“Ha.” Yến Cô Minh cười khẽ một tiếng, nhổ cọng cỏ khô ra, “Khéo thật.”
Người ngồi trên ngựa thấy hắn đứng chắn giữa đường, mày hơi nhíu lại.
Yến Cô Minh nhìn gã, chậm rãi cất tiếng: “Phiên cương Thiền Nhạc.”
Bị kẻ khác nhận ra, Thiền Nhạc chẳng lấy làm kinh ngạc, gã thản nhiên nhìn lại.
“Chính là bổn đao.”
Giọng gã trầm lắng rắn rỏi, thấp thoáng công lực độc bá. Nhìn thoáng qua ánh mắt Yến Cô Minh, Thiền Nhạc đã biết phen này chẳng hay ho gì.
Thiền Nhạc trở người xuống ngựa, gã ăn mặc đơn giản, quần áo ngắn vải thô, bó chặt bắp tay cổ chân, cơ bắp cường tráng lộ rõ dưới lớp áo mỏng.
Thiền Nhạc tay giữ cương ngựa, nhìn Yến Cô Minh.
Vóc người gã từa tựa Yến Cô Minh, đều cao lớn vô chừng, hơi thở vững vàng như núi.
Ánh mắt Yến Cô Minh sắc bén tựa như giọt nước thu lạnh lẽo, lạnh lùng lóe sáng dưới ánh trăng.
Người trước mặt này, là nam nhân hắn đã gặp mười năm trước, là nam nhân oai phong một cõi, khuấy động cục diện võ lâm, cục diện thiên hạ. Gã bây giờ khác xa khi ấy.
Nếu bảo mười năm trước, Thiền Nhạc mà hắn biết là một ngọn đao mê đắm máu tanh thì giờ đây, gã chỉ là vỏ đao giấu mũi.
Thứ không thể giấu, chính là chiến ý từng độc bá thiên hạ kia.
Thiền Nhạc buông lời: “Vị tráng sĩ kia, có thể nhường đường chăng?”
Yến Cô Minh: “Ngươi thấy rồi đấy.”
Thiền Nhạc vuốt cằm, hàng mày chững lại.
Lại hỏi: “Vị tráng sĩ kia, có thể nhường đường chăng?”
Yến Cô Minh không đáp nữa.
Lần thứ ba: “Vị tráng sĩ kia, có thể nhường đường chăng?”
Tụ kiếm của Yến Cô Minh rời vỏ —–
Thoắt cái, đao kiếm giao nhau!
Hơ?
Trong lều trên núi, Phong Thiên Nhai đưa mắt nhìn về hướng mình vừa đến.
Diệp Hoài Sơn đang ngắm nàng không chớp mắt, thấy nàng ngây ra, bèn hỏi: “Phong cô nương, sao thế?”
Phong Thiên Nhai ngây ngẩn hồi lâu, đoạn xoay đầu sang, cười cười, đáp: “Không sao, vừa nãy hình như nghe thấy rất nhiều tiếng chim hót.”
“Tiếng chim hót?” Diệp Hoài Sơn thắc mắc, “Sao ta không nghe?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Chẳng có gì đâu, có lẽ ta nghe lầm.”
Đúng lúc đó, có một người đi vào lều, chéo áo trên tay toàn là vết máu, là Phong Đô.
Gã vừa vào, mùi máu tanh nồng cũng ùa đến. Phong Thiên Nhai chun mũi, bảo: “Sao nhiều máu thế này.”
Vẻ tàn nhẫn nơi đầu mày của Phong Đô vẫn thế, gã nhẹ nhàng thở ra, chìa một mảnh giấy nhỏ trong tay ra. Phong Thiên Nhai bước đến nhìn, mẩu giấy mỏng chỉ cỡ một ngón tay, đẫm máu.
“Đây là gì?”
Phong Đô: “Thuốc giải.”
Gã đến bên Diệp Hoài Sơn, đưa nó cho y.
“Ngậm vào.”
Phong Thiên Nhai: “… Chỉ miếng giấy này cũng giải được độc à?”
Phong Đô: “Đây là cặn còn sót lại khi Khanh Sĩ Việt hạ độc Viên Nhi, độc của hắn trên đời không chữa được, chỉ có thể lấy độc trị độc.”
