Lăng Thiên chỉ cảm thấy trong đầu mình tựa hồ như có mấy câu nói, cảm giác rất không thích hợp, nhưng nhất thời lại mông lung không nghĩ ra là vì sao. Trong lúc hốt hốt hoảng hoảng, hai người đã rời khỏi mảnh đất đầy máu tanh đó, bầu không khí trong lành ở trong rừng ùa vào mặt, tâm tình của Lăng Thiên trở nên toái mái, bỗng dưng quên hết những vấn đề mà mình nghĩ mãi không
Lê Tuyết lặng lẽ đi theo sau hắn, thấy Lăng Thiên đột nhiên im lặng, trên người bỗng dưng ùa ra một cỗ cảm giác thâm trầm, không khỏi cất tiếng hỏi: "Huynh đang nghĩ gì vậy? Sao bộ dạng hoang mang thế kia?"
"Huynh đang nghĩ." Lăng Thiên lẳng lặng nói: "Huynh chỉ là đang nghĩ, vị muội muội Tuyết nhi của ta đây, rốt cuộc là có lai lịch gì? Rốt cuốc là thế lực nào có thể bồi dưỡng ra một nhân tài giống như Tuyết nhi muội muội đây!"
Dưới chân Lê Tuyết vang lên tiếng rắc, chính là đột nhiên giẫm gãy một cành cây, miệng thì cười khúc khích: "Tiểu muội thì có lai lịch gì chứ, mấy thủ đoạn mèo cào của tiểu muội đều là sinh ra đã có rồi! Hi hi, đại ca đã hỏi tới, tiểu muội sẽ vì vị ca ca mới này mà tự dẫn kiến mình một phen nhé?"
Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Mong mà không được, xin mời."
"Chua, thực sự là chua chết đi được." Thủ chưởng giống như là bạch ngọc của Lê Tuyết đưa lên che cặp môi đỏ mọng đang mỉm cười theo quán tính, mới phát hiện ra mình vẫn đang đeo khăn che mặt. Trong lòng rúng động, lại hạ tay xuống chậm rãi nói: "Tiểu muội sinh ra trong núi mây mù cách ngọn núi này không xa, phụ thân là Lê Viễn Niệm, chính là một tiều phu trong núi, mẫu thân cũng chỉ là một thôn nữ tầm thường. Khi tiểu muội được bảy tám tuổi, phụ mẫu đều lần lượt bệnh chết. Từ đó về sau, tiểu muội luôn một mình sống trong núi, chưa từng bước ra ngoài. Lần này dưới cơ duyên xảo hợp, không ngờ lại theo huynh tới đây, mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời muội rời nhà xa và lâu như vậy."
Lăng Thiên trong lòng bừng bừng tức giận, thầm nghĩ ngươi không bằng lòng nói thật cho ta biết thì thôi, đừng có đem những hoang ngôn ra mà nói một cách uyển chuyển như vậy chứ, chẳng có điểm nào đáng tin cả. Trên thế giới này, nếu có người sau khi gặp muội mà còn tin những lời hoang đường mà muội nói, vậy thì người đó không phải kẻ ngốc thì cũng là thằng hâm.
Đại tỷ, tỷ còn đặt điều nữa ư? Một người chưa từng trải đời, phụ mẫu chỉ là tiều phu thôn phụ, trước giờ luôn sống một mình trong núi mà lại có khí chất siêu việt như vậy ư? Có loại võ công tuyệt thế thế này được ư? Có thể giết người mà mặt không đổi sắc ư?
Tỷ quả thực là quá xem thường ta rồi đó, cho dù là lừa ta thì cũng nên tìm cái gì dễ nghe hơn một chứ. Ít nhất cũng lên nói là vào ngày nào đó, có một vị thế ngoại cao nhân, thiên phú dị bẩm, bời vì tương lai hi vọng vào sự bảo hộ của ta, cho nên đem hết sở học cả đời truyền thụ cho ta. Rồi khi lão nhân gia người sắp chết lại đem công lực tinh trạm cả đời tu luyện được truyền hết cho, cho nên ta mới có thực lực như hiện tại. Có nói những lời đó thì mới miễn cưỡng lấy được lòng tin của người khác chứ? Ít nhất chuyện giống như vậy mới khiến người ta có muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.
