"Như vậy là có ý gì. Bảo ngươi giả bộ làm nha hoàn thì ngươi không vui". Vị ca ca nọ than thở, trên mặt lộ ra vẻ bất lực nhưng thấy muội muội mình có vẻ như muốn chuẩn bị nổi giận thì lại vội vàng nói: " Tốt lắm tốt lắm. Thật vất vả mới vào được trong thành. Chúng ta nên nhanh chóng tìm một khách sạn ở đã. Mệt nhọc mấy ngày nay chung quy đã có cảm giác lại quay về với xã hội loài người. Tối nay phải hảo hảo ngủ một giấc mới được, mấy cái đầu khớp xương già này cũng đã mệt mỏi lắm rồi a".
Thiếu nữ cười "khành khạch" một tiếng nói: " Như vậy chúng ta kiếm một cái khách sạn gần đây nghỉ ba. Để cho lão nhân gia ngài hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Người nay già rồi, chân tay không còn lanh lợi nữa. Ngài không cần giải thích ta cũng rõ ràng mà! Lúc này phải đi tìm khách sạn!
"Không cần vội vàng.Cứ đi về phía trước đi. Trước mặt không xa chính là Ngọc Gia đại trạch. Chúng ta chung quy đều muốn ở gần Ngọc Gia một điểm. Tại sao lại nói vậy, nói sao thì nói cũng tính là thân thích một nhà a, trong lòng cũng vẫn có cảm giác an toàn nha"
"Ngươi cảm thấy an toàn. Chắc phải sau khi ngươi giết sạch hết "người nhà" của ngươi thì mới có a". Vị muội muội nọ như làm ảo thuật rút từ thắt lưng ra một cái túi nước rồi không có chút dáng vẻ thục nữ nào ngửa cổ uống hai ngụm.
"Nói hươu nói vượn. Lão nạp một lòng 'quét nhà còn sợ làm hại tính mạng con kiến hôi. Thật đáng tiếc sao thiêu thân lại bay vào lửa. Cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ! Thiện tai thiện tai' " Vị ca ca nọ trên mặt đầy vẻ từ mi thiện mục, giơ một tay tạo thành chữ thập chắp trước ngực, tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm mà nói nhưng đáng tiếc đôi mắt nhọn hình tam giác với hai hàng lông mày chổi xể nhìn sao lại thấy thật đáng ghét.
"Phốc!", mặt vị ca ca nọ đột nhiên bị phun đầy nước, hắn vội vàng chật vật vạn phần giơ tay áo lau mặt.
"Khụ khụ khụ" Muội muội bị sặc nước nên phun vào mặt ca ca, vị muội muội này nói giọng giống như là bị hen suyễn.
" Cái nhà này a" Hai người ngẩng đầu lên xem. Mặt tiền nhà này có treo một cái biển lớn với bốn chữ to "Như Quy khách sạn". Hai huynh muội nhìn nhau cười rồi song song tiến vào.
Cùng lúc này, cách đó một đoạn phố chính là Thiên Tinh đệ nhất thế gia, Ngọc Gia khí thế hạo đại, đình bàn lầu các như thi như họa.
Lúc này là lúc bắt đầu lên đèn, ánh đèn rực rỡ, vạn nhà rõ ràng chiếu sáng cả một khoảng không trung phía trên Minh Ngọc thành tạo nên vẻ mê ly quỷ dị.
Đêm đã khuya.
Lăng Kiếm ngồi một mình trong phòng, phía trước mặt là một cái địa đồ lớn rất chi tiết. Trên mặt Lăng Kiếm mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng hai mắt thì lại mơ hồ lộ ra quang mang cuồng nhiệt. Đây chính là ánh mắt kiên quyết của một tín đồ tử vì đạo. Ánh mắt của hắn dò xét từng điểm từng điểm trên địa đồ. Hắn xem rất cẩn thận, không phải nói là cẩn thận mà làẩn thận.
