn quận chúa Nghê Hoàng, đương nhiên lại càng...
Vừa nghĩ tới đây, quận chúa Nghê Hoàng đã đi tới, hơi cúi người thi lễ, cười nói: "Hôm nay nhờ có Dự vương điện hạ trọng nghĩa cứu giúp, Nghê Hoàng khó mà nói cảm ơn. Sau này nếu có cơ hội, tự nhiên Nghê Hoàng sẽ báo đáp".
Dự vương vội vàng đáp lễ, đầy mặt tươi cười: "Quận chúa khách khí rồi, quận chúa là người thế nào chứ? Bản vương tự nhiên phải hết sức hiệu lao".
Một nụ cười hoàn mỹ hiện lên trên mặt Nghê Hoàng, đang định khách sáo vài câu, khóe mắt liếc thấy một mình Tĩnh vương đang lặng lẽ bước đi, trong lòng hơi sốt ruột, có điều vẻ mặt lại không hề thay đổi, vẫn chậm rãi nói: "Ta thật sự vẫn chưa nguôi giận với Việt thị, nhưng lại không tiện đi xem hoàng hậu nương nương xử phạt mụ ta, không biết điện hạ có thể..."
"Quận chúa yên tâm, việc này cứ giao cho bản vương làm. Bản vương sẽ lập tức vào nội cung nói với hoàng hậu, tuyệt đối sẽ khiến quận chúa được trút giận". Dự vương cười một tiếng dài, xoay người bước nhanh về phía nội cung.
Thấy hắn đã đi xa, quận chúa Nghê Hoàng mới vội vã rảo bước đuổi theo Tĩnh vương.
Nghe thấy Nghê Hoàng gọi mình phía sau, Tiêu Cảnh Diễm dừng bước chân lại, nói: "Quận chúa còn có việc gì sao?"
"Vừa rồi lúc ta đến cảm ơn Dự vương, có phải ngươi rất muốn đi tới nói với ta kì thực chuyện này không liên quan đến hắn đúng không?" Quận chúa Nghê Hoàng cười ranh mãnh: "Vì sao lại nhẫn nhịn không nói?"
Tĩnh vương hơi cúi đầu, im lặng không nói gì.
"Thực ra ngươi tới cứu ta là bởi vì Tô tiên sinh đúng không?"
Tiêu Cảnh Diễm bị nàng đoán trúng, giật mình hỏi: "Tại sao quận chúa lại biết?"
"Bởi vì trước đó Tô tiên sinh cũng đã cảnh cáo ta phải cẩn thận những âm mưu trong hậu cung, đáng tiếc nói hơi hàm hồ, ta chỉ đề phòng hoàng hậu chứ không quá đề phòng Việt quý phi..."
Tĩnh vương cau mày, trong lòng đột nhiên nghi ngờ, chậm rãi hỏi: "Hắn không nói rõ phải đề phòng Việt quý phi sao? Nhưng lúc nhờ ta vào cung, hắn đã nói rất rõ ràng là đến cung Chiêu Nhân mà?"
"A, khi đó bọn ta nói được một nửa thì bị người khác cắt ngang, có thể là hắn chưa kịp nói hết". Quận chúa Nghê Hoàng trời sinh hào sảng, cũng không hề để ý chuyện này, vẫn tiếp tục cười nói: "Có điều mặc dù được hắn cứu nhưng ta lại không thể công khai cảm ơn hắn, ngược lại chỉ có thể đi cảm ơn Dự vương, hơn nữa không chỉ là một tiếng cảm ơn vừa rồi là xong, ngày mai ta còn chuẩn bị mang Thanh đệ tới cảm ơn tận nơi".
Tĩnh vương hơi thắc mắc: "Chuyện này là sao? Quận chúa biết rõ..."
Nghê Hoàng cười nhạt, quay lại nhìn về phía đông cung: "Việt phi mặc dù bị trách tội nhưng thái tử vẫn là thái tử, thế lực của hắn vẫn mạnh mẽ như cũ. Ta càng gióng trống khua chiêng đến cảm ơn Dự vương thì thái tử sẽ càng căm hận hắn, tự nhiên sẽ tạm thời không có tâm tư gây sự với ngươi. Bây giờ dù sao ngươi cũng còn chưa thể chính diện đối đầu với thái tử, đẩy Dự vương ra phía trước không phải tốt hơn sao?"
