Chương 882: Bản đồ tác chiến
Giây phút sau đó, mặt biển xuất hiện xoáy nước lớn. Dưới sức hút mạnh mẽ kia, tất cả sinh linh trong phạm vi trăm mét đều không thể tháo chạy.
Điều khủng khiếp hơn, mục tiêu của nó còn hơn thế nữa.
“Có, có chuyện gì thế này?”
“Cơ thể của tôi…tôi không kiểm soát được cơ thể nữa, Tôn Giả cứu tôi với”.
Dưới sức hút khủng khiếp kia, tất cả người của Bạch Cốt Hội từ Hoàng đến Vương, thậm chí cả Phán Quan hộ pháp đều cảm thấy cơ thể mình không sao kiểm soát nổi, cứ thế, sắp bị hút vào trong mồm đầu lâu kia.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, lần lượt quỳ xuống, bộ dạng đáng thương nhìn Bạch Cốt Tôn Giả.
Thấy vậy, Bạch Cốt Tôn Giả mặt mày vẫn vô tình, ánh mắt đảo một lượt.
“Các người thân là người của Bạch Cốt Hội, đương nhiên phải nghĩ cho sự tồn vong của Bạch Cốt Hội”.
“Ta nuôi các ngươi bao nhiêu năm như vậy, giờ cũng đến lúc các ngươi báo đáp cho ta rồi”.
Dứt lời, tay phải ông ta giơ lên. Đầu lâu trắng hếu kia gào rú, há to miệng, lực hút từ miệng nó ngày càng lớn.
“Đây… Tôn Giả, ông lại…”
“Trời ơi, lẽ nào đây mới chính là mục đích của ông sao?”
Giây phút này, tất cả thành viên của Bạch Cốt Hội mới tỉnh ngộ. Hoá ra bọn họ chỉ là quân cờ trong tay Bạch Cốt Tôn Giả mà thôi. Lúc cần thì bọn họ bán mạng cho Bạch Cốt Hội, còn lúc không cần thiết thì Bạch Cốt Tôn Giả sẽ coi bọn họ là con mồi để bản thân mình trở nên mạnh hơn.
Nghĩ vậy, tất cả người của Bạch Cốt Hội lập tức tháo chạy ra tứ phía. Chỉ đáng tiếc đã muộn rồi, hoặc có thể nói bọn họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Bạch Cốt Tôn Giả.
Chỉ thấy Bạch Cốt Tôn Giả không di chuyển, nhếch miệng cười đầy ám ảnh còn miệng đầu lâu kia thì cứ thế há to ra.
Luồng sức mạnh đáng sợ cuộn lên tạo thành cơn gió lớn. Dưới cơn gió ấy, tất cả thành viên của Bạch Cốt Hội đều giống như bị thi triển thuật định thân vậy, không sao di chuyển được nữa.
Sau đó, dưới sức hút khủng khiếp kia, cơ thể bọn họ vỡ vụn trong chốc lát, bị đầu lâu kia nuốt trọn.
“A!!!”
“Bạch Cốt Tôn Giả, tôi trù cho ông chết không toàn thây”.
“Tôi hận”.
…..
Trong phút chốc, mặt biển đều vọng lại những tiếng thét gào của thành viên Bạch Cốt Hội. Bọn họ đã hiểu ra chân tướng. Chỉ đáng tiếc, tất cả đã quá muộn.
Từ Phán Quan, Hộ Pháp tới những tên thuộc hạ quèn trong Bạch Cốt Hội, tất cả thảy hàng chục nghìn người không còn sót lấy một ai.
Tất cả đều bị nhấn chìm trong biển máu.
Máu tươi lênh láng chảy thành dòng về phía miệng đầu lâu khổng lồ kia.
“Bạch Cốt Tôn Giả quả tàn độc vô tình, vì trận chiến với anh Diệp mà không tiếc hi sinh toàn bộ tính mạng của thuộc hạ”.
