Đồng tử của Tây Môn Bất Hối co rút lại, trong lòng âm thầm hiểu rõ: "Trách không được Lăng Thiên lại luôn giữ khoảng cách và nhắm thẳng vào phương hướng này chạy trốn. Thì ra là ở chỗ này có mai phục chúng ta chui vào. Người này thật là âm độc cực kỳ! Bất quá hắn quá coi thường chúng ta mà. Thiết Huyết tử sĩ của Tây Môn Thế Gia ta thì mấy người trước mặt có khả năng giết được sao?"
Khổng Viễn Dương cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng! Nơi đây lại có nhiều người bận đồ đỏ chờ mai phục đám người mình. Hơn nữa võ công của mỗi người này đều không kém chút nào cả, ánh mắt lại càng lợi hại nên trong lòng cảm thấy có chút chần chờ. Mặc dù khi động thủ với thực lực siêu cường của mình chưa chắc không thủ thắng được nhưng như vậy sẽ bị tổn hại rất lớn. Như vậy đối với hành động sau này có ảnh hưởng bất lợi vô cùng nên trong lòng có ý lui lại.
Đáng tiếc, đúng vào lúc này thì không biết ai trong đám người bận đồ đỏ kia hét một câu: "Một đám tay sai mà thôi. Mọi người lên đừng để cho bọn họ chạy thoát! Nếu không hậu quả..." Tiếp theo là âm thanh vù vù vang lên không ngừng, trước mặt đám người sát thủ Huyết Sát Các xuất hiện vô số phi đao toát ra ngân quang bay thẳng vào bọn họ. Những sát thủ Huyết Sát Các tuyệt đối không ngờ rằng đối phương trong khi nói chuyện lại ra tay như vậy nên không kịp đề phòng khiến cho một người đứng đầu hàng hóa thành một con nhím. Ngay cả một tiếng rên nhẹ cũng không phát ra nổi đã bị bỏ mạng tại chỗ.
Vài tên sát thủ bên cạnh luống cuống tránh né phi đao nhưng quy củHuyết Sát Các rất nghiêm ngặt. Tuy bị công kích như vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn về Khổng Viễn Dương chờ đợi hắn hạ lệnh tiếp theo nên làm cái gì.
Lửa giận của Khổng Viễn Dương tăng vọt, trong lòng đã hận đám người bận đồ đỏ kia đến tận xương tủy nhưng không rõ thân phận đám người trước mặt và thấy đối phương có thực lực mạnh mẽ như vậy liền muốn lui lại rồi tính kế tiếp. Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì một tên sát thủ bận đồ đen ở phía sau không biết xuất hiện khi nào hô lớn: "Giết sạch đám bận đồ đỏ này..." Vừa nói vừa nhảy ra xung phong tiến về phía trước. Tên sát thủ này có thân pháp cực nhanh, chỉ chớp mắt chỉ còn một bóng lưng trước tầm mắt của Khổng Viễn Dương nên hắn không nhìn thấy được gương mặt. Khi tên sát thủ vừa tiếp cận liền xuất kiếm ra chém rơi đầu một tên bận đồ đỏ làm một tia máu bắn thẳng lên cao từ chiếc cổ cụt kia.
Khổng Viễn Dương không cần suy nghĩ nhiều, hắn chỉ bằng cảm giác đã cho rằng tên thuộc hạ này nói đúng tâm sự của mình nên trong lòng phấn khởi hơn. Đến khi thấy tên bận đồ đỏ kia bị chém đầu một cách dễ dàng như vậy nên hắn cho rằng đám người kia có võ công rất bình thường, chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi. Những lời sắp nói ra liền nuốt ngược vào bụng, hét lớn một tiếng: "Giết! Giết sạch đám chó má này anh em..."
Thấy thủ hạ mình bị người khác giết ngay trước mặt nên Tây Môn Bất Hối giận dữ. Trong lòng hắn suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy vừa rồi đối phương nói cũng có lý. Nên biết là thủ hạ của hắn hiện tại đã ăn vào 'Nhập Thăng Tiên' bí truyền của Tây Môn Thế Gia nên không thể nào sống lâu được. Nếu như thừa cơ hội này hạ thấp lực lượng của đối phương xuống cũng là một chuyện tốt vô cùng. Hơn nữa bản thân mình đã bị lộ diện nên đã cùng với Lăng Gia tạo thành cục diện không chết không thôi. Đành phải dùng kế đơn giản nhất là 'cá chết rách lưới!'
