Đại hán: “Lưu Ly Dạ, Yến Cô Minh.”
Phong Thiên Nhai ho khan hai tiếng.
Đại hán: “Cô nương sao vậy?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Không sao… Ông bảo, tên Lưu Ly Dạ khi nãy và một người tên Yến Cô Minh, là hai lãng khách nổi tiếng nhất trong võ lâm.”
Đại hán: “Ừm, cũng là hai tên có nhiều kẻ thù nhất.”
Phong Thiên Nhai dẩu môi, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đại hán thấy nàng không nói chuyện nữa, hỏi dò: “Cô nương?”
Phong Thiên Nhai tỉnh táo lại, hỏi ông ta: “Vậy hai tên lãng nhân này quen nhau không?”
Đại hán lắc đầu, “Chuyện này thì không biết. Cô nương, sao cô lại quan tâm đến chúng như vậy, hay cô có bạn bị hại dưới độc thủ của hai tên này?”
Phong Thiên Nhai cười hai tiếng, đáp: “Không, hiếu kỳ thôi, tiện mồm hỏi ấy mà. Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, ông bảo trọng.”
Đại hán ôm quyền hành lễ với Phong Thiên Nhai, nói: “Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp khi nãy, bảo trọng!”
Phong Thiên Nhai xách vò rượu lên, đi về theo đường cũ. Lúc ngang qua quán rượu ban nãy, nàng cố ý nhìn vào trong, phát hiện tên lãng khách Lưu Ly Dạ kia đã không còn ở đấy.
Phong Thiên Nhai lảo đảo đi về, trên đường sắc mặt cứ thay đổi liên tục.
“Không ngờ gã yến già ấy lại nổi tiếng giang hồ.” Phong Thiên Nhai không cam. Nàng còn tưởng hắn chỉ là một lãng nhân bình thường thôi.
Nàng thầm nhắc lại câu mà đại hán vừa đọc —–
[Lưu Ly Dạ, quỷ mị ảnh, quyên khấp huyết, Yến Cô Minh.]
Quyên khấp huyết, Yến Cô Minh…
“Nghe chẳng may mắn gì cả…” Phong Thiên Nhai thở dài. Đại hán kia bảo, lãng nhân không nhà không cửa không thân không bạn, lúc nghe câu này, nàng không dễ chịu cho lắm.
“Ai bảo không thân không bạn…” Phong Thiên Nhai ngẫm một lúc, chợt dừng chân. Nàng nhìn thành trấn mà mình sắp rời khỏi, xoay người bước trở về.
Đến tậngiờ Thân*, Phong Thiên Nhai mới về đến căn nhà nhỏ của Tả Sơn.
[*Khoảng 3 đến 5 giờ chiều.]
Tả Sơn đã dọn cơm từ lâu, ông thấy Phong Thiên Nhai vác một thứ gì đó về, hoảng hồn: “Cô bé, mua gì về thế?”
Phong Thiên Nhai bê một bọc giấy cực to, gần như chắn cả tầm nhìn của nàng. Tả Sơn thấy nàng bê trầy bê trật, muốn bước tới giúp, rốt cuộc lại bị Phong Thiên Nhai ngăn lại.
“Đừng chạm vào! Có hề gì cũng đừng chạm vào!” Phong Thiên Nhai quát lớn, run rẩy bưng đống đồ vào phòng, ném xuống giường, lại phủ chăn lên.
Tả Sơn lấy làm lạ, xán đến hỏi, “Mua gì thế?”
Phong Thiên Nhai đuổi ông ra ngoài, “Không có gì không có gì, đừng nhìn.” Nàng đẩy Tả Sơn ra khỏi nhà, nói: “Hôm nay chúng ta ăn bên ngoài đi!”
Tả Sơn hóng chuyện: “Cô bé ác thật, khiến già đây hiếu kỳ rồi lại không chịu tiết lộ.” Ông lấy lòng: “Cô bé, ở đây ngoài hai chúng ta ra không còn ai khác nữa, cho già xem đi.”
Phong Thiên Nhai từ chối ngay: “Không được.”
Tả Sơn đen mặt, “Vậy hôm nay không cho ăn nữa.”
