Những lời nói này của Tây Môn Tạp được truyền ra, lập tức khắp thiên hạ đều xôn xao.
Nếu như không có sự giúp đỡ của một thế gia ngàn năm nào, chỉ bằng vào thế lực hiện tại của Tây Môn thế gia, tân nhiệm tiểu gia chủ Tây Môn Tạp sao dám kiêu ngạo như vậy? Nghi vấn này thậm chí ngay cả người của Tây Môn thế gia cũng phải tán đồng. Tuy bọn họ không biết rõ Tây Môn thế gia có phải là chân chính dựa vào Ngọc gia rồi không, nhưng thấy ý tứ của gia chủ như vậy, ít nhất thì Tây Môn thế gia cũng có một chỗ dựa vững chắc khác. Sự phân tích này khiến những đệ tử nhân tâm đang hoảng hốt của Tây Môn thế gia lại một lần nữa run lên.
Mà lúc này, cái gọi là hậu đài của Tây Môn thế gia - bức thư của Ngọc Mãn Lâu hồi đáp Tây Môn Tạp căn bản vẫn đang trong giai đoạn đắn đo dùng từ.
Bắc Ngụy Minh Ngọc thành đã triệt để trở thành tiêu điểm của cả thiên hạ. Vô số nhân viên tình báo của các nơi đều lớp lớp tiến vào Minh Ngọc thành như thủy triều. Bất kỳ nhất cử nhất động của bất kỳ một ai trong Ngọc gia, bao gồm cả các môn vệ canh cửa, thậm chí cả gã sai vặt trong nhà bếp đi ra ngoài mua đồ cũng có người chuyên môn phụ trách chỉnh lý và nghiên cứu. Sau đó mỗi một tin tức đều liên tục không ngừng được truyền đi bát phương.
Dã tâm lớn như vậy, thực sự đã trở thành kẻ địch chung của thiên hạ.
"Độ phát triển của sự tình cho đến giờ đều rất thành công. Vậy thì, bước tiếp theo nên làm thế nào?" Thừa Thiên, Lăng phủ, Lăng lão phu nhân dựa vào giường mềm, mỉm cười nhìn thiếu nữ vẻ mặt điềm tĩnh ở trước mặt, lộ ra vẻ tán thưởng: "Thật không ngờ Thiên nhi không có ở đây, chỉ một mình con chống đỡ biệt viện, tiến thêm một bước nữa là cả Lăng gia. Hơn nữa, có thể lặng lẽ hoàn toàn hóa giải khí thế to lớn của Ngọc gia, khiến nhân mã của Ngọc gia tiến công Thừa Thiên hoàn toàn lâm vào vũng bùn, còn dương dương đắc ý tự cho mình là đúng. Hiện tại, thủ đoạn này trước mắt càng làm thiên hạ thêm rối ren. Thần nhi, xem ra lão nhân ta trước giờ đã đánh giá thấp con rồi."
"Tất cả những điều này đều là sự an bài của công tử. Thần nhi chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của công tử, theo kế mà làm thôi. Nào dám kể công." Lăng Thần điềm tĩnh mỉm cười, trong đôi mắt đẹp chiếu ra cảm tình xấu sắc.
"Ồ? Sao còn gọi là công tử? Cái con nhà đầu này, không thể đổi cách xưng hô à?" Lăng lão phu nhân híp mắt lại, ý vị thâm trường cười nói: "Chẳng lẽ con nghĩ là lão thân mắt mờ chân chậm rồi ư? Chỉ tại Thiên nhi không hăng hái, nếu như tiểu tử hắn hăng hái, lão ta đã có hi vọng được bế chắt rồi..."
"Lão phu nhân!" Lăng Thần lập tức mất hẳn sự rụt rè, mặt đỏ rực.
"Ha ha ha..." Lăng lão phu nhân cười sang sảng, nói: "Chuyện của người trẻ tuổi các con, lão thân sẽ không hỏi đến nữa. Tất cả để Thiên nhi làm chủ là được. Tin rằng Thiên nhi sẽ không khiến lão thân thất vọng đâu, càng sẽ không để con thất vọng." Những lời này của Lăng lão phu nhân tựa hồ như có ý gì khác.
