Lâm Bắc Phàm nhìn vào Tư Đồ Thụy Tuyết đang diễn kịch ngay trước mặt mình thì ngáp dài chán nản nói: " Mấy người cứ nói chuyện nhé. tôi đi tuần tra cái đà. tôi là một bảo vệ xuất sắc trong cái Bờ Biển Vàng này đấy. không thể ngày nào cũng không làm gì được!"
Hắn nhún nhún vai, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, cứ thế là đi Thẳng ra bên ngoài.
"Lâm tiên sinh!" Tiểu Điền Anh Tử thấy đối phương định đi liền vội vàng gọi với theo.
Y Đẳng Thanh Tử cũng thấy được tâm tình lúc này của Lâm Bắc Phàm không tốt. vì vậy mà cô biết, bây giờ có cầu xin đổi phương thì cũng sẽ chẳng nhận được một kết quả tốt đẹp gì- Nghĩ vậy, cô liền vỗ vỗ vào vai Tiểu Điền Anh Tử, ám chi với đổi phương rằng đợi một thời gian nữa rồi lại tiếp tục đi cầu xin anh ta, chưa biết chừng lại có được kết quả không tồi
"Lâm Bắc Phàm. anh đứng có đi. em còn có việc muốn nói với anh đây!" Long Yên Nguyệt gọi với theo.
Nhưng đáng tiếc là Lâm Bắc Phàm chẳng thèm ngoái đầu lại lấy một cái. Cứ thế mà tiến thẳng ra khỏi phòng bảo vệ. để lại cho năm người bọn họ mặt đổi mặt với nhau.
"Chị Long, chuyện là thế này ạ...."
Tư Đồ Thụy Tuyết thấy Lâm Bắc Phàm không có ở đây thì vui sướng hết mức. đây không phải là để cho cô có cơ hội tự biên tự diễn hay sao? Thế là nước mắt nước mũi của cô cứ thế mà dàn dựa ra, vừa khóc vừa kể lại câu chuyện đau thương của bản thân mình.
"ơ. tiểu Lâm ca. sao anh lại ra đây? Mấy cô em đó đâu rồi?" Lưu cẩm thấy Lâm Bắc Phàm đột nhiên bước ra ngoài này thì vội tiến lên trước xum xoe cười hỏi.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt lườm hắn ta một cái rồi nói: " Một người phụ nữ ở trong đó với cậu thì đó gọi là hưởng thụ. còn hai người phụ nữ ở trong đó với cậu thì gọi là kích thích, ba người phụ nữ ờ trong đó với cậu thì gọi là kích động, thế nhưng năm người phụ nữ cùng ờ trong đó vói cậu thì gọi là gì chứ?"
"Là gì ạ?" Lưu cẩm chớp chớp mắt. hiếu kỳ hỏi.
"Là nghiệp chướng đó!"
Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sâu. Rồi bước ra bên ngoài đồng thời vứt lại một câu: "Tôi đi tuần tra một chút, có chuyện gì thì gọi vào di động cho tôi!"
'Tuần tra? Bờ Biển Vàng của chúng ta không phải là ở đây rồi sao? Anh đi ra ngoài tuần tra cái gì vậy? Đó hình như là nơi cảnh sát giao thông tuần tra thì phải.'
Lưu Cẩm gãi đầu khó hiểu. nhưng sau đó hắn ta cũng lắc lắc đầu, không để ý gì đến chuyện này nữa.
Lâm Bắc Phàm một thân một mình rời khỏi Bờ Biển Vàng. lang thang dọc con đường gần đó.
"Reng reng reng...
Lâm Bắc Phàm đang trong lúc thưởng thức cảnh đẹp của Nam Thành thì tiếng chuông điện thoại trong túi hắn vang lên, làm cho hắn hơi sững người lại, mới đầu hắn tưởng là năm người đẹp ờ trong phòng bảo vệ muốn tìm hắn. nhưng khi móc điện thoại ra nhìn mới biết đó là Mộc Tiểu Yêu gọi cho mình. hắn hơi nhếch mép cười tủm tỉm. trong đầu ẩn hiện lên bóng hình cô gái mang một cái đẹp lạnh lùng và tuổi thanh xuân tươi trẻ này, thực không biết Hồ Điệp bang đã phát triển đến mức độ nào rồi
Nghĩ đến đây. hắn vội vàng bấm nút nghe rồi tủm tỉm cười nói: "Alô. Tiểu Yêu đó hả?"
