Không nói đến hai gia tộc ngàn năm này. Hiện tại hắn đã kết tử thù với Dương Gia, gần đây lại thêm một gia tộc là Tây Môn Thế Gia nữa. Cùng lúc hắn còn tính kế cả Nam Cung Thế Gia, đề phòng Tiêu Gia. Thừa Thiên tám đại thế gia mà hắn chọc hết bốn rồi. Hôm nay lại thêm Thủy Gia của mình nữa. Tin rằng chỉ cần đổi lại bất kỳ kẻ nào có nhiều cừu nhân như vậy thì sợ rằng sớm đã chết không có chỗ chôn rồi nhưng Lăng Thiên vẫn sống ung dung tự tại vô cùng.
Hắn bị điên rồi sao? Có nhiều địch nhân như vậy thì chỉ bằng một thế lực mới như Lăng Gia mà hắn còn xem như không có gì? Còn dám 'chạy rông' khắp nơi mà còn chiếm thượng phong nữa? Hắn làm thế nào? Đây là chuyện mà 'người' có thể làm được ư?
Thủy Thiên Nhu thở dài một hơi gạt bỏ những suy nghĩ đó trong đầu ra ngoài: "Trong lòng công tử tự có suy nghĩ riêng nên tiểu nữ cũng không muốn làm xấu chi. Xin hỏi Lăng công tử. Phải làm thế nào ngài mới có thể thả ta ra ngoài đây? Hi vọng công tử nói rõ?"
"Như vậy thì cần phải hỏi ý của Thủy cô nương rồi." Lăng Thiên cười cười nói: "Ngài đến tột cùng là phải làm gì để ta thả ngươi đi?"
Trong lòng Thủy Thiên Nhu vừa chuyển lập tức ánh mắt sáng ngời. Những lời này của Lăng Thiên đã nói rõ không phải là không muốn thả nàng ra ngoài, hơn nữa Lăng Thiên cũng không muốn nhốt nàng cả đời. Vấn đề chỉ là Thủy Thiên Nhu có thể đưa ra điều kiện gì khiến cho Lăng Thiên động tâm đây? Nghĩ thông suốt điểm này rồi nên Thủy Thiên Nhu trầm ngâm suy nghĩ nhưng nàng cũng biết bây giờ trên người nàng không có gì để cho Lăng Thiên động tâm cả. Tư nguyên của nàng có rất ít...
"Ân. Được rồi, ta phải nhắc Thủy cô nương một chút..." Lăng Thiên cười tủm tỉm nói: "Mỹ nhân kế không nên sử dụng. Tuy rằng có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Bổn công tử cũng là đại anh hùng và cũng là quân tử đạo học chánh tông chưa bao giờ chịu khuất nhục dưới váy của ai cả. Hơn nữa nhãn giới của bổn công tử rất cao, những dong chi tục phấn tốt nhất không nên tự bêu xấu làm gì!"
Suýt nữa Thủy Thiên Nhu cắn gãy răng của bản thân mình rồi. Một tên đáng hận mà, chính mình chịu đựng đau đớn, chuẩn bị trang phục trong ba ngày là vì cái gì? Là muốn để cho hắn có cảm giác kinh diễm. Cho dù bên cạnh hắn có bao nhiêu 'hoa' thì bổn cô nương cũng tin tưởng rằng bổn cô nương không thua kém một ai cả. Ít nhất thì ngươi cũng có một vài phần thương hoa tiếc ngọc chứ. Như vậy thì bản thân mình có thể nắm chặt được một chút khả năng mê hoặc hắn, có thể thong dong đưa ra điều kiện rồi tiến tới hợp tác. Thậm chí có thể đạt được cục diện hai nhà hợp tác vui vẻ.
Trong suy nghĩ của Thủy Thiên Nhu thì nàng cố gắng đoán Lăng Thiên sẽ nói gì, hành động ra sao để còn ứng phó, vô số giả thiết được nàng lập ra nhưng trăm vạn lần không ngờ rằng khi Lăng Thiên đến đây nói mấy câu khiến cho một khoảng thời gian dài mình chuẩn bị hoàn toàn uổng phí. Hơn nữa còn đả kích niềm tin của bản thân nữa. Nhẫn nại thì cũng có giới hạn của nó chứ...