Lăng Thần đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài: "Với cách nhìn của lão phu nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
"Cứ làm theo ý con đi, nha đầu con nghĩ thế nào thì làm thế ấy." Lăng lão phu nhân cười cười nói một câu, rồi đột nhiên mặt nghiêm lại, nói: "Trước mặt lão thân, con không cần phải giấu diếm làm gì, nói tất cả những tính toán của con ra đi. Lão thân sẽ giúp con hợp kế. Dẫu sao thì kế hoạch cũng không được biến hóa quá nhanh, cho dù là kế hoạch có chu mật đến thế nào đi chăng nữa, theo biến hóa của tình thế cũng luôn cần phải tùy cơ ứng biến."
Lăng Thần nhu thuận vâng một tiếng, nói: "Lão phu nhân nói phải. Thiên hạ hiện này đã biến thành một loạn cục, tới mức độ nhất súc tứ phát rồi. Tuy trước mắt chúng ta nhiều lần vận dụng mưu kế, đem tất cả sức chú ý của các đại thế lực chuyển hết lên người Ngọc gia Bắc Nguỵ, nhưng đối với sự tích lũy ngàn năm của Ngọc gia, tin rằng bất kỳ một thế lực nào cũng không dám khinh cử vọng động. Ngọc gia nếu muốn được ăn cả ngã về không, đầu tiên sẽ hạ tử thủ nhắm vào bất kỳ một nhà nào đó. Bất kể đó là nhà nào đều khó tránh khỏi mệnh vận bị tiêu diệt. Cho nên, thiên hạ tuy loạn, nhưng vẫn chưa loạn tới mức nhất định. Các thế lực đều đang quan vọng, hoặc có thể nói là đang ch đợi. Đợi có một nhà trong đó không nhịn nổi mà xuất thủ trước."
"Đợi đã." Lăng lão phu nhân tựa hồ như nhớ tới gì đó, nói: "Nhưng kế hoạch lần này của chúng ta lại thực sự là quá thuận lợi. Thậm chí ngay cả bản thân triệt thối ẩn nhẫn như thế nào, đều giống như là trước khi xảy ra chuyện đã diễn luyện qua. Đặc biệt là hành động bên đó của Bắc Nguỵ, thực sự là quá thuận lợi đó." Lăng lão phu nhân nhíu mày: "Thần nhi, kế hoạch này, các ngươi đã trù bị rất lâu rồi phải không?"
"Không dám giấu lão phu nhân. Chuyện đúng là vậy." Lăng Thần mỉm cười, khẩu khí hờ hững nhưng lại khiến Lăng lão phu nhân kinh hãi: "Các con sao có thể tính toán xa như vậy? Thiên nhi hắn làm thế nào vậy?"
Lăng Thần mỉm cười, nói: "Có điều kế hoạch dùng để đối phó với Ngọc gia chính xác là lâm thời mới quyết định. Trong kế hoạch nguyên bản của công tử. Ngọc gia không phải là mục tiêu chủ yếu."
"Công tử sớm đã đoán rằng, Thừa Thiên có vị trí đặc thù, chỉ cần Thừa Thiên có biến động gì, nhất định sẽ có các phương thế lực mạnh mẽ trên thế giới tiến tới. Nhưng công tử lúc trước lại không hề lo lắng về Ngọc gia, từ sau khi biết ân oán ngàn năm của hai nhà Thủy Ngọc, công tử thủy chung mang thái độ kính nhi viễn chi đối với Ngọc gia. Bởi vì bất kể là như thế nào, Ngọc gia cũng bị kẻ địch ngàn năm Thủy gia này kiềm chế. Trước khi hai nhà chưa phân thắng phụ thì không cần phải để ý đến."
