Cục công an khu Bản Kiều, nét mặt của toàn bộ cảnh sát đều nghiêm túc. Vẻ mặt của bọn họ đều không tránh được sự tức giận. Bọn họ đã nhận được tin tức, phạm nhân mới bị bắt vì tội giết người, vậy mà cấp trên lại nói cô ta đang trong lúc phòng vệ nên không có tội và được phóng thích. Việc này ngay cả Cục trưởng Long Thiên Hữu cũng tự mình tới cục công an khu Bản Kiều.
Trong phòng hội nghị, cục trưởng cục Công an khu Bản Kiều Vương Chí đang ngồi trên một chiếc ghế, mặt cúi xuống mà hút thuốc.
Long Yên Nguyệt đứng trước mặt Vương Chí nhưng lại đối diện với một người đàn ông trung niên, hét lên:
- Ba! Trong lòng ba cuối cùng có pháp luật hay không? Mộc Tiểu Yêu cố ý phạm tội gây thương tích. Nhân chứng, vật chứng đã tìm được đầy đủ. Vậy mà ba lại nói cô ta vô tội và phải thả?
Đứng đối diện với Long Yên Nguyệt chính là Cục trưởng cục Công An, Long Thiên Hữu của thành Nam. Long Thiên Hữu và Vương Chí có tuổi tương đương nhau. Chỉ có điều so với mái đầu đầy tóc bạc của Vương Chí thì lão thì trông trẻ hơn. Vào lúc này, khuôn mặt Long Thiên Hữu có chút méo mó.
Thấy cha không nói gì, Long Yên Nguyệt bước lên, nói:
- Đường Thiết Sơn ở thiên đường Kim Ngọc sai thủ hạ giết chết Địa chủ - cánh tay đắc lực của Liêu Thiên Cửu. Hơn nữa, trước mặt bao người, Đường Thiết Sơn lại còn làm trò trước mặt con. Đường Thiết Sơn tàng trữ súng, có ý định hành hung. Tại sao không bắt Đường Thiết Sơn lại? Chẳng lẽ thành Nam là thiên hạ của Đường Thiết Sơn hay sao?
Long Thiên Hữu thở dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói một cách lạnh nhạt:
- Về chuyện Mộc Tiểu Yêu không cần nói nữa. Việc mọi người cần làm chính là chấp hành mệnh lệnh.
Long Yên Nguyệt dẫm chân, nói:
- Là cục trưởng cục Công an thành Nam, sao cha lại để lãng phí tiền thuế mồ hôi nước mắt của người dân? Thân là cảnh sát mà không thể giữ được luật pháp, lại còn giúp tội phạm che giấu, cha còn xứng đáng với quốc hiệu trên mũ hay sao?
- Hỗn láo.
Cuối cùng thì Long Thiên Hữu cũng nổi giận, quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt quát lớn:
- Con biết cái gì? Tập đoàn Đường Thị nổi tiếng trong cả nước, thậm chí trong cả giới doanh nghiệp tư nhân. Con có biết tập đoàn Đường Thị ở thành Nam tạo ra bao nhiêu lợi nhuận không? Con có biết một tháng tập đoàn Đường Thị nộp thuế bao nhiêu không? Con có biết tập đoàn Đường Thị tạo ra bao nhiêu công ăn việc làm không?
- Chẳng lẽ vì vậy mà để cho Đường Thiết Sơn ung dung sống ngoài vòng pháp luật hay sao? Chẳng lẽ, pháp luật chỉ là thứ đồ chơi của người có tiền hay sao?
- Tất nhiên là không phải.
Long Thiên Hữu muốn nói nhưng lại thôi. Suy nghĩ một chút, cuối cùng lão phất tay:
- Cục trưởng Vương. Chấp hành mệnh lệnh.
Vương Chí không nói gì, nhếch mép cười mỉm.
- Cục trưởng Vương! Chuyện này cuối cùng làm thế nào?
Long Yên Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu nhìn Vương Chí. Vương Chí thở dài, nói:
- Cục trưởng Long nói vậy cũng chẳng còn cách nào khác. Vừa rồi, mấy lời của Cục trưởng Long cũng chỉ là vấn đề bên ngoài mà thôi. Thực ra, nếu như muốn động tới Đường Thiết Sơn, không phải là chúng ta không làm được mà là cấp trên có đồng ý không? Đường Thiết Sơn chính là trụ cột của thành Nam. Bất kể là từ thiện, hay các xí nghiệp.... Nếu như thị ủy để cho hắn ta bị bắt thì chẳng phải tự tát vào mặt mình hay sao? Điều quan trọng hơn là, một người như Đường Thiết Sơn, chắc chắn đã có nhưng mối quan hệ rất sâu với một số người cầm quyền. Người ta có thể không liều mạng bảo vệ Đường Thiết Sơn hay sao?
