Lăng Thiên nói xong, xoay người đối mặt với Tống Quân Thiên Lý, mỉm cười nói : "Kỳ thực đối với ẩn tông như Vô Thượng Thiên, cũng là như vậy ! Ngàn năm trước, sau khi Vô Thượng Thiên đã trải qua huy hoàng rự rỡ nhất, lựa chọn lánh đời, tuy rằng vẫn uy chấn thiên hạ như trước, hiệu lệnh tứ hải, lệnh đến đâu không ai không theo. Thế nhưng Vô Thượng Thiên hôm nay, so với Vô Thượng Thiên ngàn năm trước thì sao đây ? Chỉ sợ còn xa mới bằng !"
"Tuy hiện tại các ngươi vẫn đang có cao thủ đệ nhất thiên hạ, y thánh đệ nhất thiên hạ, thậm chí có rất nhiều lĩnh vực đứng đầu thiên hạ, thế nhưng, hiện tại có mấy người trên thế gian biết đến ba chữ Vô Thượng Thiên ? huy hoàng ngàn năm trước của Vô Thượng Thiên, không hề đại biểu rằng Vô Thượng Thiên hiện nay cũng huy hoàng ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta có thể kết luận, kết quảVô Thượng Thiên, cũng quyết khó tránh khỏi kết cục ảm đạm, tan thành mây khói."
Mấy câu nói này của Lăng Thiên có phần không khách khi, nhưng Tống Quân Thiên Lý lại không tức giận, càng không phản bác, trong mắt hắn chỉ có mấy phần suy tư.
"Thiên Lý lão huynh, theo huynh, những lời của tại hạ như thế nào ?" Lăng Thiên mỉm cười hỏi, nụ cười như hăm dọa, lại như có thâm ý sâu sắc.
Ánh mắt Tống Quân Thiên Lý bình thản nhìn ra xa xăm, một lúc sau, hai hàng lông mi nhướng lên, khóe miệng chợt nhếch, nhàn nhạt tiếu ý, thản nhiên nói : "Sau một thế kỷ nữa có thể Vô Thượng Thiên sẽ trở về với cát bụi, bất quá, việc ấy đâu có quan hệ gì tới ta ?"
"Tống Quân Thiên Lý ta cũng không phải là vệ đạo sĩ gì đó, cũng chưa từng có hùng tâm tráng chí muốn lấy việc cứu vớt muôn dân thiên hạ khỏi nước sôi lửa bỏng làm nhiệm vụ của mình. Ngay cả ở trong môn phái, ta cũng là một kẻ bỏ mặc mọi chuyện. Việc của ta, chỉ là một lệnh đổi một mạng ! Cả đời này, thứ ta truy cầu chỉ là đỉnh cao võ đạo. Một đời mãn nguyệt phong hoa, không thẹn với lương tâm, tùy tâm sở dục, thế cũng là quá đủ. Hà tất đi lo lắng những chuyện mấy chục hay mấy trăm năm sau ? Đây thực sự không phải là ưu tâm của ta ! Nhất là đến bây giờ, giang sơn lệnh đã gần như không còn có tác dụng !"
"Ha ha ha..." Lăng Thiên cười ha ha, vỗ tay nói : "Quả nhiên là Tống Quân Thiên Lý, quả nhiên không làm cho thất vọng. Đủ thoải mái !"
Ngữ âm hắn chợt đổi : "Không sai, hiện tại chúng quả thực không có lí do gì để quan tâm đến vài thế hệ sau này. Cho dù chúng ta lưu lại cho hậu nhân giang sơn vững chắc, để hậu nhân bước theo dấu chân chúng ta, không tốn khí lực cũng đủ để thiên thu vạn đại. Nhưng thế thì sao đây ?"
"Lịch sử đế vương khai quốc, vì muốn cẩm tú giang sơn tự mình đánh hạ thiên thu vạn tái mà cúc cung tận tuy, dốc tâm dốc huyết. Nhưng có đế quốc nào htuwcj sự có thể truyền thừa hơn ngàn năm ?"