"Không phải là Ngọc gia? Vậy là..." Sắc mặt của Lăng lão phu nhân có chút kinh sợ, tựa hồ như đoán ra gì đó nhưng lại không dám xác định, hoặc có thể nói là không muốn xác định. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Kế hoạch này của công tử vốn là để nhắm vào Tiêu gia." Lăng Thân dõng dạc nói ra, giọng nói trầm thấp, nhưng lại đánh gục một tia ảo tưởng cuối cùng của Lăng lão phu nhân: "Tiêu gia mới là kẻ có dã tâm bừng bừng, thực lực thâm tàng bất lộ, cao thâm mạt trắc tuyệt không dưới Ngọc gia. Nhât là họ luôn nhìn chằm chằm vào Lăng gia như hổ đói. Hội đấu giá của Tiêu gia tại Thừa Thiên vốn có ý muốn dồn Lăng gia ta vào chỗ chết, với thực lực của họ mà nói, thực sự là kình địch lớn nhất trong công cuộc tranh bá thiên hạ của Lăng gia ta. Trong những năm gần đầy, công tử đã tốn bao tâm tư để xử lý tất cả thế lực của Tiêu gia tại Thừa Thiên, muốn trừ tận gốc lên, cắt đứt tai mắt, chính là vì kế hoạch này."
"hỉ cần Thừa Thiên có biến. Tất cả hành động của Tiêu gia, công từ liền sẽ khởi động kế hoạch, hoàn toàn dồn Tiêu gia vào trung tâm sóng gió, trở thành cái đích nhắm của mọi người." Trên mặt Lăng Thần mang theo một nụ cười kính phục, chậm rãi nói rồi lại đột nhiên thở dài, nói: "Song công tử tuy thần cơ diệu toán, chung quy vẫn tính sai một nước, do Thủy gia bất ngờ tham gia vào chuyện của Thiên Tinh đại lục, Ngọc gia vì thế không thể bảo trì trầm mặc, phát động thế công trước. Cho nên, sau khi phía Thừa Thiên có biến động, người có hành động đầu tiên lại chính là Ngọc gia, đây vốn là điều mà công tử không ngờ đến. Mà hai đại thế lực Ngọc gia và Tiêu gia luôn cố kỵ nhau, một khi Ngọc gia động thủ trước, Tiêu gia nhất định sẽ tạm thời hành quân lặng lẽ, tiếp tục ẩn nhẫn. Chỉ bởi vì hai nhà này nếu như nổi lên xung dột trước, vậy thì lập tức chính là thời điểm mà cả thiên hạ đều rơi vào chiến cục phân loạn. Mà hiện tại, bất kể là Ngọc gia hay là Tiêu gia đều còn lâu mới chuẩn bị được thỏa đáng. Hoặc có thể nói, hai nhà đều có cố kỵ riêng của mình. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hai đại gia tộc này nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự với nhau. Do hai nhà đều muốn trước tiên từng bước nuốt gọn những thế lực nhỏ, sau khi từ từ lớn mạnh mới quyết thắng phụ với cường địch. Còn cử động bất ngờ của thái tử Bắc Ngụy Ngụy Thừa Bình, lại triệt để phá vỡ sự bình hành vi diệu này. Ngọc gia tuy chưa chuẩn bị vạn toàn, nhưng nếu nhất ngay lập tức kéo đổ Lăng gia ta thủy chung vẫn là hại nhiều hơn lợi, nhưng lúc này lại liều lĩnh động thủ với chúng ta."
