Người bịt mặt áo đen giống như tử thần chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt lạnh căm quét qua mặt mọi người, giống như là nhìn những thi thể không có tri giác. Sau cùng ánh mắt dừng trên người Ngụy Thừa Bình, hơi ngừng lại một chút, trong mắt đột nhiên lóe sáng, chậm rãi hỏi: "Ngụy Thừa Bình?"
Giọng nói của hắn tràn ngập uy nghiêm, có cảm giác giống như một thượng vị giả đầy quyền uy. Tựa hồ như hắn chính là một vị thần cao cao tại thương, nắm trong tay đại quyền sinh sát đối với những người ở trước mặt. Trong đại điện, hơn một trăm người lần lượt thu lại thành một khối, ai ai cũng trợn tròn đôi mắt đã sợ hãi đến cực điểm, nhìn người áo đen. Đao kiếm trong tay hàn quang lấp lánh, nhưng lại không có ai dám bước lên một bước, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Dưới uy thế cường đại của người áo đen. Đám người này vốn là đại nội thị vệ cường hoành bá đạo, không ngờ biến thành một đám dê núi ngoan ngoãn.
"Ngươi... ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Ngụy Thừa Bình dẫu sao cũng là thái tử một nước, tuy vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệnh, nhưng vẫn cố gắng khống chế âm điệu của mình. Giả vờ bộ dạng uy nghiêm, nhưng thân hình vẫn không nhịn được mà run rẩy, không không chế nổi mà tự giác lui ra sau.
Trường kiếm trong tay người áo đen bịt mặt rung lên, giọt máu cuối cùng trên mũi kiếm bay ra. Tốc độc rất nhanh, "tét" một cái đập lên mặt mùi máu tanh xộc lên mũi, Ngụy Thừa Bình chỉ chực muốn nôn, nhưng lại nghe thấy người áo đen lạnh lùng nói: "Ngụy Thừa Binh. Ta vốn cho rằng ngươi là một nhân vật, không ngờ ngươi lại hỏi một vấn đề ấu trĩ như vậy. Một người đã làm chuyện mà mình không nên làm thì luôn sẽ phải chịu báo ứng. Trêu vào người không nên trêu, đồng dạng cũng phải chịu hậu quả. Hôm nay chính là báo ứng của ngươi. Phải rồi, trước tiên ta nói cho ngươi biết một tin tức tốt..."
Tiếng gào thét bên ngoài càng lúc càng thảm liệt. Đột nhiên có một tiếng hét vang lên: "Hắn, chính là hắn đã giết Hoàng Thượng! Hoàng Thượng quy tiên rồi!"
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng băng hà rồi!"
"Bắt lấy chúng, bắt lấy hung thủ giết hại Hoàng Thượng!"
"A! Ác đồ này cũng đã giết mấy vị quý phi nương nương. Không ngờ...Á!" Lại một tiếng hô thảm, rõ ràng là vị nhân huynh hét to nhất đã đi theo chủ tử của hắn rồi.
"Nghe thấy chưa. Lão tử của ngươi đã chết rồi. Nói cách khác, ngươi hiện tại dã là quốc quân của Bắc Ngụy. Nghe thấy tin tức mà ngươi mong chờ bấy lâu, chắc ngươi vui lắm phải không!" Trong ngữ khí của người áo đen tràn đầy vị đạo mèo vờn chuột.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai... là ai? Vì sao? Vì sao lại muốn hạ thủ đối với chúng ta? Là ai sai khiến các người? Phụ hoàng băng hà rồi, ta chính là chủ của Bắc Ngụy, bất kể là điều kiện gì, ta cũng đều đáp ứng cho các người?" Dưới sự sợ hãi đến cực độ, Ngụy Thừa Bình ngược lại trở nên trấn tĩnh, trong ánh mắt tuyệt vọng thậm chí còn lộ ra sự hi vọng!
Hắn có thể thuyết phục được người áo đen không?
Đáp án đương nhiên là không rồi!
