Cố Tịch Nhan lời lẽ sắc bén, bề ngoài trông rất trung trinh nghĩa liệt, thậm chỉ là quyết tâm không ngại tử chiến, nhưng nói thẳng ra thì chẳng khác nào đàn bà chua ngoa la lối om sòm!
Lăng Thiên im lặng nhìn ả, trong mắt ẩn chứa một nét cười cổ quái: "Cố Tịch Nhan, đừng có chơi trò tâm cơ với ta, ngươi cho rằng, ta không giết nữ nhân à? Đặc biệt là nữ tử phong trần giống như ngươi?"
Cố Tịch Nhan trong lòng lập tức lạnh toát, thiên ngôn vạn ngữ đã chuẩn bị từ trước nhất thời không có đất dụng võ! Nhịn không được hét lớn: "Vậy ngươi vì sao không giết? Ngươi giết đi! Ngươi giết ta rồi, cũng để cho bọn họ nhìn xem, một đại cao thủ võ công cao c đỉnh, đã đối phó với một nữ nhân không sức phản kháng như thế nào! Ngươi giết đi! Giết đi!" Vừa nói vừa từng bước từng bước tiến tới.
Lăng Thiên cười hắc hắc, giọng nói bình tĩnh mà ngoan độc: "Cố Tịch Nhan, ngươi có tin không? Chỉ cần tối nay ngươi nói thêm dù chỉ một chữ, lão tử lập tức lột trần ngươi rồi ném ra đường, gọi một trăm nam nhân tới luân phiên cưỡng bức ngươi, sau đó đem ngươi lõa lồ treo lên cửa thành, bên cạnh dựng một lá cờ, bên trên viết truyền nhân Cố Tịch Nhan của Thượng Quan thế gia vì cùng người ta bầu bạn mà mất đi, để các tổ tông của Thượng Quan thế gia lại một lần nữa vang danh thiên hạ, chân chính trọng hiện lại uy danh hiển hách của Thượng Quan thế gia năm xưa, cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của ngươi!"
Trong giọng nói bĩnh tĩnh hàm chứa một loại ngữ khí không thể nghi ngờ, vào lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây nghe thấy câu nói này đều nhịn không được mà toàn thân run cầm cập! Tất cả mọi người đều không hẹn mà từ trong đáy lòng dâng lên một loại cảm giác: Nam nhân này, nói không chừng có thể làm vậy. Hắn, căn bản chính là hóa thân của ác ma.
Cố Tịch Nhan nhìn đôi mắt băng lạnh ở đối diện, tựa hồ như không thể nhìn ra một tia rung động tình cảm nào của người bình thường, mà giống như một đầm nước. Ả im lặng nhìn hắn, trong lòng không khỏi lạnh toát, khóe miệng bất lực mấp máy vài cái, cuối cũng vẫn không dám nói ra câu gì.
Đại trưởng lão bước lên một bước: "Tôn giá võ công cao cường như vậy, xem ra chắc là cao nhân đương thế, sao lại đối phó với một nữ tử như vậy? Không sợ khiến người đời cười chê sao?"
Lăng Thiên ngắt lời lão: "Đừng nói giang hồ quy củ, nhân nghĩa đạo đức với ta! Những cái đó chẳng khác nào đánh rắm! Lão tiểu tử, ngươi cút sang một bên. Cố Tịch Nhan, ngươi không phải là rất giỏi nói năng sao? Nào! Nói thêm một câu nữa đi, để ta nghe xem nào, thử luôn ở đây xem ta có làm thế không, ngươi nói xem ta có dám không?"
Cố Tịch Nhan hoảng hốt lùi hai bước, lại không cẩn thận đụng vào giàn hoa ở bên cạnh, hoa dung thất sắc, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, không dám nói một từ nào. Chỉ sợ vì quá sợ hãi mà phát ra tiếng kêu, dẫn đến làm cho hỗn thế ma vương này tức giận!
Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, từ từ quay người, đối diện với ba người bọn Tiểu Võ: "Ba tên này, tối nay làm chuyện không đúng, phải trừng phạt một chút để các ngươi không chuyện hôm nay!"
Sắc mắt ba người Tiểu Võ lộ ra vẻ cầu xin thương xót nhìn Lăng Thiên. Hai chân đồng thời run rẩy như mì sợi vừa xuống nồi, trong tay tuy vẫn nắm chặt chuôi đao, nhưng không có nửa điểm dũng khí để cử đao lên. Người này, ngay cả ba đại trưởng lão liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, mình có hi vọng cầu may gì chứ?
Đại trưởng lão lên tiếng: "Xin tôn giá hạ thủ lưu tình, ba người này chưa thực sự mạo phạm đến Tiêu cô nương, cái này..."
"Câm miệng!" Lăng Thiên hét lên một tiến, quay người lại, ánh mắt như mũi đao nhìn xoáy vào đại trưởng lão: "Ngươi có ý kiến ư?"
Bị ánh mắt băng lãnh và đầy sát cơ nhìn chằm chằm vào mình, đại trưởng lão trong lòng lạnh toát, nhịn không được mà cả người run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch. Miệng mấp máy một hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Không... không có ý kiến."
Hai trưởng lão kia quay đầu lại, nhìn vào tường, không dám động đậy, như sợ rằng mình chỉ ho một tiếng là sẽ chuốc họa vào thân, tựa hồ đột nhiên phát hiện bức tường trước mặt không ngờ lại rất đẹp đẽ, vẻ mặt như đang nghiên cứu một cách chuyên chú.
Ở giang hồ càng lâu, gan càng nhỏ; tuổi càng lớn, càng sợ chết. Câu nói này đã thể hiện rõ trên người ba vị trưởng lão, vừa thấy không thể địch lại, thái độ lập tức biến thành yếu mềm, thấy địch nhân muốn ở trước mặt mình xử trí người của mình, không ngờ vẫn không dám ngăn cản, bị Lăng Thiên trừng mắt nhìn, ngay cả cầu tình cũng không dám.
Vào giây phút này, trong lòng Lăng Thiên không khỏi vì bọn chúng mà dâng lên một cỗ bi ai thâm trầm. Nhiều năm trốn trốn tránh tránh, sống vật vờ lay lắt, sớm đã mài đi hết huyết khí năm xưa của ba người rồi! Ba người này sống trên thế giới này, sớm đã không phải sống vì báo cừu mà chỉ đơn thuần là sống mà thôi. Từ điểm này có thể thấy, ba vị trưởng lão võ công rõ ràng cao hơn Cố Tịch Nhan, nhưng đảm sắc thì thực sự không bằng hạng nữ lưu như ả.
Cố Tịch Nhan tuy âm hiểm độc ác, thủ đoạn ti bỉ. Nhưng ả vì cầu mục đích mà không từ thủ đoạn thì cũng không có gì đáng trách, vẫn có thể coi là người có dũng khí làm việc. Còn ba vị trưởng lão này, cho dù có chút thực lực, nhưng cũng chẳng hơn ba cái giá áo túi cơm là bao nhiêu
Còn về chuyện đại trưởng lão cho rằng Lăng Thiên vì Tiêu Nhạn Tuyết mà tức giận, thực sự đã đoán sai tâm tư của Lăng Thiên. Lăng Thiên sở dĩ muốn trừng phạt ba người này, không hề có nguyên nhân vì Tiêu Nhạn Tuyết ở trong đó. Chủ yếu chính là ba người này không ngờ lại dám đang đêm tới Lăng phủ, tội này là một; Tội thứ hai là dám kinh nhiễu Lăng Thần; Càng huống chi Lăng Thần mấy ngày này đang trong kỳ, không nên nhiễm lạnh, nhưng vì mấy tên này mà phải ra ngoài hứng mưa, đây là tội thứ ba, ba tội đáng phạt!