Nghĩ vậy nên hắn vung trường kiếm lên hét lớn: "Giết! Một người cũng không được để lại! Phải bằm thây vạn đoạn..."
Hai bên đều hét lớn lao vào nhau khiến cho bầu không khí quanh đó có vẻ huyết tinh vô cùng. Cả hai bên đều dùng toàn lực, lấy mạng đổi mạng.
Thiết Huyết tử sĩ là một cỗ máy chuyên giết người, tất cả huấn luyện của bọn hắn đều dùng chiêu thức giết chết địch nhân là chính, không một ai dám chống cự. Nhưng sát thủ của Huyết Sát Các chẳng những có võ công cao tuyệt lại còn dùng chiêu đổi mạng nên hai bên chỉ vừa tiếp xúc thôi đã có người
Thiết Huyết tử sĩ đều phải trải qua những cuộc huấn luyện nghiêm khắc, cho dù đầu bị chém xuống cũng không phát ra một chút âm thanh nào cả. Còn Huyết Sát Các lại trầm mặc ít nói, dùng thanh kiếm trong tay để nói chuyện. Hai bên tuy đang đánh nhau kịch liệt thế nhưng ngoại trừ những tiếng kim loại vang lên khi đao kiếm chạm nhau thì không còn một chút âm thanh nào cả. Mỗi người đều trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi đánh nhau liều mạng nhưng tất cả lại giống như những tên trộm: Không phát ra một âm thanh nào cả.
Bực chiến đấu như vậy quả thật là rất hiếm thấy.
Hai bên hỗn chiến với nhau nhưng không một ai phát hiện hai tên bận đồ đỏ và một tên bận đồ đen âm thầm rời khỏi vòng chiến, biến mất trong bóng đêm.
Lăng Thiên cùng với Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần nằm ở trên đỉnh phòng nhìn bên dưới chém giết như xem kịch. Đột nhiên Lăng Thiên phát ra âm thanh 'cục cục' như tiếng chim kêu ban đêm. Sau khi âm thanh phát ra thì xung quanh có mấy bóng người xuất hiện. Hai người bận đồ đen và bốn người bận đồ đỏ di chuyển lại nằm bên cạnh Lăng Thiên nhìn vòng chiến bên dưới.
"Thật sự là rất kịch liệt đó nha!" Lăng Thiên phát ra một tiếng cảm thán như trong lòng đang ngổn ngang trăm cảm xúc. "Những người này không oán không cừu mà lại giết chóc thảm thiết như vậy. Thật sự là thế sự vô thường mà. Đáng tiếc đáng tiếc..."
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan che miệng cười đến nỗi hai bờ vai run rẩy không ngừng, trong đầu thầm nghĩ không biết là ai khởi xướng chuyện này đây? Tuy rất muốn cười nhưng cố gắng kìm nén lại có vẻ rất khổ cực.
Hai người bận đồ đỏ đi đến chọc phá Khổng Viễn Dương là Lăng Kiếm và Lăng Trì. Mà hai người còn lại lẫn trong Thiết Huyết tử sĩ chính là Lăng Phong và Lăng Vân. Còn người lãn trong Huyết Sát Các là Lăng Điện. Với khinh công của họ muốn thoát ra ngoài là một việc không khó gì. Chỉ có Lăng Lôi khi nghe được hành động lần này của Lăng Thiên liền chạy đến. Khi nghe được Lăng Thiên nói vậy cũng phải che miệng cười trộm vài tiếng, vui vẻ vô cùng.
Lăng Thiên nói tiếp: "Sáu người các ngươi phải ghi nhớ thủ pháp giết người của Huyết Sát Các, sau đó ta lại truyền cho các ngươi thêm một chút nữa để sau này khi dùng kiếm chiêu nếu có th quán thông được sẽ có lợi
Sáu người chăm chú nhìn vào trận chiến bên dưới. Chỉ thấy kiếm chiêu của sát thủ Huyết Sát Các không phức tạp chút nào nhưng mỗi một kiếm đều rất dứt khoát. Mặc dù kiếm chiêu còn có chút không trôi chảy khiến cho bọn họ không thể sử dụng thoải mái nhưng mỗi một kiếm xuất ra đều rất ác liệt nên đền bù lại khuyết điểm đó. Hơn nữa phần lớn thời gian đều trốn tránh địch nhân nhưng chỉ cần xuất kiếm ra sẽ khiến cho đối phương không chết cũng bị thương. Quả thật rất tàn nhẫn, một kiếm có đi không về.
