Tịch dương như máu, phổ khúc vãn ca cùng tận.
Với Thiền Nhạc, Phong Thiên Nhai vừa kính, vừa thẹn. Nàng mãi sẽ không quên được Phàn Lung Lệ Gia, nàng Tế ti phiên cương bị trung nguyên phỉ phui là tội đáng muôn chết, tội ác của nàng ta, Phong Thiên Nhai chỉ được nghe kể lại. Nhưng sự sáng suốt thông tuệ của nàng ta, Phong Thiên Nhai đã đích thân trải nghiệm.
Nàng nhớ tới câu cuối cùng mà Phàn Lung Lệ Gia nói với mình —–
[Nếu có cơ hội, thực sự muốn làm bạn với cô.]
Khi ấy, Phong Thiên Nhai chỉ cười cho qua chuyện, giờ nghĩ lại, giữa nỗi đau thương còn vương vô vàn tiếc nuối. Có thể làm bạn với người thấu suốt như thế, có lẽ cũng không phải chuyện gì tồi tệ.
Phong Thiên Nhai khuyên Thiền Nhạc: “Đừng đau lòng nữa, chuyện đã xảy ra, đau lòng cũng chẳng giải quyết được gì.”
Thiền Nhạc cúi đầu, im lìm không nói.
Phong Thiên Nhai không nỡ nhìn gã đau lòng như thế, bèn đổi đề tài, hỏi gã: “Ông vẫn còn nhớ người trong phòng khi nãy à?”
Thiền Nhạc gật đầu, “Đao giả nhớ.”
Phong Thiên Nhai nói: “Chuyện giữa hai người, ta cũng đoán được lờ mờ. Chàng là tướng công ta, ta muốn cảm ơn ông đã tha cho chàng.”
Thiền Nhạc: “Hắn là tướng công cô?”
Phong Thiên Nhai cười cười, hỏi: “Sao, không giống à?”
Thiền Nhạc lắc đầu, không quá tọc mạch chuyện riêng của Phong Thiên Nhai, lại ngắm thanh kiếm trong tay nàng. Phong Thiên Nhai theo ánh mắt ấy nhìn xuống kiếm mình, đoạn đưa cho gã: “Sao, muốn xem không?”
“…” Thiền Nhạc nhìn thanh kiếm ấy, nói: “Thanh Quan Âm kiếm này là nhuyễn kiếm, năm ấy nằm trong tay sư phụ cô đã phát huy được đến mức xuất thần nhập hóa.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Sao chứ, thế nó nằm trong tay ta lại chưa đủ tuyệt à?”
Thiền Nhạc: “Đao giả không có ý này. Chỉ là…” Gã chần chừ, Phong Thiên Nhai phẩy tay, nói: “Muốn gì cứ nói thẳng.”
Thiền Nhạc bảo: “Khi nãy trong nhà nhìn cô nương dùng kiếm, cô rót chân khí vào để thân kiếm cứng hơn. Cô nương còn nhỏ, căn cơ lại bất phàm như thế.”
Phong Thiên Nhai hỏi: “Thấy lạ hĩ?”
Thiền Nhạc nhìn nàng. Phong Thiên Nhai làm rõ ý của Thiền Nhạc: “Võ công của sư phụ và võ công của ta khác nhau hoàn toàn, thấy lạ đúng không?”
Thiền Nhạc: “… Đừng giận đao giả nói thẳng, kiếm này tên là Quan Âm, thích hợp với thể công âm tính, trong mềm có lực, biến hóa khéo léo, cô nương lại khiến nhuyễn kiếm thẳng như cán bút, há chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi?”
Phong Thiên Nhai cười đáp: “Sao chứ, nhuyễn kiếm thì nhất định phải dùng theo cách mềm nhẹ à, sư phụ chưa từng bảo ta thế.”
Thiền Nhạc: “…”
Phong Thiên Nhai xoay cổ tay, huơ nhuyễn kiếm giữa không trung. Phong Thiên Nhai nói: “Nhìn đi, rũ rà rũ rượi, có gì hay?” Dứt lời, mắt nàng trầm xuống, chân khí trào ra, thân kiếm lại thẳng tắp!
