Khi Mai Trường Tô ra cửa đã tính toán kỹ lưỡng thời gian Tĩnh vương xử lý xong quân vụ mới đến, thế nhưng vừa đi vào đường Hổ Ảnh lại trông thấy những thuộc hạ đắc lực dưới tay Tĩnh vương vẫn tề chỉnh đứng đầy bên trong. Trong số đó hơn phân nửa là người quen, số ít còn lại y không biết tên, tất cả đều là anh hào kiệt xuất trong quân, ánh mắt kiên nghị, thân hình cao lớn. Thấy Tĩnh vương bước vào, mọi người đồng loạt ôm quyền thi lễ.
“Vị này là Tô Triết, Tô tiên sinh.” Tĩnh vương giới thiệu qua loa, song ngẫm lại đành miễn cưỡng bổ sung một câu, “Là bằng hữu của bổn vương… Ngày sau, mọi người hãy chiếu cố lẫn nhau…”
“Vâng!” Các tướng đồng thanh đáp.
Mai Trường Tô cười mỉm, gật đầu hữu lễ. Bằng hữu ư? Hóa ra chỉ có thể nói là bằng hữu, ngay cả việc tuyên bố với các thủ hạ, ‘y là mưu sĩ của ta’ cũng không được?
“Chiến Anh, mấy chuyện còn lại giao cho ngươi chủ trì.” Tĩnh vương hạ lệnh cho một gã tướng quân đứng gần hắn nhất, rồi quay qua Mai Trường Tô nói “Nơi này đang nghị sự, ta cùng Tô tiên sinh đến thư phòng trò chuyện thoải mái hơn.”
Mai Trường Tô khẽ xoa cằm, hai người cùng sóng vai đi thẳng ra sau hậu đường, đi trên con đường lát gạch. Không hiểu vì sao, suốt dọc đường cả hai đều im lặng, không ai có ý định lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
Kỳ thật đi tới thư phòng không cần phải đi ngang qua đường Hổ Ảnh, Mai Trường Tô biết còn có một con đường khác. Xem tình hình này, hẳn là mọi người đang nghị sự việc quân thì nhận được bái thiếp xin gặp, đúng lúc các tướng tò mò muốn biết mặt tên Tô Triết, kẻ nổi danh như sấm lúc gần đây cuối cùng có mặt tròn mặt dẹt ra sao, vì thế Tĩnh vương cố ý dẫn mình sang đó để các tướng xem mặt.
Không biết sau khi đám mãnh tướng đó thấy bộ dáng tiều tụy bệnh tật này sẽ nghĩ cái gì, bởi xưa nay trong quân luôn quan niệm, dáng người mảnh mai khó chịu nổi gian khổ, nhớ lại năm đó khi Nhiếp đại ca vừa đầu quân Xích Diễm cũng bị chính mình và Cảnh Diễm xem thường, chẳng phải đến khi huynh ấy chỉ huy đại quân liên tục chiến thắng mấy trận ác liệt, mọi người mới có cách nhìn khác hay sao?
Hoạch định chiến lược, phá vỡ nòng cốt quân địch. Vị tướng quân tài hoa túc trí của quân Xích Diễm, kế sách dụng binh luôn tầng tầng lớp lớp hư ảo, vậy mà một câu cuối cùng hắn lưu lại thế gian lại đơn giản dị thường.
“Tiểu Thù, đệ phải sống…” Cột lửa phủ xuống tấm lưng đơn bạc đã cháy đen, khi hắn dốc hơi tàn đẩy y xuống hố tuyết đã nói. Trong đôi mắt trong vắt đó chỉ có hy vọng, không có hận thù. Bởi vì hắn chỉ cầu Lâm Thù sống sót, nhưng sống rồi phải gánh vác những gì, Nhiếp Chân không hề cưỡng cầu.
Nhưng mà, người chết không cưỡng cầu, người sống không thể quên.
“Tô tiên sinh không khỏe ở đâu sao?” Chất giọng của Tĩnh vương bên cạnh truyền đến, “Sắc mặt tái quá.”
“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy hôm nay dường như lạnh hơn hôm qua vài phần.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay đã vào đông chí [1].” Tĩnh vương bỗng nhớ ra điều gì, vẫy tay gọi một binh sĩ canh gác gần đó, phân phó: “Lấy một chậu than mang tới thư phòng.”
[1] Đông chí: Tiết Đông chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là thời điểm giữa mùa đông. Theo quy ước, tiết đông chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1. Thời điểm này thời tiết đặc biệt lạnh hơn.
Binh sĩ lĩnh mệnh rời đi, Mai Trường Tô mỉm cười nói: “Đa tạ.”
“Xưa nay thư phòng của ta không nhóm lửa, quên mất tiên sinh sợ lạnh cho nên sơ sót.” Giọng nói của Tĩnh vương bình thản không chút gợn sóng, “Nghe nói gần đây tiên sinh mừng nhà mới, ta chưa tới chúc mừng, thỉnh thứ lỗi.”
“Là Quận chúa Nghê Hoàng nói với điện hạ?”
“Không, là Cảnh Ninh.”
“À,” Mai Trường Tô gật gù, “Khó trách vừa rồi ta thấy hắn ở đường Hổ Ảnh.”
Tĩnh vương đột nhiên quay đầu lại nhìn y: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói Quan Chấn, giờ hắn theo ngài ư?”
