Mọi người nhất thời phá ra cười lớn, ai nấy đều khoa tay múa chân, có mấy người thậm chí còn cười đến mức muốn ngay tức khắc rớt từ trên lưng ngựa xuống. Lăng Trì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Hình như đang gấp gáp giải thích cái gì đó, nhưng không ai nghe hắn nói. Lăng Thiên cười khổ không thôi, chỉ vào Phùng Mặc, cười mắng: "Lão Phùng, nha đầu Lê Tuyết kia chỉ đùa một chút không có gì đâu. Thời gian gần đây thấy lão tiểu tử ngươi càng ngày càng giống với trẻ con lên tám. Không ngờ đại nam nhi thân nặng gần ba trăm cân lại có thẻ học theo tiểu cô nươgn người ta giống đén như vậy, thực sự là làm khó nguwoi rồi".
Phùng Mặc cười vang nói: "Công tử lại có điều chưa biết rồi. Không phải lão Phùng ta đây nói ngoa, cho dù là lão Phùng ta học theo cách nói chuyện của tiểu ca Lăng Trì, bảo đảm vị cô nương Điệp nhi kia có nghe cũng tuyệt đối không hiểu".
"Hả? Thật có chuyện như vậy ư?". Lăng Thiên rất có hứng thú nhìn Phùng Mặc.
Phùng Mặc cười hắc hắc: "Còn nhớ rõ buổi tối hôm đó tiểu ca Lăng Trì nói vài câu với Điệp nhi cô nương, lão Phùng ta nghe thấy rất rõ ràng mà". Khi nói xong, cổ họng lại bắt đầu chuyển sang giọng trẻ trung, định biểu diễn.
Mặt Lăng Trì cấp bách đỏ hồng như máu lợn, trong bóng tối mặc dù nhìn không thấy nhưng mọi người đều cảm giác được, trên người Lăng Trì tựa hồ đang nóng lên, không ngừng van nài: "Phùng đại ca... Phùng thúc thúc, ta xin ngươi đó Phùng đại gia..."
Lăng Kiếm cười híp cả mắt nói: "Lão Phùng, không cần để ý đến hắn, ngươi mau tiếp tục nói đi". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phùng Mặc ho khan hai tiếng, nắm mũi nũng nịu nói: "...Tiểu Điệp nha, qua đây để cho Trì ca ca thơm cái ... Oa... ha ha ha..." Lăng Thiên, Lăng Thiên cùng lúc xì một tiếng, nhịn không được phì ra một hơi, Lăng Thiên càng cười đến mức rớt thẳng từ trên ngựa xuống dưới tựa như diều đứt dây, nhẹ nhàng lật mình mới ngồi yên trở lại.
Lăng Trì đỏ mặt tía tai kêu lên: "Thối lắm, ta không phải nói như vậy, rõ ràng ta nói là..." Đột nhiên ngậm miệng.
"Ngươi rõ ràng nói cái gì?". Ở bên cạnh, một vị thiết huyết vệ khác nháy nháy mắt, bắt đầu sáp lại, trong nụ cười tràn đầy vẻ quái ác.
"Cái gì cũng không nói. Cút qua một bên đi!". Phát giác mình thiếu chút nữa mắc lừa đương nhiên Lăng Tr sẽ không nói thêm gì khác. Hung hăng trừng mắt liếc xéo khuôn mặt đầy râu ria vừa mới tiến gần đến. Tức giận quay đầu đi.
"Ha ha. Không ngờ Tiểu Trì thường ngày lãnh khốc là vậy hóa ra lại là một thánh tình nha; vô thanh vô tức lừa gạt cô nương nhà người ta đến tay. Thực sự quá mức lợi hại. Không hổ là "Tiểu thảo" nha. Lăng Thiên cười ha hả.
Lăng Kiếm cười mà như không cười, tà nhãn liếc qua mặt Lăng Trì: "Thảo nào tiểu tử này trong khoảng thời gian gần đây luôn cười khúc khích, nguyên lai là đến thời kỳ động xuân tâm. "Tiểu thảo" lại có "mùa xuân" tới nữa thì... !Chúc mừng, chúc mừng nhé".