"Thật sự là khổ cho muội rồi, Tuyết nhi muội muội!" Lăng Thiên lộ ra sắc mặt cảm động: "Không ngờ vì ta mà khiến cho muội phải lần đầu tiên xa nhà xa quê, chịu cảnh màn trời chiếu đất. Tiểu huynh thực sự cảm kích đến nước mắt lưng tròng, ân tình ngày hôm nay của muội muội, tiểu huynh sau này sẽ kết cỏ ngậm vành, gắng sức báo đáp!"
"Huynh biến đi, nói nghe ghê chết đi được!" Lê Tuyết không khỏi bật cười, "muội biết là huynh không tin đâu, nói thực, ngay cả bản thân muội biết sự thực là vậy, nhưng khi nói ra bản thân mình còn không dám tin, nhưng huynh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Sự thực chỉ là vậy mà thôi."
Lăng Thiên cười khan hai tiếng, thức thời dừng đề tài thảo luận này lại, ngàn vận lần đừng tranh biện đúng sai với nữ nhân, càng đừng thử giảng đạo lý với nữ nhân làm gì. Kim khẩu ngọc luật thông dụng nội ngoại cổ kim này cho dù là đặt ở dị thế giới này cũng vần mang một chân lý tuyệt đối quyền uy vô thượng. Lăng Thiên tất nhiên biết rõ sự lợi hại trong đó.
Nếu là một nữ nhân tranh luận với ngươi rằng mặt rời kỳ thực là một cái bánh Trung Thu. Vậy thì ngươi tốt nhất là cứ thuận theo nàng ta mà nói, hơn nữa còn phải khiến cho nàng ta cảm thấy luận điểm của mình là chính xác tuyệt đối. Ừ, thì ra đó là một cái bánh Trung Thu, nhìn chắc cũng ngon lắm đấy, khẳng định rất có mỹ vị. Nếu ngươi dám không nói như vậy, ngươi lập tức sẽ rơi vào một cuộc tranh biện không bao giờ ngừng nghỉ, mà nữ nhân nói chung luôn luôn có thể đưa ra ngàn vạn lý do khiến ngươi phải thừa nhận, mặt trời kỳ thực chính là một cái bánh trung thu.
Không tin ư? Không tin thì ngươi bẻ xuống một miếng mà thử? Xem ngươi có tin hay không!
"Có điều một thân võ công tinh trạm của Tuyết nhi, cũng thật sự là vô cùng phi phàm. Tiểu huynh cực kỳ bội phục. Trong đương kim nữ tử, Tuyết nhi muội tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất đó, nhưng không biết sư thừa của muội là vị thế ngoại cao nhân nào? Chắc không phải là vô sư tự thông (không thày mà tự ) đấy chứ?" Lăng Thiên vỗ mông ngựa không nặng cũng không nhé, ngữ khí hờ hững, tựa hồ như chỉ là một câu cảm thán bình thường, không hề có ý gì khác.
Tên gia hỏa này xuyên việt tới thế giới này, quả nhiên biến thành âm độc hơn. Không ngờ lại bắt đầu chơi trò tâm nhãn với ta rồi. Đáng tiếc, người mạnh còn có người mạnh hơn, Lê Tuyết đảo mắt, nói: "Chút kỹ nghệ này của tiểu muội có được cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp. Nhớ năm tiểu muội được tám tuổi, song thân lần lượt qua đời, tiểu muội không còn gì mà sống, liền tới sơn dã phụ cận hái quả dại để ăn, nhưng không cận thân từ trên cây ngã xuống, vốn cho rằng cứ vậy mà đi theo phụ mẫu. Chẳng ngờ thế sự huyền bí, tiểu muội sau khi ngã xuống, do người nhỏ thân nhẹ, không ngờ được cỏ dại nâng đỡ, hoàn toàn không thụ thương, cũng nhờ đó mà phát hiện ra một sơn động.