Hai mắt Tĩnh vương sáng ngời, khóa ánh nhìn trên mặt Mai Trường Tô thật lâu mới khe khẽ thở dài: “Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết…”
“Công chúa Cảnh Ninh tiến cử Quan Chấn về dưới trướng của ngài quả là thông minh. Thái tử và Dự vương đều không thể song song tồn tại, cho nên nàng không dám mạo hiểm. Huống chi Quan Chấn không phải người trường tụ thiện vũ [2], đến bên hai người kia chẳng có đất dụng võ. Chỉ có theo điện hạ mới có thể bằng vào năng lực bản thân lập được quân công. Chẳng qua… Cho dù có điện hạ ngài chiếu cố, khoảng cách giữa công chúa và Quan Chấn vẫn quá xa, Cảnh Ninh đã mười bảy tuổi, còn kéo dài được bao nhiêu năm…”
[2] Trường tụ thiện vũ: Tay áo dài bổ trợ cho việc ca múa, làm cho điệu múa đẹp hơn. Biện pháp ẩn dụ, chỗ này ý nói Quan Chấn không mang lại nhiều lợi ích, lại không thể bài mưu tính kế cho Thái tử và Dự vương nên sẽ không được trọng dụng.
“Hai ngày sau ta sẽ phái Quan Chấn đi núi Bắc diệt thổ phỉ, xem như một khởi đầu nho nhỏ,” Ánh mắt Tĩnh vương kiên định nhìn về phía xa xa, “Quan Chấn là người si tình cố chấp, chưa đến phút cuối hắn sẽ không buông tay. Cảnh Ninh gặp hắn, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh.”
Lời của Tĩnh vương vốn dĩ chỉ là chút cảm khái, không phải câu hỏi, cho nên Mai Trường Tô cũng không đáp lời. Quẹo qua khúc quanh, thư phòng ở trước mặt, chậu than đã được mang tới từ trước, chẳng qua mới mang vào không bao lâu nên khí lạnh bên trong phòng vẫn chưa bị xua tan hoàn toàn. Mai Trường Tô chọn cái ghế gần chậu than nhất ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên ánh mắt vô tình chạm phải chiếc ghế dài cũ kỹ trước cửa sổ phía Nam, trong lòng đột nhiên đau xót.
Cái ghế đó là nơi trước kia y thường ngồi, nay cảnh còn người mất, giờ Tô Triết qua đó ngồi chỉ sợ Cảnh Diễm sẽ không cho.
Sau khi an tọa, dâng trà, tất cả cấp bậc lễ nghĩa đều làm xong, câu chuyện lập tức vào chủ đề chính.
“Dự vương ám chỉ, muốn ta nghĩ cách thăm dò ý tứ của ngài. Tuy nhiên, xét xử ‘xâm án’ này ngài cứ việc thẳng tay, không cần chú ý đến hắn.”
Tĩnh vương lạnh lùng thốt: “Ta vốn đâu quan tâm tới hắn.”
“Hôm qua, ngài đã tiếp thánh chỉ rồi phải không?” Mai Trường Tô không cãi lại, ngữ khí vẫn điềm tĩnh, “Sau một đêm, ngài cảm thấy thế nào?”
“Chứng cứ do Huyền Kính Tư tra được đầy đủ vô cùng, án này không khó xử.” Khí thế Tĩnh vương lẫm lẫm, “Khánh quốc công không chỉ đơn giản là dung túng, mà ông ta chính là chủ mưu.”
“Hắn là quân hầu nhất phẩm, có thể được đặc quyền ân xá.”
“Hung thủ ba vụ án mạng, không thể dung tha.”
“Ông ta ở kinh đô, những vụ án mạng đó đều không phải ông ta đích thân ra tay.”
“Tiêu biểu là vụ thảm sát toàn thôn làng họ Chu, có mật hàm của hắn làm chứng.”
“Mật hàm cũng không phải do chính tay ông ta viết, mà là sư gia trong phủ ông ta viết.”
“Tối hôm qua, ta mời tên sư gia đó tới đây, hôm nay đã cung khai, xương cốt cũng đâu cứng gì mấy.”
“Thật sự là ngài khách khí mời hắn tới?” Mắt Mai Trường Tô lộ ra ý tán thưởng, “Điện hạ có thể lập tức nhận ra nửa bức mật hàm còn lại mà Huyền Kính Sử mang về vẫn còn nằm trong tay vị sư gia này, xuống tay nhanh như chớp, đoạt được tiên cơ, Tô mỗ thật bội phục.”
Mặt Tĩnh vương không hề tỏ vẻ tự đắc: “Đó là vì Khánh quốc công luôn cho rằng nửa bức mật hàm đã bị hủy, không lường được nó đã rơi vào tay Hạ Đông, nếu không hắn đã giết tên sư gia kia diệt khẩu từ lâu.”
“Nhưng điện hạ có từng nghĩ tới, nếu nghiêm khắc xét xử vụ án Khánh quốc công, những nơi khác có nợ máu cũng sẽ noi theo gương này kiện lên triều đình. Trước kia nha môn ở các châu phủ không tiếp nhận án, hiện tại càng không, ngài có tự tin xử lý được những rắc rối càng lúc càng lớn hay không?”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không có chuyện gì là không thể làm?”
Hôm nay, Mai Trường Tô đến bái phỏng vốn muốn cổ vũ Tĩnh vương đừng ngại khó, giờ xem ra cái tật xấu xem gian nguy như không vẫn như xưa, căn bản không cần y đến cổ vũ.
“Điện hạ tự tin tuy rằng đáng quý nhưng khi xử lý tình huống, có những chuyện cần phải linh động tinh tế.” Mai Trường Tô nghiêm giọng khuyên nhủ, “Mặc dù các nhóm quý tộc luôn luôn làm theo ý mình, song một khi ảnh hưởng đến quyền lợi cốt yếu, bọn họ sẽ liên hợp lại. Khi điện hạ xét xử những vụ án khác nhau, thi thoảng nên lộ ra một chút sai sót, che chở một chút, lơ đi một chút, hoặc là xử nặng một chút, có như thế thì đám hào môn quý tộc sẽ nảy sinh sự mất cân bằng lợi ích, phá vỡ mối tương quan lợi ích, bọn họ sẽ không thể liên kết lại được. Có thể cản trở những kẻ gây mưa tạo gió, lại không làm cho nhóm quý tộc liên minh phản đối, ổn định canh nông, giảm bớt lưu dân, mọi thứ sẽ phát triển tốt đẹp theo đúng dụng ý của Bệ hạ, buộc Bệ hạ phải nhìn ngài bằng cặp mắt khác.”
