Nhưng như thế này có vẻ không ổn. Đồ đã đến tay có đạo lý nào có thể quay về.
Đông Phương Kinh Lôi cười to một tiếng "Ngu huynh cũng mới vừa nói, vật này mặc dù có vẻ là thế gian trân phẩm nhưng lại cũng chưa nhất định có thể lọt vào pháp nhãn của hiền đệ nhưng xin hiền đệ coi đây như là lòng thành của ngu huynh mà nhận. Tục ngữ có nói, ngàn dặm đưa lông vịt, lễ nhẹ mà ý trọng. Vi huynh không phải ở xa ngàn dặm nhưng cái này... Ha ha a." Sau khi nói câu này Đông Phương Kinh Lôi tự mình cũng cảm giác có chút ngắc ngứ. Thiên địa dị bảo như thế mà lại phải chịu sự lãnh đạm thờ ơ như vậy thì thật sự là ngoài dự đoán, không khỏi làm cho Huyết sâm thành hình ủy khuất không ít.
Lăng Thiên lãnh đạm hơi trầm ngâm khẽ cười rồi vui vẻ nói "Vừa rồi Đông Phương huynh nói như thế, nếu tiểu đệ lại không chịu nhận nữa thì có phần bất cận nhân tình. Đông Phương huynh nhiệt thành như vậy, tiểu đệ có giấu diếm ai nhưng cũng không giấu diếm Đông Phương huynh. Vật này quả thật đối với tiểu đệ mà nói cũng có chỗ dùng".
Nghe Lăng Thiên nói như thế, Đông Phương Kinh Lôi bỗng nhiên tinh thần đột chấn nhưng lại thấy Lăng Thiên hai mắt lộ ra thần sắc ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Gia phụ hàng năm xuất chinh vì nước bảo vệ biên cương. Chinh chiến sa trường thân kinh bách chiến nhiều năm nên trên người không ít vết thương. Thêm vào đó khí hậu phong ẩm khiến cho bệnh tật đầy mình, thân là con Lăng Thiên trong tâm vẫn ưu phiền không thôi. Đông Phương huynh đưa đến Huyết sâm đã thành hình là thuần dương chi vật, mặc dù không thể phục dùng trực tiếp nhưng nếu tỉ mỉ dùng hảo tửu ngâm thành rượu thuốc thì thiết nghĩ bệnh thống của gia phụ cũng có chút giảm bớt. Tiểu đệ có một một bí phương nếu có thể đem chút Huyết sâm phơi khô nghiền thành bột rồi chế thành thuốc dán thì có tác dụng lớn trong việc phòng phong thấp. Lăng Thiên thay mặt gia phụ tạ ơn!" Lăng Thiên khi nói tỏ vẻ chân tình lưu lộ, cảm khái vạn thiên. Sau khi nói hết thì thực sự đứng dậy vái một cái, thái độ thực sự là vạn phần thành khẩn.
Nhưng Đông Phương Kinh Lôi lại như muốn phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên địa linh khí, tuyệt thế kỳ dược như thế mà ngươi lại muốn cầm đi ngâm rượu cùng chế làm thuốc dán ngoài da! Ta cho ngươi hãn thế linh dược là do ngươi muốn, nay ngươi lại muốn biến thành dược liệu trị phong thấp, sau đó ngươi cúi đầu tạ ơn. Đông Phương Kinh Lôi thân hình vẫn ung dung nhưng trên khuôn mặt tuấn tú cuối cùng không khống chế nổi, nét mặt biến hóa vài lần. Nếu không cố kỵ thân phận của Lăng Thiên thì Đông Phương Kinh Lôi thật không thể nuốt ngụm oán khí này xuống, vài lần hắn tựa hồ muốn vung quyền lên đánh! Không chịu đựng được, sau khi nói khách sáo vài câu, Đông Phương Kinh Lôi lập tức vội vã cáo từ chật vật mà đi.
Lăng Thiên khí độ nhàn nhã không nóng không lạnh tiễn khách ra cửa. Sau khi tiễn Đông Phương Kinh Lôi lên ngựa, Lăng Thiên đang mạnh mẽ giả bộ trầm ổn bỗng nhiên nhảy cẫng lên, đứng tại chỗ nhảy cao đến hơn hai trượng rồi như bị lửa đốt mông chạy vù về tiểu viện. Hai gã hộ vệ canh giữ ở cửa giương mắt nhìn, công tử gia bị sao vậy. Vừa có vẻ đau khổ lại vừa cực kỳ cao hứng. Rốt cục là vui hay buồn đây a!?