"Khụ khụ khụ." Lăng Thiên ho một trận kịch liệt, mẹ nó, sao càng lúc càng thái quá thế này? Người nhỏ thân nhẹ? Được cỏ dại nâng đỡ? Dạng cỏ dại nào có thể đỡ được một nữ hài nhi đột nhiên từ trên cây ngã xuống chứ? Lực ngã ít nhất cũng phải hơn trăm cân đó? Chẳng lẽ cỏ là do vương mẫu nương nương trồng à. Nguồn: http://truyenyy.com
Sơn động! Từ trên cây trực tiếp ngã vào một sơn động. Vậy nàng khi lên cây sao không ngã xuống? Hơn nữa động khẩu hướng lên trời bình thường đều là giếng mà? Sơn động, nàng thấy qua sơn động nào mà hướng lên trời chưa? Nếu thực sự là vậy, đừng nói là mấy chục năm mấy trăm năm, chỉ mấy năm thôi là sớm đã bị tự nhiên lấp kín rồi?
Lại nhìn sang bên đó, nha đầu mặt dày này không ngờ vẫn thao thao bất tuyệt nói tiếp, Lăng Thiên vội vàng giơ tay lên cầu xin, cười khổ, nói: "Sau đó muội tiến vào sơn động, rất bất ngờ phát hiện đây là nơi chôn cất của một vị tiền bối võ lâm phải không? Vị tiến bối này chắc là cao nhân tuyệt thế trăm ngàn năm trước, bên cạnh thi cốt của ông ta nhất định có mấy bản võ công bí tích được giảng giải rất rõ ràng, phải không? Sau đó Tuyết muội thông minh chiếu theo đó mà tu luyện, không ngờ thoáng cái đã luyện được ra võ công, phải không? Sau đó muội lớn rồi, luyện thành một thân võ công kinh thiên động địa, có điều công danh phú quý như phù vân, chuẩn bị cả đời sống trong thâm sơn cùng cốc. Lần này lại tình cờ gặp được ta, còn thấy ta thuận mắt, phải không? Sau đó muội thấy ta gặp nạn, cho nên quan hoài tới ta, định theo ta xuất sơn, phải không?"
"Oa!" Trong ánh mắt của Lê Tuyết nhìn về phía Lăng Thiên tràn ngập vẻ sùng bái: "Thiên ca, huynh đúng là quá giỏi! Huynh không ngờ lại đoán không sai chút nào, muội hiện tại mới biết, huynh có thể thành kẻ địch chung của hiên hạ, ma đầu họa thế quả nhiên không phải là may mắn. Vấn đề khó khăn như vậy mà huynh cũng đoán trúng được. Bội phục, bội phụ, tiểu muội thực sự bội phục huynh sát đất."
Nhìn về phía tiểu nha đầu đang gật gù như gà mổ thóc này, Lăng Thiên trên đầu đầy mây đen. Thân pháp gia tăng nhanh thêm một chút, định bỏ nha đầu mặt còn dày hơn tường thành này lại phía sau.
Loại cảm giác tức nổ cả bụng này tựa hồ như rất quen thuộc thì phải.
"Huynh, sao huynh lại chạy thế? Muốn so khinh công à? Muội không để ý đâu!" Lăng Thiên hông hơi cong một cái đã đuổi kịp Lê Tuyết, đắc ý dương dương vén tóc lên, nói "Để tên gia hỏa xấu xa huynh thăm dò được lai lịch xuất thân của người ta rồi. Hi hi."
"Ta sai rồi." Lăng Thiên vẻ mặt thất bại, biết rõ về mặt khinh công, thực sự là không hơn được nha đầu này, bèn trực tiếp cầu xin, "Ta không gọi muội là muội muội nữa, đại tỷ, tỷ cứ giữ bí mật đi, khỏi cần phải nói ra nữa!"
Lê Tuyết cười đắc ý, bộ dạng rất thỏa mãn. Lăng Thiên ngẩng mặt lên trời thở dài, cúi đầu chạy về phía trước, trong lòng đột nhiên nhớ tới một câu nói của thánh nhân: Quả nhiên là chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi. Thánh nhân đúng là thánh nhân, con mẹ nó nói sao mà có lý thế!
