"Hả, muội muội, ý ta muốn nói.... muội sẽ không nhìn trúng tên hoàn khố đó chứ?" Vệ Huyên Huyên pha trò nhìn Ngọc Băng Nhan, cười mà như không cười nói.
"A.... Tỷ, tỷ tỷ... tỷ đang nói gì thế." Khuôn mặt sau lớp dịch dung của Ngọc Băng Nhan cũng phải ửng đỏ, hờn dỗi giậm chân một cái, lại quên mất mình đang ở trong kiệu, thân hình nàng lập tức đung đưa. Mấy tên kiệu phu tức khắc nhếch mép cười.
"Hi hi..., muội muội, từ việc tên gia hỏa này có thể nhẫn nại như vậy, e rằng hắn là một người làm đại sự, muội... phải suy nghĩ cẩn thận mới được..." Mắt Vệ Huyên Huyên chớp chớp. Đây tuy là lời trêu ghẹo vừa cười vừa nói, nhưng tựa hồ như lại có ý tứ hàm xúc.
"Ài!" Ngọc Băng Nhan thở dài, nói: "Muội không phải là không biết thế, Lăng công tử tuổi còn nhỏ, tính cách lại kiên nhẫn như vậy, há có thể là hạng tầm thường."
Vệ Huyên Huyên ghé sát vào tai nàng, khẽ nói: "Lăng gia tuy hiện tại không có thực lực chấn nhiếp chân chính nào cả, nhưng Lăng gia dẫu sao cũng là Thừa Thiên đệ nhất đại gia tộc đó; huống chi có loại nhân vật như Lăng Thiên, tỷ tỷ cho rằng, cần phải tranh thủ."
Ngọc Băng Nhan nheo mắt, cúi đầu suy nghĩ một hồi, lúc sau mới nói: "Như vậy có lẽ sẽ có chút giúp đỡ, nhưng tác dụng không lớn. Tỷ cũng phải biết rằng, loại chiến đấu phân tranh ở mức này, không phải là loại gia tộc như Lăng gia Dương gia có thể tham dự. Huống chi, như thế sẽ gây hại cho hắn. Không được."
Vệ Huyên Huyên kinh ngạc khẽ kêu một tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng, khẩn trương nói: "Băng Nhan, muội.... không phải là thực sự động tâm rồi chứ?"
Trong mắt Ngọc Băng Nhân lộ ra vẻ u ám thương tâm, giọng nói cũng có chút thê lương: "Cho dù động tâm thì sao chứ? Tỷ cũng không phải là không biết tình trạng thân thể của muội, trên thế giới này, tìm đâu ra người như vậy chứ? Cho dù tìm được, người đó bằng lòng giúp đỡ đi nữa, nhưng thời gian của muội còn có được mấy năm? Chỉ vỏẹn ba năm mà thôi! Sớm đã biết được kết cục, vậy thì tội gì phải kéo thêm một người vào khổ hải vô biên đó nữa? Cho d muội động tâm hay không động tâm, muội cũng sẽ không làm như thế, muội chỉ muốn sống vui vẻ qua mấy năm này thôi."
Vệ Huyên Huyên sắc mặt u ám, nghĩ ngợi một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật cũng không phải là không có biện pháp..."
Nàng vừa nói tới đây, Ngọc Băng Nhan liền kiên quyết vung tay ngắt lời: "Tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa! Hành động ti bỉ như vậy, Ngọc Băng Nhan ta thà chết cũng không làm đâu!"
Vệ Huyên Huyên vội vàng nói: "Nhưng... nhưng bọn họ đã có người tới Thừa Thiên rồi! Đây có thể là một cái cớ tuyệt vời đó! Cơ hội hiếm có như vậy, không dùng thì có phải là quá đáng tiếc không?"
Ngọc Băng Nhan lạnh lùng nói: "Ý muội đã quyết, không cần nhiều lời!" Vệ Huyên Huyên sắc mặt cung kính, lập tức không nói thêm nữa.
