Phùng Tĩnh Tuyền cũng cười yêu kiều, cũng không có để ý đến những ánh mắt kinh ngạc khác: "Đúng rồi, anh có muốn xem một ít tạp chí không? Nếu như anh thích, tôi có thể đưa tới cho anh hàng ngày, để anh có việc mà làm, đỡ phải rảnh rỗi, nhàm chán!"
Tất cả mọi người đều mở trừng hai mắt nhìn, chẳng khác nào mắt trâu, hàm dưới thì gần như chạm luôn xuống đất.
Bọn họ đều nghỉ ngờ lỗ tai cũng con mắt của mình, đây là nhà giam sao? Cô ấy vẫn là phó ngục trưởng nhà giam sao? Khẩu khí cô nàng nói với thằng khốn kia cứ như là đang thương lượng vậy, đến một điểm tự cao cũng không có, phảng phất như vợ hiền đang nói với chồng của mình vậy.
Chẳng lẽ phó ngục trưởng của bọn họ đã yêu Lâm Bắc Phàm mất rồi?
Có một số phạm nhân trong đầu cùng lóe lên ý nghĩ này, dù sao giữa một người đàn ông và một phụ nữ cũng chỉ có chuyện này mà thôi. Cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Bắc Phàm đều nhiều hơn vài phần ám muội, âm thầm bội phục mị lực kinh khủng của đối phương, vậy mà cũng quyến rũ được phó ngục trưởng nhà giam. "Tạp chí hả, anh thích nhất là đọc 'cố sự hội' (một loại tạp chí của TQ), còn có tờ tạp chí gì mà kêu là độc giả ấy, đem qua một ít cũng được!"
Lâm Bắc Phàm thoáng trầm tư một chút, lúc này mới gật đầu ra vẻ rất kiêu ngạo nói.
Phùng Tĩnh Tuyền khẽ gật đầu nói: "Được, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ giúp anh đặt hai tờ tạp chí đó!"
Lâm Bắc Phàm đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội vàng nói: "Đúng rồi, các cô điện thoại của tôi có thể trả lại được không? tôi muốn gọi điện cho người nhà, để bọn họ khỏi sốt ruột. Cô cũng biết đấy, tôi bị bắt hơi bất ngờ, còn chưa kịp báo về nhà!"
Mục Nghiên Kỳ cười khanh khách, bàn tay trắng nõn xinh xinh mở ra trước mặt hắn, trong lòng bàn tay cô nàng không biết từ lúc nào đã có thêm một cái điện thoại di động, đúng là cái điện thoại của Lâm Bắc Phàm bị lột ra lúc trước. Cô nàng cười cười nói: "Cái điện thoại di động này của anh, tôi vật quy nguyên chủ, hơn nữa tôi còn giúp anh nạp thêm vào trong tài khoản một trăm đồng, nếu như không đủ thì tôi có thể nạp thêm cho anh một ít!"
Lâm Bắc Phàm vội vàng cầm lại di động của mình, tùy tiện gọi một cái số, quả nhiên là gọi được, xem ra điện thoại cũng không bị hỏng hóc gì, hơn nữa số hiện giờ cũng là số của mình, chưa bị đổi thành số khác. Hắn liên tục gật đầu cười nói: "Vậy thật cảm ơn các cô. Sau này nếu có thời gian, tôi sẽ mời các cô đi ăn cơm!"
Mục Nghiên Kỳ cùng Phùng Tĩnh Tuyền đều nhìn nhau rồi cười một tiếng, nói với hắn: "Có lời này của anh là được rồi!"
Tất cảphạm nhân đều trợn mắt há hốc miệng, não bộ đều xuất hiện hiện tượng chập mạch.
Bọn họ bình thường đều cho rằng Cao Nham là người lợi hại nhất trong cái nhà giam này, nhưng bây giờ so với Lâm Bắc Phàm, hắn vẫn còn thua kém một chút.