Diệp Hoài Sơn ngậm mảnh giấy, sau đó đưa mắt nhìn Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai mấp máy môi, “Được rồi.” Nàng đến bên giường, nói với Diệp Hoài Sơn: “Ngươi ngồi dậy, ta hỗ trợ điều tức.”
Phong Đô thấy thế cũng không hỏi nhiều, đứng sang một bên.
Lưng chừng núi, ánh trăng nhạt nhòa, sương mù quanh quẩn.
Giữa sắc núi thẫm xanh, vấn vít làn điệu kỳ lạ nhuốm mùi tử vong vắng lạnh.
Trên một mảnh đất trống giữa triền núi chẳng lấy gì làm rộng lắm, đang diễn ra một trận đao kiếm phân tranh khó đoán kết cục.
Đao thức của Thiền Nhạc đại khai đại hợp, giữa lúc giơ tay nhấc chân, chế ngự địch thủ trong vô hình —– Song, đao ý lẫm liệt kia lại ẩn mình vào chiếc vỏ đao đỏ sẫm mộc mạc rắn rỏi, chẳng dễ gì phơi bày toàn bộ.
Còn lãng nhân lại như hồng yên đẫm máu, kiếm chẳng nể tình —–!
Đao kiếm chạm nhau, mặt mày Yến Cô Minh lại vương nét cười lạnh nhạt lạ kỳ.
“Ngươi biết không, trước đây, ta từng thấy qua đao của ngươi.”
Thiền Nhạc không đáp, kéo giãn khoảng cách, lật tay lại vung ra một kích —–! Gã nắm cán loan đao trong tay, ra chiêu đâm thẳng đến ngực Yến Cô Minh, nhanh như chớp giật.
Yến Cô Minh lách mình huơ tay. Từ khi mất cánh tay phải, hắn bèn chăm chỉ rèn luyện cánh tay còn sót lại, giờ đây cường tráng hơn trước nhiều. Vỏ đao cứng chắc kia lại bị cánh tay hắn nhấc lên đỡ được.
Một tiếng vang thật trầm, Thiền Nhạc hơi ngạc nhiên.
“Tráng sĩ quả là khí phách toàn thân.”
Yến Cô Minh: “Trước đây, đao của ngươi tàn nhẫn hơn bây giờ nhiều.”
“Ha.” Thiền Nhạc trầm giọng, “Lối sát phạt khi ấy, trôi theo gió mùa thôi. Những thứ đã qua, bổn đao đã chẳng quan tâm nữa.”
Tụ kiếm trong tay Yến Cô Minh không ngừng, chiêu chiêu đoạt mạng, thế mà vẫn có thể lựa lúc buông lời chuyện phiếm. Càng là tình trạng không thể thở dốc, hắn càng bình tĩnh vững vàng.
Hai người đàn ông cao lớn đều có thân thủ bén nhọn, bộ pháp tuyệt diệu, Yến Cô Minh buộc Thiền Nhạc phải nhích dần vào lề đường.
“Vũ khí, vì máu tanh mà rời vỏ, lấy giết chóc giữ tàn nhẫn. Đao thủ, giờ đây ngươi giấu đi mũi đao cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì ngay từ khi ngươi giết kẻ đầu tiên trong đời, tất cả đã định.”
Thiền Nhạc chững mày.
Yến Cô Minh cất giọng khích bác, hắn nhìn Thiền Nhạc như đang nhìn một kẻ lạc đường đáng thương.
“Ngươi thực sự cho rằng thoái ẩn mười năm thì rửa sạch được máu tanh ư, năm ấy lia đao chém chết năm vị chưởng giáo Quỷ đạo Kiếm tông của trung nguyên, cảm thấy thế nào? Nếu ngươi quên rồi, lãng nhân có thể nhắc lại cho.”
“Ngươi —–“
Thiền Nhạc trầm giọng: “Vì sao phải dùng lời khích bác!”
“Ha.” Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, “Bộ dạng bây giờ của ngươi khiến ta nhớ tới một người khác, một kẻ ngây thơ y như ngươi. Có điều nàng chưa bằng một nửa số tuổi của ngươi thôi.”
