Đối với Lăng Thần, Lăng Thiên cũng không biết là cái cảm giác gì. Từ mười năm trước, sau khi thương xót đem Lăng Thần mang về thì Lăng Thiên luôn chiếu cố cho Lăng Thần bằng mọi cách. Mặc dù tuổi của Lăng Thần so với Lăng Thiên lớn hơn một tuổi nhưng khi nàng ở bên cạnh Lăng Thiên lại luôn cảm giác chính mình như một hài tử chưa lớn, mọi thời khắc đều muốn tựa vào bên người Lăng Thiên, tham lam hưởng thụ cảm giác được an toàn từ sâu trong đáy lòng của chính mình.
Hai người liền hình thành một bộ dáng như vậy: Lăng Thần rõ ràng so với Lăng Thiên lớn hơn một tuổi nhưng mọi chuyện đều ỷ lại vào hắn, đồng thời lại tỉ mỉ chiếu cố nam nhân mà mình thuần túy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng; còn Lăng Thiên cũng đồng dạng hưởng thụ sự chiếu cố của Lăng Thần, trên danh nghĩa là che chở cho một tiểu cô nương so với mình lớn hơn một tuổi. Mười năm, hai người sớm chiều ở chung, tình cảm hai người đã sớm vượt qua một bậc phạm trù chủ tớ, trở thành một cảm giác ấm áp cùng dựa vào nhau cùng tồn tại.
Sau một phen cười đùa, Lăng Thần cuộn mình vào trong lòng Lăng Thiên, mái tóc xõa tung, đôi mắt lấp lánh mê ly, hai gò má ửng hồng. Đầu ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng đặt tại trước ngực Lăng Thiên vẽ cái gì đó, nhẹ giọng năn nỉ: " Công tử, đến ngày đó thiếp cùng đi với công tử có được hay không?"
Lăng Thiên cười ha hả nói: "Mục đích của công tử là đi tán gái. Nàng đi theo để làm gì?"
Lăng Thần trong lòng hắn giãy giụa thân thể của mình, làm nũng nói: "Người ta muốn đi xem tuyệt sắc giai nhân nào xứng đôi với công tử hay không mà."
Lăng Thiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng, cất tiếng trêu đùa: "Cho dù có một hai người thì ai có thể quốc sắc thiên hương như thn nhi của ta đây?"
Lăng Thần xấu hổ nói: "Thần nhi bất quá chỉ là nha đầu của công tử mà thôi. Cuối cùng thì công tử vẫn phải tìm một thiếu phu nhân mà." Nói tới đây, mặc dù không thèm để ý nhưng trong lòng Lăng Thần chính là vẫn không nhịn được nổi lên một cổ hương vị hối tiếc.
Lăng Thiên ngẩn ra, cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nàng. Nhất thời sắc mặt nghiêm chỉnh, tiếp theo thân thể ngồi thẳng dậy, đỡ Lăng Thần lên, nói: "Thần nhi, nhìn ta."
Lăng Thần ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn, hai mắt mở to mê hoặc khó hiểu nhìn vị thiếu niên công tử tước mắt này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất - yêu thương.
Lăng Thiên nhìn vào mắt của Lăng Thần, đôi mắt thâm thúy tựa hồ nhìn thẳng vào chỗ sâu bên trong nội tâm nàng, thanh âm trầm thấp mà nghiêm túc vang lên: "Thần nhi, ta hy vọng nàng phải nhớ kỹ một câu nói."
Lăng Thần nghe hắn trịnh trọng như vậy khiến đáy lòng chấn động, ôn nhu trả lời: "Công tử cứ nói." Trong lòng không khỏi nổi lên một hương vị buồn bã tiêu hồn, tưởng rằng Lăng Thiên muốn nàng an thân thủ phận. Không được suy nghĩ miên man; Nghĩ đến đây thì đáy mắt đã xuất hiện lệ quang. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sắc mặt Lăng Thiên bình tĩnh, ngữ khí kiên quyết: "Thần nhi, ta biết cả đời này ta phải xin lỗi nàng, ta không thể cho nàng một cái danh phận thê tử. Nhưng mà ta hy vọng nàng nhớ kỹ: V luận sau này ta có bao nhiêu thê thiếp thì Lăng Thần nàng đều là nữ nhân ở sâu nhất trong đáy lòng ta! Ý nghĩa chân chính: nàng là nữ nhân của Lăng Thiên ta."