Phong Thiên Nhai hờ hững, “Không cho ăn thì thôi.”
Tả Sơn: “…”
Giằng co một hồi, Tả Sơn chẳng cầm cự nổi cũng phải bưng thức ăn ra.
“Cô bé ăn đi.”
“Hì hì.” Phong Thiên Nhai cười, cầm bát đũa lên dùng bữa. Nàng vừa ăn vừa trông sắc mây bên trời, nói, “Mặt trời vẫn chưa xuống núi nữa.”
Tả Sơn: “Vội cái gì, mới tách nhau ra có một lúc.”
Phong Thiên Nhai gẩy cơm, không nói nữa.
Tả Sơn: “Lần này xuống núi, cô bé gặp chuyện gì rồi?”
Phong Thiên Nhai: “Làm sao cơ?”
Tả Sơn vê râu, vẻ mặt khó lường: “Ừm… Thấy có gì đó sai sai.”
“Ha.” Phong Thiên Nhai nhíu mày, cười đáp: “Nhầm rồi, bây giờ ta đang rất thoải mái.”
Nàng ăn nhanh cực, vừa xong đã ngồi vào băng ghế đá ngoài vườn, nhìn không chớp mắt vầng dương đỏ đang chìm dần xuống chân trời.
Tả Sơn giễu nàng, “Dù có nhìn ráo riết hơn nữa, mặt trời sẽ lặn đúng giờ mà nó luôn lặn, chẳng sớm hơn được một khắc nào đâu.”
Phong Thiên Nhai không thèm để ý, vẫn chuyên chú chờ.
Đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, Phong Thiên Nhai đứng dậy, bê bọc giấy khổng lồ trong phòng ra, nàng bưng bê chẳng dễ dàng gì, một tay bê bọc giấy, tay còn lại xách vò rượu. Tả Sơn nom vẻ có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào của nàng, cẩn thận hỏi: “Có cần già phụ một tay không?”
Phong Thiên Nhai: “Không cần đâu.”
Nàng xách nhiều đồ như vậy, không thể tùy ý sử dụng khinh công, chỉ đành xuống núi, đi từ từ về phía đối diện.
Lúc nàng đến được sườn núi chỗ Hữu Sơn ở, trời đã tối hẳn.
Phong Thiên Nhai cẩn thận đặt đồ xuống đất, đi xem thử Hữu Sơn đã ngủ chưa. Sau khi chắc chắn rằng ông ta đã ngủ, nàng mới rón rén đi tay không vào nhà.
Buổi sáng Yến Cô Minh ngủ rất nhiều, xế chiều đã mở mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Tuy cơ thể bị thương nghiêm trọng, nhưng trực giác vẫn còn. Lúc Phong Thiên Nhai lên đến nơi, hắn đã biết rồi. Buổi đêm giữa núi rừng lạnh như nước, yên tĩnh lắm thay, Yến Cô Minh nghe tiếng Phong Thiên Nhai đi tới đi lui, chốc thì dừng chỗ này, chốc lại chạy sang phòng bên thăm dò. Nhưng một hồi lâu sau vẫn không chịu đi vào.
Hắn hơi mất kiên nhẫn.
“Bé con.”
Hắn khẽ lên tiếng. Chính ngay lúc hắn buông lời, cửa cót két mở ra, Phong Thiên Nhai áp sát vào tường, rón rén bước đến.
Yến Cô Minh liếc nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai đến trước giường Yến Cô Minh, cười bảo: “Sao, tự dưng lên tiếng gọi. Hay là nhớ sư phụ rồi?”
Yến Cô Minh: “Rượu.”
Phong Thiên Nhai giận dữ, nàng ra tay ngắt tay lãng nhân.
“Chỉ biết rượu thôi chứ gì?”
Cơ thể Yến Cô Minh rắn chắc cực kỳ, Phong Thiên Nhai không dùng nội lực, ngắt vào cứ như ngắt đá, chẳng mấy chốc mà tay đã bắt đầu tê.
“Ui da, chết thật.” Nàng vẫy vẫy tay, ngồi cạnh giường.