Chủ phòng, Chánh thính, Hoa viên, Hậu viện, Diễn Võ đường sau đó là Chỉ điểm Giang sơn các, Phàn Nguyệt Trích tinh lâu, Trưởng lão viện, Vô Hồi các, Vô Ảnh các, Trùng Tiêu các, Thiên Hạ lâu, Du Hồn Mộng ảnh các cho tới các lầu các phía ngoại vi như Bạch ngọc đường, Tử ngọc đường … dấu hiệu đều rất rõ ràng. Những chỗ khác thì không phải là chỗ ở. Nói chung kể cả chỗ ở của Ngọc Gia tam huynh đệ, tất cả kiến trúc của Ngọc Gia đều đang bày ra trước mặt Lăng Kiếm.
Trong mắt Lăng Kiếm hàn quang chợt hiện mà trong lòng lại ngầm trầm tư. Những nơi như Chủ phòng Chánh thính gì đó có thể bỏ qua, những chỗ Ngọc Mãn Lâu xử lý công việc kinh doanh như Phàn Nguyệt Trích tinh lâu hay những chỗ tương đối bí mật chuyên xử lý các sự kiện trọng đại như Chỉ điểm Giang sơn các. Hai chỗ này Lăng Kiếm sớm đã quyết định nhất định phải đi vào. Những chỗ khác như Trưởng lão viện, Vô Hồi các, Vô Ảnh các, Trùng Tiêu các…
Thiên Hạ lâu, Du hồn Mộng ảnh các vv.. thì cho dù là ai cũng không biết đến tột cùng mấy nơi này làm cái gì. Cho dù là người bên trong Ngọc Gia, số người biết rõ những nơi này cũng không nhiều. Chỉ có những nhân vật tiến vào trung tâm quyền lực của Ngọc Gia như ba huynh đệ cùng một vài người khác mới có thể biết. Thậm chí là có những vấn đề trọng đại ngay cả Ngọc Mãn Thiên cũng không được biết rõ ràng. Việc giữ bí mật công việc này có thể nói là cực kỳ chu đáo.
Trưởng lão Các ý nghĩa như tên, nhất định là nơi các cao thủ trưởng bối của Ngọc Gia ở. Chỗ này bây giờ không nên động chạm tới nhưng ngoài chỗ này ra thì những lầu các khác dùng để làm gì. Trong lòng Lăng Kiếm rõ ràng mặc dù không rõ ràng có tác dụng gì nhưng mỗi một lầu các nhất định là nơi Ngọc Gia ẩn giấu một lực lượng thần bí. Tuy nhiên do những nơi này được thiết kế sắp đặt cạnh nhau nên có thể thấy mấy lực lượng này có thực lực và cấp bậc đại khái là tương đương nhau. Chính mình chỉ cần điều tra rõ một cái là có thể đánh giá sơ bộ những chỗ khác.
Bất quá trong đó có một vài lầu các có khoảng cách khá xa hơn bình thường, khoảng cách cũng khá lớn. Lăng Kiếm nghĩ đến thời gian Lăng Thần cấp cho mình chỉ có một thời thần thì không khỏi do dự vuốt mũi cười khổ. Rất coi trọng ta sao. Lần này cho dù không có một ai ngăn trở mà ta muốn đi dạo quanh mấy lầu các này một vòng thì thời gian một thời thần cũng không đủ mà! Khu vực này của Ngọc Gia chiếm tới hơn hai trăm mẫu vuông, cho dù là dùng xe ngựa một khắc không dừng chạy quanh một chuyến thì cũng mất cả buổi sáng a!
iệu có nên hạ thủ ở những chỗ gần hơn trước, trong lòng Lăng Kiếm ngầm đánh giá. Ngọc Gia, sáu năm trước đã từng làm cho chính mình cực kỳ chật vật. Chỉ là không biết bây giờ đến tột cùng, là thiên hạ đệ nhất thế gia lợi hại hay thiên hạ đệ nhất sát thủ lợi hại đây.
Trong mắt Lăng Kiếm như có hai ngọn lửa bốc lên.
Ngoài cửa sổ, đường phố yên tĩnh đột nhiên truyền đến hai tiếng trống " bang bang " rồi một âm thanh thê lương có chút hữu khí vô lực vang lên "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…" thanh âm kéo dài tiếp theo hai tiếng trống bang bang từ trên đường đi xa dần, một lúc sau chỉ còn tiếng vọng từ xa truyền đến.
Đã canh hai rồi.