Về đến nơi thấy Ngọc Băng Nhan cùng Lăng Thần hai nữ nhân đang thấp tiếng cười nói đi về phía tiểu viện của Lăng Thiên. Lăng Thiên hưng phấn cười ha ha một tiếng rồi vọt tới mạnh mẽ đem hai nữ nhân ôm vào trong ngực, mềm mại ấm áp, mùi thơm đầy lòng. Cả người bỗng nhiên sảng khoái không nói nên lời, đột nhiên hắn dùng lực ôm chặt rồi xoát một cái, nhảy qua tường vào tiểu viện.
Hai nữ nhân bất ngờ không kịp đề phòng bỗng nhiên kêu lên sợ hãi. Bốn cái ngọc thủ bỗng nhiên nhằm trên người Lăng Thiên đánh loạn lên.
"Tiểu tử kia, nhanh thả chất nữ của ta ra! Giữa đámđông thế này mà cô nam quả nữ ôm nhau thì còn thể thống gì nữa! Chẳng lẽ không biết Ngọc Gia ta là nho nhã thế gia mà phóng túng như vậy". Một tiếng hống như xé gió truyền đến, chính là thanh âm của Ngọc Tam Gia. Chỉ thấy trên mặt hắn chánh khí lẫm nhiên, oán khí đầy mình, giống như chịu nhiều đại khuất nhục.
Lăng Thiên không làm sao được thả hai nữ nhân ra, vẻ mặt buồn bực gãi gãi đầu. Ngọc Mãn Thiên từ khi nào lại bỗng nhiên biến thành vệ đạo sĩ lão học cứu mà mấy lời đầy chính nghĩa nọ lại thực sự từ miệng hắn phát ra. Đột nhiên hắn phát giác ra dư hương còn trong tay. Mới vừa rồi ôm hai nữ nhân chưa phát giác ra. Sau khi thả ra xoay mình mới phát hiện ra trên hai bàn tay lại có hai loại mùi thơm hoàn toàn không đồng nhất.
Mùi thơm của cơ thể thuộc về Lăng Thần là thiên nhiên bách hợp còn thuộc về Ngọc Băng Nhan là u lan lãnh đạm thanh nhã. Tại một khắc này lại thanh tích như thế Lăng Thiên vẻ mặt mê say không nhẫn nại được đưa hai tay lên mũi ngửi hít thật sâu hai cái. Hai mắt con mắt tà tà liếc nhìn nhị nữ.
Lăng Thần mặt cười như hoa có chút thẹn thùng. Được người trong tim sủng ái nên trong lòng như có mật ngọt nhưng Ngọc Băng Nhan lại không vậy. Nàng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, trước mặt tam thúc nhà mình lại bị một một nam tử mạnh mẽ ôm vào trong lòng thì bỗng nhiên mặt đỏ bừng xấu hổ tới mức tay chân lúng túng không biết để vào đâu. Nàng đỏ mặt cúi thấp đầu nhìn Lăng Thiên thì lại thấy hắn đem bàn tay mới ôm mình đưa lên mũi ngửi tới ngửi lui với vẻ mặt say mê. Nàng không nhẫn nại nổi quay mặt đi, cúi đầu tàn nhẫn dậm mạnh hai chân. Ngay cả hai cái lổ tai nhỏ cũng đỏ hồng lên.
Ngọc Mãn Thiên khí thế hung hung chạy đến ma quyền lau chưởng mà nói: " Lăng Thiên! Ngươi là một gã tiểu bạch kiểm. Tam gia đã không thể tha cho ngươi mà nay lại cư nhiên có dũng khí đùa giỡn cháu ta! Tam gia ta sẽ không tha cho ngươi"
Lúc đấu giá hội tổ chức. Ngọc Tam Gia nho nhã đối với kỳ trân dị bảo tất nhiên là không có nửa điểm hứng thú nên sớm bỏ ra ngoài thành. Nào biết đau khổ chờ đến gần giờ ngọ mà vẫn không thấy tăm hơi Lăng Kiếm cùng năm tiểu tử kia đâu! Hắn ấm ức quay về Mính Yên Lâu mới biết chính mình vừa bỏ qua trò hay khiến trong lòng cực kỳ buồn bực.
