Lăng Thiên cúi đầu nhìn thì thấy có hai tòa tuyết trắng lộ ra, đang không ngừng rung động. Hai điểm nhỏ màu hồng bắt mắt đầy vẻ dụ người, còn đám vải quấn giờ phút này cũng không chịu nổi lực bật tung ra. Lăng Thiên bỗng dưng cảm thấy tim đập loạn nhịp, vội vàng ngửa mặt lên trời, máu mũi cũng chảy ra, trong lòng thầm khấn A Di Đà Phật mấy chục lần mới miễn cưỡng làm cho trái tim chịu nằm yên xuống một chút.
Trách không được con nhỏ này bình thường toàn phải "bó chặt cứng". Nếu mà quay về mặc nữ trang đi đường, sợ rằng chưa cần nhìn mặt, chỉ bằng nhiêu đó "tiền vốn", cũng đủ khiến cho đám sắc lang điên cuồng rồi. Lúc đó e rằng hộ vệ của nàng võ công có cao hơn nữa cũng phải giết đến mức gãy tay mà chưa hết…
Lăng Thiên dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù biết trừ một tiểu nha đầu nằm ngất ở kia ra thì không còn ai khác, nhưng Lăng Thiên vẫn có cảm giác mình như kẻ trộm vậy. Hắn vội hướng bốn phía quan sát một vòng rồi mới lại tập trung sự chú ý về thân thể mê người trước mặt mình.
Đưa tay đến gần, Lăng Thiên cố gắng nuốt một ngụm nước bọt. Hai bàn tay gần như là "thô bạo" nắm lấy hai tòa màu trắng hở ra kia. Một cảm giác tuyệt vời khó có thể hình dung được bỗng xuất hiện rồi truyền thẳng đến trái tim. Lăng Thiên cuối cùng phải dùng vô thượng định lực để khắc ý niệm trong trái tim, bình tĩnh lại. Hai tay quán đầy chân khí, bắt đầu chậm rãi thăm dò chỗ xương sườn gãy của Thủy Thiên Nhu.
Mt tia chân khí tiến vào dò xét xong, Lăng Thiên không khỏi bất ngờ… Thì ra nha đầu này bị thương nặng như vậy! Có đến 3 chiếc xương sườn bị bẻ gẫy, nội phủ lại chịu chấn thương cực kỳ nghiêm trọng. Nếu cứ để kéo dài lâu chút nữa thì e rằng nha đầu này không chờ nổi mình đến thẩm vấn.
Quả là phiền toái lớn! Lăng Thiên hít sâu một hơi, vận khởi Kinh Long Thần Công, đầu tiên là lấy nội lực khống chế toàn thân Thủy Thiên Nhu. Sau đó tiếp tục xuất ra hai luồng nội tức, bao bọc lấy đoạn xương sườn bị gãy, rồi bắt đầu nối lại vào đúng vị trí. Đây là phương pháp nối xương mà Lăng Thiên tự nghĩ ra. Thứ nhất có thể giảm sự đau đớn đi rất nhiều, thậm chí còn khiến cho thời gian hồi phục ngắn đi nhiều. Nhưng mặc dù là vậy, Thủy Thiên Nhu đang bất tỉnh vẫn run rẩy cả người, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cuối cùng cũng đưa được cả 3 chiếc xương sườn gẫy về đúng vị trí, sau đó lại dùng nội lực cố định thật kỹ. Làm xong mấy việc này Lăng Thiên cũng mệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Làm việc này tuyệt đối không phải chuyện nhẹ nhàng. Còn Thủy Thiên Nhu thì lại đau đớn, đương nhiên cũng không nhẹ nhàng gì!
Thở phào một hơi, Lăng Thiên hai tay …quyến luyến không nỡ rời khỏi vị trí tuyệt vời đó. Trước mặt vẫn dậy sóng mãnh liệt, nhưng hắn hai tay đã mạnh mẽ rút về. Lại thêm một trận rung động nhè nhẹ, chữa thương đã hoàn tất, mặc lại y phục cho nàng. Lăng Thiên lập tức lại gặp một trận …huyết mạch sôi sục. "Tiểu Lăng Thiên" cũng đang có dấu hiệu ngóc đầu lên.
