“Kiếm pháp Hãn Hải của nhà Thác Bạt, quả nhiên sắc như gió nóng đại mạc, thế như sóng dậy biển xanh”. Mông Chí nghiêm túc khen một câu, nhưng giọng nói lập tức lại chuyển thành lạnh lẽo: “Có điều vấn đề ta nhắc tới vừa rồi, Thác Bạt tướng quân vẫn phải trả lời. Ngươi đi tới đế đô tệ quốc rốt cuộc là muốn làm gì?”
Ánh mắt băng lạnh của Thác Bạt Hạo nhìn thoáng qua gương mặt Mai Trường Tô, nói: “Sứ đoàn cầu thân nước ta mang thiện ý mà đến, lại có một dũng sĩ tự dưng mất tích, quý quốc đã bao giờ cho chúng ta một lời giải thích?”
“Ngươi nói tên Bách Lí Kì đó?” Mông Chí mặc dù trong lòng biết rõ chân tướng vụ Bách Lí Kì mất tích nhưng ngoài mặt lại không để lộ mảy may: “Chân mọc trên người hắn, làm sao bọn ta biết hắn đi đâu? Nếu như Thác Bạt tướng quân cảm thấy mình có quyền hỏi tội tệ quốc thì vì sao không trình quốc thư để hỏi cho rõ ràng?”
“Hừ, người Đại Lương các ngươi xưa nay gian xảo quỷ quyệt, có hỏi cũng vô ích. Ta chẳng qua chỉ muốn đến xem rốt cuộc là người kiểu gì mà có thể ép Bách Lí Kì không còn mặt mũi nào quay về cố quốc”.
Mai Trường Tô mỉm cười nói: “Thác Bạt tướng quân xem người đều vô cớ nhảy đến chém vỡ nóc kiệu của người ta để xem à?”
Thác Bạt Hạo nói bất khuất: “Ta không bao giờ hối hận vì chuyện đã làm, đã đắc tội Tô tiên sinh, các ngươi muốn làm thế nào thì cứ nói thẳng”.
“Bọn ta đương nhiên là...” Mông Chí đang chuẩn bị nói đương nhiên là phải bắt ngươi lại rồi tính tiếp, đột nhiên cảm thấy Mai Trường Tô khẽ chạm vào lưng mình, may mà ông ta phản ứng nhanh, lập tức đổi giọng nói: “Đương nhiên Tô tiên sinh bị ngươi tấn công nói làm thế nào thì làm thế ấy...”
Nghe thấy cách nói lạ lùng như vậy, Thác Bạt Hạo không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt không nhịn được lại một lần nữa nhìn về phía Mai Trường Tô.
Bất kể là nhìn từ thân phận địa vị hay là tuổi tác tư lịch thì người có thể quyết định ở đây vẫn nên là Mông Chí mới đúng, chẳng lẽ gã Tô Triết này lại có địa vị siêu nhiên ở Đại Lương như thế, có thể làm cho đại thống lĩnh cấm quân cũng phải cúi người nghe lệnh?”
“Đại thống lĩnh lại cho ta một vấn đề khó rồi”. Mai Trường Tô vừa nhìn đã biết Thác Bạt Hạo đang kinh ngạc chuyện gì, không khỏi cười cười, nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái: “Vừa rồi Thác Bạt tướng quân một kiếm chém ra chỉ chém nát nóc kiệu chứ không làm ta bị thương, đối với đám tùy tùng cũng hạ thủ lưu tình, chưa dùng sát chiêu, hiển nhiên cũng không có ý định gây sóng gió.
Có điều bọn ta quả thật không biết rõ chuyện của Bách Lí Kì, nếu chính hắn cố ý bỏ đi thì tướng quân làm sao có thể tra được trong một giờ nửa khắc?”
Thác Bạt Hạo không phải tên ngốc, lập tức hiểu rõ ý tứ của Mai Trường Tô.
Hắn tới tìm Tô Triết chẳng qua là vì thể diện của Bắc Yên chứ không phải nhất định cần tra rõ tăm tích của Bách Lí Kì mới chịu bỏ qua, vì vậy cũng biết điều xuống thang, nói: “Tô tiên sinh đã nói không biết thì ta cũng không có lí do gì để không tin. Mời hai vị yên tâm, ta sẽ lập tức rời khỏi Kim Lăng, trong vòng mười ngày sẽ trở lại tệ quốc, trên đường tuyệt đối không dừng lại”.
“Tốt!” Mông Chí trầm giọng nói: “Ta tin tưởng Thác Bạt tướng quân là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như thế thì bây giờ chúng ta chia tay, sau này sẽ còn gặp lại!”