Nghe y nói, thần sắc Tiêu Cảnh Diễm chấn động, sau một lúc trầm ngâm mới nhỏ giọng nói: “Lời tiên sinh chí lý vô cùng, ta chỉ khư khư xét xử bình đẳng, nói không chừng gây nên kết quả phản ngược.”
Mai Trường Tô mỉm cười, thuận miệng đáp: “Nếu Dự vương có chủ ý giúp ngài một tay, ngài đừng quá lạnh lùng, cứ ngẫu nhiên chọn ra vài ba phạm nhân liên quan tới hắn phán nhẹ một chút, coi như là đáp lại tâm ý.”
Đôi mày rậm của Tĩnh vương cau lại tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải hắn nên toàn lực bảo vệ Khánh quốc công hay sao, sao có thể tự cắt thịt trên tay mình rồi quay sang tạo mối quan hệ với một đầu đá cứng nhắc như ta được?”
“Bởi vì hắn biết, lúc này hắn không nên đi ngược tâm ý Bệ hạ.” Mai Trường Tô vươn cánh tay tới trước chậu than, ánh mắt lóe lên, “Không có Khánh quốc công, lại biết Tạ Ngọc đã đầu quân sang địch, tâm hắn không khỏi hốt hoảng. Hiện tại, đối với hắn thì ngài mới là người đặc biệt quan trọng.”
“Vì để cho ta trở thành nhân vật có vẻ quan trọng mà tiên sinh phải lao lực giật giây thảm án Khánh quốc công, lại còn vạch trần Tạ Ngọc,” Tĩnh vương lãnh đạm hừ một tiếng, “Thật sự nên đa tạ.”
“Sao vậy, điện hạ không muốn ghi công này cho ta ư?”
“Ta chỉ là… Không muốn người đó nghĩ rằng ta và Dự vương cùng chung một phe… Thái tử và Dự vương, bên nào ta cũng không muốn đứng cùng…”
“Tuy ngài phải chịu chút thiệt thòi, nhưng ta cam đoan sẽ không buộc ngài làm những chuyện quá đáng. Dù sao đi nữa, ngài đã bị xử ép nhiều năm, chúng ta đều hiểu là…”
“Ta không quan tâm thế nhân đánh giá về ta thế nào,” Tĩnh vương khẽ nghiến răng, tầm mắt mông lung, “Nhưng mà… người chết đi hãy còn anh linh, ta không muốn họ nhìn thấy cảnh tượng này…”
Tim Mai Trường Tô thắt lại, một cảm giác đau rát nghèn nghẹn bỗng ập tới, y trấn tĩnh một lát mới lên tiếng: “Anh linh sẽ không nhìn bề ngoài, họ hiểu nỗi khổ tâm của ngài, huống chi việc này chỉ là tình thế tạm thời.”
“Ta hiểu chứ. Con đường này là do ta chọn, sao có thể nói thiệt thòi hay không thiệt thòi,” Tĩnh vương hít một hơi thật sâu, “Ta sẽ chiếu theo an bài của ngươi mà làm, yên tâm đi.”
Mai Trường Tô mỉm cười thanh thản, bỏ qua đề tài đang nói: “Theo ý chỉ của Bệ hạ, điện hạ có thể tự chọn lựa quan viên ở Tam Ty phụ thẩm phải không?”
Tĩnh vương gật đầu.
“Điện hạ chọn được người thích hợp hay chưa?”
“Thỉnh tiên sinh chỉ giáo.” Tĩnh vương nhanh gọn dứt khoát.
Mai Trường Tô lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đã gấp lại, đưa tới tay Tĩnh vương. Tiêu Cảnh Diễm cẩn thận mở ra nhìn nửa ngày, liền rơi vào trầm tư.
“Mấy người này, điện hạ cảm thấy thế nào?” Mai Trường Tô chờ hắn lẳng lặng suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi hỏi.
“Tốt lắm.” Tĩnh vương bình luận ngắn gọn.
“Mấy người này, điện hạ phải cực lực kết thâm giao.” Mai Trường Tô mỉm cười, “Nhưng mà tương lai bọn họ sẽ không trở thành vây cánh của điện hạ.”
Nghe xong, Tĩnh vương không chút ngạc nhiên, ngược lại còn xoa cằm tỏ vẻ tán thành, hiển nhiên hắn đã lĩnh hội được ngụ ý trong lời nói của Mai Trường Tô.
“Làm mưu sĩ, điện hạ có ta đủ rồi, quân đội không bàn, trong cung có Công chúa Cảnh Ninh, nàng không quá nổi bật buộc người ta chú ý song điều đó càng có lợi. Về phần trong triều… Ta cho rằng điện hạ không cần vây cánh, bởi vì càng sớm tạo vây cánh sẽ càng sớm bị Thái tử và Dự vương kiêng kị. Cái điện hạ cần chính là thuần thần [3] mà thôi.” Ngữ điệu của Mai Trường Tô trầm thấp, nhưng từng chữ rõ ràng, “Thuần thần càng nhiều, xảo quyệt càng ít, điện hạ sẽ có thể bảo trì bản tính cương trực như ý muốn. Huống chi, kết giao với những người này sẽ không làm ngài cảm thấy không thoải mái.”
[3] Thuần thần: Những thần tử cương trực, thẳng thắn và trung thành.