Lăng Kiếm thở dài một hơi, thân thể đang ngồi xếp bằng chợt vô thanh vô tức đứng dậy duỗi tay cầm lấy thanh trường kiếm. Trên mặt lộ ra một tia cười tự tin mà lại tàn khốc đồng thời từ từ đeo một cái khăn bịt mặt màu đen. Sau đó hắn tựa hồ như khẽ cười một tiếng và đẩy cánh cửa đi ra.
Đứng ở trước cửa, Lăng Kiếm hơi chần trừ một chút tựa hồ như muốn đi gặp mấy tiểu huynh đệ thêm một lần. Dù sao lần này không cẩn thận lại là thiên thu vĩnh viễn ly biệt! Ngọc Gia ngay cả không phải là long đầm hổ huyệt nhưng so với long đầm hổ huyệt thì lại muốn hung hiểm hơn vạn phần.
Lăng Kiếm thở dài một tiếng cuối cùng nhẫn nại không đi gặp nữa. Đi thôi. Như thế há không phải là ngươi rất không tự tin sao? Huynh đệ. Ta nhất định sẽ sống để quay về. Bên người công tử không thể không có Lăng Kiếm ta.
Bầu trời mây đen xầm xì không trăng không sao chính là thời điểm tốt nhất cho dạ hành nhân hành động. Gió thu nhẹ nhàng nhu hòa thổi giống như tình nhân thủ thỉ ôn nhu.
Lăng Kiếm khẽ hất hắc bào, thân thể không gây nên nửa điểm phong thanh liền như một con dơi lướt đi trong bầu trời đêm, thoáng cái như quỷ mị đã đứng trên nóc nhà. Thân thể gầy gò đứng đó như hòa với bóng đêm hoàn mỹ tan ra hợp thành một thể. Trong một phiến hắc ám chỉ thấy có một cặp mắt lạnh lùng mà giống như ánh sao sáng lãnh đạm liếc nhìn quét qua tiểu viện một lần, tựa hồ như có chút lưu luyến.
Lăng Kiếm cuối cùng nhảy vọt lên, chao người bay đi. Thân thể gầy gò tại nửa khoảng không biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi hắn đi, cửa hai phòng bên cạnh đồng thời mở ra. Sáu gã thiếu niên mặcáo đen từ bên trong phòng đi ra. Sáu gã này ngày thường giết người không chớp mắt, là sát thủ lãnh huyết vô tình nhưng lúc đó trong mắt mỗi người lại đầy lệ quang mà vẻ mặt lại càng phức tạp đến cực điểm! Nhìn Lăng Kiếm phi thân lên nóc nhà thì mỗi một người đều lộ ra trong ánh mắt cảm tình sâu sắc cùng sự tôn kính phát ra từ nội tâm! Tựa hồ như Lăng Kiếm vẫn đang ở nơi đó.
Kiếm ca!
Nhất định phải quay về.
Các huynh đệ đang đợi huynh!
Ngọc Mãn Lâu mặt trầm như nước, không hề có nửa điểm biểu tình, ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt mặt bàn đối diện tạo ra thanh âm rõ ràng thong thả nhưng lại rất có tiết tấu. Phía sau hắn có hai hắc y nhân lẳng lặng mà đứng. Dưới ánh đèn thân thể hai hắc y nhân này tựa hồ như tan ra vào hư vô mê ly, rõ ràng là tồn tại trước mắt nhưng lại tựa hồ như hai người này căn bản là không tồn tại. Loại cảm giác này tuyệt đối là mâu thuẫn phi thường quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ở trước mặt hắn. Một tên đại hán đang chật vật vạn phần quỳ trên mặt đất, trên trán mồ hôi lạnh không ngớt tuôn ra khiến cho cả mặt đất phía dưỡi hắn ướt đẫm.
"Huyết Sát Các, mười sáu nhất cấp sát thủ một trận toàn quân bị tiêu diệt, không còn bất kỳ người nào còn sống thế nhưng lại chưa thể tạo cho Lăng Thiên bất kỳ sự tổn hại nào". Ngọc Mãn Lâu khẽ cau mày nhăn mặt lại tựa hồ là đang lẩm bẩm lầu bầu mà lại tựa hồ như đang đặt câu hỏi. Đại hán đang quỳ trên mặt đất trước mặt nọ sớm đã không biết chính mình đến tột cùng đã hồi đáp tốt hay là không tốt, trong lòng không định nổi chủ ý, cả người run rẩy dập dập đầu.