Lúc này Ngọc Băng Nhan lại làm ầm ĩ đòi đến Lăng Gia mà Ngọc Mãn Thiên trong lòng cũng đang mong như vậy nên liền hộ tống chất nữ một đường đến đến Lăng Gia. Một đường tính toán sao mới có thể làm cho Tiểu Bạch kiểm nọ hảo hảo đánh một trận với mình. Cho dù không đánh thì cũng phải kiếm hảo tửu uống một trận. Nào biết mới vừa đến cửa Lăng Phủ, cơ hội Ngọc Tam Gia chờ đợi từ lâu đã được lão thiên ban thưởng!
Không quản chuyện hai người các ngươi cùng vui vẻ, Tam gia ta không nói về cái này. Dù sao cũng là tìm lý do để đánh trước rồi hẵng nói sau.
Lăng Thiên cười khổ lắc ầu, tâm tư Ngọc Mãn Thiên như thế nào hắn há có thể không biết. Nhưng ngay lúc này thật sự không phải là thời cơ tốt nhất để đánh. Trong phòng còn có một gốc Huyết sâm thành hình đang chờ mình nghiệm thu, ngoài ra còn có một đống linh dược cùng hai Chu băng tinh hỏa liên đang chờ biến thành Đại hoàn đan. Chính mình cùng Lăng Thần Lăng Kiếm và còn có năm tiểu tử kia đang muốn gia tăng thực lực, Ngọc Băng Nhan với Huyền Âm thần mạch đang chờ hóa giải! Như thế nào lại xuất hiện một một Ngọc Mãn Thiên chờ đánh với mình.
"Có phải Tam gia thực sự muốn đánh một trận không. Cứ nói thẳng ra đi" Lăng Thiên không kiên nhẫn nói.
Ngọc Mãn Thiên hai mắt phát sáng "Thông minh! Tiểu Bạch kiểm, Tam gia ta chính là có ý tứ này."
"Vậy thì cứ sảng khoái phóng lại đây, cứ đứng đó lải nhải nói xiên nói xẹo cái gì" Ngoài dự đoán của Ngọc Mãn Thiên, Lăng Thiên so với hắn nghĩ lại còn có vẻ máu chiến hơn! Nói chưa dứt đã ra thủ thế mời chiến. Ngọc Mãn Thiên trong lòng nghĩ sớm biết tiểu tử này cũng là một gã thích đánh nhau đến cuồng thì Tam gia ta đã sớm thượng môn đến hai mươi lần, hà cứ phải bị đám tiểu vương bát đản kia chà đạp.
Rống lên một tiếng như xé gió, Ngọc Mãn Thiên chiến ý cuồng thăng sải bước đi đến, cứ mỗi một bước đi, mọi người đều cảm giác được mặt đất dưới chân đều bị rung động mà Ngọc Mãn Thiên lúc này nhìn như một tòa núi lớn mang theo khí thế cao lớn nguy nga đè tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Lăng Thiên hai mắt khép hờ, hắn có chủ ý tốc chiến tốc thắng, không có hứng thú theo Ngọc Mãn Thiên dây dưa nên sau một tiếng hú xé gió phá không thân thể Lăng Thiên nhẹ như lông vũ bay lên.
Ngọc Mãn Thiên khí thế đang súc tích theo từng bước đi, chỉ cần tiến thêm một bước thì có thể tích súc đến đỉnh phong, khi đó chính là cơ hội ra tay tốt nhất! Xuất thủ một kích nhất định là kinh thiên động địa. Hắn hiểu rõ thực lực của Lăng Thiên rõ ràng là không dưới mình, cũng không phải năm tiểu tử kia có thể so sánh với nên hiển nhiên là không hạ thủ lưu tìnhkhi giao thủ với năm tiểu tử mà thực sự là toàn lực ứng phó!
Nào biết ngay lúc sắp muốn bước lên một bước cũng là bước tối quan trọng thì trong nháy mắt trước mắt đột nhiên mất đi thân ảnh đối thủ. Khí thế đang đến như cầu vồng bỗng nhiên gặp trở ngại, khí thế đang như núi đổ mạnh mẽ đại công kích vào khoảng không.
