“Bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ cho ta.”
Phong Thiên Nhai đẩy Yến Cô Minh vào nhà.
“Bị thương thành vậy mà còn lộn xộn, anh đúng là chán sống rồi.”
Yến Cô Minh sực nhớ còn ai đó đang nằm trong phòng, phanh gấp chân lại.
Phong Thiên Nhai: “Làm gì thế.”
Yến Cô Minh nhíu mày, “Ta không vào đâu.”
Phong Thiên Nhai: “Tại sao?”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai đăm chiêu một chốc.
“Được, anh không vào thì ta vào.”
Phong Thiên Nhai vừa tiến lên một bước, Yến Cô Minh đã chắn trước mặt nàng.
“Em cũng không được vào.”
Phong Thiên Nhai khoanh tay nhìn hắn.
“Anh lại lên cơn gì nữa đấy.”
Yến Cô Minh không đáp.
“Anh không nói thì ta vào đây.”
Yến Cô Minh chẳng hé môi nhưng người thì vẫn đứng chặn ngay trước mặt Phong Thiên Nhai. Hắn cao to vô chừng, đứng thế thôi đã choáng hết tầm nhìn của Phong Thiên Nhai.
Yến Cô Minh thấp giọng: “Em còn nhỏ lắm, chưa hiểu gì đâu, sau này mới biết được. Ta làm thế là muốn tốt cho em.”
Phong Thiên Nhai hừ một tiếng.
“Ta không hiểu? Ta không hiểu cái gì?”
Yến Cô Minh lại không trả lời.
Phong Thiên Nhai nguýt hắn.
“Không nói thì thôi, vì cứu con yến khờ nhà anh mà ta mệt chết đi được, tránh ra mau lên, ta phải về ngủ.”
Yến Cô Minh: “Phòng nhỏ thế, sao ngủ đủ hai người.”
“Hờ.” Phong Thiên Nhai trợn mắt, “Trước đây, chẳng phải chúng ta cũng hai người đấy sao, vẫn ngủ được thôi.”
Yến Cô Minh: “Khác nhau.”
Phong Thiên Nhai: “Sao lại khác, lẽ nào hắn không phải là người.”
Yến Cô Minh: “Chẳng quan tâm!”
Phong Thiên Nhai: “…”
Gió đêm lặng lẽ lướt qua, lãng nhân cường tráng đứng đấy như đã mọc rễ, dù Phong Thiên Nhai có nói gì thì hắn cũng không nhúc nhích.
“Được rồi được rồi! Phiền phức thật!”
Phong Thiên Nhai lèm bèm phất tay, “Ta ngủ ngoài vựa củi là xong nhỉ!”
Yến Cô Minh: “Không, em ngủ trong nhà, ta vác hắn ra ngoài.”
“…”
Phong Thiên Nhai đứng đấy, ngửa đầu nhìn Yến Cô Minh.
“Yến khờ, anh quen hắn à?”
Yến Cô Minh lắc đầu.
“Anh thù hắn?”
Yến Cô Minh: “Không.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy tại sao anh cứ nhắm vào hắn thế.”
Yến Cô Minh xoay mặt đi, “Ta đâu có vậy.”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, khẽ cười. “Thôi bỏ đi, anh đã kiên quyết thì cứ thế vậy. Cũng đừng đem hắn ra ngoài, người bị thương vừa uống thuốc giải, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Yến Cô Minh: “Vậy em thế nào.”
“Xì.” Phong Thiên Nhai cười giễu một tiếng, “Sao anh không hỏi mình thì thế nào, anh muốn ngủ ở đâu.”
Yến Cô Minh: “Ta ngủ đâu cũng được.”
Phong Thiên Nhai: “Lại còn nghiêm túc chọn tổ cơ đấy.” Nàng cầm tay Yến Cô Minh, “Đến đây, chúng ta ra sau nhà ngủ.”
Phong Thiên Nhai kéo Yến Cô Minh ra sau nhà. Thực ra, dù có bảo là vựa củi đi chăng nữa thì cả đỉnh Thiên Nhai này chỗ nào cũng sạch sẽ, đất rải đá vụn, đến cả bụi bặm cũng rất ít. Phong Thiên Nhai đem một tấm đệm mỏng ra đưa cho Yến Cô Minh.
“Anh nằm tấm này đi.”
Yến Cô Minh: “Ta không sao, em dùng đi.”
Phong Thiên Nhai: “Vết thương chưa lành, cậy mạnh làm gì.”
Yến Cô Minh: “Em nằm đi.”
Sự cố chấp của lãng nhân, đây không phải lần đầu tiên Phong Thiên Nhai lãnh giáo.
“Thôi được.” Phong Thiên Nhai giũ chăn, “Cùng nằm.”
“…” Yến Cô Minh trân trân nhìn nàng, “Em bảo gì cơ.”
