Nghe hắn nói thú vị như vậy khiến hai cung nữ đều cười đến run rẩy cả người: "Công chúa cùcác vị tiểu thư vẫn còn đang chuẩn bị bên trong cung điện chưa ra."
Lăng Thiên ồ một tiếng: "Ta đợi lát nữa vậy!"
"Ha ha, đây không phải là Lăng công tử sao? Nhiều ngày không gặp Lăng công tử càng thêm tuấn tú." Lăng Thiên đang muốn xoay người thì một âm thanh láu cá vang lên. Liếc mắt nhìn qua thì Lăng Thiên liền thấy một tên công tử bận quần áo thêu đầy hoa bướm đang tươi cười nói chuyện với mình. Khí trời gần cuối xuân không nóng lắm mà hắn lại phe phẩy quạt, cực lực biểu hiện ra bộ dáng phong độ. Phối hợp với gương mặt hắn có chút hèn mọi bỉ ổi không thích hợp chút nào.
"Khụ khụ, thì ra là Lưu huynh." Lăng Thiên cực lực đè nén ý định đánh lên cái mặt láu cá của hắn nên đành tươi cười một cách miễn cưỡng. Vị lưu huynh này tên là Lưu Truyện Chí, là con trai duy nhất của Thái Úy Lưu Khánh ở đương triều. Hắn cũng giống như Lăng Thiên: Rất khó để có thể kết hôn.
Lăng Thiên có chút không rõ, theo ý nghĩ của hắn thì những đệ tử trong các đại gia tộc giàu có thì tại sao vẫn không có ai đến cầu hôn? Chẳng lẽ trên thế giới này không có màng danh lơi sao?
Lăng Thiên nào biết những gia tộc như bọn họ thì quan trọng nhất chính là tìm được một người môn đăng hộ đối. Một ít gia tộc nhỏ tuy có con gái nhưng mà mấy tên như Lăng Thiên đây còn chưa có chánh thê thì bọn họ sao dám trèo cao? Đành phải chờ có chánh thê rồi thì bọn họ mới dám tìm đến. Về phần một ít gia tộc có thế lực không chênh lệch lắm thì luôn muốn tìm kiếm một nơi tốt đẹp cho con gái mình. Đại xú danh hoàn khố này của Lăng Thiên đương nhiên là không có trong sự lựa chọn này. Trên dưới đều khó nên mới tạo thành cục diện xấu hổ này.
Lời nói của Lưu Truyện Chí này khiến mọi người đều nhìn về cửa, khi nhìn thấy Đại công tử ở Thừa Thiên Này thì đám hoàn khố như ong vỡ tổ đi ra chào hỏi. Nhưng lại có sáu người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Đương nhiên ánh mắt Lăng Thiên sẽ chú ý đến sáu người này.
Một người quen: Dương Vĩ Dương đại công tử, bên cạnh hắn là hai đệ đệ của Dương Vĩ. Mà đứng kế bên là một vị bận cẩm bào rất tuấn tú. Bên người hắn có một vị công tử nhỏ tuổi mi thanh mục tú, cả người phát ra mùi son phấn rất đậm. Lấy nhãn lực của Lăng Thiên thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một nữ tử cải nam trang. Phía sau bọn họ có một hán tử khôi ngô đang đứng. Lăng Thiên vừa nhìn vị trí đại hán đó đứng hắn chính là hộ vệ của cẩm bào công tử kia.
Vị cẩm bào công tử này Lăng Thiên nếu không đoán sai thì chính là Tam công tử của Nam Cung thế gia - Nam Cung Nhạc. Những người khác đến đây đều đi một mình nhưng tiểu tử này lại không chỉ mang theo hộ vệ mà còn cả một nữ tử nữa.
Trong lòng Lăng Thiên hừ một tiếng. Nếu thân mật cùng với Dương gia như vậy mà còn đứng đối diện với mình như vậy. Đối với địch nhân Lăng Thiên không có ý tứ nhân từ chút nào.