Tĩnh vương không phải là không hiểu những chuyện đấu đá mưu mô này, chẳng qua chỉ không thích nghĩ đến. Nghê Hoàng chỉ giải thích sơ sơ, hắn đã lập tức hiểu rõ vấn đề, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước, lắc đầu thở dài.
Hai người sánh vai chậm rãi ra cung, trên đường đi đều không ai nói tiếp đề tài vừa rồi nữa.
Vừa bước ra khỏi cổng Thần Vũ đã nghe thấy có người kêu to: "Chị!"
Mục Thanh chạy vội tới, đến sát bên cạnh quận chúa Nghê Hoàng mới dừng chân lại, vội vã hỏi han: "Chị không sao chứ? Làm em sợ gần chết!"
"Em đã trưởng thành, kế tục vương tước rồi mà còn không chững chạc như vậy, có gì mà phải sợ gần chết? Thiên hạ thiếu gì việc lớn hơn chuyện này!" Nghê Hoàng ngoài miệng trách cứ nhưng bàn tay lại đưa lên vuốt mấy sợi tóc rối cho em trai đầy yêu thương.
"Em sợ chị bị thiệt thòi mà". Mục Thanh làm nũng: "Cung đình không phải một chỗ tốt, sau này chị vào cung ít thôi. Tòa nhà ở kinh thành dù không lớn bằng ở Vân Nam nhưng cũng đủ để chị ở, chúng ta mau trở về đi".
Quận chúa Nghê Hoàng cười, dùng ngón tay chọc hắn, quay lại mời Tĩnh vương: "Điện hạ cũng phải về phủ chứ? Chúng ta cùng nhau đi".
"Không cần, ta tạm thời chưa về phủ vội". Tiêu Cảnh Diễm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói thật với Nghê Hoàng: "Ta chuẩn bị đến phủ Ninh Quốc hầu một chuyến đã".
Nhưng chỉ lát sau vẻ mặt mọi người đã hoàn toàn khác nhau.
Việt quý phi cực kì căng thẳng, thái tử mặt như màu đất, Tĩnh vương và quận chúa lộ vẻ suy tư, hoàng hậu và Dự vương thầm lộ vẻ vui mừng, mà hoàng đế bệ hạ ngồi ở chủ vị trên cao thì mặt đầy mây đen, thoạt nhìn tâm tình cực kì phức tạp.
Sau một thời gian im lặng hầu như làm người ta ngạt thở, hoàng đế Đại Lương giơ cánh tay hơi nặng nề lên gợi ý thái giám đến đây hồi bẩm lui ra.
"Việt phi... Ngươi còn có gì để nói nữa không?" Không còn nghiêm khắc như lúc trước, câu hỏi này của Lương đế lại cực kì chậm rãi và mệt mỏi, nhưng người khác nghe vào tai lại hết sức làm người ta sợ hãi.
Lớp trang điểm diễm lệ trên mặt Việt quý phi đã không che lấp nổi gương mặt trắng bệch, sau khi quay lại đờ đẫn thoáng nhìn con yêu, bà ta đột nhiên xông tới quỳ xuống trước ngự tọa, ôm chặt chân hoàng đế Đại Lương, run rẩy kêu lên: "Oan uổng..."
"Đã đến lúc này mà ngươi còn muốn kêu oan?"
"Thần thiếp biết chính mình không oan". Việt quý phi ngẩng đầu lên, hai mắt đầy nước mắt, vẻ mặt cực kì đáng thương xót: "Nhưng thái tử oan uổng!"
"Ngươi nói gì?"
"Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của thần thiếp, do thần thiếp sắp xếp. Thái tử không biết gì hết... Là thần thiếp nói dối muốn gặp Tư Mã Lôi, gọi thái tử mang Tư Mã Lôi vào cung, thái tử chỉ tuân theo lệnh mẹ mà thôi. Hoàng thượng cũng biết Tuyên nhi, nó luôn luôn hiếu thuận, không chỉ là đối với thần thiếp mà đối với hoàng thượng cũng là như vậy!"
"Nếu như thái tử hoàn toàn vô tội, vì sao từ lúc gọi các ngươi vào điện, nó vẫn không dám thanh minh một câu?"