Phong Thiên Nhai: “Ai bảo nhuyễn kiếm thì phải mềm mại, ai bảo Quan Âm không thể rắn rỏi khí khái, và ai bảo từ bi không được đọa ma?”
Thiền Nhạc: “…”
Phong Thiên Nhai nhìn Thiền Nhạc, nói: “Lúc sư phụ trao kiếm cho ta, thầy đã bảo kiếm này có thể mềm như không xương, cũng có thể cứng tựa vàng ròng, song dẫu ta lựa chọn dùng nó theo cách nào, chỉ cần bản tâm không đổi, Quan Âm vẫn mãi là Quan Âm.”
Thiền Nhạc khẽ cười, có lẽ đã nhớ về ngày xưa cũ, ánh mắt gã dịu dàng hẳn.
“Đúng là hắn sẽ nói vậy.”
Phong Thiên Nhai: “Sau này ông tính làm gì?”
Thiền Nhạc cân nhắc, đáp: “… Ta thất bại nhiệm vụ Cương chủ giao, đương nhiên phải về chịu phạt.”
Phong Thiên Nhai híp mắt lại, đánh giá Thiền Nhạc từ trên xuống dưới. Nàng nói, ra chiều chế giễu: “Ái chà, xem ra phải làm quen lại lần nữa rồi —– Hờ, hóa ra người như ông mà cũng biết nói dối.”
Thiền Nhạc nghẹn lời, không lên tiếng nữa.
Phong Thiên Nhai lắc đầu, lấy làm tiếc: “Nhưng mà, bản lĩnh phét lác lại thua xa bản lĩnh dùng đao.” Nàng nhìn Thiền Nhạc, ra vẻ bí mật: “Nói thật ta nghe, có phải ông tính xông vào cứu người không?”
Thiền Nhạc: “…” Gã vừa muốn mở miệng, Phong Thiên Nhai đã giơ một ngón tay ra, “Đừng giải thích làm gì, nhàn rỗi chẳng được mấy lúc nữa đâu.”
“Ha.” Ngay cả khi nỗi đau đầy vơi, Thiền Nhạc vẫn phải bật cười khẽ trước tiểu cô nương ranh ma này. Gã không nhiễu sự nữa, thản nhiên thừa nhận: “Đao giả đúng là muốn đi cứu người.”
Phong Thiên Nhai: “Cứu Khanh Sĩ Việt?”
Thiền Nhạc: “Ừ, tiểu Việt… và cả thi thể của Lệ Gia, đao giả muốn đưa cả về phiên cương.” Phong Thiên Nhai: “Sau đó thì sao?” Thiền Nhạc khẽ cúi đầu, trầm giọng: “… Đến khi đưa được họ về, đao giả sẽ mai danh ẩn tích, quy ẩn chốn núi rừng. Mười mấy năm mưa máu gió tanh, đã đủ rồi, quá đủ rồi.”
“Quy ẩn sơn lâm à…” Phong Thiên Nhai sờ cằm, hỏi: “Thù Tế ti, không báo?”
Thiền Nhạc: “Chỉ muốn đem họ đi.”
Phong Thiên Nhai lặng lẽ nhìn Thiền Nhạc, hồi lâu sau, nàng cúi đầu, lẩm bẩm: “Cách ông xử lý hận thù, thực sự khác với…”
Thiền Nhạc nhắc Phong Thiên Nhai: “Không còn sớm nữa, phải đi rồi. Cô nương, cáo từ.”
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu nhìn tầng không, tịch dương đã lặn, sắc trời dần tối. Phong Thiên Nhai bảo: “Nghe nói cả khu vực xung quanh trấn Hương Lâm cũng đã bị Diễm lâu bao vây rồi. Bây giờ ông đang bị thương, lẩn tránh nổi không?”
Thiền Nhạc: “Không lo.”