Ở chỗ rất xa đằng sau, đột nhiên truyền tới tiếng oanh kích kịch liệt, giống như là điện xẹt sấm nổ, thiên không đột nhiên bạo nộ.
Hai người cảm thấy rất rõ đất dưới chân đang chấn động. Mặt đất vốn bằng phẳng giờ bị lật tung lên, chôn những phiến lá rụng xuống sâu mặt đất, mà trên cây, lá thông rơi lã chã, rải một lớp mới lên mặt đất.
"Chết chắc rồi! Đang tiếc không thể tận mắt nhìn thấy thân thể!" Lăng Thiên đang bay nhanh đột nhiên dừng lại, đồng thời nhìn về phía sau, vẻ mặt trầm trọng. Tuy cự ly giữa hai bên cực xa, nhưng vẫn có thể cảm thấy chấn động kịch liệt như vậy, hiện trường đả đấu của bọn Thiên Lý không biết còn tổn hại đến mức biến thành bộ dạng gì nữa!
Võ công của người này, quả nhiên là... quả nhiên là...không hổ với danh đầu đệ nhất thiên hạ. Quả nhiên hơn xa đám chúng ta!" Lê Tuyết há miệng lè lưỡi nhìn lá thông vẫn đang không ngừng rơi xuống đất, nàng ta lần đầu tiên cảm thấy uy của cao thủ giống như trời sập đất nứt, không khỏi rùng mình sợ hãi khi nhớ tới ngày đó vì tranh thủ thời gian cho Lăng Thiên mà hý lộng Thiên Lý. "Nếu như hắn lúc đó có sát tâm với mình, mình chưa chắc đã có thể thoát thân." Nàng ta trước giờ luôn đầy lòng tin với bản thân mình, tâm thần cũng không nhịn được mà trở nên chấn động.
Mình và Thiên Lý chính diện đối nhau, bằng vào cơ trí mà hí lộng Thiên Lý, trong lòng của tiểu nha đầu, chưa chắc là đã không có phương pháp đối phó với vị cao thủ đệ nhất thiên hạ này. Hơn nữa, thân pháp khinh công của hắn, so với khinh công của mình và Lăng Thiên thì vẫn còn kém xa.
Quyển 5
Lê Tuyết lặng lẽ đi theo sau hắn, thấy Lăng Thiên đột nhiên im lặng, trên người bỗng dưng ùa ra một cỗ cảm giác thâm trầm, không khỏi cất tiếng hỏi: "Huynh đang nghĩ gì vậy? Sao bộ dạng hoang mang thế kia?"
"Huynh đang nghĩ." Lăng Thiên lẳng lặng nói: "Huynh chỉ là đang nghĩ, vị muội muội Tuyết nhi của ta đây, rốt cuộc là có lai lịch gì? Rốt cuốc là thế lực nào có thể bồi dưỡng ra một nhân tài giống như Tuyết nhi muội muội đây!"
Dưới chân Lê Tuyết vang lên tiếng rắc, chính là đột nhiên giẫm gãy một cành cây, miệng thì cười khúc khích: "Tiểu muội thì có lai lịch gì chứ, mấy thủ đoạn mèo cào của tiểu muội đều là sinh ra đã có rồi! Hi hi, đại ca đã hỏi tới, tiểu muội sẽ vì vị ca ca mới này mà tự dẫn kiến mình một phen nhé?"
Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Mong mà không được, xin mời."
"Chua, thực sự là chua chết đi được." Thủ chưởng giống như là bạch ngọc của Lê Tuyết đưa lên che cặp môi đỏ mọng đang mỉm cười theo quán tính, mới phát hiện ra mình vẫn đang đeo khăn che mặt. Trong lòng rúng động, lại hạ tay xuống chậm rãi nói: "Tiểu muội sinh ra trong núi mây mù cách ngọn núi này không xa, phụ thân là Lê Viễn Niệm, chính là một tiều phu trong núi, mẫu thân cũng chỉ là một thôn nữ tầm thường. Khi tiểu muội được bảy tám tuổi, phụ mẫu đều lần lượt bệnh chết. Từ đó về sau, tiểu muội luôn một mình sống trong núi, chưa từng bước ra ngoài. Lần này dưới cơ duyên xảo hợp, không ngờ lại theo huynh tới đây, mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời muội rời nhà xa và lâu như vậy."