Những tội này tuy trong mắt người khác không phải là chuyện gì lớn, nhưng đối với Lăng Thiên mà nói lại không thể tha thứ!
Hắc hắc cười lạnh, chân động đậy, một cước đã ngoan độc đá vào dưới hông đại hán ở bên phái, một thanh âm nhỏ như đập vỏ trứng gà truyền ra, đại hại đó lập tức há hốc miệng, dưới cơn đau đớn vô cùng không ngờ vẫn không hét lên tiếng nào, hai mắt trắng dã, thân hình mềm oặt ngã xuống, cứ thế mà ngất đi.
Ai cũng không ngờ rằng, sự trừng phạt nho nhỏ mà Lăng Thiên nói ra không ngờ lại là một cước phế đi vốn liếng lớn nhất của nam nhân, không khỏi đều hô lên một tiếng kinh hãi. Tiểu Võ và đại hán còn lại thấy thảm trạng của đồng bạn, lại thấy ánh mắt của Lăng Thiên đang chuyển dịch về phía mình, không khỏi bùng lên quyết tâm liều mạng.
Là một nam nhân, nếu như bị trúng loại thương nặng không thể khôi phục này, cho dù sau này vẫn có thể sống sót thì còn có ý nghĩa gì? Không hẹn mà cùng hét lên một tiếng, bổ đao tới, nghiến răng, mặt đầy thống hận.
"Không ngờ Thượng Quan thế gia còn có loại nam nhân này! Đáng tiếc là sau này không có nữa rồi! Lăng Thiên nói một cách trào phúng, hạ thủ đối với hai nam nhân duy nhất còn lại của Thương Quan thế gia không chút lưu tình. Lại một cước đá ra, mắt thấy ánh đao chói mắt, cơ hồ hắt nước cũng không lọt vào được, nhưng không hiểu vì sao một cước này của Lăng Thiên vẫn đá thẳng vào trong đao ảnh ngập trời, và lại đá trúng vào dưới hông đại hán kia.
Lực đạo của cước này rõ ràng mạnh hơn cước trước, thân hình thô tráng của đại hán đó không ngờ bị một cước này của hắn đá cho bay lên trời, hoa chân mua tay trên không trung, máu bắn ra từ ngũ quan, trong miệng chỉ kịp phát ra một tiếng hô thảm ngắn ngủi và cực kỳ kiềm nén, người còn chưa rơi xuống đất đã tuyệt khí toi mạng.
Ba đại hán chỉ còn lại một mình đại hán tên Tiểu Võ, trong mắt hắn đầy vẻ tuyệt vọng và kinh hoàng, đột nhiên gào lên một tiếng, ném cương đao về phía Lăng Thiên, quay người bỏ chạy. Lăng Thiên rất nhẹ nhàng né tránh cương đao đang bay tới, rồi bay người lên giống như chim ưng bắt thỏ, chỉ thấy một bàn tay phải vô cùng thanh tú án lên Thiên Linh Cái của Tiểu Võ, năm ngón tay chụm vào, cổ tay xoay một cái, rắc rắc một tiếng, cổ tiểu Võ gãy rời, một cái đầu lâu lớn không ngờ đã bị Lăng Thiên ngắt xuống.
Thân thể mất đầu của tiểu Võ không ngờ vẫn tiếp tục chạy về phía trước thêm tám bước mới ầm ầm ngã xuống lầu, một cột máu từ cần cổ trào ra.
Thủ đoạn bạo liệt này đập vào mắt chúng nhân, ai ai thấy cũng hồn phi đảm liệt. Hai phụ nữ trung niên miệng rên lên một tiếng, lập tức thân hình mềm oặt rồi ngã xuống. Ba vị trưởng lão và Cố Tịch Nhan mí mắt cũng giật giật liên tục, tim cũng đập dồn dập, cứ ngỡ như đang nằm mộng.
Thế gian không ngờ lại có thủ đoạn giết người tàn nhẫn như vậy.