Ngọc Băng Nhan tựa hồ như cảm thấy có chút không phải, hòa hoãn nói: "Tỷ tỷ, kỳ thật muội và nàng ta đều là nữ tử đáng thương mà vận mệnh đã an bài, bọn muội đều bi thảm như nhau. Hà tất phải gây ra nhiều thi phi vô ích như vậy?"
Vệ Huyên Huyên thở dài: "Muội đó, quá là thiện lương mà, ta thì thấy kỳ lạ, lúc trước lão tổ tông sao lại đặt cho muội một cái tên gọi như vậy? Vừa là Ngọc vừa là Băng, nghe thì lạnh như băng sương, nhưng lại mang một tâm địa Bồ Tát!"
Ngọc Băng Nhan mỉm cười, nói: "Cái này, tỷ đi hỏi lão tổ tông thì mới biết được."
Vệ Huyên Huyền thè lưỡi, nói: "Hắc hắc, ta không dám đâu." Hai nữ tử đồng thời bật cười. Chuyện không vui vừa rồi lập tức bị quét sạch. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sáng sớm, Lăng Thiên mang theo Lăng Thần nữ cải nam trang, cùng nhau lén lén lút lút mò tới đại môn. Đối với năm người Phong Vân Lôi Điện Trì, cái cần dạy đều đã dạy rồi, tiếp theo thì phải trông vào nỗ lực của bọn họ, chỉ sau hai ngày, Lăng Thần mỗi ngày đều cùng năm người họ đối luyện, càng lúc càng bừng bừng hào hứng. Nhìn năm tên sát thủ mặt lạnh như quan tài khóc cười không nổi dưới tay chân của mình, sau đó thì cắn răng chịu đựng, rồi lại mặt mũi bầm dập gọi tỷ tỷ xin tha, cuối cùng nằm bất động trên đất, Lăng Thần liền cảm thấy cả người sướng khoái. Buổi tối mỗi ngày vừa về đến nhà liền yêu cầu Lăng Thiên ngày mai tiếp tục. Vài ngày sau mấy sát thủ dám tức giận nhưng không dám nói, hứng chịu sự giày vò của Lăng Thần một cách bị động, thể lực lên rất nhanh!
Đối với sở thích ác độc này của Lăng Thần, Lăng Thiên cũng tặc lưỡi không thôi. Sáng ngày hôm nay, Lăng Thần đã chuẩn bị tất cả xong xuôi, nhõng nhẽo kéo Lăng Thiên từ trong chăn dậy.
Đại môn của Lăng phủ vừa trong tầm mắt. Mấy gia đinh canh cửa đã ân cần thi lễ chào hỏi Lăng Thiên. Cái miệng đỏ hồng của Lăng Thần không nhịn được mà hé nở nụ cười hưng phấn: Sắp được dày vò mấy tên tiểu tử kia một trận rồi! Nghĩ tới mấy chiêu thức mới mà Lăng Thiên tối qua dạy mình, Lăng Thần hận không được lập tức chắp cánh mà bay, áp dụng lên người mấy tên tiểu tử đó.
"Đứng lại! Đi đâu đó?" Giọng nói quen thuộc vang lên, trong ngữ khí bình tĩnh của Sở Đình Nhi ẩn chứa vẻ tức giận. Lăng Thiên Lăng Thần sắc mặt tựa hồ lập tức xịu xuống.
Hai người dềnh dàng lê bước tới, Lăng Thiên cười bồi: "Ha ha, nương thân hôm nay dậy sớm vậy. Sáng nay không khí trong lành, chim hót hoa thơm, bầu trời quang đãng, không một gợn mây... đúng là thời tiết đẹp, khiến cho tâm tình của người ta cũng biến thành vô cùng vui vẻ... ha ha."
