Lầu bảy của trung tâm giải trí Hoàng Gia chính là trụ sở của Hồ Điệp bang. Sau khi Liêu Thiên Cửu rớt đài thì Hồ Điệp bang đã không gì so sánh nổi, trải qua một thời gian phát triển thì tổ chức đã có hơn năm trăm thành viên. Nếu dưa theo những gì Mộc Tiểu Yêu tính toán thì muốn làm thế lực của Hồ Điệp bang đạt tới mức độ bão hòa thì phải có hai ngàn người, cứ tính theo cái đà như hiện tại thì nửa tháng là đủ.
Sau nửa tháng, thế lực của Hồ Điệp bang đã rất vững chắc ở Nam Thành.
Vì thù nhà mà chính mình phải chịu nhục, không tiếc làm bạn với những tên côn đồ để tìm kiếm cơ hội leo lên vị trí cao. Nhưng nếu không có lão đại Tiểu Lâm ca thì chính mình bây giờ sẽ có bộ dạng gì? Chỉ sợ rằng chính mình đã sớm nản lòng thoái chí, chứ chưa nói đến chuyện thành lập Hồ Điệp bang.
Cả đời này của mình, sinh là người Lâm Gia Thôn, chết làm ma Lâm Gia Thôn.......
- Ầm ầm ầm!
Những tiếp gõ cửa dồn dập đã kéo Mộc Tiểu Yêu từ trong trầm tư về với hiện tại.
Đây là khoảng thời gian Hồ Điệp bang tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức, đến khi thu đủ người thì chắc chắn sẽ không còn gì phải lo lắng nữa. Mộc Tiểu Yêu hơi nhíu mày, cô thản nhiên nói:
- Vào đi!
Cô bé này vẫn còn nhỏ tuổi, sau khi được rèn luyện thì mơ hồ có chút khí chất của người bề trên.
- Chị Tiểu Yêu, theo những gì huynh đệ bảo kê ở khách sạn Crown Plaza nói thì lão đại đang ở đó.
Sau khi một thanh niên tiến vào nơi Mộc Tiểu Yêu xử lý chuyện công, hắn còn chưa kịp thở ra một hơi đã vội vàng bẩm báo, bộ dạng nhìn có vẻ kinh hoàng.
- Lão đại không thể vào khách sạn Crown Plaza được sao?
Mộc Tiểu Yêu nhướng mày lên.
- Không phải, hình như lão đại đánh công tử của thị trưởng, hiện nay công an đã bao vây lão đại. Theo những gì các huynh đệ bảo kê ở nơi đó nói thì tên thị trưởng kia cũng đã tới, xem ra muốn hạ độc thủ với lão đại trong khách sạn. Chị Tiểu Yêu, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Hạ độc thủ sao?
Mộc Tiểu Yêu đột nhiên đứng dựng người lên, về thủ đoạn trong quan trường, trước kia cô cũng không phải hiếm gặp.
- Đúng vậy, nếu chỉ là chuyện đánh nhau bình thường thì thị trưởng cũng chẳng cần phải tự mình chạy đến làm gì.
- Phone cho tất cả huynh đệ Hồ Điệp bang, tất cả tập hợp ở trước cửa lớn khách sạn Crown Plaza.
Vẻ mặt Mộc Tiểu Yêu âm trầm như nước, cô vừa nói vừa vội vàng ra khỏi văn phòng:
- Tôi không mở miệng thì không ai được phép làm chuyện xằng bậy, đây chính là bạo động.
Lúc này Trương Kế Bằng cũng đang vội vàng tuyển dụng nhân sự và huấn luyện những người mới. Hắn thấy những huynh đệ bảo kê có một người nhận được điện thoại, sau đó châu đầu ghé tai một lúc rồi vội vàng bỏ đi với vẻ mặt nghiêm nghị.
Với mối quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Trương Kế Bằng, tất nhiên cũng không cần phải giấu Trương Kế Bằng quá nhiều. Tuy Trương Kế Bằng không biết giữa Lâm Bắc Phàm và Hồ Điệp bang có quan hệ gì, nhưng hắn cũng biết bang chủ Mộc Tiểu Yêu của Hồ Điệp bang gọi Lâm Bắc Phàm là lão đại. Từ đó mà có thể thấy được quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Hồ Điệp bang cũng không cạn. Không phải Liêu Thiên Cửu dẫn người quay lại chém giết đấy chứ? Nếu vậy mà mình không giúp thì chẳng phải cóc có ý tứ gì sao? Mẹ kiếp, lo ý tứ hay không ý tứ làm quái gì cho mệt, phắn đi trước là thượng sách.