Lăng Thiên đầu dưới chân trên, toàn thân xoay tròn từ trên trời đánh xuống, song oánh bạch thủ chưởng mang theo khí thế như di sơn bài hải ầm ầm đánh tới! Khoảng cách chỉ còn cách đỉnh đầu Ngọc Mãn Thiên có ba trượng, kình phong mạnh mẽ đã làm cho tay áo Ngọc Mãn Thiên kịch liệt tung bay phát ra âm thanh phần phật. Râu tóc bay tán loạn mà cát bụi trên mặt đất cũng giống như suối chảy hướng lên không trung cấp bách tụ tập lại.
Tiên hạ thủ vi cường!
Một chiêu này đã chặt đứt khí thế của Ngọc Mãn Thiên, phong tỏa tất cả đường tránh của Ngọc Mãn Thiên, chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
Tuy nhiên thân là cao thủ cấp tiên thiên, Ngọc Mãn Thiên cũng không chút bối rối, liều mạng cũng có học vấn liều mạng, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng khiến trong không trung như nổi lên tiếng sét đánh: "Đến đây đi". Hắn vận công ra song chưởng, thân thể to lớn không lẩn tránh mà như đạn pháo bắn lên cao khoảng hơn hai trượng, song chưởng theo một lộ tuyến quỷ dị nghênh đón song chưởng của Lăng Thiên.
Chính là Ngọc Gia tuyệt học Thác Thiên tam chưởng!
"Ầm!" một tiếng nổ như sét đánh vang lên, bụi đất bị hất lên cao tới năm sáu trượng. Ngọc Băng Nhan cảm giác như cả Lăng Phủ cùng bị chấn động một cái. Lổ tai đau nhức rồi bỗng nhiên ù ù cảm giác choáng váng hoa mắt chóng mặt. Lăng Thần lặng lẽ vươn ngọc thủ nắm lấy tay Ngọc Băng Nhan, một luồng nội lực nhu hòa truyền qua khiến Ngọc Băng Nhan cảm giác tinh thần phấn chấn, hơi thở thông thoáng mất đi cảm giác khó chịu không nhịn được cảm kích nhìn Lăng Thần cười cười.
Hai người bốn chưởng giao kích, Ngọc Mãn Thiên như một viên đạn rơi xuống, hai chân ầm ầm đạp lên mặt đất. Gạch đá trên mặt đất vỡ tung nát bấy bắn ra bốn phía mà hai chân Ngọc Mãn Thiên lấy mắt thường có thể nhìn thấy đang ngập sâu vào trong lòng đất tới tận đầu gối. Ngọc Tam Gia rống to một tiếng, vận công vào hai chân nhảy ra. Bùn đất liền như nham thạch nóng chảy theo đó phun ra mà trên mặt đấtxuất hiện hai cái hố lớn.
Ngọc Mãn Thiên dùng nội lực quán chú nên toàn thân cứng rắn như tinh cương, Lăng Thiên từ trên đánh xuống lại giống như đóng cọc, đem hắn như đóng đinh vào mặt đất.
Một chiêu này đều đã thể hiện được chỗ cao minh của song phương. Lăng Thiên cao minh khác thường ở chỗ có thể phá được khí thế đang súc tích của Ngọc Mãn Thiên đồng thời phong tỏa khiến Ngọc Mãn Thiên gần như mất đi không gian di chuyển mà chiếm được tiên cơ. Nếu như Ngọc Mãn Thiên ngay lúc đó vẫn đứng trên mặt đất đón đỡ một chưởng kinh thiên của Lăng Thiên thì có thể nói thắng bại đã phân, tuyệt không như bây giờ. Nhưng Ngọc Tam Gia kinh nghiệm quả nhiên là lão Đại, lấy kỳ thân chi nhân cứng rắn như sắt mà nhảy cao hai trượng, nhân cơ hội chưởng kình của Lăng Thiên đồng dạng chưa súc tích đến đỉnh phong mà liều mạng đỡ một kích, thậm chí còn có dư địa lùi xuống. Mặc dù vẫn có chút thiệt thòi nhưng đại khái lại tạo thành cục diện không thắng không bại.