Sở Đình Nhi khóe miệng hơi nhếch lên, bao nhiêu lửa giận cơ hồ đều bị mấy câu trêu đùa này của nhi tử thổi bay đi mất, ho khan hai tiếng mới ổn định lại tâm tình: "Hôm này thời tiết không tồi, nhưng tâm tình của vi nương lại không tốt, phi thường không tốt!" Nói tới câu cuối cùng, nghĩ tới cử chỉ đáng ghét của Lăng Thiên lại tức giận trở lại.
Lăng Thiên thầm cười khổ một tiếng, cứng đầu nói: "Không biết nương thân vì sao lại tâm tình không tốt?"
Sở Đình Nhi tức giận nói: "Bởi vì ta đã sinh ra được một nhi tử ngoan, ngoài mặt thì nghe lời nhưng bên trong lại làm trái!" Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Lăng Thiên: "Nói mau! Hai ngày nay ngươi đi đâu?"
"Ặc!" Lăng Thiên biết âm mưu đã bại lộ, đảo mắt nói: "Hai ngày nay hài nhi... đi thăm bằng hữu, cùng các vị mỹ nhân đàm luận vui vẻ, nhận được rất nhiều lợi ích..."
"Á à..." Sở Đình Nhi cười tức giận. Hét lên: "Nếu không phải vi nương phái người đi hỏi Vương Bác, thì chắc giờ đã bị ngươi lừa gạt rồi đó! Ngươi to gan lắm!"
"Hỏi Vương Bác? Hỏi Vương Bác làm gì?" Lăng Thiên cắn chặt răng, thì ra là tên tiểu tử này tiết lộ tin tức.
Vốn là Sở Đình Nhi nghe nhi tử nói rằng ở trong hoàng cung nói chuyện cùng mấy vị cô nương rất vui vẻ, hơn nữa trong đó còn có nữ nhi của Vệ thượng thư và thiên kim của Trầm đại tướng quân, trong lòng tuy không tin, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng. Liền phái người đi hỏi Vương Bác rằng Lăng Thiên ba ngày này rốt cuộc là đã đàm luận vui vẻ với vị tiểu thư nào. Nếu thực sự là như vậy, bản thân mình cũng bỏ được tâm sự trong lòng.
Kết quả là sau khi hỏi, Vương Bác líu lưỡi cứng họng, còn cố ý che giấu cho Lăng Thiên, nhưng trả lời lại đầu đuôi không khớp nhau. Cho nên Sở Đình Nhi vừa nghe đã nhận ra ngay, tự mình đến tra hỏi, bắt Vương Bác thẩm vấn một hồi mới biết rằng, Lăng Thiên chỉ có mặt vào ngày thứ nhất, tiếp theo thì không thấy tung tích, hai ngày sau thì cả cái bóng cũng không thấy đâu!
Vừa nghe thấy câu trả lời này, Sở Đình Nhi bừng bừng lửa giận. Hôm nay đoán rằng Lăng Thiên lại muốn lét lút ra ngoài làm bậy, liền đặc biệt dậy sớm định bắt quả tang. Thấy Lăng Thiên không ngờ còn dẻo miệng chối cãi, càng tức giận không để đâu cho hết.
"Quỳ xuống!" Sở Đình nhi vô cùng tức giận, giọng nói cũng cao hơn.
"Quỳ? Ở ngay đấy ý ạ?" Lăng Thiên do dự nhìn gia đinh đứng ở cửa, có chút ngại ngùng.
"Ngươi còn muốn ở đâu nữa? Còn không quỳ thì ta.... ta sẽ...?" Ánh mắt tức giận của Sở Đình Nhi lướt gặp người thằng con bại hoại này, tựa hồ như đang tìm cái gì tiện tay. Mình phí hết tâm cơ cùng quý phi Lăng Nhiên hợp mưu, thậm chí kinh động cả hoàng đế, mới tạo ra một cơ hội làm thân tuyệt vời thế này cho Lăng Thiên, tên gia hỏa này không ngờ lại không thèm đến dự! Sở Đình nhi vừa tức vừa hận lại vừa thất vọng. Hận không được đuổi tên nghịch tử này ra khỏi cửa nhà.