"Nếu hậu đại bất tài, cho dù người bắt hết thần phật trên trời xuống giúp đỡ hắn, cuối cùng cũng khó mà chạy khỏi kết cục bại vong. Nếu hậu nhân thực sự có năng lực, cho dù chỉ cho hắn một gia thế một nghèo hai trắng, thậm chí là hai bàn tay trắng, hắn cũng có thể tay không tấc sắt dốc sức làm cho bằng được
"Vương hầu há không có khí phách ấy ư ?"
Lăng Thiên hào khí trùng thiên, cười thật lâu không dứt : "Nếu Tống Quân Thiên Lý ngươi bây còn lo lắng đến việc truyền thừa của Vô Thượng Thiên mà nói. Thì cho dù hết đời này ngươi cũng đừng mong đạt đến cái gì mà người ta gọi là đỉnh cao võ đạo ! Tâm vương vấn điều này điều kia, lo đầu lo đuôi, chính là đệ nhất tối kỵ khi truy cầu cực hạn ! Nhưng cầu một đời phongquang vô hạn, không thẹn với lương tâm. Thì nào cần quản đến mai sau khi ta chết đi hồng thủy có ngập trời ?!"
"Ha ha ha...."
Lăng Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười xuyên không băng vân. Ống tay áo phất một cái. Xoay người bước đi luôn. Chậm rãi nói : "Ba ngày nữa. Lăng Thần, Lê Tuyết, Băng Nhan, Lăng Kiếm, Lăng Trì. Kiêm cả Phong Vân Lôi Gia Điện sẽ ở ngay chỗ này ! Quyết chiến với Tống Quân Thiên Lý ! Đánh một trận này. Chắc chắn mười đại cao thủ sẽ có thành tựu. Trở thành một đoạn giai thoại tuyệt thế trong võ lâm mai sau."
Thân ảnh của Lăng Thiên tiêu thất. Nhưng mọi người vẫn như trước, thật lâu bất động. Một phen thao thao bất tuyệt của hắn. Quả thực làm cho lòng chúng nhân chấn động không ngớt !
Tống Quân Thiên Lý nhìn hướng Lăng Thiên rời đi. Tinh quang trong mắt chớp động.
Từ khi nhân thức về Lăng Thiên đến nay, tiểu tử này làm cho mình kinh hỉ vô số, hai người có công có thủ. Võ công của Tống Quân Thiên Lý tuyệt thế, tài hoa hơn người. Có thể nói chiếm hết tiên cơ, nhưng không biết vì sao, ngày hôm đột nhiên có một loại cảm giác yếu đuối vô lực.
Không phải thua trên bình diện võ công, mà là những ngôn từ ngụ ý của Lăng Thiên, quả thực khiến cho hắn phải nhìn bằng ánh mắt khác, đánh giá lại một lần nữa.
Tại khoảnh khắc này, Tống Quân Thiên Lý mới chính thức cảm giác được, minh thực sự chạm đến tâm thái chân chính của Lăng Thiên.
Mục đích của Lăng Thiên, cũng không đơn thuần ngừng lại ở độc bá thiên hạ ! Tranh phách thiên hạ, có thì chỉ là một hồi chơi đùa trọng đại trong cuộc đời của Lăng Thiên mà thôi, cho nên hắn chưa từng có bất luận cái gì gọi là lo được lo mất. Tâm tình của đúng là bình thản dị thường !.
Chỉ cầu cuộc đời này phóng túng, không thẹn với đời ! Sống đến tinh thải tiêu sái, muôn làm gì thì làm ! Vô luận sinh tử, vô luận thành bại, chẳng qua chỉ như thế, không ngoài như vậy mà thôi !
Tất cả đều không ngoài như thế, tất cả đều không trọng yếu như vậy !
Quan trọng là.... vượt qua một đời tinh thải !
"Nếu không thể ngoạn chuyển thiên hạ, như vậy trên thế giới này, còn cái gì đáng để ta chơi đùa ?" Trong lòng núi, truyền ra tiếng Lăng Thiên cuồng tiếu càn rỡ mà lại tiêu sái và khí phách....
Tịch mịch !