Phong Thiên Nhai: “Cùng nằm chứ gì.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai hoàn toàn chẳng để tâm đến vẻ khác lạ của Yến Cô Minh, nàng kéo Yến Cô Minh ngồi xuống.
“Nào, nơi này vừa hay khuất gió.”
Yến Cô Minh bị nàng lôi xuống, cứ như khúc gỗ vô tri.
Phong Thiên Nhai dựa sát vào người Yến Cô Minh, dém gọn chăn.
“Xong rồi.”
“…”
Phong Thiên Nhai huých huých Yến Cô Minh, nhận thấy người hắn cứng như đá.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, anh sao vậy.”
Yến Cô Minh: “… Ta không sao.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy ngủ thôi.”
Yến Cô Minh bị Phong Thiên Nhai đo ván chỉ bằng một tay, gồng mình nằm đấy. Trước đây hắn đã từng ngủ chung một phòng với Phong Thiên Nhai, nhưng khi ấy hắn bị thương nghiêm trọng, ngủ rất say, còn Phong Thiên Nhai thì buổi sáng nào cũng dậy rất sớm, căn bản chưa từng cảm nhận được người kia trong trạng thái tỉnh táo thế này.
Bây giờ Phong Thiên Nhai đang ở cạnh hắn, nàng nội lực dồi dào, hô hấp ổn định, mỗi một lần hít thở đều rất nhẹ nhàng. Khắp người Yến Cô Minh là các vết thương, nhưng giờ phút này nằm ở đây, hắn chẳng cảm nhận được tý ty đau đớn nào.
Mở mắt ra là thấy ngay chân trời, trời đêm đầy sao như kề bên bọn họ, chỉ cách trong gang tấc. Đất là giường, trời làm chăn, cơ thể mảnh mai bên cạnh xua tan đi gió đêm lạnh giá.
Hôm sau, Diệp Hoài Sơn đã tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại thì Yến Cô Minh đang bổ củi ngoài vườn, Phong Thiên Nhai ngồi cạnh bên nhìn.
Trông thấy hắn, Phong Thiên Nhai giật mình ngay tắp lự.
“Ấy chà, nhanh vậy.”
Sắc mặt Diệp Hoài Sơn nhợt nhạt, tay vịn khung cửa.
“Cô nương…”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Diệp Hoài Sơn.
“Ta thấy loại độc đó rất lạ, còn tưởng ít nhất là ba hôm sau anh mới tỉnh lại được.”
Diệp Hoài Sơn gật đầu với Phong Thiên Nhai, “Đa tạ cô nương đã cứu mạng.”
Bên cạnh, Yến Cô Minh vô cảm nhìn Diệp Hoài Sơn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ Diệp Hoài Sơn, ngoài dự đoán của hắn, tên Diệp tướng quân này tuổi không lớn lắm, vẫn còn là một thiếu niên.
Hơn nữa, còn là một thiếu niên vô cùng tuấn tú.
Diệp Hoài Sơn chỉ mặc một bộ đồ vải thô màu chàm, tóc buộc đơn giản, chẳng đeo món trang sức nào. Nhưng cả người hắn lại toát lên quý khí, vóc dáng không cao lớn nhưng lộ ra vẻ luyện võ thường niên, dáng đứng ngay thẳng cân xứng. Dù bấy giờ cổ độc vừa được giải, cơ thể còn yếu nhưng bóng lưng hắn vẫn kiên cường rắn rỏi.
Phong Thiên Nhai đứng trước mặt hắn chỉ cao ngang vai, khẽ ngẩng đầu lên là có thể nói chuyện với hắn.
Gió núi dập dìu, khẽ phớt qua vạt áo hai người.
Yến Cô Minh gục đầu xuống.
“Yến khờ, đến đây.”
Phong Thiên Nhai nói chuyện với Diệp Hoài Sơn, ngoái đầu lại vẫy tay với Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh ngước mắt, vừa khéo lại đối diện với ánh mắt của Diệp Hoài Sơn.
Ánh mắt của vị tướng quân thiếu niên rất ấm áp, “Hôm qua cô nương bảo muốn đi tìm một con chim yến, Diệp mỗ đã thấy lạ, thì ra chim yến là để chỉ người. Yến huynh, Diệp Hoài Sơn có lễ.”
Yến Cô Minh gật đầu không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Anh đừng để bụng hắn, người này không thích nói nhiều.”
Diệp Hoài Sơn: “Ra thế… Diệp mỗ mạo muội, vẫn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương.”
“Ta là Phong Thiên Nhai.”
Diệp Hoài Sơn: “Đa tạ Phong cô nương đã cứu mạng.”
Phong Thiên Nhai: “Ngươi tạ nhiều lần lắm rồi.”
Diệp Hoài Sơn khập khừng đôi chút, hỏi: “Cổ độc của Khanh Sĩ Việt vô song thiên hạ, chỉ cần là độc mà hắn tự chế thì trên đời chỉ mỗi hắn biết cách giải, ta trúng cổ độc độc môn của hắn, chẳng hay Phong cô nương chế thuốc giải cho ta bằng cách nào.”