Mộc Tiểu Yêu cũng tươi cười đáp lại, nhưng âm thanh có phần gấp gấp: "Lão đại giờ anh đang ở đâu? Bây giờ em muốn nói cho anh biết một tin cực kỳ tốt lành. anh có muốn nghe không?"
Lâm Bắc Phàm không ngờ là Mộc Tiểu Yêu còn ăn nói lấp la lấp lửng với mình. liền cười nói: " Chắc đó là chuyện của Hồ Điệp bang hả? có em ở đó thì Hồ Điệp bang chắc chắn sẽ phát triển toàn diện. nếu em không muốn nói thì không cần phải nói với anh đâu!"
Mộc Tiểu Yêu thấy hắn nói vậy thì ngẩn người ra một lúc. nhưng rất nhanh lại tiếp tục cười nói: "Em biết là lão đại có rất nhiều ý nghĩ quỷ quái mà. vốn định ra vẻ một chút vậy mà lại bị anh đoán ra. Thế thì em nói cho anh biết vậy, Hồ Điệp bang bọn em tìm được một cơ hội phát triển toàn diện. Chỉ cần bọn em đi tốt bước này thì có thể bước ra khỏi thành phố Nam Thành này. phát triển với quy mô lớn ở những thành phố lân cận!"
Lâm Bắc Phàm nghe thấy cô nói vậy thì cũng thầm thấy mừng thay cho cô.
"Được rồi đây là một tin tốt lành, cụ thể là việc gì thế?'1 Lâm Bắc Phàm cười cười ủng hộ hỏi.
Hắn không biết trên người Mộc Tiểu Yêu còn cất giấu bao nhiêu bí mật. không biết là đối phương lại muốn tìm được chổ đứng riêng cho mình trong giới hắc đạo. Dưới sự giúp đỡ của mình và lòng quyết tâm, nỗ lực của cô, thì Hồ Điệp bang đã phát triển từ một bang nhỏ nhoi chỉ có khoảng hai mươi người, vậy mà giờ đây đã trờ thành bang lớn nhất của Nam Thành rồi, sự khó khăn và vất vả ờ bên trong đó thì khó có thể dùng một hai lời nói mà có thể nói rõ ra được. Hắn nhớ lại cảnh tượng khi xưa cô ả đem theo hơn hai mươi tên đàn em đến trước mặt mình bảo là muốn thành lập Hồ Điệp bang, rồi lại nghĩ đến thanh thế của Hồ Điệp bang hiện giờ thì thật làm cho người ta vô cùng cảm khái. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Lâm Bắc Phàm có phần kinh ngạc hỏi- Vì hắn không liên quan gì đến hắc đạo cả, nên cũng không hiểu nhiều lắm về phương diện này. vì thế mà hắn không hề biết đến việc này.
"Đúng vậy, là tập tục từ xưa của mười thành phố xung quanh đây của chúng ta, mục đích là để đoàn kết mọi người lại. cùng chống lại việc chen chân vào của những băng đảng xã hội đen của các thành phố khác. cái này đã có được mười hai năm lịch sử rồi đấy. nhưng lần nào cũng là nhưng bang lớn nhất nhì của mỗi thành phố làm đại biểu. nhưng bang phải trung bình hoặc nhỏ hơn căn bản là không có tư cách để tham gia đại hội lớn như thế này!"
Trong câu nói của Mộc Tiểu Yêu cũng tràn đầy niềm hy vọng và nhưng ước mơ. cảm giác cuối cùng thì Hồ Điệp bang của mình cũng có đủ tư cách để đối mặt với nhưng bang phái khác rồi, cái cảm giác này đúng là không tầm thường chút nào.
Lâm Bắc Phàm hơi sững người lại. sau đó liền hiểu ra được cái hàm ý của cái mà gọi là đại hội hắc đạo này. có điều rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại. nói: 'Tiểu Yêu. bây giờ anh muốn nói với em một câu này. hy vọng em có thể bình tĩnh mà xử lý việc này!"
