Lăng Thần chính là nữ nhi thanh thuần thì nào biết đâu ý thức xấu xa của Lăng Thiên, đôi mắt mở to chớp chớp: "Đương nhiên công tử có khả năng. Thần Nhi chưa có thấy ai có khả năng hơn công tử đâu!"
Vẻ mặt của Lăng Thiên khẽ tối đi, bàn tay vỗ nhẹ lên đôi bồng đảo của nàng một cái: "Nói hưu nói vượn. Muội thấy nhiều điều hư hỏng hơn đó!"
Lăng Thần khẽ ừm một tiếng rút trong lòng hắn nhưng trong miệng lại hỏi: "Tại sao lại hư hỏng? Dù sao những người gặp qua thì không một ai có đủ khả năng hơn công tử cả. Thật đó!"
Lăng Thiên không biết phải nói gì đành cười hắc hắc nghé vào tai nàng nói nhỏ một câu gì đó khiến cho gương mặt của nàng đỏ như gấc, bàn tay nhỏ bé khẽ đánh hai cái lên ngực Lăng Thiên: "Công tử thật xấu xa..."
Lăng Thiên cười lớn ôm nàng cắn nhẹ nhẹ vào lỗ tai cười hì hì: "Nếu Thần Nhi cũng biết huynh có khả năng vậy thì huynh sẽ thử một lần, nếu không thì uổng công Thần Nhi khích lệ..."
Lăng Thần mắc cỡ ừm nhẹ một tiếng: "Công tử. Bên biệt viện còn chờ người đó..."
Lăng Thiên nhíu nhíu mày, giọng nói tràn ngập mùi vị chán nghét: "Vậy để cho họ chờ thêm mấy canh giờ nữa đi. Trước tiên huynh phải để cho Thần Nhi biết công tử gia có bao nhiêu khả năng..." Lăng Thần bưng kính mặt trốn trong lòng hắn mà cả người nóng dần lên.
Bên biệt viện chờ từ sáng sớm đến chiều mới thấy được bóng dáng của Lăng Thiên và Lăng Thần đang chậm rãi đi đến. Bởi vậy mới biết Lăng đại công tử rất có... Khả năng.
Lăng Thiên ngồi trên ngựa nhìn đám thuộc hạ của mình mà tức giận tái mặt: "Phùng Mặc. Ngày đó ta phân phó ngươi như thế nào? Mười hai vạn hàng binh lúc này xảy ra chuyện gì mà còn nháo đến ta? Ta thật xem thường các ngươi. Đúng là không có chút bản lãnh gì mà!"
Phùng Mặc vốn đang nơm nớp lo sợ vừa nghe vậy cũng bị hù cho sắc mặt trắng bệch, vội vàng khom người: "Công tử tha thứ. Hàng binh của Bắc Ngụy lúc đầu còn sợ hãi nhưng tiếp theo sau đó có một vài người phát truyền ngôn loạn xạ khiến cho không ít hàng binh nỗi loạn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Người của chúng ta không đông bằng bọn chúng, thậm chí khi nhân mã của biệt viện tiến vào quản giáo cũng xảy ra mấy lần đánh nhau. Trước mắt lòng người hoảng loạn vô cùng. Tiểu nhân vốn cho rằng dùng thủ đoạn thiết huyết để trấn áp, hàng binh lại không có vũ khí trong tay nhưng mà bọn chúng đông lắm..." Vừa nói vừa ngẩn đầu nhìn sắc mặt của Lăng Thiên nhưng khi vừa nhìn thấy khiến hắn càng hoảng sợ hơn không dám tiếp tục nói nữa.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Gương mặt của Lăng Thiên âm trầm như cơn bão đang kéo về: "Các ngươi thật đúng là có tiền đồ đó. Lại bị mấy tên phế vật kia làm khó dễ? Đây là những hàng binh chứ không phải là đệ tử của ta. Hơn nữa người trưởng thành nên cũng có ý nghĩ của riêng mình. Phùng Mặc, ngươi lại coi bọn chúng như binh lính của mình mà đối đãi sao? Ta thật không biết là do ngươi ngu ngốc như vậy. Thật uổng tâm cho ta tín nhiệm ngươi!"