"Bên cạnh Lăng Thiên sao lại xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi thần bí mà võ công lại cao cường tới cực điểm? Lấy lực một người giết chết sáu nhất cấp sát thủ mà cũng đồng dạng không bị tổn hại chút nào. Niên kỷ tầm cỡ Lăng Thiên hoặc nhỏ hơn một chút?!" Ngọc Mãn Lâu trầm tư nói: "Một khi xuất thủ thì đầy trời đầy sương lạnh, giống như đêm đông giá rét tịch nguyệt. Công pháp âm nhu quỷ dị như thế là công phu của thế gia môn phái nào?". Nói xong hắn nhíu mày đau khổ suy tư."Bẩm gia chủ. Đương thế tựa hồ cũng không có công pháp nào có thể tu luyện công lực thuần âm đến trình độ này" Phía sau Ngọc Mãn Lâu, một hắc y nhân cất giọng âm u nói: "Xem gia số võ công của các môn phái và thế gia ngàn năm qua mà xem thì cũng không thấy có loại công pháp nào như vậy tồn tại. Cho dù môn phái được xưng hào là thế ngoại nhất kỳ môn Vô Thượng Thiên cũng không có dạng công pháp này".
"Ngươi xác định" Ngọc Mãn Lâu chậm rãi đứng lên quay đầu lại hỏi, trong mắt đột nhiên lóe lên ra một đạo hàn quang.
"Xác định!"
"Nói rõ hơn đi?"
"Ngươi có ý nói rằng bọn hắn đang nói láo ư nhưng dấu vết những tử thi này ngươi làm sao giải thích được. Là do đám nô tài này động thủ cước sao hoặc giả nói bọn hắn cư nhiên có gan nói dối lừa gạt ta" Sắc mặt Ngọc Mãn Lâu thoáng trầm xuống.
"Việc này rõ ràng là không có khả năng. Thuộc hạ cũng không nghi vấn lời của đám hạ nhân này, bất quá từ ngàn năm qua xác thực là chưa từng thấy loại công pháp như vậy. Hơn nữa nếu đúng là niên kỷ người này cùng cỡ với Lăng Thiên thì một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi lại có thể nắm giữ công pháp cường đại như thế. Việc này căn bản là khó tin, nếu so với nhân vật có thực lực siêu việt như Lăng Thiên thì thật là kỳ tích khó lòng tưởng tượng được!" Hắc y nhân trầm giọng nói.
"Quả nhiên là kỳ sự" Ngọc Mãn Lâu chậm rãi đi thong thả hai bước. Ngoài mặt mặc dù bất động thanh sắc nhưng kỳ thật trong tâm hắn lại đang đại loạn một trận.
Bên cạnh Lăng Thiên tại sao lại xuất hiện một nhân vật kỳ quái này, thậm chí ngay cả công pháp của Lăng Thiên tu luyện cũng cực kỳ quỷ dị. So với các loại võ công công pháp trong thiên hạ mà mình biết cũng khác biệt rất lớn.
Chẳng lẽ trên thế giới này lại thực sự có loại công pháp khác còn tồn tại mà mình không biết hoặc giả đây là loại thượng cổ di phổ gì đó do các lão tổ tông vài ngàn năm trước sáng tạo ra, cho đến nay đã bị thất truyền. Trừ lý do này ra thì tựa hồ cũng không có lý do gì khác có thể giải thích được sự tình này.
"Lăng Thiên có bản sự giết chết mười sáu nhất cấp sát thủ nọ mà một tia thương tổn cũng không có, vậy thì làm sao có thể quay về được. Chẳng lẽ bản lĩnh của các ngươi có thể mạnh hơn đám nhất cấp sát thủ nọ ư, lại có thể thoát khỏi tay sát thần nọ mà ngay cả một vết thương cũng không có!" Ngọc Mãn Lâu lạnh lẽo hỏi.
...Cái hắn sợ nhất sợ chính là khi gia chủ hỏi câu này. Không nghĩ tới cuối cùng cũng đã đến.
