Bạch y nhân nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ, cấp tốc xoay người lại, trường kiếm trắng như tuyết đã cầm ở trong tay. Trên mặt ánh mắt ba động một trận. Người này dĩ nhiên có thể phát hiện ra mình truy tung, thậm chí có thể vô thanh vô tức vòng ra sau mình. Riêng điểm này, chính mình đã thua một trận. Mình vốn là vô tình phát hiện ra người này khinh công tuyệt đỉnh thần diệu, mới nổi lòng tò mò mà truy tung nhưng tuyệt đối nghĩ không ra, đi truy tung mà dĩ nhiên lại bị mục tiêu vô thanh vô tức vòng tới phía sau. Thừa Thiên khi nào lại có nhân vật bực này...
Đưa mắt nhìn lại, đứng trước mặt hắn khoảng một trượng là một hắc y nhân, vóc người cao lớn, song mục như điện lạnh lùng chiếu lên mặt mình. Thân thể nhẹ nhàng đứng ở đối diện, rõ ràng thân thể chưa hề cử động nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác phiêu hốt hư ảo không chừng, dĩ nhiên dâng lên một loại cảm giác mờ ảo như trong mộng, hình như hắc y nhân trước mắt này chỉ là một cái bóng hư ảo, tùy thời đều có thể theo gió biến mất.
Lăng Thiên nhìn Bạch y nhân trước mặt, khóe môi không khỏi khẽ nhếch một cái. Người này sắc mặt trắng bạch, trên mặt tựa hồ có có một lớp phấn di động, ánh mắt lại như thị huyết điên cuồng, sát khí nặng nề không kém Lăng Kiếm là mấy. Hai con mắt giống như Cửu U quỷ hỏa, trong bóng đêm âm u mà vẫn rõ ràng. Hắn dùng vải bố trắng trùm đầu, vải bố trắng làm áo, vải bố trắng làm giày, vỏ kiếm trên lưng cũng bằng vải bố trắng nhưng bên hông lại đeo một cái dây đai đỏ như máu. Tuy đang là ban đêm, nhưng ánh mắt Lăng Thiên khác hẳn thường nhân, vẫn không nhìn rõ ràng, đây chính là sau khi tiến vào Nhập vi cảnh giới mà thị giác trở nên tinh tường kinh người, quả nhiên là " Ti hào năng sát, điểm tích vô di".
Trang phục như vậy mà dĩ nhiên cũng học nhân gia làm dạ hành nhân. Lăng Thiên trong lòng thận trọng. Có thể lấy trang phục này mà làm dạ hành nhân, nếu không phải đứa ngốc thì đối với thực lực của chính mình có lòng tin tuyệt đối. Mà Bạch y nhân trước mắt này nhìn qua rõ ràng không giống như là đứa ngốc, như vậy rõ ràng là thuộc về hạng người sau. Đối phương võ công chưa biết thế nào nhưng ít nhất khinh công cũng có chút cao minh. Cũng không dưới đám Lăng Kiếm, Lăng Trì, mà trừ đám môn hạ mình thì khinh công bậc này cũng chỉ có Cố Tịch Nhan dường như mới có. Người này tốc độ cũng cực nhanh thì mới có thể theo dõi được mình mặc dù mình cũng không có toàn lực ứng phó
"Ngươi là ai. Cởi khăn che mặt ra." Bạch y nhân cất lời, bất quá lại không trả lời câu hỏi của Lăng Thiên mà vừa nói vừa vênh mặt hất hàm, ra vẻ sai khiến. Nguồn: http://truyenyy.com
Lăng Thiên không biết nên khóc hay cười mà thở dài:" Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi cho là mình đủ tư cách sao?"
"Có đủ tư cách hay không, ngươi lập tức có thể biết." Từ lúc từ thứ nhất mới ra khỏi miệng, trường kiếm trong tay Bạch y nhân đã đâm ra, đến từ cuối cùng chấm dứt thì đã liên tiếp đâm ra mười bảy kiếm. Kiếm quang sắc bén tựa hồ đem không khí cắt thành từng khối từng khối, bay vòng quanh Lăng Thiên không ngừng tiến công.