- Vậy cứ thế mà thả Mộc Tiểu Yêu? Chuyện Đường Thiết Sơn giết người cũng phải làm ngơ?
Long Yên Nguyệt trợn mắt, há mồm.
- Có nhiều chuyện cũng không đơn giản như sự tưởng tượng của cháu. Quy tắc chính thức của trò chơi nào thì cũng phải tính đến thực lực.
- Chẳng lẽ nhân chứng, vật chứng đầy đủ cũng không thể làm cho Đường Thiết Sơn sa lưới?
- Tất nhiên là có thể. Nhưng vấn đề ở đây là cháu có được chứng cớ?
Vương Chí cười khổ, quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt:
- Cháu ở thiên đường Kim Ngọc nhìn thấy Đường Thiết Sơn giết người hay sao? Cho dù cháu thấy thì một mình cháu có đủ làm chứng hay không? Một khi bắt đầu, chẳng những cháu không trị được Đường Thiết Sơn mà còn để cho hắn nói lại là cháu vu oan cho người ta.
Long Yên Nguyệt chán nản ngồi xuống. Một lúc sau, cô đành cười khổ, nói:
- Có một tên khốn nạn nói cho cháu: Nơi dơ bẩn nhất không phải là trong giới nghệ thuật mà là trong chính trị. Lúc đầu, nghe thấy cháu còn hoài nghi. Nhưng bây giờ xem ra thì là hắn đúng.
********
Quang cảnh bãi đỗ xe của thiên đường Kim Ngọc khiến cho Lâm Bắc Phàm cảm thấy choáng váng. Mặc dù hắn nghĩ quang cảnh có thể lớn một chút, nhưng hắn chẳng ngờ được lại tới mức này.
Điều khiến cho Lâm Bắc Phàm giật mình hơn đó là hai mươi gã thiếu niên của bang Hồ Điệp đều mặc comple màu đen, đeo kính đen. Ngay cả giầy da cũng bóng loáng.
- Đại ca. Sắp xếp như vậy, anh có thấy hài lòng không?
Đường Phong đi tới, phong cách vẫn sang trọng như trước, nhưng giọng nói lại hết sức cung kính. Hắn và Trương Minh Thắng giống nhau, hoàn toàn bị Lâm Bắc Phàm chinh phục.
Lâm Bắc Phàm gật đầu. Nếu như để lộ sự kinh ngạc, thì làm thấp giá trị của hắn xuống mất.
"Tách!" Đường Phong xoay người búng tay:
- Lại đây.
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng một tên thủ hạ cũng hiểu ý của Đường Phong, liền chui vào trong chiếc Rolls Royce. Sau khi khởi động xe lên lái tới bên cạnh Đường Phong. Sau đó, hắn mở cửa xuống xe, đứng bên cạnh.
Đường Phong đi tới mở cửa xe, rồi quay đầu cười cười với Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mày. Hắn suy nghĩ xem, rầm rộ thế này chắc chắn sẽ động tới giới truyền thông. Đến lúc đó, chỉ sợ cái tên của mình sẽ bị nhiều người biết đến. Mà như thế thì không được tốt cho lắm.
- A! Thiếu chút nữa thì quên.
Đường Phong xấu hổ, cười cười, gật đầu đối với Lâm Bắc Phàm:
- Đi theo tôi.
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác nhưng vẫn đi theo Đường Phong vào trong đại sảnh của thiên đường Kim Ngọc, sau đó rẽ vào một cái phòng ngách.
Hiển nhiên đây chính là phòng thay quần áo, bên trong có đủ mọi loại. Ngay cả kính cũng phải tới cả trăm loại.
Lúc đầu, Lâm Bắc Phàm cũng không muốn ăn mặc quá rực rỡ. Hắn cũng chẳng muốn để cho người ta biết đến, thậm chí còn cố gắng ẩn nấp. Nhưng nghĩ đến khi Long Yên Nguyệt đứng trước mình mà xúc phạm như vậy, Lâm Bắc Phàm cũng hiểu được cho dù thế nào thì việc phải mạnh hơn cũng là điều bắt buộc.
Một trăm chiếc xe.
Dẫn đầu một trăm chiếc xe chính là chiếc Rolls Royce. Còn một trăm chiếc xe, tách thành năm đoàn xe. Đội xe đầu tiên bao gồm toàn những chiếc Lamborghini màu vàng. Đội xe thứ hai do hai mươi chiếc Ferrari màu đỏ. Thứ ba là một đội hai chục chiếc Cadillac. Đội thứ tư là hai mươi chiếc Bentley màu lam. Và đội thứ năm là hai mươi chiếc Mercedes màu đen. Tất cả đều không ngoại lệ, mỗi chiếc xe đều có giá trên trời.