"Mạng người thế gian nắm trong tay, thiên hạ phong vân Đệ Nhất Lâu!" Người áo đen chậm rãi ngâm. Ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Lời nói của ngươi quá ấu trĩ, cũng quá nực cười. Nói thực cho ngươi biết, Bắc Ngụy tân quân ngươi mới là mục tiêu lần này của chúng ta. Chuẩn bị bước lên hoàng tuyền đi. Ngụy Thừa Binh, tên tuổi của Đệ Nhất Lâu sẽ nhờ sự diệt vong của hoàng thất Bắc Ngụy các ngươi mà lại một lần nữa chấn động
Nghữ khí của hắn lạnh băng, trong nháy mắt đã tuyên cáo hai chữ :Tử vong!
Hoàng cung Bắc Ngụy, trong một đêm đã hóa thành biển lửa. Lửa lớn cháy liền ba ngày, đốt tất cả hoàng cung thành tro bụi. Nghe nói, trong đêm thứ nhất mà hoàng cung bốc cháy, ánh lửa chiếu cao mấy chục trượng, hơn nóng ngập trời. Mùi thi thể bị thiêu cháy ở ngoài trăm dặm cũng ngửi thấy.
Gần ba ngàn người trong hoàng cung, có thể may mắn sống sót không ngờ lại không quá năm trăm người. Hoàng đế, tần phi, thái tử, công chúa không ai có thể sống sót. Thái tử Ngụy Thừa Bịnh bị chém đứt năm chi, lột trần rồi treo lên cửa thành. Cả người trên dưới không có một khối da thịt nào còn hoàn chỉnh. Thủ đoạn của người hạ thủ cực kỳ độc ác tàn khốc, quả thức là khiến người khác phẫn nộ.
Danh tiếng của Đệ Nhất Lâu lại truyền khắp cả Thiên Tinh đại lục giống như cuồng phong. Thậm chí là cả thiên hạ! Ai ai cũng cảm thấy bất an. Không ai biết bang hội này vì sao sau khi trầm tịch hơn một năm lại đột nhiên hoành không xuất thế, giết vào nhân gian! Hơn nữa vừa ra tay đã làm chấn động cả trời đất. Hoàng thất Bắc Ngụy lớn mạnh như vậy mà dưới mũi kiếm của Đệ Nhất Lâu lại không có năng lực để chống đỡ, bị diệt môn chỉ trong một đêm,
Đây là loại năng lực gì!
Ngay lập tức, lời đồn nổi lên khắp cả đại lục. Có người nói hoàng thất Bắc Ngụy lần này chính là do đệ nhất thế gia của Bắc Ngụy là Ngọc gia thuê Đệ Nhất Lâu hạ thủ. Ý đồ chính là muốn độc bá Bắc Ngụy, bước vào công cuộc tranh hùng thiên hạ. Cũng có người nói lần này căn bản chính là Thiên Phong đại lục Thủy gia thuê Đệ Nhất Lâu hạ thủ, để trảm đi chỗ dựa lớn nhất của Ngọc gia, rồi tùy thời chuẩn bị tiến quân vào Thiên Tinh đại lục.
Cũng có người nói, Tiêu gia tài lực hùng hậu, chỉ có Tiêu gia mới đủ lực để thuê Đệ Nhất Lâu chấp hành siêu cấp nhiệm vụ điên cuồng này. Đương nhiên, còn có người đoán rằng, Bắc Ngụy từng đối phó với Lăng Khiếu đại tướng quân của Lăng gia, đây có lẽ là do Lăng gia thuê Đệ Nhất Lâu tiến hành báo thù. Dẫu sao thì thê tử của Lăng Khiếu đại tướng quân, mẫu thân của Lăng Thiên, Sở Đình phu nhân chính là nữ tài thần nổi danh nhất hiện nay...
Nhưng bất kể là thế nào, ngoại trừ người đương sự ra, căn bản không có mấy người có thể đoán ra chân tướng chân chính.Tinh đại lục, sau sự kiện diệt môn lần này chân chính biến thành một vũng nước đục.