"Hoàng thượng, người muốn Tuyên nhi thanh minh như thế nào? Chẳng lẽ bắt nó đổ tất cả tội lỗi cho mẫu thân của chính mình trước mặt nhiều người như vậy sao? Tính tình Tuyên nhi hiếu thuận, loại chuyện này nó không làm được! Chính là bởi vì nó không biết cách tự bảo vệ mình, chỉ sơ ý một chút là bị người có lòng dạ khó lường ức hiếp nên thần thiếp mới phải lao tâm khổ tứ vì nó, mới muốn bên cạnh nó có nhiều người ủng hộ hơn, như vậy mới chưa đến mức bị người ám toán..."
"Nói bậy!" Hoàng đế Đại Lương đột nhiên giận dữ, vung tay hất Việt quý phi văng xuống dưới: "Thái tử là người kế vị tương lai, làm sao có người ám toán? Ngươi thân là mẫu phi của nó, vốn nên dạy bảo nó rèn đức luyện tài, chăm chỉ làm việc, trên thì chia sẻ bớt công việc cho hoàng phụ, dưới thì làm gương cho thần dân, như vậy mới là thật sự muốn tốt cho nó! Nhưng ngươi xem xem ngươi đang làm gì? Những chuyện thâm độc ti tiện này mà ngươi cũng có thể làm được? Nếu hôm nay Nghê Hoàng có việc gì thì ngươi có chết trăm lần cũng không chuộc lại được! Ngay cả thanh danh địa vị của thái tử cũng sẽ bị ngươi làm liên lụy, đúng là ngu xuẩn cực kì, ngu xuẩn cực kì!"
Một phen mắng chửi này có thể nói là quân uy như sét, vang vọng như sấm, đủ để làm mọi người tim đập chân run, hồn phi phách tán.
Nhưng dù ông ta mắng lợi hại như vậy, trên mặt Nghê Hoàng vẫn thoáng hiện một nụ cười lạnh, hoàng hậu và Dự vương cũng hơi lộ vẻ thất vọng.
Bởi vì bất kể ông ta mắng chửi nặng lời đến mấy thì cũng chỉ là mắng Việt quý phi mà thôi, đặc biệt là một câu cuối cùng đã nói rõ ông ta muốn rũ hết trách nhiệm cho thái tử.
Dưới cục diện như thế này, trong lòng hoàng đế có thật sự tin tưởng thái tử vô tội hay không cũng không hề quan trọng, quan trọng là thái tử đang phái đối mặt với tội lớn bất nhân bất nghĩa bất hiếu "bề trên hại bề dưới, giúp mẹ bức gian quận chúa, tìm cách bắn chết anh em diệt khẩu", nếu thật sự xử lí theo tội danh này thì sợ rằng sẽ làm dao động địa vị kế ngôi của hắn.
Mà đối với hoàng đế Đại Lương, ông ta còn chưa muốn phế bỏ thái tử vì một việc như vậy, từ đó tạo thành chấn động lớn cho cục diện triều đình đang tương đối vững vàng hiện nay.
Cho nên sau khi Việt quý phi tự ôm hết tội lỗi vào mình, ông ta cũng có thể xuống nước để giải quyết vấn đề thái tử.
Sau khi một phen chửi mắng, hoàng đế Đại Lương hít sâu lấy hơi, không hề vội vã tiến hành xử trí Việt quý phi mà ngược lại sai người đi truyền Mông Chí vào.
Một lát sau, Mông Chí vào điện thi lễ. Hoàng đế Đại Lương hỏi sơ qua vài câu xem ông ta bắt được Tư Mã Lôi như thế nào. Mông Chí trả lời là thủ hạ đi tuần hàng ngày nhìn thấy, sau khi bắt được mới biết là công tử Thái úy, không dám tự tiện xử lí nên mới đến xin chỉ thị hoàng đế.
Hoàng đế Đại Lương không phát hiện có gì khác thường, chỉ cảm thấy là người tính không bằng trời tính, không khỏi thở dài một hơi, hỏi: "Tư Mã Lôi hiện ở nơi nào?"
"Tạm giữ ở trong đại viện nơi các thị vệ nghỉ ngơi sau ca trực, có sai người trông coi".
