Lâm Bắc Phàm nhìn cái điện thoại vỡ nát trên mặt đất, hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Vi, nói từng chữ: "Cô-làm-hư-điện-thoại-của-tôi!"
"Anh... anh muốn gì? không phải chỉ là một cái điện thoại dỏm thôi sao? Đừng có đổi đề tài, mau giao Tư Đồ Lượng ra đây!" Nam Cung Vi cảm thấy trên người đối phương có một luồng sát khí cực lạnh, làm cho lòng nàng không khỏi run lên, nhưng mà nghĩ rằng đây cùng lắm chỉ là một cái điện thoại cũ nát, cũng đâu có gì cần phải lo lắng? Cho nên mới cả gan kêu lên như thế.
"Đây là điện thoại Vi nhi mua cho tôi... cô... cái con đàn bà ghê tởm này, dám làm hư điện thoại của tôi... tôi... tôi...." Lâm Bắc Phàm nghiến răng nói.
Bây giờ hắn đã có tiền, nhưng mà vẫn không đổi điện thoại mới, vẫn dùng cái điện thoại lúc đầu mà Liễu Vi mua cho hắn, tuy rằng chỉ có hai ngàn đồng, nhưng mà nó thể hiện được tình cảm yêu thương chân thành của đối phương dành cho hắn.
"Anh, anh muốn làm gì?"
Nam Cung Vi lần đầu tiên cảm nhận thấy một nguồn sát khí mạnh mẽ như vậy, giống như là một cuồng long nổi giận, làm cho trong lòng nàng run sợ, nàng muốn la lên, nhưng mà trong giây phút đó, cổ họng giống như bị đông cứng lại, một chữ cũng không nói được, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, sức lực cả người toàn bộ đều bị mất sạch.
Lâm Bắc Phàm túm lấy cổ áo Nam Cung Vi, dùng sức vung lên, thân hình mảnh mai của đối phương bị ném cái vèo bay qua một bên, đập mạnh vào cái ghế gần đó, khiến cho đối phương kêu thảm một tiếng.
Liễu Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đồng thời biến sắc, không ngờ hắn ta lại làm ra một chuyện bạo lực như vậy.
"Anh... anh... cái tên khốn nạn này"
Nam Cung Vi cảm thấy đầu khớp xương của mình như muốn gãy rụng, đau đớn kịch liệt lan tỏa toàn thân nàng, làm cho nàng cảm thấy khuất nhục vô cùng, nước mắt mạnh mẽ tràn ra ngoài, nghiên răng kêu el6n.
"Cô dám làm hư điện thoại của Vi nhi đưa cho tôi, tôi sẽ lấy mạng cô!"
Cả người Lâm Bắc Phàm tràn ra sát khí mãnh liệt, nói từng chữ từng câu, hai tay của hắn nắm lại thành đấm, phát ra những tiếng "răng rắc" nghe rợn người.
Nam Cung Vi có thể cảm thấy đối phương là một người nói được làm được, đối phương thật sự có thể chỉ vì một cái điện thoại dỏm mà lấy mạng mình. Từ nhỏ đến giờ nàng sống trong Nam Cung gia, sống trong những thứ đồ đắt tiền đã quen, làm sao mà coi cái điện thoại dỏm hai ngàn đồng này ra gì? Nàng ta càng không tin rằng cái điện thoại di động đối với một người, ngoại trừ tính năng là dùng để liên lạc ra, còn có tác dụng gì khác. Nàng ta cảm thấy trái tim của mình như co rút lại, cả người run lên liên tục.
Liễu Vi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm quý trọng vật mà mình đưa cho hắn, trong lòng ngoại trừ cảm động cũng chỉ còn lại cảm động.
Có một người đàn ông yêu thương mình như vậy bên cạnh mình, mình còn cần cái gì nữa?
Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn thấy Nam Cung Vi bị bắt nạt, cũng kêu lên một tiếng: "Cái tên bại hoại này, dám bắt nạt chị Vi Vi, tôi liều mạng với anh!"
Nàng giơ chân phải lên, giống như một tia chớp, mang theo một cơn gió, đá về hướng của Lâm Bắc Phàm một cái.
"Chút tài mọn, cũng dám thể hiện uy phong ở đây?"
Lâm Bắc Phàm cười cười, cùng không thèm liếc nhìn nàng.
Tư Đồ Thụy Tuyết cảm thấy chân phải sắp đá trúng đối phương, trong lòng nhất thời đắc ý, tên Lâm Bắc Phàm cũng không có gì đặc biệt, ngay cả một đòn như vậy mà cũng không đỡ được, còn nói là rất lợi hại sao? Nhưng mà nàng ta nhanh chóng cảm thấy không đúng, chân phải của nàng giống như đã chạm vào một tấm thép vậy, đau đớn từ dưới chân truyền lên toàn thân, làm cho nàng nhảy dựng lên, ôm lấy chân mình, nước mắt nhanh chóng chảy ra, đau đớn đến khóc lên.