Hoàng thất Bắc Nguỵ đột nhiên bị diệt, không còn hậu duệ, như rắn mất đầu. Chẳng khác nào có trong các đại thế lực xuất hiện một khối quyền lợi lớn chưa có chủ. Các đại thế lực bắt đầu rục rịch, nhưng ngại Ngọc gia ngàn năm xây dựng thế lực, cho nên không có bất kỳ một cỗ thế lực nào dám trắng trợn nhảy vào vào chủ Bắc Nguỵ.
Giương cung bạt kiếm, sơn vũ dục lai.
Nhưng vào thời khắc tuyệt đối mẫn cảm này. Ngọc gia cũng xuất hiện một đại sự. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Sau khi Ngọc gia dưới sự dẫn dắt của hai trưởng lão tới Thừa Thiên. Sau khi chuyện xảy ra mấy ngày Ngọc Mãn Đường mới biết, hành động quy mô lần này của Ngọc gia không ngờ lại là định hạ chuyện hôn nhân cho nữ nhi của mình. Thậm chí còn đưa đồ cưới tới rồi, và đối tượng lại là "một người phải chết". Mà chuyện này, phu phụ Ngọc Mãn Đường là phụ mẫu thân sinh, không ngờ lại không hề biết tí gì. Do đó không khỏi cực kỳ tức giận, người thành thật nhất của Ngọc gia này, lần đầu tiên đã nổi trận lôi đình.
Ngọc gia, trong Chỉ Điểm Giang Sơn các.
"Đại ca, ta muốn biết hôn sự của Băng Nhan rốt cuộc là thế nào?" Ngọc Mãn Đường vội vã xông đến, trên đường không ngừng vang lên tiếng hô thảm của thủ vệ, giống như gió xoáy đứng trước mặt Ngọc Mãn Lâu: "Ta là phụ thân thân sinh của Băng Nhan, hôn sự của nó, ta sao lại không biết gì? Thân sự của nữ nhi duy nhất của ta, ta không ngờ lại hoàn toàn không biết. Huynh không phải là nên cho ta một lời giải thích chứ!"
"Lăng Thiên cũng không tồi. Hơn nữa, đó chẳng phải là nữ tế mà ngươi tự mình lựa chọn sao? Ta thay Nhan nhi làm chủ, chẳng lẽ không được à? Chẳng lẽ bởi vì Lăng Thiên bị Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý truy sát mà muốn phủ nhận hôn sự của chúng sao?" Ngọc Mãn Lâu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ của mình: "Chỉ Điểm Giang Sơn Các chính là nơi bí mật của gia tộc, không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được tự tiện tiến vào. Vậy mà ngươi hôm nay lại tự tiện xông vào, nên xử tội thế nào đây?"
"Đại ca, trước mặt người ngay không nói lời giả dối. Từ lúc chuyện của Băng Nhan phát sinh. Huynh liền tiến vào Chỉ Điểm Giang Sơn Các này, chẳng phải là không muốn đối diện với sự chất vấn của ta sao?" Trong mắt Ngọc Mãn Đường là một mảng đau lòng đến cực độ: "Lăng Thiên và Nhan nhi sánh đôi, thanh toàn cho bọn chúng vốn là một chuyện tốt. thậm chí là một mỹ sự. Nhưng hiện tại Lăng Thiên bị Giang Sơn Lệnh Chủ truy sát ngàn dặm, với thực lực của hắn, người khác vị tất đã biết rõ, nhưng Ngọc gia của chúng ta lại rõ ràng nhất. Đại trưởng lão đời trước của Ngọc gia chúng ta, đệ nhất cao thủ Ngọc Siêu Trần trưởng lão chính là táng mạng trong tay người này. Vào thời điểm mấu chốt này mà nói chuyện cưới xin, có phải là rất không thích hợp không!"
Ngọc Mãn Lâu híp mắt nói: "Lão nhị, ngươi cũng nói rằng Nhan nhi và Lăng Thiên lưỡng tình lương duyệt, chẳng lẽ muốn chia cắt bọn chúng sao?"
