Muốn nói không gian học tập có cái gì tốt, cái kia chính là trong không gian học tập, vô luận học thời gian bao lâu, trên tinh thần cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Lúc Lâm Dật Hiên nhập thần luyện tập, đột nhiên cảm giác được bên ngoài tựa hồ có người gọi hắn, Lâm Dật Hiên vội vàng thối lui ra khỏi không gian học tập, sau đó ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong phòng học đã không có người, chỉ có Tiêu Mộng Tuyết đang hơi nhíu lấy đôi mi thanh tú, vẻ mặt hơi giận nhìn hắn.
- Làm sao vậy?
Lâm Dật Hiên kỳ quái nhìn về phía Tiêu Mộng Tuyết.
- Mọi người đều ra về, ngươi còn nằm ngủ, đêm qua ngươi không ngủ sao? Vậy mà trực tiếp ngủ một buổi sáng.
Tiêu Mộng Tuyết có chút tức giận nói, làm như lớp trưởng nàng đối với loại hành vi này của Lâm Dật Hiên tự nhiên phải quản, lúc trước tuy Lâm Dật Hiên vô tâm học tập, nhưng cho tới bây giờ không có ở trên lớp học ngủ cả ngày, lần này ngủ cho tới trưa, này làm sao không khiến cho Tiêu Mộng Tuyết sinh khí.
- Tối hôm qua thức đêm, hôm nay cảm giác rất mệt mỏi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, hắn tự nhiên sẽ không nói thật, chỉ có thể theo Tiêu Mộng Tuyết nói, biên một câu nói dối.
- Có phải chơi trò chơi hay không? Ngươi cũng thiệt là, lúc này không học tập, tiếp tục như vậy ngay cả đại học cũng thi không đậu.
Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng nói, kỳ thật nàng cũng biết Lâm Dật Hiên thi đại học căn bản là không có khả năng, cho dù một ít đại học tam lưu, thành tích của Lâm Dật Hiên cũng kém một chút.
Đại học? Lâm Dật Hiên không khỏi giật mình, hắn đột nhiên nghĩ đến Thượng Quan Minh Nguyệt, nàng tựa hồ nói muốn cho hắn khảo thi Hoa Hạ đại học.
- Ai nói thi không đậu hả? Ta muốn khảo thi mà nói, tự nhiên có thể khảo thi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin, Lâm Dật Hiên tự tin không phải là không có nguyên do, dùng trí lực của hắn bây giờ, còn có năng lực lý giải, muốn học tập những thứ này hẳn là rất nhẹ nhàng, chỉ cần hắn chịu hao phí một ít thời gian, những thứ này tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Tiêu Mộng Tuyết nghe được Lâm Dật Hiên lên tiếng, rõ ràng hiển lộ ra một biểu tình không tin, sau đó cười dịu dàng nói:
- Nếu như hiện tại ngươi hảo hảo cố gắng mà nói, có lẽ có thể thi đậu.
Lâm Dật Hiên tự nhiên biết rõ Tiêu Mộng Tuyết không tin, hắn cười khẽ nói:
- Nếu không chúng ta đánh cuộc như thế nào? Chúng ta lấy Hoa Hạ đại học làm mục tiêu, nếu ta có thể thi đậu liền tính ta thắng, ta thi không đậu, chính là ta thua.
- Hoa Hạ đại học?
Tiêu Mộng Tuyết che miệng cười khẽ, trong mắt chợt hiện ra biểu lộ không tin, cũng không trách nàng, dù sao Hoa Hạ đại học là trường chuẩn cấp Thế Giới, muốn thi được vào đó phải có thành tích vô cùng ưu dị. Hơn nữa cho dù nhân phẩm ngươi bộc phát, thật sự dùng thành tích tốt thi vào Hoa Hạ đại học, không có nghĩa là ngươi có thể đến Hoa Hạ đại học, bởi vì lúc nhập học còn có một cuộc thi, nếu như lần này thành tích không lý tưởng mà nói, cũng sẽ bị đào thải ra ngoài.
- Như thế nào đây? Có dám đánh cuộc hay không?
Lâm Dật Hiên vừa cười vừa nói.
- Tốt, nhìn ngươi có tự tin ta như vậy, cùng với ngươi đánh cuộc.
Tiêu Mộng Tuyết cười nói.
- Như vậy đánh cuộc cái gì?
Lâm Dật Hiên ngẩng đầu hỏi.
- Nếu như ngươi thắng, ta mời ngươi ăn cơm, nếu ngươi thua, ngươi mời ta ăn cơm, như thế nào?
Tiêu Mộng Tuyết thật cũng không nghĩ ra tiền đặt cược gì, trực tiếp nói mời khách ăn cơm thành tiền đặt cược.
Lâm Dật Hiên một hồi buồn cười, nếu như Tiêu Mộng Tuyết đánh cuộc cùng người khác, tin tưởng vô luận thắng thua, bọn hắn đều sẽ phi thường cao hứng, bởi vì có thể cùng Tiêu Mộng Tuyết ăn cơm, đây chính là vinh hạnh vô cùng khó được, bất quá Tiêu Mộng Tuyết hiển nhiên không có tự giác này.