"Hiện tại Ngọc gia đã lựa chọn hạ thủ với chúng ta trước Tiêu gia, chuyện đã tới trước mắt, chúng ta chỉ đành khởi động kế hoạch nhắm vào Ngọc gia. Xem như là để Tiêu gia thoát được một kiếp đi!" Lăng Thần ngạo nghễ nói: "Nếu như lần này tới là Tiêu gia, dưới kế hoạch đã được trù bị nhiều năm của công tử, e rằng Tiêu gia cho dù không lập tức tan thành mây khói thì cũng đại thương nguyên khí. Cho nên mới nói, Ngọc gia lần này đã gánh nạn hộ Tiêu gia. Trở thành một kẻ tiêu tiền như nước nhiều nhất và cũng là xui xẻo nhất. Có điều hành động lần này của chúng ta đối với Ngọc gia thủy chung vẫn là khởi sự vội vàng, tất nhiên không quá hoàn thiện. Cho nên, trong kế hoạch này vẫn tồn tại kẽ hở. Có điều, may mà lần này tới Thừa Thiên chính là Ngọc Trảm Thủy và Ngọc Trảm Không. Nếu là bất kỳ ai trong hai huynh đệ Ngọc Mãn Lâu hoặc là Ngọc Mãn Đường, tin rằng ai cũng đủ thủ đoạn để có thể phá hỏng mưu đồ của chúng ta. Ngọc Trảm Thủy và Ngọc Trảm Không võ công tuy cao, nhưng chung quy vẫn chỉ là hai kẻ võ phu. Vào thời khắc chúng ta cố ý dâng lực lượng cho chúng, quả nhiên tham cái lợi nhỏ mà đuổi theo. Điều này cũng tạo thành cục diện quẫn bách của Ngọc gia hiện tại. Tất cả những điều trước mặt này tất nhiên đều là bố cục tinh diệu của công tử, nhưng cũng không hẳn không phải là nhờ ông trời đã chiếu cố Lăng gia
Lăng Thần trong mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ, nói: "Nhưng quẫn cảnh lần này của Ngọc gia chỉ là cơ duyên xảo hợp, chắc sẽ không kéo dài bao lâu. Tới lúc đó, tất nhiên sự chú ý của các đại thế lực sẽ lại quay về phía Thừa Thiên. Lúc đó bọn chúng đã mượn cơ hội lần này, hoàn tất tập kết toàn bộ thực lực, nếu đối phó với chúng ta, sẽ càng thêm khó ứng phó. Cho nên chúng ta phải trong đoạn thời gian này làm một số việc gì đó, con luôn đợi công tử truyền mệnh lệnh về. Nhưng công tử lại không có bất kỳ đề nghị gì về việc này." Nói xong, Lăng Thàn khổ sở nhíu chặt mày.
Trong giây phút nhận được thư tín của công tử, Lăng Thần đã rơi lệ, mà trong mật hàm mà Lăng Thiên thiên gửi cho Lăng Thần lại chỉ có mấy chữ mơ hồ. Chỉ chỉ ra phương hướng đại thể còn cách làm cụ thể lại không viết một chữ nào. Thậm chí chuyện về sau nên làm như thế nào cũng không nhắc tới một câu, chỉ biết là công tử đã có thể thông qua Lăng Tam Thập truyền thư tín về. Như vậy với thực lực trải khắp thiên hạ của Lăng gia mà nói, hắn cho dù mỗi ngày chuyển một phong thư cũng là điều hoàn toàn có thể. Hắn thậm chí còn có thể chỉ huy từ xa cuộc chiến tranh này! Nhưng hắn lại không làm như vậy.
"Thiên nhi đây là có lòng tin mạnh mẽ đối với các con, tin rằng các con có thể làm tốt." Lăng lão phu nhân cười ha ha, cổ vũ: "Thần nhi, con ngàn vạn lần đừng để Thiên nhi phải thất vọng. Lão thân tin rằng trong lòng con đã có tính toán tổng thể rồi đúng không?"
Lăng Thần đỏ mặt, nói: "Tính toán thì đã có, nhưng vẫn cần lão phu nhân ra mặt. Thần nhi sợ rằng sẽ khiến lão phu nhân phải mệt mỏi. Cái này..."
Lăng lão phu nhân cười ha ha. đưa tay ra ấn một cái lên trán Lăng Thần, cười mắng: "Cái con tiểu nha đầu này, học cái khác của công tử thì không học, cái trò láu cá mập mờ thì lại học đủ cả mười phần. Từ lúc con bước vào phòng của lão thân, lão thân đã biết con không có chuyện thì không vào tam bảo điện mà. Lúc này không ngờ lại bày ra bộ dạng áy náy để lừa gạt lão thân. Thật đúng là đáng đánh vào mông."