Cao Nham là dựa vào mối quan hệ của nhà hắn mới có được mấy ngày sống yên ổn trong này, nhưng Lâm Bắc Phàm hắn lại dựa vào chính bản thân để có được cuộc sống yên ổn. Trong chuyện này, cái nào nặng, cái nào nhẹ, chỉ sợ có ngu ngốc đến mấy cũng biết.
Phùng Tĩnh Tuyền giải quyết xong chuyện này, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, hừ lạnh một tiếng, hai mắt như hóa thành hai thành đao nhìn lướt qua đám phạm nhân, nói từng chữ một: "Tôi hi vọng các anh sau này có thể an an tĩnh tĩnh ăn cơm, an an tĩnh tĩnh làm việc, an an tĩnh tĩnh sinh hoạt, nếu không để cho tôi nghe được kẻ nào dám gây chuyện trong này, đừng trách tôi không nể mặt. Có lẽ các anh cũng biết, trong này là tôi làm chủ, nếu tôi nhìn ai không vừa mắt thì hắn tuyệt sẽ không sống được dễ dàng đâu!"
Mỗi một chữ của cô nàng tựa như một cây đao nhỏ, đâm vào nội tâm từng tên phạm nhân, làm cho nội tâm của bọn họ để run rẩy mãnh liệt, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất, sắc mặt đều trở nên cực kỳ tái nhợt, trán bắt đầu toát mồ hôi hột, mặt mày hoảng sợ nhìn phó ngục trưởng vừa rồi còn đáng yêu như cô bé nhà hàng xóm, sự thay đổi trong chốc lát khiến ai nấy đều không thể phản ứng kịp.
Khí thế, khí thế cường đại có thể khiến cho hô hấp của mọi người trở nên khó khăn, cảm giác thấy ngọn gió tử vong đang phả vào mặt.
"Bọn em, bọn em không dám!"
Tất cả phạm nhân đều ấp a ấp úng thấp giọng liên tục nói, phảng p hất như một đứa trẻ vừa làm sai một chuyện gì đó vậy.
Cao Nham nào đã từng gặp qua chuyện như vậy? Sắc mặt càng lúc càng trắng nhợt, cắt không ra một giọt máu, toàn thân không nhừng run rẩy, nếu không phải có hai gã trung niên bên cạnh đỡ lấy gã thì có lẽ gã đã ngồi phệt xuống đất rồi.
Tướng môn hổ tử, nhưng chỉ là bậc cha chú hắn mới là anh hung của TQ, còn hắn?
Một người đàn ông chưa từng được máu tươi gột rửa thì không phải là đàn ông chân chính, đàn ông còn chưa trải qua chém giết thì không phải là đàn ông đỉnh thiên lập địa, đàn ông chưa từng gặp qua chuyện lớn vĩnh viễn không thể chống đỡ nổi một mảnh trời.
Cao Nham thở phì phò, thật vất vả lắm mới đè ép được tâm tình sợ hãi của mình xuống, tức giân nhìn hai cô gái trẻ măng, có hơn hai mươi tuổi này. Bởi vì khí thế của các cô mà phẫn nộ, bởi vì sự khiếp đảm của chính mình mà phẫn nộ. Hắn không hè úy kị, nổi giân đùng đùng, quát tháo ầm ĩ: "Mẹ kiếp, hai cái con đê tiện này mà cũng dám ở đây ra vẻ uy phòng, bọn mày là cái thá gì chứ? Bố mày mà muốn mày chết thì mày đừng hòng sống được, tức chết ta, tức chết ra!"
Sắc mặt hai người Mục Nghiên Kỳ cùng Phùng Tĩnh Tuyền lập tức hơi đổi, hai mắt lập tức lóe lên một đạo hàn quang.
Ánh mắt của Mục Nghiên Kỳ nhìn lướt qua Cao Nham từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười như ẩn như hiện.
Cao Nham hơi ngẩng đầu lên, rất là kiêu ngạo nói: "Thế nào? Sợ rồi à? Tao nói cho mày biết, ở đây, tao chính là trời, tao chính là đất, chỉ bằng hai con nhóc chúng mày thì còn chưa có cái bổn sự trị được tao đâu!"
