Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 132: Thầy tướng áo xanh

/795


Phía trước đột nhiên xuất hiện một cây gậy trúc, trên đó có tấm vải viết bốn chữ to: Thiết Khẩu Trực Đoạn! Ngay khi Lăng Thiên muốn đi qua bên cạnh hắn thì đột nhiên cảm giác được bả vai mình bị tên tướng số này đụng nhẹ một cái.
Lăng Thiên lập tức ngừng lại, trong lòng cười lạnh một tiếng. Cho ngươi giả bộ! Ngươi không chạm vào ta thì ta xem như không quen nhưng ngươi đụng vào rồi thì...
Lăng Thiên mặc dù tận lực thu liễm khí tức bản thân, khống chế không cho hơi thở lộ ra, thoạt nhìn bên ngoài rất giống một người bình thường nhưng hắn chính là một gã nội gia cao thủ vô cùng cao minh. Cho dù đi trong biển người cũng tuyệt đối không ai có thể dưới tình huống hắn không chú ý đụng phải thân thể hắn! Đây là trực giác của một gã cao thủ. Trừ khi đụng phải người có cùng cấp bậc với hắn. Cũng là một nhân vật tuyệt thế.
Chậm rãi xoay người lại, như cười như không nhìn tên thầy tướng số kia.
Người kia khoảng năm sáu mươi tuổi, bộ áo xanh sớm đã tẩy trắng rồi. Dáng người gầy chống đỡ cây gậy trúc đi. Khuôn mặt nhỏ, dưới hàm có vài cọng râu, đỉnh đầu thưa thớt tóc bạc, sắc mặt tiều tụy như một người nhịn đói vài ngày rồi. Trong tay cầm một gậy trúc còn tươi, phía trên treo một tấm vải (Tấm vải ghi chữ các thầy tướng số thường dùng ấy) rách nát vô cùng. Bốn chữ viết xiên vẹo giống như mới tập viết.
Vừa nhìn liền cảm thấy đây chính là một thư sinh bần hàn, không còn cách nào khác đành phải đi ra giang hồ lừa gạt kiếm sóng. Nhìn đức hạnh của hắn có một chút
Lúc này hắn đang cố gắng quay đầu lại, một tay kẹp vài cọng râu dưới cằm như đang cố tạo bộ dáng tiên phong đạo cốt nhưng lại giả bộ không giống. Bức tranh vẽ hổ hóa ra vẽ chó. Chỉ làm cho người khác nhìn vào càng thêm bỉ ổi, hèn mọn.
"Thầy tướng. Ngươi vừa rồi mới đụng vào bổn công tử." Bộ dáng người này mặc dù có chút hèn mọn, bỉ ổi cực kỳ nhưng làm cho lòng cảnh giác của Lăng Thiên tăng thêm một tầng nữa. Một nhất lưu cao thủ võ lâm đều toát ra hơi thở của bản thân. Nếu muốn che đậy hơi thở bản thân thì phải đạt được hậu thiên chuyển thành tiên thiên đại thành mới có thể phản phác quy chân. Mà thầy tướng trước mắt này hẳn là một người như vậy. Thậm chí cao hơn nữa!
Ở tình huống bát phương phong vân ngay Thừa Thiên Thành này lại đột nhiên xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ khiến cho trong lòng Lăng Thiên gõ chuông cảnh báo ngay lập tức! Người như vậy nếu không tồn tại thì thôi, một khi tồn tại đều ảnh hưởng đến kế hoạch của Lăng Thiên, tạo ra thay đổi rất lớn! Nhưng nếu nói hắn sẽ không gì làm thì tại sao trong lúc mẫn cảm này lại đi đến Thừa Thiên?
Hiện tại, Lăng Thiên tuyệt không thể cho kế hoạch hoàn mỹ của mình xuất hiện biến cố! Cho nên hắn phải nhanh chóng tìm hiểu chỉ tiết của tên cao thủ thần bí này! Ít nhất cũng phải biết được sự ảnh hưởng của người này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Thầy tướng. Ngươi đụng vào bổn công tử." Những lời này truyền vào tai người có tâm tư thì nói rằng: Ta phát hiện ngươi rồi, đừng giả bộ nữa.
"A a. Không cố ý không cố ý. Tiểu lão nhi hoa mắt không nghĩ đến kinh nhiễu đại giá của công tử. Tội đáng chết vạn phần." Thầy tướng áo xanh này thở dài, cố gắng đứng lên, đôi mắt dừng trên mặt Lăng Thiên. Đột nhiên phát hiện điều gì nên sâu trong đôi mắt chợt lóe lên thần quang nhưng bị che đậy đi lập tức. Nhưng đôi mắt Lăng Thiên sớm đã phát hiện ra thần quang sâu trong mắt hắn rồi, trong lòng không khỏi cười lạnh một trận.