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn bọn họ, nói từng chữ: "Đừng tưởng rằng hai người là người của Tư Đồ gia và Nam Cung gia là tôi sợ các người. Người khác nhường nhịn các người, cam chịu làm con cháu của các người, nhưng Lâm Bắc Phàm tôi không phải loại người biết cúi đầu, sau này ít làm ra vẻ tiểu thư trước mặt!"
"Anh... anh... anh..."
Tư Đồ Thụy Tuyết vốn đang đau gần chết rồi, lại nghe thêm câu này, ủy khuất nói không nên lời, chỉ có thể lén lau nước mặt, trong lòng thầm chửi đối phương trăm ngàn lần.
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt lại từng bộ phận của các điện thoại, đi đến trước mặt Liễu Vi, ôn nhu nói: "Vi nhi, xin lỗi, anh không thể giữ được điện thoại do em tặng cho anh, anh thật sự rất vô dụng!"
Liễu Vi hơi lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hòa: "không sao đâu, chỉ là một cái điện thoại thôi, không có gì cả, ngày mai em mua cho cái điện thoại khác, còn tốt hơn cái này nhiều!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, thở dài nói: "Đồ mới vĩnh viễn không tốt bằng đồ cũ!"
Trong lòng Liễu Vi khẽ run lên, cảm thấy đối phương thật ra đang nói mình, mình là người phụ nữ đầu tiên của hắn, những lời này của hắn, không phải đại biểu rằng địa vị của mình không thể so sánh với người khác sao? Tuy rằng trước đó mình đã nói chuyện với Long Yên Nguyệt, chấp nhận việc nàng ta thích Lâm Bắc Phàm, nhưng mà trong lòng vẫn có một chút lo sợ nho nhỏ, sợ rằng Lâm Bắc Phàm sẽ không còn thích mình, không muốn mình nữa, nhưng mà, nghe được những lời này của hắn, nước mắt không nhịn được, tự động chảy ra, ôm lấy đối phương, dùng đôi môi thơm của mình che lấy miệng của đối phương, biểu đạt cho tình yêu thương của mình dành cho đối phương.
Lâm Bắc Phàm khẽ ôm lấy Liễu Vi, hưởng thụ nụ hôn này của nàng, cũng không thèm để ý đến hai người kia.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đều nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng có một chút xúc động, giống như là đã làm ra một chuyện mà bị người người oán trách vậy, khiến cho hai nàng lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, những chuyện trước đây đều là sai lầm. Hai nàng cúi đầu, ngay cả một câu cũng không thể nói ra được.
không biết qua bao lâu, Lâm Bắc Phàm mới buông Liễu Vi ra, vẻ mặt của hắn hình như đã động tình, nói: "Vi nhi, có những lời này của em, mặc dù phải đi qua núi đao chảo lửa, anh cũng sẽ không nhíu mày!"
Khuôn mặt của Liễu Vi khẽ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ôn nhu nói: "Mặc kệ anh làm chuyện gì, em cũng đều ủng hộ anh!"
Nàng ta cầm lấy những mảnh vụn của các điện thoại trong tay đối phương, nhẹ nhàng bỏ vào trong thùng ra, lúc này mới quay lại áy náy nói với Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi: "Thật xin lỗi, tính tình của Bắc Phàm không được tốt, cho nên làm việc có chút lỗ mãng, xin hai người tha thứ, nhưng mà tôi cũng muốn nói một câu, nếu như các người chỉ trích Bắc Phàm làm cái gì đó, thì đầu tiên xin mời đưa ra chứng cứ, nếu không thì, Liễu Vi tôi sẽ không đơn giản đáp ứng hai người." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Tuy rằng giọng nói của nàng rất dịu dàng, nhưng mà được bao phủ bởi một khí thế khiến người ta phải cúi đầu.
"Tôi... tôi đã nhìn thấy Tư Đồ Lượng bị Lâm Bắc Phàm hắn... hắn..."
Giọng nói của Nam Cung Vi run lên.
"Cô có chứng cứ không? Nếu có thì có thể lấy ra"
Liễu Vi liền nói lại một câu.
"Cái này..." Nam Cung Vi nhất thời bị á khẩu, không trả lời được.
Mình chỉ nhìn thấy thôi, cũng không có bất kỳ chứng cớ gì, còn nói gì được nữa?
Lẽ nào phải chụp ảnh lại?