Phong Thiên Nhai: “Anh cũng biết bảo chỉ mỗi hắn biết giải, ta đương nhiên đến tìm hắn đòi thuốc rồi.”
“…” Diệp Hoài Sơn chợt nhíu này, “Phiên cương luôn xem ta là đại địch, sao Khanh Sĩ Việt lại cứu ta.”
Phong Thiên Nhai: “Ồ, vậy anh nghĩ hắn sẽ làm gì mình.”
Diệp Hoài Sơn: “Tất nhiên là diệt gọn, đừng bảo là thuốc giải, có thể chừa cho ta toàn thây đã là rất khó rồi.”
“Ha ha.” Phong Thiên Nhai cười to, “Sẽ phanh thây cơ à.”
Diệp Hoài Sơn cười gượng.
Yến Cô Minh bổ một kiếm xuống, chẻ đôi khúc củi.
“Mạng cũng đã cứu về cho ngươi rồi, hỏi nhiều làm gì.”
Ngữ điệu bình thản, chất giọng trầm thấp. Phong Thiên Nhai ngoái đầu liếc hắn.
Diệp Hoài Sơn định đáp lại, nhưng khi thấy sắc mặt Yến Cô Minh thì chần chừ một lúc rồi bỏ ngõ.
Phong Thiên Nhai nói: “Độc vừa giải, anh nhớ kiêng dụng võ đấy. Nếu không độc tố lại ngấm vào lần nữa, ta cũng hết cứu.”
Diệp Hoài Sơn gật đầu, nhẹ giọng: “Đa tạ cô nương, ta nhớ rồi.”
Phong Thiên Nhai cười cười, “Đường đường là đại tướng quân mà sao nói chuyện cứ như nữ nhân thế, lớn tiếng một chút xem nào.”
“Việc này…” Diệp Hoài Sơn bị Phong Thiên Nhai sửa lưng, mặt đỏ lên. Ấp úng nửa ngày chẳng biết đáp gì. Phong Thiên Nhai hỉ hả một hồi, thấy đùa đã rồi mới đuổi Diệp Hoài Sơn về phòng nghỉ ngơi.
“Đầu tường có để cái giỏ, bên trong chứa trái cây, nếu đói thì cứ lấy mà dùng.”
Diệp Hoài Sơn: “Vâng.”
Diệp Hoài Sơn vào nhà, trên đỉnh Thiên Nhai chỉ còn hai người Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh. Phong Thiên Nhai bước đến bên người Yến Cô Minh, lãng nhân cao to đang cúi đầu nhìn đống củi.
Phong Thiên Nhai đưa bàn tay nhỏ nhắn ra đùa lọn tóc rối của Yến Cô Minh.
Vất vả vài ngày, Yến Cô Minh trông đã nhếch nhác lắm rồi, quần áo đầy bụi và thủng lỗ chỗ, mặt vẫn dính máu khô, mái đầu xơ xác chỉ buộc đơn giản, tóc tai tán loạn.
Phong Thiên Nhai bĩu môi ghét bỏ, “Ra ngoài một chuyến đã thành thế này.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, “Em thì có tươm tất gì cho cam.”
Phong Thiên Nhai cũng tới lui hai ba ngày, tuy không xốc xếch như Yến Cô Minh nhưng trông cũng chẳng ra sao.
Phong Thiên Nhai đánh Yến Cô Minh một cái.
“Chẳng tôn sư trọng đạo tý nào!”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai kéo tay Yến Cô Minh đến ngồi bên vách núi, nhìn biển mây cuồn cuộn. Hôm nay tiết trời khá đẹp, ánh nắng lóng lánh, tia nắng vàng rực rọi vào đám mây trôi đằng xa, êm ả dịu dàng.
Yến Cô Minh và Phong Thiên Nhai ngồi tựa vào tảng đá to, Phong Thiên Nhai không bó gối mà nhàn nhã duỗi thẳng chân. Yến Cô Minh bên cạnh cong một chân, chân còn lại cũng biếng nhác duỗi dài.
Bọn họ ngồi rất gần nhau, chân đặt song song, chân Yến Cô Minh dài hơn Phong Thiên Nhai cả khúc.
“…”
Phong Thiên Nhai nhìn cặp chân dài ngoằng của Yến Cô Minh, lại ngẩng đầu ngắm cả người hắn. Lãng nhân tựa đầu vào đá, nhắm nghiền mắt. Vì ở rất gần nhau nên vóc người hắn như còn cao to hơn nữa, tấm áo đen phủ lên cơ thể cường tráng, hô hấp trầm đều.
Phong Thiên Nhai ngắm mãi, Yến Cô Minh chợt trầm giọng cất lời.
“Nhìn gì đấy.”
Hắn lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm chặt.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, anh trưởng thành thế nào.”