"Ta làm mị nhãn cho người mù coi mà!" Thủy Thiên Nhu oán hận: "Thật sai lầm mà." Trong lòng oán hận vô cùng, ngay cả phong tình bản thân đối với nam tử trước mặt này là gì nàng cũng không hiểu gì cả.
"Ách!" Lăng Thiên gãi gãi đầu như có chút xấu hổ, đảo mắt một cái liền cười hì hì: "Thủy cô nương hiểu lầm rồi. Đôi mắt Lăng Thiên từng nhìn thấy mị nhãn đó chứ. Bất quá phong tư của Thủy cô nương quả thật hơn xa mấy người tại Mính Yên Lâu nhưng mị nhãn của cô có một loại ý tứ muốn giết người khiến cho kẻ khác kinh sợ không thôi thì nào có cái gì gọi là kiều diễm chứ..."
Chỉ mấy câu đó thôi cũng đủ khiến cho Thủy Thiên Nhu tức giận muốn phát điên, động đến vết thương cũ khiến nàng phải nôn ra vài ngụm máu. Hảo một Lăng Thiên. Dám đưa bổn cô nương ra so sánh với hạng dong chi tục phấn thanh lâu. Thật sự là độc ác mà...
"Tốt... Tốt lắm..." Thủy Thiên Nhu cảm thấy mình không phải là đối thủ của Lăng Thiên khi đấu khẩu, gương mặt xinh xắn xụp xuống do thất bại: "Lăng công tử miệng lưỡi sắc bén nên tiểu nữ cam bái hạ phong. Rốt cuộc thì công tử muốn làm sao? Nói ra ý của ngươi đi. Nếu có thể đáp ứng thì bổn cô nương nhất định đồng ý liền. Nếu không thể thì bổn cô nương cũng đành chấp nhận ở lại đây làm khách thôi. Mong công tử không nên tiếp tục trò mèo vờn chuột này nữa. Con chuột này hết còn hứng thú rồi."
Lăng Thiên cười cười: "Cô nương quả nhiên là người nhanh nhẹn. Thật ra ta cùng với Thủy cô nương, thạm chí là Thủy Gia không hề có thâm thù đại hận gì cả. Lúc ban đầu có chút xích mích cũng là do lập trường bất đồng. Chuyện Thủy cô nương làm trong mắt ta thấy bất đồng mà chuyện ta làm trong mắt Thủy cô nương chắc cũng thấy như thế. Nhưng mà nếu chuyển đổi lập trường cho nhau thì sợ rằng đối phương sẽ quá phận hơn nữa. Thủy cô nương thấy có đúng không?"
Thủy Thiên Nhu trầm tư một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng cười: "Đúng vậy, những lời này ngươi nói rất đạo lý. Ta đang muốn nghe những lời tiếp theo đây!"
"Đâu có. Nếu trong lúc chúng ta còn chưa hóa giải được cừu hận mà ta lại đem Thủy cô nương nhốt lại đây thì theo ta biết thì đây là một phiền toái khó giải quyết." Lăng Thiên làm một bộ dáng khổ sở vô cùng: "Mặc dù Thủy cô nương sớm muộn gì cũng phải lập gia đình nhưng bây giờ vẫn là tiểu công chúa thiên băng ngọc thủy của Thiên Phong Chi Thủy. Nếu ta thả Thủy cô nương ra thì Thiên Phong Chi Thủy sẽ biết ta đã ra tay với Thủy cô nương, làm trò quỷ. Vô luận là lúc đầu ta làm việc này có tâm tư gì, thậm chí sau đó ta làm gì nữa cũng tìm đến gây phiền toái cho chúng ta. Cuối cùng thì cũng sẽ tìm đến gây phiền toái cho ta chứ không phải là để nói chuyện. Có phải như vậy không Thủy cô nương?"