Lăng Thiên thân thể như tung bay trong gió, nhẹ nhàng né tránh. Kiếm quang của Bạch y nhân kín đáo nghiêm mật lại cấp tập như mưa rào nhưng kiếm thế dĩ nhiên một kiếm cũng không đâm trúng trên người hắn. Thậm chí ngay cả một mảnh tay áo cũng không đụng tới được.
Bạch y nhân thu trường kiếm lại, nhảy lùi ra sau ba trượng đối mặt với Lăng Thiên. Trong mắt không che dấu được vẻ tán thưởng:" Hảo võ công, hảo thân pháp, khinh công cực kỳ cao minh. Ngươi là người của Đệ Nhất Lâu sao? Rất tốt."
Lăng Thiên trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng lắc đầu:" Không phải. Ta không phải là người của Đệ Nhất Lâu. Kiếm đoạn phong vân. Kim Diệp Bạch Phi; ta là Diệp Bạch Phi."
Bạch y nhân ngẩn ra đột nhiên cười ha ha. Khuôn mặt lạnh như băng cười tựa hồ như lâu lắm chưa được cười qua. "Nguyên lai ngươi đã nhìn ra lai lịch của ta. Không sai. Ta chính là Diệp Bạch Phi. Có thể giết chết bất luận kẻ nào, Diệp Bạch Phi."
Lăng Thiên sớm đã nghe Lăng Kiếm nhắc tới người này. Mấy năm gần đây, trên giang hồ xuất hiện một sát thủ thần bí độc lai độc vãng, lãnh huyết vô tình. Mỗi lần sau khi giết người đều lưu lại trên mặt người chết một phiến lá cây bằng hoàng kim. Mà tên sát thủ này là Diệp Bạch Phi. Hôm nay vừa thấy người này, Lăng Thiên căn cứ vào lời Lăng Kiếm kể mà nhất thời nhận ra hắn.
"Giết chết bất luận kẻ nào... Diệp huynh tựa hồ không đủ tư cách nói những lời này."Lăng Thiên đứng thẳng khẽ cười nói.
"N nói cái gì." trong ánh mắt Diệp Bạch Phi đầy vẻ bạo lệ.
"Sáu tháng trước, Diệp huynh tiếp nhận một sinh ý. Mục tiêu là thiên hạ đệ nhất ẩn tông Ngọc Gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu. Tại hạ thật không không thể không bội phục Diệp huynh." Lăng Thiên phảng phất đang nói một chuyện phi thường bình thường nhưng nội dung lại cực kỳ kinh người.
"Ngươi còn biết gì nữa?" Diệp Bạch Phi trong ánh mắt vẻ bạo lệ càng tăng lên." Cũng không có gì, nhân vật thứ ba của Ngọc Gia Ngọc Mãn Thiên đã ra tay chặn lại, kết quả cuối cùng, hắn bị trúng bảy kiếm của ngươi, ngươi dù chưa thể ám sát thành công nhưng cũng toàn thân trở ra..." Lăng Thiên nói đến đây thì có vẻ vẫn chưa hết lời.
"Ngươi biết cũng không ít." vẻ bạo lệ trong ánh mắt Diệp Bạch Phi thu liễm một chút.
"Cái này cũng chưa tính là gì, ta còn biết, kết quả trận chiến, Ngọc Mãn Thiên quả thật là trúng bảy kiếm, bất quá đều là vết thương ngoài da thịt mà ngươi lại bởi vì tiếp hắn tam trọng kiếm mà bị nội thương nghiêm trọng, nên tính là bại hay không? Ha ha." Lăng Thiên khẽ cười nói.
"Ngươi thật sự là biết rất nhiều, chỉ là ngươi có biết ta bây giờ muốn giết ai hay không." vẻ bạo lệ trong ánh mắt Diệp Bạch Phi lại thu liễm thêm một chút.
"Diệp huynh lần này đến là muốn giết ai, tiểu đệ cũng có chút hứng thú ?" Lăng Thiên nói.
"Ha ha, người bây giờ ta muốn giết tự nhiên là ngươi." Diệp Bạch Phi vẻ bạo lệ trong ánh mắt hoàn toàn thu liễm, hoàn toàn khôi phục vẻ lạnh như băng, đôi chân dùng sức, thân thể bay vọt lên trời, thẳng tắp lên tới năm trượng, trường kiếm chỉ lên trời rồi đột nhiên đầu dưới chân trên, đâm thẳng xuống.