Đoàn xe từ từ ra khỏi thiên đường Kim Ngọc, kéo thành một đoàn dài, từ từ lăn bánh trên đường vào thanh nam.
Tốc độ hai mươi km/h đúng là quá chậm. Nhưng nhiều chiếc xe đắt tiền như vậy cũng khiến cho người ta choáng váng.
Mỗi chiếc xe này đều không thể nói đùa. Cho dù là một vị đại gia cũng có thể mua được một chiếc, nhưng có thể mua được trăm cái không? Ai cũng biết, đội xe này mình không thể chạm vào. Gần như tất cả xe cộ trên đường đều đi chậm lại, tránh sang một bên cho đoàn xe đi qua.
Tốc độ đoàn xe rất chậm nhưng trên đường, tất cả những xe đi cùng chiều đều chầm chậm đi sau đoàn xe. Người không có việc gì thì hí hửng, còn người đang có việc gấp thì lo lắng, nhưng bọn họ thật sự không dám bấm còi.
Chẳng thèm quan tâm tới đèn đỏ, đoàn xe vẫn giữ một tốc độ như vậy từ từ đi về phía cục Công an khu Bản Kiều.
Chẳng mấy chốc đám nhà báo, phóng viên truyền thông đều sáng mắt mà bấm máy ảnh lia lịa, thu lại hết hình hình ảnh.
Sau chừng nửa giờ, chiếc xe Rolls-Royce tiến đến cổng của cục Công an khu Bản Kiều rồi dừng lại.
Đằng sau có không ít người đi theo để xem đều xôn xao. Đám phóng viên lại càng nhốn nháo, lên tiếng phỏng vấn.
Cuối cùng, tất cả các xe đều từ từ mở cửa. Từ trong hai mươi chiếc xe Lamborghini hơn hai mươi thanh niên mặc comple bước xuống. Những người đó bình tĩnh, từ từ đi về phía trước tới gần chiếc Rolls-Royce thì dừng lại. Sau đó, bọn họ chia thành hai hàng đứng bên chiếc Rolls-Royce.
Sau khi cửa chiếc Rolls-Royce mở ra, hai mắt của đám phóng viên tỏa sáng.
"Thì ra là Phong thiếu của thành Nam. Nghĩ kỹ thì ngoại trừ hắn, ở thành Nam còn có ai có thể có được một đoàn xe như vậy?"
"A! Phong thiếu lại đi mở cửa cho người khác? Chẳng lẽ người đó là đại ca Đường Thiết Sơn của thành Nam?"
Phong thiếu, Đường Thiết Sơn, cục Công an...rất nhiều phong viên đã bắt đầu phác thảo nội dung câu chuyện.
Chỉ có điều, người được Phong thiếu cung kính mời xuống xe lại khiến cho tất cả đám phóng viên mở to mắt.
Người được Đường Phong mời xuống lại là một người thanh niên. Người đó cũng mặc comple màu đen, đeo một chiếc kính. Một điều bất thường đó, là người đó lại kéo cao cổ, che khuất phần lớn hình dạng.
Không thể không phủ nhận, mỗi cái nhấc tay, nhấc chân của người thanh niên đó đều có một phong cách khiến cho người khác phải ngước nhìn.
Không có một tên phóng viên nào là không kinh ngạc. Mỗi người đều rất sợ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thủa. Tất cả ống kính đều hướng về phía người thanh niên.
Sau khi người thanh niên xuống xe liền dựa vào bên cạnh chiếc Rolls-Royce, rút ra một điếu thuốc là. Rít một hơi, hắn thổi ra một làn khói trắng rồi bị gió thổi bay.
Hai mươi người thanh niên mặt comple được lệnh của Đường Phong liền bước đến, đứng cách cửa của cục Công an khoảng hai thước. Mỗi người đều cố gắng ưỡn ngực.
Cuối cùng, thì dưới sự hộ tống của Long Yên Nguyệt và Vương Chí, một cô gái trẻ tuổi đi ra khỏi cửa của cục Công an. Tuổi của cô gái đó mặc dù còn trẻ, nhưng nét mặt lạnh lùng. Tuy nhiên, chỉ với nhan sắc của cô chỉ sợ cũng khiến cho tất cả mọi người phải điên đảo. Cô gái khiếp sợ, nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết làm sao.
- Chị Tiểu Yêu. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Hai mươi gã thanh niên của bang Hồ Điệp đều đồng thanh lên tiếng.
Mộc Tiểu Yêu rúm người, vẫn không thể tin vào mắt mình. Bất chợt, cô nhớ ra điều gì đó, vội ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Sau khi Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy rõ Lâm Bắc Phàm, hai hàng nước mắt liền chảy xuống. Khóe miệng cô giật giật nhưng cũng không nói gì, mà cất bước chạy về phía Lâm Bắc Phàm, lao vào trong lòng hắn.
/554
|