Phùng Mặc bị Lăng Thiên răn dạy như vậy khiến cho sắc mặt trắng bệch, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
Lăng Thiên xoay người xuống ngựa đi dạo một vòng trước mặt mọi người, vừa đi vừa nói: "Thời gian tiếp theo của chúng ta không còn nhiều lắm. Ngay từ đầu ta đã không có mong đợi hàng phục mười hai vạn hàng binh này trở thành đệ tử chính thức và càng không có thời gian và tinh lực như thế. Nếu ai muốn như vậy thì đó chính là đồ ngu. Bây giờ thủ đoạn duy nhất chính là - 'Cao Áp Hàng Phục, Thiết Huyết Quản Lý' mới có thể làm được."
Đột nhiên Lăng Thiên xoay người nhìn Phùng Mặc với ánh mắt như lôi điện: "Tổng cộng mười hai vạn hàng binh nhưng trong ý định của ta thì có thể thu phục được sáu vạn người là tốt lắm rồi. Phùng Mặc, ta hỏi ngươi sáu vạn người còn lại đi đâu?"
Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt to như hạt đậu từ trên trán Phùng Mặc đổ xuống mà không dám lau đi: "Ác... Cái này mạc tướng không biết. Công tử có an bài khác?"
"Có an bài khác? Tức cười!" Lăng Thiên cười âm trầm: "Để ta nói rõ cho ngươi nghe. Sáu vạn người đó chính là lập uy cho mọi người!"
"A?" Mặc kệ là Phùng Mặc hay là những người đi theo hắn đều hô lên kinh sợ.
Lập uy? Nếu không nhầm thì kết quả của sáu vạn người đó là chết?
Giết sáu vạn người để lập uy? Từ cổ chí kim có được mấy người dám làm?
Đây là một chuyện kinh khủng không thể tưởng tượng được. Nếu trên chiến trường giao chiến ngươi chết ta sống thì đừng nói là sáu vạn người, cho dù là hai mươi bốn vạn cũng là chuyện thường. Nhưng bây giờ đối phương đã đầu hàng rồi mà còn giết hại như vậy thì có chút quá mức... Chủ tướng sẽ bị người đời sau mắng chửi tàn bạo. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Dùng hàng binh tác chiến thì từ xưa đến nay có nhiều điều kiêng kỵ!" Lăng Thiên thản nhiên nói: "Đầu tiên. Đề phòng bị tạo phảnphòng ngự trong binh có biến. Thứ ba là chỉ có thể đánh tạm thời nhưng không có thể kéo dài trận chiến được, không thể xúc tiến cho bọn chúng đánh với quốc gia cũ cho nên từ xưa đến nay vấn đề hàng binh luôn là chuyện đau đầu nhất của mỗi vị quốc chủ."
Mọi người đều gật gật đầu đồng ý, thầm nghĩ người cũng biết đạo lý này nhưng tại sao lại còn muốn đưa tất cả hàng binh về? Chuyện khó giải quyết này có thể dễ dàng thu xếp sao?
"Nhưng vấn đề này trong tay ta không phải là chuyện lớn. Ít nhất cũng không phức tạp như tiền nhân." Lăng Thiên nheo nheo đôi mắt lại, thần sắc sâu không lường được: "Mỗi quân chủ của các nước trước kia nếu không phải quá nhân từ thì cũng quá cổ hủ. Vừa muốn lợi dụng những người này lại vừa phòng bị bọn họ, còn muốn đội lên một cái mũ nhân đức đạo nghĩa. Có ý đồ muốn dùng tình cảm để cảm hóa bọn họ. Đây là điển hình của việc vừa muốn làm gái điếm nhưng cũng muốn lập miếu thờ!" Lăng Thiên hừ một tiếng hèn mọn: "Ngu ngốc không ai bằng. Người khác tẩy não từ nhỏ, dạy dỗ hơn hai mươi năm thì chỉ mấy tháng là có thể thay đổi hoàn toàn được sao? Đối với với những kẻ này chỉ có thể dùng bạo lực, bạo lực, tuyệt đối máu tanh bạo lực. Ẩn trong đó là những thủ đoạn cao siêu mới thu được hiệu quả!"