Hoàng đế Đại Lương ờ một tiếng, nghĩ vụ án này liên quan đến sự trong sạch của quận chúa, không thể giao cho hữu ti thẩm tra xét xử, liền lệnh một tiểu hoàng môn bên cạnh đi truyền dụ mang phạm nhân đến, chuẩn bị đích thân tra hỏi Tư Mã Lôi một chút.
Ai ngờ tiểu hoàng môn đó đi một hồi lâu rồi hoang mang chạy về, nói: "Tư Mã Lôi bị đánh bầm tím hết mặt, cực kì thê thảm, bây giờ đang hôn mê nằm dưới đất, thật sự không thể kiến giá".
Hoàng đế Đại Lương nhướng mày, ánh mắt nghiêm khắc thoáng nhìn Mông Chí.
Đại thống lĩnh cấm quân ngẩn người nói: "Không thể, chưa được cho phép, thủ hạ của thần sẽ không tùy tiện ẩu đả phạm nhân..."
"Không phải". Tiểu hoàng môn đó vội nói: "Không phải các thị vệ đánh, nghe nói là... là..."
"Là cái gì? Nói mau!
"Là Mục tiểu vương gia. Không biết nghe được tin gì, Mục tiểu vương gia xông vào, các thị vệ cũng không dám cản trở. Tiểu vương gia tự mình ra tay quyền đấm cước đá, còn đánh gãy cả một cánh tay Tư Mã Lôi nữa..."
Hoàng đế Đại Lương kêu một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Nghê Hoàng, muốn xem phản ứng của nàng thế nào.
Kì thực trước kia kết án, Mục Thanh xông vào vườn cấm sử dụng hình phạt riêng đối với nghi phạm chắc chắn là có tội.
Nhưng khi ánh mắt hoàng đế bệ hạ liếc đến, vị nữ soái nam cương kia vẫn ngồi nguyên trạng, sắc mặt lạnh lùng, không hề cử động, ngay cả đứng lên nói một câu có lệ "Tiểu đệ lỗ mãng, xin bệ hạ thứ tội" gì đó cũng không thèm, lại khiến hoàng đế Đại Lương hơi ngượng ngùng, quát mắng tiểu hoàng môn đó một câu: "Đánh gãy thì đánh gãy chứ sao, có chuyện gì quan trọng thì bẩm báo Trẫm, mau xuống đi!"
Mắng xong ông ta lại liếc nhìn, quận chúa Nghê Hoàng vẫn lạnh mặt, hoàn toàn không có ý định tạ ơn, luồng kiêu ngạo cương trực đó chỉ sợ ngay cả đàn ông cũng không mấy người có, lại không hề làm hoàng đế Đại Lương không vui mà ngược lại sinh ra ý tán thưởng, thầm khen ngợi trong lòng.
Cho dù bây giờ Tư Mã Lôi không thể được xét xử ngay, nhưng thực ra hắn lại rất dễ xử trí, xét xử hay không cũng không có gì quan trọng. Hoàng đế Đại Lương vội vã hạ chỉ xử hắn bị lưu đày với tội danh "Ngoại thần tự vào vườn cấm", cha hắn là Tư Mã thái úy cũng bị liên đới giáng cấp phạt bổng lộc, không có ai biểu thị dị nghị mảy may.
Nhưng đối với Việt quý phi, hoàng đế Đại Lương lại cảm thấy hơi khó khăn.
Người phụ nữ này vào cung từ tuổi xanh, nhiều năm qua ân sủng không giảm, phẩm cấp chỉ thấp hơn hoàng hậu, lại là thân mẫu thái tử. Nếu xử nặng thì trong lòng không nỡ, nếu xử nhẹ quận chúa lại lạnh lòng.
Huống hồ nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, hai chữ công bằng cũng không thể không suy nghĩ.
Đang do dự, thái tử đã phủ phục xuống đất, khóc lóc nói: "Nhi thần xin nhận lỗi với quận chúa thay mẫu phi, cầu phụ hoàng nể tình mẫu phi nhiều năm hầu hạ mà xử nhẹ..."
"Nghiệt chướng!" Hoàng đế Đại Lương giơ chân đạp thái tử ngã xuống đất: "Mẫu thân ngươi làm một chuyện hồ đồ như vậy, tại sao ngươi không can ngăn? Hiếu đạo của ngươi đi đâu rồi?"