Sau khi Trương Kế Bằng đã quyết định thì vội vàng tìm chỗ trốn, nhưng khi hắn vừa mới quay đầu lại thì nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu. Đúng là không còn biện pháp nào khác, hắn vội vàng cười khan nói:
- Cái này...Hình như bên kia xảy ra chuyện gì à?
- Lão đại bị giữ ở khách sạn Crown Plaza!
Mộc Tiểu Yêu cũng không nhìn Trương Kế Bằng mà chỉ cứng rắn trả lời một câu.
Lão đại sao? Trương Kế Bằng cảm thấy sửng sốt, hắn vội vàng quay đầu nhìn khắp bốn phía. Đúng lúc này hắn nhìn thấy trong góc cầu thang có một cây xẻng, hắn tiến lên phía trước cầm xẻng vào tay rồi đi theo sau Mộc Tiểu Yêu mà gầm lên:
- Mẹ kiếp, hôm nay tôi muốn xem, xem tôi một xẻng bổ đôi bọn chúng.
Trong khách sạn Crown Plaza, Tống Kiến Quốc thấy ngay cả Long Yên Nguyệt cũng mở miệng phản đối mình thì quay đầu nhìn Long Thiên Hữu, hy vọng Long Thiên Hữu có thể quát bắt Long Yên Nguyệt im miệng. Nhưng không ngờ lão cáo già Long Thiên Hữu kia lại quay mặt làm ngơ, bộ dạng rõ ràng không quan tâm đến mình.
Tống Kiến Quốc trở nên trầm mặc, ông nói:
- Tất cả những người có liên quan đến vụ xung đột lần này đều bị liệt vào nhóm người tình nghi.
Long Yên Nguyệt ưỡn ngực, cô không kiêu ngạo mà cũng chẳng xu nịnh nói:
- Đối với cảnh sát thì nhóm người tình nghi phải có mối liên quan đặc biệt đến vụ án và người phạm án. Tôi và vụ án này không có liên quan gì đặc biệt cả, hơn nữa tôi còn là người chứng kiến vụ việc này từ đầu đến cuối. Mặt khác, tôi và Lâm Bắc Phàm cũng chỉ là quen biết mà thôi, ngay cả bạn bè bình thường cũng không, vì vậy tôi cho rằng chính mình không thuộc nhóm người tình nghi.
Vẻ mặt Tống Kiến Quốc trở nên tái xanh, chỉ là một phó cục công an nho nhỏ mà cũng dám há miệng bưng bít như vậy. Nhưng những gì Long Yên Nguyệt nói ra đều rất có căn cứ, Tống Kiến Quốc cũng không dám tùy tiện áp đặt, ông cũng chỉ cố gắng quát khẽ:
- Ba người Tống Nhân Hóa, Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều xung đột chỉ vì cô, có thể nói chính cô là mồi lửa để bùng lên vụ án này, sao lại không phải người tình nghi được?
- Đó chẳng qua chỉ là nguyên nhân khách quan, xét theo chủ quan, tôi cho rằng mình không liên quan.......
- Giám đốc Long.
Tống Kiến Quốc cũng không muốn nhiều lời với Long Yên Nguyệt, ông quay đầu nhìn về phía Long Thiên Hữu rồi khẽ nói.
- Được rồi, Tiểu Nguyệt, dù sao con cũng có liên quan đến chuyện này, vụ án này con không cần nhúng tay vào.
Thấy Long Yên Nguyệt còn muốn nó gì đó, Long Thiên Hữu đã vội vàng chêm vào một câu:
- Phục tùng mệnh lệnh, vụ án này do cha tự mình xử lý.
Khi nói ra lời này, Long Thiên Hữu cũng quay sang nháy nháy mắt với Trương Đức Trụ.