Kiếm quang sáng chói như ánh ngọc, phảng phất như đem cả ngân hà dẫn xuống, đầy trời tinh quang tụ tập trên thân trường kiếm. Bạch y nhân Diệp Bạch Phi cả người được kiếm quang bao bọc trong đó, cả thân thể trên dưới liền như thế hàm chứa hơn một ngàn thanh trường kiếm, quang mang chói mắt. Kiếm thế giống như hư giống như thực, tập trung vào Lăng Thiên.
"Quả nhiên nổi danh là hạ vô hư sĩ." Hai mắt Lăng Thiên nằm sau mặt nạ thoáng co rụt lại, trên mặt nổi lên vẻ tán thưởng, đây chính là một kiếm uy lực lớn nhất của Diệp Bạch Phi, "Trảm phong toái vân".
"Hãy bớt sàm ngôn đi, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi, để mạng lại." Diệp Bạch Phi kiếm thế phát khởi.
Vẻ tán thưởng trên mặt Lăng Thiên thu lại: "Ta đang có chuyện quan trọng, không thể bồi Diệp huynh được lâu, chỉ có thể bồi Diệp huynh được ba hiệp" ngữ khí chợt chuyển thành lành lạnh "nhưng trong ba chiêu này, sanh tử do mệnh, phú quý tại thiên." Lăng Thiên ra vẻ khiêm nhường, nhưng hàm ý thì rất rõ, chỉ cần ba chiêu tất nhiên có thể thắng được Diệp Bạch Phi.
Diệp Bạch Phi lạnh lùng cười:" Hảo hảo hảo, xem ngươi ba chiêu thắng ta, hay là ta ba chiêu giết ngươi?" Rồi không đáp lời, toàn lực phát động kiếm thức, chém tới Lăng Thiên.
Lăng Thiên cũng không chậm trễ, vung tay đón tiếp, trong tay đã cầm một thanh đoản kiếm. Giống như phù du đâm đầu vào lửa, dĩ nhiên thẳng tắp bay thẳng vào trong kiếm quang của Diệp Bạch Phi.
Giữa không trung chợt vang lên âm thanh "đinh đinh đinh" rất nhỏ nhưng liên miên không dứt. Mặc dù chỉ có hai người đang đánh nhau sống chết nhưng lại huyễn hóa ra vô số bóng người quay cuồng thành một đoàn.
"Choang." Sau một tiếng vang nhỏ, hai người lui về phía sau tách ra, khuôn mặt Diệp Bạch Phi vốn trắng bệch đột nhiên đỏ bừng, sau khi thối lui hơn bảy bước vẫn phải lộn nhào một cái rơi lên mặt đất. Khi ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên thì chỉ thấy thân thể hắn tung bay phiêu hốt, sau khi rời khỏi sáu bảy trượng thì đột nhiên một tiếng cười to:" Ba chiêu đã qua, hôm nay giao thủ với Diệp huynh rất là thống khoái, tiểu đệ lại có chuyện quan trọng, không phụng bồi tiếp được, sau này còn gặp lại. Ha ha ha." Vừa nói, thân thể giống như lưu tinh chập chờn xa xa biến mất.
Diệp Bạch Phi hừ lạnh một tiếng:"Cuộc chiến hôm nay, không chết không thôi. Chạy đi đâu." Hắn muốn nhổm người đuổi theo, đột nhiên biến sắc, ngừng lại, khuôn mặt vốn trắng bạch như cương thi đột nhiên trở nên đỏ hơn cả cái dây lưng bên hông.
Vừa mới cất bước, dây lưng bên hông đột nhiên tuột ra, cái quần thẳng tụt thẳng xuống, nếu không phản ứng nhanh, kịp thời lấy tay nắm lại thì chỉ sợ đêm nay, tại Thừa Thiên thành sẽ chứng kiến một màn chạy lõa thể.
Nếu như lúc này Lăng Thiên chưa đi, lại chứng kiến cảnh này của Diệp Bạch Phi thì hai người chắc chắn sẽ kết hạ thù oán vĩnh viễn không thể hóa giải. Vì nam tử hán, thà chết chứ không chịu nhục, cho nên Lăng Thiên lựa chọn mau tránh đi.