Ngọc Mãn Đường cười lạnh: "Đại ca, vẫn là câu nói đó của ta, trước mặt người ngay không nói lời giả dối. Tính tình của Nhan nhi người làm cha như ta biết rõ nhất. Nó đã lưỡng tình tương duyệt với Lăng Thiên, thì đến chết cũng không thôi. Cho dù Lăng Thiên thật sự chết đi, cũng sẽ không hối hận. Mà điều khiến ta đau lòng nhất là, đại ca ngươi lúc này lại lợi dụng hôn sự của Băng Nhan để ném đá xuống giếng. Đại ca, huynh làm vậy khó chẳng khỏi quá đáng quá đấy!"
"Những gì ta làm chính là vì gia tộc. Tự thấy không thẹn với lương tâm." Ngọc Mãn Lâu vỗ bàn đứng dậy, mắt như điện xẹt: "Thân là tử đệ của Ngọc gia, tới lúc nên hi sinh thì phải hi sinh. Nữ nhi tình trường, vĩnh viễn không thành đại nghiệp. Nhị đệ. Ta đã nói với đệ nhiều lần rồi, đệ cứ tiếp tục dng cảm tình để làm việc như vậy, cơ nghiệp ngàn năm của Ngọc gia ta sẽ thế nào đây?"
"Nữ nhi tình trường có lẽ không thể thành đại nghiệp. Chẳng lẽ đoạn tình tuyệt tính có thể độc bá thiên hạ sao?" Ngọc Mãn Lâu không nhường bước, nói: "Đại ca, những năm gần đây, dưới luận điệu của huynh, Ngọc gia của chúng đã hi sinh, bóp chết rất nhiều tử đệ ưu tú rồi. Huynh không cảm thấy đau lòng một chút nào sao? Di huấn của tổ tông chỉ là muốn chúng ta tiếp tục truyền thừa, chứ không hề bảo chúng ta phải xưng bá thiên hạ, độc tôn vũ nội. Đại ca, huynh thực sự tự nhận là không thẹn với lương tâm ư?"
"Thân ở thời loạn thế, không dùng thủ đoạn thiết huyết để điều chỉnh thiên hạ. Cứ ẩn nhẫn mãi là có thể bảo toàn được sao? Nực cười." Ngọc Mãn Lâu chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào Ngọc Mãn Đường: "Đương đường là nam nhi, lẫm liệt nhất thế! Trời xanh đã trao cho chúng ta cơ hội thống nhất thiên hạ, nến không lợi dụng cơ hội để nắm bắt cơ hội, đứng ở đỉnh phong quyền lợi của thiên hạ. Há chẳng phải làng công sống một đời sao? Thế thì có khác gì cây cỏ không? Ta không xấu hổ, cũng không có gì phải hối hận!"
"Lật tay khiến gió mây rung chuyển, úp tay khiến giông tố ngập trời. Vui thì khắp chốn ăn mừng, giận thì vạn dặm phải quỳ lạy! Đây là chí nam nhi, đây là khí khái nam nhi, đây là máu nam nhi. Vì sao phải thẹn, vì sao phải hối hận!"
"Trở thành vương hầu, có công danh vạn thế, bại thì như cây cỏ, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn thì sao chứ?" Ngọc Mãn Lâu đột nhiên quay người, đưa tay chỉ ra giang sơn như họa ở ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút dữ tợn đến đáng sợ, nói: "Thấy gì không? Giang sơn như họa! Giang sơn như họa đó! Nhị đệ. Nếu có thể đem giang sơn thiên cổ này giẫm đạp ở dưới chân. Ai ai cũng cúi đầu run sợ, nắm quyền sinh sát của ngàn vạn người trong tay, muốn gì được nấy. Nhân sinh được như vậy thì còn có gì mà phải hối hận?"
Trong mắt Ngọc Mãn Lâu thần quang lấp lánh: "Vì đạt được mục tiêu này. Cho dù thiên hạ sinh linh tất cả đều đồ thán. Ba đại lục hồng thủy ngập trời. Vậy thì sao chứ? Huống chi chỉ là một nữ tử, chỉ hi sinh một chút nhân thủ! Đừng nói Bang Nhan là chất nữ của ta, cho dù là nữ nhi thân sinh của ta thì cũng vậy thôi. Ta cũng chẳng do dự một chút nào đâu. Đã sớm làm như vậy rồi, tất cả sự hy sinh này, so với những gì sắp đạt được thì đáng lắm, đáng lắm. Ha ha ha..."