"Không... Không phải mà... Tiểu thảo cái gì. Mùa xuân cái gì. Công tử với Kiếm ca sao lại cùng với cáo lão bất tử Phùng Mắc kia trêu phá người ta thế. Người ta không phải là cái gì đó nha..." Lăng Trì lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Bắt đầu nói lắp ba lắp bắp. Liều mạng phủ nhận.
"Ha ha ha... không phải cái gì cơ..." Mọi người lại cười to một trận. Tựa hồ cảm giác mệt mỏi do cấp tốc bôn ba đã theo trận cười àny không cánh mà bay mất.
Mấy trăm thiết kỵ gào thét mà qua. Đạp nát mảnh đêm yên tĩnh. Phía trước hiện ra một đám gì đó đen xì xì. Mùi hương thơm ngát hỗn loạn của cây cối theo gió bay đến. Không cần phải đoán. Phía trước chính là một rừng cây.
Đột nhiên, Lăng Thiên thắng ngựa, thớt ngựa phát ra tiếng hí dài, lao thêm một hảong cách ba trượng nữa, mới ngừng được thé đang lao đi. Đồng thwofi , tay phải của Lăng Thiên giwo lên cao ra hiệ
Mọi người đang chạy như bay liền ngừng lại, chỉ một thoáng liền trở nên im lặng như tờ.
Động tác của Lăng Kiếm nhanh nhất, xoay nguwofi xuống ngựa. ĐI tới trước ngựa của Lăng Thiên: "Công tử, trong rừng rậm phía trước tựa hồ có chút cổ quái".
Ánh mắt của Lăng Thiên lóe lên, đánh giá rừng rậm ở trong bóng tối phía trước, chậm rãi nói: "Ngươi cũng quán át ra rồi sao? Bên trong hẳn phải có ít nhất mười nguwofi đang ẩn thân. Vừa rồi ta tựa hồ thấy ánh lửa lóe lên, bây giờ lại biến mất.
Nơi này là phạm vi thế lực của Thừa Thiên. Nếu trong rừng rậm có người , vả lại còn lén lút như vậy, tất nhiên không phải người Thừa Thiên. Nếu là người thuộc thế lực ở Thừa Theien, chắc chắn sẽ không cẩn thận, trong đêm tối còn ngủ ngoài trời ở vùng quê hoang vu như vậy. GẦn như có thể khẳng định chính là địch nhân, chí ít cũng là người lạ không có hảo ý.
Hai nguwoif nhìn nhau, ánh mắt Lăng Kiếm sangleen, nhỏ giọng nói: "Công tử, người xem có phải nguwofi của Thiên Thượgn THiên Tiêu gia hay không?".
lăng Thiên nhíu mày, suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "SẼ không khéo như vậy đâu. Theo ta tính toán, người của Tiêu gai không thể đến nhanh như vậy. Hơn nữa nhân số cũng không ít như thế được. Chỉ là nếu những người lạ này không phải là người của Tiêu gia, thì là người phương nào xuất hiện ở chỗ này chứ?".
Trong rừng cây lặng yên không một tiếng động. Vừa mới rồi đám người Lăng Thiên phóng ngựa như bay mà tới, trong đêm khuya tĩnh lặng, một âm thanh nhỏ cũng có thể truyền đi rất xa. Huống hồ là thanh âm ầm ỹ như vậy. Đối phương khẳng định đã phát hiện ra, áp dụng sách lược ẩn nấp, hiện tại tất nhiên tất cả đã ẩn thân cả rồi.
lăng Thiên cẩn thận xem xét phía trước mặt, phất phất tay, thấp giọng nói: "Mọi người xuống ngựa, ẩn náu tại chỗ. Lúc này địch sáng ta tối, không được vọng động. Lăng Kiếm nguwofi cùng ta vào xem thế nào. Phải hết sức cẩn thận".
Vô thanh vô tức, mấy trăm nguwofi cùng lúc xoay nguwoif xuống ngựa. Thân thể Lăng Kiếm khẽ động. "Vút " một tiếng biến mất trong bóng đêm.