Diệp Bạch Phi cả người ngây dại.
Đai lưng của mình dĩ nhiên không biết khi nào đã bị Lăng Thiên cắt đứt. Nếu như Lăng Thiên trước khi cắt đai lưng, tiện tay đâm vào đan điền hắn một kiếm thì...
Lăng Thiên trên đường đi tưởng tượng cảnh vị đại sát thủ này lõa thể chạy thì cơ hồ cười ra tiếng. Bình tâm mà nói, Diệp Bạch Phi này võ công thật sự không kém, cho dù có kém Lăng Kiếm thì cũng là không kém là mấy. Chỉ tiếc hắn vận khí bất hảo, dĩ nhiên lại gặp sư phụ Lăng Kiếm là Lăng Thiên. Há lại không bại? Ta là ai, người thắng hắn là Ngọc Mãn Thiên cũng là bại tướng dưới tay ta, bất quá một thân công lực của hắn chỉ sợ còn trên cả Lăng Kiếm, tiếp ba kiếm tám thành công lực của mình mà dĩ nhiên không hộc máu. Nghĩ lại hắn ban đầu hắn tiếp tam trọng kiếm của Ngọc Mãn Thiên không phải là bị trọng thương sao. Tựa hồ có chút kỳ quái, đạo lý tựa hồ nói không thông, hoặc là thời gian gần đây công lực của hắn đã tiến cảnh nhanh chóng a.
Trong tiểu viện của Lăng Thiên, Lăng Thần đang cô độc ngồi dưới giàn nho, áo trắng quần trăng, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh nguyệt quang chiếu rọi phát ra ánh sáng nhu hòa trong khiết. Gió đêm lơ đãng êm ái thổi tà áo trắng tinh của nàng phấp phới, phong tư thư thái đạm nhã.
Nàng cầm một cây ngọc tiêu màu xanh ngọc nhẹ nhàng ghé vào môi, tựa hồ không cố gắng chút nào mà tiếng tiêu ưu mỹ liền du dương vang lên, phiêu phiêu đãng đãng tựa như âm thanh của thiên nhiên. Đúng là khúc " Mai hoa tam lộng" do Lăng Thiên mấy ngày nay vì Lăng Thần mà phổ ra. Tiếng tiêu nọ chứa chất bao tình ý triền miên cùng nỗi tương tư khắc cốt minh tâm đã được thổi ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Quyển 3
Đưa mắt nhìn lại, đứng trước mặt hắn khoảng một trượng là một hắc y nhân, vóc người cao lớn, song mục như điện lạnh lùng chiếu lên mặt mình. Thân thể nhẹ nhàng đứng ở đối diện, rõ ràng thân thể chưa hề cử động nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác phiêu hốt hư ảo không chừng, dĩ nhiên dâng lên một loại cảm giác mờ ảo như trong mộng, hình như hắc y nhân trước mắt này chỉ là một cái bóng hư ảo, tùy thời đều có thể theo gió biến mất.
Lăng Thiên nhìn Bạch y nhân trước mặt, khóe môi không khỏi khẽ nhếch một cái. Người này sắc mặt trắng bạch, trên mặt tựa hồ có có một lớp phấn di động, ánh mắt lại như thị huyết điên cuồng, sát khí nặng nề không kém Lăng Kiếm là mấy. Hai con mắt giống như Cửu U quỷ hỏa, trong bóng đêm âm u mà vẫn rõ ràng. Hắn dùng vải bố trắng trùm đầu, vải bố trắng làm áo, vải bố trắng làm giày, vỏ kiếm trên lưng cũng bằng vải bố trắng nhưng bên hông lại đeo một cái dây đai đỏ như máu. Tuy đang là ban đêm, nhưng ánh mắt Lăng Thiên khác hẳn thường nhân, vẫn không nhìn rõ ràng, đây chính là sau khi tiến vào Nhập vi cảnh giới mà thị giác trở nên tinh tường kinh người, quả nhiên là " Ti hào năng sát, điểm tích vô di".