“Nhưng mà những người này… đều rất khó…”
“Nếu Thái tử và Dự vương vẫn trụ vững thì đúng là như vậy, nhưng ta hy vọng điện hạ có thể thay đổi cục diện này. Những người này không thiếu tài hoa, không thiếu mưu trí, bọn họ chỉ thiếu cơ hội. Luận nhân phẩm của bọn họ, tương lai chưa chắc bọn họ sẽ theo phe theo phái nhưng ơn tri ngộ hôm nay, họ nhất định sẽ cảm động và ghi nhớ. Điện hạ chỉ cần đem tình cảm chân thành đến kết giao với họ, còn việc tính kế, lợi dụng hãy để ta làm.”
“Ngươi…” Tĩnh vương giật mình nhìn y, “Ngươi có nhất thiết phải làm tới mức đó không?”
Mai Trường Tô cười nhạt, “Đây vốn dĩ là bổn phận của mưu sĩ. Nếu để điện hạ phải lao tâm khổ lực, ta càng không an lòng.”
“Ta biết…” Tĩnh vương tựa hồ nhớ điều gì đó, thấp giọng nói, “Thì ra ngày đó ngươi gửi thư hẹn tới lầu Tích Vân rồi để ta ngồi chờ ở đó hết nửa ngày là vì dọn đường cho hôm nay…”
“Vâng,” Mai Trường Tô cười, “Các người đã làm quen rồi phải không?”
“Phải. Lúc đó ta đang buồn chán, hắn lại nổi bật giữa bao người.” Tĩnh vương trở người sửa lại thế ngồi, “Mọi người đều đến lầu Tích Vân để ăn cơm, duy chỉ có hắn đến kéo tất cả những quan khách có mặt ở đó, từng người từng người một hỏi giá cả củi, gạo, dầu, muối, thịt, rau, trứng. Làm ta không thể không chú ý đến hắn.”
“Bộ Hộ quản lý ngân khố quốc gia, liên quan chặt chẽ đến đời sống của dân chúng. Đáng tiếc đã bị Lâu Chi Kính khuấy bẩn thành một mảng nước đen lớn. Người bỏ công bỏ sức đi khảo sát giá cả, làm việc quyết đoán vì dân, e chỉ còn lại một mình hắn. Nếu hắn không phải là con của quận chúa Thanh Hà, xuất thân cao quý thì đã sớm bị mọi người xa lánh.” Mai Trường Tô cảm khái nói, “Sau khi hai người quen biết, trò chuyện rất vui phải không?”
“Đúng là rất hợp ý.” Tĩnh vương liếc mắt nhìn y một cái, “Lâu Chi Kính bị dính líu án mạng, chức Thượng thư này chẳng làm thêm được mấy ngày, hẳn là ngươi đã tính toán cả rồi chứ gì?”
“Điện hạ thấy thế nào?”
“Hiện tại, Thẩm Truy là Thị lang tam phẩm, muốn thăng lên cấp Thượng thư không phải quá khó, ngặt nỗi hắn không phải người của Thái tử, cũng không phải người của Dự vương, ngươi muốn nâng đỡ hắn thăng chức, làm được ư?”
“Chính bởi vì hắn không theo bên nào, nên cơ hội này mới rơi xuống đầu hắn.” Mai Trường Tô cười đầy tự tin, “Đương nhiên, chúng ta cần phải làm thêm vài việc mới được, nhưng mà cơ hội thì đã nắm chắc vài phần. Dự vương chờ cơ hội nhiều năm, lần này nhất định hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn cản trở Thái tử đưa người của mình lên vị trí đó. Về phía Thái tử cũng vậy, Lâu Chi Kính ngã ngựa đã là tổn thất quá lớn, nếu để Dự vương chớp lấy cơ hội đẩy người vào chẳng phải hắn càng thiệt hại nhiều hơn hay sao? Hai người không ai nhường ai, tự nhiên ngư ông đắc lợi.”
“Đúng vậy, dưới cục diện này, lại còn có ngươi trợ giúp, Thẩm Truy gặp may mắn rồi.” Tĩnh vương ngửa đầu cười một tiếng, “Mà thủ đoạn của tiên sinh quả là xuất quỷ nhập thần, không hổ danh Kỳ lân tài tử.”
Trên mặt Mai Trường Tô nổi lên một tia chua xót, rũ mắt không đáp. Tài năng sao? Làm gì có ai thật sự giỏi hơn người khác mọi mặt, chẳng qua mấy năm nay đều dốc lòng trù tính, chuẩn bị hết thảy chỉ vì hôm nay, chu toàn nhiều mặt là điều hiển nhiên.
“Thẩm Truy là một trung thần thanh bạch, cho hắn thăng chức, ta đây cũng vui mừng.” Tĩnh vương dời ánh nhìn sang y, chắp tay làm lễ, “Bước này của tiên sinh, ta rất cảm kích.”
Mai Trường Tô hạ thấp người đáp lễ, lại nói: “Thẩm Truy là bước đầu tiên, qua ít ngày nữa, bộ Lại và bộ Hình cũng sẽ khuyết chức, những người mà ta đánh giá cao đều nằm trong danh sách trên tay điện hạ. Việc còn lại là thỉnh điện hạ hãy nhân cơ hội cùng xử án, một là tạo giao tình, hai là cẩn thận xem xét, tạo cơ hội cho họ lập nhiều công lao để Hoàng thượng lưu lại ấn tượng tốt với bọn họ. Họ đều là người thông minh, điện hạ có cố ý nâng đỡ hay không, không cần nói bọn họ cũng hiểu.”
“Cơ hội cho Thẩm Truy đã là hiếm có, sao có thể cả bộ Lại và bộ Hình cũng đồng khuyết chức được?” Tĩnh vương vừa hỏi một câu, chợt nhớ tới căn nguyên khơi nguồn vụ án mạng của Lâu Chí Kính chính là khu vườn do một tay vị Tô Triết này mua được, trong đầu liền vỡ lẽ.