Mặc dù Mai Trường Tô đã tỏ ý sẽ thả hắn đi, nhưng Thác Bạt Hạo vẫn không ngờ Mông Chí lại đáp ứng dứt khoát như vậy, vốn đã chuẩn bị để ác đấu một phen, bây giờ không phải đánh nhau làm hắn cũng phải sững sờ.
Có điều trong lòng hắn biết rõ, một khi thân phận đã lộ ra, mình nhất quyết không thể ở lại trong thành Kim Lăng thêm nửa khắc nào nữa. Sau một thoáng sửng sốt, hắn lập tức phản ứng lại, ôm quyền, không đợi đối phương nói thêm câu nào, hắn xoay người nhảy lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Chờ đến khi cảm ứng thấy cao thủ Bắc Yên thật sự đã đi xa, Mông Chí mới cúi xuống kiểm tra những người bị thương một chút. Thấy bọn họ chỉ bị đánh bất tỉnh, không có gì lo ngại, ông ta mới quay sang kéo Mai Trường Tô qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại thả hắn đi?”
Mai Trường Tô liếc nhìn ông ta: “Đại thống lĩnh có nắm chắc bắt sống được hắn không?”
“Việc này... sợ rằng sẽ phải khổ chiến. Có điều hắn cũng đã nói, nơi này là địa bàn của ta, đây lại không phải giang hồ quyết đấu, ta cũng không cần thiết phải một đấu một với hắn”.
“Bắt được hắn thì có thể thế nào?” Mai Trường Tô thản nhiên nói: “Giết hắn? Hay là cầm tù hắn?”
Hình như chưa hề nghĩ đến chuyện xử trí tiếp theo, Mông Chí tỏ ra do dự.
“Hắn là thượng tướng Bắc Yên, rể hiền của Yên đế, bất kể là giết chết hay cầm tù thì Yên đế và Thác Bạt gia chủ đều sẽ không chịu để yên. Đến lúc đó, nếu vì một Thác Bạt Hạo mà dẫn đến hai nước giao tranh, biên giới không yên thì ai sẽ bị điều đi trấn thủ?” Mai Trường Tô thở dài một hơi, nói: “Chắc chắn không phải là thái tử hoặc Dự vương đúng không?”
“A”. Mông Chí chợt bừng tỉnh ngộ: “Không sai, lúc này đương nhiên không thể để Tĩnh vương bị điều ra ngoài lãnh binh được...”
Mai Trường Tô nhìn theo phương hướng Thác Bạt Hạo vừa rời đi, ánh mắt như điện, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lạnh lùng nói: “Trước kia chưa giao thủ, không biết hắn dụng binh thế nào. Để lúc khác có thời gian rảnh, thiếu gì cơ hội đọ sức với hắn”.
“Không sai”. Mông Chí cười nói: “Giao thủ với người này thật là đã nghiền, đến lúc đó đừng quên để ta làm tiên phong cho ngươi nhé”.
Mai Trường Tô cũng cười theo, ánh mắt sắc bén lập tức biến mất, lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ điềm tĩnh, quay lại hỏi: “Không phải huynh nhận lệnh vào cung sao? Tại sao tự nhiên lại quay về?”
“Tên kị úy kia là giả, trên đường bị ta phát hiện, nhận ra đây là kế điệu hổ li sơn nên ta vội đuổi theo đến đây, may mà ngươi không có chuyện gì...”
“Giả à?” Hai hàng lông mày dài của Mai Trường Tô khẽ nhíu.
“Đúng vậy, thuật dịch dung rất không tồi, đóng giả thành một thuộc hạ quen thuộc của ta, cho nên lúc đầu mới lừa được ta, không làm ta sinh nghi. Nếu không phải nửa đường ta nhớ ra cần giao cho hắn một việc thì chỉ sợ phải đến tận cửa cung mới biết bị lừa”.
Mai Trường Tô chậm rãi cất bước đi một đoạn về phía trước, vừa xoa hai bàn tay vào nhau vừa trầm tư.
Một lát sau, chàng quay đầu lại, giọng nói kiên định: “Mông đại ca, huynh lập tức vào cung bẩm báo với hoàng đế bệ hạ chuyện hôm nay nhìn thấy Thác Bạt Hạo”.
“Hả? Tại sao? Chẳng phải đã thả hắn đi rồi sao?”
“Chính là bởi vì đã thả hắn đi cho nên huynh mới phải vào cung, vừa là bẩm báo, cũng coi như là thỉnh tội”. Hai mắt đen thăm thẳm của Mai Trường Tô sâu không thấy đáy: “Bởi vì nếu huynh không nói thì sẽ nhanh chóng có người tấu với hoàng đế bệ hạ là huynh tự ý cho phép trọng thần nước khác ra vào kinh đô”.