Trong khoảnh khắc này, chỉ có ba người, cảm thụ được rõ ràng đáy lòng Lăng Thiên, hơn nữa khi nói ra những lời này, thì cũng là khí phách tịch mịch !
"Nếu không thể bầu bạn cả đời với công tử, thế gian này còn cái gì đáng để ta làm ?" Đôi mắt đẹp của Lăng Thần tràn ngập thê lương nhìn bóng hình Lăng Thiên tiêu thất, thì thào tự nói.
"Nếu không có huynh, ngay cả lên được dao trì tiên cung, cũng đâu có ý nghĩa ?" Cặp mắt Lê Tuyết có phần chua xót, chợt mở ra, trong ánh mắt, nhu tình vạn chúng.
"Nếu không thể chứng tỏ được con đường võ học đỉnh phong, cuộc đời ta, đâu còn phương hướng nào nữa ?" Trong đầu Tống Quân Thiên Lý, lại là một mảnh nhiệt huyết lệch thiên.
"Ta không cầu quyền khinh thiên hạ, cũng không cầu cái gì gọi là võ đạo đỉnh phong, ta chỉ cầu có thể làm nữ nhân của huynh, ngày ngày bên cạnh huynh, có thể thấy huynh từng ngày. Hiện tại, nguyện vọng của ta, đã đạt được rồi, ta...Lại chẳng cần cầu gì nữa." Trong mắt Ngọc Băng Nhan là nồng đậm thỏa mãn, cùng với nhu tình hạnh phúc. Nàng cũng không ngẩng đầu lên, nhưng thân ảnh tiêu sái bất quần của Lăng Thiên, đã hiện rõ tại đáy lòng nàng...
********
Lăng phủ biệt viện. Một mảnh long đằng hổ dược !
Từng mệnh lệnh vẫn như cũ cuồn cuộn không dứt từ nơi này truyền ra ngoài, điều khiển tiến trình thống nhất thiên hạ, tùy thời tùy chỗ, đều có vô số người bởi vì một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng truyền ra từ nơi này, mà máu chảy thành sông, thây tích đầy núi.
Tình hình tại Đông Triều, Nam Trịnh đã ngày càng ổn định, công tác thống trị tại hai quốc gia này cũng đã lần lượt triển khai đâu ra đấy. Toàn bộ quan viên được phái ra từ Thừa Thiên, cũng đã bắt đầu công việc thường ngày, toàn bộ các chức nghiệp, cũng đã lần lượt khôi phục chức năng vốn có. Chiến tranh kết thúc, đã từ từ hiện ra quang cảnh phồn thịnh hướng đến ánh ban mai rực rỡ.
Đại quân của Lăng Khiếu và Trầm Như Hổ đều bắt đầu kế hoạch tiến về phía Đông.
Lăng lão gia tử Lăng Chiến vốn danh nghĩa là quân chủ, lại thảnh thơi trốn ở trong nhà, dưỡng hoa câu cá, mặc kể hết thảy mọi chuyện. Toàn bộ nội vụ đều giao cho Lăng phủ biệt viện, mà Lăng phủ biệt viện cũng đồng dạng, không phụ sự mong đợi của chúng nhân, tất cả mọi chuyện đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Ngọc gia với việc thống trị Tây Hàn cũng đã vào quỹ đạo, chiến tranh với Ngô quốc, càng hừng hực khí thế.
So với khí thế hừng hực chiến tranh ở phía Tây đại lục, một nửa giang sơn mà Lăng Thiên thống trị bên này, hết thảy chúng nhân đã chịu đủ những đau khổ trong chiến loạn đã trở lại cuộc sống bình thường.