Yến Cô Minh lặng lẽ nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai đưa mắt nhìn lại. Lãng nhân đã lâu không tắm rửa chải chuốt, dưới cằm lún phún râu, Phong Thiên Nhai nhìn một lúc lại phá lên cười, nói: “Yến khờ, chờ một chút, ta cạo râu cho.”
Yến Cô Minh: “Không cần.”
Phong Thiên Nhai tự động nâng cánh tay của Yến Cô Minh lên, tháo thanh tụ kiếm nặng trịch trên cổ tay hắn ra. Yến Cô Minh hơi cự lại, Phong Thiên Nhai nói: “Đừng lo, lát nữa trả lại chàng.”
Tháo tụ kiếm ra, Phong Thiên Nhai trông rõ một vòng vết hằn, nàng chợt nghĩ đến một khả năng nào đó, trợn mắt nhìn Yến Cô Minh: “Yến khờ, đừng bảo chưa bao giờ tháo ra chứ?”
Yến Cô Minh dời ánh mắt đi, không nói gì.
Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi, chẳng biết nên nói gì cho phải, lời đầy ứ một bụng mà không thốt lên nổi. Gã lãng nhân này nhiều lúc khiến nàng thực sự… Hồi lâu sau, Phong Thiên Nhai mới than một tiếng đầy bất lực, khẽ bảo: “Thực chẳng biết nói gì cho phải.”
Nàng nhẹ nhàng lướt kiếm trên cằm Yến Cô Minh, động tác nhanh nhẹn, chỉ vài nhát đã cạo sạch râu của Yến Cô Minh. Kiếm chạm vào da, khiến cằm lãng nhân phiếm hồng. Phong Thiên Nhai đưa tay sờ khẽ.
“Ừm, tạm ổn.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, cố gắng nhấc tay lên. Phong Thiên Nhai đè cánh tay hắn lại, tốt bụng nói: “Được rồi được rồi, biết rồi, ta buộc kiếm lại cho.”
Nàng lắp tụ kiếm về lại chỗ cũ. Yến Cô Minh vẫn luôn dõi theo nàng. Phong Thiên Nhai khẽ nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt sâu lắng của lãng nhân. Nàng sực nhớ đến đồ trước cửa, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng bảo: “Yến khờ, có thể đồng ý với sư phụ một chuyện không?”
Yến Cô Minh khẽ hỏi: “Chuyện gì?”
Phong Thiên Nhai không nhìn Yến Cô Minh, mắt nàng đảo quanh, láo liên ngó tứ phía trong căn phòng tối đen.
Yến Cô Minh lại hỏi lần nữa, “Chuyện gì?”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, nói với hắn: “Chờ chút, ta đem một thứ tới cho chàng.” Nàng rời khỏi phòng, xách bọc giấy lớn đặt bên góc vào. Yến Cô Minh nằm trên giường, không thấy được chuyện nàng đang làm, chỉ lắng nghe thật kỹ.
Phong Thiên Nhai đặt bọc giấy xuống bên giường, lại ra xách vò rượu đặt bên cửa. Yến Cô Minh ngửi thấy mùi rượu, nghiêng đầu sang.
“Khì.” Phong Thiên Nhai thấy hắn xoay đầu, cố ý xách vò lên cho hắn xem. “Thấy chưa, sư phụ là người giữ lời.”
Nàng cũng đặt vò rượu xuống bên giường, mình thì ngồi lên giường, khẽ cười nhìn lãng nhân.
“Không như một số người, ngôn hành bất nhất, chỉ nói không làm.”
Lời đùa mang hàm ý, Yến Cô Minh đương nhiên hiểu.
“Nói thế là sao?”
“Ồ, vậy mà còn dám hỏi lại nhở.” Giọng Phong Thiên Nhai đầy vẻ không hài lòng, chỏ tay thẳng mũi lãng nhân, nghiêm túc bảo: “Nói, đã đồng ý ta chuyện gì rồi?”
Yến Cô Minh nhìn cô bé miệng hùm gan sứa trước mặt, khẽ cười một tiếng, “Đồng ý cái gì cơ?”