“Sao có thể thế được? Chẳng lẽ tên Thác Bạt Hạo không cẩn thận đến mức đó, còn bị những người khác phát hiện hành tung hay sao?” Mông Chí hơi giật mình: “Làm sao ngươi biết?”
“Mông đại ca, có phải huynh cho rằng tên kị úy giả mạo kia là do Thác Bạt Hạo sai tới dẫn huynh đi chỗ khác không?”
“Chẳng lẽ không phải?” Mông Chí suy nghĩ một hồi rồi dần hiểu ra.
Vừa biết hoàng đế thường xuyên có thói quen triệu kiến bất ngờ này, vừa biết người nào phụ trách truyền báo lệnh vua trong phủ cấm quân, còn có thể giả mạo khuôn mặt và hành vi cử chỉ của người đó, vì vậy lúc đầu đã lừa được cả mình, người đứng sau vụ này tuyệt đối là người hiểu rất rõ và có khả năng khống chế một số thế lực ở Kim Lăng, chứ quyết không phải một người từ nước ngoài đến vừa mới lén vào Kim Lăng chưa được mấy ngày như Thác Bạt Hạo.
Thác Bạt Hạo có thể hỏi thăm được Tô Triết hôm nay ra ngoài và mai phục trên đường chàng về là đã giỏi lắm rồi.
Mai Trường Tô nhìn vẻ mặt Mông Chí, biết ông ta đã hiểu rõ vấn đề, lại nói: “Ta có thể đoán được là có người định thừa dịp ta ra ngoài để hạ thủ, có điều kiêng kị huynh đi cùng nên mới lập kế điều huynh về trước. Không nghĩ tới Thác Bạt Hạo lại tự dưng xen vào làm xáo trộn kế hoạch của bọn chúng, bọn chúng còn chưa kịp đưa ra kế sách tương ứng thì huynh lại phát hiện bị lừa và quay về. Cho nên từ đầu đến cuối những người này vẫn chưa hề lộ diện. Có điều cho dù bọn chúng không đến gần thì kiếm pháp Hãn Hải của Thác Bạt Hạo cũng quá kinh người, chúng ta không thể mạo hiểm cho rằng bọn chúng không hề phát hiện được gì. Cho nên huynh phải nhanh chóng đi về chủ động nói chuyện này với bệ hạ”.
“Ờ”. Mông Chí vuốt cái cằm lởm chởm chân râu, gật đầu: “Bệ hạ bây giờ còn không có ý định trở mặt với Bắc Yên, đúng như ngươi nói, nếu thật sự bắt được Thác Bạt Hạo thì triều đình lại rất khó xử lí. Buộc hắn mau chóng rời khỏi Kim Lăng thực ra là phương pháp giải quyết gọn gàng nhất, bệ hạ chắc cũng không trách ta tự ý thả hắn”.
“Nhưng huynh cũng phải lập tức hồi bẩm rõ ràng mới được. Nếu chỉ bí mật thả hắn mà không bấm báo, nếu hoàng thượng biết được thì chắc chắn sẽ sinh nghi”. Mai Trường Tô đẩy tay ông ta: “Đừng chần chứ nữa, đi nhanh đi”.
“Nhưng mà ở đây...”
“Đám tùy tùng cũng sắp tỉnh rồi, ta và Phi Lưu ở đây một lát rồi về sau”.
“Làm thế không được, vạn nhất đám người muốn âm thầm hạ thủ ngươi đó còn chưa rút đi thì làm thế nào?”
Mai Trường Tô hơi buồn cười nhìn ông ta, nhỏ giọng nói: “Đại thống lĩnh, huynh thật sự cho rằng trong thành Kim Lăng này ta chỉ có thể dựa vào huynh bảo vệ à? Yên tâm đi, không có việc gì đâu”.
Mông Chí hơi sững người rồi bật cười ngượng ngùng.
Ông ta luôn luôn không phải người thiếu quyết đoán, Mai Trường Tô vừa nói như vậy, ông ta liền không nói thêm nữa, chỉ nói hai tiếng tạm biệt rồi phi thân đi trước.
Mai Trường Tô dẫn Phi Lưu đi kiểm tra những người nằm dưới đất, lệnh thiếu niên điểm vào một số huyệt vị trên người bọn họ.
Thác Bạt Hạo không hề định làm thương tổn người khác ngay tại thủ đô Đại Lương nên hạ thủ rất có chừng mực, chỉ một hồi sau tất cả đều đã tỉnh lại.