Thế đao của Thiền Nhạc vẫn thâm trầm, không nóng giận bởi lời của lãng nhân. Bỗng nhiên, gã thoáng cảm nhận được sự khác thường —– Trong hộp nhỏ giắt bên eo gã, con bò cạp độc đỏ tươi chợt run lên.
“Tiểu Việt…”
Thiền Nhạc ngẩng phắt đầu lên, trầm giọng quát to: “Bổn đao phải kết thúc ngay rồi!”
Yến Cô Minh như không thấy chiến ý ngập tràn đáy mắt Thiền Nhạc, khẽ lướt mắt sang, nhìn Thiền Nhạc bằng vẻ bình thản khi nãy.
“Khi ấy, nàng bảo với ta, nếu một người không thể khống chế được chính mình, vậy thì với họ mà nói, sức mạnh chỉ là tai họa.”
Thiền Nhạc: “Bớt lạc đề đi —–” Trầm giọng quát một tiếng, Thiền Nhạc chuyển thủ thành công, đao khí ùn ùn lướt về phía Yến Cô Minh.
Lưỡi kiếm của Yến Cô Minh sắc bén, bảo vệ mệnh mạch toàn thân, từ từ lùi về sau.
“Nàng còn bảo với ta, nàng cho ta thanh kiếm này, ngụ ý là che giấu, nàng mong ta có thể bỏ được lệ khí, làm một thanh kiếm giấu lưỡi.”
Thiền Nhạc không quan tâm Yến Cô Minh nói gì, gã trụ vững thân dưới, loan đao khua thành vòng, thoắt cái, đao dài rời tay —–!
Thế đao vòng cung, lướt nhanh từ bắp chân Yến Cô Minh lên! Tuy đao chưa rời vỏ, nhưng đao phong lại khiến người ta không dám lơ là —– Lãng nhân giậm khẽ chân, nhảy lùi về sau.
Chính trong lúc ấy, loan đao tựa như vật sống, vụt đổi hướng, chợt chém một nhát —–!
Chỉ trong phút chốc, máu văng đầy trời.
Thiền Nhạc thu tay, loan đao lại xoay trở về tay gã.
Chưởng Vận Càn Khôn —– Chính là chiêu thành danh năm ấy của Thiền Nhạc, dùng chưởng khí điều khiển đao. Trên đời có rất nhiều người sử dụng được loan đao, nhưng chỉ mỗi mình gã có thể điều khiển nó thuần thục như vậy.
Không phải lưỡi đao, mà là đao khí. Nếu không phải thế, Yến Cô Minh đã mất mạng bởi chiêu này.
Lãng nhân rịt chặt vết thương bên hông, tấm áo đen thẫm của hắn chẳng hay đã ngấm biết bao nhiêu máu, dưới đất một vùng đỏ tươi, dường như mang theo cả nhiệt huyết toàn thân của lãng nhân.
“Không lâu trước đây, nàng còn nói với ta… Rằng mạng của lãng nhân rất quý, mạng của ta rất quý…”
Một chiêu trúng đích, Thiền Nhạc chẳng quan tâm Yến Cô Minh nói gì, gã xoay người định lên ngựa đi tiếp.
Lãng nhân nhếch mép, khua kiếm đến —–
“Ngươi —–!”
Thiền Nhạc đương nhiên sẽ không trúng một cú thế này, gã ngăn một kích, xuất một chưởng —– Chiêu này có ý uy hiếp, phàm là người tập võ sẽ biết một kích không trúng thì nên lùi nhanh về. Nhưng, tên lãng nhân cao lớn này lại phó mặc tất cả, một chưởng, trúng ngay ngực —–
Thiền Nhạc không dùng toàn lực, nhưng với công lực thâm hậu ấy, Yến Cô Minh bị bức lùi lại vài trượng, phun ra một búng máu.
Ban nãy giao đấu, Yến Cô Minh vô hình trung đã dời cuộc chiến đến vệ đường, một chưởng này của Thiền Nhạc đã đẩy hắn ra vách núi.
Yến Cô Minh gập người, chao đảo bên gờ đá.
Thiền Nhạc: “Ngươi…”
Gã thận trọng tiến lên một bước, như muốn kéo Yến Cô Minh bên vực về.
“Mạng của lãng nhân, rốt cuộc có thể quý đến mức nào…” Yến Cô Minh nói mơ, trượt chân, cả người ngã ra sau.
“—–!”