Thái tử khóc lóc, lại bò lên ôm lấy chân hoàng đế Đại Lương, không cầm được nước mắt.
Cúi đầu nhìn đứa con phủ phục dưới chân, hoàng đế Đại Lương đột nhiên cảm thấy tinh thần ngơ ngẩn một hồi, trong ngực như có thứ gì đó nghiền qua, đau như dao cắt.
Một bóng dáng bị tận lực quên nhiều năm thoáng hiện lên trong đầu, tư thế kiên cường đó, gương mặt tuấn tú đó, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo quật cường đó và cặp mắt quyết liệt như lửa cháy hừng hực đó.
Nếu như người đó cũng chịu phủ phục dưới gối mình khóc lóc kể lể, có phải mình cũng sẽ mềm lòng, lần nữa đưa tay ôm hắn vào trong lòng không?
Chỉ tiếc thời gian như nước, đã trôi qua là không trở lại.
Có lẽ chính là bởi vì tóc đã dẫn bạc, người đã về già nên mới giật mình phát hiện cách xử trí sắc bén năm đó không chỉ hủy diệt người khác mà cũng trở thành một vết thương ngầm khắc sâu trong tim mình, không ai có thể phát hiện được.
Bàn tay run run của hoàng đế Đại Lương rốt cục vuốt lên gáy thái tử, Việt quý phi thở phào, vật người ngã sang một bên, dùng cánh tay gắng gượng chống đỡ thân thể.
"Việt thị không có đức, hành vi hèn hạ, cung quy không thể dung tha. Từ hôm nay, tước danh hiệu quý phi, giáng xuống làm tần, tất cả đãi ngộ giảm theo, chuyển sang viện Thanh Lê sám hối, không có chỉ không được tự ý ra ngoài". Hoàng đế Đại Lương chậm rãi nói từng chữ từng câu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Ngôn hoàng hậu: "Hoàng hậu thấy thế nào?"
Theo ý hoàng hậu thì đương nhiên đày vào Dịch U đình là tốt nhất.
Có điều bà ta cũng hiểu rõ tình hình. Thái tử đã không có việc gì thì mẹ sang quý nhờ con, hoàng đế Đại Lương cũng không thể làm nhục Việt phi quá mức, lúc này nói gì cũng không có hiệu quả, còn không bằng không nói.
Thấy hoàng hậu buông mắt không nói gì, hoàng đế Đại Lương lại đưa ánh mắt qua chỗ Nghê Hoàng: "Quận chúa có gì dị nghị không?"
Nghê Hoàng đến tố cáo với hoàng đế chẳng qua là để đòi công bằng cho mình, thực ra trong lòng cũng biết rõ không thể thật sự vì chuyện này mà phế thái tử.
Bây giờ dù hoàng đế Đại Lương hơi thiên vị con trai, nhưng dù sao cũng đã giáng chức, giam lỏng quý phi nhất phẩm, thân mẫu của thái tử vì mình, xem như đã tận tâm rồi. Nếu mình còn không chịu buong tha thì lại tỏ ra không biết thời biết thế, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ lắc đầu.
"Còn ngươi". Hoàng đế Đại Lương hung ác trợn mắt nhìn thái tử: "Ngươi cũng phải cấm túc ba tháng trong đông cung, tử tế đọc sách, suy nghĩ cái gì là đạo làm người kế nghiệp. Sau này còn tham dự vào những chuyện bỉ ổi như vậy thì Trẫm sẽ không tha!"
"Nhi thần... cẩn tuân ân chỉ của phụ hoàng..."
"Đứng lên đi!" Hoàng đế Đại Lương hơi nguôi giận, ngẩng đầu lên, ánh mắt rất có sức xuyên thấu lướt một vòng trong phòng, rơi vào trên người Tĩnh vương.
"Cảnh Diễm..."
"Có nhi thần!"
"Ngươi có biết tội không?"
Tĩnh vương gạt áo bước ra khỏi hàng, quỳ thẳng xuống đất: "Nhi thần biết tội".
Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Trẫm hỏi ngươi, tại sao ngươi biết quận chúa gặp nạn để xông vào cứu quận chúa đúng lúc?"