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn mấy người còn lại, mũi chân khều một cái, thân hình của Tiêu Nhạn Tuyết đã lọt vào lòng hắn, một tay ôm lấy nàng, tay kia ném cái đầu lâu của tiểu Võ lên , cái đầu lâu tròn tròn lập tức giống như tên rời khỏi cung, mang theo kình phong vi vút bay vọt lên trên, ầm một tiếng, không ngờ đã đập thủng một lỗ trên óc nhà, bay thẳng lên trời, những hạt mưa lớn lập tức từ lỗ hổng rơi xuống.
"Nếu không muốn Thượng Quan thế gia thật sự bị diệt tộc tuyệt chủng, sau này trong hai tháng, Minh Yêu Lâu phải nghe theo hiệu lệnh của ta! Nếu không..." Nói ra một câu nói chắc nịch, Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, ôm Tiêu Nhạn Tuyết bay xuyên ra ngoài, nháy mắt đã biến mất trong màn mưa mù mịt không còn hình bóng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cố Tịch Nhan và ba vị trưởng lão của Thượng Quan gia trân trối nhìn nhau, cho đến giờ vẫn còn hoài nghi chuyện vừa rồi rốt cuộc là thật hay là ảo giác của mình.
Một màn vừa rồi, đặc sắc đến mức khó tin. Thế gian này không ngờ lại có nhân vật như vậy. Thiên hạ không ngờ còn có thủ pháp giết người tàn khốc man rợ như vậy. Thế gian này không ngờ lại có võ công cao minh như vậy.
"Bịch!" Một vật tròn tròn từ lỗ hổ trên nóc nhà rơi thẳng xuống, đập lên bàn, phát ra tiếng gõ trầm muộn.
Bốn người chăm chú nhìn, không ngờ chính là đầu lâu của tiểu Võ mà Lăng Thiên vừa rồi đã ném lên trời! Mắt trợn trừng, chỗ đứt lìa đầm đìa máu, không ngờ vẫn theo đường cũ rơi trở về, chuyển động xoay ít trên bàn như quả bóng cao su.
"Oẹ!..." Cố Tịch Nhan gắng sức chống đỡ cuối cùng cũng không chịu được nữa, nôn ọe điên cuồng.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên im lặng nhìn ả, trong mắt ẩn chứa một nét cười cổ quái: "Cố Tịch Nhan, đừng có chơi trò tâm cơ với ta, ngươi cho rằng, ta không giết nữ nhân à? Đặc biệt là nữ tử phong trần giống như ngươi?"
Cố Tịch Nhan trong lòng lập tức lạnh toát, thiên ngôn vạn ngữ đã chuẩn bị từ trước nhất thời không có đất dụng võ! Nhịn không được hét lớn: "Vậy ngươi vì sao không giết? Ngươi giết đi! Ngươi giết ta rồi, cũng để cho bọn họ nhìn xem, một đại cao thủ võ công cao c đỉnh, đã đối phó với một nữ nhân không sức phản kháng như thế nào! Ngươi giết đi! Giết đi!" Vừa nói vừa từng bước từng bước tiến tới.
Lăng Thiên cười hắc hắc, giọng nói bình tĩnh mà ngoan độc: "Cố Tịch Nhan, ngươi có tin không? Chỉ cần tối nay ngươi nói thêm dù chỉ một chữ, lão tử lập tức lột trần ngươi rồi ném ra đường, gọi một trăm nam nhân tới luân phiên cưỡng bức ngươi, sau đó đem ngươi lõa lồ treo lên cửa thành, bên cạnh dựng một lá cờ, bên trên viết truyền nhân Cố Tịch Nhan của Thượng Quan thế gia vì cùng người ta bầu bạn mà mất đi, để các tổ tông của Thượng Quan thế gia lại một lần nữa vang danh thiên hạ, chân chính trọng hiện lại uy danh hiển hách của Thượng Quan thế gia năm xưa, cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của ngươi!"