"Ngươi…Ngươi là đồ cầm thú! Ác ma! Ngươi… ngươi…Đáng chết! Ngươi đáng chết vô cùng!" Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng hét yếu ớt. Đảo mắt nhìn thì thấy thì ra thị nữ tên gọi Điệp nhi kia đã tỉnh, hai mắt đang chằm chằm nhìn vào vị trí 2 tay của Lăng Thiên. Chỗ đó chính là ngực của Thủy Thiên Nhu! Trong hai mắt nha đầu kia đầy sự phẫn hận và đau lòng.
Hai mắt của Lăng Thiên đột nhiên hiện lên sát khí. Đối với hắn mà nói có Thủy Thiên Nhu trong tay là đủ rồi, đủ để hắn ép hỏi ra mọi bí mật hắn muốn biết. Lăng Thiên tự tin tại thế giới này không có kẻ nào có thể chịu được thủ đoạn bức cung của mình. Huống gì đây là một cô gái không còn sức lực chống cự!
Sự sống chết của Điệp nhi quả thực không quan trọng lắm. Nói đến việc hiện tại đang ở trong rừng rậm, sẽ phải mang Thủy Thiên Nhu đi ra ngoài, đây vốn không phải việc nhẹ nhàng gì. Giờ nếu lại thêm một thị nữ cũng bị trọng thương lại còn mồm miệng tàn nhẫn ác độc, hắn làm sao có thể đem cả hai ra ngoài được? Mặc dù đám Lăng Kiếm lẽ ra giờ này phải đuổi tới nơi, nhưng giờ đây chậm một khắc là nguy hiểm thêm một khắc. Ai biết được Ngọc gia chỉ có mấy người nọ thôi? Nếu hiện tại mà chính thức trở mặt cùng Ngọc gia…vô cùng không tốt!
Giờ khắc này Lăng Thiên đã quyết định phải giết. Khoan nói về việc giữ bí mật, chỉ riêng việc tiểu nha đầu kia độc mồm độc miệng đã đủ khơi dậy sát tâm của Lăng Thiên! Vậy thì cho tiểu nha đầu này đi trước một bước vậy! Trong lòng Lăng Thiên nghĩ vậy, một chưởng đã chuẩn bị đánh ra! Chỉ cần một chưởng này của Lăng Thiên đánh tới, sợ rằng kể cả có mười Điệp nhi cũng sẽ chết trong nháy mắt. Điệp nhi cũng lộ vẻ cảm giác được sát khí của Lăng Thiên. Nàng đã không còn sức chống cự. Hai con mắt đẹp bỗng toát lên vẻ tuyệt vọng, nhưng vẫn chăm chú nhìn thẳng Lăng Thiên, không hề chớp mắt!
"Ưm" một tiếng vang lên. Ngay lúc này Thủy Thiên Nhu vốn dựa vào cánh tay của Lăng Thiên bỗng cất tiếng rên nhỏ, tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra nàng đã thấy được vẻ mặt Điệp nhi đầy sợ hãi, cừu hận cùng tuyệt vọng đang nhìn về phía bên nàng. Nàng vội lên tiếng hỏi :"Điệp nhi, ngươi làm sao vậy?"
Nhưng một tiếng kêu này đã giúp kéo sinh mệnh sắp ra đi của Điệp nhi quay lại. Trong lòng Lăng Thiên thầm tính toán : "Nàng vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là gọi tên thị nữ này! Xem ra mấy nàng ở chung nhiều năm, tình cảm đã giống như chị em. Ta một khi giết nha đầu kia, Thủy Thiên Nhu sẽ không còn gì níu kéo, nếu một lòng muốn chết, như vậy sẽ phiền toái lớn. Nhưng nếu không giết Điệp nhi, trong lúc hỏi Thủy Thiên Nhu sẽ có thêm một lợi thế trong tay. Xem ra cũng không hẳn là vô dụng. Trong lòng tính toán xong bỗng thay đổi thật nhanh, sát khí cũng vô hình tiêu tan.
"A…" Thủy Thiên Nhu đột nhiên hét toáng lên. Đột nhiên nàng phát hiện ra tình trạng quẫn bách hiện tại của mình, không ngờ đang nằm trong lòng của Lăng Thiên. Xấu hổ muốn chết, nàng muốn đứng dậy, rồi khoát tay, …vả cho Lăng Thiên một bạt tai!