Yến Cô Minh thoáng mở mắt nhìn nàng, không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Sao mà cao to như thế, cha mẹ anh cũng vậy à.”
Yến Cô Minh: “Ta không có cha mẹ.”
Phong Thiên Nhai: “Thế anh nứt ra từ đá ư?”
Yến Cô Minh lại khép mắt, “Ta không biết cha mẹ mình là ai.”
Phong Thiên Nhai: “Thế anh lớn lên bằng cách nào.”
Yến Cô Minh: “Lúc bé ta sống ở bên hố chôn tập thể.”
Phong Thiên Nhai nhướng mày, “Hố chôn tập thể?”
“Ừ.”
Ngữ điệu Yến Cô Minh bình thản, như đang kể chuyện về người khác.
“Là hố chôn trẻ em, ở núi hoang cạnh thành. Những đứa bé chết yểu chưa đủ năm tuổi không được phép chôn trong phần mộ tổ tiên thì đều bị chôn ở đấy.”
Phong Thiên Nhai: “Sao anh sống ở đấy.”
Yến Cô Minh: “Vì ở đấy có thức ăn.”
“Thức ăn?”
“Ừ.” Yến Cô Minh cựa đầu, chuyển một tư thế thoải mái hơn. “Có rất nhiều phụ huynh tiếc thương con mình, lễ tết sinh nhật gì cũng sẽ mang thức ăn ra hố chôn, cả quần áo nữa.”
Phong Thiên Nhai: “Thế nên anh mới ở ven hố chôn tập thể, chờ thức ăn của họ?”
Yến Cô Minh: “Ừm.”
Phong Thiên Nhai cười cười, “Anh đúng là biết chọn chỗ sống đấy.”
Yến Cô Minh mở bừng mắt, ngoảnh sang nhìn nàng.
“Em không sợ?”
Phong Thiên Nhai: “Sao ta phải sợ?”
Yến Cô Minh: “Đống thức ăn ấy bị ném vào hố chôn, dính phải xương cốt rồi xác chết đang phân hủy, ta lại nhặt lên ăn, em không thấy tởm à?”
Phong Thiên Nhai ngẫm nghĩ, đôi mày thanh tú nhíu lại.
“Ừm, hơi hơi.”
“Ha.” Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, nhắm mắt.
Phong Thiên Nhai rụt chân lại, bó gối nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta vô cùng cảm tạ những người đó…”
Yến Cô Minh: “Gì cơ?”
Phong Thiên Nhai: “Ta bảo, ta vô cùng cảm tạ những người đó. Tuy hơi ghê nhưng chí ít anh cũng đã sống tiếp được.”
Yến Cô Minh không đón lời.
Phong Thiên Nhai ngoảnh đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn sáng rỡ, rất chân thành.
“Sư phụ ta từng bảo, con người cũng chỉ quy về hai chữ, ấy là sống hoặc chết. Tiếp tục sống là điều quan trọng nhất, vì chỉ có thế mới có thể trở mình, chết rồi thì chẳng còn gì cả.”
Yến Cô Minh nở nụ cười nhàn nhạt.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn: “Yến khờ, anh đã sống tiếp, thật tốt biết bao.”
Yến Cô Minh: “Sao lại tốt?”
Đường đời gập ghềnh, có những trắc trở dùng cả đời cũng không vượt qua được, cuộc sống không có ngày mai, rốt cuộc có gì tốt.
Phong Thiên Nhai: “Vì ta rất vui khi gặp anh, rồi cứu anh.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, thiếu nữ bó gối ngồi đấy, cuộn tròn trước mặt hắn.
Hắn vươn tay ra, kéo Phong Thiên Nhai nhích đến.
Phong Thiên Nhai hoảng hồn.
“Làm gì vậy?”
Yến Cô Minh chỉ còn một cánh tay, tuy gân bàn tay đã đứt nhưng cánh tay lại có sức kinh người, khum nhẹ tay đã kéo được cả Phong Thiên Nhai sang.
Phong Thiên Nhai ngồi trong lòng hắn, Yến Cô Minh lại ra sức, nàng nằm xuống.
Đầu Phong Thiên Nhai vừa khéo kê dưới cằm Yến Cô Minh, nàng ngọ nguậy, “Làm gì làm gì thế.”
“Đừng nhúc nhích.”
Tay Yến Cô Minh vắt lên người Phong Thiên Nhai, cố định nàng.
Thực ra Yến Cô Minh không dùng nhiều sức, vả lại dù cho hắn có dùng sức đi nữa thì với bản lĩnh của Phong Thiên Nhai, muốn lách ra dễ như trở bàn tay. Nhưng nàng không vùng vẫy mà nhích người tìm tư thế thoải mái để nằm.
…
“Yến khờ, người anh sao cứng vậy.”
“Ờ.”
“Sao đến cả bụng cũng cứng thế.”
“Ờ.”
“Có chỗ nào mềm hơn không.”
“…”
“Ớ?!”
“… Đừng lộn xộn!”