Thiền Nhạc không kịp suy nghĩ, nhảy vọt đến trước theo bản năng, nắm được tay trái của Yến Cô Minh!
Yến Cô Minh không gồng người, một người đàn ông cao lớn khiến Thiền Nhạc không thể vận sức ngay được.
“Lên đây!”
Cả người Yến Cô Minh treo dưới vách núi, chỉ có cánh tay là bị Thiền Nhạc giữ chặt lại. Hắn ngước lên, trên đầu là vầng trăng khuyết lạnh lẽo.
“Ta nghĩ, dù mạng ta có đáng tiền đến mấy đi chăng nữa, cũng không quý bằng em…” Giọng Yến Cô Minh bình thản, chẳng có tý nhận thức nguy hiểm nào.
Thiền Nhạc chững mày, nghiêm giọng quát: “Tụ lực vào chân, lên đây!”
Bên chân Yến Cô Minh có một mỏm đá gồ ra, chỉ cần giẫm vào, với bản lĩnh của Yến Cô Minh, có thể dễ dàng lên lại vách núi.
Thiền Nhạc thấy Yến Cô Minh thản nhiên ngắm trời, thầm nghiến răng kéo tay hắn, định dùng sức lôi lên.
Ngay lúc ấy, ánh mắt Yến Cô Minh bỗng lia đến gã —–
Thiền Nhạc: “?”
“Ân oán xưa kia, không phải thứ mà ngươi có thể quyết định được.”
Yến Cô Minh nhàn nhạt buông lời, khiến Thiền Nhạc sững ra. Dưới ánh trăng, đôi mắt lãng nhân lạnh lùng.
Thiền Nhạc không hiểu: “Ý gì…”
“Ngươi có biết, bản lĩnh dùng đao của ngươi lợi hại hơn ta nhiều, nhưng ta đấu với ngươi, cũng không phải chẳng có cơ hội thắng.” Yến Cô Minh nhìn thẳng vào mắt Thiền Nhạc, cười khẽ một tiếng, lúm đồng tiền bên má như có như không.
“Chuyến này ngươi xuống núi, hồn võ chuyển hướng, đao không rời vỏ, người không mất mạng.”
Sát ý gột gió đêm, máu tanh nhuộm cỏ thu, đôi mắt của lãng nhân tựa dã thú săn mồi trong đêm, thoắt cái, con ngươi đẫm máu —–
“Mà chính do ngươi không giết người, nên ta mới có cơ hội…”
Phút chốc, Yến Cô Minh gập tay lại thật mạnh —–
Dường như Thiền Nhạc bị vài câu khi nãy của Yến Cô Minh cuốn lấy tinh thần, nhất thời không hay biết, lúc phản ứng lại được đã không còn kịp nữa —– Má trong cánh tay gập lại của Yến Cô Minh có một lưỡi câu không to nhưng rất sắc, được hắn vung mạnh ra, cắm phập vào cánh tay Thiền Nhạc!
Sau đó, Yến Cô Minh trữ lực vào chân, giẫm xuống gờ đá bên chân, kéo mạnh ra sau.
“Ngươi —–!”
Tất cả mọi việc xảy ra quá đột ngột, lại chẳng có dấu hiệu gì, chỉ trong chớp mắt, hai người rơi xuống vách núi —–
“Ngây thơ như nàng…”
Yến Cô Minh nhìn ngọn cỏ khô bên vách núi, từ từ xa khỏi tầm mắt hắn, nhỏ dần rồi biến mất.
[Yến khờ, ta cho anh lưỡi câu ấy là để ăn trái cây.]
Xin lỗi…
[Yến khờ, mạng của anh rất báu.]
Xin lỗi…
[Yến khờ, anh không được chết.]
Xin lỗi…
[Yến khờ, ngày mai, chúng ta trả Phàn Lung Lệ Gia về chỗ Diệp Hoài Sơn, sau đó đi ngay.]
[Sau đó nữa, chúng ta chọn ngày lành thành thân.]
[Bởi vì ta thích chàng.]
Xin lỗi… Bé con…
“Lãng nhân cũng thích em.”
Hình ảnh cuối cùng, là vầng trăng khuyết lạnh lùng nơi chân trời. Nỗi tiếc nuối chưa kịp nói ra, vào giây phút nhắm mắt lại, không kìm được lăn dài trên má.
