Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 293: Hương diễm dụ hoặc!

/795


Lăng Thiên cũng không nói thêm gì, dặn dò vài câu là không để ai phát hiện, rồi thân thể lóe lên đã biến mất.
Thủy Thiên Nhu lưu luyến nhìn đống đất mới đắp đằng xa, trong đó cõ những chiến hữu thân cận nhất của nàng…Trong mắt nàng thần sắc vô cùng phức tạp, nhìn thấy Lăng Thiên tốc độ rất nhanh rời đi, sắc mặt Thủy Thiên Nhu khôi phục vẻ bình tĩnh như nước. Từ sau câu cuối cùng lúc nãy cho đến lúc Lăng Thiên rời đi, Thủy Thiên Nhu rất ngang bướng, không hề nhìn hắn một lần.
Lăng Thiên điên cuồng chạy về. Mặc dù nói Lăng Thần đối với việc dùng Đại Hoàn Đan có mười phần nắm chắc, nhưng trong tim Lăng Thiên vẫn có chút lo lắng. Chỉ hi vọng có thể sớm trông thấy công lực của Lăng Thần tiến nhanh, vì vậy tốc độ lại gia tăng thêm một chút.
Đột nhiên trong đầu hắn vang lên một câu nói : "Tiểu thư nhà ta đối với ngươi một mối thâm tình, ngươi sao lại đối xử với nàng như vậy?"
"Một mối tình thâm?" Lăng Thiên lắc mạnh đầu, khóe miệng nở nụ cười lạnh. "Người nọ một chiêu nhân kiếm hợp nhất, sát khí mãnh liệt dứt khoát, một chiêu trí tử! Nếu như thế mà gọi là một mối tình thâm, vậy bổn công tử không phải thành tình thánh sao?!"
Trong lòng hắn hiện lên hình bóng của Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan, trái tim Lăng Thiên bỗng cảm thấy ấm áp. Đó đều là những người trân quý nhất, những đóa hoa đẹp đẽ nhất…
Mặc dù lần này Lăng Thiên đi đã giết chết hai vị trưởng lão Ngọc gia nhưng trong lòng hắn không hề thấy áy náy. Chính mình nếu muốn biết được âm mưu của Thủy Thiên Nhu để cứu phụ thân mình tránh khỏi tai họa, đừng nói là hai tên trưởng lão Ngọc gia không quen biết, cho dù là Ngọc Mãn Thiên hắn cũng hạ sát thủ vô tình! Càng huống chi động tĩnh của Ngọc gia càng lúc càng lớn, âm thầm trong bóng tối không biết đã bố trí bao nhiêu thứ. Từ việc lần này Ngọc Trảm Phong và Ngọc Trảm Vân lén trà trộn vào Thừa Thiên đã thấy được, Ngọc gia tuyệt đối không phải kiểu "không tranh với đời" như vốn thể hiện.
Có thể nói, sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến.
Trong lòng Lăng Thiên tính toán nhanh, dưới chân không ngừng truyền thêm nội lực hùng hậu. Vài trăm dặm lộ trình nhanh chóng bị hắn dùng tốc độ cao bỏ lại sau lưng.
Lăng gia tiểu viện.