Phong Thiên Nhai đẩy Yến Cô Minh vào nhà.
“Bị thương thành vậy mà còn lộn xộn, anh đúng là chán sống rồi.”
Yến Cô Minh sực nhớ còn ai đó đang nằm trong phòng, phanh gấp chân lại.
Phong Thiên Nhai: “Làm gì thế.”
Yến Cô Minh nhíu mày, “Ta không vào đâu.”
Phong Thiên Nhai: “Tại sao?”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai đăm chiêu một chốc.
“Được, anh không vào thì ta vào.”
Phong Thiên Nhai vừa tiến lên một bước, Yến Cô Minh đã chắn trước mặt nàng.
“Em cũng không được vào.”
Phong Thiên Nhai khoanh tay nhìn hắn.
“Anh lại lên cơn gì nữa đấy.”
Yến Cô Minh không đáp.
“Anh không nói thì ta vào đây.”
Yến Cô Minh chẳng hé môi nhưng người thì vẫn đứng chặn ngay trước mặt Phong Thiên Nhai. Hắn cao to vô chừng, đứng thế thôi đã choáng hết tầm nhìn của Phong Thiên Nhai.
Yến Cô Minh thấp giọng: “Em còn nhỏ lắm, chưa hiểu gì đâu, sau này mới biết được. Ta làm thế là muốn tốt cho em.”
Phong Thiên Nhai hừ một tiếng.
“Ta không hiểu? Ta không hiểu cái gì?”
Yến Cô Minh lại không trả lời.
Phong Thiên Nhai nguýt hắn.
“Không nói thì thôi, vì cứu con yến khờ nhà anh mà ta mệt chết đi được, tránh ra mau lên, ta phải về ngủ.”
Yến Cô Minh: “Phòng nhỏ thế, sao ngủ đủ hai người.”
“Hờ.” Phong Thiên Nhai trợn mắt, “Trước đây, chẳng phải chúng ta cũng hai người đấy sao, vẫn ngủ được thôi.”
Yến Cô Minh: “Khác nhau.”
Phong Thiên Nhai: “Sao lại khác, lẽ nào hắn không phải là người.”
Yến Cô Minh: “Chẳng quan tâm!”
Phong Thiên Nhai: “…”
Gió đêm lặng lẽ lướt qua, lãng nhân cường tráng đứng đấy như đã mọc rễ, dù Phong Thiên Nhai có nói gì thì hắn cũng không nhúc nhích.
“Được rồi được rồi! Phiền phức thật!”
Phong Thiên Nhai lèm bèm phất tay, “Ta ngủ ngoài vựa củi là xong nhỉ!”
Yến Cô Minh: “Không, em ngủ trong nhà, ta vác hắn ra ngoài.”
“…”
Phong Thiên Nhai đứng đấy, ngửa đầu nhìn Yến Cô Minh.
“Yến khờ, anh quen hắn à?”
Yến Cô Minh lắc đầu.
“Anh thù hắn?”
Yến Cô Minh: “Không.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy tại sao anh cứ nhắm vào hắn thế.”
Yến Cô Minh xoay mặt đi, “Ta đâu có vậy.”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, khẽ cười. “Thôi bỏ đi, anh đã kiên quyết thì cứ thế vậy. Cũng đừng đem hắn ra ngoài, người bị thương vừa uống thuốc giải, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Yến Cô Minh: “Vậy em thế nào.”
“Xì.” Phong Thiên Nhai cười giễu một tiếng, “Sao anh không hỏi mình thì thế nào, anh muốn ngủ ở đâu.”
Yến Cô Minh: “Ta ngủ đâu cũng được.”
Phong Thiên Nhai: “Lại còn nghiêm túc chọn tổ cơ đấy.” Nàng cầm tay Yến Cô Minh, “Đến đây, chúng ta ra sau nhà ngủ.”
Phong Thiên Nhai kéo Yến Cô Minh ra sau nhà. Thực ra, dù có bảo là vựa củi đi chăng nữa thì cả đỉnh Thiên Nhai này chỗ nào cũng sạch sẽ, đất rải đá vụn, đến cả bụi bặm cũng rất ít. Phong Thiên Nhai đem một tấm đệm mỏng ra đưa cho Yến Cô Minh.
“Anh nằm tấm này đi.”
Yến Cô Minh: “Ta không sao, em dùng đi.”
Phong Thiên Nhai: “Vết thương chưa lành, cậy mạnh làm gì.”
Yến Cô Minh: “Em nằm đi.”
Sự cố chấp của lãng nhân, đây không phải lần đầu tiên Phong Thiên Nhai lãnh giáo.
“Thôi được.” Phong Thiên Nhai giũ chăn, “Cùng nằm.”
“…” Yến Cô Minh trân trân nhìn nàng, “Em bảo gì cơ.”
Phong Thiên Nhai: “Cùng nằm chứ gì.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai hoàn toàn chẳng để tâm đến vẻ khác lạ của Yến Cô Minh, nàng kéo Yến Cô Minh ngồi xuống.