"Cao Nham? Tằng tôn khai quốc công thần cảu TQ - Cao Chí Bình, đã từng hãm hiếp rồi giết chết ba mươi sáu thiếu nữ rồi bị bỏ tù, thật không ngờ cuộc sống của ngươi ở đây cũng không tệ nhỉ, còn coi đây chẳng khác gì nhà mình, muốn làm gì thì làm cái đó!"
"Mày nói không sai, tổ gia gia tao chính là khai quốc công thần - Cao Chí Bình, thế nào? Sợ rồi à?"
Cao Nham nghe thấy đối phương biết tổ gia gia của mình, ngực càng lúc càng ưỡn ra, dũng khí càng lúc càng nhiều, càng không thèm để bất cứ kẻ nào vào mắt.
Mục Nghiên Kỳ khẽ lắc đầu nói: "Tổ gia gia là anh hùng, đáng tiếc tằng tôn tử của ông ấy lại là một tên vô lại, thật không biết sau này khi xuống địa phủ, lấy đâu ra mặt mũi mà gặp tổ gia gia anh? Thật là khiến Cao gia của anh mất mặt."
"Mày, con mẹ nó, mày nói cái gì hả? Tao cho mày biết, tao ở đây giết người, còn chưa có ai dám quản tao, coi chừng làm bố mày tức lên, bố mày giết mày luôn!"
Cao Nham bị chọc giân tới mặt mũi đỏ bưng, nổi giận lôi đình gào lên.
Nụ cười trên mặt Mục Nghiên Kỳ càng lúc càng sáng lạn: "Giết tôi? nhưng lời này thật sự là lần đầu tiên được nghe đó!"
"Thế nào? Sợ? Đừng tưởng mày mặc bộ đồng phục cảnh sát vào là tao sợ mày, cho tới bây giờ, tao còn chưa từng sợ bất cứ kẻ nào!"
Cao Nham vênh váo tự đắc cười rôj lên, tựa hộ đang tính toán ra tay với cô nàng này.
Phùng Tĩnh Tuyền cũng không nhịn được nữa, yêu kiều cười khanh khách: "Xem ra phải cho anh biết thế nào là sợ hãi!"
"Mày, mày có ý gì?"
Mục Nghiên Kỳ không đáp lại mà trực tiếp móc ra một khẩu súng lúc mày đen, trực tiếp dí vào thái dương Cao Nham, nhẹ nhàng cười: "Không có gì, chỉ là tôi muốn thử xem khẩu súng mới mua này rốt cuộc có dùng tốt hay không thôi!"
"mày, mày!" Cao Nham nào đã từng gặp qua chuyện như vậy? Súng ngắn dí ngay vào thái dương của mình? Trán hắn đã không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, tim trong lồng ngực đập thình thịch liên tục gia tốc. Gặp phải tình cảnh đe dạo đến tính mạng, toàn thân hắn tựa như một con gà trống bại trận, không ngừng run rẩy, ngay cả một câu cũng không nói lên lời.
"Tích tóc.. tích tóc!" Đũng quần hắn không ngờ lại chảy ra nước tiểu, một mùi khai lập tức tràn ngập cả phòng ăn.
"Thiếu gia, thiếu gia!"
Bốn gã trung niên sắc mặt đều khẽ biến, liều lĩnh đánh về phía Mục Nghiên Kỳ, định đoạt lấy khẩu súng đang chĩa vào thiếu gian của mình.
"Đoàng!"
Một tiếng súng thanh thúy vang lên giữa phòng ăn đang yên tĩnh tới cực điểm, phảng phất như sét đánh giữa trời quang.
Tất cả mọi người đều triệt để kinh hãi.
Một người trung niên đứng cách Mục Nghiên Kỳ ba bốn bước, không biết từ lúc nào mà trên trán đã có thêm một cái lỗ mãu, 'phụt phụt'....