Trang phục như vậy mà dĩ nhiên cũng học nhân gia làm dạ hành nhân. Lăng Thiên trong lòng thận trọng. Có thể lấy trang phục này mà làm dạ hành nhân, nếu không phải đứa ngốc thì đối với thực lực của chính mình có lòng tin tuyệt đối. Mà Bạch y nhân trước mắt này nhìn qua rõ ràng không giống như là đứa ngốc, như vậy rõ ràng là thuộc về hạng người sau. Đối phương võ công chưa biết thế nào nhưng ít nhất khinh công cũng có chút cao minh. Cũng không dưới đám Lăng Kiếm, Lăng Trì, mà trừ đám môn hạ mình thì khinh công bậc này cũng chỉ có Cố Tịch Nhan dường như mới có. Người này tốc độ cũng cực nhanh thì mới có thể theo dõi được mình mặc dù mình cũng không có toàn lực ứng phó
"Ngươi là ai. Cởi khăn che mặt ra." Bạch y nhân cất lời, bất quá lại không trả lời câu hỏi của Lăng Thiên mà vừa nói vừa vênh mặt hất hàm, ra vẻ sai khiến. Nguồn: http://truyenyy.com
Lăng Thiên không biết nên khóc hay cười mà thở dài:" Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi cho là mình đủ tư cách sao?"
"Có đủ tư cách hay không, ngươi lập tức có thể biết." Từ lúc từ thứ nhất mới ra khỏi miệng, trường kiếm trong tay Bạch y nhân đã đâm ra, đến từ cuối cùng chấm dứt thì đã liên tiếp đâm ra mười bảy kiếm. Kiếm quang sắc bén tựa hồ đem không khí cắt thành từng khối từng khối, bay vòng quanh Lăng Thiên không ngừng tiến công.
Lăng Thiên thân thể như tung bay trong gió, nhẹ nhàng né tránh. Kiếm quang của Bạch y nhân kín đáo nghiêm mật lại cấp tập như mưa rào nhưng kiếm thế dĩ nhiên một kiếm cũng không đâm trúng trên người hắn. Thậm chí ngay cả một mảnh tay áo cũng không đụng tới được.
Bạch y nhân thu trường kiếm lại, nhảy lùi ra sau ba trượng đối mặt với Lăng Thiên. Trong mắt không che dấu được vẻ tán thưởng:" Hảo võ công, hảo thân pháp, khinh công cực kỳ cao minh. Ngươi là người của Đệ Nhất Lâu sao? Rất tốt."
Lăng Thiên trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng lắc đầu:" Không phải. Ta không phải là người của Đệ Nhất Lâu. Kiếm đoạn phong vân. Kim Diệp Bạch Phi; ta là Diệp Bạch Phi."
Bạch y nhân ngẩn ra đột nhiên cười ha ha. Khuôn mặt lạnh như băng cười tựa hồ như lâu lắm chưa được cười qua. "Nguyên lai ngươi đã nhìn ra lai lịch của ta. Không sai. Ta chính là Diệp Bạch Phi. Có thể giết chết bất luận kẻ nào, Diệp Bạch Phi."
Lăng Thiên sớm đã nghe Lăng Kiếm nhắc tới người này. Mấy năm gần đây, trên giang hồ xuất hiện một sát thủ thần bí độc lai độc vãng, lãnh huyết vô tình. Mỗi lần sau khi giết người đều lưu lại trên mặt người chết một phiến lá cây bằng hoàng kim. Mà tên sát thủ này là Diệp Bạch Phi. Hôm nay vừa thấy người này, Lăng Thiên căn cứ vào lời Lăng Kiếm kể mà nhất thời nhận ra hắn.
"Giết chết bất luận kẻ nào... Diệp huynh tựa hồ không đủ tư cách nói những lời này."Lăng Thiên đứng thẳng khẽ cười nói.
"N nói cái gì." trong ánh mắt Diệp Bạch Phi đầy vẻ bạo lệ.
"Sáu tháng trước, Diệp huynh tiếp nhận một sinh ý. Mục tiêu là thiên hạ đệ nhất ẩn tông Ngọc Gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu. Tại hạ thật không không thể không bội phục Diệp huynh." Lăng Thiên phảng phất đang nói một chuyện phi thường bình thường nhưng nội dung lại cực kỳ kinh người.