“Nào, nơi này vừa hay khuất gió.”
Yến Cô Minh bị nàng lôi xuống, cứ như khúc gỗ vô tri.
Phong Thiên Nhai dựa sát vào người Yến Cô Minh, dém gọn chăn.
“Xong rồi.”
“…”
Phong Thiên Nhai huých huých Yến Cô Minh, nhận thấy người hắn cứng như đá.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, anh sao vậy.”
Yến Cô Minh: “… Ta không sao.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy ngủ thôi.”
Yến Cô Minh bị Phong Thiên Nhai đo ván chỉ bằng một tay, gồng mình nằm đấy. Trước đây hắn đã từng ngủ chung một phòng với Phong Thiên Nhai, nhưng khi ấy hắn bị thương nghiêm trọng, ngủ rất say, còn Phong Thiên Nhai thì buổi sáng nào cũng dậy rất sớm, căn bản chưa từng cảm nhận được người kia trong trạng thái tỉnh táo thế này.
Bây giờ Phong Thiên Nhai đang ở cạnh hắn, nàng nội lực dồi dào, hô hấp ổn định, mỗi một lần hít thở đều rất nhẹ nhàng. Khắp người Yến Cô Minh là các vết thương, nhưng giờ phút này nằm ở đây, hắn chẳng cảm nhận được tý ty đau đớn nào.
Mở mắt ra là thấy ngay chân trời, trời đêm đầy sao như kề bên bọn họ, chỉ cách trong gang tấc. Đất là giường, trời làm chăn, cơ thể mảnh mai bên cạnh xua tan đi gió đêm lạnh giá.
Hôm sau, Diệp Hoài Sơn đã tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại thì Yến Cô Minh đang bổ củi ngoài vườn, Phong Thiên Nhai ngồi cạnh bên nhìn.
Trông thấy hắn, Phong Thiên Nhai giật mình ngay tắp lự.
“Ấy chà, nhanh vậy.”
Sắc mặt Diệp Hoài Sơn nhợt nhạt, tay vịn khung cửa.
“Cô nương…”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Diệp Hoài Sơn.
“Ta thấy loại độc đó rất lạ, còn tưởng ít nhất là ba hôm sau anh mới tỉnh lại được.”
Diệp Hoài Sơn gật đầu với Phong Thiên Nhai, “Đa tạ cô nương đã cứu mạng.”
Bên cạnh, Yến Cô Minh vô cảm nhìn Diệp Hoài Sơn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ Diệp Hoài Sơn, ngoài dự đoán của hắn, tên Diệp tướng quân này tuổi không lớn lắm, vẫn còn là một thiếu niên.
Hơn nữa, còn là một thiếu niên vô cùng tuấn tú.
Diệp Hoài Sơn chỉ mặc một bộ đồ vải thô màu chàm, tóc buộc đơn giản, chẳng đeo món trang sức nào. Nhưng cả người hắn lại toát lên quý khí, vóc dáng không cao lớn nhưng lộ ra vẻ luyện võ thường niên, dáng đứng ngay thẳng cân xứng. Dù bấy giờ cổ độc vừa được giải, cơ thể còn yếu nhưng bóng lưng hắn vẫn kiên cường rắn rỏi.
Phong Thiên Nhai đứng trước mặt hắn chỉ cao ngang vai, khẽ ngẩng đầu lên là có thể nói chuyện với hắn.
Gió núi dập dìu, khẽ phớt qua vạt áo hai người.
Yến Cô Minh gục đầu xuống.
“Yến khờ, đến đây.”
Phong Thiên Nhai nói chuyện với Diệp Hoài Sơn, ngoái đầu lại vẫy tay với Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh ngước mắt, vừa khéo lại đối diện với ánh mắt của Diệp Hoài Sơn.
Ánh mắt của vị tướng quân thiếu niên rất ấm áp, “Hôm qua cô nương bảo muốn đi tìm một con chim yến, Diệp mỗ đã thấy lạ, thì ra chim yến là để chỉ người. Yến huynh, Diệp Hoài Sơn có lễ.”
Yến Cô Minh gật đầu không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Anh đừng để bụng hắn, người này không thích nói nhiều.”
Diệp Hoài Sơn: “Ra thế… Diệp mỗ mạo muội, vẫn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương.”
“Ta là Phong Thiên Nhai.”
Diệp Hoài Sơn: “Đa tạ Phong cô nương đã cứu mạng.”
Phong Thiên Nhai: “Ngươi tạ nhiều lần lắm rồi.”
Diệp Hoài Sơn khập khừng đôi chút, hỏi: “Cổ độc của Khanh Sĩ Việt vô song thiên hạ, chỉ cần là độc mà hắn tự chế thì trên đời chỉ mỗi hắn biết cách giải, ta trúng cổ độc độc môn của hắn, chẳng hay Phong cô nương chế thuốc giải cho ta bằng cách nào.”