Nơi này đã cách Tạ phủ không quá xa, Mai Trường Tô không bảo tùy tùng đi thuê kiệu lần nữa mà bảo Phi Lưu dìu mình đi bộ về. Về đến trước cửa phủ, chàng lại đuổi hết thủ hạ của Mông Chí về.
Đàng hoàng đi ra, nhếch nhác trở về, Tạ Bật nhìn chằm chằm chiếc kiệu nhỏ đã không còn nóc rồi mới nhớ ra cần hỏi Mai Trường Tô xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Không cần tra cũng biết những người hôm nay điều Mông Chí đi để định hạ thủ đó không thể không có quan hệ với thái tử.
Bởi vì nói một cách nghiêm túc thì sau khi đi tới Kim Lăng chàng chỉ đắc tội phe phái của thái tử, bên chỗ Dự vương vẫn còn ảo tưởng có thể chèo kéo tài tử kì lân, chắc chưa đến mức hạ tử thủ sớm như vậy.
Chắc là thái tử rốt cuộc cũng biết vai trò của chàng trong sự kiện quận chúa, không còn hi vọng chiêu nạp chàng vào đông cung, vì thế mới dùng một chiêu “không ăn được thì đạp đổ”.
Đã là tác phẩm của thái tử thì nhất định có liên quan đến Tạ Ngọc, nói không chừng tuyến đường đi lại của đám kiệu phu Tạ phủ đó đều đã được xác định từ trước, nếu không tên kị úy giả hiệu kia cũng sẽ không thuận lợi tìm được Mông Chí trong thành Kim Lăng rộng lớn như thế.
Có điều xem dáng vẻ sốt ruột thăm dò của Tạ Bật và phản ứng của hắn khi nghe chàng kể lại sơ qua, người thanh niên này lại có vẻ như thật sự không biết gì về kế hoạch tấn công này.
Hơn nữa thông qua chuyện này để quan sát Tạ Bật, Mai Trường Tô hầu như đã có thể khẳng định chắc chắn, với sự khôn khéo của Dự vương, sở dĩ hắn chưa từng hoài nghi Tạ Bật không phải là người của phe mình chính là bởi vì vị thế tử Ninh Quốc hầu này thật sự cho rằng phụ thân mình ngầm đồng ý cho mình thần phục Dự vương, cho nên lời nói hành động đều không có gì sơ hở.
Nói cách khác, Tạ Bật hoàn toàn không biết phụ thân hắn đang lợi dụng hắn để chân đạp hai thuyền, theo đuổi kết quả tốt nhất trong tương lai.
Nghĩ đến chuyện Tạ Ngọc lại kín đáo đến mức này, ngay cả đứa con trai hắn sủng ái nhất cũng phải lợi dụng triệt để, Mai Trường Tô cảm thấy rét lạnh trong lòng, khi thấy Tạ Bật vặn hỏi, chàng cũng tỏ ra hết sức nhã nhặn vì thông cảm với hắn.
“Thật sự không có đầu mối gì để điều tra ra là ai làm à?” Tạ Bật không hề biết tâm tư của vị Tô huynh trước mặt, hắn chỉ suy nghĩ rất nghiêm túc: “Một người cũng không bắt được à?”
“Mông đại thống lĩnh đã ra tay thì còn ai dám ở lại? Đương nhiên tất cả đều sợ quá chạy mất”. Mai Trường Tô cười mệt mỏi: “Cứ để ông ta đi mà điều tra, ta không muốn phải bận tâm vì việc này”.
“Nhưng đây rõ ràng là nhằm vào huynh mà”. Tạ Bật vội nói: “Hay là ta đến nói với Dự vương điện hạ, nhờ Dự vương điện hạ...”
“Không cần”. Mai Trường Tô thoáng nhìn Tạ Bật, giữ hắn lại: “Vụ án không có đầu mối, điều tra cũng vô ích, chung quy cũng không thể làm gì được kẻ chủ mưu. Sau này ta sẽ cẩn thận hơn là được”.
Tạ Bật ngơ ngác suy nghĩ một lát, buột miệng nói: “Chẳng lẽ là...”
Mai Trường Tô ngăn không cho hắn nói tiếp, nhắm mắt lại, nói: “Tạ Bật, ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Đợi chút nữa Cảnh Duệ về, nếu hắn biết chuyện này thì ngươi giúp ta kể sơ qua đầu đuôi với hắn, ta không muốn nói lại một lần nữa”.