Người đang quỳ nọ, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng run rẩy nói: " không dám giấu diếm gia chủ. Lúc đó thuộc hạ và các anh em do thân thủ thấp kém nên không dám xen vào, sau khi Lăng Thiên giết chết gần mười người nọ thì lại quyết định thả chúng ta đi đồng thời muốn chúng ta chuyển tới cho gia chủ ngài một câu nói...".
"Nói cái gì?".
Quyển 5
Thiếu nữ cười "khành khạch" một tiếng nói: " Như vậy chúng ta kiếm một cái khách sạn gần đây nghỉ ba. Để cho lão nhân gia ngài hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Người nay già rồi, chân tay không còn lanh lợi nữa. Ngài không cần giải thích ta cũng rõ ràng mà! Lúc này phải đi tìm khách sạn!
"Không cần vội vàng.Cứ đi về phía trước đi. Trước mặt không xa chính là Ngọc Gia đại trạch. Chúng ta chung quy đều muốn ở gần Ngọc Gia một điểm. Tại sao lại nói vậy, nói sao thì nói cũng tính là thân thích một nhà a, trong lòng cũng vẫn có cảm giác an toàn nha"
"Ngươi cảm thấy an toàn. Chắc phải sau khi ngươi giết sạch hết "người nhà" của ngươi thì mới có a". Vị muội muội nọ như làm ảo thuật rút từ thắt lưng ra một cái túi nước rồi không có chút dáng vẻ thục nữ nào ngửa cổ uống hai ngụm.
"Nói hươu nói vượn. Lão nạp một lòng 'quét nhà còn sợ làm hại tính mạng con kiến hôi. Thật đáng tiếc sao thiêu thân lại bay vào lửa. Cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ! Thiện tai thiện tai' " Vị ca ca nọ trên mặt đầy vẻ từ mi thiện mục, giơ một tay tạo thành chữ thập chắp trước ngực, tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm mà nói nhưng đáng tiếc đôi mắt nhọn hình tam giác với hai hàng lông mày chổi xể nhìn sao lại thấy thật đáng ghét.
"Phốc!", mặt vị ca ca nọ đột nhiên bị phun đầy nước, hắn vội vàng chật vật vạn phần giơ tay áo lau mặt.
"Khụ khụ khụ" Muội muội bị sặc nước nên phun vào mặt ca ca, vị muội muội này nói giọng giống như là bị hen suyễn.
" Cái nhà này a" Hai người ngẩng đầu lên xem. Mặt tiền nhà này có treo một cái biển lớn với bốn chữ to "Như Quy khách sạn". Hai huynh muội nhìn nhau cười rồi song song tiến vào.
Cùng lúc này, cách đó một đoạn phố chính là Thiên Tinh đệ nhất thế gia, Ngọc Gia khí thế hạo đại, đình bàn lầu các như thi như họa.
Lúc này là lúc bắt đầu lên đèn, ánh đèn rực rỡ, vạn nhà rõ ràng chiếu sáng cả một khoảng không trung phía trên Minh Ngọc thành tạo nên vẻ mê ly quỷ dị.
Đêm đã khuya.
Lăng Kiếm ngồi một mình trong phòng, phía trước mặt là một cái địa đồ lớn rất chi tiết. Trên mặt Lăng Kiếm mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng hai mắt thì lại mơ hồ lộ ra quang mang cuồng nhiệt. Đây chính là ánh mắt kiên quyết của một tín đồ tử vì đạo. Ánh mắt của hắn dò xét từng điểm từng điểm trên địa đồ. Hắn xem rất cẩn thận, không phải nói là cẩn thận mà làẩn thận.
Chủ phòng, Chánh thính, Hoa viên, Hậu viện, Diễn Võ đường sau đó là Chỉ điểm Giang sơn các, Phàn Nguyệt Trích tinh lâu, Trưởng lão viện, Vô Hồi các, Vô Ảnh các, Trùng Tiêu các, Thiên Hạ lâu, Du Hồn Mộng ảnh các cho tới các lầu các phía ngoại vi như Bạch ngọc đường, Tử ngọc đường … dấu hiệu đều rất rõ ràng. Những chỗ khác thì không phải là chỗ ở. Nói chung kể cả chỗ ở của Ngọc Gia tam huynh đệ, tất cả kiến trúc của Ngọc Gia đều đang bày ra trước mặt Lăng Kiếm.