Lăng Trì cũng lựa chọn một vị trí tương đối gần với tiền phương, dựa vào một tảng đá lớn, ngồi xổm xuống, tùy thời tiếp ứng Lăng Kiếm. Khi hắn đang muốn tìm Lăng Thiên, thì không biết tự lúc nào công tử đã biến mất, cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Lăng Thiên thi triển ra thân pháp độc môn, tiến vào trogn rừng cây đen kịt. Nưong theo sự yểm hộ của đêm tối, thân thể giống như hóa thành nham thạch ở ven đường, lại như cây nhỏ, hoặc cỏ tranh thật dài, lại như trực tiếp hóa thành không khí, thần khôgn biết quỷ không hay vút ngang qua khoảng không bốn ănm mươi trượng, triệt để ẩn vào trong rừng rậm u ám. So với Lăng Kiếm phụng mệnh cùng tiến vào thì còn nhanh hơn rất nhiều.
Trong bóng tối, ở bên cajnh, Lăng Kiếm trợn mắt há miệng nhìn Lăng Thiên vút qua bên người mình, lại nghĩ đến phương pháp tiềm nhập của mình, không khỏi tự xấu hổ muốnt ìm khe nứt nào mà chui xuống.
Quá chênh lệch.
Bất quá , mọi động tác của Lăng Kiếm lại rơi vào trong mắt Lăng Thiên. Theo cách nhìn của Lăng Thiên, hắn lại vẫn rất hài lòng. Thân pháp hôm nay của Lăng Kiếm, vô luận so với khi còn ở Bắc Ngụy sinh tử chiến đâu, hoặc là so với chính Lăng Kiếm lúc trước quyết đâu với Lê Tuyết, biên độ đề thăng tương đối lớn. Cho dù là trình độ mẫn tiệp hay là trình độ linh xảo của thân pháp, đều tiến bộ nhảy vọt. Xem ra, a Kiếm quả thật là "đánh chưa đủ" mà. Lăng Thiên thầm cười hắc hắc trong lòng. Nhưng thân pháp của hắn lại không chậm lại chút nào, nhanh chóng từ thân đại thụ này chuyển sang đại thụ kia, nhẹ nhàng mà ưu nhã, hết lần này đến lần khác không đụng tới dù chỉ một ngọn cỏ tranh. Lại càng vô thanh vô tức.
Phía trước, tại một khối đất trống nho nhỏ. Lăng Thiên đưa mắt nhìn lại, giữa bãi đất trống, mơ hồ còn có một đống lửa xem ra vừa mới tắt, phát ra màu đen xì cùng với thứ mùi khó ngửi, nhưng ngay cả một thân ảnh cũng khôgn thấy. Xem ra đám nguwofi này cực kỳ cẩn thận. Vừa nghe có tiếng vó ngựa, liền lập tức dập tắt đống lửa, bắt đầu tản ra ẩn nấp. Hơn nữa ẩn náu phi thường kỹ. Cho dù với nhãn lực của Lăng Thiên , tạm thời cũng không phát hiện ra cái gì hết.
Lăng Thiên nhắm mặt lại, giác quan thứ sáu mở ra, cảm giác tựa như thủy ngân cuộn chảy tràn ngập ra bên ngoài, cảm thụ mỗi nơi mỗi chỗ trong rừng, nhất thời , vô số những tiéng hô hấp đã được đè mạnh xuống, không chút sơ hở, truyền vào tai hắn. Thân hình tất nhiên có thể ẩn nấp, hô hấp chung quy muốn giáu
Phía sau có tiếng động cực khẽ, lăng Kiếm đã vô thanh vô tức cúi người ngồi trên thân một đại thụ ở bên tay phải của Lăng Thiên. Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy trong cặp mắt của đối phương giữa bóng tối lóe ra chút ánh sáng như sao lạnh trên trời. Lăng Thiên nhẹ nhàng vươn tay, dựng một ngón tay lên, lắc qua hai bên một chút. Ý bảo nhân thủ đối pương ít nhất cũng hơn một trăm người trở lên.