Lăng Thiên trong lòng bừng bừng tức giận, thầm nghĩ ngươi không bằng lòng nói thật cho ta biết thì thôi, đừng có đem những hoang ngôn ra mà nói một cách uyển chuyển như vậy chứ, chẳng có điểm nào đáng tin cả. Trên thế giới này, nếu có người sau khi gặp muội mà còn tin những lời hoang đường mà muội nói, vậy thì người đó không phải kẻ ngốc thì cũng là thằng hâm.
Đại tỷ, tỷ còn đặt điều nữa ư? Một người chưa từng trải đời, phụ mẫu chỉ là tiều phu thôn phụ, trước giờ luôn sống một mình trong núi mà lại có khí chất siêu việt như vậy ư? Có loại võ công tuyệt thế thế này được ư? Có thể giết người mà mặt không đổi sắc ư?
Tỷ quả thực là quá xem thường ta rồi đó, cho dù là lừa ta thì cũng nên tìm cái gì dễ nghe hơn một chứ. Ít nhất cũng lên nói là vào ngày nào đó, có một vị thế ngoại cao nhân, thiên phú dị bẩm, bời vì tương lai hi vọng vào sự bảo hộ của ta, cho nên đem hết sở học cả đời truyền thụ cho ta. Rồi khi lão nhân gia người sắp chết lại đem công lực tinh trạm cả đời tu luyện được truyền hết cho, cho nên ta mới có thực lực như hiện tại. Có nói những lời đó thì mới miễn cưỡng lấy được lòng tin của người khác chứ? Ít nhất chuyện giống như vậy mới khiến người ta có muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.
"Thật sự là khổ cho muội rồi, Tuyết nhi muội muội!" Lăng Thiên lộ ra sắc mặt cảm động: "Không ngờ vì ta mà khiến cho muội phải lần đầu tiên xa nhà xa quê, chịu cảnh màn trời chiếu đất. Tiểu huynh thực sự cảm kích đến nước mắt lưng tròng, ân tình ngày hôm nay của muội muội, tiểu huynh sau này sẽ kết cỏ ngậm vành, gắng sức báo đáp!"
"Huynh biến đi, nói nghe ghê chết đi được!" Lê Tuyết không khỏi bật cười, "muội biết là huynh không tin đâu, nói thực, ngay cả bản thân muội biết sự thực là vậy, nhưng khi nói ra bản thân mình còn không dám tin, nhưng huynh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Sự thực chỉ là vậy mà thôi."
Lăng Thiên cười khan hai tiếng, thức thời dừng đề tài thảo luận này lại, ngàn vận lần đừng tranh biện đúng sai với nữ nhân, càng đừng thử giảng đạo lý với nữ nhân làm gì. Kim khẩu ngọc luật thông dụng nội ngoại cổ kim này cho dù là đặt ở dị thế giới này cũng vần mang một chân lý tuyệt đối quyền uy vô thượng. Lăng Thiên tất nhiên biết rõ sự lợi hại trong đó.
Nếu là một nữ nhân tranh luận với ngươi rằng mặt rời kỳ thực là một cái bánh Trung Thu. Vậy thì ngươi tốt nhất là cứ thuận theo nàng ta mà nói, hơn nữa còn phải khiến cho nàng ta cảm thấy luận điểm của mình là chính xác tuyệt đối. Ừ, thì ra đó là một cái bánh Trung Thu, nhìn chắc cũng ngon lắm đấy, khẳng định rất có mỹ vị. Nếu ngươi dám không nói như vậy, ngươi lập tức sẽ rơi vào một cuộc tranh biện không bao giờ ngừng nghỉ, mà nữ nhân nói chung luôn luôn có thể đưa ra ngàn vạn lý do khiến ngươi phải thừa nhận, mặt trời kỳ thực chính là một cái bánh trung thu.