Hắn cười, lúm đồng tiền bên má nhàn nhạt ẩn hiện. Phong Thiên Nhai bỗng chốc ngẩn ngơ.
Yến Cô Minh: “Nói xem.”
Giọng lãng nhân cực trầm, mang âm khàn rất riêng. Phong Thiên Nhai nghe mà nóng cả mặt.
Khí thế bị chèn ép, Phong Thiên Nhai không vui rồi. Nàng nghiến răng, chống nạnh lạnh lùng quát: “Bảo muốn thành thân với ta mà! Quên rồi hả!?”
Yến Cô Minh nghe thế, mặt hơi tối lại. Hắn im lặng một chốc, mới chậm chạp đáp lời Phong Thiên Nhai: “Bé con, thành thân không phải là chuyện nhỏ, … phải nghĩ cho kỹ.”
Phong Thiên Nhai: “Rốt cuộc thì chàng phải hỏi bao nhiêu lần ‘đã nghĩ kỹ chưa’ mới được, lãng nhân từ khi nào lại giống đàn bà vậy.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Chờ mãi mà chàng không trả lời, sư phụ quyết định dùm luôn cho, hôm nay mình thành hôn.”
Hôm nay mình thành hôn. Phong Thiên Nhai nói chuyện này mà cứ như đang bàn hôm nay trời đẹp không ấy. Yến Cô Minh vẫn chưa kịp phản ứng, Phong Thiên Nhai đã khom người lôi một thứ từ trong bọc giấy ra.
Nàng đặt đồ vào tay Yến Cô Minh, tay hắn chạm phải một tấm khăn lụa mềm, vẫn còn thấm đẫm cái mát lạnh của hương đêm. Sau khi sờ kỹ thứ này, tay hắn bắt đầu run.
Phong Thiên Nhai đưa đầu sang, nói: “Nào, yến khờ, trùm lên cho sư phụ.”
Giọng Yến Cô Minh khẽ run, “Bé con…”
Phong Thiên Nhai: “Mau lên, mỏi cổ ghê.” Nàng kéo tay Yến Cô Minh, lãng nhân khẽ cự lại. Phong Thiên Nhai ngước mắt lên nhìn hắn, “Sao vậy?”
Không biết có phải vì quá tối hay không, lúc Phong Thiên Nhai nhìn vào mắt lãng nhân, cảm thấy giữa đầm sâu lắng tựa như vẫn nặng nề một cách khó hiểu. Yến Cô Minh nhếch môi, giọng trầm thấp khàn khàn, hồ như đã cố nén điều gì.
“Đây không phải trò trẻ con, em nghĩ kỹ rồi?”
Phong Thiên Nhai: “Nghĩ kỹ rồi.”
Giọng nàng nhẹ nhàng khoan khoái, trái ngược hoàn toàn với lãng nhân.
Yến Cô Minh luôn cảm thấy cô bé này không hiểu, nhưng không hiểu điều gì, hắn lại không nói rõ được. Thấy thái độ giờ đây của nàng, bảo hắn làm sao yên tâm cho nổi.
Tay nặng trĩu, Phong Thiên Nhai lấy làm lạ cúi đầu, thấy tay Yến Cô Minh phủ lên tay nàng. Lãng nhân như đã vắt cạn sức, Phong Thiên Nhai bụng bảo dạ, nếu gân tay hắn không đứt, thì e tay nàng đã bị bóp nát rồi.
Nàng ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng thấy lãng nhân không màng vết thương, run rẩy chống khuỷu tay định ngồi dậy. Phong Thiên Nhai sợ thót tim, vội vàng đỡ hắn.
“Muốn làm gì vậy, nằm xuống nhanh.”
Yến Cô Minh chẳng màng đến, hắn nắm tay Phong Thiên Nhai, kéo cô bé đến trước mặt mình. Hắn vừa ngồi dậy, vóc người cao lớn đã bày ra, Phong Thiên Nhai được hắn ôm gọn vào lòng.
Yến Cô Minh nghiến chặt răng, thốt từng câu từng chữ.
“Hỏi lại lần cuối, em thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này mà gật đầu, cả đời lãng nhân không cho phép em hối hận!”