- Tốt rồi, đừng nói trước tiền đặt cược, bây giờ là thời gian ăn cơm, ta trước hết mời ngươi ăn một bữa a.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, sau đó đứng dậy, buổi trưa trong phòng học cũng không có người, rõ ràng cho thấy đã đi ăn cơm.
- Không được, ta đã hẹn người khác, ngươi tự mình đi đi.
Trên mặt Tiêu Mộng Tuyết lộ ra một tia cười khẽ, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Tiêu Mộng Tuyết đi xa, hắn nhẹ nhàng duỗi cái lưng mệt mỏi, luyện tập trong không gian học tập làm cho hắn cảm giác lực lượng toàn thân bộc phát, bất quá lúc hắn đi ra hình như nghe được Tuyết Nhi nói một câu:
- Có thể tiến vào không gian thí luyện.
Tiến vào không gian thí luyện, Lâm Dật Hiên vẫn luôn có chút chờ mong, mặc dù nói thí luyện, nhưng mà trong đó lại có thể đạt được đại lượng điểm năng lượng, Lâm Dật Hiên thậm chí cũng có chút vội vã rồi, bất quá hắn biết rõ bây giờ còn không thể tiến vào, tất cả đều phải đợi buổi tối lại nói.
Cảm giác được bụng mình có chút đói bụng, Lâm Dật Hiên quyết định đi căn tin ăn chút cơm, nhắc tới trong trường học còn rất tốt, trong trường học có một căn tin thật tốt, giá cả không đắt không nói, hương vị cũng rất tốt, lại rất vệ sinh, sẽ không có dị vật gì lạc trong đó.
Sau khi ăn cơm xong, có một thời gian nghĩ giữa trưa, Lâm Dật Hiên nhàn rỗi không chuyện gì, quyết định đến lầu sân thượng của trường học, sân thượng của trường rất lớn, bất quá bình thường lại không có người nào đi lên, Lâm Dật Hiên lười nhác đi tới, vừa đi lối vào liền nghe được một âm thanh quát nhẹ từ bên ngoài truyền đến:
- Đã bảo ngươi cầm nhiều hơn nữa tới, ngươi còn cầm ít như vậy? Có phải ngươi muốn chết hay không?
- Ta thật sự không có tiền, chỉ có như vậy mà thôi.
Một thanh âm nam nhân mang theo một tia nhu nhược truyền đến.
- Không có tiền? Ngươi không có cách khác sao? Lấy trong nhà không được sao?
Thanh âm lúc trước kia lần nữa nói ra.
- Đó không phải là trộm sao?
Lúc Lâm Dật Hiên nhập thần luyện tập, đột nhiên cảm giác được bên ngoài tựa hồ có người gọi hắn, Lâm Dật Hiên vội vàng thối lui ra khỏi không gian học tập, sau đó ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong phòng học đã không có người, chỉ có Tiêu Mộng Tuyết đang hơi nhíu lấy đôi mi thanh tú, vẻ mặt hơi giận nhìn hắn.
- Làm sao vậy?
Lâm Dật Hiên kỳ quái nhìn về phía Tiêu Mộng Tuyết.
- Mọi người đều ra về, ngươi còn nằm ngủ, đêm qua ngươi không ngủ sao? Vậy mà trực tiếp ngủ một buổi sáng.
Tiêu Mộng Tuyết có chút tức giận nói, làm như lớp trưởng nàng đối với loại hành vi này của Lâm Dật Hiên tự nhiên phải quản, lúc trước tuy Lâm Dật Hiên vô tâm học tập, nhưng cho tới bây giờ không có ở trên lớp học ngủ cả ngày, lần này ngủ cho tới trưa, này làm sao không khiến cho Tiêu Mộng Tuyết sinh khí.
- Tối hôm qua thức đêm, hôm nay cảm giác rất mệt mỏi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, hắn tự nhiên sẽ không nói thật, chỉ có thể theo Tiêu Mộng Tuyết nói, biên một câu nói dối.
- Có phải chơi trò chơi hay không? Ngươi cũng thiệt là, lúc này không học tập, tiếp tục như vậy ngay cả đại học cũng thi không đậu.
Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng nói, kỳ thật nàng cũng biết Lâm Dật Hiên thi đại học căn bản là không có khả năng, cho dù một ít đại học tam lưu, thành tích của Lâm Dật Hiên cũng kém một chút.
Đại học? Lâm Dật Hiên không khỏi giật mình, hắn đột nhiên nghĩ đến Thượng Quan Minh Nguyệt, nàng tựa hồ nói muốn cho hắn khảo thi Hoa Hạ đại học.
- Ai nói thi không đậu hả? Ta muốn khảo thi mà nói, tự nhiên có thể khảo thi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin, Lâm Dật Hiên tự tin không phải là không có nguyên do, dùng trí lực của hắn bây giờ, còn có năng lực lý giải, muốn học tập những thứ này hẳn là rất nhẹ nhàng, chỉ cần hắn chịu hao phí một ít thời gian, những thứ này tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Tiêu Mộng Tuyết nghe được Lâm Dật Hiên lên tiếng, rõ ràng hiển lộ ra một biểu tình không tin, sau đó cười dịu dàng nói:
- Nếu như hiện tại ngươi hảo hảo cố gắng mà nói, có lẽ có thể thi đậu.