Quyển 5
Nếu như không có sự giúp đỡ của một thế gia ngàn năm nào, chỉ bằng vào thế lực hiện tại của Tây Môn thế gia, tân nhiệm tiểu gia chủ Tây Môn Tạp sao dám kiêu ngạo như vậy? Nghi vấn này thậm chí ngay cả người của Tây Môn thế gia cũng phải tán đồng. Tuy bọn họ không biết rõ Tây Môn thế gia có phải là chân chính dựa vào Ngọc gia rồi không, nhưng thấy ý tứ của gia chủ như vậy, ít nhất thì Tây Môn thế gia cũng có một chỗ dựa vững chắc khác. Sự phân tích này khiến những đệ tử nhân tâm đang hoảng hốt của Tây Môn thế gia lại một lần nữa run lên.
Mà lúc này, cái gọi là hậu đài của Tây Môn thế gia - bức thư của Ngọc Mãn Lâu hồi đáp Tây Môn Tạp căn bản vẫn đang trong giai đoạn đắn đo dùng từ.
Bắc Ngụy Minh Ngọc thành đã triệt để trở thành tiêu điểm của cả thiên hạ. Vô số nhân viên tình báo của các nơi đều lớp lớp tiến vào Minh Ngọc thành như thủy triều. Bất kỳ nhất cử nhất động của bất kỳ một ai trong Ngọc gia, bao gồm cả các môn vệ canh cửa, thậm chí cả gã sai vặt trong nhà bếp đi ra ngoài mua đồ cũng có người chuyên môn phụ trách chỉnh lý và nghiên cứu. Sau đó mỗi một tin tức đều liên tục không ngừng được truyền đi bát phương.
Dã tâm lớn như vậy, thực sự đã trở thành kẻ địch chung của thiên hạ.
"Độ phát triển của sự tình cho đến giờ đều rất thành công. Vậy thì, bước tiếp theo nên làm thế nào?" Thừa Thiên, Lăng phủ, Lăng lão phu nhân dựa vào giường mềm, mỉm cười nhìn thiếu nữ vẻ mặt điềm tĩnh ở trước mặt, lộ ra vẻ tán thưởng: "Thật không ngờ Thiên nhi không có ở đây, chỉ một mình con chống đỡ biệt viện, tiến thêm một bước nữa là cả Lăng gia. Hơn nữa, có thể lặng lẽ hoàn toàn hóa giải khí thế to lớn của Ngọc gia, khiến nhân mã của Ngọc gia tiến công Thừa Thiên hoàn toàn lâm vào vũng bùn, còn dương dương đắc ý tự cho mình là đúng. Hiện tại, thủ đoạn này trước mắt càng làm thiên hạ thêm rối ren. Thần nhi, xem ra lão nhân ta trước giờ đã đánh giá thấp con rồi."
"Tất cả những điều này đều là sự an bài của công tử. Thần nhi chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của công tử, theo kế mà làm thôi. Nào dám kể công." Lăng Thần điềm tĩnh mỉm cười, trong đôi mắt đẹp chiếu ra cảm tình xấu sắc.
"Ồ? Sao còn gọi là công tử? Cái con nhà đầu này, không thể đổi cách xưng hô à?" Lăng lão phu nhân híp mắt lại, ý vị thâm trường cười nói: "Chẳng lẽ con nghĩ là lão thân mắt mờ chân chậm rồi ư? Chỉ tại Thiên nhi không hăng hái, nếu như tiểu tử hắn hăng hái, lão ta đã có hi vọng được bế chắt rồi..."
"Lão phu nhân!" Lăng Thần lập tức mất hẳn sự rụt rè, mặt đỏ rực.
"Ha ha ha..." Lăng lão phu nhân cười sang sảng, nói: "Chuyện của người trẻ tuổi các con, lão thân sẽ không hỏi đến nữa. Tất cả để Thiên nhi làm chủ là được. Tin rằng Thiên nhi sẽ không khiến lão thân thất vọng đâu, càng sẽ không để con thất vọng." Những lời này của Lăng lão phu nhân tựa hồ như có ý gì khác.