Phong Thiên Nhai ho khan hai tiếng.
Đại hán: “Cô nương sao vậy?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Không sao… Ông bảo, tên Lưu Ly Dạ khi nãy và một người tên Yến Cô Minh, là hai lãng khách nổi tiếng nhất trong võ lâm.”
Đại hán: “Ừm, cũng là hai tên có nhiều kẻ thù nhất.”
Phong Thiên Nhai dẩu môi, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đại hán thấy nàng không nói chuyện nữa, hỏi dò: “Cô nương?”
Phong Thiên Nhai tỉnh táo lại, hỏi ông ta: “Vậy hai tên lãng nhân này quen nhau không?”
Đại hán lắc đầu, “Chuyện này thì không biết. Cô nương, sao cô lại quan tâm đến chúng như vậy, hay cô có bạn bị hại dưới độc thủ của hai tên này?”
Phong Thiên Nhai cười hai tiếng, đáp: “Không, hiếu kỳ thôi, tiện mồm hỏi ấy mà. Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, ông bảo trọng.”
Đại hán ôm quyền hành lễ với Phong Thiên Nhai, nói: “Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp khi nãy, bảo trọng!”
Phong Thiên Nhai xách vò rượu lên, đi về theo đường cũ. Lúc ngang qua quán rượu ban nãy, nàng cố ý nhìn vào trong, phát hiện tên lãng khách Lưu Ly Dạ kia đã không còn ở đấy.
Phong Thiên Nhai lảo đảo đi về, trên đường sắc mặt cứ thay đổi liên tục.
“Không ngờ gã yến già ấy lại nổi tiếng giang hồ.” Phong Thiên Nhai không cam. Nàng còn tưởng hắn chỉ là một lãng nhân bình thường thôi.
Nàng thầm nhắc lại câu mà đại hán vừa đọc —–
[Lưu Ly Dạ, quỷ mị ảnh, quyên khấp huyết, Yến Cô Minh.]
Quyên khấp huyết, Yến Cô Minh…
“Nghe chẳng may mắn gì cả…” Phong Thiên Nhai thở dài. Đại hán kia bảo, lãng nhân không nhà không cửa không thân không bạn, lúc nghe câu này, nàng không dễ chịu cho lắm.
“Ai bảo không thân không bạn…” Phong Thiên Nhai ngẫm một lúc, chợt dừng chân. Nàng nhìn thành trấn mà mình sắp rời khỏi, xoay người bước trở về.
Đến tậngiờ Thân*, Phong Thiên Nhai mới về đến căn nhà nhỏ của Tả Sơn.
[*Khoảng 3 đến 5 giờ chiều.]
Tả Sơn đã dọn cơm từ lâu, ông thấy Phong Thiên Nhai vác một thứ gì đó về, hoảng hồn: “Cô bé, mua gì về thế?”
Phong Thiên Nhai bê một bọc giấy cực to, gần như chắn cả tầm nhìn của nàng. Tả Sơn thấy nàng bê trầy bê trật, muốn bước tới giúp, rốt cuộc lại bị Phong Thiên Nhai ngăn lại.
“Đừng chạm vào! Có hề gì cũng đừng chạm vào!” Phong Thiên Nhai quát lớn, run rẩy bưng đống đồ vào phòng, ném xuống giường, lại phủ chăn lên.
Tả Sơn lấy làm lạ, xán đến hỏi, “Mua gì thế?”
Phong Thiên Nhai đuổi ông ra ngoài, “Không có gì không có gì, đừng nhìn.” Nàng đẩy Tả Sơn ra khỏi nhà, nói: “Hôm nay chúng ta ăn bên ngoài đi!”
Tả Sơn hóng chuyện: “Cô bé ác thật, khiến già đây hiếu kỳ rồi lại không chịu tiết lộ.” Ông lấy lòng: “Cô bé, ở đây ngoài hai chúng ta ra không còn ai khác nữa, cho già xem đi.”
Phong Thiên Nhai từ chối ngay: “Không được.”
Tả Sơn đen mặt, “Vậy hôm nay không cho ăn nữa.”