Tại biên giới với Bắc Ngụy, Tây Hàn, Ngô Quốc Lăng Thiên đã phái trọng binh canh gác, bảo đảm vạn vô nhất thất. Lúc này, tài lực mà Lăng phủ biệt viện tích súc bao năm qua, đã từ từ hiện ra uy lực cường đại của nó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mẫu thân Sở Đình Nhi rốt cục bị Lăng Thiên thỉnh đến Lăng phủ biệt viện cùng với Tiêu Nhạn Tuyết liên thủ. Hai tập đoàn tài chính khổng lồ nhất đương đại cuối cùng hợp thành làm một. Dưới sự điều phối tính toán tỉ mỉ của hai vị nữ tài thần một Nam một Bắc này, gần như mỗi một phân bạc, đều đến được vị trí của có điều kiện tốt nhất để nó phát huy tác dụng, tiến đến phát huy công dụng lớn nhât của nó. Tài lực vật lực cực kỳ khổng lồ, hoàn toàn được vận chuyển ra, mục đích chỉ có một, chính là vì đảm bảo thật tốt cho hiện tại mà mai sau. Cam đoan cung ứng quân nhu đều đặn, bảo đảm chiến sự thuận lợi, cam đoan chiến hậu trấn an.
Tất cả những việc nhất thiết, đều tiến hành mạnh mẽ, chiêng trống rộn ràng.
Mạng lưới tình báo khắp bốn phương tám hướng, lại thêm cả lực lượng tinh nhuệ cua Thủy Tinh Lâu, tuyệt đại bộ phận tài nguyên tình báo đều bị Lăng Thiên điều phối tới hai phương diện Tây – Bắc, đề phòng Ngọc gia, càng lúc càng mạnh !
Toàn bộ đại lục Thiên Tinh, hãm nhập vào cuộc chiến tranh phách của song phương, mỗi bên đều giành giật từng giây, không chút ngừng lại, tình thế khẩn trương cấp bách.
Vào thời gian này, trong Lăng phủ biệt viện, lại là từng ngày luyện võ, tăng tiến công lực, thay phiên giao chiến, so với lúc trước, trái lại càng thêm thanh nhàn...
"Hay !" Nhìn long tranh hổ đấu trong sân, Lăng Thiên vỗ tay khen thưởng.
Trong mấy ngày này, đám người Lăng Kiếm, Lăng Trì lần lượt kết thúc bế quan, rời khỏi mật thất.
Không vượt ngoài dự liệu của Lăng Thiên, Kinh Long Thần Công của Lăng Kiếm cũng đã đề cao thăng đến tầng thứ tám, nhưng là người có tốc độ nhanh nhất, đương nhiên, hắn cũng là người phải chịu đựng thống khổ, tôi luyện nhiều nhất.
Công hiệu cường đại của nội đan Lân Giáp Long, quả nhiên không hổ với danh tiếng của nó. Lực lượng khổng lồ như vậy, sợ rằng trên thế gian, không có bất kỳ ai có thể một mình thừa nhận. Dưới sự phân phối dựa trên từng cá nhân của Lăng Thiên và Lê Tuyết, nội đan bị chia thành mười phần không đồng đều, phân biệt là Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Thập Cửu, Lăng Nhị Linh, Lăng Nhị Nhị. Mười người này cùng nhau bế quan.
Với sự thôi động của dược lực khổng lồ, Lăng Trì cũng đột phá Kinh Long Thần Công tầng thứ 7. mà bảy người còn lại cũng lần lượt vượt qua của ải, đạt đến tầng thứ sáu. Lực lượng của Lăng phủ biệt viện, toàn bộ tăng lên tròn trị hai bậc thang. Tiến bộ kinh người như vậy, tuyệt đối có thể làm cho bất luận võ giả nào cũng phải ngạc nhiên trố mắt.
Ngày ấy Lăng Thiên vừa xuất hiện, Lê Tuyết và Tống Quân Thiên Lý đều cùng tập trung lên người hắn, cùng một lúc phát hiện biến hóa của Lăng Thiên. Trước đây, Tống Quân Thiên Lý chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu tu vi võ công của Lăng Thiên, nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút không nhìn thấtử này. Tựa hồ, Lăng Thiên đã biến thành một đám sương mù dày đặc, che kín dò xét của Tống Quân Thiên Lý..