"Công tử. A... Mặt ngài đúng là bất phàm, lão hủ nhìn thấy thiên đình no đủ, mà các nơi khác..." Thầy tướng này như bị phạm vào bệnh nghề nghiệp. Khi nhìn thấy Lăng Thiên liền nhìn mặt hắn. Lắc lắc đầu nói, đôi mắt toát ra kim quang như quỷ đột nhiên nhìn thấy một cái đại chủ vậy.
"... Đây là dung mạo của long phượng. Trong triều thì là đế vưng, trong giang hồ là bá vương. Tiền đồ không thể hạn lượng..." Thầy tướng kia vừa nói được một nửa thì Lăng Thiên cũng nói theo. Hai người cùng nhau mở miệng cùng nhau ngậm miệng nói không sai một chữ. Ngay cả ngữ khí câu cuối cùng 'tiền đồ không thể hạn lượng...' cũng giống như nhau. Rất giống một gã sư phụ vừa nói qua thì hai tên đệ tử trả lời liền, ăn ý vô cùng.
"A? Ngươi như thế nào lại biết vậy? Ngươi cũng là bổn môn..." Thầy tướng áo xanh như gặp phải quỷ. Đôi mắt trợn to lên. Lời vừa dứt khiến cho Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đang đi theo phía sau Lăng Thiên đang buồn bực liền che miệng cười.
"Phi! Mười tên lừa gạt trên giang hồ thì có chín người đều nói như vậy. Bổn công tử sớm đã thuộc rồi! Bớt nói sàm trước mặt bản công tử đi!" Lăng Thiên bĩu môi. Nhìn vẻ mặt làm bộ của người này làm Lăng Thiên có xúc động muốn đánh một cái lên đôi mắt như chuột của hắn.
Giả lơn để ăn thịt cọp, chơi đùa cao nhân chính là chiêu bài tuyệt kỹ của bổn công tử. Người này lại dám làm như vậy với mình nữa chứ. Quả thực là không tự lượng sức.
"Ái... Ha ha... Thì ra là như vậy... Lão hủ cáo từ." Thầy tướng áo xanh dường như không còn cách nào khác liền muốn xoay người chạy đi.
"Tiêm sinh chậm đã." Lăng Thiên há có thể để cho hắn vừa ý, liền kéo vạt áo hắn lại. Nói giỡn sao? Nếu để lọt vào biển người thì sợ rằng một đi không trở lại. Khó có thể tìm được tung tích hắn.
Nguy hiểm không biết gì tốt nhất là nên nắm vào tay mình.
"Ta vừa mới nói ngươi-đụng-đến-ta." Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt thầy tướng áo xanh này, một chữ một chữ như nghiến răng nghiến răng nghiến lợi nói ra. Ngữ khí kinh khủng như vậy nếu để cho người bình thường nghe được sợ rằng sớm đã hôn mê bất tỉnh.
Lăng Thần từ khi nhìn thấy phản ứng của Lăng Thiên liền phát hiện thầy tướng áo xanh này không tầm thường. Mặc dù với tu vi của nàng còn không thể phát giác ra thầy tướng áo xanh có tu vi cao thâm nhưng nàng tin tưởng quyết định của công tử sẽ không phạm sai lầm nên thần sắc của nàng căng thẳng yên lặng dời bước đi đến phía sau thầy tướng áo xanh. Một cỗ khí tức thản nhiên tản ra tập trung xung quanh thầy tướng áo xanh, phong bế mọi phương hướng hắn có thể chạy thoát
Một chiêu này của Lăng Thần là do Lăng Thiên tự thân truyền cho, có thể phóng khí tức để tập trung vào đối thủ. Những võ lâm cao thủ trong giang hồ ngoại trừ cao thủ đạt được tiên thiên chi cảnh ra thì không ai cảm giác được điều gì cả. Theo lời của Lăng Thiên nói chính là Khổng Tử viết: Không một tiếng động dồn người khác vào chổ chết thật vui thay...
Bất quá công lực của Lăng Thần vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới cao thâm, với tu vi một mình nàng mà nói thì còn cách xa thầy tướng áo xanh này. Nhưng lúc này lại mượn khí thế của Lăng Thiên tạo thành mối uy hiếp thật với với thầy tướng.
Trong lòng thầy tướng áo xanh kêu khổ không ngừng. Hắn vốn không quen nhìn hành động ngang ngược của Lăng Thiên nên muốn đụng hắn một cái rồi ỷ vào 'thiết xỉ đồng răng' của mình giáo huấn vài câu rồi rời đi. Dù sao hắn luôn tự tin với tu vi của bản thân tại Thừa Thiên Thành này mặc cho mình tung hoành, không một ai có thể chống cự.