Ở phía xa, Bạch Tử U thấy cảnh này thì sởn da gà.
Chu Hoàng hắng giọng đáp: “Hừ, đáng đời cho chúng. Tâm bất thiện thì cuối cùng cũng bị thôn tính cả thôi”.
“Đối với Bạch Cốt Tôn Giả mà nói, kể cả là Phán Quan Hộ Pháp thì cũng chỉ là công cụ mà thôi. Chỉ cần ông ta không chết thì còn có thể nuôi thêm những người khác”, Thanh Long lắc đầu, nói với giọng nặng nề.
“Không sai, đây chính là đều đáng sợ nhất của Bạch Cốt Hội”.
Huyền Diệp gật đầu tán thành: “Cho nên chỉ cần Bạch Cốt Tôn Giả không chết thì Bạch Cốt Hội mãi mãi không bị tiêu diệt”.
Lúc này, Lâm Khuê mới vội nói: “Nói vậy thì há chẳng phải anh Diệp không phải đang đối kháng với cả Bạch Cốt Hội sao?”
“Cũng không hẳn”, Huyền Diệp lắc đầu, ánh mắt như sáng lên.
Ở phía xa, Diệp Thiên thấy cảnh này thì nheo mắt nhìn. Anh nắm chặt Thuỷ Tổ Kiếm, không nói gì.
Lúc này, phần đầu lâu sau khi nuốt trọn không biết bao cơ thể của thành viên Bạch Cốt Hội thì có diện mạo màu đỏ tươi như máu chứ không còn là đầu lâu trắng hếu như ban đầu nữa.
Đầu lâu kia ngẩng lên rít dài, mây đen lại lần nữa kéo đến che khuất bầu trời. Những âm thanh gào thét còn vang vọng lại trong không trung.
Cảm giác nặng nề phát ra từ phía đầu lâu kia bao trùm cả Long Quốc.
…..
“Xem ra Bạch Cốt Hội đã chuẩn bị liều chết một phen rồi”.
Thấy sắc trời đột nhiên thay đổi, chú Thiên cau mày nói. Mùi máu tanh trong không trung và cảm giác tuyệt vọng khiến chú Thiên nhận ra điều bất thường.
Ở phía những gia tộc quy ẩn, tất cả mọi người đều nín thở cau mày chờ đợi, trong lòng bất an không thôi.
Còn bách tính của cả Long Quốc dưới sự đè nén nặng nề đó chỉ biết ôm chặt lấy người thân của mình mới thấy được chút an toàn.
Cả Long Quốc đều bị đè nén dưới sức mạnh khủng khiếp kia giống như ngày tận thế đang tới gần vậy.
Diệp Thiên đối đầu với Bạch Cốt Tôn Giả vẫn không hề tỏ ra nao núng.
“Bạch Cốt Tôn Giả, quả nhiên biết chơi chiêu đấy. Đây là thủ đoạn cuối cùng của ông sao?”
Ở phía đối diện, Bạch Cốt Tôn Giả cao ngạo, dưới lớp mặt nạ, ông ta bật cười ha hả.
“Không sai, Diệp Thiên, cho tao xem thực lực thật sự của mày đi”.
“Ai thắng ai thua, chúng ta một chiêu định thắng bại”.
Thấy bộ dạng tự tin đó của Bạch Cốt Tôn Giả, Diệp Thiên bật cười, gật đầu điềm tĩnh.
“Đã vậy thì tôi cho ông toại nguyện”, nói rồi, Diệp Thiên vung Thuỷ Tổ Kiếm trong tay hét lớn.
“Năm đại quân đâu”.
“Có”.
Ở phía xa, các tướng sĩ lần lượt quỳ xuống, giọng nói vang vọng đất trời.
“Thỉnh Chiến Đồ”.
“Rõ”.
Diệp Thiên dứt lời, tất cả binh lính đồng thanh đáp lời.
“Thỉnh Chiến Đồ”.