"Thần tỷ tỷ, tỷ nói Thiên ca khi nào mới có thể quay lại? Muội muốn sớm nói cho huynh ấy biết thân thể muội đã khá hơn nhiều!Ngọc Băng Nhan cười nhẹ, đứng lên đi một vòng trong phòng. Sau khi dùng Đại Hoàn Đan xong, Ngọc Băng Nhan cảm thấy rõ ràng thân thể mình tốt hơn nhiều so với lúc bình thường. Sinh mệnh lực cũng được tăng thêm rất nhiều. Cả người cảm giác có luồng khí ấm lưu chuyển, vô cùng thoải mái. Nàng vốn bị tuyệt chứng Huyền Âm Thần Mạch làm khổ bao nhiêu năm, thỉnh thoảng lại bị luồng khí âm hàn xâm nhập, hơn nữa thời gian phát tác càng ngày càng thường xuyên. Từ khi tu luyện phần nội lực công pháp mà Lăng Thiên đưa cho, mặc dù có cải thiện nhưng do mới tu luyện nên cũng không thể hoàn toàn hạn chế hàn độc, thỉnh thoảng vẫn bị phát tác. Nhưng hôm nay thì ngay cả một chút cũng không có, cảm giác thân thể nhẹ như chim yến vậy, vô cùng thư thái. Trong lúc nhất thời, Ngọc Băng Nhan tưởng như Lăng Thiên đã cho mình ăn một viên tiên đan vậy, không ngờ có thể chữa bệnh tốt như vậy…
Khuôn mặt trắng nõn bình thường nhợt nhạt không có huyết sắc mà hôm nay không ngờ hồng hào kiều diễm vô cùng, lộ vẻ khỏe mạnh của một người bình thường, khiến vẻ đẹp càng tăng thêm.
Lăng Thần một bên cười cười, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn. Nguyên bản khuôn mặt trắng như ngọc giờ càng thêm vài phần ấm áp. Nếu như Lăng Thần nguyên bản sắc mặt trong suốt như hàn băng vậy thì giờ phút này chính là tuyết ngọc ôn nhuận.
Nhìn bằng mắt thường thì khó có thể nhận ra được, chỉ cách một đoạn thời gian ngắn, mà trên người Lăng Thần đã phát sinh biến hóa kinh người.
"Không nên vội, Ngọc muội muội. Công tử sẽ nhanh chóng trở về" Lăng Thần nói :"Công tử quay về thấy Nhan nhi muội muội quốc sắc thiên hương, giờ như đóa mẫu đơn nở rộ, sợ rằng sẽ thơm ngay lên má muội một cái"
Mặt Ngọc Băng Nhan bỗng đỏ, hừ hừ nói :"
Huynh ấy mà có dũng khí sao? Huynh ấy mà dám, muội sẽ, muội sẽ…"
Lăng Thần ngắt lời nói :"
Huynh ấy mà dám, muội sẽ thơm lại huynh ấy hai cái. Ưm, nói không chừng lại còn cho huynh ấy thơm vào chỗ khác nữa ấy chứ, công tử chính là ân nhân cứu mạng muội đúng không! Đúng không nhỉ, hi hi"
Mặt Ngọc Băng Nhan đỏ rực, thẹn thùng đứng dậy đi tới đánh Lăng Thần, Lăng Thần cười tươi trốn tránh, hai nàng nhất thời đùa nghịch náo động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mắt Ngọc Băng Nhan chớp động, đột nhiên thở dài một hơi, dường như không muốn nói nhưng rồi đột nhiên nói :"
Thần tỷ tỷ, muộihỏi tỷ một chuyện được không?"
Lăng Thần kỳ quái nhìn nàng, thấy Tiểu nha đầu vẻ mặt là lạ, không khỏi cảnh giác, đề phòng nói :"
Muội muốn hỏi gì?"
Ngọc Băng Nhan đột nhiên cười hi hi, lại gần tai Lăng Thần nói nhỏ :"
Thần tỷ tỷ, mấy đêm nay, muội luôn nghe thấy tiếng kêu của tỷ. Tỷ mau mau nói thật…" Ngọc Băng Nhan chớp chớp mắt nói :"Tỷ có phải rất đau? Có khó nói không?"
"
Ai nha!" Lăng Thần đột nhiên đưa tay che mặt, nhưng lại thấy cả da cổ cũng đỏ hồng lên, nàng liền đe dọa nói :"Nha đầu thúi này, muội nói bậy cái gì đó?" Lăng Thần vô cùng xấu hổ, không ngờ lại bị tiểu nha đầu này nghe thấy hết…Giờ phải làm sao cho tốt đây?