Phong Thiên Nhai hờ hững, “Không cho ăn thì thôi.”
Tả Sơn: “…”
Giằng co một hồi, Tả Sơn chẳng cầm cự nổi cũng phải bưng thức ăn ra.
“Cô bé ăn đi.”
“Hì hì.” Phong Thiên Nhai cười, cầm bát đũa lên dùng bữa. Nàng vừa ăn vừa trông sắc mây bên trời, nói, “Mặt trời vẫn chưa xuống núi nữa.”
Tả Sơn: “Vội cái gì, mới tách nhau ra có một lúc.”
Phong Thiên Nhai gẩy cơm, không nói nữa.
Tả Sơn: “Lần này xuống núi, cô bé gặp chuyện gì rồi?”
Phong Thiên Nhai: “Làm sao cơ?”
Tả Sơn vê râu, vẻ mặt khó lường: “Ừm… Thấy có gì đó sai sai.”
“Ha.” Phong Thiên Nhai nhíu mày, cười đáp: “Nhầm rồi, bây giờ ta đang rất thoải mái.”
Nàng ăn nhanh cực, vừa xong đã ngồi vào băng ghế đá ngoài vườn, nhìn không chớp mắt vầng dương đỏ đang chìm dần xuống chân trời.
Tả Sơn giễu nàng, “Dù có nhìn ráo riết hơn nữa, mặt trời sẽ lặn đúng giờ mà nó luôn lặn, chẳng sớm hơn được một khắc nào đâu.”
Phong Thiên Nhai không thèm để ý, vẫn chuyên chú chờ.
Đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, Phong Thiên Nhai đứng dậy, bê bọc giấy khổng lồ trong phòng ra, nàng bưng bê chẳng dễ dàng gì, một tay bê bọc giấy, tay còn lại xách vò rượu. Tả Sơn nom vẻ có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào của nàng, cẩn thận hỏi: “Có cần già phụ một tay không?”
Phong Thiên Nhai: “Không cần đâu.”
Nàng xách nhiều đồ như vậy, không thể tùy ý sử dụng khinh công, chỉ đành xuống núi, đi từ từ về phía đối diện.
Lúc nàng đến được sườn núi chỗ Hữu Sơn ở, trời đã tối hẳn.
Phong Thiên Nhai cẩn thận đặt đồ xuống đất, đi xem thử Hữu Sơn đã ngủ chưa. Sau khi chắc chắn rằng ông ta đã ngủ, nàng mới rón rén đi tay không vào nhà.
Buổi sáng Yến Cô Minh ngủ rất nhiều, xế chiều đã mở mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Tuy cơ thể bị thương nghiêm trọng, nhưng trực giác vẫn còn. Lúc Phong Thiên Nhai lên đến nơi, hắn đã biết rồi. Buổi đêm giữa núi rừng lạnh như nước, yên tĩnh lắm thay, Yến Cô Minh nghe tiếng Phong Thiên Nhai đi tới đi lui, chốc thì dừng chỗ này, chốc lại chạy sang phòng bên thăm dò. Nhưng một hồi lâu sau vẫn không chịu đi vào.
Hắn hơi mất kiên nhẫn.
“Bé con.”
Hắn khẽ lên tiếng. Chính ngay lúc hắn buông lời, cửa cót két mở ra, Phong Thiên Nhai áp sát vào tường, rón rén bước đến.
Yến Cô Minh liếc nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai đến trước giường Yến Cô Minh, cười bảo: “Sao, tự dưng lên tiếng gọi. Hay là nhớ sư phụ rồi?”
Yến Cô Minh: “Rượu.”
Phong Thiên Nhai giận dữ, nàng ra tay ngắt tay lãng nhân.
“Chỉ biết rượu thôi chứ gì?”
Cơ thể Yến Cô Minh rắn chắc cực kỳ, Phong Thiên Nhai không dùng nội lực, ngắt vào cứ như ngắt đá, chẳng mấy chốc mà tay đã bắt đầu tê.
“Ui da, chết thật.” Nàng vẫy vẫy tay, ngồi cạnh giường.