Lão già mập Trương Đức Trụ đã làm quan biết bao nhiêu năm rồi, sao lại không hiểu rõ ý tứ bên trong chứ? Lão cáo già này cũng biết Long Thiên Hữu muốn bảo vệ Lâm Bắc Phàm mà chính mình lại muốn bảo vệ Trương Minh Thắng, tình hình hiện nay chỉ hai người liên thủ lại thì mới có hy vọng. Trương Đức Trụ vội vàng nhìn về phía Tống Kiến Quốc rồi cố ý ra nặn ra một nụ cười thoải mái nói:
- Đúng vậy, chuyện này do Giám đốc Long tự tay xử lý, tôi rất yên tâm. Tất nhiên Giám đốc Long cũng sẽ cho thị trưởng Tống một công đạo thỏa mãn nhất. Về phần đứa con không ra gì của tôi, nên phạt thì cứ phạt, nên giam thì cứ giam, kính xin Giám đốc Long xử lý thật nghiêm.
- Được rồi, tuy đây chỉ là một vụ đánh nhau bình thường nhưng sức ảnh hưởng lại khá lớn, tính chất ác liệt cũng hiếm thấy. Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo lên cho thị trưởng Tống.
Long Thiên Hữu vung tay về phía đám thủ hạ, ông dùng giọng hời hợt nói:
- Đứng đó làm gì nữa, trước tiên bắt người lại, sau đó mang về cục lấy khẩu cung.
Tống Kiến Quốc cũng không phải loại ăn không ngồi rồi, lão cũng nhìn ra vài đầu mối. Trương Đức Trụ bảo vệ con cũng không có gì đáng trách, nhưng quan hệ giữa Long Thiên Hữu và Lâm Bắc Phàm cũng không phải nông cạn, vì bảo vệ Lâm Bắc Phàm mà Long Thiên Hữu không tiếc đắc tội với mình sao? Nếu quả thật phải xử lý chuyện này như một vụ ẩu đả bình thường thì trên thế giới còn pháp luật hay không? Còn có mặt mũi thị trưởng nữa không?
- Giám đốc Long, Lâm Bắc Phàm tự xưng là con rể của ông, chỉ dựa vào điểm này thì vụ án đã có liên quan đến ông rồi.
Tống Kiến Quốc tuyệt đối không nể mặt bất kỳ ai, nếu không làm cho tên Lâm Bắc Phàm kia khổ đến chết thì một thị trưởng như mình cũng quá uất ức rồi.
- Thị trưởng Tống, Tiểu Nguyệt nhà tôi và Lâm Bắc Phàm còn chưa tính là bạn bè nữa là.
Mặt già Long Thiên Hữu khẽ đỏ lên, ông cười khan rồi giải thích:
- Nếu quả thật Long Yên Nguyệt nhà tôi có chuyện gì đó với Lâm Bắc Phàm thì hôm nay nó đã không cần phải đi gặp Tống Nhân Hóa.......
- Lời này tôi không muốn nghe.
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm một mực không chịu mở miệng cũng đã cất lời, hắn quay đầu nhìn Long Thiên Hữu với bộ dạng cực kỳ uất ức:
- Nhạc phụ đại nhân, sao lại ở trước mặt nhiều người như vậy chối bỏ quan hệ với con chứ?
- Cậu......
Vẻ mặt Long Thiên Hữu chợt đỏ chợt trắng. Tên Lâm Bắc Phàm này bình thường thì cực kỳ khôn khéo, nhưng đến thời điểm quan trọng sao lại ngu ngốc như vậy? Lúc này nếu ép mình thừa nhận hắn là con rể thì chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Nhạc phụ đại nhân, ba cứ yên tâm, tuy bây giờ Tiểu Nguyệt còn không có cảm tình sâu với con, nhưng con vẫn đang rất cố gắng.
- Tên khốn nạn! Ai là cha vợ của anh chứ? Ai là vợ của anh?
Long Yên Nguyệt thở hổn hển đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, cô giơ tay lên muốn đấm hắn một cái nhưng cuối cùng thì bàn tay cũng không thể hạ xuống. cô cô giậm chân thình thịch:
- Anh không muốn sống nữa sao?
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười vừa tà khí vừa yêu dị giống như đã trở thành một người khác, cứ như vậy...Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tiểu Lâm ca duỗi ngón tay trỏ ra nâng cằm Long Yên Nguyệt lên, hắn bắt đầu càn quấy:
- Mạng anh cũng muốn, Tiểu Nguyệt anh cũng muốn.
Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Lâm Bắc Phàm thì giật nảy mình.
Đám sĩ quan phòng cháy và cảnh sát Long Thiên Hữu mang tới khi nhìn thấy những biểu hiện của Lâm Bắc Phàm thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét. Ngưỡng mộ vì nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác thì dưới tình huống hiện tại cũng không bao giờ có những cử chỉ lả lơi như vậy; ghen ghét cũng là vậy, biểu hiện của tên đàn ông này con mẹ nó quá kiêu ngạo, tên này không thèm đặt thị trưởng vào mắt, rõ ràng quá phách lối. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Đám thanh niên người Hồ Điệp bang còn chưa biết đó là Lâm Bắc Phàm thì cảm thấy cực kỳ thán phục, loại người này đúng là đàn ông tinh khiết. Những tên biết được thân phận của Lâm Bắc Phàm thì vẻ mặt đỏ lên vì kích động, bọn họ vừa vui sướng vừa thầm mắng những tên huynh đệ khác:
- Đúng là đồ ngốc, chưa biết được hình dáng của lão đại mà đã như vậy, nếu bọn ngốc này biết được người đứng trước mặt chính là lão đại thì không biết có nhảy dựng lên không?
Đầu óc Long Yên Nguyệt đột nhiên trở nên trống rỗng, khoảnh khắc này, hạnh phúc, ai oán, khuất nhục, hưng phấn...Đủ loại cảm giác vờn quanh đầu, cô ngây ngẩn cả người cứ để Lâm Bắc Phàm giữ lấy cằm mình lâu như vậy. Một lúc sau cô bé này mới phục hồi tinh thần trở lại, cô vung tay đẩy Lâm Bắc Phàm ra rồi giận dữ nói:
- Lưu manh, anh chết đi!
Nói xong lời này thì Long Yên Nguyệt cũng không quan tâm mình có phải thuộc nhóm người tình nghi hay không, cô vẹt đám người để đi ra ngoài cửa lớn khách sạn. Nhưng khoảnh khắc khi vừa đi đến cửa thì cô bé này đã lập tức hối hận, vẻ mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ nhưng lại khá nhăn nhó. Cô vội vàng quay đầu lại, nhưng lần này không dám tiến lên mà cùng đứng vào một bên với những người cảnh sát khác.
Tống Nhân Hóa run rẩy toàn thân, tên Lâm Bắc Phàm này vẫn còn kiêu ngạo như vậy sao? Chết đến nơi mà còn ra vẻ, dù chết vẫn quá tiện lợi cho tên khốn kia rồi. Khi nghĩ đến bộ dạng thẹn thùng của Long Yên Nguyệt trước mặt Lâm Bắc Phàm thì Tống Nhân Hóa đã không thể nhịn được chạy đến vỗ tay vào lan can lầu hai mà rống lên:
- Lâm Bắc Phàm, hôm nay tao không giết chết mày thì Tống Nhân Hóa là chó.
Vẻ mặt Long Thiên Hữu cũng xám như tro, tên Lâm Bắc Phàm kia đúng là thích gây hấn, thật ngông cuồng và kiêu ngạo. Nếu Lâm Bắc Phàm nói những lời này ngay từ đầu thì chính mình vẫn còn khống chế được cục diện, nhưng lúc này chính mình cũng bất lực. Hôm nay chỉ sợ rằng ngay cả thiên vương lão tử cũng không cứu được Lâm Bắc Phàm.
Sự nhẫn nại của Tống Kiến Quốc đã đến mức cực hạn, khi Tống Nhân Hóa nói ra những lời hung ác thì ông không ngăn lại. Đúng như vậy, ông ta đang ngầm đồng ý với lời nói của Tống Nhân Hóa. Nếu hôm nay không giết được Lâm Bắc Phàm thì Tống Nhân Hóa là chó mà Tống Kiến Quốc cũng chính là một con chó.
Dần dần bầu không khí trở nên tĩnh mịch, trên mặt đám người đều lộ vẻ nghiêm nghị hoặc khẩn trương.
Chỉ có duy nhất một Tiểu Lâm ca là nở nụ cười bất cần như trước.
- Đóng cửa!
Cuối cùng Tống Kiến Quốc cũng thở phào một hơi, ông chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lùng làm người ta hít thở không thông.
/554
|