Trong mắt Lăng Kiếm hàn quang chợt hiện mà trong lòng lại ngầm trầm tư. Những nơi như Chủ phòng Chánh thính gì đó có thể bỏ qua, những chỗ Ngọc Mãn Lâu xử lý công việc kinh doanh như Phàn Nguyệt Trích tinh lâu hay những chỗ tương đối bí mật chuyên xử lý các sự kiện trọng đại như Chỉ điểm Giang sơn các. Hai chỗ này Lăng Kiếm sớm đã quyết định nhất định phải đi vào. Những chỗ khác như Trưởng lão viện, Vô Hồi các, Vô Ảnh các, Trùng Tiêu các…
Thiên Hạ lâu, Du hồn Mộng ảnh các vv.. thì cho dù là ai cũng không biết đến tột cùng mấy nơi này làm cái gì. Cho dù là người bên trong Ngọc Gia, số người biết rõ những nơi này cũng không nhiều. Chỉ có những nhân vật tiến vào trung tâm quyền lực của Ngọc Gia như ba huynh đệ cùng một vài người khác mới có thể biết. Thậm chí là có những vấn đề trọng đại ngay cả Ngọc Mãn Thiên cũng không được biết rõ ràng. Việc giữ bí mật công việc này có thể nói là cực kỳ chu đáo.
Trưởng lão Các ý nghĩa như tên, nhất định là nơi các cao thủ trưởng bối của Ngọc Gia ở. Chỗ này bây giờ không nên động chạm tới nhưng ngoài chỗ này ra thì những lầu các khác dùng để làm gì. Trong lòng Lăng Kiếm rõ ràng mặc dù không rõ ràng có tác dụng gì nhưng mỗi một lầu các nhất định là nơi Ngọc Gia ẩn giấu một lực lượng thần bí. Tuy nhiên do những nơi này được thiết kế sắp đặt cạnh nhau nên có thể thấy mấy lực lượng này có thực lực và cấp bậc đại khái là tương đương nhau. Chính mình chỉ cần điều tra rõ một cái là có thể đánh giá sơ bộ những chỗ khác.
Bất quá trong đó có một vài lầu các có khoảng cách khá xa hơn bình thường, khoảng cách cũng khá lớn. Lăng Kiếm nghĩ đến thời gian Lăng Thần cấp cho mình chỉ có một thời thần thì không khỏi do dự vuốt mũi cười khổ. Rất coi trọng ta sao. Lần này cho dù không có một ai ngăn trở mà ta muốn đi dạo quanh mấy lầu các này một vòng thì thời gian một thời thần cũng không đủ mà! Khu vực này của Ngọc Gia chiếm tới hơn hai trăm mẫu vuông, cho dù là dùng xe ngựa một khắc không dừng chạy quanh một chuyến thì cũng mất cả buổi sáng a!
iệu có nên hạ thủ ở những chỗ gần hơn trước, trong lòng Lăng Kiếm ngầm đánh giá. Ngọc Gia, sáu năm trước đã từng làm cho chính mình cực kỳ chật vật. Chỉ là không biết bây giờ đến tột cùng, là thiên hạ đệ nhất thế gia lợi hại hay thiên hạ đệ nhất sát thủ lợi hại đây.
Trong mắt Lăng Kiếm như có hai ngọn lửa bốc lên.
Ngoài cửa sổ, đường phố yên tĩnh đột nhiên truyền đến hai tiếng trống " bang bang " rồi một âm thanh thê lương có chút hữu khí vô lực vang lên "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…" thanh âm kéo dài tiếp theo hai tiếng trống bang bang từ trên đường đi xa dần, một lúc sau chỉ còn tiếng vọng từ xa truyền đến.
Đã canh hai rồi.
Lăng Kiếm thở dài một hơi, thân thể đang ngồi xếp bằng chợt vô thanh vô tức đứng dậy duỗi tay cầm lấy thanh trường kiếm. Trên mặt lộ ra một tia cười tự tin mà lại tàn khốc đồng thời từ từ đeo một cái khăn bịt mặt màu đen. Sau đó hắn tựa hồ như khẽ cười một tiếng và đẩy cánh cửa đi ra.