Lăng Thiên chậm rãi nói: "Ta truyền cho các ngươi chính là kiếm chiêu và kiếm ý nhưng con đường huấn luyện của Huyết Sát Các hoàn toàn khác ta, bọn chúng chỉ cần một kiếm là phải đạt được kết quả. Nếu cùng đánh nhau với các ngươi thì các ngươi sẽ thắng nhưng sợ rằng một chiêu cắn trả trước khi chết cũng khiến cho lưỡng bại câu thương. Chiêu thức như vậy trong thiên hạ này không phải chỉ mình Huyết Sát Các có. Nhưng các ngươi phải hiểu rõ chiêu thức đó để sau này sử dụng đến sẽ có điều bất ngờ!"
Đôi mắt Lăng Kiếm nhìn vào trận chiến dưới sân không chớp mắt: "Hôm nay công tử an bài cuộc chiến của hai nhà này không đơn giản là 'trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi'. Các ngươi phải biết rằng với thực lực chúng ta đối địch với hai nhà cũng có thể nắm chắc phần thắng nhưng như vậy trong các ngươi sẽ có người bị thương, thậm chỉ là bỏ mệnh tại chỗ, hoàn toàn uổng tâm tư công tử dạy dỗ các ngươi. Nếu võ công các ngươi tăng thêm một điểm nữa thì công tử sao lại dùng mấy tên binh tôm tướng tép kia ra cho các ngươi giác ngộ chứ? Công tử chăm sóc các ngươi vậy thì các ngươi phải báo đáp lại như thế nào? Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia thấy các ngươi còn nhỏ tuổi nên cũng có tâm tư yêu thương, không đành xuất thủ nặng tay nhưng các ngươi lại tiện nghi Ngọc Tam Gia, nhiều lần chọc ghẹo hắn thì sao có thể nhận thức rõ tiên thiên cao thủ hiện tại được hả?"
Năm người Lăng Trì cúi đầu thấp xuống, vẻ mặt rất xấu hổ.
Lăng Thiên mìm cười nói: "Những lời này của Lăng Kiếm có hơi quá. Hai nhà này chính là đệ nhất cao thủ Tây Môn Bất Hối của Tây Môn Thế Gia dẫn theo năm mươi tên tử sĩ. Bên còn lại chính là Huyết Sát Các nỗi danh cả đại lục thì có thể là binh tôm tướng tép sao? Nhưng mà tiến cảnh võ công của các ngươi thật sự chậm. Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia chính là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời. Nếu các ngươi có thể học tập được điều gì thì nó rất có ích!"
Những lời này của Lăng Thiên đang khích lệ năm tiểu tử. Thật ra với tốc độ tiến cảnh của năm tiểu tử kia đã có thể nói là thần tốc nhưng Lăng Thiên vẫn không hài lòng chút nào. Tục ngữ có câu 'Trống vang không cần búa tạ gõ' nhưng Lăng Thiên cho rằng câu này không đúng. Trống như vậy phải dùng búa tạ để gõ, nếu không thì sẽ mất đi bản chất vốn có của nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lăng Thiên nhìn vào vòng chiến bên dưới nói nhỏ: "Trận chiến sắp kết thúc rồi. Mọi người chuẩn bị một chút đi."
Giữa sân truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Là một gã sát thủ Huyết Sát Các sau khi giết chết ba Thiết Huyết tử sĩ cũng bị chém ngã xuống đất. Chỉ trong nháy mắt đã hơn mười thanh đại đao chém xuống hóa thành một đống thịt vụn.
Nhân số giữa sân rõ ràng ít hơn rất nhiều. Thiết Huyết tử sĩ còn không đến ba mươi người mà sát thủ của Huyết Sát Các đã có sáu người chết. Trên mặt đất gần như không có một khối thi thể nguyện vẹn nào cả nên có thể thấy được tình trạng chém giết thảm thiết kia. Sát thủ của Huyết Sát Các khi ngã xuống liền bị hơn mười thanh đại đao 'phân giải' thân thể, còn Thiết Huyết tử sĩ ngã xuống liền bị đồng bạn của mình giẫm nát.
