Không biết tại sao Đường Thiết Sơn lại vô cùng kích động. Ông cảm thấy thiếu niên trước mặt này không biết nói thế nào, dường như là có khả năng. Ngay cả Lâm Bắc Phàm vừa rồi mới gọi mình là lão Thiết ông cũng không cảm thấy khó chịu....
- Lão đại, hồn phách Đường Quả Quả sắp không giữ được rồi. Anh phải nhanh chóng mang một cái lò vào trong phòng này mà đem tôi nấu đi. Tôi không những cho anh nấu mà còn phải phân tán nguyên thần cứu cho linh hồn Quả Quả nữa. Lần này thì tôi thảm rồi, mạng tôi khổ thế chứ... Lão đại, cấm kỵ tuyệt đối trong vòng ba ngày không cho kẻ nào bước vào phòng nửa bước, nếu không thì tôi với anh tiêu cả nút!
Trong thời khắc phi thường, Lâm Bắc Phàm cũng không có thời gian dông dài. Hắn quay đầu lại, dùng một ánh mắt không cho phép nghi ngờ nhìn Đường Thiết Sơn trầm giọng nói:
- Tính mạng Quả Quả đã có dấu hiệu yếu ớt lắm rồi. Tôi hiện giờ phải ở ngay trong phòng chế thuốc, bảo vệ cho linh hồn cô ấy. Hiện giờ tôi cần một cái lò đun, trong vòng ba ngày bất luận là ai cũng không được phép bước vào phòng nửa bước!
Đường Thiết Sơn vội vã gật đầu, xoay người đi xuống sai người chuẩn bị.
- Chờ một chút! Chuẩn bị cho tôi rượu ngon nhắm tốt, đủ cho tôi ăn uống ba ngày. Thuận tiện thì mang cả tủ lạnh vào là tốt nhất. Bia lạnh uống mới ngon mà.
Nghe tới đây thì Đường Thiết Sơn cảm giác có hơi hoang đường. Ông thậm chí nghĩ Lâm Bắc Phàm chính là một kẻ bị thần kinh. Ông không ngờ lại ở ngay trước mặt mình mà yêu cầu thế này! Nhưng mà giờ ván đã đóng thuyền, vợ mình đã coi Lâm Bắc Phàm như thánh sống, mình cũng chỉ còn cách thuận theo thôi.
Phu nhân của Đường Thiết Sơn tuyệt đối không đơn giản. Bà là một phụ nữ vô cùng cơ trí. Đường Thiết Sơn được như hôm nay thì có một nửa là công lao của bà. Một phụ nữ như vậy sau khi tỉnh táo lại tuyệt đối sẽ không tin tưởng Lâm Bắc Phàm. Nhưng là một người mẹ, bà lại không nghĩ được nhiều. Bà chỉ cần có một tia hy vọng là sẽ nắm lấy. Người phụ nữ này ngồi khư khư như thần giữ cửa ở cửa dãy nhà phía tây. Đứng nói tới chuyện đi lên tầng hai, cho dù là muốn vào dãy nhà phía tây thì cũng phải mặc áo chống đạn vào đã....
Mà bên cạnh bà, trên mặt đất là hai khẩu súng lúc đen thùi trông cũng không đẹp lắm...
---------------------------
Nhìn nước sôi nóng bỏng trong nồi, Tiểu Kim đứng trên vai Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà run rẩy:
- Lão đại này, tôi thấy hay là bỏ đi!
- Nếu bỏ đi thì mày có đưa tao ra khỏi đại viện của Đường gia được không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Lâm Bắc Phàm khinh thường nhìn Tiểu Kim.
- Nếu như chúng ta chế thuốc thì người phụ nữ dưới lầu là bảo tiêu của chúng ta. Còn nếu chúng ta bỏ trốn thì đấy là Tu La đòi mạng đấy.
- Lão đại, tôi thế này thì anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!
Lâm Bắc Phàm nghe thế nổi da gà đầy mình, không nói thêm nhiều, trực tiếp túm lấy Tiểu Kim quẳng vào trong nồi.
- Đúng là loại thấy sắc quên bạn điển hình, á...nóng chết tôi rồi....