Nàng đang bị trọng thương, cũng không thể dùng khí lực nhiều. Nhưng một chưởng này không ngờ cực nhanh. Lăng Thiên thì đang lo suy nghĩ giết hay không giết Điệp nhi, cũng chẳng ngờ Thủy Thiên Nhu lại còn sức lực mà động thủ với mình. Đang muốn quay mặt đi nhưng đã chậm, trên mặt đã dính một bạt tai!
Thủy Thiên Nhu đánh ra một chưởng, thân thể không còn sức lại ngã nhào vào lòng Lăng Thiên. Nàng đã phát hiện sự tình có chút không đúng. Nàng cũng là người cực kỳ thông minh, trong nháy mắt đã phát hiện ra chỗ xương gãy ở ngực không ngờ đã được nối lại hoàn hảo. Giờ đã không còn cảm giác hơi cử động đã cảm thấy như có mũi nhọn xuyên tim nữa. Mặc dù vẫn còn cảm giác đau nhức mơ hồ, nhưng vẫn trong phạm vi con người có thể chịu đựng được. Thì ra đối phương cởi áo của mình là vì cứu mình, nối xương cho mình. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Mới vừa rồi Lăng Thiên cứu mạng mình, giờ lại nối xương chữa thương giúp, đó là đại ân lớn thế nào? Mà mình không ngờ vửa tỉnh lại đã vả hắn một bạt tai rõ kêu! Nàng không khỏi mặt đỏ bừng, ngập ngừng ôn nhu hỏi :"Xin li, có đau không?"
Lăng Thiên có cảm giác trên mặt mình đau đau. Không thèm báo đáp ý tốt của mình thì thôi, đầu tiên thì bị tiểu nha đầu kế bên …chửi rủa, vừa rồi thì thêm Thủy nha đầu vả cho một bạt tai vào mặt. Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên sau khi chuyển thế "xử nam" bị ăn bạt tai. Đương nhiên hắn cực kỳ giận dữ, sát khí lại nổi lên, muốn đem ngay chủ tớ nhà này đánh chết luôn. Nhưng đột nhiên lại nghe người ngọc trong lòng ôn nhu mềm mại hỏi một câu, không hiểu sao lửa giận đột nhiên bay đâu hết, đành buồn bực nói : "Không sao.."
Điệp nhi vội vàng lao nhanh lại xem. Không ngờ nàng bị trọng thương mà vẫn có tốc độ như vậy! Chẳng qua thân thể nàng hiện tại không chịu nổi chấn động, trong miệng lại trào ra một ngụm máu tươi. Nàng ôm lấy Thủy Thiên Nhu từ trong lòng của Lăng Thiên, dùng quần áo che ngực lại rồi nhìn Lăng Thiên, vội vàng nói :"Tiểu thư, đây rõ ràng là một tên xấu xa, đã chiếm tiện nghi của người, sao người còn…"
Thủy Thiên Nhu bị nàng ôm mạnh lấy khiến cho chỗ nối xương ở ngực bị chạm vào, truyền đến một trận đau đớn vô cùng. Nàng mạnh mẽ nhịn đau nói :"Mới vừa rồi xương sườn của ta bị gãy, Lăng công tử đã giúp ta nối …" Nói tới đây, một phần vì đau nhức, một phần vì xấu hổ, không nói tiếp được nữa.
Nàng mặc dù là gái giang hồ, nhưng ngực của cô gái vốn là vị trí thần thánh cỡ nào? Dù là vì lý do trị thương cấp bách không thể không làm, nhưng để một nam tử xa lạ nhìn thấy hết thân thể thanh bạch của mình! Nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại có thể không xấu hổ đây?
Nàng vừa nói xong, Điệp nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ có lỗi, nhìn về phía Lăng Thiên. Lăng Thiên phi thường phối hợp, tỏ vẻ mặt vô cùng oan uổng, khiến cho tiểu nha đầu không dám nói gì nữa.
Đột nhiên, sắc mặt Thủy Thiên Nhu bỗng trầm xuống. Nàng đã nghĩ đến một chi tiết :"Lăng Thiên vì sao lại đến đây? Vì cái gì? Hắn không thể tiên tgặp nguy hiểm mà vội vã chạy đến cứu được. Mà dù thế Lăng Thiên cũng không thể có thể lực để đuổi tới. Rõ ràng, giao tình của hai người còn chưa thân mật đến giai đoạn đó.
Vậy thì, Lăng Thiên này đến đây là có mục đích. Mà cũng rõ ràng…chính mình là mục đích đó!