Khổng Viễn Dương cùng với Tây Môn Bất Hối đánh với nhau rất kịch liệt. Hai người vốn có thực lực ngang ngửa nhau nên khó có thể phân thắng bại được. Cả hai nhìn thấy người bên mình không ngừng chết làm trong lòng vừa giận vừa sợ, cả hai đều có suy nghĩ như nhau nên liều mạng chém giết, chỉ mong có thể tốc chiến tốc thắng, giải quyết đối phương để còn đi cứu viện bên mình nhưng càng đánh càng khó dứt. Đánh đến hiện tại nên cả hai đều có những vết thương trong người khiến cho máu nhuộm quần áo, tuy vậy nhưng vẫn liều mạng đánh nhau. Nếu nói về sự tàn nhẫn thì Khổng Viễn Dương chiếm thượng phong nhưng võ công của Tây Môn Bất Hối cao hơn hắn một chút nên cục diện cả hai đã thành cục diện không chết không thôi. Không một ai có ý lùi bước cả, trong một thời gian ngắn khó có thể phân thắng bại.
Vốn đám sát thủ này chỉ cần đánh lén, ám sát chỉ sợ rằng không tổn hao một người cũng có thể giải quyết sạch sẽ đối phương, cho dù có tổn thất đi nữa cũng sẽ rất nhỏ! Nhưng những người này đều bị Lăng Kiếm và Lăng Trì dẫn ra đánh nhau trực diện như vậy mà đối phương lại còn nhiều người hơn nữa. Ngay cả có ưu thế về võ công cũng phải chịu thiệt thòi lớn.
Trong lòng Khổng Viễn Dương nôn nóng vô cùng nên không nhịn được nhớ đến Diệp Bạch Phi. Nếu như Diệp Bạch Phi ở chỗ này và hai người liên thủ với nhau thì trận chiến này sớm đã bây giờ có hận có làm gì đi nữa cũng không thay đổi kết quả hiện tại. Chỉ đành trơ mắt nhìn từng thủ hạ ngã xuống bị đám người kia biến thành thịt vụn làm tức muốn hộc máu.
Quyển 3
Khổng Viễn Dương cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng! Nơi đây lại có nhiều người bận đồ đỏ chờ mai phục đám người mình. Hơn nữa võ công của mỗi người này đều không kém chút nào cả, ánh mắt lại càng lợi hại nên trong lòng cảm thấy có chút chần chờ. Mặc dù khi động thủ với thực lực siêu cường của mình chưa chắc không thủ thắng được nhưng như vậy sẽ bị tổn hại rất lớn. Như vậy đối với hành động sau này có ảnh hưởng bất lợi vô cùng nên trong lòng có ý lui lại.
Đáng tiếc, đúng vào lúc này thì không biết ai trong đám người bận đồ đỏ kia hét một câu: "Một đám tay sai mà thôi. Mọi người lên đừng để cho bọn họ chạy thoát! Nếu không hậu quả..." Tiếp theo là âm thanh vù vù vang lên không ngừng, trước mặt đám người sát thủ Huyết Sát Các xuất hiện vô số phi đao toát ra ngân quang bay thẳng vào bọn họ. Những sát thủ Huyết Sát Các tuyệt đối không ngờ rằng đối phương trong khi nói chuyện lại ra tay như vậy nên không kịp đề phòng khiến cho một người đứng đầu hàng hóa thành một con nhím. Ngay cả một tiếng rên nhẹ cũng không phát ra nổi đã bị bỏ mạng tại chỗ.
Vài tên sát thủ bên cạnh luống cuống tránh né phi đao nhưng quy củHuyết Sát Các rất nghiêm ngặt. Tuy bị công kích như vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn về Khổng Viễn Dương chờ đợi hắn hạ lệnh tiếp theo nên làm cái gì.