"Bịch." Thấy mẫu thân thực sự nổi giận, Lăng Thiên trong lòng cũng không khỏi có chút ân hận, ngoan ngoãn quỳ xuống. Nhận sự dạy bảo đầy phẫn nộ của mẫu thân.
Mẫu thân ở tiền thế của Lăng Thiên chết sớm, từ trước đến giờ chưa được hưởng tình mẫu tử. Kiếp này, cho dù là bị Sở Đình Nhi trách mắng, cũng cảm thấy vô cùng âm áp. Thận chí cảm thấy có lúc còn cố ý gây chuyện, để mẫu thân tức giận đánh chửi một trận, đó cũng là hạnh phúc vô cùng lớn!
Lăng Thần thấy đã to chuyện, cũng quỳ đằng sau Lăng Thiên.
Khi Lăng Thiên quỳ dưới đất cúi đầu nghe mẫu thân dạy bảo, Sở Đình Nhi dưới cơn tức giận một tay chống nạnh, không thèm để ý đến hình tượng, nước miếng tung tóe giáo huấn nhi tử. Một cỗ kiệu nhỏ lẳng lặng dừng trước cửa, rèm kiệu vén lên, hai thiếu nữ chầm chậm bước xuống. Một người trong đó trông rất thiên kiều bách mị, giơ tây nhấc chân đều lộ ra dáng vẻ thanh tao nhã nhặn.
Gia đinh đứng ở cửa che miệng, cười trộm nhìn tiếu thiếu gia đang chịu giáo huấn, không ai chú ý tới hai thân ảnh yểu điệu đã chầm chậm bước tới đại môn.
"Hả?" Một tiếng hô ngạc nhiên vang lên, được thốt ra từ miệng của vị thiếu nữ tuyệt sắc đó.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
"A.... Tỷ, tỷ tỷ... tỷ đang nói gì thế." Khuôn mặt sau lớp dịch dung của Ngọc Băng Nhan cũng phải ửng đỏ, hờn dỗi giậm chân một cái, lại quên mất mình đang ở trong kiệu, thân hình nàng lập tức đung đưa. Mấy tên kiệu phu tức khắc nhếch mép cười.
"Hi hi..., muội muội, từ việc tên gia hỏa này có thể nhẫn nại như vậy, e rằng hắn là một người làm đại sự, muội... phải suy nghĩ cẩn thận mới được..." Mắt Vệ Huyên Huyên chớp chớp. Đây tuy là lời trêu ghẹo vừa cười vừa nói, nhưng tựa hồ như lại có ý tứ hàm xúc.
"Ài!" Ngọc Băng Nhan thở dài, nói: "Muội không phải là không biết thế, Lăng công tử tuổi còn nhỏ, tính cách lại kiên nhẫn như vậy, há có thể là hạng tầm thường."
Vệ Huyên Huyên ghé sát vào tai nàng, khẽ nói: "Lăng gia tuy hiện tại không có thực lực chấn nhiếp chân chính nào cả, nhưng Lăng gia dẫu sao cũng là Thừa Thiên đệ nhất đại gia tộc đó; huống chi có loại nhân vật như Lăng Thiên, tỷ tỷ cho rằng, cần phải tranh thủ."
Ngọc Băng Nhan nheo mắt, cúi đầu suy nghĩ một hồi, lúc sau mới nói: "Như vậy có lẽ sẽ có chút giúp đỡ, nhưng tác dụng không lớn. Tỷ cũng phải biết rằng, loại chiến đấu phân tranh ở mức này, không phải là loại gia tộc như Lăng gia Dương gia có thể tham dự. Huống chi, như thế sẽ gây hại cho hắn. Không được."