“Ha, ông nào ông nấy đều điên cả.” Phong Thiên Nhai cười cười, nói: “Đã thế thì ta không rầy rà nữa, đi đi.”
Thiền Nhạc hỏi Phong Thiên Nhai một câu cuối cùng: “Sư phụ cô, hắn được chôn ở đâu?”
Phong Thiên Nhai: “Thành tro cả rồi.”
Thiền Nhạc: “Vậy… Vậy hắn có mộ chôn áo mũ không?”
“Không.” Phong Thiên Nhai đáp, “Lúc sắp đi sư phụ đã dặn ta, rằng sau khi chết thì hóa tro tất cả, rải khắp núi là được. Mà sao, muốn viếng thầy à?”
Thiền Nhạc thì thầm: “Cuộc đời này có thể gặp Phong Vấn Thiên, ấy là may mắn của đao giả. Chỉ tiếc năm ấy từ biệt rồi chẳng thể gặp lại. Sớm biết thế, … —–“
“Sao vậy?”
Đôi mắt hiền hòa của Thiền Nhạc vô cùng nặng nề, nói được một nửa lại không tiếp tục.
“Thôi.” Thiền Nhạc thở dài, cười khổ như đang tự giễu: “Dù sớm biết thế, thì cũng làm được gì đâu?”
Phong Thiên Nhai hờ hững nhìn gã, nói: “Ấy vậy mà đây là lần đầu ta gặp người quen sư phụ đấy.”
Thiền Nhạc: “Ơn điểm hóa của Phong Vấn Thiên, cả đời này đao giả khó báo, chỉ mong kiếp sau có cơ hội…” Gã lại khẽ lắc đầu, “Thôi thôi.”
Lại một chữ thôi, Thiền Nhạc rốt cũng xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút.” Lúc gã toan bước, Phong Thiên Nhai sau lưng gọi lại, Thiền Nhạc ngoảnh đầu, thấy Phong Thiên Nhai ném một vật cho mình. Gã vô thức đưa tay đón lấy, lại nhận ra thứ ấy là bội kiếm Quan Âm.
“…”
Phong Thiên Nhai đứng trên đá, tay chắp sau lưng, cười khì với Thiền Nhạc: “Có lẽ không còn dịp gặp lại, ta tặng ông thanh kiếm này, giữ làm kỷ niệm nhé.”
“Cái này…” Thiền Nhạc kinh ngạc nhìn Phong Thiên Nhai.
Võ giả trên đời, phần lớn đều vô cùng xem trọng vũ khí của mình, dẫu sao ấy cũng là đồng bạn cùng mình vào sinh ra tử. Có lúc, vũ khí cũng sẽ vang danh thiên hạ như chủ nhân của mình, tựa Thiền Nhạc, tựa Phong Đô. Thế nên, với đại đa số võ giả, vũ khí tùy thân cũng như hồn võ của mình, vật gãy người chết.
Nhưng ngay lúc này, Phong Thiên Nhai lại tặng kỷ vật duy nhất mà sư phụ để lại trên đời – như tặng một bó cải xanh, cho một người không quen thân lắm, thậm chí còn chưa biết người nọ là bạn hay thù, điều này sao có thể khiến Thiền Nhạc thôi kinh ngạc?
Phong Thiên Nhai độ lượng bảo: “Cầm đi đi.”
Thiền Nhạc: “Cô nương, —–“
Phong Thiên Nhai chen lời: “Ta biết ông muốn nói gì. Có điều chủ nhân thanh kiếm này là ta, muốn thế nào thì là thế ấy.”
“Nhưng —–“
Phong Thiên Nhai: “Ta tặng thanh kiếm này cho ông, vì ba nguyên nhân. Một là vì sư phụ, ta đã ở cùng thầy biết bao năm, chưa từng gặp bạn bè gì của thầy, tuy thầy chưa từng nhắc đến, nhưng ta cảm thấy, ông hẳn là một trong số ít bạn để đời của thầy. Hai là vì ông, cốt cách đáng kính, lại còn tưởng nhớ sư phụ, tặng nó cho ông cũng là việc nên làm. Ba… Ba là vì mình.” Đến đây, Phong Thiên Nhai khựng lại một chút, nàng buông mắt, đôi tay chắp sau lưng vô thức xoắn vào nhau.