Phút chốc trong tim Thủy Thiên Nhu đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Trên mặt cũng nhợt nhạt không còn chút máu, cả người giống như vừa rơi từ trên mây xuống vực sâu vạn trượng, trong lòng bất giác cảm thấy chán nản tận cùng…
Từ buổi chiều mưa gặp nhau lần đầu, Thủy Thiên Nhu với cảm giác nhạy bén đã nhận ra vị hoàn khố công tử Lăng Thiên trong lời đồn thực ra không phải hạng phàm tục. Thậm chí còn có thể nói giống như bản thân mình, cũng được bao phủ quanh màn sương dày đặc che mắt. Điều này khiến cho Thủy Thiên Nhu cảm giác thấy tâm linh của hai người như trong nháy mắt kết hợp lại với nhau.Tiếp theo đến khi Lăng Thần đọc ra hai câu thơ của Lăng Thiên, thì lại càng tuyệt diệu hơn. Lúc nửa đêm vắng người, Thủy Thiên Nhu thường ngồi một mình, trong miệng khẽ ngâm lại. Cái cảm giác trong nháy mắt đó, dường như giống như mộng như ảo vậy…
Sau đó là lần Nhã Văn đại hội, Lăng Thiên thể hiện tuyệt thế tài hoa làm Tây Môn Thanh đại bại, đem thiên hạ tài tử giẫm đạp dưới chân. Võ công thì vô cùng cao minh, văn tài thì cũng kinh nhân, từ khoảnh khắc đó đã lưu lại trong tâm hồn thiếu nữ của Thủy Thiên Nhu ấn tượng khó mà phai mờ được. Hình ảnh Lăng Thiên tiêu sái từ đó liền theo nàng vào trong mộng những khi nhớ đến…
Mặc dù hai người là đối địch, mặc dù Lăng Thiên là mục tiêu chủ yếu của việc đến Thừa Thiên lần này của Thủy Thiên Nhu, mặc dù là khi đối mặt với Lăng Thiên Thủy Thiên Nhu có thể khống chế bản thân rất tốt…Mặc dù kể cả khi ám sát Lăng Thiên, Thủy Thiên Nhu mặt không hề đổi sắc xuống tay tàn nhẫn, nhưng những điều này cũng không thể che đậy được trái tim thiếu nữ lần đầu rung động!
Ngay cả khi Lăng Thiên…chết dưới kiếm của Thủy Thiên Nhu, hắn vẫn sẽ là người đàn ông đầu tiên khiến trái tim Thủy Thiên Nhu rung động!
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Trách không được con nhỏ này bình thường toàn phải "bó chặt cứng". Nếu mà quay về mặc nữ trang đi đường, sợ rằng chưa cần nhìn mặt, chỉ bằng nhiêu đó "tiền vốn", cũng đủ khiến cho đám sắc lang điên cuồng rồi. Lúc đó e rằng hộ vệ của nàng võ công có cao hơn nữa cũng phải giết đến mức gãy tay mà chưa hết…
Lăng Thiên dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù biết trừ một tiểu nha đầu nằm ngất ở kia ra thì không còn ai khác, nhưng Lăng Thiên vẫn có cảm giác mình như kẻ trộm vậy. Hắn vội hướng bốn phía quan sát một vòng rồi mới lại tập trung sự chú ý về thân thể mê người trước mặt mình.
Đưa tay đến gần, Lăng Thiên cố gắng nuốt một ngụm nước bọt. Hai bàn tay gần như là "thô bạo" nắm lấy hai tòa màu trắng hở ra kia. Một cảm giác tuyệt vời khó có thể hình dung được bỗng xuất hiện rồi truyền thẳng đến trái tim. Lăng Thiên cuối cùng phải dùng vô thượng định lực để khắc ý niệm trong trái tim, bình tĩnh lại. Hai tay quán đầy chân khí, bắt đầu chậm rãi thăm dò chỗ xương sườn gãy của Thủy Thiên Nhu.
Mt tia chân khí tiến vào dò xét xong, Lăng Thiên không khỏi bất ngờ… Thì ra nha đầu này bị thương nặng như vậy! Có đến 3 chiếc xương sườn bị bẻ gẫy, nội phủ lại chịu chấn thương cực kỳ nghiêm trọng. Nếu cứ để kéo dài lâu chút nữa thì e rằng nha đầu này không chờ nổi mình đến thẩm vấn.