Vệ Huyên Huyên kinh ngạc khẽ kêu một tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng, khẩn trương nói: "Băng Nhan, muội.... không phải là thực sự động tâm rồi chứ?"
Trong mắt Ngọc Băng Nhân lộ ra vẻ u ám thương tâm, giọng nói cũng có chút thê lương: "Cho dù động tâm thì sao chứ? Tỷ cũng không phải là không biết tình trạng thân thể của muội, trên thế giới này, tìm đâu ra người như vậy chứ? Cho dù tìm được, người đó bằng lòng giúp đỡ đi nữa, nhưng thời gian của muội còn có được mấy năm? Chỉ vỏẹn ba năm mà thôi! Sớm đã biết được kết cục, vậy thì tội gì phải kéo thêm một người vào khổ hải vô biên đó nữa? Cho d muội động tâm hay không động tâm, muội cũng sẽ không làm như thế, muội chỉ muốn sống vui vẻ qua mấy năm này thôi."
Vệ Huyên Huyên sắc mặt u ám, nghĩ ngợi một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật cũng không phải là không có biện pháp..."
Nàng vừa nói tới đây, Ngọc Băng Nhan liền kiên quyết vung tay ngắt lời: "Tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa! Hành động ti bỉ như vậy, Ngọc Băng Nhan ta thà chết cũng không làm đâu!"
Vệ Huyên Huyên vội vàng nói: "Nhưng... nhưng bọn họ đã có người tới Thừa Thiên rồi! Đây có thể là một cái cớ tuyệt vời đó! Cơ hội hiếm có như vậy, không dùng thì có phải là quá đáng tiếc không?"
Ngọc Băng Nhan lạnh lùng nói: "Ý muội đã quyết, không cần nhiều lời!" Vệ Huyên Huyên sắc mặt cung kính, lập tức không nói thêm nữa.
Ngọc Băng Nhan tựa hồ như cảm thấy có chút không phải, hòa hoãn nói: "Tỷ tỷ, kỳ thật muội và nàng ta đều là nữ tử đáng thương mà vận mệnh đã an bài, bọn muội đều bi thảm như nhau. Hà tất phải gây ra nhiều thi phi vô ích như vậy?"
Vệ Huyên Huyên thở dài: "Muội đó, quá là thiện lương mà, ta thì thấy kỳ lạ, lúc trước lão tổ tông sao lại đặt cho muội một cái tên gọi như vậy? Vừa là Ngọc vừa là Băng, nghe thì lạnh như băng sương, nhưng lại mang một tâm địa Bồ Tát!"
Ngọc Băng Nhan mỉm cười, nói: "Cái này, tỷ đi hỏi lão tổ tông thì mới biết được."
Vệ Huyên Huyền thè lưỡi, nói: "Hắc hắc, ta không dám đâu." Hai nữ tử đồng thời bật cười. Chuyện không vui vừa rồi lập tức bị quét sạch. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sáng sớm, Lăng Thiên mang theo Lăng Thần nữ cải nam trang, cùng nhau lén lén lút lút mò tới đại môn. Đối với năm người Phong Vân Lôi Điện Trì, cái cần dạy đều đã dạy rồi, tiếp theo thì phải trông vào nỗ lực của bọn họ, chỉ sau hai ngày, Lăng Thần mỗi ngày đều cùng năm người họ đối luyện, càng lúc càng bừng bừng hào hứng. Nhìn năm tên sát thủ mặt lạnh như quan tài khóc cười không nổi dưới tay chân của mình, sau đó thì cắn răng chịu đựng, rồi lại mặt mũi bầm dập gọi tỷ tỷ xin tha, cuối cùng nằm bất động trên đất, Lăng Thần liền cảm thấy cả người sướng khoái. Buổi tối mỗi ngày vừa về đến nhà liền yêu cầu Lăng Thiên ngày mai tiếp tục. Vài ngày sau mấy sát thủ dám tức giận nhưng không dám nói, hứng chịu sự giày vò của Lăng Thần một cách bị động, thể lực lên rất nhanh!