Quyển 4
Đông Phương Kinh Lôi cười to một tiếng "Ngu huynh cũng mới vừa nói, vật này mặc dù có vẻ là thế gian trân phẩm nhưng lại cũng chưa nhất định có thể lọt vào pháp nhãn của hiền đệ nhưng xin hiền đệ coi đây như là lòng thành của ngu huynh mà nhận. Tục ngữ có nói, ngàn dặm đưa lông vịt, lễ nhẹ mà ý trọng. Vi huynh không phải ở xa ngàn dặm nhưng cái này... Ha ha a." Sau khi nói câu này Đông Phương Kinh Lôi tự mình cũng cảm giác có chút ngắc ngứ. Thiên địa dị bảo như thế mà lại phải chịu sự lãnh đạm thờ ơ như vậy thì thật sự là ngoài dự đoán, không khỏi làm cho Huyết sâm thành hình ủy khuất không ít.
Lăng Thiên lãnh đạm hơi trầm ngâm khẽ cười rồi vui vẻ nói "Vừa rồi Đông Phương huynh nói như thế, nếu tiểu đệ lại không chịu nhận nữa thì có phần bất cận nhân tình. Đông Phương huynh nhiệt thành như vậy, tiểu đệ có giấu diếm ai nhưng cũng không giấu diếm Đông Phương huynh. Vật này quả thật đối với tiểu đệ mà nói cũng có chỗ dùng".
Nghe Lăng Thiên nói như thế, Đông Phương Kinh Lôi bỗng nhiên tinh thần đột chấn nhưng lại thấy Lăng Thiên hai mắt lộ ra thần sắc ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Gia phụ hàng năm xuất chinh vì nước bảo vệ biên cương. Chinh chiến sa trường thân kinh bách chiến nhiều năm nên trên người không ít vết thương. Thêm vào đó khí hậu phong ẩm khiến cho bệnh tật đầy mình, thân là con Lăng Thiên trong tâm vẫn ưu phiền không thôi. Đông Phương huynh đưa đến Huyết sâm đã thành hình là thuần dương chi vật, mặc dù không thể phục dùng trực tiếp nhưng nếu tỉ mỉ dùng hảo tửu ngâm thành rượu thuốc thì thiết nghĩ bệnh thống của gia phụ cũng có chút giảm bớt. Tiểu đệ có một một bí phương nếu có thể đem chút Huyết sâm phơi khô nghiền thành bột rồi chế thành thuốc dán thì có tác dụng lớn trong việc phòng phong thấp. Lăng Thiên thay mặt gia phụ tạ ơn!" Lăng Thiên khi nói tỏ vẻ chân tình lưu lộ, cảm khái vạn thiên. Sau khi nói hết thì thực sự đứng dậy vái một cái, thái độ thực sự là vạn phần thành khẩn.
Nhưng Đông Phương Kinh Lôi lại như muốn phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên địa linh khí, tuyệt thế kỳ dược như thế mà ngươi lại muốn cầm đi ngâm rượu cùng chế làm thuốc dán ngoài da! Ta cho ngươi hãn thế linh dược là do ngươi muốn, nay ngươi lại muốn biến thành dược liệu trị phong thấp, sau đó ngươi cúi đầu tạ ơn. Đông Phương Kinh Lôi thân hình vẫn ung dung nhưng trên khuôn mặt tuấn tú cuối cùng không khống chế nổi, nét mặt biến hóa vài lần. Nếu không cố kỵ thân phận của Lăng Thiên thì Đông Phương Kinh Lôi thật không thể nuốt ngụm oán khí này xuống, vài lần hắn tựa hồ muốn vung quyền lên đánh! Không chịu đựng được, sau khi nói khách sáo vài câu, Đông Phương Kinh Lôi lập tức vội vã cáo từ chật vật mà đi.
Lăng Thiên khí độ nhàn nhã không nóng không lạnh tiễn khách ra cửa. Sau khi tiễn Đông Phương Kinh Lôi lên ngựa, Lăng Thiên đang mạnh mẽ giả bộ trầm ổn bỗng nhiên nhảy cẫng lên, đứng tại chỗ nhảy cao đến hơn hai trượng rồi như bị lửa đốt mông chạy vù về tiểu viện. Hai gã hộ vệ canh giữ ở cửa giương mắt nhìn, công tử gia bị sao vậy. Vừa có vẻ đau khổ lại vừa cực kỳ cao hứng. Rốt cục là vui hay buồn đây a!?