Liền đó, Tống Quân Thiên Lý cũng phát hiện biến hóa của đám người Lăng Trì, không khỏi thất kinh. Thần thái khí sắc của đám người Lăng Trì, đều mở hồ lưu phóng thần quang, mọi thứ đều cho thấy mấy tiểu tử này vưa đột phá cảnh giới, chỉ là nội lực vẫn chưa kịp thu vào trong tay để vận dụng như thường. Còn chưa đạt đến mức nội liễm mới có thể gặp phải chuyện như vậy. Chuyện này, chuyện này, sao có thể như vậy chứ ?
Quyển 6
"Tuy hiện tại các ngươi vẫn đang có cao thủ đệ nhất thiên hạ, y thánh đệ nhất thiên hạ, thậm chí có rất nhiều lĩnh vực đứng đầu thiên hạ, thế nhưng, hiện tại có mấy người trên thế gian biết đến ba chữ Vô Thượng Thiên ? huy hoàng ngàn năm trước của Vô Thượng Thiên, không hề đại biểu rằng Vô Thượng Thiên hiện nay cũng huy hoàng ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta có thể kết luận, kết quảVô Thượng Thiên, cũng quyết khó tránh khỏi kết cục ảm đạm, tan thành mây khói."
Mấy câu nói này của Lăng Thiên có phần không khách khi, nhưng Tống Quân Thiên Lý lại không tức giận, càng không phản bác, trong mắt hắn chỉ có mấy phần suy tư.
"Thiên Lý lão huynh, theo huynh, những lời của tại hạ như thế nào ?" Lăng Thiên mỉm cười hỏi, nụ cười như hăm dọa, lại như có thâm ý sâu sắc.
Ánh mắt Tống Quân Thiên Lý bình thản nhìn ra xa xăm, một lúc sau, hai hàng lông mi nhướng lên, khóe miệng chợt nhếch, nhàn nhạt tiếu ý, thản nhiên nói : "Sau một thế kỷ nữa có thể Vô Thượng Thiên sẽ trở về với cát bụi, bất quá, việc ấy đâu có quan hệ gì tới ta ?"
"Tống Quân Thiên Lý ta cũng không phải là vệ đạo sĩ gì đó, cũng chưa từng có hùng tâm tráng chí muốn lấy việc cứu vớt muôn dân thiên hạ khỏi nước sôi lửa bỏng làm nhiệm vụ của mình. Ngay cả ở trong môn phái, ta cũng là một kẻ bỏ mặc mọi chuyện. Việc của ta, chỉ là một lệnh đổi một mạng ! Cả đời này, thứ ta truy cầu chỉ là đỉnh cao võ đạo. Một đời mãn nguyệt phong hoa, không thẹn với lương tâm, tùy tâm sở dục, thế cũng là quá đủ. Hà tất đi lo lắng những chuyện mấy chục hay mấy trăm năm sau ? Đây thực sự không phải là ưu tâm của ta ! Nhất là đến bây giờ, giang sơn lệnh đã gần như không còn có tác dụng !"
"Ha ha ha..." Lăng Thiên cười ha ha, vỗ tay nói : "Quả nhiên là Tống Quân Thiên Lý, quả nhiên không làm cho thất vọng. Đủ thoải mái !"
Ngữ âm hắn chợt đổi : "Không sai, hiện tại chúng quả thực không có lí do gì để quan tâm đến vài thế hệ sau này. Cho dù chúng ta lưu lại cho hậu nhân giang sơn vững chắc, để hậu nhân bước theo dấu chân chúng ta, không tốn khí lực cũng đủ để thiên thu vạn đại. Nhưng thế thì sao đây ?"
"Lịch sử đế vương khai quốc, vì muốn cẩm tú giang sơn tự mình đánh hạ thiên thu vạn tái mà cúc cung tận tuy, dốc tâm dốc huyết. Nhưng có đế quốc nào htuwcj sự có thể truyền thừa hơn ngàn năm ?"
"Nếu hậu đại bất tài, cho dù người bắt hết thần phật trên trời xuống giúp đỡ hắn, cuối cùng cũng khó mà chạy khỏi kết cục bại vong. Nếu hậu nhân thực sự có năng lực, cho dù chỉ cho hắn một gia thế một nghèo hai trắng, thậm chí là hai bàn tay trắng, hắn cũng có thể tay không tấc sắt dốc sức làm cho bằng được
"Vương hầu há không có khí phách ấy ư ?"