Kì thực Tĩnh vương vẫn đang suy nghĩ xem khi hoàng đế Đại Lương hỏi câu này mình sẽ phải trả lời thế nào, nhưng đến lúc ông ta hỏi, hắn vẫn chưa nghĩ ra một câu trả lời hợp lí nên nhất thời có phần do dự.
Tới cứu quận chúa là bởi vì Mai Trường Tô bảo hắn đến, nhưng tại sao Mai Trường Tô lại biết quận chúa gặp nạn thì hắn lại không hề biết được, cho nên không dám tùy tiện khai tên chàng ra.
"Thế nào? Vấn đề này ngươi không trả lời được sao?" Hoàng đế Đại Lương đợi ọột lát, giọng nói dần trở nên nghiêm khắc.
"Không... Nhi thần... Nhi thần là... Bởi vì..."
"Hồi bẩm phụ hoàng". Một âm thanh bình tĩnh đột nhiên vang lên: "Là nhi thần nhờ Tĩnh vương đến".
"Ngươi?" Hoàng đế Đại Lương cau mày: "Thế làm sao ngươi biết được?"
"Là thế này". Dự vương tiến lên một bước, kính cẩn nói: "Nhi thần vào cung vấn an mẫu hậu, đi vào từ cửa Phổ Thanh, đi qua cung Chiêu Nhân, lại gặp thị nữ của quận chúa bối rối chạy đi cầu cứu, nói tình hình bên trong không đúng. Nhi thần biết chuyện này không thể xem thường, thà rằng mình tính sai phải chịu tội tự ý xông vào chứ không thể để quận chúa xảy ra chuyện vì sự do dự của mình. Nhưng nhi thần tự biết võ công quá kém, sợ không xông vào được nội viện đã bị ngăn cản trì hoãn thời gian, vừa hay lúc đó Tĩnh vương đi qua, nhi thần liền nhờ Tĩnh vương đi vào trước ổn định cục diện, còn mình thì chạy đi mời hoàng hậu. Tĩnh vương là người hào sảng, lập tức nhận lời nhi thần, không ngờ quý phi... à không, không ngờ Việt tần nương nương lại phát điên như thế, dám hạ lệnh bắn chết hoàng tử diệt khẩu, vì vậy mới có những chuyện tiếp theo. Mặc dù không phải nhi thần bày mưu cho Tĩnh vương uy hiếp thái tử, nhưng dù sao Tĩnh vương cũng được nhi thần nhờ vả. Nếu phụ hoàng muốn giáng tội thì nhi thần sẵn lòng cùng chịu tội với Tĩnh vương".
Hắn nói chậm rãi, cũng không có chỗ nào không hợp tình hợp lí.
Đương nhiên mẹ con Việt phi rất rõ ràng chuyện thị nữ của quận chúa chạy đi cầu cứu là không thể xảy ra, nhưng lúc này đã không có tư cách mở miệng hoài nghi Dự vương, hơn nữa những chi tiết này có thế nào thì cũng không thể thay đổi được gì cho nên đều không mở miệng.
Cho dù biết rõ Dự vương không hề cao thượng như hắn phét lác, gần như chắc chắn là vì nghe thấy có khả năng nắm được sơ hở của thái tử liền hết sức vui mừng làm ngay, nhưng cơ bản hoàng đế Đại Lương vẫn tin đại khái những gì hắn nói, gật đầu: "Thì ra là vậy. Có điều Cảnh Diễm dĩ hạ phạm thượng, bắt thái tử làm con tin, theo nên nghiêm trị".
Quận chúa Nghê Hoàng vừa biến sắc mặt, hoàng đế Đại Lương lại nói tiếp: "Nhưng Trẫm nghĩ lại, dù sao thì chuyện cũng có nguyên nhân, Dự vương lại sẵn lòng nhận tội cùng ngươi, huống hồ ngươi đã cứu được quận chúa, cũng xem như có công. Bây giờ công tội bù trừ, không thưởng không phạt. Dự vương nhanh nhẹn nhạy bén, quyết đoán kịp thời, Trẫm rất mừng, ban thưởng gấm vóc trăm cuộn, vàng ngàn lượng, thêm một viên ngọc vương châu".
"Nhi thần tạ long ân của phụ hoàng".
"Trẫm mệt rồi, đều lui ra đi".