Về đến nơi thấy Ngọc Băng Nhan cùng Lăng Thần hai nữ nhân đang thấp tiếng cười nói đi về phía tiểu viện của Lăng Thiên. Lăng Thiên hưng phấn cười ha ha một tiếng rồi vọt tới mạnh mẽ đem hai nữ nhân ôm vào trong ngực, mềm mại ấm áp, mùi thơm đầy lòng. Cả người bỗng nhiên sảng khoái không nói nên lời, đột nhiên hắn dùng lực ôm chặt rồi xoát một cái, nhảy qua tường vào tiểu viện.
Hai nữ nhân bất ngờ không kịp đề phòng bỗng nhiên kêu lên sợ hãi. Bốn cái ngọc thủ bỗng nhiên nhằm trên người Lăng Thiên đánh loạn lên.
"Tiểu tử kia, nhanh thả chất nữ của ta ra! Giữa đámđông thế này mà cô nam quả nữ ôm nhau thì còn thể thống gì nữa! Chẳng lẽ không biết Ngọc Gia ta là nho nhã thế gia mà phóng túng như vậy". Một tiếng hống như xé gió truyền đến, chính là thanh âm của Ngọc Tam Gia. Chỉ thấy trên mặt hắn chánh khí lẫm nhiên, oán khí đầy mình, giống như chịu nhiều đại khuất nhục.
Lăng Thiên không làm sao được thả hai nữ nhân ra, vẻ mặt buồn bực gãi gãi đầu. Ngọc Mãn Thiên từ khi nào lại bỗng nhiên biến thành vệ đạo sĩ lão học cứu mà mấy lời đầy chính nghĩa nọ lại thực sự từ miệng hắn phát ra. Đột nhiên hắn phát giác ra dư hương còn trong tay. Mới vừa rồi ôm hai nữ nhân chưa phát giác ra. Sau khi thả ra xoay mình mới phát hiện ra trên hai bàn tay lại có hai loại mùi thơm hoàn toàn không đồng nhất.
Mùi thơm của cơ thể thuộc về Lăng Thần là thiên nhiên bách hợp còn thuộc về Ngọc Băng Nhan là u lan lãnh đạm thanh nhã. Tại một khắc này lại thanh tích như thế Lăng Thiên vẻ mặt mê say không nhẫn nại được đưa hai tay lên mũi ngửi hít thật sâu hai cái. Hai mắt con mắt tà tà liếc nhìn nhị nữ.
Lăng Thần mặt cười như hoa có chút thẹn thùng. Được người trong tim sủng ái nên trong lòng như có mật ngọt nhưng Ngọc Băng Nhan lại không vậy. Nàng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, trước mặt tam thúc nhà mình lại bị một một nam tử mạnh mẽ ôm vào trong lòng thì bỗng nhiên mặt đỏ bừng xấu hổ tới mức tay chân lúng túng không biết để vào đâu. Nàng đỏ mặt cúi thấp đầu nhìn Lăng Thiên thì lại thấy hắn đem bàn tay mới ôm mình đưa lên mũi ngửi tới ngửi lui với vẻ mặt say mê. Nàng không nhẫn nại nổi quay mặt đi, cúi đầu tàn nhẫn dậm mạnh hai chân. Ngay cả hai cái lổ tai nhỏ cũng đỏ hồng lên.
Ngọc Mãn Thiên khí thế hung hung chạy đến ma quyền lau chưởng mà nói: " Lăng Thiên! Ngươi là một gã tiểu bạch kiểm. Tam gia đã không thể tha cho ngươi mà nay lại cư nhiên có dũng khí đùa giỡn cháu ta! Tam gia ta sẽ không tha cho ngươi"
Lúc đấu giá hội tổ chức. Ngọc Tam Gia nho nhã đối với kỳ trân dị bảo tất nhiên là không có nửa điểm hứng thú nên sớm bỏ ra ngoài thành. Nào biết đau khổ chờ đến gần giờ ngọ mà vẫn không thấy tăm hơi Lăng Kiếm cùng năm tiểu tử kia đâu! Hắn ấm ức quay về Mính Yên Lâu mới biết chính mình vừa bỏ qua trò hay khiến trong lòng cực kỳ buồn bực.