Không tin ư? Không tin thì ngươi bẻ xuống một miếng mà thử? Xem ngươi có tin hay không!
"Có điều một thân võ công tinh trạm của Tuyết nhi, cũng thật sự là vô cùng phi phàm. Tiểu huynh cực kỳ bội phục. Trong đương kim nữ tử, Tuyết nhi muội tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất đó, nhưng không biết sư thừa của muội là vị thế ngoại cao nhân nào? Chắc không phải là vô sư tự thông (không thày mà tự ) đấy chứ?" Lăng Thiên vỗ mông ngựa không nặng cũng không nhé, ngữ khí hờ hững, tựa hồ như chỉ là một câu cảm thán bình thường, không hề có ý gì khác.
Tên gia hỏa này xuyên việt tới thế giới này, quả nhiên biến thành âm độc hơn. Không ngờ lại bắt đầu chơi trò tâm nhãn với ta rồi. Đáng tiếc, người mạnh còn có người mạnh hơn, Lê Tuyết đảo mắt, nói: "Chút kỹ nghệ này của tiểu muội có được cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp. Nhớ năm tiểu muội được tám tuổi, song thân lần lượt qua đời, tiểu muội không còn gì mà sống, liền tới sơn dã phụ cận hái quả dại để ăn, nhưng không cận thân từ trên cây ngã xuống, vốn cho rằng cứ vậy mà đi theo phụ mẫu. Chẳng ngờ thế sự huyền bí, tiểu muội sau khi ngã xuống, do người nhỏ thân nhẹ, không ngờ được cỏ dại nâng đỡ, hoàn toàn không thụ thương, cũng nhờ đó mà phát hiện ra một sơn động.
"Khụ khụ khụ." Lăng Thiên ho một trận kịch liệt, mẹ nó, sao càng lúc càng thái quá thế này? Người nhỏ thân nhẹ? Được cỏ dại nâng đỡ? Dạng cỏ dại nào có thể đỡ được một nữ hài nhi đột nhiên từ trên cây ngã xuống chứ? Lực ngã ít nhất cũng phải hơn trăm cân đó? Chẳng lẽ cỏ là do vương mẫu nương nương trồng à. Nguồn: http://truyenyy.com
Sơn động! Từ trên cây trực tiếp ngã vào một sơn động. Vậy nàng khi lên cây sao không ngã xuống? Hơn nữa động khẩu hướng lên trời bình thường đều là giếng mà? Sơn động, nàng thấy qua sơn động nào mà hướng lên trời chưa? Nếu thực sự là vậy, đừng nói là mấy chục năm mấy trăm năm, chỉ mấy năm thôi là sớm đã bị tự nhiên lấp kín rồi?
Lại nhìn sang bên đó, nha đầu mặt dày này không ngờ vẫn thao thao bất tuyệt nói tiếp, Lăng Thiên vội vàng giơ tay lên cầu xin, cười khổ, nói: "Sau đó muội tiến vào sơn động, rất bất ngờ phát hiện đây là nơi chôn cất của một vị tiền bối võ lâm phải không? Vị tiến bối này chắc là cao nhân tuyệt thế trăm ngàn năm trước, bên cạnh thi cốt của ông ta nhất định có mấy bản võ công bí tích được giảng giải rất rõ ràng, phải không? Sau đó Tuyết muội thông minh chiếu theo đó mà tu luyện, không ngờ thoáng cái đã luyện được ra võ công, phải không? Sau đó muội lớn rồi, luyện thành một thân võ công kinh thiên động địa, có điều công danh phú quý như phù vân, chuẩn bị cả đời sống trong thâm sơn cùng cốc. Lần này lại tình cờ gặp được ta, còn thấy ta thuận mắt, phải không? Sau đó muội thấy ta gặp nạn, cho nên quan hoài tới ta, định theo ta xuất sơn, phải không?"