Quyển 5
Giọng nói của hắn tràn ngập uy nghiêm, có cảm giác giống như một thượng vị giả đầy quyền uy. Tựa hồ như hắn chính là một vị thần cao cao tại thương, nắm trong tay đại quyền sinh sát đối với những người ở trước mặt. Trong đại điện, hơn một trăm người lần lượt thu lại thành một khối, ai ai cũng trợn tròn đôi mắt đã sợ hãi đến cực điểm, nhìn người áo đen. Đao kiếm trong tay hàn quang lấp lánh, nhưng lại không có ai dám bước lên một bước, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Dưới uy thế cường đại của người áo đen. Đám người này vốn là đại nội thị vệ cường hoành bá đạo, không ngờ biến thành một đám dê núi ngoan ngoãn.
"Ngươi... ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Ngụy Thừa Bình dẫu sao cũng là thái tử một nước, tuy vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệnh, nhưng vẫn cố gắng khống chế âm điệu của mình. Giả vờ bộ dạng uy nghiêm, nhưng thân hình vẫn không nhịn được mà run rẩy, không không chế nổi mà tự giác lui ra sau.
Trường kiếm trong tay người áo đen bịt mặt rung lên, giọt máu cuối cùng trên mũi kiếm bay ra. Tốc độc rất nhanh, "tét" một cái đập lên mặt mùi máu tanh xộc lên mũi, Ngụy Thừa Bình chỉ chực muốn nôn, nhưng lại nghe thấy người áo đen lạnh lùng nói: "Ngụy Thừa Binh. Ta vốn cho rằng ngươi là một nhân vật, không ngờ ngươi lại hỏi một vấn đề ấu trĩ như vậy. Một người đã làm chuyện mà mình không nên làm thì luôn sẽ phải chịu báo ứng. Trêu vào người không nên trêu, đồng dạng cũng phải chịu hậu quả. Hôm nay chính là báo ứng của ngươi. Phải rồi, trước tiên ta nói cho ngươi biết một tin tức tốt..."
Tiếng gào thét bên ngoài càng lúc càng thảm liệt. Đột nhiên có một tiếng hét vang lên: "Hắn, chính là hắn đã giết Hoàng Thượng! Hoàng Thượng quy tiên rồi!"
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng băng hà rồi!"
"Bắt lấy chúng, bắt lấy hung thủ giết hại Hoàng Thượng!"
"A! Ác đồ này cũng đã giết mấy vị quý phi nương nương. Không ngờ...Á!" Lại một tiếng hô thảm, rõ ràng là vị nhân huynh hét to nhất đã đi theo chủ tử của hắn rồi.
"Nghe thấy chưa. Lão tử của ngươi đã chết rồi. Nói cách khác, ngươi hiện tại dã là quốc quân của Bắc Ngụy. Nghe thấy tin tức mà ngươi mong chờ bấy lâu, chắc ngươi vui lắm phải không!" Trong ngữ khí của người áo đen tràn đầy vị đạo mèo vờn chuột.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai... là ai? Vì sao? Vì sao lại muốn hạ thủ đối với chúng ta? Là ai sai khiến các người? Phụ hoàng băng hà rồi, ta chính là chủ của Bắc Ngụy, bất kể là điều kiện gì, ta cũng đều đáp ứng cho các người?" Dưới sự sợ hãi đến cực độ, Ngụy Thừa Bình ngược lại trở nên trấn tĩnh, trong ánh mắt tuyệt vọng thậm chí còn lộ ra sự hi vọng!
Hắn có thể thuyết phục được người áo đen không?
Đáp án đương nhiên là không rồi!