Hoàng đế Đại Lương mệt mỏi nhắm mắt lại, thân thể vô lực tựa vào lưng ghế.
Ngôn hoàng hậu tự nhiên là người chấp hành xử phạt Việt phi, thái tử cũng không làm gì được. Mắt thấy mẹ bị mang về hậu cung, chính mình lại chỉ có thể oán hận đưa ánh mắt căm giận nhìn Dự vương mà thôi.
Đến lúc này, Dự vương vẫn không hề ra mặt tự dưng lại trở thành ng fdc lợi nhất, vừa lộ mặt được hoàng đế khen thưởng, vừa ra mặt bảo vệ Tĩnh vương khiến Tĩnh vương phải mang ơn, còn vì bôn tẩu cứu giúp quận chúa mà trở thành ân nhân của Mục phủ Vân Nam, điều bất lợi duy nhất chính là kéo hết đại bộ phận oán hận của thái tử sang người mình, làm cho hai nhà kết thù càng sâu hơn.
Có điều hắn và thái tử sớm đã không đội trời chung, đấu đá với nhau một mất một còn, có thêm việc này cũng không hề khác biệt, cho nên điều bất lợi này hình như cũng không được tính là bất lợi, quả thực chính là một việc làm chỉ có lợi chứ không hề thiệt hại, hắn không kiềm được hết sức vui mừng trong lòng, thầm bội phục vị kì lân tài tử Tô Triết kia đúng là có kiến thức.
May mà trên đường mình chạy tới cung đình sau khi nhận được thông báo của hoàng hậu lại tình cờ gặp hắn, cũng may mà mình đã hạ mình cầu hiền tiết lộ chuyện này cho hắn và thỉnh giáo đối sách, nếu không chỉ dựa vào mình thì quả thật không nghĩ ra có thể thừa dịp này bảo vệ Tĩnh vương, thu hết tất cả công lao vào trong tay mình.
Có điều nghĩ lại, Tĩnh vương quả đúng là gan to như đấu, đáng tiếc là quá lỗ mãng, mình chỉ cần nhìn lên chứ không cần nhìn xuống, Tĩnh vương không phải một người đáng phải đối phó.
Lần này mình bao che hắn trước mặt phụ hoàng như thế, chắc hẳn hắn nhất định cảm kích trong lòng.
Còn quận chúa Nghê Hoàng, đương nhiên lại càng...
Vừa nghĩ tới đây, quận chúa Nghê Hoàng đã đi tới, hơi cúi người thi lễ, cười nói: "Hôm nay nhờ có Dự vương điện hạ trọng nghĩa cứu giúp, Nghê Hoàng khó mà nói cảm ơn. Sau này nếu có cơ hội, tự nhiên Nghê Hoàng sẽ báo đáp".
Dự vương vội vàng đáp lễ, đầy mặt tươi cười: "Quận chúa khách khí rồi, quận chúa là người thế nào chứ? Bản vương tự nhiên phải hết sức hiệu lao".
Một nụ cười hoàn mỹ hiện lên trên mặt Nghê Hoàng, đang định khách sáo vài câu, khóe mắt liếc thấy một mình Tĩnh vương đang lặng lẽ bước đi, trong lòng hơi sốt ruột, có điều vẻ mặt lại không hề thay đổi, vẫn chậm rãi nói: "Ta thật sự vẫn chưa nguôi giận với Việt thị, nhưng lại không tiện đi xem hoàng hậu nương nương xử phạt mụ ta, không biết điện hạ có thể..."
"Quận chúa yên tâm, việc này cứ giao cho bản vương làm. Bản vương sẽ lập tức vào nội cung nói với hoàng hậu, tuyệt đối sẽ khiến quận chúa được trút giận". Dự vương cười một tiếng dài, xoay người bước nhanh về phía nội cung.
Thấy hắn đã đi xa, quận chúa Nghê Hoàng mới vội vã rảo bước đuổi theo Tĩnh vương.
Nghe thấy Nghê Hoàng gọi mình phía sau, Tiêu Cảnh Diễm dừng bước chân lại, nói: "Quận chúa còn có việc gì sao?"
"Vừa rồi lúc ta đến cảm ơn Dự vương, có phải ngươi rất muốn đi tới nói với ta kì thực chuyện này không liên quan đến hắn đúng không?" Quận chúa Nghê Hoàng cười ranh mãnh: "Vì sao lại nhẫn nhịn không nói?"