Lăng Thần buồn vui lẫn lộn, nức nở một tiếng. Đầu gắt gao tựa vào lòng Lăng Thiên, lệ tuôn như suối: "Công tử, ôi công tử, Thần nhi nguyện ý cả đời này một đời hầu hạ người, Thần nhi chưa từng nghĩ tới danh phận gì, Thần nhi chỉ hy vọng có thể ở bên người công tử cả đời này, không còn mong gì hơn nữa."
Lăng Thiên ôn nhu lau đi vệt nước trên mặt nàng, nói: "Nàng phải nhớ kỹ những lời này, bất cứ lúc nào, nàng cũng là người của ta. Nàng có hiểu không?"
Lăng Thần mừng rỡ gật đầu, nước mắt tứ tán: "Thần nhi hiểu được, thần nhi là nữ nhân của công tử, đời đời kiếp kiếp đều là như thế!" Mười năm, đi theo bên cạnh Lăng Thiên mười năm. Lăng Thần rốt cuộc cũng nghe được Lăng Thiên chính thức thừa nhận nàng! Chuyện chờ đợi đã lâu đột nhiên đến khiến Lăng Thần chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ tâm linh của chính mình bị hạnh phúc tràn ngập. Trong lúc nhất thời cảm giác được dù là bây giờ chính mình có chết đi cũng không hề nuối tiếc.
Lăng Thiên bùi ngùi thở dài, trong lòng cảm thấy áy náy. Thời đại này đều như vậy, nếu tư tưởng này ở xuất hiện ở kiếp trước thì đã bị bạn gái tát cho ba cái rồi quay lưng rời đi. Nhưng là bây giờ Lăng Thần lại vui mừng lẫn sợ hãi đến phát điên như nhận được ân huệ to lớn từ Lăng Thiên.
Thấy hào khí có chút trầm muộn, Lăng Thiên không khỏi đùa giỡn nói: "Ân, ta mới vừa rồi nghe thấy Thần nhi nói muốn làm nữ nhân của ta thì có đúng hay không nàng nên thực hiện hứa hẹn nha?"
Lăng Thần nhất thời cả kinh, vừa thẹn vừa giận mang theo nước mắt trên mặt nhưng lại không biết phải làm sao. Thân thể mềm mại xoay người chạy đi thật xa, xấu hổ nói: "Hừ, công tử chỉ muốn chọc ghẹo Thần nhi mà thôi." Vừa nói vừa đảo cặp mắt trắng dã, làm một cái mặt quỷ đáng yêu cực kỳ.
Lăng Thiên trong lòng cũng ngứa ngáy, không nhịn được đứng lên hướng nàng chộp tới. Lăng Thần cười khúc khích, thân hình nhẹ dao động né tránh bàn tay to của hắn, nhanh như chớp trốn ra khỏi phòng.
Lăng Thiên giả vờ cả giận nói: "Đứng lại! Hôm nay không thể không bắt được nàng." Vừa nói vừa phóng người ra đuổi theo
Ngoài cửa, mẫu thân Sở Đình Nhi của Lăng Thiên đang bước nhanh tới, sắc mặt vui mừng. Lại nhìn thấy hai người cười đùa liền không nhịn được khóe miệng mỉm cười. Hài nhi như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng là bảo bối của mình mà thôi. Từ khi tên Lăng Thiên đại hoàn khố vang vọng khắp kinh thành thì nàng buồn bực muốn bạc cả tóc.
Hài tử lớn bằng Lăng Thiên trong nhà các quan viên khác cơ hồ sớm đã bị người ta đến nhà cầu hôn đập phá cánh cửa! Nhưng Lăng Thiên hiện đã mười lăm tuổi, không người nào tới Lăng Phủ hỏi cả! Hễ là quan viên trong nhà nào có nữ nhi, trong triều nhìn thấy Lăng Khiếu cũng đều kiếm đường vòng mà đi! Với danh tiếng rất dọa người kia của hắn thì có cha mẹ nào lại nguyện ý đem nữ nhi mình đến cho người ta hãm hại?
Lăng Thiên cùng Lăng Thần nhìn thấy mẫu thân đi tới vội vàng thu liễm một chút. Lăng Thiên tiến lên thi lễ: "Mẫu thân sao lại tự mình tới đây? Có chuyện gì thì kêu nha hoàn đến bảo một tiếng thì con sẽ tới liền."
Sở Đình Nhi cười dịu dàng cười, nói: " Thiên nhi, hôm nay vi nương đến đây là có hảo sự cùng ngươi thương lượng."
"Hảo sự?" Lăng Thiên có chút buồn bực: "Mời mẫu thân cứ nói, hài nhi hết thảy tuân theo."