Quả là phiền toái lớn! Lăng Thiên hít sâu một hơi, vận khởi Kinh Long Thần Công, đầu tiên là lấy nội lực khống chế toàn thân Thủy Thiên Nhu. Sau đó tiếp tục xuất ra hai luồng nội tức, bao bọc lấy đoạn xương sườn bị gãy, rồi bắt đầu nối lại vào đúng vị trí. Đây là phương pháp nối xương mà Lăng Thiên tự nghĩ ra. Thứ nhất có thể giảm sự đau đớn đi rất nhiều, thậm chí còn khiến cho thời gian hồi phục ngắn đi nhiều. Nhưng mặc dù là vậy, Thủy Thiên Nhu đang bất tỉnh vẫn run rẩy cả người, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cuối cùng cũng đưa được cả 3 chiếc xương sườn gẫy về đúng vị trí, sau đó lại dùng nội lực cố định thật kỹ. Làm xong mấy việc này Lăng Thiên cũng mệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Làm việc này tuyệt đối không phải chuyện nhẹ nhàng. Còn Thủy Thiên Nhu thì lại đau đớn, đương nhiên cũng không nhẹ nhàng gì!
Thở phào một hơi, Lăng Thiên hai tay …quyến luyến không nỡ rời khỏi vị trí tuyệt vời đó. Trước mặt vẫn dậy sóng mãnh liệt, nhưng hắn hai tay đã mạnh mẽ rút về. Lại thêm một trận rung động nhè nhẹ, chữa thương đã hoàn tất, mặc lại y phục cho nàng. Lăng Thiên lập tức lại gặp một trận …huyết mạch sôi sục. "Tiểu Lăng Thiên" cũng đang có dấu hiệu ngóc đầu lên.
"Ngươi…Ngươi là đồ cầm thú! Ác ma! Ngươi… ngươi…Đáng chết! Ngươi đáng chết vô cùng!" Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng hét yếu ớt. Đảo mắt nhìn thì thấy thì ra thị nữ tên gọi Điệp nhi kia đã tỉnh, hai mắt đang chằm chằm nhìn vào vị trí 2 tay của Lăng Thiên. Chỗ đó chính là ngực của Thủy Thiên Nhu! Trong hai mắt nha đầu kia đầy sự phẫn hận và đau lòng.
Hai mắt của Lăng Thiên đột nhiên hiện lên sát khí. Đối với hắn mà nói có Thủy Thiên Nhu trong tay là đủ rồi, đủ để hắn ép hỏi ra mọi bí mật hắn muốn biết. Lăng Thiên tự tin tại thế giới này không có kẻ nào có thể chịu được thủ đoạn bức cung của mình. Huống gì đây là một cô gái không còn sức lực chống cự!
Sự sống chết của Điệp nhi quả thực không quan trọng lắm. Nói đến việc hiện tại đang ở trong rừng rậm, sẽ phải mang Thủy Thiên Nhu đi ra ngoài, đây vốn không phải việc nhẹ nhàng gì. Giờ nếu lại thêm một thị nữ cũng bị trọng thương lại còn mồm miệng tàn nhẫn ác độc, hắn làm sao có thể đem cả hai ra ngoài được? Mặc dù đám Lăng Kiếm lẽ ra giờ này phải đuổi tới nơi, nhưng giờ đây chậm một khắc là nguy hiểm thêm một khắc. Ai biết được Ngọc gia chỉ có mấy người nọ thôi? Nếu hiện tại mà chính thức trở mặt cùng Ngọc gia…vô cùng không tốt!
Giờ khắc này Lăng Thiên đã quyết định phải giết. Khoan nói về việc giữ bí mật, chỉ riêng việc tiểu nha đầu kia độc mồm độc miệng đã đủ khơi dậy sát tâm của Lăng Thiên! Vậy thì cho tiểu nha đầu này đi trước một bước vậy! Trong lòng Lăng Thiên nghĩ vậy, một chưởng đã chuẩn bị đánh ra! Chỉ cần một chưởng này của Lăng Thiên đánh tới, sợ rằng kể cả có mười Điệp nhi cũng sẽ chết trong nháy mắt. Điệp nhi cũng lộ vẻ cảm giác được sát khí của Lăng Thiên. Nàng đã không còn sức chống cự. Hai con mắt đẹp bỗng toát lên vẻ tuyệt vọng, nhưng vẫn chăm chú nhìn thẳng Lăng Thiên, không hề chớp mắt!