Tay phải Lăng Kiếm khẽ chém xuống, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, ý hỏi là có cần giết sạch toàn bộ hay không? Lăng Thiên nhất thời có chút trầm ngâm, một tay nhẹ đè xuống, ý bảo bình tĩnh chớ vội nóng nảy.
Giữa lúc hai người đang tạo ra những hành động bí hiểm, dưới tàng cây , trong một bụi cỏ, đột nhiên có tiếng độgn xột xoạt. Hai người thở hổn hển, trong đó một ngwuowfi thở không ra hơi, tức giận thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, bên ngoài là kỵ binh từ đâu tới? Sao tới bìa rừng đột nhiên lại không có động tĩnh? Hại lão tử phải nín thở gần chết".
Tên còn lại vội vàng nói: "Chớ có lên tiếng. Kêu cái gì? Lúc àny đã ở trong biên giới Thừa Thiên rồi, mục tiêu ngay gần trước mắt, tất cả đều là địch nhân, đương nhiên phải cẩn thận đề phòng".
Người thấp giọng lúc trước xì một tiếng khinh miệt, áp giọng xuống nói: "Người tới vị tất là nguwofi của Lăng gia? Thực lực của Lăng gia hiện tại phân ra bốn phương tám hướng, đâu có rảnh rỗi àm chú ý đến nơi này chứ? Hơn nữa chúng ta hành động bí mật như vậy, chẳng lẽ còn sợ để lộ ra cái gì hay sao?".
"Công tử đi tiếp ứng quân của bằng hữu, lúc gần đi đã phải dặn dò chúng ta muôn vạn lần không được để cho bất cứ thế lực nào phát hiện ra. Ngươi không nhớ rõ hay sao? nếu công tử biết người lớn mật như vậy, nhất định sẽ lột da ngươi đó".
Người nọ thấp giọng cười hắc hắc. Có vẻ như rất sợ vị công tử đó, tiếp đó lại oán giận nói: "Đám kỵ binh bên ngoài cũng lạ, đêm khuya chạy như bay. Cũng còn may, chúng ta đã đồng loạt lảng tránh, nguwoi muốn đi thì đi. Chúng ta không có ý cản trở. Ai ngờ mọt mực dừng lại ở phía trước cánh rừng không đi. Ngươi nói xem, thế này không phải dày vò người ta sao? Cho dù bọn họ nhào tới đây đánh một hồi, chung quy so với hiện tại cũng có tư vị hơn nhiều".
Trong lúc hai người nói chuyện, trong bụi cỏ không ngừng xột xoạt, từng bóng nguwoif đen thui lục tục bước ra ngoài, nhất thời tiếng hô hấp gấp gáp hồng hộc vang lên thành một tràng dài. Xem ra những nguwofi này vô cùng cẩn thận. Sau khi nhận thấy đám nhân mã của Lăng Thiên lao đến , tức thì đồng loạt ẩn trốn. Vả lại còn nín thở, chậm rãi đợi chờ mã đội đi qua.
nếu như đổi lại là một mã đội khác , quả thật chưa chắc có thể phát hiện ra một đạo nhân mã hơn trăm người ẩn nấp trong cánh rừng này. Đáng tiếc bọn họ lại đụng phải Lăng Thiên. Lăng Thiên đột nhiên dừng lại ở bên ngoài cánh rừng. Bọn họ phải trải qua một đoạn thời gian nín hơi trữ khí . Nhưng cũng không tránh dược tiếng thở nhẹ. Dù sao khôgn có khả năng tất cả mọi nguwofi đều là cao thủ tiên thiên. Cho nên sau một thời gian dài ngừng thở. Ngoại trừ một số ít người ra, những người khác vẫn đang im lặng không lên tiếng. Ngay cả những người đang nói chuyện, cũng là thở nhẹ nói nhỏ , cực kỳ cẩn thận.
Lăng Thiên lẳng lặng lao người lên trên mọt thân đại thụ giữa khoảng đất trống. Bên dưới có vài người , sau khi chui ra, liền tựa vào thân cây này. Nhưng hoàn toàn không phát hiện ra, trên cây không ngờ còn ẩn náu một vị cái thế át thần.