Lăng Thần đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài: "Với cách nhìn của lão phu nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
"Cứ làm theo ý con đi, nha đầu con nghĩ thế nào thì làm thế ấy." Lăng lão phu nhân cười cười nói một câu, rồi đột nhiên mặt nghiêm lại, nói: "Trước mặt lão thân, con không cần phải giấu diếm làm gì, nói tất cả những tính toán của con ra đi. Lão thân sẽ giúp con hợp kế. Dẫu sao thì kế hoạch cũng không được biến hóa quá nhanh, cho dù là kế hoạch có chu mật đến thế nào đi chăng nữa, theo biến hóa của tình thế cũng luôn cần phải tùy cơ ứng biến."
Lăng Thần nhu thuận vâng một tiếng, nói: "Lão phu nhân nói phải. Thiên hạ hiện này đã biến thành một loạn cục, tới mức độ nhất súc tứ phát rồi. Tuy trước mắt chúng ta nhiều lần vận dụng mưu kế, đem tất cả sức chú ý của các đại thế lực chuyển hết lên người Ngọc gia Bắc Nguỵ, nhưng đối với sự tích lũy ngàn năm của Ngọc gia, tin rằng bất kỳ một thế lực nào cũng không dám khinh cử vọng động. Ngọc gia nếu muốn được ăn cả ngã về không, đầu tiên sẽ hạ tử thủ nhắm vào bất kỳ một nhà nào đó. Bất kể đó là nhà nào đều khó tránh khỏi mệnh vận bị tiêu diệt. Cho nên, thiên hạ tuy loạn, nhưng vẫn chưa loạn tới mức nhất định. Các thế lực đều đang quan vọng, hoặc có thể nói là đang ch đợi. Đợi có một nhà trong đó không nhịn nổi mà xuất thủ trước."
"Đợi đã." Lăng lão phu nhân tựa hồ như nhớ tới gì đó, nói: "Nhưng kế hoạch lần này của chúng ta lại thực sự là quá thuận lợi. Thậm chí ngay cả bản thân triệt thối ẩn nhẫn như thế nào, đều giống như là trước khi xảy ra chuyện đã diễn luyện qua. Đặc biệt là hành động bên đó của Bắc Nguỵ, thực sự là quá thuận lợi đó." Lăng lão phu nhân nhíu mày: "Thần nhi, kế hoạch này, các ngươi đã trù bị rất lâu rồi phải không?"
"Không dám giấu lão phu nhân. Chuyện đúng là vậy." Lăng Thần mỉm cười, khẩu khí hờ hững nhưng lại khiến Lăng lão phu nhân kinh hãi: "Các con sao có thể tính toán xa như vậy? Thiên nhi hắn làm thế nào vậy?"
Lăng Thần mỉm cười, nói: "Có điều kế hoạch dùng để đối phó với Ngọc gia chính xác là lâm thời mới quyết định. Trong kế hoạch nguyên bản của công tử. Ngọc gia không phải là mục tiêu chủ yếu."
"Công tử sớm đã đoán rằng, Thừa Thiên có vị trí đặc thù, chỉ cần Thừa Thiên có biến động gì, nhất định sẽ có các phương thế lực mạnh mẽ trên thế giới tiến tới. Nhưng công tử lúc trước lại không hề lo lắng về Ngọc gia, từ sau khi biết ân oán ngàn năm của hai nhà Thủy Ngọc, công tử thủy chung mang thái độ kính nhi viễn chi đối với Ngọc gia. Bởi vì bất kể là như thế nào, Ngọc gia cũng bị kẻ địch ngàn năm Thủy gia này kiềm chế. Trước khi hai nhà chưa phân thắng phụ thì không cần phải để ý đến."