“Ta muốn tạ ơn vì ban đầu không giết.” Phong Thiên Nhai khẽ nói, “Tạ ơn ông đã ban cho ta thêm một cơ hội, lần này, là ta đã nợ ông…”
Thiền Nhạc biết nàng đang nói đến lãng nhân kia, gã cười nhẹ, đáp: “Thuở xưa giết chóc vô số, ngày nay đánh cá đốn củi. Người khiến đao giả từ bỏ đoạn đường máu tanh ấy là Phong Vấn Thiên, sư phụ cô mới là người hiền thực sự. Muốn tạ ơn thì tạ ơn ông ấy đi. Đa tạ vì đã tặng kiếm, cáo từ.”
Thiền Nhạc khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Phong Thiên Nhai đứng một mình trên tảng đá, gió đêm quẩn quanh làn áo tóc mây, nàng dõi theo chiếc bóng ngày càng đi xa của Thiền Nhạc.
Nàng không để lộ —– nàng không để lộ chuyện mình quen Phong Đô và Diệp Hoài Sơn cho Thiền Nhạc biết. Tại sao không kể, Phong Thiên Nhai cũng tự hỏi bản thân, có phải là sợ gã hỏi mình làm cách nào để cứu họ, hoặc nên nói là, nếu gã hỏi, mình có bày cách cho gã không?
Bày rằng Diệp Hoài Sơn đang trúng độc chưa khỏi, triều đình lại cực kỳ coi trọng an nguy của Diệp Hoài Sơn, xuống tay từ chỗ y là nhanh nhất.
Phong Thiên Nhai suy xét, cảm thấy mình vẫn sẽ không nói ra.
“Đã thế, thì sẽ không bao giờ giúp đỡ.” Phong Thiên Nhai khẽ nhủ, cười bất đắc dĩ với triền núi vắng bóng người. “Đúng là ta nợ ông…”
Nàng đặt mông ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng đối mặt với vách đá.
Trời tối, màn đêm buông xuống, dưới vách núi trống hoác, sâu không thấy đáy. Phong Thiên Nhai lẳng lặng ngắm một lúc, chợt mệt mỏi vô cùng. Từ lúc nàng đạt thành võ công đã cực ít khi cảm thấy uể oải, nhất là kiểu đông cứng chân tay như lúc này, đây là lần đầu tiên nàng trải nghiệm.
“Tội lỗi lớn nhất của thế gian, chính là tất cả những kẻ phạm lỗi đều không có lỗi.”
Phong Thiên Nhai thở dài thườn thượt. Chỉ một ý nghĩ buổi đầu, nàng cứu một người, cũng chỉ vì quyết định ấy mà kéo theo vô vàn ân oán tình thù, rối tung lên như thế. Phong Thiên Nhai không khỏi nghĩ, nếu lúc đầu nàng không cứu Diệp Hoài Sơn, ngay cả đến Yến Cô Minh cũng không cứu nốt, thì bây giờ mình sẽ thế nào.
Nàng thò tay vào kẽ hở trên đá, gẩy hết đất trong ấy ra.
Hồi lâu, Phong Thiên Nhai hừ hai tiếng, tự nhủ: “Thôi, không được rồi. Vẫn muốn gặp.”
Nàng phủi tay, đứng dậy, nhìn vực sâu tối thui không đáy lần cuối.
Đen như thế, sâu đến vậy, lạnh lùng biết bao.Hệt như gã lãng nhân không bao giờ chịu thỏa hiệp kia. “Ta phải làm thế nào, chàng mới bằng lòng buông bỏ thù hận?” Phong Thiên Nhai khẽ hỏi vực sâu.
Đứng thêm một lúc, Phong Thiên Nhai dợm bước quay về.