Mà lúc này ở trên cây, lăng Thiên cũng kinh ngạc không hiểu, đơn giản vì trong những người dưới tán lá cây kia , không ngờ hắn lại phát hiện ra hai người quen. Sau một hồi kinh ngạc, Lăng Thiên cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao Tiêu gia lần này lại nắm chắc mà tiềm nhập Thừa Thiên như vậy.
Quyển 6
Phùng Mặc cười vang nói: "Công tử lại có điều chưa biết rồi. Không phải lão Phùng ta đây nói ngoa, cho dù là lão Phùng ta học theo cách nói chuyện của tiểu ca Lăng Trì, bảo đảm vị cô nương Điệp nhi kia có nghe cũng tuyệt đối không hiểu".
"Hả? Thật có chuyện như vậy ư?". Lăng Thiên rất có hứng thú nhìn Phùng Mặc.
Phùng Mặc cười hắc hắc: "Còn nhớ rõ buổi tối hôm đó tiểu ca Lăng Trì nói vài câu với Điệp nhi cô nương, lão Phùng ta nghe thấy rất rõ ràng mà". Khi nói xong, cổ họng lại bắt đầu chuyển sang giọng trẻ trung, định biểu diễn.
Mặt Lăng Trì cấp bách đỏ hồng như máu lợn, trong bóng tối mặc dù nhìn không thấy nhưng mọi người đều cảm giác được, trên người Lăng Trì tựa hồ đang nóng lên, không ngừng van nài: "Phùng đại ca... Phùng thúc thúc, ta xin ngươi đó Phùng đại gia..."
Lăng Kiếm cười híp cả mắt nói: "Lão Phùng, không cần để ý đến hắn, ngươi mau tiếp tục nói đi". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phùng Mặc ho khan hai tiếng, nắm mũi nũng nịu nói: "...Tiểu Điệp nha, qua đây để cho Trì ca ca thơm cái ... Oa... ha ha ha..." Lăng Thiên, Lăng Thiên cùng lúc xì một tiếng, nhịn không được phì ra một hơi, Lăng Thiên càng cười đến mức rớt thẳng từ trên ngựa xuống dưới tựa như diều đứt dây, nhẹ nhàng lật mình mới ngồi yên trở lại.
Lăng Trì đỏ mặt tía tai kêu lên: "Thối lắm, ta không phải nói như vậy, rõ ràng ta nói là..." Đột nhiên ngậm miệng.
"Ngươi rõ ràng nói cái gì?". Ở bên cạnh, một vị thiết huyết vệ khác nháy nháy mắt, bắt đầu sáp lại, trong nụ cười tràn đầy vẻ quái ác.
"Cái gì cũng không nói. Cút qua một bên đi!". Phát giác mình thiếu chút nữa mắc lừa đương nhiên Lăng Tr sẽ không nói thêm gì khác. Hung hăng trừng mắt liếc xéo khuôn mặt đầy râu ria vừa mới tiến gần đến. Tức giận quay đầu đi.
"Ha ha. Không ngờ Tiểu Trì thường ngày lãnh khốc là vậy hóa ra lại là một thánh tình nha; vô thanh vô tức lừa gạt cô nương nhà người ta đến tay. Thực sự quá mức lợi hại. Không hổ là "Tiểu thảo" nha. Lăng Thiên cười ha hả.
Lăng Kiếm cười mà như không cười, tà nhãn liếc qua mặt Lăng Trì: "Thảo nào tiểu tử này trong khoảng thời gian gần đây luôn cười khúc khích, nguyên lai là đến thời kỳ động xuân tâm. "Tiểu thảo" lại có "mùa xuân" tới nữa thì... !Chúc mừng, chúc mừng nhé".
"Không... Không phải mà... Tiểu thảo cái gì. Mùa xuân cái gì. Công tử với Kiếm ca sao lại cùng với cáo lão bất tử Phùng Mắc kia trêu phá người ta thế. Người ta không phải là cái gì đó nha..." Lăng Trì lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Bắt đầu nói lắp ba lắp bắp. Liều mạng phủ nhận.