Tạ Bật im lặng nhìn nước da trắng xanh và vẻ mặt ủ rũ của chàng, trong lòng biết hai chữ “mệt rồi” này là thật, liền không còn quấy rầy thêm, chỉ nói một câu “Tô huynh nhớ đi nghỉ sớm” rồi chậm rãi rời khỏi Tuyết Lư.
Ánh mắt băng lạnh của Thác Bạt Hạo nhìn thoáng qua gương mặt Mai Trường Tô, nói: “Sứ đoàn cầu thân nước ta mang thiện ý mà đến, lại có một dũng sĩ tự dưng mất tích, quý quốc đã bao giờ cho chúng ta một lời giải thích?”
“Ngươi nói tên Bách Lí Kì đó?” Mông Chí mặc dù trong lòng biết rõ chân tướng vụ Bách Lí Kì mất tích nhưng ngoài mặt lại không để lộ mảy may: “Chân mọc trên người hắn, làm sao bọn ta biết hắn đi đâu? Nếu như Thác Bạt tướng quân cảm thấy mình có quyền hỏi tội tệ quốc thì vì sao không trình quốc thư để hỏi cho rõ ràng?”
“Hừ, người Đại Lương các ngươi xưa nay gian xảo quỷ quyệt, có hỏi cũng vô ích. Ta chẳng qua chỉ muốn đến xem rốt cuộc là người kiểu gì mà có thể ép Bách Lí Kì không còn mặt mũi nào quay về cố quốc”.
Mai Trường Tô mỉm cười nói: “Thác Bạt tướng quân xem người đều vô cớ nhảy đến chém vỡ nóc kiệu của người ta để xem à?”
Thác Bạt Hạo nói bất khuất: “Ta không bao giờ hối hận vì chuyện đã làm, đã đắc tội Tô tiên sinh, các ngươi muốn làm thế nào thì cứ nói thẳng”.
“Bọn ta đương nhiên là...” Mông Chí đang chuẩn bị nói đương nhiên là phải bắt ngươi lại rồi tính tiếp, đột nhiên cảm thấy Mai Trường Tô khẽ chạm vào lưng mình, may mà ông ta phản ứng nhanh, lập tức đổi giọng nói: “Đương nhiên Tô tiên sinh bị ngươi tấn công nói làm thế nào thì làm thế ấy...”
Nghe thấy cách nói lạ lùng như vậy, Thác Bạt Hạo không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt không nhịn được lại một lần nữa nhìn về phía Mai Trường Tô.
Bất kể là nhìn từ thân phận địa vị hay là tuổi tác tư lịch thì người có thể quyết định ở đây vẫn nên là Mông Chí mới đúng, chẳng lẽ gã Tô Triết này lại có địa vị siêu nhiên ở Đại Lương như thế, có thể làm cho đại thống lĩnh cấm quân cũng phải cúi người nghe lệnh?”
“Đại thống lĩnh lại cho ta một vấn đề khó rồi”. Mai Trường Tô vừa nhìn đã biết Thác Bạt Hạo đang kinh ngạc chuyện gì, không khỏi cười cười, nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái: “Vừa rồi Thác Bạt tướng quân một kiếm chém ra chỉ chém nát nóc kiệu chứ không làm ta bị thương, đối với đám tùy tùng cũng hạ thủ lưu tình, chưa dùng sát chiêu, hiển nhiên cũng không có ý định gây sóng gió.
Có điều bọn ta quả thật không biết rõ chuyện của Bách Lí Kì, nếu chính hắn cố ý bỏ đi thì tướng quân làm sao có thể tra được trong một giờ nửa khắc?”
Thác Bạt Hạo không phải tên ngốc, lập tức hiểu rõ ý tứ của Mai Trường Tô.
Hắn tới tìm Tô Triết chẳng qua là vì thể diện của Bắc Yên chứ không phải nhất định cần tra rõ tăm tích của Bách Lí Kì mới chịu bỏ qua, vì vậy cũng biết điều xuống thang, nói: “Tô tiên sinh đã nói không biết thì ta cũng không có lí do gì để không tin. Mời hai vị yên tâm, ta sẽ lập tức rời khỏi Kim Lăng, trong vòng mười ngày sẽ trở lại tệ quốc, trên đường tuyệt đối không dừng lại”.
“Tốt!” Mông Chí trầm giọng nói: “Ta tin tưởng Thác Bạt tướng quân là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như thế thì bây giờ chúng ta chia tay, sau này sẽ còn gặp lại!”
Mặc dù Mai Trường Tô đã tỏ ý sẽ thả hắn đi, nhưng Thác Bạt Hạo vẫn không ngờ Mông Chí lại đáp ứng dứt khoát như vậy, vốn đã chuẩn bị để ác đấu một phen, bây giờ không phải đánh nhau làm hắn cũng phải sững sờ.