Đối với sở thích ác độc này của Lăng Thần, Lăng Thiên cũng tặc lưỡi không thôi. Sáng ngày hôm nay, Lăng Thần đã chuẩn bị tất cả xong xuôi, nhõng nhẽo kéo Lăng Thiên từ trong chăn dậy.
Đại môn của Lăng phủ vừa trong tầm mắt. Mấy gia đinh canh cửa đã ân cần thi lễ chào hỏi Lăng Thiên. Cái miệng đỏ hồng của Lăng Thần không nhịn được mà hé nở nụ cười hưng phấn: Sắp được dày vò mấy tên tiểu tử kia một trận rồi! Nghĩ tới mấy chiêu thức mới mà Lăng Thiên tối qua dạy mình, Lăng Thần hận không được lập tức chắp cánh mà bay, áp dụng lên người mấy tên tiểu tử đó.
"Đứng lại! Đi đâu đó?" Giọng nói quen thuộc vang lên, trong ngữ khí bình tĩnh của Sở Đình Nhi ẩn chứa vẻ tức giận. Lăng Thiên Lăng Thần sắc mặt tựa hồ lập tức xịu xuống.
Hai người dềnh dàng lê bước tới, Lăng Thiên cười bồi: "Ha ha, nương thân hôm nay dậy sớm vậy. Sáng nay không khí trong lành, chim hót hoa thơm, bầu trời quang đãng, không một gợn mây... đúng là thời tiết đẹp, khiến cho tâm tình của người ta cũng biến thành vô cùng vui vẻ... ha ha."
Sở Đình Nhi khóe miệng hơi nhếch lên, bao nhiêu lửa giận cơ hồ đều bị mấy câu trêu đùa này của nhi tử thổi bay đi mất, ho khan hai tiếng mới ổn định lại tâm tình: "Hôm này thời tiết không tồi, nhưng tâm tình của vi nương lại không tốt, phi thường không tốt!" Nói tới câu cuối cùng, nghĩ tới cử chỉ đáng ghét của Lăng Thiên lại tức giận trở lại.
Lăng Thiên thầm cười khổ một tiếng, cứng đầu nói: "Không biết nương thân vì sao lại tâm tình không tốt?"
Sở Đình Nhi tức giận nói: "Bởi vì ta đã sinh ra được một nhi tử ngoan, ngoài mặt thì nghe lời nhưng bên trong lại làm trái!" Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Lăng Thiên: "Nói mau! Hai ngày nay ngươi đi đâu?"
"Ặc!" Lăng Thiên biết âm mưu đã bại lộ, đảo mắt nói: "Hai ngày nay hài nhi... đi thăm bằng hữu, cùng các vị mỹ nhân đàm luận vui vẻ, nhận được rất nhiều lợi ích..."
"Á à..." Sở Đình Nhi cười tức giận. Hét lên: "Nếu không phải vi nương phái người đi hỏi Vương Bác, thì chắc giờ đã bị ngươi lừa gạt rồi đó! Ngươi to gan lắm!"
"Hỏi Vương Bác? Hỏi Vương Bác làm gì?" Lăng Thiên cắn chặt răng, thì ra là tên tiểu tử này tiết lộ tin tức.
Vốn là Sở Đình Nhi nghe nhi tử nói rằng ở trong hoàng cung nói chuyện cùng mấy vị cô nương rất vui vẻ, hơn nữa trong đó còn có nữ nhi của Vệ thượng thư và thiên kim của Trầm đại tướng quân, trong lòng tuy không tin, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng. Liền phái người đi hỏi Vương Bác rằng Lăng Thiên ba ngày này rốt cuộc là đã đàm luận vui vẻ với vị tiểu thư nào. Nếu thực sự là như vậy, bản thân mình cũng bỏ được tâm sự trong lòng.