Lửa giận của Khổng Viễn Dương tăng vọt, trong lòng đã hận đám người bận đồ đỏ kia đến tận xương tủy nhưng không rõ thân phận đám người trước mặt và thấy đối phương có thực lực mạnh mẽ như vậy liền muốn lui lại rồi tính kế tiếp. Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì một tên sát thủ bận đồ đen ở phía sau không biết xuất hiện khi nào hô lớn: "Giết sạch đám bận đồ đỏ này..." Vừa nói vừa nhảy ra xung phong tiến về phía trước. Tên sát thủ này có thân pháp cực nhanh, chỉ chớp mắt chỉ còn một bóng lưng trước tầm mắt của Khổng Viễn Dương nên hắn không nhìn thấy được gương mặt. Khi tên sát thủ vừa tiếp cận liền xuất kiếm ra chém rơi đầu một tên bận đồ đỏ làm một tia máu bắn thẳng lên cao từ chiếc cổ cụt kia.
Khổng Viễn Dương không cần suy nghĩ nhiều, hắn chỉ bằng cảm giác đã cho rằng tên thuộc hạ này nói đúng tâm sự của mình nên trong lòng phấn khởi hơn. Đến khi thấy tên bận đồ đỏ kia bị chém đầu một cách dễ dàng như vậy nên hắn cho rằng đám người kia có võ công rất bình thường, chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi. Những lời sắp nói ra liền nuốt ngược vào bụng, hét lớn một tiếng: "Giết! Giết sạch đám chó má này anh em..."
Thấy thủ hạ mình bị người khác giết ngay trước mặt nên Tây Môn Bất Hối giận dữ. Trong lòng hắn suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy vừa rồi đối phương nói cũng có lý. Nên biết là thủ hạ của hắn hiện tại đã ăn vào 'Nhập Thăng Tiên' bí truyền của Tây Môn Thế Gia nên không thể nào sống lâu được. Nếu như thừa cơ hội này hạ thấp lực lượng của đối phương xuống cũng là một chuyện tốt vô cùng. Hơn nữa bản thân mình đã bị lộ diện nên đã cùng với Lăng Gia tạo thành cục diện không chết không thôi. Đành phải dùng kế đơn giản nhất là 'cá chết rách lưới!'
Nghĩ vậy nên hắn vung trường kiếm lên hét lớn: "Giết! Một người cũng không được để lại! Phải bằm thây vạn đoạn..."
Hai bên đều hét lớn lao vào nhau khiến cho bầu không khí quanh đó có vẻ huyết tinh vô cùng. Cả hai bên đều dùng toàn lực, lấy mạng đổi mạng.
Thiết Huyết tử sĩ là một cỗ máy chuyên giết người, tất cả huấn luyện của bọn hắn đều dùng chiêu thức giết chết địch nhân là chính, không một ai dám chống cự. Nhưng sát thủ của Huyết Sát Các chẳng những có võ công cao tuyệt lại còn dùng chiêu đổi mạng nên hai bên chỉ vừa tiếp xúc thôi đã có người
Thiết Huyết tử sĩ đều phải trải qua những cuộc huấn luyện nghiêm khắc, cho dù đầu bị chém xuống cũng không phát ra một chút âm thanh nào cả. Còn Huyết Sát Các lại trầm mặc ít nói, dùng thanh kiếm trong tay để nói chuyện. Hai bên tuy đang đánh nhau kịch liệt thế nhưng ngoại trừ những tiếng kim loại vang lên khi đao kiếm chạm nhau thì không còn một chút âm thanh nào cả. Mỗi người đều trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi đánh nhau liều mạng nhưng tất cả lại giống như những tên trộm: Không phát ra một âm thanh nào cả.
Bực chiến đấu như vậy quả thật là rất hiếm thấy.
Hai bên hỗn chiến với nhau nhưng không một ai phát hiện hai tên bận đồ đỏ và một tên bận đồ đen âm thầm rời khỏi vòng chiến, biến mất trong bóng đêm.
Lăng Thiên cùng với Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần nằm ở trên đỉnh phòng nhìn bên dưới chém giết như xem kịch. Đột nhiên Lăng Thiên phát ra âm thanh 'cục cục' như tiếng chim kêu ban đêm. Sau khi âm thanh phát ra thì xung quanh có mấy bóng người xuất hiện. Hai người bận đồ đen và bốn người bận đồ đỏ di chuyển lại nằm bên cạnh Lăng Thiên nhìn vòng chiến bên dưới.