"ồ. lão đại chẳng lẽ anh lại nghe được tin tức gì rồi sao?" Mộc Tiểu Yêu vẫn rất mực tin tưởng Lâm Bắc Phàm, vội vàng hỏi
"Cái này thì không có, anh chỉ nghe được những tin tức này từ em thôi nhưng cảm giác cái đại hội hắc đạo này không ý nghĩa được như em nói vì thế mà em cũng đừng có kỳ vọng nhiều quá!" Lâm Bắc Phàm nói từng chữ một.
"Lão đại ý của anh là...." Mộc Tiểu Yêu cũng ít nhiều nghe ra được ý tứ trong câu nói của Lâm Bắc Phàm.
''Nếu cái đại hội hắc đạo này đúng là tốt thế thì sao Hồ Điệp bang của em lại có thể dễ dàng đánh bại được Liêu Thiên Cừu thế chứ? Hình như chúng ta chẳng hề nghe thấy đại hội hắc đạo có hình thức xử phạt gì với bọn em cả. mà ngược lại còn mời bọn em tham gia đại hội hắc đạo nữa!" Lâm Bắc Phàm hỏi lại một câu.
Mộc Tiểu Yêu nghe vậy thì giật mình đánh thót một cái.
ừ nhỉ. nếu mục đích của đại hội hắc đạo đúng là để mọi người đoàn kết lại với nhau. vậy thì sao khi Hồ Điệp bang của mình tấn công Liêu Thiên Cừu mà đại hội hắc đạo bọn họ lại không phái bất kỳ một người nào đến chứ? Lẽ nào bọn họ lại e sợ Hồ Điệp bang của mình? Nếu thế thì đây quả là một tin nực cười nhất quả đất, các bang phái của chín thành phố người ta làm sao có thể sợ cái bang vừa mới nổi lên thế này được chứ? Nói cho cùng thì cái đại hội hắc đạo này cũng chỉ là kết quả của việc kết hợp lợi ích mọi người lại. không có quan hệ gì quá lớn ở đây.
Mộc Tiểu Yêu sau khi nghĩ đến nhưng vấn đề này thì sự đắc ý và xúc động trong con người cô cũng dần nguội lạnh trở lại. phát giác ra là mình biết quả ít về cái con đường hắc đạo này, không thể nghĩ một cách sâu sắc và triệt để như Lâm Bắc Phàm được. Cô gật mạnh đầu một cái rồi nói: "Lão đại anh nói đúng lắm. xem ra dựa vào cái đại hội hắc đạo này thì dường như chẳng có ưu thế gì cho lắm. Chỉ khi nào mình thật mạnh rồi thì lúc đó mọi việc mới là chân lý!"
"Tiểu Yêu lần này nói ra sự thật này. Chân lý chỉ Thuộc về chúng ta khi chúng ta là một lực lượng mạnh nhất!" Lâm Bắc Phàm cười lớn nói
"Thế lão đại. bây giờ anh có thời gian không? Em muốn nói rõ cho anh biết về những việc của đại hội hắc đạo lần này, anh cũng giúp em cân nhắc một chút. xem xem em phải xử lý thế nào mới được!" Mộc Tiểu Yêu cũng biết là đối phương không muốn can thiệp quá nhiều vào những việc trong hắc đạo. vì vậy mà khi nói những lời này, cô nói bằng giọng điệu dò xét đối phương.
"ờ. cũng được. bây giờ anh sẽ đến tổng bộ của em. xem xem cái đại hội hắc đạo này rốt cuộc là cái gì?" Lâm Bắc Phàm thấy mình bây giờ cũng chẳng làm gì, liền đồng ý đối phương.
"Được. được. lão đại em sẽ cho người đi đón anh ngay!" Mộc Tiểu Yêu vui mừng kêu lên.
"Không cần đâu. anh tự đi một mình đến đó được rồi!"