Trong giọng nói bĩnh tĩnh hàm chứa một loại ngữ khí không thể nghi ngờ, vào lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây nghe thấy câu nói này đều nhịn không được mà toàn thân run cầm cập! Tất cả mọi người đều không hẹn mà từ trong đáy lòng dâng lên một loại cảm giác: Nam nhân này, nói không chừng có thể làm vậy. Hắn, căn bản chính là hóa thân của ác ma.
Cố Tịch Nhan nhìn đôi mắt băng lạnh ở đối diện, tựa hồ như không thể nhìn ra một tia rung động tình cảm nào của người bình thường, mà giống như một đầm nước. Ả im lặng nhìn hắn, trong lòng không khỏi lạnh toát, khóe miệng bất lực mấp máy vài cái, cuối cũng vẫn không dám nói ra câu gì.
Đại trưởng lão bước lên một bước: "Tôn giá võ công cao cường như vậy, xem ra chắc là cao nhân đương thế, sao lại đối phó với một nữ tử như vậy? Không sợ khiến người đời cười chê sao?"
Lăng Thiên ngắt lời lão: "Đừng nói giang hồ quy củ, nhân nghĩa đạo đức với ta! Những cái đó chẳng khác nào đánh rắm! Lão tiểu tử, ngươi cút sang một bên. Cố Tịch Nhan, ngươi không phải là rất giỏi nói năng sao? Nào! Nói thêm một câu nữa đi, để ta nghe xem nào, thử luôn ở đây xem ta có làm thế không, ngươi nói xem ta có dám không?"
Cố Tịch Nhan hoảng hốt lùi hai bước, lại không cẩn thận đụng vào giàn hoa ở bên cạnh, hoa dung thất sắc, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, không dám nói một từ nào. Chỉ sợ vì quá sợ hãi mà phát ra tiếng kêu, dẫn đến làm cho hỗn thế ma vương này tức giận!
Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, từ từ quay người, đối diện với ba người bọn Tiểu Võ: "Ba tên này, tối nay làm chuyện không đúng, phải trừng phạt một chút để các ngươi không chuyện hôm nay!"
Sắc mắt ba người Tiểu Võ lộ ra vẻ cầu xin thương xót nhìn Lăng Thiên. Hai chân đồng thời run rẩy như mì sợi vừa xuống nồi, trong tay tuy vẫn nắm chặt chuôi đao, nhưng không có nửa điểm dũng khí để cử đao lên. Người này, ngay cả ba đại trưởng lão liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, mình có hi vọng cầu may gì chứ?
Đại trưởng lão lên tiếng: "Xin tôn giá hạ thủ lưu tình, ba người này chưa thực sự mạo phạm đến Tiêu cô nương, cái này..."
"Câm miệng!" Lăng Thiên hét lên một tiến, quay người lại, ánh mắt như mũi đao nhìn xoáy vào đại trưởng lão: "Ngươi có ý kiến ư?"
Bị ánh mắt băng lãnh và đầy sát cơ nhìn chằm chằm vào mình, đại trưởng lão trong lòng lạnh toát, nhịn không được mà cả người run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch. Miệng mấp máy một hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Không... không có ý kiến."
Hai trưởng lão kia quay đầu lại, nhìn vào tường, không dám động đậy, như sợ rằng mình chỉ ho một tiếng là sẽ chuốc họa vào thân, tựa hồ đột nhiên phát hiện bức tường trước mặt không ngờ lại rất đẹp đẽ, vẻ mặt như đang nghiên cứu một cách chuyên chú.
Ở giang hồ càng lâu, gan càng nhỏ; tuổi càng lớn, càng sợ chết. Câu nói này đã thể hiện rõ trên người ba vị trưởng lão, vừa thấy không thể địch lại, thái độ lập tức biến thành yếu mềm, thấy địch nhân muốn ở trước mặt mình xử trí người của mình, không ngờ vẫn không dám ngăn cản, bị Lăng Thiên trừng mắt nhìn, ngay cả cầu tình cũng không dám.