"Thật sự là rất kịch liệt đó nha!" Lăng Thiên phát ra một tiếng cảm thán như trong lòng đang ngổn ngang trăm cảm xúc. "Những người này không oán không cừu mà lại giết chóc thảm thiết như vậy. Thật sự là thế sự vô thường mà. Đáng tiếc đáng tiếc..."
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan che miệng cười đến nỗi hai bờ vai run rẩy không ngừng, trong đầu thầm nghĩ không biết là ai khởi xướng chuyện này đây? Tuy rất muốn cười nhưng cố gắng kìm nén lại có vẻ rất khổ cực.
Hai người bận đồ đỏ đi đến chọc phá Khổng Viễn Dương là Lăng Kiếm và Lăng Trì. Mà hai người còn lại lẫn trong Thiết Huyết tử sĩ chính là Lăng Phong và Lăng Vân. Còn người lãn trong Huyết Sát Các là Lăng Điện. Với khinh công của họ muốn thoát ra ngoài là một việc không khó gì. Chỉ có Lăng Lôi khi nghe được hành động lần này của Lăng Thiên liền chạy đến. Khi nghe được Lăng Thiên nói vậy cũng phải che miệng cười trộm vài tiếng, vui vẻ vô cùng.
Lăng Thiên nói tiếp: "Sáu người các ngươi phải ghi nhớ thủ pháp giết người của Huyết Sát Các, sau đó ta lại truyền cho các ngươi thêm một chút nữa để sau này khi dùng kiếm chiêu nếu có th quán thông được sẽ có lợi
Sáu người chăm chú nhìn vào trận chiến bên dưới. Chỉ thấy kiếm chiêu của sát thủ Huyết Sát Các không phức tạp chút nào nhưng mỗi một kiếm đều rất dứt khoát. Mặc dù kiếm chiêu còn có chút không trôi chảy khiến cho bọn họ không thể sử dụng thoải mái nhưng mỗi một kiếm xuất ra đều rất ác liệt nên đền bù lại khuyết điểm đó. Hơn nữa phần lớn thời gian đều trốn tránh địch nhân nhưng chỉ cần xuất kiếm ra sẽ khiến cho đối phương không chết cũng bị thương. Quả thật rất tàn nhẫn, một kiếm có đi không về.
Lăng Thiên chậm rãi nói: "Ta truyền cho các ngươi chính là kiếm chiêu và kiếm ý nhưng con đường huấn luyện của Huyết Sát Các hoàn toàn khác ta, bọn chúng chỉ cần một kiếm là phải đạt được kết quả. Nếu cùng đánh nhau với các ngươi thì các ngươi sẽ thắng nhưng sợ rằng một chiêu cắn trả trước khi chết cũng khiến cho lưỡng bại câu thương. Chiêu thức như vậy trong thiên hạ này không phải chỉ mình Huyết Sát Các có. Nhưng các ngươi phải hiểu rõ chiêu thức đó để sau này sử dụng đến sẽ có điều bất ngờ!"
Đôi mắt Lăng Kiếm nhìn vào trận chiến dưới sân không chớp mắt: "Hôm nay công tử an bài cuộc chiến của hai nhà này không đơn giản là 'trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi'. Các ngươi phải biết rằng với thực lực chúng ta đối địch với hai nhà cũng có thể nắm chắc phần thắng nhưng như vậy trong các ngươi sẽ có người bị thương, thậm chỉ là bỏ mệnh tại chỗ, hoàn toàn uổng tâm tư công tử dạy dỗ các ngươi. Nếu võ công các ngươi tăng thêm một điểm nữa thì công tử sao lại dùng mấy tên binh tôm tướng tép kia ra cho các ngươi giác ngộ chứ? Công tử chăm sóc các ngươi vậy thì các ngươi phải báo đáp lại như thế nào? Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia thấy các ngươi còn nhỏ tuổi nên cũng có tâm tư yêu thương, không đành xuất thủ nặng tay nhưng các ngươi lại tiện nghi Ngọc Tam Gia, nhiều lần chọc ghẹo hắn thì sao có thể nhận thức rõ tiên thiên cao thủ hiện tại được hả?"
Năm người Lăng Trì cúi đầu thấp xuống, vẻ mặt rất xấu hổ.