"Mạng người thế gian nắm trong tay, thiên hạ phong vân Đệ Nhất Lâu!" Người áo đen chậm rãi ngâm. Ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Lời nói của ngươi quá ấu trĩ, cũng quá nực cười. Nói thực cho ngươi biết, Bắc Ngụy tân quân ngươi mới là mục tiêu lần này của chúng ta. Chuẩn bị bước lên hoàng tuyền đi. Ngụy Thừa Binh, tên tuổi của Đệ Nhất Lâu sẽ nhờ sự diệt vong của hoàng thất Bắc Ngụy các ngươi mà lại một lần nữa chấn động
Nghữ khí của hắn lạnh băng, trong nháy mắt đã tuyên cáo hai chữ :Tử vong!
Hoàng cung Bắc Ngụy, trong một đêm đã hóa thành biển lửa. Lửa lớn cháy liền ba ngày, đốt tất cả hoàng cung thành tro bụi. Nghe nói, trong đêm thứ nhất mà hoàng cung bốc cháy, ánh lửa chiếu cao mấy chục trượng, hơn nóng ngập trời. Mùi thi thể bị thiêu cháy ở ngoài trăm dặm cũng ngửi thấy.
Gần ba ngàn người trong hoàng cung, có thể may mắn sống sót không ngờ lại không quá năm trăm người. Hoàng đế, tần phi, thái tử, công chúa không ai có thể sống sót. Thái tử Ngụy Thừa Bịnh bị chém đứt năm chi, lột trần rồi treo lên cửa thành. Cả người trên dưới không có một khối da thịt nào còn hoàn chỉnh. Thủ đoạn của người hạ thủ cực kỳ độc ác tàn khốc, quả thức là khiến người khác phẫn nộ.
Danh tiếng của Đệ Nhất Lâu lại truyền khắp cả Thiên Tinh đại lục giống như cuồng phong. Thậm chí là cả thiên hạ! Ai ai cũng cảm thấy bất an. Không ai biết bang hội này vì sao sau khi trầm tịch hơn một năm lại đột nhiên hoành không xuất thế, giết vào nhân gian! Hơn nữa vừa ra tay đã làm chấn động cả trời đất. Hoàng thất Bắc Ngụy lớn mạnh như vậy mà dưới mũi kiếm của Đệ Nhất Lâu lại không có năng lực để chống đỡ, bị diệt môn chỉ trong một đêm,
Đây là loại năng lực gì!
Ngay lập tức, lời đồn nổi lên khắp cả đại lục. Có người nói hoàng thất Bắc Ngụy lần này chính là do đệ nhất thế gia của Bắc Ngụy là Ngọc gia thuê Đệ Nhất Lâu hạ thủ. Ý đồ chính là muốn độc bá Bắc Ngụy, bước vào công cuộc tranh hùng thiên hạ. Cũng có người nói lần này căn bản chính là Thiên Phong đại lục Thủy gia thuê Đệ Nhất Lâu hạ thủ, để trảm đi chỗ dựa lớn nhất của Ngọc gia, rồi tùy thời chuẩn bị tiến quân vào Thiên Tinh đại lục.
Cũng có người nói, Tiêu gia tài lực hùng hậu, chỉ có Tiêu gia mới đủ lực để thuê Đệ Nhất Lâu chấp hành siêu cấp nhiệm vụ điên cuồng này. Đương nhiên, còn có người đoán rằng, Bắc Ngụy từng đối phó với Lăng Khiếu đại tướng quân của Lăng gia, đây có lẽ là do Lăng gia thuê Đệ Nhất Lâu tiến hành báo thù. Dẫu sao thì thê tử của Lăng Khiếu đại tướng quân, mẫu thân của Lăng Thiên, Sở Đình phu nhân chính là nữ tài thần nổi danh nhất hiện nay...
Nhưng bất kể là thế nào, ngoại trừ người đương sự ra, căn bản không có mấy người có thể đoán ra chân tướng chân chính.Tinh đại lục, sau sự kiện diệt môn lần này chân chính biến thành một vũng nước đục.
Hoàng thất Bắc Nguỵ đột nhiên bị diệt, không còn hậu duệ, như rắn mất đầu. Chẳng khác nào có trong các đại thế lực xuất hiện một khối quyền lợi lớn chưa có chủ. Các đại thế lực bắt đầu rục rịch, nhưng ngại Ngọc gia ngàn năm xây dựng thế lực, cho nên không có bất kỳ một cỗ thế lực nào dám trắng trợn nhảy vào vào chủ Bắc Nguỵ.