"Ha ha ha... không phải cái gì cơ..." Mọi người lại cười to một trận. Tựa hồ cảm giác mệt mỏi do cấp tốc bôn ba đã theo trận cười àny không cánh mà bay mất.
Mấy trăm thiết kỵ gào thét mà qua. Đạp nát mảnh đêm yên tĩnh. Phía trước hiện ra một đám gì đó đen xì xì. Mùi hương thơm ngát hỗn loạn của cây cối theo gió bay đến. Không cần phải đoán. Phía trước chính là một rừng cây.
Đột nhiên, Lăng Thiên thắng ngựa, thớt ngựa phát ra tiếng hí dài, lao thêm một hảong cách ba trượng nữa, mới ngừng được thé đang lao đi. Đồng thwofi , tay phải của Lăng Thiên giwo lên cao ra hiệ
Mọi người đang chạy như bay liền ngừng lại, chỉ một thoáng liền trở nên im lặng như tờ.
Động tác của Lăng Kiếm nhanh nhất, xoay nguwofi xuống ngựa. ĐI tới trước ngựa của Lăng Thiên: "Công tử, trong rừng rậm phía trước tựa hồ có chút cổ quái".
Ánh mắt của Lăng Thiên lóe lên, đánh giá rừng rậm ở trong bóng tối phía trước, chậm rãi nói: "Ngươi cũng quán át ra rồi sao? Bên trong hẳn phải có ít nhất mười nguwofi đang ẩn thân. Vừa rồi ta tựa hồ thấy ánh lửa lóe lên, bây giờ lại biến mất.
Nơi này là phạm vi thế lực của Thừa Thiên. Nếu trong rừng rậm có người , vả lại còn lén lút như vậy, tất nhiên không phải người Thừa Thiên. Nếu là người thuộc thế lực ở Thừa Theien, chắc chắn sẽ không cẩn thận, trong đêm tối còn ngủ ngoài trời ở vùng quê hoang vu như vậy. GẦn như có thể khẳng định chính là địch nhân, chí ít cũng là người lạ không có hảo ý.
Hai nguwoif nhìn nhau, ánh mắt Lăng Kiếm sangleen, nhỏ giọng nói: "Công tử, người xem có phải nguwofi của Thiên Thượgn THiên Tiêu gia hay không?".
lăng Thiên nhíu mày, suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "SẼ không khéo như vậy đâu. Theo ta tính toán, người của Tiêu gai không thể đến nhanh như vậy. Hơn nữa nhân số cũng không ít như thế được. Chỉ là nếu những người lạ này không phải là người của Tiêu gia, thì là người phương nào xuất hiện ở chỗ này chứ?".
Trong rừng cây lặng yên không một tiếng động. Vừa mới rồi đám người Lăng Thiên phóng ngựa như bay mà tới, trong đêm khuya tĩnh lặng, một âm thanh nhỏ cũng có thể truyền đi rất xa. Huống hồ là thanh âm ầm ỹ như vậy. Đối phương khẳng định đã phát hiện ra, áp dụng sách lược ẩn nấp, hiện tại tất nhiên tất cả đã ẩn thân cả rồi.
lăng Thiên cẩn thận xem xét phía trước mặt, phất phất tay, thấp giọng nói: "Mọi người xuống ngựa, ẩn náu tại chỗ. Lúc này địch sáng ta tối, không được vọng động. Lăng Kiếm nguwofi cùng ta vào xem thế nào. Phải hết sức cẩn thận".
Vô thanh vô tức, mấy trăm nguwofi cùng lúc xoay nguwoif xuống ngựa. Thân thể Lăng Kiếm khẽ động. "Vút " một tiếng biến mất trong bóng đêm.