Ba ngày ba đêm, không phải là chuyện đơn giản như một hai canh giờ.
Lâm Bắc Phàm ở trong phòng nhìn quanh. Khi hắn nhìn thấy cái máy tính Apple màu xanh trên bàn, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau đớn! Nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục được bình tĩnh.
Khi hắn đưa mắt nhìn về cô gái ở trên giường, trong khoảnh khắc hắn rốt cục cũng biết thế nào là trời ghét kẻ hồng nhan. Đây là một cô gái có thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ nâng niu, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần....
Vẻ đẹp khuynh quốc quynh thành, chim sa cá lặn sao? Chỉ sợ trước mặt cô gái này cũng không xứng!
Bộ ngực cô gái này cong vút. Lâm Bắc Phàm nhìn thấy trong lòng xúc động. Cái này cũng không liên quan gì tới dục vọng mà thuần túy chỉ là tình yêu đối với cái đẹp, là sự thăng hoa của cảm xúc....
Thấy trên mặt bàn của cô có phải tới cả nghìn con hạc giấy, Lâm Bắc Phàm tự dưng cảm thấy ghen ghét! Mẹ con chó nhật, thằng khốn nạn này nhanh chân phá hoại thế? Lại có thể chiếm cứ tâm linh một người con gái như thiên sứ thế này.
Vốn định mở ra xem bên trong hạc giấy tột cùng là có ghi cái gì nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Bắc Phàm rốt cục thư thái lại, trong lòng thầm nghĩ, nguy hiểm thật. Cô nhóc này thiếu chút nữa là làm cho bổn thiếu gia không giữ được lễ nghĩa rồi. Phải biết rằng bổn thiếu gia đường đường là Đồ Long đại hiệp, sao có thể làm những chuyện xấu xa như vậy được?
Tu luyện gần một tiếng Long Tu Bảo Điển xong, Lâm Bắc Phàm thật sự cảm thấy nhàm chán, liền lấy ra vài thứ thức ăn ngon lành, lại cầm mấy chai bia bắt đầu thưởng thức.
Rồng đúng là rồng có khác! Lúc đầu Lâm Bắc Phàm lại còn lo là nhiệt độ quá nóng nhưng khi cho Tiểu Kim vào trong nồi rồi thì ít khói trắng trong nồi đã không còn, hơn nữa lại chậm rãi ngưng tụ một tầng sương lạnh...
Lâm Bắc Phàm đột nhiên hơi đau lòng. Không biết tại sao hắn có thể cảm thấy, con vật nhỏ hiện giờ nhất định rất khó chịu. Hắn thậm chí hơi hối hận. Mình đáng ra không nên nhận vụ này, gọi ông già giúp mình cướp ngục còn sảng khoái hơn....
Ở trong phòng một thời gian dài, ngẫu nhiên Lâm Bắc Phàm cũng ra khỏi cửa tản bộ trên ban công lầu hai.
Dãy nhà phía đông đối diện dãy nhà phía tây, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở đây. Mỗi lần Lâm Bắc Phàm ra khỏi phòng đi dạo, Đường Thiết Sơn lại vô cùng tức giận, sắc mặt xanh mét nhưng cũng không nói gì.
Ngay cả Trương Minh Thắng cũng đã bắt đầu lo lắng. Lâm Bắc Phàm này nói là chế thuốc, sao lại còn lòng dạ lên mạng? Tên kia không ngờ lại dùng máy tính của Đường Quả Quả....thôi thôi, nếu không cứu được Đường Quả Quả thì chỉ có đường chết rồi.
Buổi sáng ngày thứ hai, Đường Thiết Sơn lại phát hiện ra Lâm Bắc Phàm ăn no uống đủ đứng ở trên ban công tập mấy động tác thể thao không biết tên thì ông rốt cục không còn kiên nhẫn, quay đầu nhìn Phúc bá.
- Phúc bá, ngày chúng ta còn ở giang hồ, bác sở trường nhất là gì? Ghế đinh hay đổ nước ớt...(2)
(2): Hai hình thức tra tấn hết sức là dã man, dịch giả không dám kể ra sợ độc giả không dám ăn cơm. Bạn nào yêu thích môn này xin tra gu gồ.