Sở Đình Nhi khẽ cười một tiếng, nói: "Qua vài ngày nữa thì phụ thân ngươi từ biên cương quay về. Đến lúc đó hoàng thượng tổ chức tiệc lớn ăn mừng ba ngày, nghe nói công chúa tại Trường Nhạc Cung cũng thiết yến, các tiểu thư khuê các cũng trình diện, ngươi ở nhà không có việc gì thì đến lúc đó đi xem một chút. Nếu hợp mắt vị cô nương nhà nào trở về nói vi nương. Vi nương cầu hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho!"
Ách!
Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm! Nhìn vẻ mặt mẫu thân tươi cười như âm mưu đã thực hiện được khiến vẻ mặt Lăng Thiên đau khổ hỏi: "Mẫu thân, chuyện công chúa lần này tại Trường Nhạc Cung thiết yến ba ngày dùng các công tử khác lấy văn lấy thơ kết bạn mẫu thân cũng là chủ ý của mẫu thân sao?"
Sở Đình Nhi gật đầu: "Đương nhiên là chủ ý của vi nương, bằng không những gia tộc kia đều đem bảo bối khuê nữ dấu hết ở nhà ngươi sao có cơ hội gặp mặt sao? Không biết tranh thủ gì hết, lớn vậy mà ngay cả vợ cũng không tìm đến! Vi nương nếu là không quan tâm thay ngươi thì muốn ôm cháu còn không biết phải chờ đến năm tháng nào đây."
Lăng Thiên suýt chút nữa bất tỉnh! Trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt!
Lúc trước Vương Bác mà nói thì Lăng Thiên còn có cảm giác kỳ quái, các cô nương bình thường thì không ra khỏi nhà nửa bước thì làm sao đột nhiên có một vạn hoa hội? Đại nguyên soái có thắng trận hay không thì đâu có liên quan đến các nàng? Thì ra là mẫu thân tự mình đến cầu tương thân đại hội a! Một chiêu này của mẫu thân thật đúng là khổ tâm suy nghĩ không ít a!
Sở Đình Nhi cũng là không còn biện pháp nào cả! Những người bạn khuê phòng lúc trước của nàng nếu có nữ nhi tốt đều dần dần xa lánh mình. Ngay cả gặp mặt chỉ cần chính mình nhắc đến đề tài nữ nhi hoặc chính con mình thì đám người này dường như gặp phải ôn thần lập tức tìm một lý do vội vã lén đi. Nhìn thấy con mình cũng lớn không còn nhỏ nữa thế mà người tới nhà cầu hôn lại không có một người.
@Ngộ nhỉ. Cầu hôn con trai sao? Khác với tập tục Việt Nam mình
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Hai người liền hình thành một bộ dáng như vậy: Lăng Thần rõ ràng so với Lăng Thiên lớn hơn một tuổi nhưng mọi chuyện đều ỷ lại vào hắn, đồng thời lại tỉ mỉ chiếu cố nam nhân mà mình thuần túy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng; còn Lăng Thiên cũng đồng dạng hưởng thụ sự chiếu cố của Lăng Thần, trên danh nghĩa là che chở cho một tiểu cô nương so với mình lớn hơn một tuổi. Mười năm, hai người sớm chiều ở chung, tình cảm hai người đã sớm vượt qua một bậc phạm trù chủ tớ, trở thành một cảm giác ấm áp cùng dựa vào nhau cùng tồn tại.
Sau một phen cười đùa, Lăng Thần cuộn mình vào trong lòng Lăng Thiên, mái tóc xõa tung, đôi mắt lấp lánh mê ly, hai gò má ửng hồng. Đầu ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng đặt tại trước ngực Lăng Thiên vẽ cái gì đó, nhẹ giọng năn nỉ: " Công tử, đến ngày đó thiếp cùng đi với công tử có được hay không?"
Lăng Thiên cười ha hả nói: "Mục đích của công tử là đi tán gái. Nàng đi theo để làm gì?"
Lăng Thần trong lòng hắn giãy giụa thân thể của mình, làm nũng nói: "Người ta muốn đi xem tuyệt sắc giai nhân nào xứng đôi với công tử hay không mà."
Lăng Thiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng, cất tiếng trêu đùa: "Cho dù có một hai người thì ai có thể quốc sắc thiên hương như thn nhi của ta đây?"
Lăng Thần xấu hổ nói: "Thần nhi bất quá chỉ là nha đầu của công tử mà thôi. Cuối cùng thì công tử vẫn phải tìm một thiếu phu nhân mà." Nói tới đây, mặc dù không thèm để ý nhưng trong lòng Lăng Thần chính là vẫn không nhịn được nổi lên một cổ hương vị hối tiếc.
