La Quyên ngẩn người.
Những hành động của gã đàn ông trung tuổi này đã khiến cô ta ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới tập trung trở lại.
Lúc đó cô ta cũng học theo người đàn ông kia vội vàng xin lỗi Diệp Thiên: “Tôi, tôi!”
Cô ta rất căng thẳng, lại chưa từng gặp phải tình huống như vậy nên nhất thời nói năng lắp bắp, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi!
“Được rồi.”
Chu Mặc An không đợi La Quyên nói thành tiếng đã chau mày ngắt lời rồi lạnh lùng chất vấn cô ta.
“Tại sao đột nhiên lại xin lỗi anh Diệp? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Bây giờ trả lời thật cho tôi!”
Vừa nãy Chu Mặc An cũng đứng hình, sao mà đang yên đang lành hai người này lại đột nhiên xin lỗi Diệp Thiên. Hơn nữa nhìn cử chỉ của Diệp Thiên, hình như chưa từng gặp bọn họ.
Không dễ dàng gì mới có cơ hội lấy lòng, tạo quan hệ tốt đẹp với Diệp Thiên nên Chu Mặc An rất cẩn thận. Không mong làm được tốt nhất, chỉ mong không xuất hiện sự cố, không thì sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Diệp Thiên!
Nhưng vừa tới cửa Mộng Thiên Lâu đã bắt gặp cảnh tượng này, nên Chu Mặc An mới mất hồn!
Mong đừng xảy ra sai sót là được!
Lúc này, gã đàn ông trung tuổi còn có thể nói chuyện bình thường.
Sau khi nghe lời trách móc của Chu Mặc An, ông ta liền kể lại một lượt chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại khi nãy, không giấu giếm gì, càng không dám thêm mắm thêm muối!
Nhưng tới cuối, ông ta đột nhiên lại chỉ vào La Quyên đứng bên cạnh, vội vàng nói: “Cũng tại cô ta, chính cô ta gây sự với cậu Diệp trước, còn coi thường cậu Diệp, tôi, tôi cùng lắm chỉ bị cô ta làm mờ mắt, mới hành động bồng bột như vậy!”
La Quyên nghe xong, biết gã đàn ông kia đang đổ tội hết lên đầu mình, hai mắt cô ta trừng lên như sắp rớt ra ngoài!
“Anh, anh!”
La Quyên cố gắng giữ bình tĩnh, vừa phẫn nộ vừa nức nở nói: “Sao anh lại như vậy? Đổ hết toàn bộ tội lỗi lên người em?”
“Vốn là lỗi của cô, tại cô cứ đòi mua bộ đồ này mới chọc tới cậu Diệp!” Gã đàn ông trung tuổi cãi lý.
“Nhưng bộ đồ này tôi mua cho ai? Mua cho ai hả? Sao đột nhiên bây giờ lại trách tôi?” La Quyên phản bác ngay.
Nhưng gã đàn ông trung tuổi sớm đã nghĩ ra câu trả lời, ông ta nói ngay: “Ông đây bảo cô mua chắc? Là cô cứ tự mua, lấy tiền của tôi mua đồ tặng tôi, cũng chịu cô thật!”
“Cũng giống như cô lái xe của tôi ra ngoài gây tai nạn còn trách tôi cho cô mượn xe vậy! Rõ ràng là cô ngang ngược còn cố cãi chày cãi cối?”
Gã đàn ông trung tuổi là quản lý cấp cao của công ty, đương nhiên tài ăn nói của ông ta rất tốt.
Ông ta vừa nói xong, La Quyên cũng chỉ biết sững sờ.
Miệng cô ta run run nhưng không biết làm sao phản bác!
Thậm chí còn cảm thấy ông ta nói câu nào cũng có lý!
“Anh, anh!”
La Quyên sắp khóc rồi.
Cứ tưởng người mâu thuẫn với bọn họ ở trung tâm thương mại cùng lắm cũng chỉ quen biết quản lý Tôn, có chút quan hệ nên bọn họ không phải lo lắng, dù gì bọn họ ngày thường luôn giữ thái độ hống hách như vậy. Lâu dần cũng không có ai dám động tới bọn họ.
Nhưng thật không ngờ lần này lại chuốc họa vào thân!
Người ta còn quen biết cả Chu Mặc An!
Đừng nói gã đàn ông này chỉ là một quản lý cấp cao nhỏ bé mà ngay cả chủ tịch công ty bọn họ đứng trước mặt Chu Mặc An cũng phải nịnh nọt!
Nhưng bây giờ thì sao?