Lăng Trì cũng lựa chọn một vị trí tương đối gần với tiền phương, dựa vào một tảng đá lớn, ngồi xổm xuống, tùy thời tiếp ứng Lăng Kiếm. Khi hắn đang muốn tìm Lăng Thiên, thì không biết tự lúc nào công tử đã biến mất, cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Lăng Thiên thi triển ra thân pháp độc môn, tiến vào trogn rừng cây đen kịt. Nưong theo sự yểm hộ của đêm tối, thân thể giống như hóa thành nham thạch ở ven đường, lại như cây nhỏ, hoặc cỏ tranh thật dài, lại như trực tiếp hóa thành không khí, thần khôgn biết quỷ không hay vút ngang qua khoảng không bốn ănm mươi trượng, triệt để ẩn vào trong rừng rậm u ám. So với Lăng Kiếm phụng mệnh cùng tiến vào thì còn nhanh hơn rất nhiều.
Trong bóng tối, ở bên cajnh, Lăng Kiếm trợn mắt há miệng nhìn Lăng Thiên vút qua bên người mình, lại nghĩ đến phương pháp tiềm nhập của mình, không khỏi tự xấu hổ muốnt ìm khe nứt nào mà chui xuống.
Quá chênh lệch.
Bất quá , mọi động tác của Lăng Kiếm lại rơi vào trong mắt Lăng Thiên. Theo cách nhìn của Lăng Thiên, hắn lại vẫn rất hài lòng. Thân pháp hôm nay của Lăng Kiếm, vô luận so với khi còn ở Bắc Ngụy sinh tử chiến đâu, hoặc là so với chính Lăng Kiếm lúc trước quyết đâu với Lê Tuyết, biên độ đề thăng tương đối lớn. Cho dù là trình độ mẫn tiệp hay là trình độ linh xảo của thân pháp, đều tiến bộ nhảy vọt. Xem ra, a Kiếm quả thật là "đánh chưa đủ" mà. Lăng Thiên thầm cười hắc hắc trong lòng. Nhưng thân pháp của hắn lại không chậm lại chút nào, nhanh chóng từ thân đại thụ này chuyển sang đại thụ kia, nhẹ nhàng mà ưu nhã, hết lần này đến lần khác không đụng tới dù chỉ một ngọn cỏ tranh. Lại càng vô thanh vô tức.
Phía trước, tại một khối đất trống nho nhỏ. Lăng Thiên đưa mắt nhìn lại, giữa bãi đất trống, mơ hồ còn có một đống lửa xem ra vừa mới tắt, phát ra màu đen xì cùng với thứ mùi khó ngửi, nhưng ngay cả một thân ảnh cũng khôgn thấy. Xem ra đám nguwofi này cực kỳ cẩn thận. Vừa nghe có tiếng vó ngựa, liền lập tức dập tắt đống lửa, bắt đầu tản ra ẩn nấp. Hơn nữa ẩn náu phi thường kỹ. Cho dù với nhãn lực của Lăng Thiên , tạm thời cũng không phát hiện ra cái gì hết.
Lăng Thiên nhắm mặt lại, giác quan thứ sáu mở ra, cảm giác tựa như thủy ngân cuộn chảy tràn ngập ra bên ngoài, cảm thụ mỗi nơi mỗi chỗ trong rừng, nhất thời , vô số những tiéng hô hấp đã được đè mạnh xuống, không chút sơ hở, truyền vào tai hắn. Thân hình tất nhiên có thể ẩn nấp, hô hấp chung quy muốn giáu
Phía sau có tiếng động cực khẽ, lăng Kiếm đã vô thanh vô tức cúi người ngồi trên thân một đại thụ ở bên tay phải của Lăng Thiên. Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy trong cặp mắt của đối phương giữa bóng tối lóe ra chút ánh sáng như sao lạnh trên trời. Lăng Thiên nhẹ nhàng vươn tay, dựng một ngón tay lên, lắc qua hai bên một chút. Ý bảo nhân thủ đối pương ít nhất cũng hơn một trăm người trở lên.
Tay phải Lăng Kiếm khẽ chém xuống, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, ý hỏi là có cần giết sạch toàn bộ hay không? Lăng Thiên nhất thời có chút trầm ngâm, một tay nhẹ đè xuống, ý bảo bình tĩnh chớ vội nóng nảy.