Có điều trong lòng hắn biết rõ, một khi thân phận đã lộ ra, mình nhất quyết không thể ở lại trong thành Kim Lăng thêm nửa khắc nào nữa. Sau một thoáng sửng sốt, hắn lập tức phản ứng lại, ôm quyền, không đợi đối phương nói thêm câu nào, hắn xoay người nhảy lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Chờ đến khi cảm ứng thấy cao thủ Bắc Yên thật sự đã đi xa, Mông Chí mới cúi xuống kiểm tra những người bị thương một chút. Thấy bọn họ chỉ bị đánh bất tỉnh, không có gì lo ngại, ông ta mới quay sang kéo Mai Trường Tô qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại thả hắn đi?”
Mai Trường Tô liếc nhìn ông ta: “Đại thống lĩnh có nắm chắc bắt sống được hắn không?”
“Việc này... sợ rằng sẽ phải khổ chiến. Có điều hắn cũng đã nói, nơi này là địa bàn của ta, đây lại không phải giang hồ quyết đấu, ta cũng không cần thiết phải một đấu một với hắn”.
“Bắt được hắn thì có thể thế nào?” Mai Trường Tô thản nhiên nói: “Giết hắn? Hay là cầm tù hắn?”
Hình như chưa hề nghĩ đến chuyện xử trí tiếp theo, Mông Chí tỏ ra do dự.
“Hắn là thượng tướng Bắc Yên, rể hiền của Yên đế, bất kể là giết chết hay cầm tù thì Yên đế và Thác Bạt gia chủ đều sẽ không chịu để yên. Đến lúc đó, nếu vì một Thác Bạt Hạo mà dẫn đến hai nước giao tranh, biên giới không yên thì ai sẽ bị điều đi trấn thủ?” Mai Trường Tô thở dài một hơi, nói: “Chắc chắn không phải là thái tử hoặc Dự vương đúng không?”
“A”. Mông Chí chợt bừng tỉnh ngộ: “Không sai, lúc này đương nhiên không thể để Tĩnh vương bị điều ra ngoài lãnh binh được...”
Mai Trường Tô nhìn theo phương hướng Thác Bạt Hạo vừa rời đi, ánh mắt như điện, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lạnh lùng nói: “Trước kia chưa giao thủ, không biết hắn dụng binh thế nào. Để lúc khác có thời gian rảnh, thiếu gì cơ hội đọ sức với hắn”.
“Không sai”. Mông Chí cười nói: “Giao thủ với người này thật là đã nghiền, đến lúc đó đừng quên để ta làm tiên phong cho ngươi nhé”.
Mai Trường Tô cũng cười theo, ánh mắt sắc bén lập tức biến mất, lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ điềm tĩnh, quay lại hỏi: “Không phải huynh nhận lệnh vào cung sao? Tại sao tự nhiên lại quay về?”
“Tên kị úy kia là giả, trên đường bị ta phát hiện, nhận ra đây là kế điệu hổ li sơn nên ta vội đuổi theo đến đây, may mà ngươi không có chuyện gì...”
“Giả à?” Hai hàng lông mày dài của Mai Trường Tô khẽ nhíu.
“Đúng vậy, thuật dịch dung rất không tồi, đóng giả thành một thuộc hạ quen thuộc của ta, cho nên lúc đầu mới lừa được ta, không làm ta sinh nghi. Nếu không phải nửa đường ta nhớ ra cần giao cho hắn một việc thì chỉ sợ phải đến tận cửa cung mới biết bị lừa”.
Mai Trường Tô chậm rãi cất bước đi một đoạn về phía trước, vừa xoa hai bàn tay vào nhau vừa trầm tư.
Một lát sau, chàng quay đầu lại, giọng nói kiên định: “Mông đại ca, huynh lập tức vào cung bẩm báo với hoàng đế bệ hạ chuyện hôm nay nhìn thấy Thác Bạt Hạo”.
“Hả? Tại sao? Chẳng phải đã thả hắn đi rồi sao?”
“Chính là bởi vì đã thả hắn đi cho nên huynh mới phải vào cung, vừa là bẩm báo, cũng coi như là thỉnh tội”. Hai mắt đen thăm thẳm của Mai Trường Tô sâu không thấy đáy: “Bởi vì nếu huynh không nói thì sẽ nhanh chóng có người tấu với hoàng đế bệ hạ là huynh tự ý cho phép trọng thần nước khác ra vào kinh đô”.