"Tên gia hỏa có bộ dáng như con chó nhỏ kia là ai thế?" Lăng Thiên hếch mũi lên trời nói.
Đám người Lưu Truyện Chí sớm đã bất mãn với đám người Nam Cung Nhạc. Người này luôn mang theo một cỗ ngạo khí nồng đậm, nói chuyện với mọi người câu được câu không như không để bọn họ trong mắt. Lúc này nghe được ngữ khí của Lăng Thiên có chút bất thiện thì bọn họ đều mừng rỡ trong lòng. Con bà nó, chúng ta không thể trêu vào ngươi nhưng bây giờ có nhân vật có thể trêu các ngươi rồi. Tất cả đều thêm chút mắm chút muối giới thiệu cho Lăng Thiên một phen.
Lúc này Nam Cung Nhạc đã thể hiện phong độ của bản thân, từ xa xa nhìn Lăng Thiên vuốt cằm cười nói: "Vị này chính là Lăng công tử đây sao? Đại danh như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Lăng công tử không hổ là nhân vật phong lưu một đời."
Ba huynh đệ Dương Vĩ bên cạnh vội vàng a dua theo, Dương Vĩ âm dương quái khí nói: "Đúng vậy. Lăng đại công tử danh truyền thiên hạ. Vị muội tế này của ta mặc dù ở xa ngàn dặm nhưng cũng đã biết đến danh tiếng rồi."
Muội tế? Vừa đến đã định thân sự rồi? Tốc độ thật nhanh. Xem ra Dương Gia cũng chờ mong đám hỏi này đỏ mắt đi chứ. Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Vĩ thì thấy rõ hắn e sợ người khác không biết bị Nam Cung công tử này là muội tế của hắn. Xem ra Dương gia đối với đám hỏi môn đăng hộ đối này thỏa mãn cực kỳ.
Lăng Thiên cười ha ha, di lên hai bước nói: "Muội tế? Thứ lỗi cho kiến thức của Lăng Thiên hẹp hòi. Không biết vị Nam Cung công tử danh truyền thiên hạ này khi nào đã trở thành nữ tế của Dương gia vậy?"
@Nữ tế: Con r
Nam Cung Nhạc mỉm cười, bộ dáng rất có phong độ nói: "Tiểu đệ lần này đến Thừa Thiên là vì cầu thân mà đến. Được Dương gia chủ coi trọng nên đã đáp ứng hôn sự rồi!"
Lăng Thiên kinh ngạc ừ một tiếng: "Lại nghe nói Dương gia có hai đóa kim hoa nhưng không biết Nam Cung huynh 'nhặt' được đóa nào vậy?" Lời này có chút lỗ mãng nên khiến cho sắc mặt ba huynh đệ Dương Gia nhất thời khó nhìn. Dương Vĩ âm trầm nói: "Gia tổ làm chủ đã gả đại muội cho Nam Cung!"
Lăng Thiên có chút tiếc hận thở dài một tiếng nói: "Thì ra là thế. Nhưng không biết Nam Cung huynh hôm nay đến Trường Nhạc Cung này có chuyện gì quan trọng nữa không? Chẳng lẽ Dương đại tiểu thư còn chưa đủ nên đến đây kiếm thêm một tiểu thiếp sao?"
Nhất thời đám hoàn khố sau lưng Lăng Thiên cùng kêu lên phụ họa theo. Người này vô thanh vô tức 'đoạt' đi Dương đại tiểu thư mà hôm nay còn dám đến đây nữa. Rõ ràng là tâm tư không tốt đẹp gì.