"Đúng vậy!" Sự thật là vậy nên Thủy Thiên Nhu không có phủ nhận. Nếu nàng phủ nhận thì chuyện này không cần nói nữa.
"Điều thứ hai chính là việc này liên quan đến Ngọc Gia." Vẻ mặt của Lăng Thiên như muốn khóc: "Lúc đầu vì cứu Thủy cô nương mà ta không chú ý đã giết chết hai trưởng lão của Ngọc Gia. Người chết có thể sống lại được không? Nếu Thủy cô nương khi ra ngoài lại đi tuyên truyền 'nho nhỏ' một chút thì sợ rằng Ngọc Gia sẽ trở mặt thành thù với ta. Mà Ngọc Gia và Thủy Gia giống nhau, đều là nhân vật Lăng Thiên ta không dám trêu chọc vào. Còn có Nhan Nhi của ta..."
"Nói hưu nói vượn..." Thủy Thiên Nhu không nhịn được liền phản bác lại: "Lúc đó người của Ngọc Gia đều đã bỏ chạy rồi, là do ngươi không chịu buông tha mới hạ sát thủ đó chứ. Điều này không chút quan hệ gì đến ta chứ? Ngươi không cần phải giả mù sa mưa làm gì. Bây giờ người của Ngọc Gia và Thủy Gia đều chết trên tay không ít. Ngươi sớm đã động thủ rồi thì còn nói điều này có ý tứ gì!"
Lăng Thiên cười ha ha: "Cô nương lại đùa rồi, nhưng lần này đùa quá rồi đó! Ta cùng với Nhan Nhi đều thật thật lòng với nhau, việc này cả thiên hạ đều biết. Ta tin rằng nếu không phải vì Thủy cô nương thì hai gã trưởng lão Ngọc Gia kia ta đã sớm mời về nhà cung phụng rồi. Đó chính là người nhà của Nhan Nhi ta mà. Nhưng vì Thủy cô nương mà ta không còn cách nào hơn tiễn bọn chúng về diêm vương. Ta mặc dù không muốn giết người nhưng người vì ta lại chết. Thủy cô nương, nói đến nguyên nhân cuối cùng thì cũng là do ngươi cả thôi...."
"Hừ!" Thủy Thiên Huyễn hừ một tiếng lạnh lẽo, khẩu khí của Lăng Thiên khi nói chuyện rất là lạ khiến cho nàng không thoải mái chút nào cả.
"Thứ ba. Ngày trướng trên chiến trường đánh một trận tuy nói rằng không nhượng bộ, nhấc tay không lưu tình nhưng cao thủ của Thủy Gia chết dưới tay ta không hề ít. Đây cũng là một thù oán thật nặng mà..." Lăng Thiên ngửa mặt lên trời thở dài có vẻ buồn phiền cực kỳ: "Ta vốn là người lương thiện nhất trên đời, ngay cả con kiến cũng không dám giết thế nhưng lần này lại tạo sát nghiệt rồi. Thật tội quá tội quá đi mà!"
Thủy Thiên Nhu cứng lưỡi không biết phải nói gì. Không hổ là người không biết xấu hổ mà. Người có da mặt dày như Lăng Thiên nàng chưa thấy qua bao giờ. Nói đến những chuyện như vậy mà hắn không có chút đỏ măt nào cả. Thật sự là thua hắn luôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Thứ tư. Thủy cô nương tại nơi này an cư nhạc nghiệp thì ta tự tin còn giữ được chút bí mật nhưng một khi Thủy cô nương ra ngoài... Ha ha... Miệng Thủy cô nương ở dưới mũi của nàng, nàng muốn nói gì thì ta không thể khống chế được. Cô nương nói đúng không?" Bộ dáng của Lăng Thiên càng ngày càng thê thảm: "Ngàn vạn lần đừng thề thốt với ta! Như vậy thì Thủy cô nương phải làm sao để cam đoan thì ta mới tin tưởng được. Còn có, Thủy cô nương sau khi đi ra ngoài thì ta có chtốt gì? Ôi... Rắc rối lại tiếp tục rồi. Bất quá cũng không có biện pháp nào cả, Lăng Thiên ta tuy là anh hùng quân tử nhưng bản thân cũng là một tục nhân. Ta suy nghĩ nhiều như vậy mong Thủy cô nương thông cảm cho!" Lăng Thiên như có chút xấu hổ khi nói lời này.