Yến Cô Minh lặng lẽ nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai đưa mắt nhìn lại. Lãng nhân đã lâu không tắm rửa chải chuốt, dưới cằm lún phún râu, Phong Thiên Nhai nhìn một lúc lại phá lên cười, nói: “Yến khờ, chờ một chút, ta cạo râu cho.”
Yến Cô Minh: “Không cần.”
Phong Thiên Nhai tự động nâng cánh tay của Yến Cô Minh lên, tháo thanh tụ kiếm nặng trịch trên cổ tay hắn ra. Yến Cô Minh hơi cự lại, Phong Thiên Nhai nói: “Đừng lo, lát nữa trả lại chàng.”
Tháo tụ kiếm ra, Phong Thiên Nhai trông rõ một vòng vết hằn, nàng chợt nghĩ đến một khả năng nào đó, trợn mắt nhìn Yến Cô Minh: “Yến khờ, đừng bảo chưa bao giờ tháo ra chứ?”
Yến Cô Minh dời ánh mắt đi, không nói gì.
Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi, chẳng biết nên nói gì cho phải, lời đầy ứ một bụng mà không thốt lên nổi. Gã lãng nhân này nhiều lúc khiến nàng thực sự… Hồi lâu sau, Phong Thiên Nhai mới than một tiếng đầy bất lực, khẽ bảo: “Thực chẳng biết nói gì cho phải.”
Nàng nhẹ nhàng lướt kiếm trên cằm Yến Cô Minh, động tác nhanh nhẹn, chỉ vài nhát đã cạo sạch râu của Yến Cô Minh. Kiếm chạm vào da, khiến cằm lãng nhân phiếm hồng. Phong Thiên Nhai đưa tay sờ khẽ.
“Ừm, tạm ổn.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, cố gắng nhấc tay lên. Phong Thiên Nhai đè cánh tay hắn lại, tốt bụng nói: “Được rồi được rồi, biết rồi, ta buộc kiếm lại cho.”
Nàng lắp tụ kiếm về lại chỗ cũ. Yến Cô Minh vẫn luôn dõi theo nàng. Phong Thiên Nhai khẽ nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt sâu lắng của lãng nhân. Nàng sực nhớ đến đồ trước cửa, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng bảo: “Yến khờ, có thể đồng ý với sư phụ một chuyện không?”
Yến Cô Minh khẽ hỏi: “Chuyện gì?”
Phong Thiên Nhai không nhìn Yến Cô Minh, mắt nàng đảo quanh, láo liên ngó tứ phía trong căn phòng tối đen.
Yến Cô Minh lại hỏi lần nữa, “Chuyện gì?”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, nói với hắn: “Chờ chút, ta đem một thứ tới cho chàng.” Nàng rời khỏi phòng, xách bọc giấy lớn đặt bên góc vào. Yến Cô Minh nằm trên giường, không thấy được chuyện nàng đang làm, chỉ lắng nghe thật kỹ.
Phong Thiên Nhai đặt bọc giấy xuống bên giường, lại ra xách vò rượu đặt bên cửa. Yến Cô Minh ngửi thấy mùi rượu, nghiêng đầu sang.
“Khì.” Phong Thiên Nhai thấy hắn xoay đầu, cố ý xách vò lên cho hắn xem. “Thấy chưa, sư phụ là người giữ lời.”
Nàng cũng đặt vò rượu xuống bên giường, mình thì ngồi lên giường, khẽ cười nhìn lãng nhân.
“Không như một số người, ngôn hành bất nhất, chỉ nói không làm.”
Lời đùa mang hàm ý, Yến Cô Minh đương nhiên hiểu.
“Nói thế là sao?”
“Ồ, vậy mà còn dám hỏi lại nhở.” Giọng Phong Thiên Nhai đầy vẻ không hài lòng, chỏ tay thẳng mũi lãng nhân, nghiêm túc bảo: “Nói, đã đồng ý ta chuyện gì rồi?”
Yến Cô Minh nhìn cô bé miệng hùm gan sứa trước mặt, khẽ cười một tiếng, “Đồng ý cái gì cơ?”