"
Nhưng mà…" Ngọc Băng Nhan vẻ mặt đăm chiêu :"Tiếng kêu của tỷ…Thật là lạ nha, có phải Thiên ca bắt nạt tỷ không?"
Lăng Thần đưa tay bịt miệng nàng, khuôn mặt nóng bừng, cả người cũng nóng bừng. Nàng nhào người đến, bắt được Ngọc Băng Nhan, sau đó cù vào nách :"
Ai cho muội nói bậy, nha đầu đáng chết, đợi lúc Thiên ca quay lại, ta sẽ bảo huynh ấy bắt nạt muội luôn cho biết tay!"
Ngọc Băng Nhan vừa cười vừa trốn, cũng không dừng lại :"
Muội đâu có nghe trộm, hi hi hi. Ai bảo người nào đó kêu lớn như vậy làm gì? Hi hi, có khi cả Lăng phủ cũng nghe thấy được đó. Hi hi, tha mạng…!"
"
Muội giỏi nói nữa xem nào, nói nữa xem nào…" Lăng Thần "ra tay" càng lúc càng nhiều, Ngọc Băng Nhan đâu phải đối thủ của nàng, một lát sau cười đến mức cả người nhũn ra, nằm co trên người Lăng Thần, thở hổn hển xin tha.
"
Ủa, sao mà náo nhiệt thế này?" Tiếng của Lăng Thiên đột nhiên vang lên, một bước đã mở cửa tiến vào :"Đang nói chuyện gì vui vậy, cho huynh nghe với"
Hai nàng nào ngờ được Lăng Thiên đột nhiên quay lại, bất ngờ quá đột nhiên buông nhau ra, vẻ mặt cùng đỏ bừng.
Lăng Thiên đưa mắt nhìn, tí nữa phun máu mũi ra. Trời hiện tại thì nóng, hai nàng vừa mới dùng qua Đại Hoàn Đan thuộc tính hỏa, trong cơ thể dương hỏa đang rất nhiều. Giờ này lại vừa mới đùa giỡn một hồi, áo quần sớm đã xộc xệch, thoa cài tóc cũng bung ra, tóc dài xõa loạn. Quần áo cũng rối loạn. Nhưng thế chưa đáng nói, Ngọc Băng Nhan bị Lăng Thần quần qua quần lại, quần áo gần như đã tung hết, áo lót xanh biếc cũng lệch sang một bên, mà khoảng bụng trắng như tuyết cũng lộ ra hết. Hai ngọn núi tuyết trắng động lòng người bỗng xuất hiện trước mắt, mặc dù không…"hùng dũng" bằng Thủy Thiên Nhu, nhưng cũng chẳng kém là mấy!
Không ngờ được mình hộc tốc chạy về, thế nhưng lại có thể chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời như vậy, trong lòng Lăng Thiên không khỏi than :"
Quả nhiên là trời cao có mắt!"
Nha đầu Ngọc Băng Nhan không để ý đến mình đã bị nhìn thấy hết, thấy Lăng Thiên quay về không hiểu nàng lấy sức lực từ đâu ra, nhảy từ trên người Lăng Thần xuống, chạy đến trước mặt Lăng Thiên, hi hi cười duyên :"
Bọn muội đang nói đến chuyện của Lăng Thần tỷ tỷ, hi hi hi, muội chết cười mất"
Lúc nàng chạy nhảy lại gần, trước ngực bỗng phập phồng mãnh liệt, lại thêm nụ cười duyên dáng kia, quả là vô cùng kích động! Ánh mắt Lăng Thiên đờ ra, chỉ cảm giác được nhiệt huyết trào dâng bốc cả lên đàu, không tự chủ được đưa tay ra…
Vẻ mặt Lăng Thần đỏ bừng, cúi thấp đầu, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười như sắp được xem kịch vui vậy.