"Máu anh tuyệt đối? Ẩn những thủ thủ đoạn và sách lược đặc thù?" Tất cả mọi người đều nhìn về Lăng Thiên với ánh mắt khó hiểu. Hơn nữa những tướng quân chém giết trong quân đều có suy nghĩ thâm căn cố đế rồi nên không nhịn được dựng thẳng tai lên lắng nghe.
Trong lòng Lăng Thiên thở dài một tiếng. Lăng Thiên biết chuyện chuyển hóa hàng binh này đâu có dễ dàng gì. Những tiểu thuyết mà hắn xem trước kia đa phần là diễn viên chỉ cần phát tán ra khí thế vương phách, sau đó lại dùng tình cảm để đả động thì tất cả các hàng binh đều cúi đầu thuần phục, khóc lóc thề thốt loạn xạ... Đây là một ảo tưởng nhàm chán cực điểm.
Điều khác không cần nói, chỉ chuyện chuyển hóa bọn tù binh đã là hảo huyền rồi. Ngươi thử đi làm đi? Cho ngươi mười năm đó. Chỉ cần hắn nắm vũ khí trong tay là có thể quay lại chém ngươi bất kỳ lúc nào.
Lăng Thiên xoay người lại nhìn mấy tên quản lý Lăng Phủ biệt viện nói: "Sau này chuyện của hàng binh cứ làm như vậy. Lấy mười người làm một hàng ngũ, trăm người làm một đội. Ngàn người làm một doanh, vạn người làm một túng. Ngũ trường, đội trưởng, trong doanh có thiên tướng, trong túng có tướng quân. Tạm thời thì việc trong biệt việncác ngươi an bài!"
"Trong một ngũ có người có ý đồ chạy trốn hoặc là mưu toan tập hợp chúng nhân làm loạn thì chém hết. Trong một đội có hai ngũ phạm sai lầm thì xử tử tất cả. Trong một doanh vượt qua hai đội có vấn đề thì thiên tướng bị cắt làm tiểu binh, hai đội phạm lỗi đều tử. Từ hôm nay, Lăng Kiếm thống lĩnh Đệ Nhất Lâu kiêm chức Hình Đường, nhân thủ thì ngươi tự quyết. Vô luận là chuyện gì cũng không được hỏi ý kiến của ta, ngươi cứ tự quyết định.
"Tất cả những kẻ không nghe lệnh, gây bất lợi cho huấn luyện, nháo sự... Toàn bộ đều không có ngoại l. Giết không tha!" Những lệnh xử phạt của Lăng Thiên được truyền ra không dứt khiến cho những kẻ nghe thấy mà đổ mồ hôi lạnh.
"Lăng Kiếm. Ngươi nghe rõ rồi chứ?" Lăng Thiên hỏi có vẻ rất tùy ý.
"Rõ rồi. Công tử!" Lăng Kiếm muốn nói điều gì nhưng liếc mắt Lăng Thiên một cái vẫn mang lời trong lòng nói ra: "Công tử. Đối với việc này ta không hiểu lắm. Sợ rằng..."
Lăng Thiên cười cười: "Nguơi không cần phải hiểu. Ngươi chỉ biết một việc là được..." Lăng Thiên phất tay đi về phía trước mà lưu lại vài chữ lạnh nhạt: "Ngươi chỉ cần biết giết người là có thể làm tốt chuyện này!"
Mọi người rùng mình không thôi. Chỉ một câu nói này thôi cũng đủ để cho máu tươi tràn ngập dòng sông rộng ba trượng ở trước biệt viện kia. Một câu nói như vậy cũng đã quyết định ít nhất cũng có vài vạn người chết dưới kiếm Lăng Kiếm.