Rất nhanh, Lâm Bắc Phàm đã đi tới hộp đêm Xà Mỹ Nhân. vì có chỉ thị của Mộc Tiểu Yêu. nên có mấy tên đàn em đã đứng ra cung kính dẫn hắn vào bên trong phòng họp của các lãnh đạo cao cấp trong Hồ Điệp bang. ở đây hiện giờ ngoài Mộc Tiểu Yêu ra còn có mười hai người đường chủ và phó đường chủ nữa, xem ra bọn họ đều tranh luận không ngừng về việc này đây.
"Lão đại!" Mười hai đường chủ và phó đường chủ thấy hắn bước vào thì vội vàng đứng thẳng người dậy. lớn tiếng nói
Lâm Bắc Phàm nhìn mười hai người bọn họ rồi chào lại một câu. sau đó mới quay ra Mộc Tiểu Yêu gật gật đầu.
Không ngờ chỉ trong một thời gian không gặp mà Mộc Tiểu Yêu càng ngày càng đẹp ra, nếu cô khoác trên mình một bộ đồ màu xanh lam nữa thì chẳng khác nào một cô công nhân viên chức cả. làm cho người ta có một cảm giác cao quý, lạnh lùng. Diễm lệ. không những thế trông cô còn chín chắn hơn, giống một người phụ nữ hơn, đến cả bộ ngực của cô cũng phồng phao hơn. mông cũng cong hơn trước rất nhiều, làm cho người đàn ông nào nhìn vào rồi thì không tài nào dứt mắt mình ra được.
"Lão đại anh nhìn cái gì vậy?" Mộc Tiểu Yêu thấy đối phương cứ dán chặt mắt vào mình thì hai má hơi ửng đỏ. gắt lên nói. Có lẽ chỉ ờ trước mặt Lâm Bắc Phàm. Mộc Tiểu Yêu mới biểu hiện ra nét ngượng ngùng, e thẹn của một người thiếu nữ vốn có. còn ờ trước mặt những người khác thì chỉ có phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội mà thôi. Vì nói gì thì nói, cô phải quản cả một bang phái- nên không thể chỉ dùng nhưng thủ đoạn dịu dàng, nhẹ nhàng được. Mười hai người đường chủ và phó đường chủ trông thấy vậy thì bấm bụng cười thầm. họ cũng sớm nghe nói ít nhiều về quan hệ giữa hai người bọn họ. vì vậy mà chẳng có ai cảm thấy gì là kỳ lạ cả, ngược lại ai nấy đều tò ra ngưỡng mộ hai người.
Lâm Bắc Phàm gãi gãi đầu. ngượng ngùng nói: "ờ, không có gì. Chỉ là anh thấy em đẹp hơn ngày thường rất nhiều!"
Mộc Tiêu Yêu hơi đỏ mặt. khẽ cúi đầu. thẹn thùng nói: " Ai bảo anh không thường xuyên đến thăm em. ngày nào em cũng chú ý bảo trì dáng vóc, hơn nữa em cũng lớn nhiều rồi thì thân hình em tất yếu là sẽ đẹp hơn rồi!"
'Thế ngày sau ngày nào anh cũng đến Thăm em nhé!" Lâm Bắc Phàm thuận miệng nói.
"Vâng. vậy thì tốt quá!" Mộc Tiều Yêu lộ rõ vẻ vui mừng trên nét mặt.
Đoạn Thắng thấy hai người bọn họ càng nói càng mập mờ khó hiểu. nếu cứ nói tiếp thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. liền vội vàng chen ngang câu chuyện: "Chị Tiểu Yêu. bây giờ chúng ta có nên bàn bạc một chút về vấn đề đại hội hắc đạo không nhỉ? Vừa rồi nghe chị nói lại ý của lão đại thì bọn em cũng thấy đại hội hắc đạo này không hề lợi hại như bên ngoài vẫn lan truyền đâu. có thể chỉ được cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi!"
Mộc Tiểu Yêu vội ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng, băng giá của mình. gật đầu nói: "Đại hội hắc đạo lần này đối với Hồ Điệp bang của chúng ta mà nói thì là một khiêu chiến và cũng là một cơ hội vì vậy mà chúng ta nhất định phải xử lý cho tốt mới được!"
/554
|