"Không phải là Ngọc gia? Vậy là..." Sắc mặt của Lăng lão phu nhân có chút kinh sợ, tựa hồ như đoán ra gì đó nhưng lại không dám xác định, hoặc có thể nói là không muốn xác định. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Kế hoạch này của công tử vốn là để nhắm vào Tiêu gia." Lăng Thân dõng dạc nói ra, giọng nói trầm thấp, nhưng lại đánh gục một tia ảo tưởng cuối cùng của Lăng lão phu nhân: "Tiêu gia mới là kẻ có dã tâm bừng bừng, thực lực thâm tàng bất lộ, cao thâm mạt trắc tuyệt không dưới Ngọc gia. Nhât là họ luôn nhìn chằm chằm vào Lăng gia như hổ đói. Hội đấu giá của Tiêu gia tại Thừa Thiên vốn có ý muốn dồn Lăng gia ta vào chỗ chết, với thực lực của họ mà nói, thực sự là kình địch lớn nhất trong công cuộc tranh bá thiên hạ của Lăng gia ta. Trong những năm gần đầy, công tử đã tốn bao tâm tư để xử lý tất cả thế lực của Tiêu gia tại Thừa Thiên, muốn trừ tận gốc lên, cắt đứt tai mắt, chính là vì kế hoạch này."
"hỉ cần Thừa Thiên có biến. Tất cả hành động của Tiêu gia, công từ liền sẽ khởi động kế hoạch, hoàn toàn dồn Tiêu gia vào trung tâm sóng gió, trở thành cái đích nhắm của mọi người." Trên mặt Lăng Thần mang theo một nụ cười kính phục, chậm rãi nói rồi lại đột nhiên thở dài, nói: "Song công tử tuy thần cơ diệu toán, chung quy vẫn tính sai một nước, do Thủy gia bất ngờ tham gia vào chuyện của Thiên Tinh đại lục, Ngọc gia vì thế không thể bảo trì trầm mặc, phát động thế công trước. Cho nên, sau khi phía Thừa Thiên có biến động, người có hành động đầu tiên lại chính là Ngọc gia, đây vốn là điều mà công tử không ngờ đến. Mà hai đại thế lực Ngọc gia và Tiêu gia luôn cố kỵ nhau, một khi Ngọc gia động thủ trước, Tiêu gia nhất định sẽ tạm thời hành quân lặng lẽ, tiếp tục ẩn nhẫn. Chỉ bởi vì hai nhà này nếu như nổi lên xung dột trước, vậy thì lập tức chính là thời điểm mà cả thiên hạ đều rơi vào chiến cục phân loạn. Mà hiện tại, bất kể là Ngọc gia hay là Tiêu gia đều còn lâu mới chuẩn bị được thỏa đáng. Hoặc có thể nói, hai nhà đều có cố kỵ riêng của mình. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hai đại gia tộc này nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự với nhau. Do hai nhà đều muốn trước tiên từng bước nuốt gọn những thế lực nhỏ, sau khi từ từ lớn mạnh mới quyết thắng phụ với cường địch. Còn cử động bất ngờ của thái tử Bắc Ngụy Ngụy Thừa Bình, lại triệt để phá vỡ sự bình hành vi diệu này. Ngọc gia tuy chưa chuẩn bị vạn toàn, nhưng nếu nhất ngay lập tức kéo đổ Lăng gia ta thủy chung vẫn là hại nhiều hơn lợi, nhưng lúc này lại liều lĩnh động thủ với chúng ta."