Với Thiền Nhạc, Phong Thiên Nhai vừa kính, vừa thẹn. Nàng mãi sẽ không quên được Phàn Lung Lệ Gia, nàng Tế ti phiên cương bị trung nguyên phỉ phui là tội đáng muôn chết, tội ác của nàng ta, Phong Thiên Nhai chỉ được nghe kể lại. Nhưng sự sáng suốt thông tuệ của nàng ta, Phong Thiên Nhai đã đích thân trải nghiệm.
Nàng nhớ tới câu cuối cùng mà Phàn Lung Lệ Gia nói với mình —–
[Nếu có cơ hội, thực sự muốn làm bạn với cô.]
Khi ấy, Phong Thiên Nhai chỉ cười cho qua chuyện, giờ nghĩ lại, giữa nỗi đau thương còn vương vô vàn tiếc nuối. Có thể làm bạn với người thấu suốt như thế, có lẽ cũng không phải chuyện gì tồi tệ.
Phong Thiên Nhai khuyên Thiền Nhạc: “Đừng đau lòng nữa, chuyện đã xảy ra, đau lòng cũng chẳng giải quyết được gì.”
Thiền Nhạc cúi đầu, im lìm không nói.
Phong Thiên Nhai không nỡ nhìn gã đau lòng như thế, bèn đổi đề tài, hỏi gã: “Ông vẫn còn nhớ người trong phòng khi nãy à?”
Thiền Nhạc gật đầu, “Đao giả nhớ.”
Phong Thiên Nhai nói: “Chuyện giữa hai người, ta cũng đoán được lờ mờ. Chàng là tướng công ta, ta muốn cảm ơn ông đã tha cho chàng.”
Thiền Nhạc: “Hắn là tướng công cô?”
Phong Thiên Nhai cười cười, hỏi: “Sao, không giống à?”
Thiền Nhạc lắc đầu, không quá tọc mạch chuyện riêng của Phong Thiên Nhai, lại ngắm thanh kiếm trong tay nàng. Phong Thiên Nhai theo ánh mắt ấy nhìn xuống kiếm mình, đoạn đưa cho gã: “Sao, muốn xem không?”
“…” Thiền Nhạc nhìn thanh kiếm ấy, nói: “Thanh Quan Âm kiếm này là nhuyễn kiếm, năm ấy nằm trong tay sư phụ cô đã phát huy được đến mức xuất thần nhập hóa.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Sao chứ, thế nó nằm trong tay ta lại chưa đủ tuyệt à?”
Thiền Nhạc: “Đao giả không có ý này. Chỉ là…” Gã chần chừ, Phong Thiên Nhai phẩy tay, nói: “Muốn gì cứ nói thẳng.”
Thiền Nhạc bảo: “Khi nãy trong nhà nhìn cô nương dùng kiếm, cô rót chân khí vào để thân kiếm cứng hơn. Cô nương còn nhỏ, căn cơ lại bất phàm như thế.”
Phong Thiên Nhai hỏi: “Thấy lạ hĩ?”
Thiền Nhạc nhìn nàng. Phong Thiên Nhai làm rõ ý của Thiền Nhạc: “Võ công của sư phụ và võ công của ta khác nhau hoàn toàn, thấy lạ đúng không?”
Thiền Nhạc: “… Đừng giận đao giả nói thẳng, kiếm này tên là Quan Âm, thích hợp với thể công âm tính, trong mềm có lực, biến hóa khéo léo, cô nương lại khiến nhuyễn kiếm thẳng như cán bút, há chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi?”
Phong Thiên Nhai cười đáp: “Sao chứ, nhuyễn kiếm thì nhất định phải dùng theo cách mềm nhẹ à, sư phụ chưa từng bảo ta thế.”
Thiền Nhạc: “…”
Phong Thiên Nhai xoay cổ tay, huơ nhuyễn kiếm giữa không trung. Phong Thiên Nhai nói: “Nhìn đi, rũ rà rũ rượi, có gì hay?” Dứt lời, mắt nàng trầm xuống, chân khí trào ra, thân kiếm lại thẳng tắp!