Lăng Thiên hào khí trùng thiên, cười thật lâu không dứt : "Nếu Tống Quân Thiên Lý ngươi bây còn lo lắng đến việc truyền thừa của Vô Thượng Thiên mà nói. Thì cho dù hết đời này ngươi cũng đừng mong đạt đến cái gì mà người ta gọi là đỉnh cao võ đạo ! Tâm vương vấn điều này điều kia, lo đầu lo đuôi, chính là đệ nhất tối kỵ khi truy cầu cực hạn ! Nhưng cầu một đời phongquang vô hạn, không thẹn với lương tâm. Thì nào cần quản đến mai sau khi ta chết đi hồng thủy có ngập trời ?!"
"Ha ha ha...."
Lăng Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười xuyên không băng vân. Ống tay áo phất một cái. Xoay người bước đi luôn. Chậm rãi nói : "Ba ngày nữa. Lăng Thần, Lê Tuyết, Băng Nhan, Lăng Kiếm, Lăng Trì. Kiêm cả Phong Vân Lôi Gia Điện sẽ ở ngay chỗ này ! Quyết chiến với Tống Quân Thiên Lý ! Đánh một trận này. Chắc chắn mười đại cao thủ sẽ có thành tựu. Trở thành một đoạn giai thoại tuyệt thế trong võ lâm mai sau."
Thân ảnh của Lăng Thiên tiêu thất. Nhưng mọi người vẫn như trước, thật lâu bất động. Một phen thao thao bất tuyệt của hắn. Quả thực làm cho lòng chúng nhân chấn động không ngớt !
Tống Quân Thiên Lý nhìn hướng Lăng Thiên rời đi. Tinh quang trong mắt chớp động.
Từ khi nhân thức về Lăng Thiên đến nay, tiểu tử này làm cho mình kinh hỉ vô số, hai người có công có thủ. Võ công của Tống Quân Thiên Lý tuyệt thế, tài hoa hơn người. Có thể nói chiếm hết tiên cơ, nhưng không biết vì sao, ngày hôm đột nhiên có một loại cảm giác yếu đuối vô lực.
Không phải thua trên bình diện võ công, mà là những ngôn từ ngụ ý của Lăng Thiên, quả thực khiến cho hắn phải nhìn bằng ánh mắt khác, đánh giá lại một lần nữa.
Tại khoảnh khắc này, Tống Quân Thiên Lý mới chính thức cảm giác được, minh thực sự chạm đến tâm thái chân chính của Lăng Thiên.
Mục đích của Lăng Thiên, cũng không đơn thuần ngừng lại ở độc bá thiên hạ ! Tranh phách thiên hạ, có thì chỉ là một hồi chơi đùa trọng đại trong cuộc đời của Lăng Thiên mà thôi, cho nên hắn chưa từng có bất luận cái gì gọi là lo được lo mất. Tâm tình của đúng là bình thản dị thường !.
Chỉ cầu cuộc đời này phóng túng, không thẹn với đời ! Sống đến tinh thải tiêu sái, muôn làm gì thì làm ! Vô luận sinh tử, vô luận thành bại, chẳng qua chỉ như thế, không ngoài như vậy mà thôi !
Tất cả đều không ngoài như thế, tất cả đều không trọng yếu như vậy !
Quan trọng là.... vượt qua một đời tinh thải !
"Nếu không thể ngoạn chuyển thiên hạ, như vậy trên thế giới này, còn cái gì đáng để ta chơi đùa ?" Trong lòng núi, truyền ra tiếng Lăng Thiên cuồng tiếu càn rỡ mà lại tiêu sái và khí phách....
Tịch mịch !
Trong khoảnh khắc này, chỉ có ba người, cảm thụ được rõ ràng đáy lòng Lăng Thiên, hơn nữa khi nói ra những lời này, thì cũng là khí phách tịch mịch !
"Nếu không thể bầu bạn cả đời với công tử, thế gian này còn cái gì đáng để ta làm ?" Đôi mắt đẹp của Lăng Thần tràn ngập thê lương nhìn bóng hình Lăng Thiên tiêu thất, thì thào tự nói.