Bốn cái điều kiện vừa dứt khiến cho Thủy Thiên Nhu choáng váng. Bản thân mình có thể cam đoan không nói, cũng có thể cam đoan mang đến chỗ tốt cho Lăng Thiên nhưng như thế nào mới làm cho Lăng Thiên tin tưởng? Mà người này vừa nói là hắn không tin vào lời thề.
Trên đời này sao lại có người như thế? Thủy Thiên Nhu muốn ôm đầu rên rĩ không thôi. Quả thật là nàng không có biện pháp mà.
Điệp Nhi bị Lăng Thiên trừng mắt lúc nãy luôn đứng yên lặng một bên từ đầu đến giờ nhưng lúc này đột nhiên đến bên tai Thủy Thiên Nhu nói nhỏ hai câu gì khiến cho nàng mừng rỡ hơn, đột nhiên sau đó gương mặt khẽ đỏ lên có chút xấu hổ.
"Tất cả đều là người thống khoái, tiểu muội cũng biết lời nói không có bằng chứng nên khó có thể lấy được sự tín nhiệm của công tử nên mới nghĩ ra một điều này..." Thủy Thiên Nhu lấy một khối ngọc bội trên người xuống nói: "Khối ngọc bội này chính là vật thiếp thân duy nhất của tiểu muội và cũng là vật gia mẫu giao cho tiểu muội đính ước, là gia truyền chi bảo của Thủy Gia - Thiên Tâm Ngọc. Gia mẫu có nói nếu khối ngọc này giao vào trong tay ai thì người đó chính là phu quân của Thiên Nhu. Khối ngọc này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của tiểu muội nên không biết Lăng công tử có tin không?"
Lăng Thiên vươn tay ra nhận lấy, vật vừa chạm tay hắn liền cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Dĩ nhiên lại là một khối cực phẩm hàn ngọc hiếm gặp. Hắn không thèm nhìn kỹ mà liền bỏ vào trong lòng không chút khách khí: "Có tin hay không thì nói sau đi. Hiện tại thời tiết có chút nóng bức quá, nếu có vật này thì đã rồi!"
Quyển 4
Hắn bị điên rồi sao? Có nhiều địch nhân như vậy thì chỉ bằng một thế lực mới như Lăng Gia mà hắn còn xem như không có gì? Còn dám 'chạy rông' khắp nơi mà còn chiếm thượng phong nữa? Hắn làm thế nào? Đây là chuyện mà 'người' có thể làm được ư?
Thủy Thiên Nhu thở dài một hơi gạt bỏ những suy nghĩ đó trong đầu ra ngoài: "Trong lòng công tử tự có suy nghĩ riêng nên tiểu nữ cũng không muốn làm xấu chi. Xin hỏi Lăng công tử. Phải làm thế nào ngài mới có thể thả ta ra ngoài đây? Hi vọng công tử nói rõ?"
"Như vậy thì cần phải hỏi ý của Thủy cô nương rồi." Lăng Thiên cười cười nói: "Ngài đến tột cùng là phải làm gì để ta thả ngươi đi?"
Trong lòng Thủy Thiên Nhu vừa chuyển lập tức ánh mắt sáng ngời. Những lời này của Lăng Thiên đã nói rõ không phải là không muốn thả nàng ra ngoài, hơn nữa Lăng Thiên cũng không muốn nhốt nàng cả đời. Vấn đề chỉ là Thủy Thiên Nhu có thể đưa ra điều kiện gì khiến cho Lăng Thiên động tâm đây? Nghĩ thông suốt điểm này rồi nên Thủy Thiên Nhu trầm ngâm suy nghĩ nhưng nàng cũng biết bây giờ trên người nàng không có gì để cho Lăng Thiên động tâm cả. Tư nguyên của nàng có rất ít...