Máu tươi điên cuồng phun ra, trên mặt hắn còn hiện rõ vẻ không thể tin nổi nhìn Mục Nghiên Kỳ, thân thể ngã ngửa về phía sau. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Hai mắt Cao Nham trừng thật to, hắn còn cảm giác được máu tươi của tên trung niên kia đang phu lên người mình, trên mặt còn có một cảm giác ấm nóng. Hắn nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, lập tức mở miệng thật to, kêu lên một tiếng thét thảm thiết thê lương. Hắn chỉ chỉ vào Mục Nghiên Kỳ, giọng trở nên khàn đi: "Mày, mày, giết hắn, mày dám giết người của tao, tao tao..."
Ba gã trung niên còn lại cũng cực kỳ kinh hãi nhìn Mục Nghiên Kỳ.
Bọn họ đi theo Cao Nham đã một thời gian dài như vậy, nhưng chưa từng thấy qua có kẻ nào dám ra tay với bọn họ. Điều vừa xảy ra đã hoàn toàn phá vỡ tín tâm và quỹ đạo suy nghĩ của bọn họ. Bọn họ đều cảm giác như thay trời đổi đất, phảng phất như tất cả đều đã thay đổi.
Mục Nghiên Kỳ cũng không liếc nhìn bọn họ đến một cái, nhẹ nhàng thổi một hơi vào họng súng tựa như một tay cao bồi miền tây, cười nhạt nói: "Thì ra uy lực khẩu súng này lại kém như vậy, ở cự ly gần như vậy mới bắn được thủng đầu, nếu như ở cự ly xa, hiệu quả chưa chắc đã tốt như vậy." Sau đó cô nàng liền cười cười với Phùng Tĩnh Tuyền: "Xấu hổ qua, làm dơ nhà ăn rồi!"
Phùng Tĩnh Tuyền vẫn thản nhiên như thường nói: "Không sao đâu, lát chưa cho người dọn một chút là ok!"
Nói xong cô nàng quay về phía mấy tên cảnh ngục phía sau nói: "Kéo hắn ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ nào đó chôn đi, sau đó tìm người tẩy rửa sạch sẽ nhà ăn. CÒn tất cả những người ăn ở nhà ăn hôm nay, đều đổi hết một chỗ mới!"
Những tên cảnh ngục kia sắc mặt cũng tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Bọn họ từng thấy Phùng Tĩnh Tuyền phát uy nhưng chưa từng thấy qua Mục Nghiên Kỳ giết người thế này, cái cảnh tượng này thật quá dọa người rồi.
Bọn họ chẳng dám nói thêm cái gì, vội vàng khiêng thi thể tên trung niên vừa chết ra ngoài, sau đó lại có mấy tên cảnh ngục lục tục chạy vào, cầm theo thùng nước và giẻ lau nhà, cố gắng dùng sức lau sạch bãi máu của tên trung niên kia.
Mục Nghiên Kỳ cười tủm tỉm cầ, khẩu súng lục của mình, dí lên trán Cao Nham, nói: "Kỳ thật giết người rất đơn giản, cho nên hy vọng anh đừng để tôi khó chịu, một khi tôi khó chịu là muốn giết người, kế tiếp chính là anh, tiện thể nói cho biết một câu, tôi tùy tiện giết vài người thì cũng không có ai dám quản tôi đâu!"
Cao Nham đã triệt để lâm vào khủng hoảng, mặt mày tái nhợt không nói lên lời.
ba gã trung niên còn lại cũng an phận hơn rất nhiều, ngay cả mọt câu cũng không dám nói thêm.
Lâm Bắc Phàm cũng thầm sợ hãi than một tiếng, hai cô nàng này tính cách tốt nha, người ta giết người không ai dám quản, mình mới giết có hai mạng nhà thị trưởng thì đã bị tống vào đây, xem ra người ta còn lợi hại hơn mình nhiều lắm.
Mục Nghiên Kỳ cùng Phùng Tĩnh Tuyền hai người mỉm cười với Lâm Bắc Phàm ròi dẫn theo đám cảnh ngục còn lại rời khỏi phòng ăn.
/554
|