"Ưm" một tiếng vang lên. Ngay lúc này Thủy Thiên Nhu vốn dựa vào cánh tay của Lăng Thiên bỗng cất tiếng rên nhỏ, tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra nàng đã thấy được vẻ mặt Điệp nhi đầy sợ hãi, cừu hận cùng tuyệt vọng đang nhìn về phía bên nàng. Nàng vội lên tiếng hỏi :"Điệp nhi, ngươi làm sao vậy?"
Nhưng một tiếng kêu này đã giúp kéo sinh mệnh sắp ra đi của Điệp nhi quay lại. Trong lòng Lăng Thiên thầm tính toán : "Nàng vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là gọi tên thị nữ này! Xem ra mấy nàng ở chung nhiều năm, tình cảm đã giống như chị em. Ta một khi giết nha đầu kia, Thủy Thiên Nhu sẽ không còn gì níu kéo, nếu một lòng muốn chết, như vậy sẽ phiền toái lớn. Nhưng nếu không giết Điệp nhi, trong lúc hỏi Thủy Thiên Nhu sẽ có thêm một lợi thế trong tay. Xem ra cũng không hẳn là vô dụng. Trong lòng tính toán xong bỗng thay đổi thật nhanh, sát khí cũng vô hình tiêu tan.
"A…" Thủy Thiên Nhu đột nhiên hét toáng lên. Đột nhiên nàng phát hiện ra tình trạng quẫn bách hiện tại của mình, không ngờ đang nằm trong lòng của Lăng Thiên. Xấu hổ muốn chết, nàng muốn đứng dậy, rồi khoát tay, …vả cho Lăng Thiên một bạt tai!
Nàng đang bị trọng thương, cũng không thể dùng khí lực nhiều. Nhưng một chưởng này không ngờ cực nhanh. Lăng Thiên thì đang lo suy nghĩ giết hay không giết Điệp nhi, cũng chẳng ngờ Thủy Thiên Nhu lại còn sức lực mà động thủ với mình. Đang muốn quay mặt đi nhưng đã chậm, trên mặt đã dính một bạt tai!
Thủy Thiên Nhu đánh ra một chưởng, thân thể không còn sức lại ngã nhào vào lòng Lăng Thiên. Nàng đã phát hiện sự tình có chút không đúng. Nàng cũng là người cực kỳ thông minh, trong nháy mắt đã phát hiện ra chỗ xương gãy ở ngực không ngờ đã được nối lại hoàn hảo. Giờ đã không còn cảm giác hơi cử động đã cảm thấy như có mũi nhọn xuyên tim nữa. Mặc dù vẫn còn cảm giác đau nhức mơ hồ, nhưng vẫn trong phạm vi con người có thể chịu đựng được. Thì ra đối phương cởi áo của mình là vì cứu mình, nối xương cho mình. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Mới vừa rồi Lăng Thiên cứu mạng mình, giờ lại nối xương chữa thương giúp, đó là đại ân lớn thế nào? Mà mình không ngờ vửa tỉnh lại đã vả hắn một bạt tai rõ kêu! Nàng không khỏi mặt đỏ bừng, ngập ngừng ôn nhu hỏi :"Xin li, có đau không?"
Lăng Thiên có cảm giác trên mặt mình đau đau. Không thèm báo đáp ý tốt của mình thì thôi, đầu tiên thì bị tiểu nha đầu kế bên …chửi rủa, vừa rồi thì thêm Thủy nha đầu vả cho một bạt tai vào mặt. Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên sau khi chuyển thế "xử nam" bị ăn bạt tai. Đương nhiên hắn cực kỳ giận dữ, sát khí lại nổi lên, muốn đem ngay chủ tớ nhà này đánh chết luôn. Nhưng đột nhiên lại nghe người ngọc trong lòng ôn nhu mềm mại hỏi một câu, không hiểu sao lửa giận đột nhiên bay đâu hết, đành buồn bực nói : "Không sao.."