"Nếu không có huynh, ngay cả lên được dao trì tiên cung, cũng đâu có ý nghĩa ?" Cặp mắt Lê Tuyết có phần chua xót, chợt mở ra, trong ánh mắt, nhu tình vạn chúng.
"Nếu không thể chứng tỏ được con đường võ học đỉnh phong, cuộc đời ta, đâu còn phương hướng nào nữa ?" Trong đầu Tống Quân Thiên Lý, lại là một mảnh nhiệt huyết lệch thiên.
"Ta không cầu quyền khinh thiên hạ, cũng không cầu cái gì gọi là võ đạo đỉnh phong, ta chỉ cầu có thể làm nữ nhân của huynh, ngày ngày bên cạnh huynh, có thể thấy huynh từng ngày. Hiện tại, nguyện vọng của ta, đã đạt được rồi, ta...Lại chẳng cần cầu gì nữa." Trong mắt Ngọc Băng Nhan là nồng đậm thỏa mãn, cùng với nhu tình hạnh phúc. Nàng cũng không ngẩng đầu lên, nhưng thân ảnh tiêu sái bất quần của Lăng Thiên, đã hiện rõ tại đáy lòng nàng...
********
Lăng phủ biệt viện. Một mảnh long đằng hổ dược !
Từng mệnh lệnh vẫn như cũ cuồn cuộn không dứt từ nơi này truyền ra ngoài, điều khiển tiến trình thống nhất thiên hạ, tùy thời tùy chỗ, đều có vô số người bởi vì một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng truyền ra từ nơi này, mà máu chảy thành sông, thây tích đầy núi.
Tình hình tại Đông Triều, Nam Trịnh đã ngày càng ổn định, công tác thống trị tại hai quốc gia này cũng đã lần lượt triển khai đâu ra đấy. Toàn bộ quan viên được phái ra từ Thừa Thiên, cũng đã bắt đầu công việc thường ngày, toàn bộ các chức nghiệp, cũng đã lần lượt khôi phục chức năng vốn có. Chiến tranh kết thúc, đã từ từ hiện ra quang cảnh phồn thịnh hướng đến ánh ban mai rực rỡ.
Đại quân của Lăng Khiếu và Trầm Như Hổ đều bắt đầu kế hoạch tiến về phía Đông.
Lăng lão gia tử Lăng Chiến vốn danh nghĩa là quân chủ, lại thảnh thơi trốn ở trong nhà, dưỡng hoa câu cá, mặc kể hết thảy mọi chuyện. Toàn bộ nội vụ đều giao cho Lăng phủ biệt viện, mà Lăng phủ biệt viện cũng đồng dạng, không phụ sự mong đợi của chúng nhân, tất cả mọi chuyện đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Ngọc gia với việc thống trị Tây Hàn cũng đã vào quỹ đạo, chiến tranh với Ngô quốc, càng hừng hực khí thế.
So với khí thế hừng hực chiến tranh ở phía Tây đại lục, một nửa giang sơn mà Lăng Thiên thống trị bên này, hết thảy chúng nhân đã chịu đủ những đau khổ trong chiến loạn đã trở lại cuộc sống bình thường.
Tại biên giới với Bắc Ngụy, Tây Hàn, Ngô Quốc Lăng Thiên đã phái trọng binh canh gác, bảo đảm vạn vô nhất thất. Lúc này, tài lực mà Lăng phủ biệt viện tích súc bao năm qua, đã từ từ hiện ra uy lực cường đại của nó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mẫu thân Sở Đình Nhi rốt cục bị Lăng Thiên thỉnh đến Lăng phủ biệt viện cùng với Tiêu Nhạn Tuyết liên thủ. Hai tập đoàn tài chính khổng lồ nhất đương đại cuối cùng hợp thành làm một. Dưới sự điều phối tính toán tỉ mỉ của hai vị nữ tài thần một Nam một Bắc này, gần như mỗi một phân bạc, đều đến được vị trí của có điều kiện tốt nhất để nó phát huy tác dụng, tiến đến phát huy công dụng lớn nhât của nó. Tài lực vật lực cực kỳ khổng lồ, hoàn toàn được vận chuyển ra, mục đích chỉ có một, chính là vì đảm bảo thật tốt cho hiện tại mà mai sau. Cam đoan cung ứng quân nhu đều đặn, bảo đảm chiến sự thuận lợi, cam đoan chiến hậu trấn an.