Giữa lúc hai người đang tạo ra những hành động bí hiểm, dưới tàng cây , trong một bụi cỏ, đột nhiên có tiếng độgn xột xoạt. Hai người thở hổn hển, trong đó một ngwuowfi thở không ra hơi, tức giận thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, bên ngoài là kỵ binh từ đâu tới? Sao tới bìa rừng đột nhiên lại không có động tĩnh? Hại lão tử phải nín thở gần chết".
Tên còn lại vội vàng nói: "Chớ có lên tiếng. Kêu cái gì? Lúc àny đã ở trong biên giới Thừa Thiên rồi, mục tiêu ngay gần trước mắt, tất cả đều là địch nhân, đương nhiên phải cẩn thận đề phòng".
Người thấp giọng lúc trước xì một tiếng khinh miệt, áp giọng xuống nói: "Người tới vị tất là nguwofi của Lăng gia? Thực lực của Lăng gia hiện tại phân ra bốn phương tám hướng, đâu có rảnh rỗi àm chú ý đến nơi này chứ? Hơn nữa chúng ta hành động bí mật như vậy, chẳng lẽ còn sợ để lộ ra cái gì hay sao?".
"Công tử đi tiếp ứng quân của bằng hữu, lúc gần đi đã phải dặn dò chúng ta muôn vạn lần không được để cho bất cứ thế lực nào phát hiện ra. Ngươi không nhớ rõ hay sao? nếu công tử biết người lớn mật như vậy, nhất định sẽ lột da ngươi đó".
Người nọ thấp giọng cười hắc hắc. Có vẻ như rất sợ vị công tử đó, tiếp đó lại oán giận nói: "Đám kỵ binh bên ngoài cũng lạ, đêm khuya chạy như bay. Cũng còn may, chúng ta đã đồng loạt lảng tránh, nguwoi muốn đi thì đi. Chúng ta không có ý cản trở. Ai ngờ mọt mực dừng lại ở phía trước cánh rừng không đi. Ngươi nói xem, thế này không phải dày vò người ta sao? Cho dù bọn họ nhào tới đây đánh một hồi, chung quy so với hiện tại cũng có tư vị hơn nhiều".
Trong lúc hai người nói chuyện, trong bụi cỏ không ngừng xột xoạt, từng bóng nguwoif đen thui lục tục bước ra ngoài, nhất thời tiếng hô hấp gấp gáp hồng hộc vang lên thành một tràng dài. Xem ra những nguwofi này vô cùng cẩn thận. Sau khi nhận thấy đám nhân mã của Lăng Thiên lao đến , tức thì đồng loạt ẩn trốn. Vả lại còn nín thở, chậm rãi đợi chờ mã đội đi qua.
nếu như đổi lại là một mã đội khác , quả thật chưa chắc có thể phát hiện ra một đạo nhân mã hơn trăm người ẩn nấp trong cánh rừng này. Đáng tiếc bọn họ lại đụng phải Lăng Thiên. Lăng Thiên đột nhiên dừng lại ở bên ngoài cánh rừng. Bọn họ phải trải qua một đoạn thời gian nín hơi trữ khí . Nhưng cũng không tránh dược tiếng thở nhẹ. Dù sao khôgn có khả năng tất cả mọi nguwofi đều là cao thủ tiên thiên. Cho nên sau một thời gian dài ngừng thở. Ngoại trừ một số ít người ra, những người khác vẫn đang im lặng không lên tiếng. Ngay cả những người đang nói chuyện, cũng là thở nhẹ nói nhỏ , cực kỳ cẩn thận.
Lăng Thiên lẳng lặng lao người lên trên mọt thân đại thụ giữa khoảng đất trống. Bên dưới có vài người , sau khi chui ra, liền tựa vào thân cây này. Nhưng hoàn toàn không phát hiện ra, trên cây không ngờ còn ẩn náu một vị cái thế át thần.
Mà lúc này ở trên cây, lăng Thiên cũng kinh ngạc không hiểu, đơn giản vì trong những người dưới tán lá cây kia , không ngờ hắn lại phát hiện ra hai người quen. Sau một hồi kinh ngạc, Lăng Thiên cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao Tiêu gia lần này lại nắm chắc mà tiềm nhập Thừa Thiên như vậy.
Quyển 6
/795
|