Lúc này Ngọc Băng Nhan lại làm ầm ĩ đòi đến Lăng Gia mà Ngọc Mãn Thiên trong lòng cũng đang mong như vậy nên liền hộ tống chất nữ một đường đến đến Lăng Gia. Một đường tính toán sao mới có thể làm cho Tiểu Bạch kiểm nọ hảo hảo đánh một trận với mình. Cho dù không đánh thì cũng phải kiếm hảo tửu uống một trận. Nào biết mới vừa đến cửa Lăng Phủ, cơ hội Ngọc Tam Gia chờ đợi từ lâu đã được lão thiên ban thưởng!
Không quản chuyện hai người các ngươi cùng vui vẻ, Tam gia ta không nói về cái này. Dù sao cũng là tìm lý do để đánh trước rồi hẵng nói sau.
Lăng Thiên cười khổ lắc ầu, tâm tư Ngọc Mãn Thiên như thế nào hắn há có thể không biết. Nhưng ngay lúc này thật sự không phải là thời cơ tốt nhất để đánh. Trong phòng còn có một gốc Huyết sâm thành hình đang chờ mình nghiệm thu, ngoài ra còn có một đống linh dược cùng hai Chu băng tinh hỏa liên đang chờ biến thành Đại hoàn đan. Chính mình cùng Lăng Thần Lăng Kiếm và còn có năm tiểu tử kia đang muốn gia tăng thực lực, Ngọc Băng Nhan với Huyền Âm thần mạch đang chờ hóa giải! Như thế nào lại xuất hiện một một Ngọc Mãn Thiên chờ đánh với mình.
"Có phải Tam gia thực sự muốn đánh một trận không. Cứ nói thẳng ra đi" Lăng Thiên không kiên nhẫn nói.
Ngọc Mãn Thiên hai mắt phát sáng "Thông minh! Tiểu Bạch kiểm, Tam gia ta chính là có ý tứ này."
"Vậy thì cứ sảng khoái phóng lại đây, cứ đứng đó lải nhải nói xiên nói xẹo cái gì" Ngoài dự đoán của Ngọc Mãn Thiên, Lăng Thiên so với hắn nghĩ lại còn có vẻ máu chiến hơn! Nói chưa dứt đã ra thủ thế mời chiến. Ngọc Mãn Thiên trong lòng nghĩ sớm biết tiểu tử này cũng là một gã thích đánh nhau đến cuồng thì Tam gia ta đã sớm thượng môn đến hai mươi lần, hà cứ phải bị đám tiểu vương bát đản kia chà đạp.
Rống lên một tiếng như xé gió, Ngọc Mãn Thiên chiến ý cuồng thăng sải bước đi đến, cứ mỗi một bước đi, mọi người đều cảm giác được mặt đất dưới chân đều bị rung động mà Ngọc Mãn Thiên lúc này nhìn như một tòa núi lớn mang theo khí thế cao lớn nguy nga đè tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Lăng Thiên hai mắt khép hờ, hắn có chủ ý tốc chiến tốc thắng, không có hứng thú theo Ngọc Mãn Thiên dây dưa nên sau một tiếng hú xé gió phá không thân thể Lăng Thiên nhẹ như lông vũ bay lên.
Ngọc Mãn Thiên khí thế đang súc tích theo từng bước đi, chỉ cần tiến thêm một bước thì có thể tích súc đến đỉnh phong, khi đó chính là cơ hội ra tay tốt nhất! Xuất thủ một kích nhất định là kinh thiên động địa. Hắn hiểu rõ thực lực của Lăng Thiên rõ ràng là không dưới mình, cũng không phải năm tiểu tử kia có thể so sánh với nên hiển nhiên là không hạ thủ lưu tìnhkhi giao thủ với năm tiểu tử mà thực sự là toàn lực ứng phó!
Nào biết ngay lúc sắp muốn bước lên một bước cũng là bước tối quan trọng thì trong nháy mắt trước mắt đột nhiên mất đi thân ảnh đối thủ. Khí thế đang đến như cầu vồng bỗng nhiên gặp trở ngại, khí thế đang như núi đổ mạnh mẽ đại công kích vào khoảng không.