“Sao có thể thế được? Chẳng lẽ tên Thác Bạt Hạo không cẩn thận đến mức đó, còn bị những người khác phát hiện hành tung hay sao?” Mông Chí hơi giật mình: “Làm sao ngươi biết?”
“Mông đại ca, có phải huynh cho rằng tên kị úy giả mạo kia là do Thác Bạt Hạo sai tới dẫn huynh đi chỗ khác không?”
“Chẳng lẽ không phải?” Mông Chí suy nghĩ một hồi rồi dần hiểu ra.
Vừa biết hoàng đế thường xuyên có thói quen triệu kiến bất ngờ này, vừa biết người nào phụ trách truyền báo lệnh vua trong phủ cấm quân, còn có thể giả mạo khuôn mặt và hành vi cử chỉ của người đó, vì vậy lúc đầu đã lừa được cả mình, người đứng sau vụ này tuyệt đối là người hiểu rất rõ và có khả năng khống chế một số thế lực ở Kim Lăng, chứ quyết không phải một người từ nước ngoài đến vừa mới lén vào Kim Lăng chưa được mấy ngày như Thác Bạt Hạo.
Thác Bạt Hạo có thể hỏi thăm được Tô Triết hôm nay ra ngoài và mai phục trên đường chàng về là đã giỏi lắm rồi.
Mai Trường Tô nhìn vẻ mặt Mông Chí, biết ông ta đã hiểu rõ vấn đề, lại nói: “Ta có thể đoán được là có người định thừa dịp ta ra ngoài để hạ thủ, có điều kiêng kị huynh đi cùng nên mới lập kế điều huynh về trước. Không nghĩ tới Thác Bạt Hạo lại tự dưng xen vào làm xáo trộn kế hoạch của bọn chúng, bọn chúng còn chưa kịp đưa ra kế sách tương ứng thì huynh lại phát hiện bị lừa và quay về. Cho nên từ đầu đến cuối những người này vẫn chưa hề lộ diện. Có điều cho dù bọn chúng không đến gần thì kiếm pháp Hãn Hải của Thác Bạt Hạo cũng quá kinh người, chúng ta không thể mạo hiểm cho rằng bọn chúng không hề phát hiện được gì. Cho nên huynh phải nhanh chóng đi về chủ động nói chuyện này với bệ hạ”.
“Ờ”. Mông Chí vuốt cái cằm lởm chởm chân râu, gật đầu: “Bệ hạ bây giờ còn không có ý định trở mặt với Bắc Yên, đúng như ngươi nói, nếu thật sự bắt được Thác Bạt Hạo thì triều đình lại rất khó xử lí. Buộc hắn mau chóng rời khỏi Kim Lăng thực ra là phương pháp giải quyết gọn gàng nhất, bệ hạ chắc cũng không trách ta tự ý thả hắn”.
“Nhưng huynh cũng phải lập tức hồi bẩm rõ ràng mới được. Nếu chỉ bí mật thả hắn mà không bấm báo, nếu hoàng thượng biết được thì chắc chắn sẽ sinh nghi”. Mai Trường Tô đẩy tay ông ta: “Đừng chần chứ nữa, đi nhanh đi”.
“Nhưng mà ở đây...”
“Đám tùy tùng cũng sắp tỉnh rồi, ta và Phi Lưu ở đây một lát rồi về sau”.
“Làm thế không được, vạn nhất đám người muốn âm thầm hạ thủ ngươi đó còn chưa rút đi thì làm thế nào?”
Mai Trường Tô hơi buồn cười nhìn ông ta, nhỏ giọng nói: “Đại thống lĩnh, huynh thật sự cho rằng trong thành Kim Lăng này ta chỉ có thể dựa vào huynh bảo vệ à? Yên tâm đi, không có việc gì đâu”.
Mông Chí hơi sững người rồi bật cười ngượng ngùng.
Ông ta luôn luôn không phải người thiếu quyết đoán, Mai Trường Tô vừa nói như vậy, ông ta liền không nói thêm nữa, chỉ nói hai tiếng tạm biệt rồi phi thân đi trước.
Mai Trường Tô dẫn Phi Lưu đi kiểm tra những người nằm dưới đất, lệnh thiếu niên điểm vào một số huyệt vị trên người bọn họ.
Thác Bạt Hạo không hề định làm thương tổn người khác ngay tại thủ đô Đại Lương nên hạ thủ rất có chừng mực, chỉ một hồi sau tất cả đều đã tỉnh lại.
Nơi này đã cách Tạ phủ không quá xa, Mai Trường Tô không bảo tùy tùng đi thuê kiệu lần nữa mà bảo Phi Lưu dìu mình đi bộ về. Về đến trước cửa phủ, chàng lại đuổi hết thủ hạ của Mông Chí về.