Giết không tha! Thật đáng sợ, thật là ba chữ khủng khiếp. Cuối cùng mọi người mới hiểu được ba chữ uy hiếp kia.
Lăng Thiên đi không xa, chậm rãi xoay người lại nhìn bọn họ cười cười: "Mười hai vạn hàng binh có thể giữ lại sáu vạn cho ta sử dụng đã rất tốt rồi. Bất quá cái bánh lớn này rơi xuống nếu cần thì chỉ cần giữ lại ba vạn thiết huyết tinh nhuệ hoàn toàn thuộc về chúng ta cũng rất thỏa mãn!"
"Nhân từ nương tay không thể chưởng binh. Nam nhi huyết, huyết như thiết. Nếu bước trên con đường này rồi không được quay đầu lại!"
Lăng Thiên cười mập mờ nói có vẻ rất bình thường, áo bào trắng đón gió bay phất phơ phối hợp với gương mặt trầm tĩnh kia rất hòa hợp với hoàn cảnh Thiên Nhiên xung quanh nhưng những người nghe được lời này để sợ hãi trong lòng.
Lăng Thiên hướng về Lăng Thần vẫy vẫy tay ý bảo nàng đi theo: "Tốt lắm. Các ngươi cũng bận rộn rồi. Ngày mai trước khi mặt trời mọc thì ta hi vọng mười hai vạn hàng binh hoàn hảo. Ta không muốn có chuyện gì phiền đến ta nữa. Nếu như còn..."" Đôi mắt lạnh lùng của Lăng Thiên nhìn khắp mọi người một lượt: "Tất cả cút đi. Kể cả Lăng Kiếm và Đệ Nhất Lâu!"
Mãi đến khi Lăng Thiên rời đi rất xa rồi mà mọi người vẫn còn cung kính đứng đó. Buổi nói chuyện hôm nay của Lăng Thiên khiến cho những chiến tướng nhập ngũ mười năm hoàn toàn chấn động.lấy phương pháp như vậy chưởng quản binh lính thì ngay cả thủ hạ không quân lệnh cũng phải ngoan ngoãn phục tùng thôi. Mặc dù nó có hơi tàn khốc...
Quyển 4
Vẻ mặt của Lăng Thiên khẽ tối đi, bàn tay vỗ nhẹ lên đôi bồng đảo của nàng một cái: "Nói hưu nói vượn. Muội thấy nhiều điều hư hỏng hơn đó!"
Lăng Thần khẽ ừm một tiếng rút trong lòng hắn nhưng trong miệng lại hỏi: "Tại sao lại hư hỏng? Dù sao những người gặp qua thì không một ai có đủ khả năng hơn công tử cả. Thật đó!"
Lăng Thiên không biết phải nói gì đành cười hắc hắc nghé vào tai nàng nói nhỏ một câu gì đó khiến cho gương mặt của nàng đỏ như gấc, bàn tay nhỏ bé khẽ đánh hai cái lên ngực Lăng Thiên: "Công tử thật xấu xa..."
Lăng Thiên cười lớn ôm nàng cắn nhẹ nhẹ vào lỗ tai cười hì hì: "Nếu Thần Nhi cũng biết huynh có khả năng vậy thì huynh sẽ thử một lần, nếu không thì uổng công Thần Nhi khích lệ..."
Lăng Thần mắc cỡ ừm nhẹ một tiếng: "Công tử. Bên biệt viện còn chờ người đó..."
Lăng Thiên nhíu nhíu mày, giọng nói tràn ngập mùi vị chán nghét: "Vậy để cho họ chờ thêm mấy canh giờ nữa đi. Trước tiên huynh phải để cho Thần Nhi biết công tử gia có bao nhiêu khả năng..." Lăng Thần bưng kính mặt trốn trong lòng hắn mà cả người nóng dần lên.
Bên biệt viện chờ từ sáng sớm đến chiều mới thấy được bóng dáng của Lăng Thiên và Lăng Thần đang chậm rãi đi đến. Bởi vậy mới biết Lăng đại công tử rất có... Khả năng.