Phong Thiên Nhai: “Anh cũng biết bảo chỉ mỗi hắn biết giải, ta đương nhiên đến tìm hắn đòi thuốc rồi.”
“…” Diệp Hoài Sơn chợt nhíu này, “Phiên cương luôn xem ta là đại địch, sao Khanh Sĩ Việt lại cứu ta.”
Phong Thiên Nhai: “Ồ, vậy anh nghĩ hắn sẽ làm gì mình.”
Diệp Hoài Sơn: “Tất nhiên là diệt gọn, đừng bảo là thuốc giải, có thể chừa cho ta toàn thây đã là rất khó rồi.”
“Ha ha.” Phong Thiên Nhai cười to, “Sẽ phanh thây cơ à.”
Diệp Hoài Sơn cười gượng.
Yến Cô Minh bổ một kiếm xuống, chẻ đôi khúc củi.
“Mạng cũng đã cứu về cho ngươi rồi, hỏi nhiều làm gì.”
Ngữ điệu bình thản, chất giọng trầm thấp. Phong Thiên Nhai ngoái đầu liếc hắn.
Diệp Hoài Sơn định đáp lại, nhưng khi thấy sắc mặt Yến Cô Minh thì chần chừ một lúc rồi bỏ ngõ.
Phong Thiên Nhai nói: “Độc vừa giải, anh nhớ kiêng dụng võ đấy. Nếu không độc tố lại ngấm vào lần nữa, ta cũng hết cứu.”
Diệp Hoài Sơn gật đầu, nhẹ giọng: “Đa tạ cô nương, ta nhớ rồi.”
Phong Thiên Nhai cười cười, “Đường đường là đại tướng quân mà sao nói chuyện cứ như nữ nhân thế, lớn tiếng một chút xem nào.”
“Việc này…” Diệp Hoài Sơn bị Phong Thiên Nhai sửa lưng, mặt đỏ lên. Ấp úng nửa ngày chẳng biết đáp gì. Phong Thiên Nhai hỉ hả một hồi, thấy đùa đã rồi mới đuổi Diệp Hoài Sơn về phòng nghỉ ngơi.
“Đầu tường có để cái giỏ, bên trong chứa trái cây, nếu đói thì cứ lấy mà dùng.”
Diệp Hoài Sơn: “Vâng.”
Diệp Hoài Sơn vào nhà, trên đỉnh Thiên Nhai chỉ còn hai người Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh. Phong Thiên Nhai bước đến bên người Yến Cô Minh, lãng nhân cao to đang cúi đầu nhìn đống củi.
Phong Thiên Nhai đưa bàn tay nhỏ nhắn ra đùa lọn tóc rối của Yến Cô Minh.
Vất vả vài ngày, Yến Cô Minh trông đã nhếch nhác lắm rồi, quần áo đầy bụi và thủng lỗ chỗ, mặt vẫn dính máu khô, mái đầu xơ xác chỉ buộc đơn giản, tóc tai tán loạn.
Phong Thiên Nhai bĩu môi ghét bỏ, “Ra ngoài một chuyến đã thành thế này.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, “Em thì có tươm tất gì cho cam.”
Phong Thiên Nhai cũng tới lui hai ba ngày, tuy không xốc xếch như Yến Cô Minh nhưng trông cũng chẳng ra sao.
Phong Thiên Nhai đánh Yến Cô Minh một cái.
“Chẳng tôn sư trọng đạo tý nào!”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai kéo tay Yến Cô Minh đến ngồi bên vách núi, nhìn biển mây cuồn cuộn. Hôm nay tiết trời khá đẹp, ánh nắng lóng lánh, tia nắng vàng rực rọi vào đám mây trôi đằng xa, êm ả dịu dàng.
Yến Cô Minh và Phong Thiên Nhai ngồi tựa vào tảng đá to, Phong Thiên Nhai không bó gối mà nhàn nhã duỗi thẳng chân. Yến Cô Minh bên cạnh cong một chân, chân còn lại cũng biếng nhác duỗi dài.
Bọn họ ngồi rất gần nhau, chân đặt song song, chân Yến Cô Minh dài hơn Phong Thiên Nhai cả khúc.
“…”
Phong Thiên Nhai nhìn cặp chân dài ngoằng của Yến Cô Minh, lại ngẩng đầu ngắm cả người hắn. Lãng nhân tựa đầu vào đá, nhắm nghiền mắt. Vì ở rất gần nhau nên vóc người hắn như còn cao to hơn nữa, tấm áo đen phủ lên cơ thể cường tráng, hô hấp trầm đều.
Phong Thiên Nhai ngắm mãi, Yến Cô Minh chợt trầm giọng cất lời.
“Nhìn gì đấy.”
Hắn lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm chặt.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, anh trưởng thành thế nào.”
Yến Cô Minh thoáng mở mắt nhìn nàng, không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Sao mà cao to như thế, cha mẹ anh cũng vậy à.”