Lăng Thiên ngẩn ra, cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nàng. Nhất thời sắc mặt nghiêm chỉnh, tiếp theo thân thể ngồi thẳng dậy, đỡ Lăng Thần lên, nói: "Thần nhi, nhìn ta."
Lăng Thần ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn, hai mắt mở to mê hoặc khó hiểu nhìn vị thiếu niên công tử tước mắt này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất - yêu thương.
Lăng Thiên nhìn vào mắt của Lăng Thần, đôi mắt thâm thúy tựa hồ nhìn thẳng vào chỗ sâu bên trong nội tâm nàng, thanh âm trầm thấp mà nghiêm túc vang lên: "Thần nhi, ta hy vọng nàng phải nhớ kỹ một câu nói."
Lăng Thần nghe hắn trịnh trọng như vậy khiến đáy lòng chấn động, ôn nhu trả lời: "Công tử cứ nói." Trong lòng không khỏi nổi lên một hương vị buồn bã tiêu hồn, tưởng rằng Lăng Thiên muốn nàng an thân thủ phận. Không được suy nghĩ miên man; Nghĩ đến đây thì đáy mắt đã xuất hiện lệ quang. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sắc mặt Lăng Thiên bình tĩnh, ngữ khí kiên quyết: "Thần nhi, ta biết cả đời này ta phải xin lỗi nàng, ta không thể cho nàng một cái danh phận thê tử. Nhưng mà ta hy vọng nàng nhớ kỹ: V luận sau này ta có bao nhiêu thê thiếp thì Lăng Thần nàng đều là nữ nhân ở sâu nhất trong đáy lòng ta! Ý nghĩa chân chính: nàng là nữ nhân của Lăng Thiên ta."
Lăng Thần buồn vui lẫn lộn, nức nở một tiếng. Đầu gắt gao tựa vào lòng Lăng Thiên, lệ tuôn như suối: "Công tử, ôi công tử, Thần nhi nguyện ý cả đời này một đời hầu hạ người, Thần nhi chưa từng nghĩ tới danh phận gì, Thần nhi chỉ hy vọng có thể ở bên người công tử cả đời này, không còn mong gì hơn nữa."
Lăng Thiên ôn nhu lau đi vệt nước trên mặt nàng, nói: "Nàng phải nhớ kỹ những lời này, bất cứ lúc nào, nàng cũng là người của ta. Nàng có hiểu không?"
Lăng Thần mừng rỡ gật đầu, nước mắt tứ tán: "Thần nhi hiểu được, thần nhi là nữ nhân của công tử, đời đời kiếp kiếp đều là như thế!" Mười năm, đi theo bên cạnh Lăng Thiên mười năm. Lăng Thần rốt cuộc cũng nghe được Lăng Thiên chính thức thừa nhận nàng! Chuyện chờ đợi đã lâu đột nhiên đến khiến Lăng Thần chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ tâm linh của chính mình bị hạnh phúc tràn ngập. Trong lúc nhất thời cảm giác được dù là bây giờ chính mình có chết đi cũng không hề nuối tiếc.
Lăng Thiên bùi ngùi thở dài, trong lòng cảm thấy áy náy. Thời đại này đều như vậy, nếu tư tưởng này ở xuất hiện ở kiếp trước thì đã bị bạn gái tát cho ba cái rồi quay lưng rời đi. Nhưng là bây giờ Lăng Thần lại vui mừng lẫn sợ hãi đến phát điên như nhận được ân huệ to lớn từ Lăng Thiên.
Thấy hào khí có chút trầm muộn, Lăng Thiên không khỏi đùa giỡn nói: "Ân, ta mới vừa rồi nghe thấy Thần nhi nói muốn làm nữ nhân của ta thì có đúng hay không nàng nên thực hiện hứa hẹn nha?"
Lăng Thần nhất thời cả kinh, vừa thẹn vừa giận mang theo nước mắt trên mặt nhưng lại không biết phải làm sao. Thân thể mềm mại xoay người chạy đi thật xa, xấu hổ nói: "Hừ, công tử chỉ muốn chọc ghẹo Thần nhi mà thôi." Vừa nói vừa đảo cặp mắt trắng dã, làm một cái mặt quỷ đáng yêu cực kỳ.
Lăng Thiên trong lòng cũng ngứa ngáy, không nhịn được đứng lên hướng nàng chộp tới. Lăng Thần cười khúc khích, thân hình nhẹ dao động né tránh bàn tay to của hắn, nhanh như chớp trốn ra khỏi phòng.