“Thời gian này sẽ không xảy ra việc gì nữa đâu, điện hạ có thể yên tâm giải quyết chuyện xâm án.” Trong mắt Mai Trường Tô thoáng lộ ra một tia ngoan độc, “Chờ qua năm mới, ta lại mời Hà Kính Trung và Tề Mẫn theo chân chủ tử của bọn họ cùng nhau lên đài biểu diễn…”
“Vị này là Tô Triết, Tô tiên sinh.” Tĩnh vương giới thiệu qua loa, song ngẫm lại đành miễn cưỡng bổ sung một câu, “Là bằng hữu của bổn vương… Ngày sau, mọi người hãy chiếu cố lẫn nhau…”
“Vâng!” Các tướng đồng thanh đáp.
Mai Trường Tô cười mỉm, gật đầu hữu lễ. Bằng hữu ư? Hóa ra chỉ có thể nói là bằng hữu, ngay cả việc tuyên bố với các thủ hạ, ‘y là mưu sĩ của ta’ cũng không được?
“Chiến Anh, mấy chuyện còn lại giao cho ngươi chủ trì.” Tĩnh vương hạ lệnh cho một gã tướng quân đứng gần hắn nhất, rồi quay qua Mai Trường Tô nói “Nơi này đang nghị sự, ta cùng Tô tiên sinh đến thư phòng trò chuyện thoải mái hơn.”
Mai Trường Tô khẽ xoa cằm, hai người cùng sóng vai đi thẳng ra sau hậu đường, đi trên con đường lát gạch. Không hiểu vì sao, suốt dọc đường cả hai đều im lặng, không ai có ý định lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
Kỳ thật đi tới thư phòng không cần phải đi ngang qua đường Hổ Ảnh, Mai Trường Tô biết còn có một con đường khác. Xem tình hình này, hẳn là mọi người đang nghị sự việc quân thì nhận được bái thiếp xin gặp, đúng lúc các tướng tò mò muốn biết mặt tên Tô Triết, kẻ nổi danh như sấm lúc gần đây cuối cùng có mặt tròn mặt dẹt ra sao, vì thế Tĩnh vương cố ý dẫn mình sang đó để các tướng xem mặt.
Không biết sau khi đám mãnh tướng đó thấy bộ dáng tiều tụy bệnh tật này sẽ nghĩ cái gì, bởi xưa nay trong quân luôn quan niệm, dáng người mảnh mai khó chịu nổi gian khổ, nhớ lại năm đó khi Nhiếp đại ca vừa đầu quân Xích Diễm cũng bị chính mình và Cảnh Diễm xem thường, chẳng phải đến khi huynh ấy chỉ huy đại quân liên tục chiến thắng mấy trận ác liệt, mọi người mới có cách nhìn khác hay sao?
Hoạch định chiến lược, phá vỡ nòng cốt quân địch. Vị tướng quân tài hoa túc trí của quân Xích Diễm, kế sách dụng binh luôn tầng tầng lớp lớp hư ảo, vậy mà một câu cuối cùng hắn lưu lại thế gian lại đơn giản dị thường.
“Tiểu Thù, đệ phải sống…” Cột lửa phủ xuống tấm lưng đơn bạc đã cháy đen, khi hắn dốc hơi tàn đẩy y xuống hố tuyết đã nói. Trong đôi mắt trong vắt đó chỉ có hy vọng, không có hận thù. Bởi vì hắn chỉ cầu Lâm Thù sống sót, nhưng sống rồi phải gánh vác những gì, Nhiếp Chân không hề cưỡng cầu.
Nhưng mà, người chết không cưỡng cầu, người sống không thể quên.
“Tô tiên sinh không khỏe ở đâu sao?” Chất giọng của Tĩnh vương bên cạnh truyền đến, “Sắc mặt tái quá.”
“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy hôm nay dường như lạnh hơn hôm qua vài phần.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay đã vào đông chí [1].” Tĩnh vương bỗng nhớ ra điều gì, vẫy tay gọi một binh sĩ canh gác gần đó, phân phó: “Lấy một chậu than mang tới thư phòng.”
[1] Đông chí: Tiết Đông chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là thời điểm giữa mùa đông. Theo quy ước, tiết đông chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1. Thời điểm này thời tiết đặc biệt lạnh hơn.
Binh sĩ lĩnh mệnh rời đi, Mai Trường Tô mỉm cười nói: “Đa tạ.”
“Xưa nay thư phòng của ta không nhóm lửa, quên mất tiên sinh sợ lạnh cho nên sơ sót.” Giọng nói của Tĩnh vương bình thản không chút gợn sóng, “Nghe nói gần đây tiên sinh mừng nhà mới, ta chưa tới chúc mừng, thỉnh thứ lỗi.”
“Là Quận chúa Nghê Hoàng nói với điện hạ?”
“Không, là Cảnh Ninh.”
“À,” Mai Trường Tô gật gù, “Khó trách vừa rồi ta thấy hắn ở đường Hổ Ảnh.”
Tĩnh vương đột nhiên quay đầu lại nhìn y: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói Quan Chấn, giờ hắn theo ngài ư?”
Hai mắt Tĩnh vương sáng ngời, khóa ánh nhìn trên mặt Mai Trường Tô thật lâu mới khe khẽ thở dài: “Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết…”
“Công chúa Cảnh Ninh tiến cử Quan Chấn về dưới trướng của ngài quả là thông minh. Thái tử và Dự vương đều không thể song song tồn tại, cho nên nàng không dám mạo hiểm. Huống chi Quan Chấn không phải người trường tụ thiện vũ [2], đến bên hai người kia chẳng có đất dụng võ. Chỉ có theo điện hạ mới có thể bằng vào năng lực bản thân lập được quân công. Chẳng qua… Cho dù có điện hạ ngài chiếu cố, khoảng cách giữa công chúa và Quan Chấn vẫn quá xa, Cảnh Ninh đã mười bảy tuổi, còn kéo dài được bao nhiêu năm…”
[2] Trường tụ thiện vũ: Tay áo dài bổ trợ cho việc ca múa, làm cho điệu múa đẹp hơn. Biện pháp ẩn dụ, chỗ này ý nói Quan Chấn không mang lại nhiều lợi ích, lại không thể bài mưu tính kế cho Thái tử và Dự vương nên sẽ không được trọng dụng.