Vào giây phút này, trong lòng Lăng Thiên không khỏi vì bọn chúng mà dâng lên một cỗ bi ai thâm trầm. Nhiều năm trốn trốn tránh tránh, sống vật vờ lay lắt, sớm đã mài đi hết huyết khí năm xưa của ba người rồi! Ba người này sống trên thế giới này, sớm đã không phải sống vì báo cừu mà chỉ đơn thuần là sống mà thôi. Từ điểm này có thể thấy, ba vị trưởng lão võ công rõ ràng cao hơn Cố Tịch Nhan, nhưng đảm sắc thì thực sự không bằng hạng nữ lưu như ả.
Cố Tịch Nhan tuy âm hiểm độc ác, thủ đoạn ti bỉ. Nhưng ả vì cầu mục đích mà không từ thủ đoạn thì cũng không có gì đáng trách, vẫn có thể coi là người có dũng khí làm việc. Còn ba vị trưởng lão này, cho dù có chút thực lực, nhưng cũng chẳng hơn ba cái giá áo túi cơm là bao nhiêu
Còn về chuyện đại trưởng lão cho rằng Lăng Thiên vì Tiêu Nhạn Tuyết mà tức giận, thực sự đã đoán sai tâm tư của Lăng Thiên. Lăng Thiên sở dĩ muốn trừng phạt ba người này, không hề có nguyên nhân vì Tiêu Nhạn Tuyết ở trong đó. Chủ yếu chính là ba người này không ngờ lại dám đang đêm tới Lăng phủ, tội này là một; Tội thứ hai là dám kinh nhiễu Lăng Thần; Càng huống chi Lăng Thần mấy ngày này đang trong kỳ, không nên nhiễm lạnh, nhưng vì mấy tên này mà phải ra ngoài hứng mưa, đây là tội thứ ba, ba tội đáng phạt!
Những tội này tuy trong mắt người khác không phải là chuyện gì lớn, nhưng đối với Lăng Thiên mà nói lại không thể tha thứ!
Hắc hắc cười lạnh, chân động đậy, một cước đã ngoan độc đá vào dưới hông đại hán ở bên phái, một thanh âm nhỏ như đập vỏ trứng gà truyền ra, đại hại đó lập tức há hốc miệng, dưới cơn đau đớn vô cùng không ngờ vẫn không hét lên tiếng nào, hai mắt trắng dã, thân hình mềm oặt ngã xuống, cứ thế mà ngất đi.
Ai cũng không ngờ rằng, sự trừng phạt nho nhỏ mà Lăng Thiên nói ra không ngờ lại là một cước phế đi vốn liếng lớn nhất của nam nhân, không khỏi đều hô lên một tiếng kinh hãi. Tiểu Võ và đại hán còn lại thấy thảm trạng của đồng bạn, lại thấy ánh mắt của Lăng Thiên đang chuyển dịch về phía mình, không khỏi bùng lên quyết tâm liều mạng.
Là một nam nhân, nếu như bị trúng loại thương nặng không thể khôi phục này, cho dù sau này vẫn có thể sống sót thì còn có ý nghĩa gì? Không hẹn mà cùng hét lên một tiếng, bổ đao tới, nghiến răng, mặt đầy thống hận.
"Không ngờ Thượng Quan thế gia còn có loại nam nhân này! Đáng tiếc là sau này không có nữa rồi! Lăng Thiên nói một cách trào phúng, hạ thủ đối với hai nam nhân duy nhất còn lại của Thương Quan thế gia không chút lưu tình. Lại một cước đá ra, mắt thấy ánh đao chói mắt, cơ hồ hắt nước cũng không lọt vào được, nhưng không hiểu vì sao một cước này của Lăng Thiên vẫn đá thẳng vào trong đao ảnh ngập trời, và lại đá trúng vào dưới hông đại hán kia.
Lực đạo của cước này rõ ràng mạnh hơn cước trước, thân hình thô tráng của đại hán đó không ngờ bị một cước này của hắn đá cho bay lên trời, hoa chân mua tay trên không trung, máu bắn ra từ ngũ quan, trong miệng chỉ kịp phát ra một tiếng hô thảm ngắn ngủi và cực kỳ kiềm nén, người còn chưa rơi xuống đất đã tuyệt khí toi mạng.