Ngọc Băng Nhan chợt thấy lạ, vì sao mình nói đến chuyện này mà Lăng Thần không hề ngăn cản mình, đột nhiên cảm giác được "thánh địa" trước ngực mình bị hai bàn tay to lớn nắm lấy, cả người nàng bỗng cứng lại, muốn động cũng không thể động. Cặp mắt xinh đẹp lộ vẻ không tin nổi, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn …
Rồi đột nhiên phát hiện ngực áo mình đang hở hết, hai bàn tay đang tùy tiện nhẹ nhàng mân mê nắn bóp hai ngọn núi kiêu ngạo của mình, khiến cho chúng biến hình..Mà chính mình không ngờ không thể cử động được…
Mắt nàng lúc này như không nhìn thấy gì, trong đầu óc cũng trống không, chẳng suy nghĩ được cái gì. Rồi đột nhiên nàng phản ứng được, một tiếng kêu thất thanh phá tan yên tĩnh, Ngọc Băng Nhan vội vàng hất tay của Lăng Thiên trên ngực mình ra, sau đó cuống cuồng xoay người đi nhặt lại quần áo, mặt đỏ bừng như tôm luộc. Nàng vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa thấy hoảng sợ, vừa thấy tủi thân, đột nhiên nước mắt đã chảy xuống.
Lăng Thần đã cười đến mức gập cả người lại, đi đến đỡ Ngọc Băng Nhan, thì thầm vào tai nàng :"Vừa rồi muội muội đợi Thiên ca ca quay lại sẽ thơm muội hai cái, giờ sao lại thẹn thùng chứ?"
Ngọc Băng Nhan nước mắt lưng tròng, khóc nức nở :"
Ai bảo muốn cho hắn thơm chứ? Muội không thèm…"
Lăng Thiên đang cảm giác hai tay cực kỳ thoải mái, hồn như bay bổng, cảm thấy tay như nắm một khối bông vậy, mềm mại co dãn kinh người. Vậy mà đột nhiên lại bị rút lại, đang cảm giác mất mát bỗng nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của Ngọc Băng Nhan, hắn mới biết mình vừa mới gây họa.
Lăng Thần đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn từ từ mà an ủi, sau đó nàng lặng lẽ đi ra ngoài.
Lăng Thiên nhẹ duỗi tay, đặt lên hai vai của Ngọc Băng Nhan. Ngọc Băng Nhan xoay lưng lại phái hắn, bỗng nhiên hất tay hắn ra, hai tay ôm mặt, muốn chạy trốn ra phía ngoài.
Lăng Thiên nhanh mắt nhanh tay, loáng cái đã ôm lấy lưng nàng. Ngọc Băng Nhan xấu hổ vô cùng, tay đấm chân đá loạn xạ vào ngực Lăng Thiên. Trong miệng nàng thì nghẹn ngào nói :"Thả muội ra mau! Đồ xấu xa! Xấu xa! Đánh chết huynh, đánh chết huynh!"
Lăng Thiên cười ha hả, đột nhiên trong lòng khẽ động, xoay khuôn mặt xinh xắn của nàng lại, thấy mặt đang đẫm lệ. Khuôn mặt kiều diễm giờ này đỏ ửng, trái tim hắn khẽ run lên, không do dự, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy kia.
Trong miệng Ngọc Băng Nhan đang định kêu lên, chưa kịp "
kháng nghị" thì đã bị môi hắn chạm vào, trong đầu nàng như chấn động, cảm giác trời đất muốn sụp đổ vậy, tâm hồn trống rỗng. Một cảm giác kỳ diệu truyền đến, cùng với nó là một chiếc lưỡi mềm như linh xà đang chui vào trong chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng…
Rồi nàng cũng tỉnh ra, thân thể mạnh mẽ giãy dụa, muốn thoát từ trong lòng hắn ra, hai tay đánh lên lưng hắn một trận, nhưng không thấy có hiệu quả gì. Nàng liền dùng lực đẩy mạnh, nhưng cảm giác như gặp phải một bức tường thành vậy, thân thể không thể động được, bị Lăng Thiên giữ chặt trong lòng…
Quyển 4

/795

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status