Người ngồi trên ngựa thấy hắn đứng chắn giữa đường, mày hơi nhíu lại.
Yến Cô Minh nhìn gã, chậm rãi cất tiếng: “Phiên cương Thiền Nhạc.”
Bị kẻ khác nhận ra, Thiền Nhạc chẳng lấy làm kinh ngạc, gã thản nhiên nhìn lại.
“Chính là bổn đao.”
Giọng gã trầm lắng rắn rỏi, thấp thoáng công lực độc bá. Nhìn thoáng qua ánh mắt Yến Cô Minh, Thiền Nhạc đã biết phen này chẳng hay ho gì.
Thiền Nhạc trở người xuống ngựa, gã ăn mặc đơn giản, quần áo ngắn vải thô, bó chặt bắp tay cổ chân, cơ bắp cường tráng lộ rõ dưới lớp áo mỏng.
Thiền Nhạc tay giữ cương ngựa, nhìn Yến Cô Minh.
Vóc người gã từa tựa Yến Cô Minh, đều cao lớn vô chừng, hơi thở vững vàng như núi.
Ánh mắt Yến Cô Minh sắc bén tựa như giọt nước thu lạnh lẽo, lạnh lùng lóe sáng dưới ánh trăng.
Người trước mặt này, là nam nhân hắn đã gặp mười năm trước, là nam nhân oai phong một cõi, khuấy động cục diện võ lâm, cục diện thiên hạ. Gã bây giờ khác xa khi ấy.
Nếu bảo mười năm trước, Thiền Nhạc mà hắn biết là một ngọn đao mê đắm máu tanh thì giờ đây, gã chỉ là vỏ đao giấu mũi.
Thứ không thể giấu, chính là chiến ý từng độc bá thiên hạ kia.
Thiền Nhạc buông lời: “Vị tráng sĩ kia, có thể nhường đường chăng?”
Yến Cô Minh: “Ngươi thấy rồi đấy.”
Thiền Nhạc vuốt cằm, hàng mày chững lại.
Lại hỏi: “Vị tráng sĩ kia, có thể nhường đường chăng?”
Yến Cô Minh không đáp nữa.
Lần thứ ba: “Vị tráng sĩ kia, có thể nhường đường chăng?”
Tụ kiếm của Yến Cô Minh rời vỏ —–
Thoắt cái, đao kiếm giao nhau!
Hơ?
Trong lều trên núi, Phong Thiên Nhai đưa mắt nhìn về hướng mình vừa đến.
Diệp Hoài Sơn đang ngắm nàng không chớp mắt, thấy nàng ngây ra, bèn hỏi: “Phong cô nương, sao thế?”
Phong Thiên Nhai ngây ngẩn hồi lâu, đoạn xoay đầu sang, cười cười, đáp: “Không sao, vừa nãy hình như nghe thấy rất nhiều tiếng chim hót.”
“Tiếng chim hót?” Diệp Hoài Sơn thắc mắc, “Sao ta không nghe?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Chẳng có gì đâu, có lẽ ta nghe lầm.”
Đúng lúc đó, có một người đi vào lều, chéo áo trên tay toàn là vết máu, là Phong Đô.
Gã vừa vào, mùi máu tanh nồng cũng ùa đến. Phong Thiên Nhai chun mũi, bảo: “Sao nhiều máu thế này.”
Vẻ tàn nhẫn nơi đầu mày của Phong Đô vẫn thế, gã nhẹ nhàng thở ra, chìa một mảnh giấy nhỏ trong tay ra. Phong Thiên Nhai bước đến nhìn, mẩu giấy mỏng chỉ cỡ một ngón tay, đẫm máu.
“Đây là gì?”
Phong Đô: “Thuốc giải.”
Gã đến bên Diệp Hoài Sơn, đưa nó cho y.
“Ngậm vào.”
Phong Thiên Nhai: “… Chỉ miếng giấy này cũng giải được độc à?”
Phong Đô: “Đây là cặn còn sót lại khi Khanh Sĩ Việt hạ độc Viên Nhi, độc của hắn trên đời không chữa được, chỉ có thể lấy độc trị độc.”