Sắc mặt Nam Cung Nhạt hơi khó nhìn, cô nương cải nam trang bên cạnh hắn liền nhảy dựng lên quát: "Họ Lăng kia. Nhị ca của ta đến đây làm gì thì có quan hệ gì với ngươi?" Câu nói này của nàng vừa vang lên thì đám công tử liền biết đây là một nữ tử liền chuyển ánh mắt ra đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Từ 'họ Lăng' trong câu nói của nàng thì có thể biết được ấn tượng của nữ tử này đối với Lăng Thiên không tốt đẹp gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lăng Thiên ồ một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Thì ra là Nam Cung tiểu thư. Như vậy khó trách..." Hắn nói lại cố ý kéo dài ra, lời nói có vẻ tràn đầy thâm ý.
Nam Cung Nhạc oán trách nhìn muội muội mình một cái nói: "Đây là xá muội Nam Cung Ngọc. Tuổi còn nhỏ nên không biết lẽ phải mong Lăng công tử chớ trách. Còn hôm nay tại hạ dày mặt đến đây chỉ là đi theo ba người Dương huynh để gặp người quen mà thôi." Nam Cung Ngọc bị bại lộ thân phận nhưng hắn vẫn che lấp lửa giận trong lòng. Mặc dù nói vậy nhưng sự âm độc chợt lóe trong mắt vẫn không thoát khỏi tầm nhìn của Lăng Thiên. Đại hán ở phía sau lại càng giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thiên.
Nhưng vị cô nương Nam Cung Ngọc lại không có nhịn được như vậy. Vẫn không buông tha cho nói: "Họ Lăng. Vừa rồi ngươi nói 'như vậy khó trách'
Lăng Thiên cười ha ha, những công tử sớm đã hiểu được ý của Lăng Thiên cũng nở nụ cười theo.
Nam Cung tiểu thư nhất thời đỏ bừng cả mặt. Nàng ở trong gia tộc là một người được sủng ái nhất, cả ngày chỉ vênh mặt lên sai khiến thì sao có thể chịu được sự châm chọc như thế này? Huống chi từ trong miệng của Dương gia đã nghe được bao nhiêu điều nghe tởm của Lăng Thiên nên bây giờ nàng phẫn nộ cực kỳ: "Cười cái gì? Câm miệng tất cả lại cho bổn cô nương! Ngươi nói rốt cục là ý tứ gì?" Câu cuối cùng là nói với Lăng Thiên.
Chỉ nghe một âm thanh cười hắc hắc từ cửa đại điện truyền đến nói: "Nếu Nam Cung công tử không phải đến đây tìm tiểu thiếp thì Nam Cung cô nương đến nơi đây để chọn chồng phải không? Tại hạ năm nay mới đôi tám, xinh đẹp như hoa mà vẫn chưa lập gia đình. Không biết có lọt vào mắt xanh của Nam Cung cô nương không?" Tiếng nói như vịt này vừa vang lên thì mọi người không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai. Người kia cùng với Lăng Thiên và Dương Vĩ đồng nhóm tam đại hoàn khố - Vương Bác - Chỉ bằng một câu nói này thôi đã không phụ đại danh hoàn khố của bản thân.
Mọi người quay đầt nhìn lại chỉ thấy một người đang đứng trước cửa. Cả người bận một cái áo choàng màu xanh đậm, trên đầu lại còn một đóa hoa mẫu đơn thật lớn, trên má còn có một nốt ruồi màu đen không hề nhỏ lại còn mọc ra một đám lông đen dài nữa. Hiện đang một tay vân vê đám lông đen đó, đôi tặc nhãn đang đánh giá bộ ngực của Nam Cung Ngọc. Trong miệng tấm tắc không ngừng.
Người này cao khoảng bảy xích nhưng cân nặng tuyệt không hơn trăm câm. Cả người bận quần áo như vậy giống như là một cây gậy trúc đang cắm trước cửa đại điện.
Xích: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét.
@Có lẽ mọi người khó hiểu tại sao Nam Cung Nhạc khi là nhị ca nhưng khi lại là Tam ca phải không? Cái này mình giữ theo đúng nguyên tác đó. Híc, loạn cả lên, chả biết hắn thứ 2 hay thứ 3 nữa. Để mấy chương sau sẽ làm rõ vậy.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên ồ một tiếng: "Ta đợi lát nữa vậy!"