Kết quả là sau khi hỏi, Vương Bác líu lưỡi cứng họng, còn cố ý che giấu cho Lăng Thiên, nhưng trả lời lại đầu đuôi không khớp nhau. Cho nên Sở Đình Nhi vừa nghe đã nhận ra ngay, tự mình đến tra hỏi, bắt Vương Bác thẩm vấn một hồi mới biết rằng, Lăng Thiên chỉ có mặt vào ngày thứ nhất, tiếp theo thì không thấy tung tích, hai ngày sau thì cả cái bóng cũng không thấy đâu!
Vừa nghe thấy câu trả lời này, Sở Đình Nhi bừng bừng lửa giận. Hôm nay đoán rằng Lăng Thiên lại muốn lét lút ra ngoài làm bậy, liền đặc biệt dậy sớm định bắt quả tang. Thấy Lăng Thiên không ngờ còn dẻo miệng chối cãi, càng tức giận không để đâu cho hết.
"Quỳ xuống!" Sở Đình nhi vô cùng tức giận, giọng nói cũng cao hơn.
"Quỳ? Ở ngay đấy ý ạ?" Lăng Thiên do dự nhìn gia đinh đứng ở cửa, có chút ngại ngùng.
"Ngươi còn muốn ở đâu nữa? Còn không quỳ thì ta.... ta sẽ...?" Ánh mắt tức giận của Sở Đình Nhi lướt gặp người thằng con bại hoại này, tựa hồ như đang tìm cái gì tiện tay. Mình phí hết tâm cơ cùng quý phi Lăng Nhiên hợp mưu, thậm chí kinh động cả hoàng đế, mới tạo ra một cơ hội làm thân tuyệt vời thế này cho Lăng Thiên, tên gia hỏa này không ngờ lại không thèm đến dự! Sở Đình nhi vừa tức vừa hận lại vừa thất vọng. Hận không được đuổi tên nghịch tử này ra khỏi cửa nhà.
"Bịch." Thấy mẫu thân thực sự nổi giận, Lăng Thiên trong lòng cũng không khỏi có chút ân hận, ngoan ngoãn quỳ xuống. Nhận sự dạy bảo đầy phẫn nộ của mẫu thân.
Mẫu thân ở tiền thế của Lăng Thiên chết sớm, từ trước đến giờ chưa được hưởng tình mẫu tử. Kiếp này, cho dù là bị Sở Đình Nhi trách mắng, cũng cảm thấy vô cùng âm áp. Thận chí cảm thấy có lúc còn cố ý gây chuyện, để mẫu thân tức giận đánh chửi một trận, đó cũng là hạnh phúc vô cùng lớn!
Lăng Thần thấy đã to chuyện, cũng quỳ đằng sau Lăng Thiên.
Khi Lăng Thiên quỳ dưới đất cúi đầu nghe mẫu thân dạy bảo, Sở Đình Nhi dưới cơn tức giận một tay chống nạnh, không thèm để ý đến hình tượng, nước miếng tung tóe giáo huấn nhi tử. Một cỗ kiệu nhỏ lẳng lặng dừng trước cửa, rèm kiệu vén lên, hai thiếu nữ chầm chậm bước xuống. Một người trong đó trông rất thiên kiều bách mị, giơ tây nhấc chân đều lộ ra dáng vẻ thanh tao nhã nhặn.
Gia đinh đứng ở cửa che miệng, cười trộm nhìn tiếu thiếu gia đang chịu giáo huấn, không ai chú ý tới hai thân ảnh yểu điệu đã chầm chậm bước tới đại môn.
"Hả?" Một tiếng hô ngạc nhiên vang lên, được thốt ra từ miệng của vị thiếu nữ tuyệt sắc đó.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
/795
|