Ba đại hán chỉ còn lại một mình đại hán tên Tiểu Võ, trong mắt hắn đầy vẻ tuyệt vọng và kinh hoàng, đột nhiên gào lên một tiếng, ném cương đao về phía Lăng Thiên, quay người bỏ chạy. Lăng Thiên rất nhẹ nhàng né tránh cương đao đang bay tới, rồi bay người lên giống như chim ưng bắt thỏ, chỉ thấy một bàn tay phải vô cùng thanh tú án lên Thiên Linh Cái của Tiểu Võ, năm ngón tay chụm vào, cổ tay xoay một cái, rắc rắc một tiếng, cổ tiểu Võ gãy rời, một cái đầu lâu lớn không ngờ đã bị Lăng Thiên ngắt xuống.
Thân thể mất đầu của tiểu Võ không ngờ vẫn tiếp tục chạy về phía trước thêm tám bước mới ầm ầm ngã xuống lầu, một cột máu từ cần cổ trào ra.
Thủ đoạn bạo liệt này đập vào mắt chúng nhân, ai ai thấy cũng hồn phi đảm liệt. Hai phụ nữ trung niên miệng rên lên một tiếng, lập tức thân hình mềm oặt rồi ngã xuống. Ba vị trưởng lão và Cố Tịch Nhan mí mắt cũng giật giật liên tục, tim cũng đập dồn dập, cứ ngỡ như đang nằm mộng.
Thế gian không ngờ lại có thủ đoạn giết người tàn nhẫn như vậy.
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn mấy người còn lại, mũi chân khều một cái, thân hình của Tiêu Nhạn Tuyết đã lọt vào lòng hắn, một tay ôm lấy nàng, tay kia ném cái đầu lâu của tiểu Võ lên , cái đầu lâu tròn tròn lập tức giống như tên rời khỏi cung, mang theo kình phong vi vút bay vọt lên trên, ầm một tiếng, không ngờ đã đập thủng một lỗ trên óc nhà, bay thẳng lên trời, những hạt mưa lớn lập tức từ lỗ hổng rơi xuống.
"Nếu không muốn Thượng Quan thế gia thật sự bị diệt tộc tuyệt chủng, sau này trong hai tháng, Minh Yêu Lâu phải nghe theo hiệu lệnh của ta! Nếu không..." Nói ra một câu nói chắc nịch, Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, ôm Tiêu Nhạn Tuyết bay xuyên ra ngoài, nháy mắt đã biến mất trong màn mưa mù mịt không còn hình bóng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cố Tịch Nhan và ba vị trưởng lão của Thượng Quan gia trân trối nhìn nhau, cho đến giờ vẫn còn hoài nghi chuyện vừa rồi rốt cuộc là thật hay là ảo giác của mình.
Một màn vừa rồi, đặc sắc đến mức khó tin. Thế gian này không ngờ lại có nhân vật như vậy. Thiên hạ không ngờ còn có thủ pháp giết người tàn khốc man rợ như vậy. Thế gian này không ngờ lại có võ công cao minh như vậy.
"Bịch!" Một vật tròn tròn từ lỗ hổ trên nóc nhà rơi thẳng xuống, đập lên bàn, phát ra tiếng gõ trầm muộn.
Bốn người chăm chú nhìn, không ngờ chính là đầu lâu của tiểu Võ mà Lăng Thiên vừa rồi đã ném lên trời! Mắt trợn trừng, chỗ đứt lìa đầm đìa máu, không ngờ vẫn theo đường cũ rơi trở về, chuyển động xoay ít trên bàn như quả bóng cao su.
"Oẹ!..." Cố Tịch Nhan gắng sức chống đỡ cuối cùng cũng không chịu được nữa, nôn ọe điên cuồng.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
/795
|