Diệp Hoài Sơn ngậm mảnh giấy, sau đó đưa mắt nhìn Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai mấp máy môi, “Được rồi.” Nàng đến bên giường, nói với Diệp Hoài Sơn: “Ngươi ngồi dậy, ta hỗ trợ điều tức.”
Phong Đô thấy thế cũng không hỏi nhiều, đứng sang một bên.
Lưng chừng núi, ánh trăng nhạt nhòa, sương mù quanh quẩn.
Giữa sắc núi thẫm xanh, vấn vít làn điệu kỳ lạ nhuốm mùi tử vong vắng lạnh.
Trên một mảnh đất trống giữa triền núi chẳng lấy gì làm rộng lắm, đang diễn ra một trận đao kiếm phân tranh khó đoán kết cục.
Đao thức của Thiền Nhạc đại khai đại hợp, giữa lúc giơ tay nhấc chân, chế ngự địch thủ trong vô hình —– Song, đao ý lẫm liệt kia lại ẩn mình vào chiếc vỏ đao đỏ sẫm mộc mạc rắn rỏi, chẳng dễ gì phơi bày toàn bộ.
Còn lãng nhân lại như hồng yên đẫm máu, kiếm chẳng nể tình —–!
Đao kiếm chạm nhau, mặt mày Yến Cô Minh lại vương nét cười lạnh nhạt lạ kỳ.
“Ngươi biết không, trước đây, ta từng thấy qua đao của ngươi.”
Thiền Nhạc không đáp, kéo giãn khoảng cách, lật tay lại vung ra một kích —–! Gã nắm cán loan đao trong tay, ra chiêu đâm thẳng đến ngực Yến Cô Minh, nhanh như chớp giật.
Yến Cô Minh lách mình huơ tay. Từ khi mất cánh tay phải, hắn bèn chăm chỉ rèn luyện cánh tay còn sót lại, giờ đây cường tráng hơn trước nhiều. Vỏ đao cứng chắc kia lại bị cánh tay hắn nhấc lên đỡ được.
Một tiếng vang thật trầm, Thiền Nhạc hơi ngạc nhiên.
“Tráng sĩ quả là khí phách toàn thân.”
Yến Cô Minh: “Trước đây, đao của ngươi tàn nhẫn hơn bây giờ nhiều.”
“Ha.” Thiền Nhạc trầm giọng, “Lối sát phạt khi ấy, trôi theo gió mùa thôi. Những thứ đã qua, bổn đao đã chẳng quan tâm nữa.”
Tụ kiếm trong tay Yến Cô Minh không ngừng, chiêu chiêu đoạt mạng, thế mà vẫn có thể lựa lúc buông lời chuyện phiếm. Càng là tình trạng không thể thở dốc, hắn càng bình tĩnh vững vàng.
Hai người đàn ông cao lớn đều có thân thủ bén nhọn, bộ pháp tuyệt diệu, Yến Cô Minh buộc Thiền Nhạc phải nhích dần vào lề đường.
“Vũ khí, vì máu tanh mà rời vỏ, lấy giết chóc giữ tàn nhẫn. Đao thủ, giờ đây ngươi giấu đi mũi đao cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì ngay từ khi ngươi giết kẻ đầu tiên trong đời, tất cả đã định.”
Thiền Nhạc chững mày.
Yến Cô Minh cất giọng khích bác, hắn nhìn Thiền Nhạc như đang nhìn một kẻ lạc đường đáng thương.
“Ngươi thực sự cho rằng thoái ẩn mười năm thì rửa sạch được máu tanh ư, năm ấy lia đao chém chết năm vị chưởng giáo Quỷ đạo Kiếm tông của trung nguyên, cảm thấy thế nào? Nếu ngươi quên rồi, lãng nhân có thể nhắc lại cho.”
“Ngươi —–“
Thiền Nhạc trầm giọng: “Vì sao phải dùng lời khích bác!”
“Ha.” Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, “Bộ dạng bây giờ của ngươi khiến ta nhớ tới một người khác, một kẻ ngây thơ y như ngươi. Có điều nàng chưa bằng một nửa số tuổi của ngươi thôi.”
Thế đao của Thiền Nhạc vẫn thâm trầm, không nóng giận bởi lời của lãng nhân. Bỗng nhiên, gã thoáng cảm nhận được sự khác thường —– Trong hộp nhỏ giắt bên eo gã, con bò cạp độc đỏ tươi chợt run lên.