Càng huống chi cả đại lục này những người có thực lực để chống lại mình đã ít lại càng ít. Hơn nữa đa phần hắn đều biết nên bọn họ quyết sẽ không đối phó mình. Cho nên hắn rất tự tin. Loại tự tin này đã gần đến trình độ tự đại rồi. Mặc dù thực lực của hắn cũng đủ để hắn tự đại.
Lâu dài, cái loại cảm giác không có đối thủ, luôn đứng trên cao này làm cho tính tình luôn cảnh giác của hắn dần dần trở thành khinh thường.
Xa xa nhìn thấy Lăng Thiên thì hắn cho rằng một tên hoàn khố ỷ thế vào gia tộc ức hiếp người khác mà thôi, là một quả hồng mềm yếu. Nào nghĩ được hắn đột nhiên phát hiện tên lợi dụng quyền thế gia tộc, một quả hồng mền yếu bổng nhiên trở thành Diêm Vương sống...
Mặc dù bản thân không sợ hãi tên Diêm Vương này nhưng chuyện phiền toái nên tránh được thì cứ tránh. Khuyến quân đi dọn tuyết trước cửa, trông nom sương trên ngói người khác. Lão tổ tông nói luôn có đạo lý a. Trong lòng thầy tướng áo xanh âm thầm cảm thán...
Người nào nghĩ được rằng một Lăng Thiên với đại danh hoàn khố, một thiếu niên bá đạo lại là một tuyệt đỉnh cao thủ cùng cấp với mình. Cô gái sau lưng kia mặc dù còn yếu, chưa đạt được tiên thiên cảnh giới nhưng khí thế lại mơ hồ hợp nhất một thể với Lăng Thiên ở phía trước. Biểu hiện rõ hai người gần như luyện thành tâm tinh tương thông. Nếu lúc này hai người liên thủ tiến công mà nói thì uy lực vượt xa hai người bình thường, sợ rằng mình phải cố hết sức! Chỉ sợ rằng bản thân sơ sẩy một chút thôi liền bị thương nặng, thậm chí chết tại chỗ này. Chẳng lẽ thanh danh cả đời của lão phu lại kết thúc ở Thừa Thiên sao?
Ánh mắt của Lăng Thiên lộ ra một tia tán thưởng, đối với phản xạ của Lăng Thần hài lòng cực kỳ. Lăng Thần chọn thời cơ rất tốt. Ngay khi khí thế của Lăng Thiên vừa lộ ra thì Lăng Thần đã đứng vững vàng vị trí rồi. Hai người trước sau giáp kích đem thầy tướng áo xanh chưa kịp phòng ngự bao vây. Một quả hồng mềm yếu trước mặt đột nhiên biến thành tấm sắt cứng; con thỏ trắng đột nhiên biến thành con cọp trưởng thành. Trong lòng chấn kinh nên khí thế còn chưa kịp phát tác. Kể từ đó, khí thế so đấu đã rơi vào hạ phong.
Thầy tướng áo xanh bây giờ ngay cả một ngón tay cũng không dám động. Chỉ sợ rằng hơi dị động một chút thôi liền tiếp nhận một kích cường đại của hai người họ. Một tuyệt đỉnh đại cao thủ có võ công không dưới Lăng Thiên, thậm chí còn vượt qua nhưng chỉ vì lòng khinh thường nhất thời phải rơi xuống hoàn cảnh xấu hổ. Không thể không nói biểu hiện hoàn khố bên ngoài của Lăng Thiên có hiệu quả tốt như thế nào.
Việc đã đến nước này rồi suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Sắc mặt của thầy tướng áo xanh hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Cả người đứng ở giữa đường như hóa thành một hòn đá ngàn năm không sứt mẻ.
Lăng Thiên cũng không muốn động thủ ngay nơi đông người này. Mặc dù khi động thủ có thể chiếm được thượng phong thậm chí đánh cho người này bị thương nặng, tiêu diệt mối họa này. Nhưng không nghi ngờ thực lực của bản thân Lăng Thiên sẽ bị bại lộ hoàn toàn. Huống hồ xem biểu hiện thực lực của người này bên ngoài mà nói thì Lăng Thiên tự hỏi có thể đánh bị thương nặng hắn nhưng cũng không nắm chắc bản thân không bị thương tổn gì. Nếu trong thời khắc mấu chốt này bị thương thì cái đạt được không đủ bù vào cái mất. Hơn nữa lại đi kết một mối đại cừu như vậy là một việc làm không hay ho gì.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

/795

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status