Lăng Thiên ngồi trên ngựa nhìn đám thuộc hạ của mình mà tức giận tái mặt: "Phùng Mặc. Ngày đó ta phân phó ngươi như thế nào? Mười hai vạn hàng binh lúc này xảy ra chuyện gì mà còn nháo đến ta? Ta thật xem thường các ngươi. Đúng là không có chút bản lãnh gì mà!"
Phùng Mặc vốn đang nơm nớp lo sợ vừa nghe vậy cũng bị hù cho sắc mặt trắng bệch, vội vàng khom người: "Công tử tha thứ. Hàng binh của Bắc Ngụy lúc đầu còn sợ hãi nhưng tiếp theo sau đó có một vài người phát truyền ngôn loạn xạ khiến cho không ít hàng binh nỗi loạn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Người của chúng ta không đông bằng bọn chúng, thậm chí khi nhân mã của biệt viện tiến vào quản giáo cũng xảy ra mấy lần đánh nhau. Trước mắt lòng người hoảng loạn vô cùng. Tiểu nhân vốn cho rằng dùng thủ đoạn thiết huyết để trấn áp, hàng binh lại không có vũ khí trong tay nhưng mà bọn chúng đông lắm..." Vừa nói vừa ngẩn đầu nhìn sắc mặt của Lăng Thiên nhưng khi vừa nhìn thấy khiến hắn càng hoảng sợ hơn không dám tiếp tục nói nữa.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Gương mặt của Lăng Thiên âm trầm như cơn bão đang kéo về: "Các ngươi thật đúng là có tiền đồ đó. Lại bị mấy tên phế vật kia làm khó dễ? Đây là những hàng binh chứ không phải là đệ tử của ta. Hơn nữa người trưởng thành nên cũng có ý nghĩ của riêng mình. Phùng Mặc, ngươi lại coi bọn chúng như binh lính của mình mà đối đãi sao? Ta thật không biết là do ngươi ngu ngốc như vậy. Thật uổng tâm cho ta tín nhiệm ngươi!"
Phùng Mặc bị Lăng Thiên răn dạy như vậy khiến cho sắc mặt trắng bệch, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
Lăng Thiên xoay người xuống ngựa đi dạo một vòng trước mặt mọi người, vừa đi vừa nói: "Thời gian tiếp theo của chúng ta không còn nhiều lắm. Ngay từ đầu ta đã không có mong đợi hàng phục mười hai vạn hàng binh này trở thành đệ tử chính thức và càng không có thời gian và tinh lực như thế. Nếu ai muốn như vậy thì đó chính là đồ ngu. Bây giờ thủ đoạn duy nhất chính là - 'Cao Áp Hàng Phục, Thiết Huyết Quản Lý' mới có thể làm được."
Đột nhiên Lăng Thiên xoay người nhìn Phùng Mặc với ánh mắt như lôi điện: "Tổng cộng mười hai vạn hàng binh nhưng trong ý định của ta thì có thể thu phục được sáu vạn người là tốt lắm rồi. Phùng Mặc, ta hỏi ngươi sáu vạn người còn lại đi đâu?"
Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt to như hạt đậu từ trên trán Phùng Mặc đổ xuống mà không dám lau đi: "Ác... Cái này mạc tướng không biết. Công tử có an bài khác?"
"Có an bài khác? Tức cười!" Lăng Thiên cười âm trầm: "Để ta nói rõ cho ngươi nghe. Sáu vạn người đó chính là lập uy cho mọi người!"
"A?" Mặc kệ là Phùng Mặc hay là những người đi theo hắn đều hô lên kinh sợ.
Lập uy? Nếu không nhầm thì kết quả của sáu vạn người đó là chết?
Giết sáu vạn người để lập uy? Từ cổ chí kim có được mấy người dám làm?