"Ngươi còn biết gì nữa?" Diệp Bạch Phi trong ánh mắt vẻ bạo lệ càng tăng lên." Cũng không có gì, nhân vật thứ ba của Ngọc Gia Ngọc Mãn Thiên đã ra tay chặn lại, kết quả cuối cùng, hắn bị trúng bảy kiếm của ngươi, ngươi dù chưa thể ám sát thành công nhưng cũng toàn thân trở ra..." Lăng Thiên nói đến đây thì có vẻ vẫn chưa hết lời.
"Ngươi biết cũng không ít." vẻ bạo lệ trong ánh mắt Diệp Bạch Phi thu liễm một chút.
"Cái này cũng chưa tính là gì, ta còn biết, kết quả trận chiến, Ngọc Mãn Thiên quả thật là trúng bảy kiếm, bất quá đều là vết thương ngoài da thịt mà ngươi lại bởi vì tiếp hắn tam trọng kiếm mà bị nội thương nghiêm trọng, nên tính là bại hay không? Ha ha." Lăng Thiên khẽ cười nói.
"Ngươi thật sự là biết rất nhiều, chỉ là ngươi có biết ta bây giờ muốn giết ai hay không." vẻ bạo lệ trong ánh mắt Diệp Bạch Phi lại thu liễm thêm một chút.
"Diệp huynh lần này đến là muốn giết ai, tiểu đệ cũng có chút hứng thú ?" Lăng Thiên nói.
"Ha ha, người bây giờ ta muốn giết tự nhiên là ngươi." Diệp Bạch Phi vẻ bạo lệ trong ánh mắt hoàn toàn thu liễm, hoàn toàn khôi phục vẻ lạnh như băng, đôi chân dùng sức, thân thể bay vọt lên trời, thẳng tắp lên tới năm trượng, trường kiếm chỉ lên trời rồi đột nhiên đầu dưới chân trên, đâm thẳng xuống.
Kiếm quang sáng chói như ánh ngọc, phảng phất như đem cả ngân hà dẫn xuống, đầy trời tinh quang tụ tập trên thân trường kiếm. Bạch y nhân Diệp Bạch Phi cả người được kiếm quang bao bọc trong đó, cả thân thể trên dưới liền như thế hàm chứa hơn một ngàn thanh trường kiếm, quang mang chói mắt. Kiếm thế giống như hư giống như thực, tập trung vào Lăng Thiên.
"Quả nhiên nổi danh là hạ vô hư sĩ." Hai mắt Lăng Thiên nằm sau mặt nạ thoáng co rụt lại, trên mặt nổi lên vẻ tán thưởng, đây chính là một kiếm uy lực lớn nhất của Diệp Bạch Phi, "Trảm phong toái vân".
"Hãy bớt sàm ngôn đi, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi, để mạng lại." Diệp Bạch Phi kiếm thế phát khởi.
Vẻ tán thưởng trên mặt Lăng Thiên thu lại: "Ta đang có chuyện quan trọng, không thể bồi Diệp huynh được lâu, chỉ có thể bồi Diệp huynh được ba hiệp" ngữ khí chợt chuyển thành lành lạnh "nhưng trong ba chiêu này, sanh tử do mệnh, phú quý tại thiên." Lăng Thiên ra vẻ khiêm nhường, nhưng hàm ý thì rất rõ, chỉ cần ba chiêu tất nhiên có thể thắng được Diệp Bạch Phi.
Diệp Bạch Phi lạnh lùng cười:" Hảo hảo hảo, xem ngươi ba chiêu thắng ta, hay là ta ba chiêu giết ngươi?" Rồi không đáp lời, toàn lực phát động kiếm thức, chém tới Lăng Thiên.
Lăng Thiên cũng không chậm trễ, vung tay đón tiếp, trong tay đã cầm một thanh đoản kiếm. Giống như phù du đâm đầu vào lửa, dĩ nhiên thẳng tắp bay thẳng vào trong kiếm quang của Diệp Bạch Phi.
Giữa không trung chợt vang lên âm thanh "đinh đinh đinh" rất nhỏ nhưng liên miên không dứt. Mặc dù chỉ có hai người đang đánh nhau sống chết nhưng lại huyễn hóa ra vô số bóng người quay cuồng thành một đoàn.