Hắn cười, lúm đồng tiền bên má nhàn nhạt ẩn hiện. Phong Thiên Nhai bỗng chốc ngẩn ngơ.
Yến Cô Minh: “Nói xem.”
Giọng lãng nhân cực trầm, mang âm khàn rất riêng. Phong Thiên Nhai nghe mà nóng cả mặt.
Khí thế bị chèn ép, Phong Thiên Nhai không vui rồi. Nàng nghiến răng, chống nạnh lạnh lùng quát: “Bảo muốn thành thân với ta mà! Quên rồi hả!?”
Yến Cô Minh nghe thế, mặt hơi tối lại. Hắn im lặng một chốc, mới chậm chạp đáp lời Phong Thiên Nhai: “Bé con, thành thân không phải là chuyện nhỏ, … phải nghĩ cho kỹ.”
Phong Thiên Nhai: “Rốt cuộc thì chàng phải hỏi bao nhiêu lần ‘đã nghĩ kỹ chưa’ mới được, lãng nhân từ khi nào lại giống đàn bà vậy.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Chờ mãi mà chàng không trả lời, sư phụ quyết định dùm luôn cho, hôm nay mình thành hôn.”
Hôm nay mình thành hôn. Phong Thiên Nhai nói chuyện này mà cứ như đang bàn hôm nay trời đẹp không ấy. Yến Cô Minh vẫn chưa kịp phản ứng, Phong Thiên Nhai đã khom người lôi một thứ từ trong bọc giấy ra.
Nàng đặt đồ vào tay Yến Cô Minh, tay hắn chạm phải một tấm khăn lụa mềm, vẫn còn thấm đẫm cái mát lạnh của hương đêm. Sau khi sờ kỹ thứ này, tay hắn bắt đầu run.
Phong Thiên Nhai đưa đầu sang, nói: “Nào, yến khờ, trùm lên cho sư phụ.”
Giọng Yến Cô Minh khẽ run, “Bé con…”
Phong Thiên Nhai: “Mau lên, mỏi cổ ghê.” Nàng kéo tay Yến Cô Minh, lãng nhân khẽ cự lại. Phong Thiên Nhai ngước mắt lên nhìn hắn, “Sao vậy?”
Không biết có phải vì quá tối hay không, lúc Phong Thiên Nhai nhìn vào mắt lãng nhân, cảm thấy giữa đầm sâu lắng tựa như vẫn nặng nề một cách khó hiểu. Yến Cô Minh nhếch môi, giọng trầm thấp khàn khàn, hồ như đã cố nén điều gì.
“Đây không phải trò trẻ con, em nghĩ kỹ rồi?”
Phong Thiên Nhai: “Nghĩ kỹ rồi.”
Giọng nàng nhẹ nhàng khoan khoái, trái ngược hoàn toàn với lãng nhân.
Yến Cô Minh luôn cảm thấy cô bé này không hiểu, nhưng không hiểu điều gì, hắn lại không nói rõ được. Thấy thái độ giờ đây của nàng, bảo hắn làm sao yên tâm cho nổi.
Tay nặng trĩu, Phong Thiên Nhai lấy làm lạ cúi đầu, thấy tay Yến Cô Minh phủ lên tay nàng. Lãng nhân như đã vắt cạn sức, Phong Thiên Nhai bụng bảo dạ, nếu gân tay hắn không đứt, thì e tay nàng đã bị bóp nát rồi.
Nàng ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng thấy lãng nhân không màng vết thương, run rẩy chống khuỷu tay định ngồi dậy. Phong Thiên Nhai sợ thót tim, vội vàng đỡ hắn.
“Muốn làm gì vậy, nằm xuống nhanh.”
Yến Cô Minh chẳng màng đến, hắn nắm tay Phong Thiên Nhai, kéo cô bé đến trước mặt mình. Hắn vừa ngồi dậy, vóc người cao lớn đã bày ra, Phong Thiên Nhai được hắn ôm gọn vào lòng.
Yến Cô Minh nghiến chặt răng, thốt từng câu từng chữ.
“Hỏi lại lần cuối, em thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này mà gật đầu, cả đời lãng nhân không cho phép em hối hận!”
/79
|