"Oa!" Trong ánh mắt của Lê Tuyết nhìn về phía Lăng Thiên tràn ngập vẻ sùng bái: "Thiên ca, huynh đúng là quá giỏi! Huynh không ngờ lại đoán không sai chút nào, muội hiện tại mới biết, huynh có thể thành kẻ địch chung của hiên hạ, ma đầu họa thế quả nhiên không phải là may mắn. Vấn đề khó khăn như vậy mà huynh cũng đoán trúng được. Bội phục, bội phụ, tiểu muội thực sự bội phục huynh sát đất."
Nhìn về phía tiểu nha đầu đang gật gù như gà mổ thóc này, Lăng Thiên trên đầu đầy mây đen. Thân pháp gia tăng nhanh thêm một chút, định bỏ nha đầu mặt còn dày hơn tường thành này lại phía sau.
Loại cảm giác tức nổ cả bụng này tựa hồ như rất quen thuộc thì phải.
"Huynh, sao huynh lại chạy thế? Muốn so khinh công à? Muội không để ý đâu!" Lăng Thiên hông hơi cong một cái đã đuổi kịp Lê Tuyết, đắc ý dương dương vén tóc lên, nói "Để tên gia hỏa xấu xa huynh thăm dò được lai lịch xuất thân của người ta rồi. Hi hi."
"Ta sai rồi." Lăng Thiên vẻ mặt thất bại, biết rõ về mặt khinh công, thực sự là không hơn được nha đầu này, bèn trực tiếp cầu xin, "Ta không gọi muội là muội muội nữa, đại tỷ, tỷ cứ giữ bí mật đi, khỏi cần phải nói ra nữa!"
Lê Tuyết cười đắc ý, bộ dạng rất thỏa mãn. Lăng Thiên ngẩng mặt lên trời thở dài, cúi đầu chạy về phía trước, trong lòng đột nhiên nhớ tới một câu nói của thánh nhân: Quả nhiên là chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi. Thánh nhân đúng là thánh nhân, con mẹ nó nói sao mà có lý thế!
Ở chỗ rất xa đằng sau, đột nhiên truyền tới tiếng oanh kích kịch liệt, giống như là điện xẹt sấm nổ, thiên không đột nhiên bạo nộ.
Hai người cảm thấy rất rõ đất dưới chân đang chấn động. Mặt đất vốn bằng phẳng giờ bị lật tung lên, chôn những phiến lá rụng xuống sâu mặt đất, mà trên cây, lá thông rơi lã chã, rải một lớp mới lên mặt đất.
"Chết chắc rồi! Đang tiếc không thể tận mắt nhìn thấy thân thể!" Lăng Thiên đang bay nhanh đột nhiên dừng lại, đồng thời nhìn về phía sau, vẻ mặt trầm trọng. Tuy cự ly giữa hai bên cực xa, nhưng vẫn có thể cảm thấy chấn động kịch liệt như vậy, hiện trường đả đấu của bọn Thiên Lý không biết còn tổn hại đến mức biến thành bộ dạng gì nữa!
Võ công của người này, quả nhiên là... quả nhiên là...không hổ với danh đầu đệ nhất thiên hạ. Quả nhiên hơn xa đám chúng ta!" Lê Tuyết há miệng lè lưỡi nhìn lá thông vẫn đang không ngừng rơi xuống đất, nàng ta lần đầu tiên cảm thấy uy của cao thủ giống như trời sập đất nứt, không khỏi rùng mình sợ hãi khi nhớ tới ngày đó vì tranh thủ thời gian cho Lăng Thiên mà hý lộng Thiên Lý. "Nếu như hắn lúc đó có sát tâm với mình, mình chưa chắc đã có thể thoát thân." Nàng ta trước giờ luôn đầy lòng tin với bản thân mình, tâm thần cũng không nhịn được mà trở nên chấn động.
Mình và Thiên Lý chính diện đối nhau, bằng vào cơ trí mà hí lộng Thiên Lý, trong lòng của tiểu nha đầu, chưa chắc là đã không có phương pháp đối phó với vị cao thủ đệ nhất thiên hạ này. Hơn nữa, thân pháp khinh công của hắn, so với khinh công của mình và Lăng Thiên thì vẫn còn kém xa.
Quyển 5
/795
|