"Ân. Được rồi, ta phải nhắc Thủy cô nương một chút..." Lăng Thiên cười tủm tỉm nói: "Mỹ nhân kế không nên sử dụng. Tuy rằng có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Bổn công tử cũng là đại anh hùng và cũng là quân tử đạo học chánh tông chưa bao giờ chịu khuất nhục dưới váy của ai cả. Hơn nữa nhãn giới của bổn công tử rất cao, những dong chi tục phấn tốt nhất không nên tự bêu xấu làm gì!"
Suýt nữa Thủy Thiên Nhu cắn gãy răng của bản thân mình rồi. Một tên đáng hận mà, chính mình chịu đựng đau đớn, chuẩn bị trang phục trong ba ngày là vì cái gì? Là muốn để cho hắn có cảm giác kinh diễm. Cho dù bên cạnh hắn có bao nhiêu 'hoa' thì bổn cô nương cũng tin tưởng rằng bổn cô nương không thua kém một ai cả. Ít nhất thì ngươi cũng có một vài phần thương hoa tiếc ngọc chứ. Như vậy thì bản thân mình có thể nắm chặt được một chút khả năng mê hoặc hắn, có thể thong dong đưa ra điều kiện rồi tiến tới hợp tác. Thậm chí có thể đạt được cục diện hai nhà hợp tác vui vẻ.
Trong suy nghĩ của Thủy Thiên Nhu thì nàng cố gắng đoán Lăng Thiên sẽ nói gì, hành động ra sao để còn ứng phó, vô số giả thiết được nàng lập ra nhưng trăm vạn lần không ngờ rằng khi Lăng Thiên đến đây nói mấy câu khiến cho một khoảng thời gian dài mình chuẩn bị hoàn toàn uổng phí. Hơn nữa còn đả kích niềm tin của bản thân nữa. Nhẫn nại thì cũng có giới hạn của nó chứ...
"Ta làm mị nhãn cho người mù coi mà!" Thủy Thiên Nhu oán hận: "Thật sai lầm mà." Trong lòng oán hận vô cùng, ngay cả phong tình bản thân đối với nam tử trước mặt này là gì nàng cũng không hiểu gì cả.
"Ách!" Lăng Thiên gãi gãi đầu như có chút xấu hổ, đảo mắt một cái liền cười hì hì: "Thủy cô nương hiểu lầm rồi. Đôi mắt Lăng Thiên từng nhìn thấy mị nhãn đó chứ. Bất quá phong tư của Thủy cô nương quả thật hơn xa mấy người tại Mính Yên Lâu nhưng mị nhãn của cô có một loại ý tứ muốn giết người khiến cho kẻ khác kinh sợ không thôi thì nào có cái gì gọi là kiều diễm chứ..."
Chỉ mấy câu đó thôi cũng đủ khiến cho Thủy Thiên Nhu tức giận muốn phát điên, động đến vết thương cũ khiến nàng phải nôn ra vài ngụm máu. Hảo một Lăng Thiên. Dám đưa bổn cô nương ra so sánh với hạng dong chi tục phấn thanh lâu. Thật sự là độc ác mà...
"Tốt... Tốt lắm..." Thủy Thiên Nhu cảm thấy mình không phải là đối thủ của Lăng Thiên khi đấu khẩu, gương mặt xinh xắn xụp xuống do thất bại: "Lăng công tử miệng lưỡi sắc bén nên tiểu nữ cam bái hạ phong. Rốt cuộc thì công tử muốn làm sao? Nói ra ý của ngươi đi. Nếu có thể đáp ứng thì bổn cô nương nhất định đồng ý liền. Nếu không thể thì bổn cô nương cũng đành chấp nhận ở lại đây làm khách thôi. Mong công tử không nên tiếp tục trò mèo vờn chuột này nữa. Con chuột này hết còn hứng thú rồi."