Lăng Thiên mìm cười nói: "Những lời này của Lăng Kiếm có hơi quá. Hai nhà này chính là đệ nhất cao thủ Tây Môn Bất Hối của Tây Môn Thế Gia dẫn theo năm mươi tên tử sĩ. Bên còn lại chính là Huyết Sát Các nỗi danh cả đại lục thì có thể là binh tôm tướng tép sao? Nhưng mà tiến cảnh võ công của các ngươi thật sự chậm. Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia chính là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời. Nếu các ngươi có thể học tập được điều gì thì nó rất có ích!"
Những lời này của Lăng Thiên đang khích lệ năm tiểu tử. Thật ra với tốc độ tiến cảnh của năm tiểu tử kia đã có thể nói là thần tốc nhưng Lăng Thiên vẫn không hài lòng chút nào. Tục ngữ có câu 'Trống vang không cần búa tạ gõ' nhưng Lăng Thiên cho rằng câu này không đúng. Trống như vậy phải dùng búa tạ để gõ, nếu không thì sẽ mất đi bản chất vốn có của nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lăng Thiên nhìn vào vòng chiến bên dưới nói nhỏ: "Trận chiến sắp kết thúc rồi. Mọi người chuẩn bị một chút đi."
Giữa sân truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Là một gã sát thủ Huyết Sát Các sau khi giết chết ba Thiết Huyết tử sĩ cũng bị chém ngã xuống đất. Chỉ trong nháy mắt đã hơn mười thanh đại đao chém xuống hóa thành một đống thịt vụn.
Nhân số giữa sân rõ ràng ít hơn rất nhiều. Thiết Huyết tử sĩ còn không đến ba mươi người mà sát thủ của Huyết Sát Các đã có sáu người chết. Trên mặt đất gần như không có một khối thi thể nguyện vẹn nào cả nên có thể thấy được tình trạng chém giết thảm thiết kia. Sát thủ của Huyết Sát Các khi ngã xuống liền bị hơn mười thanh đại đao 'phân giải' thân thể, còn Thiết Huyết tử sĩ ngã xuống liền bị đồng bạn của mình giẫm nát.
Khổng Viễn Dương cùng với Tây Môn Bất Hối đánh với nhau rất kịch liệt. Hai người vốn có thực lực ngang ngửa nhau nên khó có thể phân thắng bại được. Cả hai nhìn thấy người bên mình không ngừng chết làm trong lòng vừa giận vừa sợ, cả hai đều có suy nghĩ như nhau nên liều mạng chém giết, chỉ mong có thể tốc chiến tốc thắng, giải quyết đối phương để còn đi cứu viện bên mình nhưng càng đánh càng khó dứt. Đánh đến hiện tại nên cả hai đều có những vết thương trong người khiến cho máu nhuộm quần áo, tuy vậy nhưng vẫn liều mạng đánh nhau. Nếu nói về sự tàn nhẫn thì Khổng Viễn Dương chiếm thượng phong nhưng võ công của Tây Môn Bất Hối cao hơn hắn một chút nên cục diện cả hai đã thành cục diện không chết không thôi. Không một ai có ý lùi bước cả, trong một thời gian ngắn khó có thể phân thắng bại.
Vốn đám sát thủ này chỉ cần đánh lén, ám sát chỉ sợ rằng không tổn hao một người cũng có thể giải quyết sạch sẽ đối phương, cho dù có tổn thất đi nữa cũng sẽ rất nhỏ! Nhưng những người này đều bị Lăng Kiếm và Lăng Trì dẫn ra đánh nhau trực diện như vậy mà đối phương lại còn nhiều người hơn nữa. Ngay cả có ưu thế về võ công cũng phải chịu thiệt thòi lớn.
Trong lòng Khổng Viễn Dương nôn nóng vô cùng nên không nhịn được nhớ đến Diệp Bạch Phi. Nếu như Diệp Bạch Phi ở chỗ này và hai người liên thủ với nhau thì trận chiến này sớm đã bây giờ có hận có làm gì đi nữa cũng không thay đổi kết quả hiện tại. Chỉ đành trơ mắt nhìn từng thủ hạ ngã xuống bị đám người kia biến thành thịt vụn làm tức muốn hộc máu.
Quyển 3
/795
|