“Tiểu Việt…”
Thiền Nhạc ngẩng phắt đầu lên, trầm giọng quát to: “Bổn đao phải kết thúc ngay rồi!”
Yến Cô Minh như không thấy chiến ý ngập tràn đáy mắt Thiền Nhạc, khẽ lướt mắt sang, nhìn Thiền Nhạc bằng vẻ bình thản khi nãy.
“Khi ấy, nàng bảo với ta, nếu một người không thể khống chế được chính mình, vậy thì với họ mà nói, sức mạnh chỉ là tai họa.”
Thiền Nhạc: “Bớt lạc đề đi —–” Trầm giọng quát một tiếng, Thiền Nhạc chuyển thủ thành công, đao khí ùn ùn lướt về phía Yến Cô Minh.
Lưỡi kiếm của Yến Cô Minh sắc bén, bảo vệ mệnh mạch toàn thân, từ từ lùi về sau.
“Nàng còn bảo với ta, nàng cho ta thanh kiếm này, ngụ ý là che giấu, nàng mong ta có thể bỏ được lệ khí, làm một thanh kiếm giấu lưỡi.”
Thiền Nhạc không quan tâm Yến Cô Minh nói gì, gã trụ vững thân dưới, loan đao khua thành vòng, thoắt cái, đao dài rời tay —–!
Thế đao vòng cung, lướt nhanh từ bắp chân Yến Cô Minh lên! Tuy đao chưa rời vỏ, nhưng đao phong lại khiến người ta không dám lơ là —– Lãng nhân giậm khẽ chân, nhảy lùi về sau.
Chính trong lúc ấy, loan đao tựa như vật sống, vụt đổi hướng, chợt chém một nhát —–!
Chỉ trong phút chốc, máu văng đầy trời.
Thiền Nhạc thu tay, loan đao lại xoay trở về tay gã.
Chưởng Vận Càn Khôn —– Chính là chiêu thành danh năm ấy của Thiền Nhạc, dùng chưởng khí điều khiển đao. Trên đời có rất nhiều người sử dụng được loan đao, nhưng chỉ mỗi mình gã có thể điều khiển nó thuần thục như vậy.
Không phải lưỡi đao, mà là đao khí. Nếu không phải thế, Yến Cô Minh đã mất mạng bởi chiêu này.
Lãng nhân rịt chặt vết thương bên hông, tấm áo đen thẫm của hắn chẳng hay đã ngấm biết bao nhiêu máu, dưới đất một vùng đỏ tươi, dường như mang theo cả nhiệt huyết toàn thân của lãng nhân.
“Không lâu trước đây, nàng còn nói với ta… Rằng mạng của lãng nhân rất quý, mạng của ta rất quý…”
Một chiêu trúng đích, Thiền Nhạc chẳng quan tâm Yến Cô Minh nói gì, gã xoay người định lên ngựa đi tiếp.
Lãng nhân nhếch mép, khua kiếm đến —–
“Ngươi —–!”
Thiền Nhạc đương nhiên sẽ không trúng một cú thế này, gã ngăn một kích, xuất một chưởng —– Chiêu này có ý uy hiếp, phàm là người tập võ sẽ biết một kích không trúng thì nên lùi nhanh về. Nhưng, tên lãng nhân cao lớn này lại phó mặc tất cả, một chưởng, trúng ngay ngực —–
Thiền Nhạc không dùng toàn lực, nhưng với công lực thâm hậu ấy, Yến Cô Minh bị bức lùi lại vài trượng, phun ra một búng máu.
Ban nãy giao đấu, Yến Cô Minh vô hình trung đã dời cuộc chiến đến vệ đường, một chưởng này của Thiền Nhạc đã đẩy hắn ra vách núi.
Yến Cô Minh gập người, chao đảo bên gờ đá.
Thiền Nhạc: “Ngươi…”
Gã thận trọng tiến lên một bước, như muốn kéo Yến Cô Minh bên vực về.
“Mạng của lãng nhân, rốt cuộc có thể quý đến mức nào…” Yến Cô Minh nói mơ, trượt chân, cả người ngã ra sau.
“—–!”