"Hiện tại Ngọc gia đã lựa chọn hạ thủ với chúng ta trước Tiêu gia, chuyện đã tới trước mắt, chúng ta chỉ đành khởi động kế hoạch nhắm vào Ngọc gia. Xem như là để Tiêu gia thoát được một kiếp đi!" Lăng Thần ngạo nghễ nói: "Nếu như lần này tới là Tiêu gia, dưới kế hoạch đã được trù bị nhiều năm của công tử, e rằng Tiêu gia cho dù không lập tức tan thành mây khói thì cũng đại thương nguyên khí. Cho nên mới nói, Ngọc gia lần này đã gánh nạn hộ Tiêu gia. Trở thành một kẻ tiêu tiền như nước nhiều nhất và cũng là xui xẻo nhất. Có điều hành động lần này của chúng ta đối với Ngọc gia thủy chung vẫn là khởi sự vội vàng, tất nhiên không quá hoàn thiện. Cho nên, trong kế hoạch này vẫn tồn tại kẽ hở. Có điều, may mà lần này tới Thừa Thiên chính là Ngọc Trảm Thủy và Ngọc Trảm Không. Nếu là bất kỳ ai trong hai huynh đệ Ngọc Mãn Lâu hoặc là Ngọc Mãn Đường, tin rằng ai cũng đủ thủ đoạn để có thể phá hỏng mưu đồ của chúng ta. Ngọc Trảm Thủy và Ngọc Trảm Không võ công tuy cao, nhưng chung quy vẫn chỉ là hai kẻ võ phu. Vào thời khắc chúng ta cố ý dâng lực lượng cho chúng, quả nhiên tham cái lợi nhỏ mà đuổi theo. Điều này cũng tạo thành cục diện quẫn bách của Ngọc gia hiện tại. Tất cả những điều trước mặt này tất nhiên đều là bố cục tinh diệu của công tử, nhưng cũng không hẳn không phải là nhờ ông trời đã chiếu cố Lăng gia
Lăng Thần trong mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ, nói: "Nhưng quẫn cảnh lần này của Ngọc gia chỉ là cơ duyên xảo hợp, chắc sẽ không kéo dài bao lâu. Tới lúc đó, tất nhiên sự chú ý của các đại thế lực sẽ lại quay về phía Thừa Thiên. Lúc đó bọn chúng đã mượn cơ hội lần này, hoàn tất tập kết toàn bộ thực lực, nếu đối phó với chúng ta, sẽ càng thêm khó ứng phó. Cho nên chúng ta phải trong đoạn thời gian này làm một số việc gì đó, con luôn đợi công tử truyền mệnh lệnh về. Nhưng công tử lại không có bất kỳ đề nghị gì về việc này." Nói xong, Lăng Thàn khổ sở nhíu chặt mày.
Trong giây phút nhận được thư tín của công tử, Lăng Thần đã rơi lệ, mà trong mật hàm mà Lăng Thiên thiên gửi cho Lăng Thần lại chỉ có mấy chữ mơ hồ. Chỉ chỉ ra phương hướng đại thể còn cách làm cụ thể lại không viết một chữ nào. Thậm chí chuyện về sau nên làm như thế nào cũng không nhắc tới một câu, chỉ biết là công tử đã có thể thông qua Lăng Tam Thập truyền thư tín về. Như vậy với thực lực trải khắp thiên hạ của Lăng gia mà nói, hắn cho dù mỗi ngày chuyển một phong thư cũng là điều hoàn toàn có thể. Hắn thậm chí còn có thể chỉ huy từ xa cuộc chiến tranh này! Nhưng hắn lại không làm như vậy.
"Thiên nhi đây là có lòng tin mạnh mẽ đối với các con, tin rằng các con có thể làm tốt." Lăng lão phu nhân cười ha ha, cổ vũ: "Thần nhi, con ngàn vạn lần đừng để Thiên nhi phải thất vọng. Lão thân tin rằng trong lòng con đã có tính toán tổng thể rồi đúng không?"
Lăng Thần đỏ mặt, nói: "Tính toán thì đã có, nhưng vẫn cần lão phu nhân ra mặt. Thần nhi sợ rằng sẽ khiến lão phu nhân phải mệt mỏi. Cái này..."
Lăng lão phu nhân cười ha ha. đưa tay ra ấn một cái lên trán Lăng Thần, cười mắng: "Cái con tiểu nha đầu này, học cái khác của công tử thì không học, cái trò láu cá mập mờ thì lại học đủ cả mười phần. Từ lúc con bước vào phòng của lão thân, lão thân đã biết con không có chuyện thì không vào tam bảo điện mà. Lúc này không ngờ lại bày ra bộ dạng áy náy để lừa gạt lão thân. Thật đúng là đáng đánh vào mông."
Quyển 5
/795
|