Đây là một chuyện kinh khủng không thể tưởng tượng được. Nếu trên chiến trường giao chiến ngươi chết ta sống thì đừng nói là sáu vạn người, cho dù là hai mươi bốn vạn cũng là chuyện thường. Nhưng bây giờ đối phương đã đầu hàng rồi mà còn giết hại như vậy thì có chút quá mức... Chủ tướng sẽ bị người đời sau mắng chửi tàn bạo. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Dùng hàng binh tác chiến thì từ xưa đến nay có nhiều điều kiêng kỵ!" Lăng Thiên thản nhiên nói: "Đầu tiên. Đề phòng bị tạo phảnphòng ngự trong binh có biến. Thứ ba là chỉ có thể đánh tạm thời nhưng không có thể kéo dài trận chiến được, không thể xúc tiến cho bọn chúng đánh với quốc gia cũ cho nên từ xưa đến nay vấn đề hàng binh luôn là chuyện đau đầu nhất của mỗi vị quốc chủ."
Mọi người đều gật gật đầu đồng ý, thầm nghĩ người cũng biết đạo lý này nhưng tại sao lại còn muốn đưa tất cả hàng binh về? Chuyện khó giải quyết này có thể dễ dàng thu xếp sao?
"Nhưng vấn đề này trong tay ta không phải là chuyện lớn. Ít nhất cũng không phức tạp như tiền nhân." Lăng Thiên nheo nheo đôi mắt lại, thần sắc sâu không lường được: "Mỗi quân chủ của các nước trước kia nếu không phải quá nhân từ thì cũng quá cổ hủ. Vừa muốn lợi dụng những người này lại vừa phòng bị bọn họ, còn muốn đội lên một cái mũ nhân đức đạo nghĩa. Có ý đồ muốn dùng tình cảm để cảm hóa bọn họ. Đây là điển hình của việc vừa muốn làm gái điếm nhưng cũng muốn lập miếu thờ!" Lăng Thiên hừ một tiếng hèn mọn: "Ngu ngốc không ai bằng. Người khác tẩy não từ nhỏ, dạy dỗ hơn hai mươi năm thì chỉ mấy tháng là có thể thay đổi hoàn toàn được sao? Đối với với những kẻ này chỉ có thể dùng bạo lực, bạo lực, tuyệt đối máu tanh bạo lực. Ẩn trong đó là những thủ đoạn cao siêu mới thu được hiệu quả!"
"Máu anh tuyệt đối? Ẩn những thủ thủ đoạn và sách lược đặc thù?" Tất cả mọi người đều nhìn về Lăng Thiên với ánh mắt khó hiểu. Hơn nữa những tướng quân chém giết trong quân đều có suy nghĩ thâm căn cố đế rồi nên không nhịn được dựng thẳng tai lên lắng nghe.
Trong lòng Lăng Thiên thở dài một tiếng. Lăng Thiên biết chuyện chuyển hóa hàng binh này đâu có dễ dàng gì. Những tiểu thuyết mà hắn xem trước kia đa phần là diễn viên chỉ cần phát tán ra khí thế vương phách, sau đó lại dùng tình cảm để đả động thì tất cả các hàng binh đều cúi đầu thuần phục, khóc lóc thề thốt loạn xạ... Đây là một ảo tưởng nhàm chán cực điểm.
Điều khác không cần nói, chỉ chuyện chuyển hóa bọn tù binh đã là hảo huyền rồi. Ngươi thử đi làm đi? Cho ngươi mười năm đó. Chỉ cần hắn nắm vũ khí trong tay là có thể quay lại chém ngươi bất kỳ lúc nào.
Lăng Thiên xoay người lại nhìn mấy tên quản lý Lăng Phủ biệt viện nói: "Sau này chuyện của hàng binh cứ làm như vậy. Lấy mười người làm một hàng ngũ, trăm người làm một đội. Ngàn người làm một doanh, vạn người làm một túng. Ngũ trường, đội trưởng, trong doanh có thiên tướng, trong túng có tướng quân. Tạm thời thì việc trong biệt việncác ngươi an bài!"