Điệp nhi vội vàng lao nhanh lại xem. Không ngờ nàng bị trọng thương mà vẫn có tốc độ như vậy! Chẳng qua thân thể nàng hiện tại không chịu nổi chấn động, trong miệng lại trào ra một ngụm máu tươi. Nàng ôm lấy Thủy Thiên Nhu từ trong lòng của Lăng Thiên, dùng quần áo che ngực lại rồi nhìn Lăng Thiên, vội vàng nói :"Tiểu thư, đây rõ ràng là một tên xấu xa, đã chiếm tiện nghi của người, sao người còn…"
Thủy Thiên Nhu bị nàng ôm mạnh lấy khiến cho chỗ nối xương ở ngực bị chạm vào, truyền đến một trận đau đớn vô cùng. Nàng mạnh mẽ nhịn đau nói :"Mới vừa rồi xương sườn của ta bị gãy, Lăng công tử đã giúp ta nối …" Nói tới đây, một phần vì đau nhức, một phần vì xấu hổ, không nói tiếp được nữa.
Nàng mặc dù là gái giang hồ, nhưng ngực của cô gái vốn là vị trí thần thánh cỡ nào? Dù là vì lý do trị thương cấp bách không thể không làm, nhưng để một nam tử xa lạ nhìn thấy hết thân thể thanh bạch của mình! Nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại có thể không xấu hổ đây?
Nàng vừa nói xong, Điệp nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ có lỗi, nhìn về phía Lăng Thiên. Lăng Thiên phi thường phối hợp, tỏ vẻ mặt vô cùng oan uổng, khiến cho tiểu nha đầu không dám nói gì nữa.
Đột nhiên, sắc mặt Thủy Thiên Nhu bỗng trầm xuống. Nàng đã nghĩ đến một chi tiết :"Lăng Thiên vì sao lại đến đây? Vì cái gì? Hắn không thể tiên tgặp nguy hiểm mà vội vã chạy đến cứu được. Mà dù thế Lăng Thiên cũng không thể có thể lực để đuổi tới. Rõ ràng, giao tình của hai người còn chưa thân mật đến giai đoạn đó.
Vậy thì, Lăng Thiên này đến đây là có mục đích. Mà cũng rõ ràng…chính mình là mục đích đó!
Phút chốc trong tim Thủy Thiên Nhu đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Trên mặt cũng nhợt nhạt không còn chút máu, cả người giống như vừa rơi từ trên mây xuống vực sâu vạn trượng, trong lòng bất giác cảm thấy chán nản tận cùng…
Từ buổi chiều mưa gặp nhau lần đầu, Thủy Thiên Nhu với cảm giác nhạy bén đã nhận ra vị hoàn khố công tử Lăng Thiên trong lời đồn thực ra không phải hạng phàm tục. Thậm chí còn có thể nói giống như bản thân mình, cũng được bao phủ quanh màn sương dày đặc che mắt. Điều này khiến cho Thủy Thiên Nhu cảm giác thấy tâm linh của hai người như trong nháy mắt kết hợp lại với nhau.Tiếp theo đến khi Lăng Thần đọc ra hai câu thơ của Lăng Thiên, thì lại càng tuyệt diệu hơn. Lúc nửa đêm vắng người, Thủy Thiên Nhu thường ngồi một mình, trong miệng khẽ ngâm lại. Cái cảm giác trong nháy mắt đó, dường như giống như mộng như ảo vậy…
Sau đó là lần Nhã Văn đại hội, Lăng Thiên thể hiện tuyệt thế tài hoa làm Tây Môn Thanh đại bại, đem thiên hạ tài tử giẫm đạp dưới chân. Võ công thì vô cùng cao minh, văn tài thì cũng kinh nhân, từ khoảnh khắc đó đã lưu lại trong tâm hồn thiếu nữ của Thủy Thiên Nhu ấn tượng khó mà phai mờ được. Hình ảnh Lăng Thiên tiêu sái từ đó liền theo nàng vào trong mộng những khi nhớ đến…
Mặc dù hai người là đối địch, mặc dù Lăng Thiên là mục tiêu chủ yếu của việc đến Thừa Thiên lần này của Thủy Thiên Nhu, mặc dù là khi đối mặt với Lăng Thiên Thủy Thiên Nhu có thể khống chế bản thân rất tốt…Mặc dù kể cả khi ám sát Lăng Thiên, Thủy Thiên Nhu mặt không hề đổi sắc xuống tay tàn nhẫn, nhưng những điều này cũng không thể che đậy được trái tim thiếu nữ lần đầu rung động!
Ngay cả khi Lăng Thiên…chết dưới kiếm của Thủy Thiên Nhu, hắn vẫn sẽ là người đàn ông đầu tiên khiến trái tim Thủy Thiên Nhu rung động!
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
/795
|