Yến Cô Minh: “Ta không có cha mẹ.”
Phong Thiên Nhai: “Thế anh nứt ra từ đá ư?”
Yến Cô Minh lại khép mắt, “Ta không biết cha mẹ mình là ai.”
Phong Thiên Nhai: “Thế anh lớn lên bằng cách nào.”
Yến Cô Minh: “Lúc bé ta sống ở bên hố chôn tập thể.”
Phong Thiên Nhai nhướng mày, “Hố chôn tập thể?”
“Ừ.”
Ngữ điệu Yến Cô Minh bình thản, như đang kể chuyện về người khác.
“Là hố chôn trẻ em, ở núi hoang cạnh thành. Những đứa bé chết yểu chưa đủ năm tuổi không được phép chôn trong phần mộ tổ tiên thì đều bị chôn ở đấy.”
Phong Thiên Nhai: “Sao anh sống ở đấy.”
Yến Cô Minh: “Vì ở đấy có thức ăn.”
“Thức ăn?”
“Ừ.” Yến Cô Minh cựa đầu, chuyển một tư thế thoải mái hơn. “Có rất nhiều phụ huynh tiếc thương con mình, lễ tết sinh nhật gì cũng sẽ mang thức ăn ra hố chôn, cả quần áo nữa.”
Phong Thiên Nhai: “Thế nên anh mới ở ven hố chôn tập thể, chờ thức ăn của họ?”
Yến Cô Minh: “Ừm.”
Phong Thiên Nhai cười cười, “Anh đúng là biết chọn chỗ sống đấy.”
Yến Cô Minh mở bừng mắt, ngoảnh sang nhìn nàng.
“Em không sợ?”
Phong Thiên Nhai: “Sao ta phải sợ?”
Yến Cô Minh: “Đống thức ăn ấy bị ném vào hố chôn, dính phải xương cốt rồi xác chết đang phân hủy, ta lại nhặt lên ăn, em không thấy tởm à?”
Phong Thiên Nhai ngẫm nghĩ, đôi mày thanh tú nhíu lại.
“Ừm, hơi hơi.”
“Ha.” Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, nhắm mắt.
Phong Thiên Nhai rụt chân lại, bó gối nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta vô cùng cảm tạ những người đó…”
Yến Cô Minh: “Gì cơ?”
Phong Thiên Nhai: “Ta bảo, ta vô cùng cảm tạ những người đó. Tuy hơi ghê nhưng chí ít anh cũng đã sống tiếp được.”
Yến Cô Minh không đón lời.
Phong Thiên Nhai ngoảnh đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn sáng rỡ, rất chân thành.
“Sư phụ ta từng bảo, con người cũng chỉ quy về hai chữ, ấy là sống hoặc chết. Tiếp tục sống là điều quan trọng nhất, vì chỉ có thế mới có thể trở mình, chết rồi thì chẳng còn gì cả.”
Yến Cô Minh nở nụ cười nhàn nhạt.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn: “Yến khờ, anh đã sống tiếp, thật tốt biết bao.”
Yến Cô Minh: “Sao lại tốt?”
Đường đời gập ghềnh, có những trắc trở dùng cả đời cũng không vượt qua được, cuộc sống không có ngày mai, rốt cuộc có gì tốt.
Phong Thiên Nhai: “Vì ta rất vui khi gặp anh, rồi cứu anh.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, thiếu nữ bó gối ngồi đấy, cuộn tròn trước mặt hắn.
Hắn vươn tay ra, kéo Phong Thiên Nhai nhích đến.
Phong Thiên Nhai hoảng hồn.
“Làm gì vậy?”
Yến Cô Minh chỉ còn một cánh tay, tuy gân bàn tay đã đứt nhưng cánh tay lại có sức kinh người, khum nhẹ tay đã kéo được cả Phong Thiên Nhai sang.
Phong Thiên Nhai ngồi trong lòng hắn, Yến Cô Minh lại ra sức, nàng nằm xuống.
Đầu Phong Thiên Nhai vừa khéo kê dưới cằm Yến Cô Minh, nàng ngọ nguậy, “Làm gì làm gì thế.”
“Đừng nhúc nhích.”
Tay Yến Cô Minh vắt lên người Phong Thiên Nhai, cố định nàng.
Thực ra Yến Cô Minh không dùng nhiều sức, vả lại dù cho hắn có dùng sức đi nữa thì với bản lĩnh của Phong Thiên Nhai, muốn lách ra dễ như trở bàn tay. Nhưng nàng không vùng vẫy mà nhích người tìm tư thế thoải mái để nằm.
…
“Yến khờ, người anh sao cứng vậy.”
“Ờ.”
“Sao đến cả bụng cũng cứng thế.”
“Ờ.”
“Có chỗ nào mềm hơn không.”
“…”
“Ớ?!”
“… Đừng lộn xộn!”
/79
|