------------------------------
Cũng may là mặc dù gian nan nhưng thời gian ba ngày cuối cùng cũng đã trôi qua.
Lâm Bắc Phàm vội vàng mở nồi ra, mò con vật nhỏ đã bị nấu thành nước canh màu vàng ra. Con vật nhỏ vốn tinh thần phấn chấn giờ đã uể oải như sắp chết; ngay cả lân giáp vốn chói mắt giờ phút này cũng lờ mờ không có ánh sáng.
Lâm Bắc Phàm đau lòng muốn chết, vội nhẹ nhàng vuốt ve lân giáp của nó nói:- Có sao không? Mày có thật là không làm sao chứ?
- Đương nhiên là có chuyện.
Con vật nhỏ mở mắt ra, sau đó nhắm lại.
- Đây là long thang hàng thật giá thật đấy, vào miệng liền tan. Mau cho Đường Quả Quả uống đi, nửa giờ sau cô ta liền khởi tử hồi sinh.
- Mày nói mày muốn tao thỏa mãn nguyện vọng gì nào?
Lâm Bắc Phàm thoải mái mở miệng nói.
- Cuốc sống không có tiền rất khó chịu. Chờ một tháng sau tôi hồi phục nguyên khí, chúng ta sẽ tham gia đại hội thần bài. Tôi muốn thắng thật nhiều tiền, tôi muốn ăn thịt, tôi muốn uống rượu...
Tiếng nói của con vật nhỏ ngày càng yếu ớt, cuối cùng rốt cục ngủ thiếp đi.
Lâm Bắc Phàm cẩn thận đem Tiểu Kim bỏ vào trong quần, sau đó đem canh trong nồi đổ vào một cái chén có vẻ rất quý.
Không nhiều không ít chỉ vừa một chén.
Mặc dù Đường Quả Quả sớm đã bất tỉnh nhân sự nhưng cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Chỉ cần mở hàm răng của cô bé ra, đổ canh vào trong miệng là nó liền tự động tan ra ngấm vào lục phủ ngũ tạng của Đường Quả Quả...
Mười năm phút đồng hồ sau, đại công cáo thành! Chỉ là Lâm Bắc Phàm cũng không vội vàng ra khỏi cửa.
Gần nửa giờ sau, Lâm Bắc Phàm sửa sang lại cổ áo mình, ưỡn ngực ngẩng đầu thong dong đi xuống lầu. Bộ dáng này muốn phong cách cỡ nào là có cỡ đó, muốn thương cảm thế nào là có thương cảm thế đó...
Bà vợ Đường Thiết Sơn vui mừng và sợ hãi, sau khi tỉnh táo lại vội vã chạy lên lầu. Một người phụ nữ trung niên mà không ngờ thân thể còn dẻo dai tới vậy, lúc lên cầu thang một bước chạy những ba bốn bậc...
Đường Thiết Sơn và Đường Phong, cả Trương Minh Thắng và Phúc bá cũng vội vã chạy tới.
Chỉ là bốn người bọn họ còn chưa lên lầu thì đã thấy Đường phu nhân vẻ mặt kích động từ trên lầu đi xuống, cũng không nhìn đám người Đường Thiết Sơn mà trực tiếp quỳ xuống ngoài cửa, ở phía sau lưng Lâm Bắc Phàm ba bốn mét quỳ xuống, dập đầu lạy hắn, cũng không ngẩng đầu lên.
- Đại ân của cao nhân, toàn bộ Đường gia trên dưới suốt đời không quên.
Ba ngày rồi, Lâm Bắc Phàm trên người mặc một cái quần Jean và một cái áo phông đã nhầu nhĩ, đứng ở dưới tàng cây anh đào trước cửa lầu tây, chắp tay sau lưng. Gió thu hiu quạnh, hai ba chiếc lá vàng rơi xuống xunh quanh hắn, ngẫu nhiên lượn vòng, thật lâu cũng chưa chịu rơi xuống đất....
/554
|