"Trong một ngũ có người có ý đồ chạy trốn hoặc là mưu toan tập hợp chúng nhân làm loạn thì chém hết. Trong một đội có hai ngũ phạm sai lầm thì xử tử tất cả. Trong một doanh vượt qua hai đội có vấn đề thì thiên tướng bị cắt làm tiểu binh, hai đội phạm lỗi đều tử. Từ hôm nay, Lăng Kiếm thống lĩnh Đệ Nhất Lâu kiêm chức Hình Đường, nhân thủ thì ngươi tự quyết. Vô luận là chuyện gì cũng không được hỏi ý kiến của ta, ngươi cứ tự quyết định.
"Tất cả những kẻ không nghe lệnh, gây bất lợi cho huấn luyện, nháo sự... Toàn bộ đều không có ngoại l. Giết không tha!" Những lệnh xử phạt của Lăng Thiên được truyền ra không dứt khiến cho những kẻ nghe thấy mà đổ mồ hôi lạnh.
"Lăng Kiếm. Ngươi nghe rõ rồi chứ?" Lăng Thiên hỏi có vẻ rất tùy ý.
"Rõ rồi. Công tử!" Lăng Kiếm muốn nói điều gì nhưng liếc mắt Lăng Thiên một cái vẫn mang lời trong lòng nói ra: "Công tử. Đối với việc này ta không hiểu lắm. Sợ rằng..."
Lăng Thiên cười cười: "Nguơi không cần phải hiểu. Ngươi chỉ biết một việc là được..." Lăng Thiên phất tay đi về phía trước mà lưu lại vài chữ lạnh nhạt: "Ngươi chỉ cần biết giết người là có thể làm tốt chuyện này!"
Mọi người rùng mình không thôi. Chỉ một câu nói này thôi cũng đủ để cho máu tươi tràn ngập dòng sông rộng ba trượng ở trước biệt viện kia. Một câu nói như vậy cũng đã quyết định ít nhất cũng có vài vạn người chết dưới kiếm Lăng Kiếm.
Giết không tha! Thật đáng sợ, thật là ba chữ khủng khiếp. Cuối cùng mọi người mới hiểu được ba chữ uy hiếp kia.
Lăng Thiên đi không xa, chậm rãi xoay người lại nhìn bọn họ cười cười: "Mười hai vạn hàng binh có thể giữ lại sáu vạn cho ta sử dụng đã rất tốt rồi. Bất quá cái bánh lớn này rơi xuống nếu cần thì chỉ cần giữ lại ba vạn thiết huyết tinh nhuệ hoàn toàn thuộc về chúng ta cũng rất thỏa mãn!"
"Nhân từ nương tay không thể chưởng binh. Nam nhi huyết, huyết như thiết. Nếu bước trên con đường này rồi không được quay đầu lại!"
Lăng Thiên cười mập mờ nói có vẻ rất bình thường, áo bào trắng đón gió bay phất phơ phối hợp với gương mặt trầm tĩnh kia rất hòa hợp với hoàn cảnh Thiên Nhiên xung quanh nhưng những người nghe được lời này để sợ hãi trong lòng.
Lăng Thiên hướng về Lăng Thần vẫy vẫy tay ý bảo nàng đi theo: "Tốt lắm. Các ngươi cũng bận rộn rồi. Ngày mai trước khi mặt trời mọc thì ta hi vọng mười hai vạn hàng binh hoàn hảo. Ta không muốn có chuyện gì phiền đến ta nữa. Nếu như còn..."" Đôi mắt lạnh lùng của Lăng Thiên nhìn khắp mọi người một lượt: "Tất cả cút đi. Kể cả Lăng Kiếm và Đệ Nhất Lâu!"
Mãi đến khi Lăng Thiên rời đi rất xa rồi mà mọi người vẫn còn cung kính đứng đó. Buổi nói chuyện hôm nay của Lăng Thiên khiến cho những chiến tướng nhập ngũ mười năm hoàn toàn chấn động.lấy phương pháp như vậy chưởng quản binh lính thì ngay cả thủ hạ không quân lệnh cũng phải ngoan ngoãn phục tùng thôi. Mặc dù nó có hơi tàn khốc...
Quyển 4
/795
|