Chu Mặc An, người được bao nhiêu người nịnh nọt lại đang lấy lòng một người khác, mà người này lại chính là nhân vật bọn họ vừa đắc tội!
Đúng là tự tìm cái chết mà!
“Đủ rồi.”
Lần này là Diệp Thiên lên tiếng ngắt lời hai kẻ đang cãi nhau.
Sau đó anh lạnh lùng nói: “Chuyện trung tâm mua sắm, các người định giải quyết thế nào?”
“Cậu, cậu nói làm thế nào thì làm như thế!” Gã đàn ông nói ngay.
La Quyên cũng vội vàng gật đầu đồng ý.
“Thật sao?”
Diệp Thiên nhếch miệng cười.
Nụ cười này làm toàn thân La Quyên và gã đàn ông lạnh toát vì có dự cảm không lành.
Không đợi hai người họ mở miệng hoặc phản ứng lại, Diệp Thiên đã lên tiếng trước: “Các người từng nói, chỉ cần tôi ở Bắc An thì đừng hòng sống yên ổn.”
Anh còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bạt tai “bốp”, “bốp” hết cái này tới cái khác.
Anh đưa mắt nhìn chỉ thấy gã đàn ông đang không ngừng tát vào mặt mình.
Ông ta tự tát năm sáu cái rồi vội vàng nói: “Đều tại tôi nói năng lung tung, cậu đừng coi là thật!”
Nói rồi, hắn lại tát tiếp mấy cái.
“Được rồi, khổ nhục kế không có tác dụng với tôi.”
Diệp Thiên lạnh lùng: “Nếu như trước đó ông muốn tôi không được yên ổn, vậy thì lời đe dọa này bây giờ tôi dùng cho ông.”
“Dùng cho tôi?”
Ông ta nghe xong không khỏi ngỡ ngàng?
Sao có thể dùng cho mình chứ?
Chính lúc ông ta không hiểu gì, Diệp Thiên lại lên tiếng.
“Bắt đầu từ bây giờ, thời hạn là nửa ngày, lập tức rời khỏi Bắc An, sau này không được đặt chân lên nơi đây một bước, nếu như trái lời, vậy thì kiếp sau làm lại đi.”
Đoàng!
Lời Diệp Thiên nói như sét đánh ngang tai gã đàn ông trung tuổi, toàn thân ông ta mềm nhũn, máu dồn hết lên não!
Rời khỏi Bắc An mãi mãi?
Phải biết rằng, để phấn đấu tới vị trí này, ông ta đã bỏ ra rất nhiều, rất nhiều!
Nếu như rời khỏi Bắc An, vậy thì tất cả coi như xong!
Công việc, tiền, quan hệ xã hội cũng trôi theo dòng nước chẳng còn lại gì!
Nhưng La Quyên đứng bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm, không lo lắng là mấy.
Cô ta ở Bắc An cũng vì có gã đàn ông này nuôi nhưng tình cảnh hiện tại thì không thể nào nữa, đi khỏi đây càng tốt.
“Tôi, tôi đi ngay!”
Nghĩ vậy, La Quyên vội vàng nói.
Nói xong, cô ta không thèm quan tâm tới gã đàn ông mà quay người bỏ đi.
“Ông thì sao?”
Diệp Thiên nhìn về phía gã đàn ông vẫn đứng im không cử động ở chỗ cũ.
Ông ta nuốt nước bọt rồi vội vàng nói: “Tôi, tôi cũng rời khỏi Bắc An ngay.”
Diệp Thiên gật đầu: “Nhớ lấy lời tôi vừa nói khi nãy, thời gian là nửa ngày, sau này vĩnh viễn không được đặt chân về đây, nếu làm không được, ông sẽ chết.”
Nói xong, Diệp Thiên cũng không nhìn gã đàn ông nữa mà đi thẳng về phía cửa Mộng Thiên Lâu.
Thứ chuyện nhỏ này không đáng để lãng phí thời gian.
Chu Mặc An cũng theo sau nhưng lúc này giữ khoảng cách ngắn với Diệp Thiên.
Hắn lấy điện thoại ra, vừa có người bắt máy, hắn đã nói ngay: “Giết hai người, một nam, một nữ, lát nữa tôi đưa thông tin.”
Người hắn muốn giết đương nhiên là La Quyên và gã đàn ông trung tuổi.
Diệp Thiên rất quan trọng với nhà họ Chu bọn họ, thực lực của anh có thể chống lại cả ông trời, vì vậy Diệp Thiên là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Chu!
Bọn họ không cho phép khách quý của mình chịu ấm ức dù chỉ một chút!
/884
|