“Hai ngày sau ta sẽ phái Quan Chấn đi núi Bắc diệt thổ phỉ, xem như một khởi đầu nho nhỏ,” Ánh mắt Tĩnh vương kiên định nhìn về phía xa xa, “Quan Chấn là người si tình cố chấp, chưa đến phút cuối hắn sẽ không buông tay. Cảnh Ninh gặp hắn, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh.”
Lời của Tĩnh vương vốn dĩ chỉ là chút cảm khái, không phải câu hỏi, cho nên Mai Trường Tô cũng không đáp lời. Quẹo qua khúc quanh, thư phòng ở trước mặt, chậu than đã được mang tới từ trước, chẳng qua mới mang vào không bao lâu nên khí lạnh bên trong phòng vẫn chưa bị xua tan hoàn toàn. Mai Trường Tô chọn cái ghế gần chậu than nhất ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên ánh mắt vô tình chạm phải chiếc ghế dài cũ kỹ trước cửa sổ phía Nam, trong lòng đột nhiên đau xót.
Cái ghế đó là nơi trước kia y thường ngồi, nay cảnh còn người mất, giờ Tô Triết qua đó ngồi chỉ sợ Cảnh Diễm sẽ không cho.
Sau khi an tọa, dâng trà, tất cả cấp bậc lễ nghĩa đều làm xong, câu chuyện lập tức vào chủ đề chính.
“Dự vương ám chỉ, muốn ta nghĩ cách thăm dò ý tứ của ngài. Tuy nhiên, xét xử ‘xâm án’ này ngài cứ việc thẳng tay, không cần chú ý đến hắn.”
Tĩnh vương lạnh lùng thốt: “Ta vốn đâu quan tâm tới hắn.”
“Hôm qua, ngài đã tiếp thánh chỉ rồi phải không?” Mai Trường Tô không cãi lại, ngữ khí vẫn điềm tĩnh, “Sau một đêm, ngài cảm thấy thế nào?”
“Chứng cứ do Huyền Kính Tư tra được đầy đủ vô cùng, án này không khó xử.” Khí thế Tĩnh vương lẫm lẫm, “Khánh quốc công không chỉ đơn giản là dung túng, mà ông ta chính là chủ mưu.”
“Hắn là quân hầu nhất phẩm, có thể được đặc quyền ân xá.”
“Hung thủ ba vụ án mạng, không thể dung tha.”
“Ông ta ở kinh đô, những vụ án mạng đó đều không phải ông ta đích thân ra tay.”
“Tiêu biểu là vụ thảm sát toàn thôn làng họ Chu, có mật hàm của hắn làm chứng.”
“Mật hàm cũng không phải do chính tay ông ta viết, mà là sư gia trong phủ ông ta viết.”
“Tối hôm qua, ta mời tên sư gia đó tới đây, hôm nay đã cung khai, xương cốt cũng đâu cứng gì mấy.”
“Thật sự là ngài khách khí mời hắn tới?” Mắt Mai Trường Tô lộ ra ý tán thưởng, “Điện hạ có thể lập tức nhận ra nửa bức mật hàm còn lại mà Huyền Kính Sử mang về vẫn còn nằm trong tay vị sư gia này, xuống tay nhanh như chớp, đoạt được tiên cơ, Tô mỗ thật bội phục.”
Mặt Tĩnh vương không hề tỏ vẻ tự đắc: “Đó là vì Khánh quốc công luôn cho rằng nửa bức mật hàm đã bị hủy, không lường được nó đã rơi vào tay Hạ Đông, nếu không hắn đã giết tên sư gia kia diệt khẩu từ lâu.”
“Nhưng điện hạ có từng nghĩ tới, nếu nghiêm khắc xét xử vụ án Khánh quốc công, những nơi khác có nợ máu cũng sẽ noi theo gương này kiện lên triều đình. Trước kia nha môn ở các châu phủ không tiếp nhận án, hiện tại càng không, ngài có tự tin xử lý được những rắc rối càng lúc càng lớn hay không?”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không có chuyện gì là không thể làm?”
Hôm nay, Mai Trường Tô đến bái phỏng vốn muốn cổ vũ Tĩnh vương đừng ngại khó, giờ xem ra cái tật xấu xem gian nguy như không vẫn như xưa, căn bản không cần y đến cổ vũ.
“Điện hạ tự tin tuy rằng đáng quý nhưng khi xử lý tình huống, có những chuyện cần phải linh động tinh tế.” Mai Trường Tô nghiêm giọng khuyên nhủ, “Mặc dù các nhóm quý tộc luôn luôn làm theo ý mình, song một khi ảnh hưởng đến quyền lợi cốt yếu, bọn họ sẽ liên hợp lại. Khi điện hạ xét xử những vụ án khác nhau, thi thoảng nên lộ ra một chút sai sót, che chở một chút, lơ đi một chút, hoặc là xử nặng một chút, có như thế thì đám hào môn quý tộc sẽ nảy sinh sự mất cân bằng lợi ích, phá vỡ mối tương quan lợi ích, bọn họ sẽ không thể liên kết lại được. Có thể cản trở những kẻ gây mưa tạo gió, lại không làm cho nhóm quý tộc liên minh phản đối, ổn định canh nông, giảm bớt lưu dân, mọi thứ sẽ phát triển tốt đẹp theo đúng dụng ý của Bệ hạ, buộc Bệ hạ phải nhìn ngài bằng cặp mắt khác.”