Tất cả những việc nhất thiết, đều tiến hành mạnh mẽ, chiêng trống rộn ràng.
Mạng lưới tình báo khắp bốn phương tám hướng, lại thêm cả lực lượng tinh nhuệ cua Thủy Tinh Lâu, tuyệt đại bộ phận tài nguyên tình báo đều bị Lăng Thiên điều phối tới hai phương diện Tây – Bắc, đề phòng Ngọc gia, càng lúc càng mạnh !
Toàn bộ đại lục Thiên Tinh, hãm nhập vào cuộc chiến tranh phách của song phương, mỗi bên đều giành giật từng giây, không chút ngừng lại, tình thế khẩn trương cấp bách.
Vào thời gian này, trong Lăng phủ biệt viện, lại là từng ngày luyện võ, tăng tiến công lực, thay phiên giao chiến, so với lúc trước, trái lại càng thêm thanh nhàn...
"Hay !" Nhìn long tranh hổ đấu trong sân, Lăng Thiên vỗ tay khen thưởng.
Trong mấy ngày này, đám người Lăng Kiếm, Lăng Trì lần lượt kết thúc bế quan, rời khỏi mật thất.
Không vượt ngoài dự liệu của Lăng Thiên, Kinh Long Thần Công của Lăng Kiếm cũng đã đề cao thăng đến tầng thứ tám, nhưng là người có tốc độ nhanh nhất, đương nhiên, hắn cũng là người phải chịu đựng thống khổ, tôi luyện nhiều nhất.
Công hiệu cường đại của nội đan Lân Giáp Long, quả nhiên không hổ với danh tiếng của nó. Lực lượng khổng lồ như vậy, sợ rằng trên thế gian, không có bất kỳ ai có thể một mình thừa nhận. Dưới sự phân phối dựa trên từng cá nhân của Lăng Thiên và Lê Tuyết, nội đan bị chia thành mười phần không đồng đều, phân biệt là Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Thập Cửu, Lăng Nhị Linh, Lăng Nhị Nhị. Mười người này cùng nhau bế quan.
Với sự thôi động của dược lực khổng lồ, Lăng Trì cũng đột phá Kinh Long Thần Công tầng thứ 7. mà bảy người còn lại cũng lần lượt vượt qua của ải, đạt đến tầng thứ sáu. Lực lượng của Lăng phủ biệt viện, toàn bộ tăng lên tròn trị hai bậc thang. Tiến bộ kinh người như vậy, tuyệt đối có thể làm cho bất luận võ giả nào cũng phải ngạc nhiên trố mắt.
Ngày ấy Lăng Thiên vừa xuất hiện, Lê Tuyết và Tống Quân Thiên Lý đều cùng tập trung lên người hắn, cùng một lúc phát hiện biến hóa của Lăng Thiên. Trước đây, Tống Quân Thiên Lý chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu tu vi võ công của Lăng Thiên, nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút không nhìn thấtử này. Tựa hồ, Lăng Thiên đã biến thành một đám sương mù dày đặc, che kín dò xét của Tống Quân Thiên Lý..
Liền đó, Tống Quân Thiên Lý cũng phát hiện biến hóa của đám người Lăng Trì, không khỏi thất kinh. Thần thái khí sắc của đám người Lăng Trì, đều mở hồ lưu phóng thần quang, mọi thứ đều cho thấy mấy tiểu tử này vưa đột phá cảnh giới, chỉ là nội lực vẫn chưa kịp thu vào trong tay để vận dụng như thường. Còn chưa đạt đến mức nội liễm mới có thể gặp phải chuyện như vậy. Chuyện này, chuyện này, sao có thể như vậy chứ ?
Quyển 6
/795
|