"Choang." Sau một tiếng vang nhỏ, hai người lui về phía sau tách ra, khuôn mặt Diệp Bạch Phi vốn trắng bệch đột nhiên đỏ bừng, sau khi thối lui hơn bảy bước vẫn phải lộn nhào một cái rơi lên mặt đất. Khi ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên thì chỉ thấy thân thể hắn tung bay phiêu hốt, sau khi rời khỏi sáu bảy trượng thì đột nhiên một tiếng cười to:" Ba chiêu đã qua, hôm nay giao thủ với Diệp huynh rất là thống khoái, tiểu đệ lại có chuyện quan trọng, không phụng bồi tiếp được, sau này còn gặp lại. Ha ha ha." Vừa nói, thân thể giống như lưu tinh chập chờn xa xa biến mất.
Diệp Bạch Phi hừ lạnh một tiếng:"Cuộc chiến hôm nay, không chết không thôi. Chạy đi đâu." Hắn muốn nhổm người đuổi theo, đột nhiên biến sắc, ngừng lại, khuôn mặt vốn trắng bạch như cương thi đột nhiên trở nên đỏ hơn cả cái dây lưng bên hông.
Vừa mới cất bước, dây lưng bên hông đột nhiên tuột ra, cái quần thẳng tụt thẳng xuống, nếu không phản ứng nhanh, kịp thời lấy tay nắm lại thì chỉ sợ đêm nay, tại Thừa Thiên thành sẽ chứng kiến một màn chạy lõa thể.
Nếu như lúc này Lăng Thiên chưa đi, lại chứng kiến cảnh này của Diệp Bạch Phi thì hai người chắc chắn sẽ kết hạ thù oán vĩnh viễn không thể hóa giải. Vì nam tử hán, thà chết chứ không chịu nhục, cho nên Lăng Thiên lựa chọn mau tránh đi.
Diệp Bạch Phi cả người ngây dại.
Đai lưng của mình dĩ nhiên không biết khi nào đã bị Lăng Thiên cắt đứt. Nếu như Lăng Thiên trước khi cắt đai lưng, tiện tay đâm vào đan điền hắn một kiếm thì...
Lăng Thiên trên đường đi tưởng tượng cảnh vị đại sát thủ này lõa thể chạy thì cơ hồ cười ra tiếng. Bình tâm mà nói, Diệp Bạch Phi này võ công thật sự không kém, cho dù có kém Lăng Kiếm thì cũng là không kém là mấy. Chỉ tiếc hắn vận khí bất hảo, dĩ nhiên lại gặp sư phụ Lăng Kiếm là Lăng Thiên. Há lại không bại? Ta là ai, người thắng hắn là Ngọc Mãn Thiên cũng là bại tướng dưới tay ta, bất quá một thân công lực của hắn chỉ sợ còn trên cả Lăng Kiếm, tiếp ba kiếm tám thành công lực của mình mà dĩ nhiên không hộc máu. Nghĩ lại hắn ban đầu hắn tiếp tam trọng kiếm của Ngọc Mãn Thiên không phải là bị trọng thương sao. Tựa hồ có chút kỳ quái, đạo lý tựa hồ nói không thông, hoặc là thời gian gần đây công lực của hắn đã tiến cảnh nhanh chóng a.
Trong tiểu viện của Lăng Thiên, Lăng Thần đang cô độc ngồi dưới giàn nho, áo trắng quần trăng, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh nguyệt quang chiếu rọi phát ra ánh sáng nhu hòa trong khiết. Gió đêm lơ đãng êm ái thổi tà áo trắng tinh của nàng phấp phới, phong tư thư thái đạm nhã.
Nàng cầm một cây ngọc tiêu màu xanh ngọc nhẹ nhàng ghé vào môi, tựa hồ không cố gắng chút nào mà tiếng tiêu ưu mỹ liền du dương vang lên, phiêu phiêu đãng đãng tựa như âm thanh của thiên nhiên. Đúng là khúc " Mai hoa tam lộng" do Lăng Thiên mấy ngày nay vì Lăng Thần mà phổ ra. Tiếng tiêu nọ chứa chất bao tình ý triền miên cùng nỗi tương tư khắc cốt minh tâm đã được thổi ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Quyển 3
/795
|