Đàng hoàng đi ra, nhếch nhác trở về, Tạ Bật nhìn chằm chằm chiếc kiệu nhỏ đã không còn nóc rồi mới nhớ ra cần hỏi Mai Trường Tô xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Không cần tra cũng biết những người hôm nay điều Mông Chí đi để định hạ thủ đó không thể không có quan hệ với thái tử.
Bởi vì nói một cách nghiêm túc thì sau khi đi tới Kim Lăng chàng chỉ đắc tội phe phái của thái tử, bên chỗ Dự vương vẫn còn ảo tưởng có thể chèo kéo tài tử kì lân, chắc chưa đến mức hạ tử thủ sớm như vậy.
Chắc là thái tử rốt cuộc cũng biết vai trò của chàng trong sự kiện quận chúa, không còn hi vọng chiêu nạp chàng vào đông cung, vì thế mới dùng một chiêu “không ăn được thì đạp đổ”.
Đã là tác phẩm của thái tử thì nhất định có liên quan đến Tạ Ngọc, nói không chừng tuyến đường đi lại của đám kiệu phu Tạ phủ đó đều đã được xác định từ trước, nếu không tên kị úy giả hiệu kia cũng sẽ không thuận lợi tìm được Mông Chí trong thành Kim Lăng rộng lớn như thế.
Có điều xem dáng vẻ sốt ruột thăm dò của Tạ Bật và phản ứng của hắn khi nghe chàng kể lại sơ qua, người thanh niên này lại có vẻ như thật sự không biết gì về kế hoạch tấn công này.
Hơn nữa thông qua chuyện này để quan sát Tạ Bật, Mai Trường Tô hầu như đã có thể khẳng định chắc chắn, với sự khôn khéo của Dự vương, sở dĩ hắn chưa từng hoài nghi Tạ Bật không phải là người của phe mình chính là bởi vì vị thế tử Ninh Quốc hầu này thật sự cho rằng phụ thân mình ngầm đồng ý cho mình thần phục Dự vương, cho nên lời nói hành động đều không có gì sơ hở.
Nói cách khác, Tạ Bật hoàn toàn không biết phụ thân hắn đang lợi dụng hắn để chân đạp hai thuyền, theo đuổi kết quả tốt nhất trong tương lai.
Nghĩ đến chuyện Tạ Ngọc lại kín đáo đến mức này, ngay cả đứa con trai hắn sủng ái nhất cũng phải lợi dụng triệt để, Mai Trường Tô cảm thấy rét lạnh trong lòng, khi thấy Tạ Bật vặn hỏi, chàng cũng tỏ ra hết sức nhã nhặn vì thông cảm với hắn.
“Thật sự không có đầu mối gì để điều tra ra là ai làm à?” Tạ Bật không hề biết tâm tư của vị Tô huynh trước mặt, hắn chỉ suy nghĩ rất nghiêm túc: “Một người cũng không bắt được à?”
“Mông đại thống lĩnh đã ra tay thì còn ai dám ở lại? Đương nhiên tất cả đều sợ quá chạy mất”. Mai Trường Tô cười mệt mỏi: “Cứ để ông ta đi mà điều tra, ta không muốn phải bận tâm vì việc này”.
“Nhưng đây rõ ràng là nhằm vào huynh mà”. Tạ Bật vội nói: “Hay là ta đến nói với Dự vương điện hạ, nhờ Dự vương điện hạ...”
“Không cần”. Mai Trường Tô thoáng nhìn Tạ Bật, giữ hắn lại: “Vụ án không có đầu mối, điều tra cũng vô ích, chung quy cũng không thể làm gì được kẻ chủ mưu. Sau này ta sẽ cẩn thận hơn là được”.
Tạ Bật ngơ ngác suy nghĩ một lát, buột miệng nói: “Chẳng lẽ là...”
Mai Trường Tô ngăn không cho hắn nói tiếp, nhắm mắt lại, nói: “Tạ Bật, ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Đợi chút nữa Cảnh Duệ về, nếu hắn biết chuyện này thì ngươi giúp ta kể sơ qua đầu đuôi với hắn, ta không muốn nói lại một lần nữa”.
Tạ Bật im lặng nhìn nước da trắng xanh và vẻ mặt ủ rũ của chàng, trong lòng biết hai chữ “mệt rồi” này là thật, liền không còn quấy rầy thêm, chỉ nói một câu “Tô huynh nhớ đi nghỉ sớm” rồi chậm rãi rời khỏi Tuyết Lư.
/56
|