Lăng Thiên đầu dưới chân trên, toàn thân xoay tròn từ trên trời đánh xuống, song oánh bạch thủ chưởng mang theo khí thế như di sơn bài hải ầm ầm đánh tới! Khoảng cách chỉ còn cách đỉnh đầu Ngọc Mãn Thiên có ba trượng, kình phong mạnh mẽ đã làm cho tay áo Ngọc Mãn Thiên kịch liệt tung bay phát ra âm thanh phần phật. Râu tóc bay tán loạn mà cát bụi trên mặt đất cũng giống như suối chảy hướng lên không trung cấp bách tụ tập lại.
Tiên hạ thủ vi cường!
Một chiêu này đã chặt đứt khí thế của Ngọc Mãn Thiên, phong tỏa tất cả đường tránh của Ngọc Mãn Thiên, chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
Tuy nhiên thân là cao thủ cấp tiên thiên, Ngọc Mãn Thiên cũng không chút bối rối, liều mạng cũng có học vấn liều mạng, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng khiến trong không trung như nổi lên tiếng sét đánh: "Đến đây đi". Hắn vận công ra song chưởng, thân thể to lớn không lẩn tránh mà như đạn pháo bắn lên cao khoảng hơn hai trượng, song chưởng theo một lộ tuyến quỷ dị nghênh đón song chưởng của Lăng Thiên.
Chính là Ngọc Gia tuyệt học Thác Thiên tam chưởng!
"Ầm!" một tiếng nổ như sét đánh vang lên, bụi đất bị hất lên cao tới năm sáu trượng. Ngọc Băng Nhan cảm giác như cả Lăng Phủ cùng bị chấn động một cái. Lổ tai đau nhức rồi bỗng nhiên ù ù cảm giác choáng váng hoa mắt chóng mặt. Lăng Thần lặng lẽ vươn ngọc thủ nắm lấy tay Ngọc Băng Nhan, một luồng nội lực nhu hòa truyền qua khiến Ngọc Băng Nhan cảm giác tinh thần phấn chấn, hơi thở thông thoáng mất đi cảm giác khó chịu không nhịn được cảm kích nhìn Lăng Thần cười cười.
Hai người bốn chưởng giao kích, Ngọc Mãn Thiên như một viên đạn rơi xuống, hai chân ầm ầm đạp lên mặt đất. Gạch đá trên mặt đất vỡ tung nát bấy bắn ra bốn phía mà hai chân Ngọc Mãn Thiên lấy mắt thường có thể nhìn thấy đang ngập sâu vào trong lòng đất tới tận đầu gối. Ngọc Tam Gia rống to một tiếng, vận công vào hai chân nhảy ra. Bùn đất liền như nham thạch nóng chảy theo đó phun ra mà trên mặt đấtxuất hiện hai cái hố lớn.
Ngọc Mãn Thiên dùng nội lực quán chú nên toàn thân cứng rắn như tinh cương, Lăng Thiên từ trên đánh xuống lại giống như đóng cọc, đem hắn như đóng đinh vào mặt đất.
Một chiêu này đều đã thể hiện được chỗ cao minh của song phương. Lăng Thiên cao minh khác thường ở chỗ có thể phá được khí thế đang súc tích của Ngọc Mãn Thiên đồng thời phong tỏa khiến Ngọc Mãn Thiên gần như mất đi không gian di chuyển mà chiếm được tiên cơ. Nếu như Ngọc Mãn Thiên ngay lúc đó vẫn đứng trên mặt đất đón đỡ một chưởng kinh thiên của Lăng Thiên thì có thể nói thắng bại đã phân, tuyệt không như bây giờ. Nhưng Ngọc Tam Gia kinh nghiệm quả nhiên là lão Đại, lấy kỳ thân chi nhân cứng rắn như sắt mà nhảy cao hai trượng, nhân cơ hội chưởng kình của Lăng Thiên đồng dạng chưa súc tích đến đỉnh phong mà liều mạng đỡ một kích, thậm chí còn có dư địa lùi xuống. Mặc dù vẫn có chút thiệt thòi nhưng đại khái lại tạo thành cục diện không thắng không bại.
Quyển 4
/795
|