Lăng Thiên cười cười: "Cô nương quả nhiên là người nhanh nhẹn. Thật ra ta cùng với Thủy cô nương, thạm chí là Thủy Gia không hề có thâm thù đại hận gì cả. Lúc ban đầu có chút xích mích cũng là do lập trường bất đồng. Chuyện Thủy cô nương làm trong mắt ta thấy bất đồng mà chuyện ta làm trong mắt Thủy cô nương chắc cũng thấy như thế. Nhưng mà nếu chuyển đổi lập trường cho nhau thì sợ rằng đối phương sẽ quá phận hơn nữa. Thủy cô nương thấy có đúng không?"
Thủy Thiên Nhu trầm tư một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng cười: "Đúng vậy, những lời này ngươi nói rất đạo lý. Ta đang muốn nghe những lời tiếp theo đây!"
"Đâu có. Nếu trong lúc chúng ta còn chưa hóa giải được cừu hận mà ta lại đem Thủy cô nương nhốt lại đây thì theo ta biết thì đây là một phiền toái khó giải quyết." Lăng Thiên làm một bộ dáng khổ sở vô cùng: "Mặc dù Thủy cô nương sớm muộn gì cũng phải lập gia đình nhưng bây giờ vẫn là tiểu công chúa thiên băng ngọc thủy của Thiên Phong Chi Thủy. Nếu ta thả Thủy cô nương ra thì Thiên Phong Chi Thủy sẽ biết ta đã ra tay với Thủy cô nương, làm trò quỷ. Vô luận là lúc đầu ta làm việc này có tâm tư gì, thậm chí sau đó ta làm gì nữa cũng tìm đến gây phiền toái cho chúng ta. Cuối cùng thì cũng sẽ tìm đến gây phiền toái cho ta chứ không phải là để nói chuyện. Có phải như vậy không Thủy cô nương?"
"Đúng vậy!" Sự thật là vậy nên Thủy Thiên Nhu không có phủ nhận. Nếu nàng phủ nhận thì chuyện này không cần nói nữa.
"Điều thứ hai chính là việc này liên quan đến Ngọc Gia." Vẻ mặt của Lăng Thiên như muốn khóc: "Lúc đầu vì cứu Thủy cô nương mà ta không chú ý đã giết chết hai trưởng lão của Ngọc Gia. Người chết có thể sống lại được không? Nếu Thủy cô nương khi ra ngoài lại đi tuyên truyền 'nho nhỏ' một chút thì sợ rằng Ngọc Gia sẽ trở mặt thành thù với ta. Mà Ngọc Gia và Thủy Gia giống nhau, đều là nhân vật Lăng Thiên ta không dám trêu chọc vào. Còn có Nhan Nhi của ta..."
"Nói hưu nói vượn..." Thủy Thiên Nhu không nhịn được liền phản bác lại: "Lúc đó người của Ngọc Gia đều đã bỏ chạy rồi, là do ngươi không chịu buông tha mới hạ sát thủ đó chứ. Điều này không chút quan hệ gì đến ta chứ? Ngươi không cần phải giả mù sa mưa làm gì. Bây giờ người của Ngọc Gia và Thủy Gia đều chết trên tay không ít. Ngươi sớm đã động thủ rồi thì còn nói điều này có ý tứ gì!"
Lăng Thiên cười ha ha: "Cô nương lại đùa rồi, nhưng lần này đùa quá rồi đó! Ta cùng với Nhan Nhi đều thật thật lòng với nhau, việc này cả thiên hạ đều biết. Ta tin rằng nếu không phải vì Thủy cô nương thì hai gã trưởng lão Ngọc Gia kia ta đã sớm mời về nhà cung phụng rồi. Đó chính là người nhà của Nhan Nhi ta mà. Nhưng vì Thủy cô nương mà ta không còn cách nào hơn tiễn bọn chúng về diêm vương. Ta mặc dù không muốn giết người nhưng người vì ta lại chết. Thủy cô nương, nói đến nguyên nhân cuối cùng thì cũng là do ngươi cả thôi...."
"Hừ!" Thủy Thiên Huyễn hừ một tiếng lạnh lẽo, khẩu khí của Lăng Thiên khi nói chuyện rất là lạ khiến cho nàng không thoải mái chút nào cả.