Thiền Nhạc không kịp suy nghĩ, nhảy vọt đến trước theo bản năng, nắm được tay trái của Yến Cô Minh!
Yến Cô Minh không gồng người, một người đàn ông cao lớn khiến Thiền Nhạc không thể vận sức ngay được.
“Lên đây!”
Cả người Yến Cô Minh treo dưới vách núi, chỉ có cánh tay là bị Thiền Nhạc giữ chặt lại. Hắn ngước lên, trên đầu là vầng trăng khuyết lạnh lẽo.
“Ta nghĩ, dù mạng ta có đáng tiền đến mấy đi chăng nữa, cũng không quý bằng em…” Giọng Yến Cô Minh bình thản, chẳng có tý nhận thức nguy hiểm nào.
Thiền Nhạc chững mày, nghiêm giọng quát: “Tụ lực vào chân, lên đây!”
Bên chân Yến Cô Minh có một mỏm đá gồ ra, chỉ cần giẫm vào, với bản lĩnh của Yến Cô Minh, có thể dễ dàng lên lại vách núi.
Thiền Nhạc thấy Yến Cô Minh thản nhiên ngắm trời, thầm nghiến răng kéo tay hắn, định dùng sức lôi lên.
Ngay lúc ấy, ánh mắt Yến Cô Minh bỗng lia đến gã —–
Thiền Nhạc: “?”
“Ân oán xưa kia, không phải thứ mà ngươi có thể quyết định được.”
Yến Cô Minh nhàn nhạt buông lời, khiến Thiền Nhạc sững ra. Dưới ánh trăng, đôi mắt lãng nhân lạnh lùng.
Thiền Nhạc không hiểu: “Ý gì…”
“Ngươi có biết, bản lĩnh dùng đao của ngươi lợi hại hơn ta nhiều, nhưng ta đấu với ngươi, cũng không phải chẳng có cơ hội thắng.” Yến Cô Minh nhìn thẳng vào mắt Thiền Nhạc, cười khẽ một tiếng, lúm đồng tiền bên má như có như không.
“Chuyến này ngươi xuống núi, hồn võ chuyển hướng, đao không rời vỏ, người không mất mạng.”
Sát ý gột gió đêm, máu tanh nhuộm cỏ thu, đôi mắt của lãng nhân tựa dã thú săn mồi trong đêm, thoắt cái, con ngươi đẫm máu —–
“Mà chính do ngươi không giết người, nên ta mới có cơ hội…”
Phút chốc, Yến Cô Minh gập tay lại thật mạnh —–
Dường như Thiền Nhạc bị vài câu khi nãy của Yến Cô Minh cuốn lấy tinh thần, nhất thời không hay biết, lúc phản ứng lại được đã không còn kịp nữa —– Má trong cánh tay gập lại của Yến Cô Minh có một lưỡi câu không to nhưng rất sắc, được hắn vung mạnh ra, cắm phập vào cánh tay Thiền Nhạc!
Sau đó, Yến Cô Minh trữ lực vào chân, giẫm xuống gờ đá bên chân, kéo mạnh ra sau.
“Ngươi —–!”
Tất cả mọi việc xảy ra quá đột ngột, lại chẳng có dấu hiệu gì, chỉ trong chớp mắt, hai người rơi xuống vách núi —–
“Ngây thơ như nàng…”
Yến Cô Minh nhìn ngọn cỏ khô bên vách núi, từ từ xa khỏi tầm mắt hắn, nhỏ dần rồi biến mất.
[Yến khờ, ta cho anh lưỡi câu ấy là để ăn trái cây.]
Xin lỗi…
[Yến khờ, mạng của anh rất báu.]
Xin lỗi…
[Yến khờ, anh không được chết.]
Xin lỗi…
[Yến khờ, ngày mai, chúng ta trả Phàn Lung Lệ Gia về chỗ Diệp Hoài Sơn, sau đó đi ngay.]
[Sau đó nữa, chúng ta chọn ngày lành thành thân.]
[Bởi vì ta thích chàng.]
Xin lỗi… Bé con…
“Lãng nhân cũng thích em.”
Hình ảnh cuối cùng, là vầng trăng khuyết lạnh lùng nơi chân trời. Nỗi tiếc nuối chưa kịp nói ra, vào giây phút nhắm mắt lại, không kìm được lăn dài trên má.
/79
|