Nghe y nói, thần sắc Tiêu Cảnh Diễm chấn động, sau một lúc trầm ngâm mới nhỏ giọng nói: “Lời tiên sinh chí lý vô cùng, ta chỉ khư khư xét xử bình đẳng, nói không chừng gây nên kết quả phản ngược.”
Mai Trường Tô mỉm cười, thuận miệng đáp: “Nếu Dự vương có chủ ý giúp ngài một tay, ngài đừng quá lạnh lùng, cứ ngẫu nhiên chọn ra vài ba phạm nhân liên quan tới hắn phán nhẹ một chút, coi như là đáp lại tâm ý.”
Đôi mày rậm của Tĩnh vương cau lại tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải hắn nên toàn lực bảo vệ Khánh quốc công hay sao, sao có thể tự cắt thịt trên tay mình rồi quay sang tạo mối quan hệ với một đầu đá cứng nhắc như ta được?”
“Bởi vì hắn biết, lúc này hắn không nên đi ngược tâm ý Bệ hạ.” Mai Trường Tô vươn cánh tay tới trước chậu than, ánh mắt lóe lên, “Không có Khánh quốc công, lại biết Tạ Ngọc đã đầu quân sang địch, tâm hắn không khỏi hốt hoảng. Hiện tại, đối với hắn thì ngài mới là người đặc biệt quan trọng.”
“Vì để cho ta trở thành nhân vật có vẻ quan trọng mà tiên sinh phải lao lực giật giây thảm án Khánh quốc công, lại còn vạch trần Tạ Ngọc,” Tĩnh vương lãnh đạm hừ một tiếng, “Thật sự nên đa tạ.”
“Sao vậy, điện hạ không muốn ghi công này cho ta ư?”
“Ta chỉ là… Không muốn người đó nghĩ rằng ta và Dự vương cùng chung một phe… Thái tử và Dự vương, bên nào ta cũng không muốn đứng cùng…”
“Tuy ngài phải chịu chút thiệt thòi, nhưng ta cam đoan sẽ không buộc ngài làm những chuyện quá đáng. Dù sao đi nữa, ngài đã bị xử ép nhiều năm, chúng ta đều hiểu là…”
“Ta không quan tâm thế nhân đánh giá về ta thế nào,” Tĩnh vương khẽ nghiến răng, tầm mắt mông lung, “Nhưng mà… người chết đi hãy còn anh linh, ta không muốn họ nhìn thấy cảnh tượng này…”
Tim Mai Trường Tô thắt lại, một cảm giác đau rát nghèn nghẹn bỗng ập tới, y trấn tĩnh một lát mới lên tiếng: “Anh linh sẽ không nhìn bề ngoài, họ hiểu nỗi khổ tâm của ngài, huống chi việc này chỉ là tình thế tạm thời.”
“Ta hiểu chứ. Con đường này là do ta chọn, sao có thể nói thiệt thòi hay không thiệt thòi,” Tĩnh vương hít một hơi thật sâu, “Ta sẽ chiếu theo an bài của ngươi mà làm, yên tâm đi.”
Mai Trường Tô mỉm cười thanh thản, bỏ qua đề tài đang nói: “Theo ý chỉ của Bệ hạ, điện hạ có thể tự chọn lựa quan viên ở Tam Ty phụ thẩm phải không?”
Tĩnh vương gật đầu.
“Điện hạ chọn được người thích hợp hay chưa?”
“Thỉnh tiên sinh chỉ giáo.” Tĩnh vương nhanh gọn dứt khoát.
Mai Trường Tô lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đã gấp lại, đưa tới tay Tĩnh vương. Tiêu Cảnh Diễm cẩn thận mở ra nhìn nửa ngày, liền rơi vào trầm tư.
“Mấy người này, điện hạ cảm thấy thế nào?” Mai Trường Tô chờ hắn lẳng lặng suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi hỏi.
“Tốt lắm.” Tĩnh vương bình luận ngắn gọn.
“Mấy người này, điện hạ phải cực lực kết thâm giao.” Mai Trường Tô mỉm cười, “Nhưng mà tương lai bọn họ sẽ không trở thành vây cánh của điện hạ.”
Nghe xong, Tĩnh vương không chút ngạc nhiên, ngược lại còn xoa cằm tỏ vẻ tán thành, hiển nhiên hắn đã lĩnh hội được ngụ ý trong lời nói của Mai Trường Tô.
“Làm mưu sĩ, điện hạ có ta đủ rồi, quân đội không bàn, trong cung có Công chúa Cảnh Ninh, nàng không quá nổi bật buộc người ta chú ý song điều đó càng có lợi. Về phần trong triều… Ta cho rằng điện hạ không cần vây cánh, bởi vì càng sớm tạo vây cánh sẽ càng sớm bị Thái tử và Dự vương kiêng kị. Cái điện hạ cần chính là thuần thần [3] mà thôi.” Ngữ điệu của Mai Trường Tô trầm thấp, nhưng từng chữ rõ ràng, “Thuần thần càng nhiều, xảo quyệt càng ít, điện hạ sẽ có thể bảo trì bản tính cương trực như ý muốn. Huống chi, kết giao với những người này sẽ không làm ngài cảm thấy không thoải mái.”
[3] Thuần thần: Những thần tử cương trực, thẳng thắn và trung thành.
“Nhưng mà những người này… đều rất khó…”
“Nếu Thái tử và Dự vương vẫn trụ vững thì đúng là như vậy, nhưng ta hy vọng điện hạ có thể thay đổi cục diện này. Những người này không thiếu tài hoa, không thiếu mưu trí, bọn họ chỉ thiếu cơ hội. Luận nhân phẩm của bọn họ, tương lai chưa chắc bọn họ sẽ theo phe theo phái nhưng ơn tri ngộ hôm nay, họ nhất định sẽ cảm động và ghi nhớ. Điện hạ chỉ cần đem tình cảm chân thành đến kết giao với họ, còn việc tính kế, lợi dụng hãy để ta làm.”