Giương cung bạt kiếm, sơn vũ dục lai.
Nhưng vào thời khắc tuyệt đối mẫn cảm này. Ngọc gia cũng xuất hiện một đại sự. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Sau khi Ngọc gia dưới sự dẫn dắt của hai trưởng lão tới Thừa Thiên. Sau khi chuyện xảy ra mấy ngày Ngọc Mãn Đường mới biết, hành động quy mô lần này của Ngọc gia không ngờ lại là định hạ chuyện hôn nhân cho nữ nhi của mình. Thậm chí còn đưa đồ cưới tới rồi, và đối tượng lại là "một người phải chết". Mà chuyện này, phu phụ Ngọc Mãn Đường là phụ mẫu thân sinh, không ngờ lại không hề biết tí gì. Do đó không khỏi cực kỳ tức giận, người thành thật nhất của Ngọc gia này, lần đầu tiên đã nổi trận lôi đình.
Ngọc gia, trong Chỉ Điểm Giang Sơn các.
"Đại ca, ta muốn biết hôn sự của Băng Nhan rốt cuộc là thế nào?" Ngọc Mãn Đường vội vã xông đến, trên đường không ngừng vang lên tiếng hô thảm của thủ vệ, giống như gió xoáy đứng trước mặt Ngọc Mãn Lâu: "Ta là phụ thân thân sinh của Băng Nhan, hôn sự của nó, ta sao lại không biết gì? Thân sự của nữ nhi duy nhất của ta, ta không ngờ lại hoàn toàn không biết. Huynh không phải là nên cho ta một lời giải thích chứ!"
"Lăng Thiên cũng không tồi. Hơn nữa, đó chẳng phải là nữ tế mà ngươi tự mình lựa chọn sao? Ta thay Nhan nhi làm chủ, chẳng lẽ không được à? Chẳng lẽ bởi vì Lăng Thiên bị Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý truy sát mà muốn phủ nhận hôn sự của chúng sao?" Ngọc Mãn Lâu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ của mình: "Chỉ Điểm Giang Sơn Các chính là nơi bí mật của gia tộc, không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được tự tiện tiến vào. Vậy mà ngươi hôm nay lại tự tiện xông vào, nên xử tội thế nào đây?"
"Đại ca, trước mặt người ngay không nói lời giả dối. Từ lúc chuyện của Băng Nhan phát sinh. Huynh liền tiến vào Chỉ Điểm Giang Sơn Các này, chẳng phải là không muốn đối diện với sự chất vấn của ta sao?" Trong mắt Ngọc Mãn Đường là một mảng đau lòng đến cực độ: "Lăng Thiên và Nhan nhi sánh đôi, thanh toàn cho bọn chúng vốn là một chuyện tốt. thậm chí là một mỹ sự. Nhưng hiện tại Lăng Thiên bị Giang Sơn Lệnh Chủ truy sát ngàn dặm, với thực lực của hắn, người khác vị tất đã biết rõ, nhưng Ngọc gia của chúng ta lại rõ ràng nhất. Đại trưởng lão đời trước của Ngọc gia chúng ta, đệ nhất cao thủ Ngọc Siêu Trần trưởng lão chính là táng mạng trong tay người này. Vào thời điểm mấu chốt này mà nói chuyện cưới xin, có phải là rất không thích hợp không!"
Ngọc Mãn Lâu híp mắt nói: "Lão nhị, ngươi cũng nói rằng Nhan nhi và Lăng Thiên lưỡng tình lương duyệt, chẳng lẽ muốn chia cắt bọn chúng sao?"
Ngọc Mãn Đường cười lạnh: "Đại ca, vẫn là câu nói đó của ta, trước mặt người ngay không nói lời giả dối. Tính tình của Nhan nhi người làm cha như ta biết rõ nhất. Nó đã lưỡng tình tương duyệt với Lăng Thiên, thì đến chết cũng không thôi. Cho dù Lăng Thiên thật sự chết đi, cũng sẽ không hối hận. Mà điều khiến ta đau lòng nhất là, đại ca ngươi lúc này lại lợi dụng hôn sự của Băng Nhan để ném đá xuống giếng. Đại ca, huynh làm vậy khó chẳng khỏi quá đáng quá đấy!"