"Ha ha, đây không phải là Lăng công tử sao? Nhiều ngày không gặp Lăng công tử càng thêm tuấn tú." Lăng Thiên đang muốn xoay người thì một âm thanh láu cá vang lên. Liếc mắt nhìn qua thì Lăng Thiên liền thấy một tên công tử bận quần áo thêu đầy hoa bướm đang tươi cười nói chuyện với mình. Khí trời gần cuối xuân không nóng lắm mà hắn lại phe phẩy quạt, cực lực biểu hiện ra bộ dáng phong độ. Phối hợp với gương mặt hắn có chút hèn mọi bỉ ổi không thích hợp chút nào.
"Khụ khụ, thì ra là Lưu huynh." Lăng Thiên cực lực đè nén ý định đánh lên cái mặt láu cá của hắn nên đành tươi cười một cách miễn cưỡng. Vị lưu huynh này tên là Lưu Truyện Chí, là con trai duy nhất của Thái Úy Lưu Khánh ở đương triều. Hắn cũng giống như Lăng Thiên: Rất khó để có thể kết hôn.
Lăng Thiên có chút không rõ, theo ý nghĩ của hắn thì những đệ tử trong các đại gia tộc giàu có thì tại sao vẫn không có ai đến cầu hôn? Chẳng lẽ trên thế giới này không có màng danh lơi sao?
Lăng Thiên nào biết những gia tộc như bọn họ thì quan trọng nhất chính là tìm được một người môn đăng hộ đối. Một ít gia tộc nhỏ tuy có con gái nhưng mà mấy tên như Lăng Thiên đây còn chưa có chánh thê thì bọn họ sao dám trèo cao? Đành phải chờ có chánh thê rồi thì bọn họ mới dám tìm đến. Về phần một ít gia tộc có thế lực không chênh lệch lắm thì luôn muốn tìm kiếm một nơi tốt đẹp cho con gái mình. Đại xú danh hoàn khố này của Lăng Thiên đương nhiên là không có trong sự lựa chọn này. Trên dưới đều khó nên mới tạo thành cục diện xấu hổ này.
Lời nói của Lưu Truyện Chí này khiến mọi người đều nhìn về cửa, khi nhìn thấy Đại công tử ở Thừa Thiên Này thì đám hoàn khố như ong vỡ tổ đi ra chào hỏi. Nhưng lại có sáu người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Đương nhiên ánh mắt Lăng Thiên sẽ chú ý đến sáu người này.
Một người quen: Dương Vĩ Dương đại công tử, bên cạnh hắn là hai đệ đệ của Dương Vĩ. Mà đứng kế bên là một vị bận cẩm bào rất tuấn tú. Bên người hắn có một vị công tử nhỏ tuổi mi thanh mục tú, cả người phát ra mùi son phấn rất đậm. Lấy nhãn lực của Lăng Thiên thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một nữ tử cải nam trang. Phía sau bọn họ có một hán tử khôi ngô đang đứng. Lăng Thiên vừa nhìn vị trí đại hán đó đứng hắn chính là hộ vệ của cẩm bào công tử kia.
Vị cẩm bào công tử này Lăng Thiên nếu không đoán sai thì chính là Tam công tử của Nam Cung thế gia - Nam Cung Nhạc. Những người khác đến đây đều đi một mình nhưng tiểu tử này lại không chỉ mang theo hộ vệ mà còn cả một nữ tử nữa.
Trong lòng Lăng Thiên hừ một tiếng. Nếu thân mật cùng với Dương gia như vậy mà còn đứng đối diện với mình như vậy. Đối với địch nhân Lăng Thiên không có ý tứ nhân từ chút nào.