"Thứ ba. Ngày trướng trên chiến trường đánh một trận tuy nói rằng không nhượng bộ, nhấc tay không lưu tình nhưng cao thủ của Thủy Gia chết dưới tay ta không hề ít. Đây cũng là một thù oán thật nặng mà..." Lăng Thiên ngửa mặt lên trời thở dài có vẻ buồn phiền cực kỳ: "Ta vốn là người lương thiện nhất trên đời, ngay cả con kiến cũng không dám giết thế nhưng lần này lại tạo sát nghiệt rồi. Thật tội quá tội quá đi mà!"
Thủy Thiên Nhu cứng lưỡi không biết phải nói gì. Không hổ là người không biết xấu hổ mà. Người có da mặt dày như Lăng Thiên nàng chưa thấy qua bao giờ. Nói đến những chuyện như vậy mà hắn không có chút đỏ măt nào cả. Thật sự là thua hắn luôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Thứ tư. Thủy cô nương tại nơi này an cư nhạc nghiệp thì ta tự tin còn giữ được chút bí mật nhưng một khi Thủy cô nương ra ngoài... Ha ha... Miệng Thủy cô nương ở dưới mũi của nàng, nàng muốn nói gì thì ta không thể khống chế được. Cô nương nói đúng không?" Bộ dáng của Lăng Thiên càng ngày càng thê thảm: "Ngàn vạn lần đừng thề thốt với ta! Như vậy thì Thủy cô nương phải làm sao để cam đoan thì ta mới tin tưởng được. Còn có, Thủy cô nương sau khi đi ra ngoài thì ta có chtốt gì? Ôi... Rắc rối lại tiếp tục rồi. Bất quá cũng không có biện pháp nào cả, Lăng Thiên ta tuy là anh hùng quân tử nhưng bản thân cũng là một tục nhân. Ta suy nghĩ nhiều như vậy mong Thủy cô nương thông cảm cho!" Lăng Thiên như có chút xấu hổ khi nói lời này.
Bốn cái điều kiện vừa dứt khiến cho Thủy Thiên Nhu choáng váng. Bản thân mình có thể cam đoan không nói, cũng có thể cam đoan mang đến chỗ tốt cho Lăng Thiên nhưng như thế nào mới làm cho Lăng Thiên tin tưởng? Mà người này vừa nói là hắn không tin vào lời thề.
Trên đời này sao lại có người như thế? Thủy Thiên Nhu muốn ôm đầu rên rĩ không thôi. Quả thật là nàng không có biện pháp mà.
Điệp Nhi bị Lăng Thiên trừng mắt lúc nãy luôn đứng yên lặng một bên từ đầu đến giờ nhưng lúc này đột nhiên đến bên tai Thủy Thiên Nhu nói nhỏ hai câu gì khiến cho nàng mừng rỡ hơn, đột nhiên sau đó gương mặt khẽ đỏ lên có chút xấu hổ.
"Tất cả đều là người thống khoái, tiểu muội cũng biết lời nói không có bằng chứng nên khó có thể lấy được sự tín nhiệm của công tử nên mới nghĩ ra một điều này..." Thủy Thiên Nhu lấy một khối ngọc bội trên người xuống nói: "Khối ngọc bội này chính là vật thiếp thân duy nhất của tiểu muội và cũng là vật gia mẫu giao cho tiểu muội đính ước, là gia truyền chi bảo của Thủy Gia - Thiên Tâm Ngọc. Gia mẫu có nói nếu khối ngọc này giao vào trong tay ai thì người đó chính là phu quân của Thiên Nhu. Khối ngọc này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của tiểu muội nên không biết Lăng công tử có tin không?"
Lăng Thiên vươn tay ra nhận lấy, vật vừa chạm tay hắn liền cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Dĩ nhiên lại là một khối cực phẩm hàn ngọc hiếm gặp. Hắn không thèm nhìn kỹ mà liền bỏ vào trong lòng không chút khách khí: "Có tin hay không thì nói sau đi. Hiện tại thời tiết có chút nóng bức quá, nếu có vật này thì đã rồi!"
Quyển 4
/795
|