Phong Thiên Nhai: “Ai bảo nhuyễn kiếm thì phải mềm mại, ai bảo Quan Âm không thể rắn rỏi khí khái, và ai bảo từ bi không được đọa ma?”
Thiền Nhạc: “…”
Phong Thiên Nhai nhìn Thiền Nhạc, nói: “Lúc sư phụ trao kiếm cho ta, thầy đã bảo kiếm này có thể mềm như không xương, cũng có thể cứng tựa vàng ròng, song dẫu ta lựa chọn dùng nó theo cách nào, chỉ cần bản tâm không đổi, Quan Âm vẫn mãi là Quan Âm.”
Thiền Nhạc khẽ cười, có lẽ đã nhớ về ngày xưa cũ, ánh mắt gã dịu dàng hẳn.
“Đúng là hắn sẽ nói vậy.”
Phong Thiên Nhai: “Sau này ông tính làm gì?”
Thiền Nhạc cân nhắc, đáp: “… Ta thất bại nhiệm vụ Cương chủ giao, đương nhiên phải về chịu phạt.”
Phong Thiên Nhai híp mắt lại, đánh giá Thiền Nhạc từ trên xuống dưới. Nàng nói, ra chiều chế giễu: “Ái chà, xem ra phải làm quen lại lần nữa rồi —– Hờ, hóa ra người như ông mà cũng biết nói dối.”
Thiền Nhạc nghẹn lời, không lên tiếng nữa.
Phong Thiên Nhai lắc đầu, lấy làm tiếc: “Nhưng mà, bản lĩnh phét lác lại thua xa bản lĩnh dùng đao.” Nàng nhìn Thiền Nhạc, ra vẻ bí mật: “Nói thật ta nghe, có phải ông tính xông vào cứu người không?”
Thiền Nhạc: “…” Gã vừa muốn mở miệng, Phong Thiên Nhai đã giơ một ngón tay ra, “Đừng giải thích làm gì, nhàn rỗi chẳng được mấy lúc nữa đâu.”
“Ha.” Ngay cả khi nỗi đau đầy vơi, Thiền Nhạc vẫn phải bật cười khẽ trước tiểu cô nương ranh ma này. Gã không nhiễu sự nữa, thản nhiên thừa nhận: “Đao giả đúng là muốn đi cứu người.”
Phong Thiên Nhai: “Cứu Khanh Sĩ Việt?”
Thiền Nhạc: “Ừ, tiểu Việt… và cả thi thể của Lệ Gia, đao giả muốn đưa cả về phiên cương.” Phong Thiên Nhai: “Sau đó thì sao?” Thiền Nhạc khẽ cúi đầu, trầm giọng: “… Đến khi đưa được họ về, đao giả sẽ mai danh ẩn tích, quy ẩn chốn núi rừng. Mười mấy năm mưa máu gió tanh, đã đủ rồi, quá đủ rồi.”
“Quy ẩn sơn lâm à…” Phong Thiên Nhai sờ cằm, hỏi: “Thù Tế ti, không báo?”
Thiền Nhạc: “Chỉ muốn đem họ đi.”
Phong Thiên Nhai lặng lẽ nhìn Thiền Nhạc, hồi lâu sau, nàng cúi đầu, lẩm bẩm: “Cách ông xử lý hận thù, thực sự khác với…”
Thiền Nhạc nhắc Phong Thiên Nhai: “Không còn sớm nữa, phải đi rồi. Cô nương, cáo từ.”
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu nhìn tầng không, tịch dương đã lặn, sắc trời dần tối. Phong Thiên Nhai bảo: “Nghe nói cả khu vực xung quanh trấn Hương Lâm cũng đã bị Diễm lâu bao vây rồi. Bây giờ ông đang bị thương, lẩn tránh nổi không?”
Thiền Nhạc: “Không lo.”