"Tên gia hỏa có bộ dáng như con chó nhỏ kia là ai thế?" Lăng Thiên hếch mũi lên trời nói.
Đám người Lưu Truyện Chí sớm đã bất mãn với đám người Nam Cung Nhạc. Người này luôn mang theo một cỗ ngạo khí nồng đậm, nói chuyện với mọi người câu được câu không như không để bọn họ trong mắt. Lúc này nghe được ngữ khí của Lăng Thiên có chút bất thiện thì bọn họ đều mừng rỡ trong lòng. Con bà nó, chúng ta không thể trêu vào ngươi nhưng bây giờ có nhân vật có thể trêu các ngươi rồi. Tất cả đều thêm chút mắm chút muối giới thiệu cho Lăng Thiên một phen.
Lúc này Nam Cung Nhạc đã thể hiện phong độ của bản thân, từ xa xa nhìn Lăng Thiên vuốt cằm cười nói: "Vị này chính là Lăng công tử đây sao? Đại danh như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Lăng công tử không hổ là nhân vật phong lưu một đời."
Ba huynh đệ Dương Vĩ bên cạnh vội vàng a dua theo, Dương Vĩ âm dương quái khí nói: "Đúng vậy. Lăng đại công tử danh truyền thiên hạ. Vị muội tế này của ta mặc dù ở xa ngàn dặm nhưng cũng đã biết đến danh tiếng rồi."
Muội tế? Vừa đến đã định thân sự rồi? Tốc độ thật nhanh. Xem ra Dương Gia cũng chờ mong đám hỏi này đỏ mắt đi chứ. Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Vĩ thì thấy rõ hắn e sợ người khác không biết bị Nam Cung công tử này là muội tế của hắn. Xem ra Dương gia đối với đám hỏi môn đăng hộ đối này thỏa mãn cực kỳ.
Lăng Thiên cười ha ha, di lên hai bước nói: "Muội tế? Thứ lỗi cho kiến thức của Lăng Thiên hẹp hòi. Không biết vị Nam Cung công tử danh truyền thiên hạ này khi nào đã trở thành nữ tế của Dương gia vậy?"
@Nữ tế: Con r
Nam Cung Nhạc mỉm cười, bộ dáng rất có phong độ nói: "Tiểu đệ lần này đến Thừa Thiên là vì cầu thân mà đến. Được Dương gia chủ coi trọng nên đã đáp ứng hôn sự rồi!"
Lăng Thiên kinh ngạc ừ một tiếng: "Lại nghe nói Dương gia có hai đóa kim hoa nhưng không biết Nam Cung huynh 'nhặt' được đóa nào vậy?" Lời này có chút lỗ mãng nên khiến cho sắc mặt ba huynh đệ Dương Gia nhất thời khó nhìn. Dương Vĩ âm trầm nói: "Gia tổ làm chủ đã gả đại muội cho Nam Cung!"
Lăng Thiên có chút tiếc hận thở dài một tiếng nói: "Thì ra là thế. Nhưng không biết Nam Cung huynh hôm nay đến Trường Nhạc Cung này có chuyện gì quan trọng nữa không? Chẳng lẽ Dương đại tiểu thư còn chưa đủ nên đến đây kiếm thêm một tiểu thiếp sao?"
Nhất thời đám hoàn khố sau lưng Lăng Thiên cùng kêu lên phụ họa theo. Người này vô thanh vô tức 'đoạt' đi Dương đại tiểu thư mà hôm nay còn dám đến đây nữa. Rõ ràng là tâm tư không tốt đẹp gì.
Sắc mặt Nam Cung Nhạt hơi khó nhìn, cô nương cải nam trang bên cạnh hắn liền nhảy dựng lên quát: "Họ Lăng kia. Nhị ca của ta đến đây làm gì thì có quan hệ gì với ngươi?" Câu nói này của nàng vừa vang lên thì đám công tử liền biết đây là một nữ tử liền chuyển ánh mắt ra đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Từ 'họ Lăng' trong câu nói của nàng thì có thể biết được ấn tượng của nữ tử này đối với Lăng Thiên không tốt đẹp gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lăng Thiên ồ một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Thì ra là Nam Cung tiểu thư. Như vậy khó trách..." Hắn nói lại cố ý kéo dài ra, lời nói có vẻ tràn đầy thâm ý.