Lâm Dật Hiên tự nhiên biết rõ Tiêu Mộng Tuyết không tin, hắn cười khẽ nói:
- Nếu không chúng ta đánh cuộc như thế nào? Chúng ta lấy Hoa Hạ đại học làm mục tiêu, nếu ta có thể thi đậu liền tính ta thắng, ta thi không đậu, chính là ta thua.
- Hoa Hạ đại học?
Tiêu Mộng Tuyết che miệng cười khẽ, trong mắt chợt hiện ra biểu lộ không tin, cũng không trách nàng, dù sao Hoa Hạ đại học là trường chuẩn cấp Thế Giới, muốn thi được vào đó phải có thành tích vô cùng ưu dị. Hơn nữa cho dù nhân phẩm ngươi bộc phát, thật sự dùng thành tích tốt thi vào Hoa Hạ đại học, không có nghĩa là ngươi có thể đến Hoa Hạ đại học, bởi vì lúc nhập học còn có một cuộc thi, nếu như lần này thành tích không lý tưởng mà nói, cũng sẽ bị đào thải ra ngoài.
- Như thế nào đây? Có dám đánh cuộc hay không?
Lâm Dật Hiên vừa cười vừa nói.
- Tốt, nhìn ngươi có tự tin ta như vậy, cùng với ngươi đánh cuộc.
Tiêu Mộng Tuyết cười nói.
- Như vậy đánh cuộc cái gì?
Lâm Dật Hiên ngẩng đầu hỏi.
- Nếu như ngươi thắng, ta mời ngươi ăn cơm, nếu ngươi thua, ngươi mời ta ăn cơm, như thế nào?
Tiêu Mộng Tuyết thật cũng không nghĩ ra tiền đặt cược gì, trực tiếp nói mời khách ăn cơm thành tiền đặt cược.
Lâm Dật Hiên một hồi buồn cười, nếu như Tiêu Mộng Tuyết đánh cuộc cùng người khác, tin tưởng vô luận thắng thua, bọn hắn đều sẽ phi thường cao hứng, bởi vì có thể cùng Tiêu Mộng Tuyết ăn cơm, đây chính là vinh hạnh vô cùng khó được, bất quá Tiêu Mộng Tuyết hiển nhiên không có tự giác này.
- Tốt rồi, đừng nói trước tiền đặt cược, bây giờ là thời gian ăn cơm, ta trước hết mời ngươi ăn một bữa a.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, sau đó đứng dậy, buổi trưa trong phòng học cũng không có người, rõ ràng cho thấy đã đi ăn cơm.
- Không được, ta đã hẹn người khác, ngươi tự mình đi đi.
Trên mặt Tiêu Mộng Tuyết lộ ra một tia cười khẽ, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Tiêu Mộng Tuyết đi xa, hắn nhẹ nhàng duỗi cái lưng mệt mỏi, luyện tập trong không gian học tập làm cho hắn cảm giác lực lượng toàn thân bộc phát, bất quá lúc hắn đi ra hình như nghe được Tuyết Nhi nói một câu:
- Có thể tiến vào không gian thí luyện.
Tiến vào không gian thí luyện, Lâm Dật Hiên vẫn luôn có chút chờ mong, mặc dù nói thí luyện, nhưng mà trong đó lại có thể đạt được đại lượng điểm năng lượng, Lâm Dật Hiên thậm chí cũng có chút vội vã rồi, bất quá hắn biết rõ bây giờ còn không thể tiến vào, tất cả đều phải đợi buổi tối lại nói.
Cảm giác được bụng mình có chút đói bụng, Lâm Dật Hiên quyết định đi căn tin ăn chút cơm, nhắc tới trong trường học còn rất tốt, trong trường học có một căn tin thật tốt, giá cả không đắt không nói, hương vị cũng rất tốt, lại rất vệ sinh, sẽ không có dị vật gì lạc trong đó.
Sau khi ăn cơm xong, có một thời gian nghĩ giữa trưa, Lâm Dật Hiên nhàn rỗi không chuyện gì, quyết định đến lầu sân thượng của trường học, sân thượng của trường rất lớn, bất quá bình thường lại không có người nào đi lên, Lâm Dật Hiên lười nhác đi tới, vừa đi lối vào liền nghe được một âm thanh quát nhẹ từ bên ngoài truyền đến:
- Đã bảo ngươi cầm nhiều hơn nữa tới, ngươi còn cầm ít như vậy? Có phải ngươi muốn chết hay không?
- Ta thật sự không có tiền, chỉ có như vậy mà thôi.
Một thanh âm nam nhân mang theo một tia nhu nhược truyền đến.
- Không có tiền? Ngươi không có cách khác sao? Lấy trong nhà không được sao?
Thanh âm lúc trước kia lần nữa nói ra.
- Đó không phải là trộm sao?
/250
|