“Ngươi…” Tĩnh vương giật mình nhìn y, “Ngươi có nhất thiết phải làm tới mức đó không?”
Mai Trường Tô cười nhạt, “Đây vốn dĩ là bổn phận của mưu sĩ. Nếu để điện hạ phải lao tâm khổ lực, ta càng không an lòng.”
“Ta biết…” Tĩnh vương tựa hồ nhớ điều gì đó, thấp giọng nói, “Thì ra ngày đó ngươi gửi thư hẹn tới lầu Tích Vân rồi để ta ngồi chờ ở đó hết nửa ngày là vì dọn đường cho hôm nay…”
“Vâng,” Mai Trường Tô cười, “Các người đã làm quen rồi phải không?”
“Phải. Lúc đó ta đang buồn chán, hắn lại nổi bật giữa bao người.” Tĩnh vương trở người sửa lại thế ngồi, “Mọi người đều đến lầu Tích Vân để ăn cơm, duy chỉ có hắn đến kéo tất cả những quan khách có mặt ở đó, từng người từng người một hỏi giá cả củi, gạo, dầu, muối, thịt, rau, trứng. Làm ta không thể không chú ý đến hắn.”
“Bộ Hộ quản lý ngân khố quốc gia, liên quan chặt chẽ đến đời sống của dân chúng. Đáng tiếc đã bị Lâu Chi Kính khuấy bẩn thành một mảng nước đen lớn. Người bỏ công bỏ sức đi khảo sát giá cả, làm việc quyết đoán vì dân, e chỉ còn lại một mình hắn. Nếu hắn không phải là con của quận chúa Thanh Hà, xuất thân cao quý thì đã sớm bị mọi người xa lánh.” Mai Trường Tô cảm khái nói, “Sau khi hai người quen biết, trò chuyện rất vui phải không?”
“Đúng là rất hợp ý.” Tĩnh vương liếc mắt nhìn y một cái, “Lâu Chi Kính bị dính líu án mạng, chức Thượng thư này chẳng làm thêm được mấy ngày, hẳn là ngươi đã tính toán cả rồi chứ gì?”
“Điện hạ thấy thế nào?”
“Hiện tại, Thẩm Truy là Thị lang tam phẩm, muốn thăng lên cấp Thượng thư không phải quá khó, ngặt nỗi hắn không phải người của Thái tử, cũng không phải người của Dự vương, ngươi muốn nâng đỡ hắn thăng chức, làm được ư?”
“Chính bởi vì hắn không theo bên nào, nên cơ hội này mới rơi xuống đầu hắn.” Mai Trường Tô cười đầy tự tin, “Đương nhiên, chúng ta cần phải làm thêm vài việc mới được, nhưng mà cơ hội thì đã nắm chắc vài phần. Dự vương chờ cơ hội nhiều năm, lần này nhất định hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn cản trở Thái tử đưa người của mình lên vị trí đó. Về phía Thái tử cũng vậy, Lâu Chi Kính ngã ngựa đã là tổn thất quá lớn, nếu để Dự vương chớp lấy cơ hội đẩy người vào chẳng phải hắn càng thiệt hại nhiều hơn hay sao? Hai người không ai nhường ai, tự nhiên ngư ông đắc lợi.”
“Đúng vậy, dưới cục diện này, lại còn có ngươi trợ giúp, Thẩm Truy gặp may mắn rồi.” Tĩnh vương ngửa đầu cười một tiếng, “Mà thủ đoạn của tiên sinh quả là xuất quỷ nhập thần, không hổ danh Kỳ lân tài tử.”
Trên mặt Mai Trường Tô nổi lên một tia chua xót, rũ mắt không đáp. Tài năng sao? Làm gì có ai thật sự giỏi hơn người khác mọi mặt, chẳng qua mấy năm nay đều dốc lòng trù tính, chuẩn bị hết thảy chỉ vì hôm nay, chu toàn nhiều mặt là điều hiển nhiên.
“Thẩm Truy là một trung thần thanh bạch, cho hắn thăng chức, ta đây cũng vui mừng.” Tĩnh vương dời ánh nhìn sang y, chắp tay làm lễ, “Bước này của tiên sinh, ta rất cảm kích.”
Mai Trường Tô hạ thấp người đáp lễ, lại nói: “Thẩm Truy là bước đầu tiên, qua ít ngày nữa, bộ Lại và bộ Hình cũng sẽ khuyết chức, những người mà ta đánh giá cao đều nằm trong danh sách trên tay điện hạ. Việc còn lại là thỉnh điện hạ hãy nhân cơ hội cùng xử án, một là tạo giao tình, hai là cẩn thận xem xét, tạo cơ hội cho họ lập nhiều công lao để Hoàng thượng lưu lại ấn tượng tốt với bọn họ. Họ đều là người thông minh, điện hạ có cố ý nâng đỡ hay không, không cần nói bọn họ cũng hiểu.”
“Cơ hội cho Thẩm Truy đã là hiếm có, sao có thể cả bộ Lại và bộ Hình cũng đồng khuyết chức được?” Tĩnh vương vừa hỏi một câu, chợt nhớ tới căn nguyên khơi nguồn vụ án mạng của Lâu Chí Kính chính là khu vườn do một tay vị Tô Triết này mua được, trong đầu liền vỡ lẽ.
“Thời gian này sẽ không xảy ra việc gì nữa đâu, điện hạ có thể yên tâm giải quyết chuyện xâm án.” Trong mắt Mai Trường Tô thoáng lộ ra một tia ngoan độc, “Chờ qua năm mới, ta lại mời Hà Kính Trung và Tề Mẫn theo chân chủ tử của bọn họ cùng nhau lên đài biểu diễn…”
/56
|