Đứng ở trước cửa, Lăng Kiếm hơi chần trừ một chút tựa hồ như muốn đi gặp mấy tiểu huynh đệ thêm một lần. Dù sao lần này không cẩn thận lại là thiên thu vĩnh viễn ly biệt! Ngọc Gia ngay cả không phải là long đầm hổ huyệt nhưng so với long đầm hổ huyệt thì lại muốn hung hiểm hơn vạn phần.
Lăng Kiếm thở dài một tiếng cuối cùng nhẫn nại không đi gặp nữa. Đi thôi. Như thế há không phải là ngươi rất không tự tin sao? Huynh đệ. Ta nhất định sẽ sống để quay về. Bên người công tử không thể không có Lăng Kiếm ta.
Bầu trời mây đen xầm xì không trăng không sao chính là thời điểm tốt nhất cho dạ hành nhân hành động. Gió thu nhẹ nhàng nhu hòa thổi giống như tình nhân thủ thỉ ôn nhu.
Lăng Kiếm khẽ hất hắc bào, thân thể không gây nên nửa điểm phong thanh liền như một con dơi lướt đi trong bầu trời đêm, thoáng cái như quỷ mị đã đứng trên nóc nhà. Thân thể gầy gò đứng đó như hòa với bóng đêm hoàn mỹ tan ra hợp thành một thể. Trong một phiến hắc ám chỉ thấy có một cặp mắt lạnh lùng mà giống như ánh sao sáng lãnh đạm liếc nhìn quét qua tiểu viện một lần, tựa hồ như có chút lưu luyến.
Lăng Kiếm cuối cùng nhảy vọt lên, chao người bay đi. Thân thể gầy gò tại nửa khoảng không biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi hắn đi, cửa hai phòng bên cạnh đồng thời mở ra. Sáu gã thiếu niên mặcáo đen từ bên trong phòng đi ra. Sáu gã này ngày thường giết người không chớp mắt, là sát thủ lãnh huyết vô tình nhưng lúc đó trong mắt mỗi người lại đầy lệ quang mà vẻ mặt lại càng phức tạp đến cực điểm! Nhìn Lăng Kiếm phi thân lên nóc nhà thì mỗi một người đều lộ ra trong ánh mắt cảm tình sâu sắc cùng sự tôn kính phát ra từ nội tâm! Tựa hồ như Lăng Kiếm vẫn đang ở nơi đó.
Kiếm ca!
Nhất định phải quay về.
Các huynh đệ đang đợi huynh!
Ngọc Mãn Lâu mặt trầm như nước, không hề có nửa điểm biểu tình, ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt mặt bàn đối diện tạo ra thanh âm rõ ràng thong thả nhưng lại rất có tiết tấu. Phía sau hắn có hai hắc y nhân lẳng lặng mà đứng. Dưới ánh đèn thân thể hai hắc y nhân này tựa hồ như tan ra vào hư vô mê ly, rõ ràng là tồn tại trước mắt nhưng lại tựa hồ như hai người này căn bản là không tồn tại. Loại cảm giác này tuyệt đối là mâu thuẫn phi thường quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ở trước mặt hắn. Một tên đại hán đang chật vật vạn phần quỳ trên mặt đất, trên trán mồ hôi lạnh không ngớt tuôn ra khiến cho cả mặt đất phía dưỡi hắn ướt đẫm.
"Huyết Sát Các, mười sáu nhất cấp sát thủ một trận toàn quân bị tiêu diệt, không còn bất kỳ người nào còn sống thế nhưng lại chưa thể tạo cho Lăng Thiên bất kỳ sự tổn hại nào". Ngọc Mãn Lâu khẽ cau mày nhăn mặt lại tựa hồ là đang lẩm bẩm lầu bầu mà lại tựa hồ như đang đặt câu hỏi. Đại hán đang quỳ trên mặt đất trước mặt nọ sớm đã không biết chính mình đến tột cùng đã hồi đáp tốt hay là không tốt, trong lòng không định nổi chủ ý, cả người run rẩy dập dập đầu.