Đôi mi thanh tú của Liễu Vi khẽ cau lại, nói: "Lâm Bắc Phàm là nhân viên của Bờ Biển Vàng, chuyện của anh ấy chúng tôi cũng sẽ bảo vệ, bây giờ các người không đưa ra bất kỳ chứng cớ nào, tôi có thể thay hắn làm chủ, từ chối bất kỳ yêu cầu gì của hai người, mời các người ra ngoài, nếu không thì, tôi sẽ gọi 110 mời cảnh sát đến xử lý chuyện này, phỏng chừng khi đó các người phải nghỉ ngơi trong cục cảnh sát vài ngày, không được sự cho phép của người khác mà tự tiện xông vào chổ của người ta, đây là hình phạt thích đáng!"
"Chị... các người...."
Tư Đồ Thụy Tuyết làm sao mà chịu qua xỉ nhục như vậy? Tức giận chỉ vào bọn họ kêu lên.
Trên mặt của Nam Cung Vi xuất hiện một nụ cười xán lạn, gật đầu nói: "Thì ra là vậy, vừa rồi thật xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của hai người, chúng tôi rời đi!"
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu chào Liễu Vi, kéo tay của Tư Đồ Thụy Tuyết đi, xoay người ra ngoài.
"Chị Vi Vi, chẳng lẽ chị lại buông tha cho bọn họ? Bọn họ giấu anh của em đi, em nhất định phải giết chết bọn họ, cứu anh trai của em ra!"
Tư Đồ Thụy Tuyết đứng giận kêu lên, muốn tiếp tục ở lại lý luận với Lâm Bắc Phàm.
"Thụy Tuyết, em..."
Nam Cung Vi nhíu mày, trừng mắt nhìn đối phương.
"Được rồi, em nghe lời chị, chị Vi Vi!"
Tư Đồ Thụy Tuyết cũng có chút sợ đối phương, nhỏ giọng nói, nhưng mà vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm và Liễu Vi, mặc cho Nam Cung Vi kéo ra khỏi phòng làm việc của đối phương.
Lâm Bắc Phàm đợi hai người này rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm một cái, nhìn Liễu Vi, cười nói: "Vi nhi, lần này thật đúng là phải cảm ơn em, nếu không có em, thì hai tiểu nha đầu này thật sự sẽ không chịu rời đi!"
"Bắc Phàm, anh nói cho em biết, anh có phải là đã bắt cóc người tên Tư Đồ Lượng không? Anh bắt một người đàn ông để làm gì? Loại chuyện này là phạm pháp, nếu như anh thật sự đang giữ người kia, thì mau thả hắn ra đi!"
Liễu Vi cũng lo lắng hỏi, dù sao thì lừa người bán đi cũng là một chuyện phạm pháp.
Lâm Bắc Phàm nghiêng tai ra ngoài phòng làm việc, xác định không ai nghe trộm, mới ôm lấy cái eo nhỏ của đối phương, cười nói: "Anh bắt đàn ông làm gì? Anh đâu phải gay đâu, anh chẳng có hứng thú với đàn ông, con gái xinh đẹp như Vi nhi thế này, mới thích nhất!"
Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của đối phương lên, hôn một chút.
"Vậy rốt cục là chuyện gì?" Liễu Vi nghi hoặc hỏi, không để ý đến nụ hôn của đối phương.
Lâm Bắc Phàm đem chuyện của mình và Tư Đồ Lượng kể ra một chút, bên trong đương nhiên là không thiếu phần thêm mắm thêm muối rồi, nói Tư Đồ Lượng thê thảm cỡ nào, không học được võ, còn lại bị người khác khinh bỉ, về phần Nam Cung Vi kia, tính tình nóng nảy, mỗi ngày chỉ biết khi dễ Tư Đồ Lượng, còn không cho hắn ăn cơm gì này nọ, còn bản thân hắn thì giống như là đại siêu nhân cứu thế vậy, cả người toát ra ánh sáng. Cuối cùng, hắn nói rằng: "Cho dù chết, anh cũng sẽ không giao Tư Đồ Lượng cho bọn họ, chừng nào võ công của hắn không tồi, có thể bảo vệ được chính mình, cho nên trong khoảng thời gian này, anh khó tránh khỏi bị hai con nhỏ đó làm phiền, nhưng anh mặc kệ, Vi nhị, em phải bảo vệ mình thật tốt, tránh xung đột với các nàng!"
Liễu Vi nghe hắn kể xong, nhất thời lộ ra một vẻ giận dữ: "Bọn họ làm gì thế này? Đây là coi rẻ nhân quyền, Bắc Phàm, anh yên tâm, em nhất định sẽ không nói cho bọn họ biết!"
Lâm Bắc Phàm làm ra vẻ nghiêm trọng nói: "Cho dù có liều mạng, anh cũng sẽ không để cho bọn họ làm ra loại chuyện như vậy!"
/554
|