Nam Cung Nhạc oán trách nhìn muội muội mình một cái nói: "Đây là xá muội Nam Cung Ngọc. Tuổi còn nhỏ nên không biết lẽ phải mong Lăng công tử chớ trách. Còn hôm nay tại hạ dày mặt đến đây chỉ là đi theo ba người Dương huynh để gặp người quen mà thôi." Nam Cung Ngọc bị bại lộ thân phận nhưng hắn vẫn che lấp lửa giận trong lòng. Mặc dù nói vậy nhưng sự âm độc chợt lóe trong mắt vẫn không thoát khỏi tầm nhìn của Lăng Thiên. Đại hán ở phía sau lại càng giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thiên.
Nhưng vị cô nương Nam Cung Ngọc lại không có nhịn được như vậy. Vẫn không buông tha cho nói: "Họ Lăng. Vừa rồi ngươi nói 'như vậy khó trách'
Lăng Thiên cười ha ha, những công tử sớm đã hiểu được ý của Lăng Thiên cũng nở nụ cười theo.
Nam Cung tiểu thư nhất thời đỏ bừng cả mặt. Nàng ở trong gia tộc là một người được sủng ái nhất, cả ngày chỉ vênh mặt lên sai khiến thì sao có thể chịu được sự châm chọc như thế này? Huống chi từ trong miệng của Dương gia đã nghe được bao nhiêu điều nghe tởm của Lăng Thiên nên bây giờ nàng phẫn nộ cực kỳ: "Cười cái gì? Câm miệng tất cả lại cho bổn cô nương! Ngươi nói rốt cục là ý tứ gì?" Câu cuối cùng là nói với Lăng Thiên.
Chỉ nghe một âm thanh cười hắc hắc từ cửa đại điện truyền đến nói: "Nếu Nam Cung công tử không phải đến đây tìm tiểu thiếp thì Nam Cung cô nương đến nơi đây để chọn chồng phải không? Tại hạ năm nay mới đôi tám, xinh đẹp như hoa mà vẫn chưa lập gia đình. Không biết có lọt vào mắt xanh của Nam Cung cô nương không?" Tiếng nói như vịt này vừa vang lên thì mọi người không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai. Người kia cùng với Lăng Thiên và Dương Vĩ đồng nhóm tam đại hoàn khố - Vương Bác - Chỉ bằng một câu nói này thôi đã không phụ đại danh hoàn khố của bản thân.
Mọi người quay đầt nhìn lại chỉ thấy một người đang đứng trước cửa. Cả người bận một cái áo choàng màu xanh đậm, trên đầu lại còn một đóa hoa mẫu đơn thật lớn, trên má còn có một nốt ruồi màu đen không hề nhỏ lại còn mọc ra một đám lông đen dài nữa. Hiện đang một tay vân vê đám lông đen đó, đôi tặc nhãn đang đánh giá bộ ngực của Nam Cung Ngọc. Trong miệng tấm tắc không ngừng.
Người này cao khoảng bảy xích nhưng cân nặng tuyệt không hơn trăm câm. Cả người bận quần áo như vậy giống như là một cây gậy trúc đang cắm trước cửa đại điện.
Xích: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét.
@Có lẽ mọi người khó hiểu tại sao Nam Cung Nhạc khi là nhị ca nhưng khi lại là Tam ca phải không? Cái này mình giữ theo đúng nguyên tác đó. Híc, loạn cả lên, chả biết hắn thứ 2 hay thứ 3 nữa. Để mấy chương sau sẽ làm rõ vậy.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
/795
|