"Bên cạnh Lăng Thiên sao lại xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi thần bí mà võ công lại cao cường tới cực điểm? Lấy lực một người giết chết sáu nhất cấp sát thủ mà cũng đồng dạng không bị tổn hại chút nào. Niên kỷ tầm cỡ Lăng Thiên hoặc nhỏ hơn một chút?!" Ngọc Mãn Lâu trầm tư nói: "Một khi xuất thủ thì đầy trời đầy sương lạnh, giống như đêm đông giá rét tịch nguyệt. Công pháp âm nhu quỷ dị như thế là công phu của thế gia môn phái nào?". Nói xong hắn nhíu mày đau khổ suy tư."Bẩm gia chủ. Đương thế tựa hồ cũng không có công pháp nào có thể tu luyện công lực thuần âm đến trình độ này" Phía sau Ngọc Mãn Lâu, một hắc y nhân cất giọng âm u nói: "Xem gia số võ công của các môn phái và thế gia ngàn năm qua mà xem thì cũng không thấy có loại công pháp nào như vậy tồn tại. Cho dù môn phái được xưng hào là thế ngoại nhất kỳ môn Vô Thượng Thiên cũng không có dạng công pháp này".
"Ngươi xác định" Ngọc Mãn Lâu chậm rãi đứng lên quay đầu lại hỏi, trong mắt đột nhiên lóe lên ra một đạo hàn quang.
"Xác định!"
"Nói rõ hơn đi?"
"Ngươi có ý nói rằng bọn hắn đang nói láo ư nhưng dấu vết những tử thi này ngươi làm sao giải thích được. Là do đám nô tài này động thủ cước sao hoặc giả nói bọn hắn cư nhiên có gan nói dối lừa gạt ta" Sắc mặt Ngọc Mãn Lâu thoáng trầm xuống.
"Việc này rõ ràng là không có khả năng. Thuộc hạ cũng không nghi vấn lời của đám hạ nhân này, bất quá từ ngàn năm qua xác thực là chưa từng thấy loại công pháp như vậy. Hơn nữa nếu đúng là niên kỷ người này cùng cỡ với Lăng Thiên thì một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi lại có thể nắm giữ công pháp cường đại như thế. Việc này căn bản là khó tin, nếu so với nhân vật có thực lực siêu việt như Lăng Thiên thì thật là kỳ tích khó lòng tưởng tượng được!" Hắc y nhân trầm giọng nói.
"Quả nhiên là kỳ sự" Ngọc Mãn Lâu chậm rãi đi thong thả hai bước. Ngoài mặt mặc dù bất động thanh sắc nhưng kỳ thật trong tâm hắn lại đang đại loạn một trận.
Bên cạnh Lăng Thiên tại sao lại xuất hiện một nhân vật kỳ quái này, thậm chí ngay cả công pháp của Lăng Thiên tu luyện cũng cực kỳ quỷ dị. So với các loại võ công công pháp trong thiên hạ mà mình biết cũng khác biệt rất lớn.
Chẳng lẽ trên thế giới này lại thực sự có loại công pháp khác còn tồn tại mà mình không biết hoặc giả đây là loại thượng cổ di phổ gì đó do các lão tổ tông vài ngàn năm trước sáng tạo ra, cho đến nay đã bị thất truyền. Trừ lý do này ra thì tựa hồ cũng không có lý do gì khác có thể giải thích được sự tình này.
"Lăng Thiên có bản sự giết chết mười sáu nhất cấp sát thủ nọ mà một tia thương tổn cũng không có, vậy thì làm sao có thể quay về được. Chẳng lẽ bản lĩnh của các ngươi có thể mạnh hơn đám nhất cấp sát thủ nọ ư, lại có thể thoát khỏi tay sát thần nọ mà ngay cả một vết thương cũng không có!" Ngọc Mãn Lâu lạnh lẽo hỏi.
...Cái hắn sợ nhất sợ chính là khi gia chủ hỏi câu này. Không nghĩ tới cuối cùng cũng đã đến.
Người đang quỳ nọ, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng run rẩy nói: " không dám giấu diếm gia chủ. Lúc đó thuộc hạ và các anh em do thân thủ thấp kém nên không dám xen vào, sau khi Lăng Thiên giết chết gần mười người nọ thì lại quyết định thả chúng ta đi đồng thời muốn chúng ta chuyển tới cho gia chủ ngài một câu nói...".
"Nói cái gì?".
Quyển 5
/795
|