“Ha, ông nào ông nấy đều điên cả.” Phong Thiên Nhai cười cười, nói: “Đã thế thì ta không rầy rà nữa, đi đi.”
Thiền Nhạc hỏi Phong Thiên Nhai một câu cuối cùng: “Sư phụ cô, hắn được chôn ở đâu?”
Phong Thiên Nhai: “Thành tro cả rồi.”
Thiền Nhạc: “Vậy… Vậy hắn có mộ chôn áo mũ không?”
“Không.” Phong Thiên Nhai đáp, “Lúc sắp đi sư phụ đã dặn ta, rằng sau khi chết thì hóa tro tất cả, rải khắp núi là được. Mà sao, muốn viếng thầy à?”
Thiền Nhạc thì thầm: “Cuộc đời này có thể gặp Phong Vấn Thiên, ấy là may mắn của đao giả. Chỉ tiếc năm ấy từ biệt rồi chẳng thể gặp lại. Sớm biết thế, … —–“
“Sao vậy?”
Đôi mắt hiền hòa của Thiền Nhạc vô cùng nặng nề, nói được một nửa lại không tiếp tục.
“Thôi.” Thiền Nhạc thở dài, cười khổ như đang tự giễu: “Dù sớm biết thế, thì cũng làm được gì đâu?”
Phong Thiên Nhai hờ hững nhìn gã, nói: “Ấy vậy mà đây là lần đầu ta gặp người quen sư phụ đấy.”
Thiền Nhạc: “Ơn điểm hóa của Phong Vấn Thiên, cả đời này đao giả khó báo, chỉ mong kiếp sau có cơ hội…” Gã lại khẽ lắc đầu, “Thôi thôi.”
Lại một chữ thôi, Thiền Nhạc rốt cũng xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút.” Lúc gã toan bước, Phong Thiên Nhai sau lưng gọi lại, Thiền Nhạc ngoảnh đầu, thấy Phong Thiên Nhai ném một vật cho mình. Gã vô thức đưa tay đón lấy, lại nhận ra thứ ấy là bội kiếm Quan Âm.
“…”
Phong Thiên Nhai đứng trên đá, tay chắp sau lưng, cười khì với Thiền Nhạc: “Có lẽ không còn dịp gặp lại, ta tặng ông thanh kiếm này, giữ làm kỷ niệm nhé.”
“Cái này…” Thiền Nhạc kinh ngạc nhìn Phong Thiên Nhai.
Võ giả trên đời, phần lớn đều vô cùng xem trọng vũ khí của mình, dẫu sao ấy cũng là đồng bạn cùng mình vào sinh ra tử. Có lúc, vũ khí cũng sẽ vang danh thiên hạ như chủ nhân của mình, tựa Thiền Nhạc, tựa Phong Đô. Thế nên, với đại đa số võ giả, vũ khí tùy thân cũng như hồn võ của mình, vật gãy người chết.
Nhưng ngay lúc này, Phong Thiên Nhai lại tặng kỷ vật duy nhất mà sư phụ để lại trên đời – như tặng một bó cải xanh, cho một người không quen thân lắm, thậm chí còn chưa biết người nọ là bạn hay thù, điều này sao có thể khiến Thiền Nhạc thôi kinh ngạc?
Phong Thiên Nhai độ lượng bảo: “Cầm đi đi.”
Thiền Nhạc: “Cô nương, —–“
Phong Thiên Nhai chen lời: “Ta biết ông muốn nói gì. Có điều chủ nhân thanh kiếm này là ta, muốn thế nào thì là thế ấy.”
“Nhưng —–“
Phong Thiên Nhai: “Ta tặng thanh kiếm này cho ông, vì ba nguyên nhân. Một là vì sư phụ, ta đã ở cùng thầy biết bao năm, chưa từng gặp bạn bè gì của thầy, tuy thầy chưa từng nhắc đến, nhưng ta cảm thấy, ông hẳn là một trong số ít bạn để đời của thầy. Hai là vì ông, cốt cách đáng kính, lại còn tưởng nhớ sư phụ, tặng nó cho ông cũng là việc nên làm. Ba… Ba là vì mình.” Đến đây, Phong Thiên Nhai khựng lại một chút, nàng buông mắt, đôi tay chắp sau lưng vô thức xoắn vào nhau.