"Những gì ta làm chính là vì gia tộc. Tự thấy không thẹn với lương tâm." Ngọc Mãn Lâu vỗ bàn đứng dậy, mắt như điện xẹt: "Thân là tử đệ của Ngọc gia, tới lúc nên hi sinh thì phải hi sinh. Nữ nhi tình trường, vĩnh viễn không thành đại nghiệp. Nhị đệ. Ta đã nói với đệ nhiều lần rồi, đệ cứ tiếp tục dng cảm tình để làm việc như vậy, cơ nghiệp ngàn năm của Ngọc gia ta sẽ thế nào đây?"
"Nữ nhi tình trường có lẽ không thể thành đại nghiệp. Chẳng lẽ đoạn tình tuyệt tính có thể độc bá thiên hạ sao?" Ngọc Mãn Lâu không nhường bước, nói: "Đại ca, những năm gần đây, dưới luận điệu của huynh, Ngọc gia của chúng đã hi sinh, bóp chết rất nhiều tử đệ ưu tú rồi. Huynh không cảm thấy đau lòng một chút nào sao? Di huấn của tổ tông chỉ là muốn chúng ta tiếp tục truyền thừa, chứ không hề bảo chúng ta phải xưng bá thiên hạ, độc tôn vũ nội. Đại ca, huynh thực sự tự nhận là không thẹn với lương tâm ư?"
"Thân ở thời loạn thế, không dùng thủ đoạn thiết huyết để điều chỉnh thiên hạ. Cứ ẩn nhẫn mãi là có thể bảo toàn được sao? Nực cười." Ngọc Mãn Lâu chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào Ngọc Mãn Đường: "Đương đường là nam nhi, lẫm liệt nhất thế! Trời xanh đã trao cho chúng ta cơ hội thống nhất thiên hạ, nến không lợi dụng cơ hội để nắm bắt cơ hội, đứng ở đỉnh phong quyền lợi của thiên hạ. Há chẳng phải làng công sống một đời sao? Thế thì có khác gì cây cỏ không? Ta không xấu hổ, cũng không có gì phải hối hận!"
"Lật tay khiến gió mây rung chuyển, úp tay khiến giông tố ngập trời. Vui thì khắp chốn ăn mừng, giận thì vạn dặm phải quỳ lạy! Đây là chí nam nhi, đây là khí khái nam nhi, đây là máu nam nhi. Vì sao phải thẹn, vì sao phải hối hận!"
"Trở thành vương hầu, có công danh vạn thế, bại thì như cây cỏ, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn thì sao chứ?" Ngọc Mãn Lâu đột nhiên quay người, đưa tay chỉ ra giang sơn như họa ở ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút dữ tợn đến đáng sợ, nói: "Thấy gì không? Giang sơn như họa! Giang sơn như họa đó! Nhị đệ. Nếu có thể đem giang sơn thiên cổ này giẫm đạp ở dưới chân. Ai ai cũng cúi đầu run sợ, nắm quyền sinh sát của ngàn vạn người trong tay, muốn gì được nấy. Nhân sinh được như vậy thì còn có gì mà phải hối hận?"
Trong mắt Ngọc Mãn Lâu thần quang lấp lánh: "Vì đạt được mục tiêu này. Cho dù thiên hạ sinh linh tất cả đều đồ thán. Ba đại lục hồng thủy ngập trời. Vậy thì sao chứ? Huống chi chỉ là một nữ tử, chỉ hi sinh một chút nhân thủ! Đừng nói Bang Nhan là chất nữ của ta, cho dù là nữ nhi thân sinh của ta thì cũng vậy thôi. Ta cũng chẳng do dự một chút nào đâu. Đã sớm làm như vậy rồi, tất cả sự hy sinh này, so với những gì sắp đạt được thì đáng lắm, đáng lắm. Ha ha ha..."
Quyển 5
/795
|