Tĩnh vương hơi cúi đầu, im lặng không nói gì.
"Thực ra ngươi tới cứu ta là bởi vì Tô tiên sinh đúng không?"
Tiêu Cảnh Diễm bị nàng đoán trúng, giật mình hỏi: "Tại sao quận chúa lại biết?"
"Bởi vì trước đó Tô tiên sinh cũng đã cảnh cáo ta phải cẩn thận những âm mưu trong hậu cung, đáng tiếc nói hơi hàm hồ, ta chỉ đề phòng hoàng hậu chứ không quá đề phòng Việt quý phi..."
Tĩnh vương cau mày, trong lòng đột nhiên nghi ngờ, chậm rãi hỏi: "Hắn không nói rõ phải đề phòng Việt quý phi sao? Nhưng lúc nhờ ta vào cung, hắn đã nói rất rõ ràng là đến cung Chiêu Nhân mà?"
"A, khi đó bọn ta nói được một nửa thì bị người khác cắt ngang, có thể là hắn chưa kịp nói hết". Quận chúa Nghê Hoàng trời sinh hào sảng, cũng không hề để ý chuyện này, vẫn tiếp tục cười nói: "Có điều mặc dù được hắn cứu nhưng ta lại không thể công khai cảm ơn hắn, ngược lại chỉ có thể đi cảm ơn Dự vương, hơn nữa không chỉ là một tiếng cảm ơn vừa rồi là xong, ngày mai ta còn chuẩn bị mang Thanh đệ tới cảm ơn tận nơi".
Tĩnh vương hơi thắc mắc: "Chuyện này là sao? Quận chúa biết rõ..."
Nghê Hoàng cười nhạt, quay lại nhìn về phía đông cung: "Việt phi mặc dù bị trách tội nhưng thái tử vẫn là thái tử, thế lực của hắn vẫn mạnh mẽ như cũ. Ta càng gióng trống khua chiêng đến cảm ơn Dự vương thì thái tử sẽ càng căm hận hắn, tự nhiên sẽ tạm thời không có tâm tư gây sự với ngươi. Bây giờ dù sao ngươi cũng còn chưa thể chính diện đối đầu với thái tử, đẩy Dự vương ra phía trước không phải tốt hơn sao?"
Tĩnh vương không phải là không hiểu những chuyện đấu đá mưu mô này, chẳng qua chỉ không thích nghĩ đến. Nghê Hoàng chỉ giải thích sơ sơ, hắn đã lập tức hiểu rõ vấn đề, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước, lắc đầu thở dài.
Hai người sánh vai chậm rãi ra cung, trên đường đi đều không ai nói tiếp đề tài vừa rồi nữa.
Vừa bước ra khỏi cổng Thần Vũ đã nghe thấy có người kêu to: "Chị!"
Mục Thanh chạy vội tới, đến sát bên cạnh quận chúa Nghê Hoàng mới dừng chân lại, vội vã hỏi han: "Chị không sao chứ? Làm em sợ gần chết!"
"Em đã trưởng thành, kế tục vương tước rồi mà còn không chững chạc như vậy, có gì mà phải sợ gần chết? Thiên hạ thiếu gì việc lớn hơn chuyện này!" Nghê Hoàng ngoài miệng trách cứ nhưng bàn tay lại đưa lên vuốt mấy sợi tóc rối cho em trai đầy yêu thương.
"Em sợ chị bị thiệt thòi mà". Mục Thanh làm nũng: "Cung đình không phải một chỗ tốt, sau này chị vào cung ít thôi. Tòa nhà ở kinh thành dù không lớn bằng ở Vân Nam nhưng cũng đủ để chị ở, chúng ta mau trở về đi".
Quận chúa Nghê Hoàng cười, dùng ngón tay chọc hắn, quay lại mời Tĩnh vương: "Điện hạ cũng phải về phủ chứ? Chúng ta cùng nhau đi".
"Không cần, ta tạm thời chưa về phủ vội". Tiêu Cảnh Diễm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói thật với Nghê Hoàng: "Ta chuẩn bị đến phủ Ninh Quốc hầu một chuyến đã".
/56
|