“Ta muốn tạ ơn vì ban đầu không giết.” Phong Thiên Nhai khẽ nói, “Tạ ơn ông đã ban cho ta thêm một cơ hội, lần này, là ta đã nợ ông…”
Thiền Nhạc biết nàng đang nói đến lãng nhân kia, gã cười nhẹ, đáp: “Thuở xưa giết chóc vô số, ngày nay đánh cá đốn củi. Người khiến đao giả từ bỏ đoạn đường máu tanh ấy là Phong Vấn Thiên, sư phụ cô mới là người hiền thực sự. Muốn tạ ơn thì tạ ơn ông ấy đi. Đa tạ vì đã tặng kiếm, cáo từ.”
Thiền Nhạc khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Phong Thiên Nhai đứng một mình trên tảng đá, gió đêm quẩn quanh làn áo tóc mây, nàng dõi theo chiếc bóng ngày càng đi xa của Thiền Nhạc.
Nàng không để lộ —– nàng không để lộ chuyện mình quen Phong Đô và Diệp Hoài Sơn cho Thiền Nhạc biết. Tại sao không kể, Phong Thiên Nhai cũng tự hỏi bản thân, có phải là sợ gã hỏi mình làm cách nào để cứu họ, hoặc nên nói là, nếu gã hỏi, mình có bày cách cho gã không?
Bày rằng Diệp Hoài Sơn đang trúng độc chưa khỏi, triều đình lại cực kỳ coi trọng an nguy của Diệp Hoài Sơn, xuống tay từ chỗ y là nhanh nhất.
Phong Thiên Nhai suy xét, cảm thấy mình vẫn sẽ không nói ra.
“Đã thế, thì sẽ không bao giờ giúp đỡ.” Phong Thiên Nhai khẽ nhủ, cười bất đắc dĩ với triền núi vắng bóng người. “Đúng là ta nợ ông…”
Nàng đặt mông ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng đối mặt với vách đá.
Trời tối, màn đêm buông xuống, dưới vách núi trống hoác, sâu không thấy đáy. Phong Thiên Nhai lẳng lặng ngắm một lúc, chợt mệt mỏi vô cùng. Từ lúc nàng đạt thành võ công đã cực ít khi cảm thấy uể oải, nhất là kiểu đông cứng chân tay như lúc này, đây là lần đầu tiên nàng trải nghiệm.
“Tội lỗi lớn nhất của thế gian, chính là tất cả những kẻ phạm lỗi đều không có lỗi.”
Phong Thiên Nhai thở dài thườn thượt. Chỉ một ý nghĩ buổi đầu, nàng cứu một người, cũng chỉ vì quyết định ấy mà kéo theo vô vàn ân oán tình thù, rối tung lên như thế. Phong Thiên Nhai không khỏi nghĩ, nếu lúc đầu nàng không cứu Diệp Hoài Sơn, ngay cả đến Yến Cô Minh cũng không cứu nốt, thì bây giờ mình sẽ thế nào.
Nàng thò tay vào kẽ hở trên đá, gẩy hết đất trong ấy ra.
Hồi lâu, Phong Thiên Nhai hừ hai tiếng, tự nhủ: “Thôi, không được rồi. Vẫn muốn gặp.”
Nàng phủi tay, đứng dậy, nhìn vực sâu tối thui không đáy lần cuối.
Đen như thế, sâu đến vậy, lạnh lùng biết bao.Hệt như gã lãng nhân không bao giờ chịu thỏa hiệp kia. “Ta phải làm thế nào, chàng mới bằng lòng buông bỏ thù hận?” Phong Thiên Nhai khẽ hỏi vực sâu.
Đứng thêm một lúc, Phong Thiên Nhai dợm bước quay về.
/79
|