Lăng Thiên giả vờ cả giận nói: "Đứng lại! Hôm nay không thể không bắt được nàng." Vừa nói vừa phóng người ra đuổi theo
Ngoài cửa, mẫu thân Sở Đình Nhi của Lăng Thiên đang bước nhanh tới, sắc mặt vui mừng. Lại nhìn thấy hai người cười đùa liền không nhịn được khóe miệng mỉm cười. Hài nhi như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng là bảo bối của mình mà thôi. Từ khi tên Lăng Thiên đại hoàn khố vang vọng khắp kinh thành thì nàng buồn bực muốn bạc cả tóc.
Hài tử lớn bằng Lăng Thiên trong nhà các quan viên khác cơ hồ sớm đã bị người ta đến nhà cầu hôn đập phá cánh cửa! Nhưng Lăng Thiên hiện đã mười lăm tuổi, không người nào tới Lăng Phủ hỏi cả! Hễ là quan viên trong nhà nào có nữ nhi, trong triều nhìn thấy Lăng Khiếu cũng đều kiếm đường vòng mà đi! Với danh tiếng rất dọa người kia của hắn thì có cha mẹ nào lại nguyện ý đem nữ nhi mình đến cho người ta hãm hại?
Lăng Thiên cùng Lăng Thần nhìn thấy mẫu thân đi tới vội vàng thu liễm một chút. Lăng Thiên tiến lên thi lễ: "Mẫu thân sao lại tự mình tới đây? Có chuyện gì thì kêu nha hoàn đến bảo một tiếng thì con sẽ tới liền."
Sở Đình Nhi cười dịu dàng cười, nói: " Thiên nhi, hôm nay vi nương đến đây là có hảo sự cùng ngươi thương lượng."
"Hảo sự?" Lăng Thiên có chút buồn bực: "Mời mẫu thân cứ nói, hài nhi hết thảy tuân theo."
Sở Đình Nhi khẽ cười một tiếng, nói: "Qua vài ngày nữa thì phụ thân ngươi từ biên cương quay về. Đến lúc đó hoàng thượng tổ chức tiệc lớn ăn mừng ba ngày, nghe nói công chúa tại Trường Nhạc Cung cũng thiết yến, các tiểu thư khuê các cũng trình diện, ngươi ở nhà không có việc gì thì đến lúc đó đi xem một chút. Nếu hợp mắt vị cô nương nhà nào trở về nói vi nương. Vi nương cầu hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho!"
Ách!
Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm! Nhìn vẻ mặt mẫu thân tươi cười như âm mưu đã thực hiện được khiến vẻ mặt Lăng Thiên đau khổ hỏi: "Mẫu thân, chuyện công chúa lần này tại Trường Nhạc Cung thiết yến ba ngày dùng các công tử khác lấy văn lấy thơ kết bạn mẫu thân cũng là chủ ý của mẫu thân sao?"
Sở Đình Nhi gật đầu: "Đương nhiên là chủ ý của vi nương, bằng không những gia tộc kia đều đem bảo bối khuê nữ dấu hết ở nhà ngươi sao có cơ hội gặp mặt sao? Không biết tranh thủ gì hết, lớn vậy mà ngay cả vợ cũng không tìm đến! Vi nương nếu là không quan tâm thay ngươi thì muốn ôm cháu còn không biết phải chờ đến năm tháng nào đây."
Lăng Thiên suýt chút nữa bất tỉnh! Trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt!
Lúc trước Vương Bác mà nói thì Lăng Thiên còn có cảm giác kỳ quái, các cô nương bình thường thì không ra khỏi nhà nửa bước thì làm sao đột nhiên có một vạn hoa hội? Đại nguyên soái có thắng trận hay không thì đâu có liên quan đến các nàng? Thì ra là mẫu thân tự mình đến cầu tương thân đại hội a! Một chiêu này của mẫu thân thật đúng là khổ tâm suy nghĩ không ít a!
Sở Đình Nhi cũng là không còn biện pháp nào cả! Những người bạn khuê phòng lúc trước của nàng nếu có nữ nhi tốt đều dần dần xa lánh mình. Ngay cả gặp mặt chỉ cần chính mình nhắc đến đề tài nữ nhi hoặc chính con mình thì đám người này dường như gặp phải ôn thần lập tức tìm một lý do vội vã lén đi. Nhìn thấy con mình cũng lớn không còn nhỏ nữa thế mà người tới nhà cầu hôn lại không có một người.
@Ngộ nhỉ. Cầu hôn con trai sao? Khác với tập tục Việt Nam mình
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
/795
|