Tôi hơi dao động và bối rối khi nghe Di trả lời. Cô đơn ư? Làm sao anh ta có thể nhìn thấy được? Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó rằng, những người cô đơn thường dễ nhìn thấy nỗi cô đơn của người khác hơn mọi thứ.
“Anh ấy đang ở nước ngoài. Nhưng nếu tôi có vẻ cô đơn thật như anh nói, thì cũng ko hẳn là vì người yêu tôi ở xa…”
“Ý cô là gì?”
Di quay lại nhìn tôi với vẻ tò mò hơn là quan tâm, và nó khiến tôi khó chịu. Tại sao tôi phải nói những chuyện như thế này với Di? Ko, phải dừng lại ngay. Đã trôi xa quá rồi. Về thôi.
Vừa chống tay xuống sàn định đứng lên, tôi thấy hông đau kinh khủng. Nó vẫn chẳng khá hơn chút nào so với ban nãy, thậm chí còn tệ hơn…!!
Nhận thấy tôi đang nhăn mặt và khuỵu xuống, Di vội chạy tới giữ 2 cánh tay tôi, mặt lo lắng – “Cô đau ở đâu à?”
“H…ô..ng …tôi…”
“Đau hông à?” – Hắn hỏi thì thào, đồng thời đưa tay chạm nhẹ vào phần thắt lưng của tôi, làm tôi chợt rùng mình như điện giật. “Có khi cô bị đụng ở cột sống rồi!”
“Hả? Cột sống? Anh đừng làm tôi sợ chứ!”
“Ngồi xuống đi đã”
Kèm theo câu nói, Di nhẹ nhàng đỡ tôi 1 cách từ từ để hạ tôi xuống vị trí cũ. Hơi thở của hắn thậm chí còn khó khăn hơn cả tôi. Ở tư thế và khoảng cách gần này, bỗng tôi thấy…an toàn và ấm áp 1 cách kỳ lạ.
Sau khi đặt tôi dựa vào tường, Di tiếp tục ấn vào hông, lưng và hỏi tôi thấy đau thế nào, chỉ thiếu cái áo blouse là giống hệt 1 ông bác sĩ. Rồi hắn tìm lục trong các hộc tủ nhỏ ở chiếc bàn ban nãy, lôi ra 1 xấp cao dán màu trắng, loại như Salonsip hay Salonpas gì đó, mang đến đưa cho tôi.
“Tự dán được chứ?”
“Dán sẽ hết à?”
“Tôi cũng ko chắc, nhưng mấy vụ chấn thương thế này thì tôi cũng có chút kinh nghiệm. Cứ dán xem có đỡ ko. Hay muốn vào bệnh viện?”
Cụm từ “bệnh viện” luôn mang đầy tính hăm dọa, dẫu là đối với trẻ con hay người lớn. Tôi đành bảo hắn quay mặt để tôi tự dán 1 miếng vào bên hông phải, chỗ lúc nãy thấy đau nhiều nhất. Mấy miếng còn lại, tôi trả cho Di, nhưng hắn bảo tôi cứ cầm hết về.
“Giữ đó đi. Tôi còn cả đống!”
“Đúng là dân đá bóng có khác” – Tôi nheo mắt, giọng bông đùa.
“Đúng là chuyên gia tâm lý có khác” – Hắn trêu lại. Rồi cả 2 cùng nhìn nhau cười, tiếng cười ko lớn nhưng dường như đủ át cả tiếng mưa đang nặng hạt bên ngoài.
“Anh ấy đang ở nước ngoài. Nhưng nếu tôi có vẻ cô đơn thật như anh nói, thì cũng ko hẳn là vì người yêu tôi ở xa…”
“Ý cô là gì?”
Di quay lại nhìn tôi với vẻ tò mò hơn là quan tâm, và nó khiến tôi khó chịu. Tại sao tôi phải nói những chuyện như thế này với Di? Ko, phải dừng lại ngay. Đã trôi xa quá rồi. Về thôi.
Vừa chống tay xuống sàn định đứng lên, tôi thấy hông đau kinh khủng. Nó vẫn chẳng khá hơn chút nào so với ban nãy, thậm chí còn tệ hơn…!!
Nhận thấy tôi đang nhăn mặt và khuỵu xuống, Di vội chạy tới giữ 2 cánh tay tôi, mặt lo lắng – “Cô đau ở đâu à?”
“H…ô..ng …tôi…”
“Đau hông à?” – Hắn hỏi thì thào, đồng thời đưa tay chạm nhẹ vào phần thắt lưng của tôi, làm tôi chợt rùng mình như điện giật. “Có khi cô bị đụng ở cột sống rồi!”
“Hả? Cột sống? Anh đừng làm tôi sợ chứ!”
“Ngồi xuống đi đã”
Kèm theo câu nói, Di nhẹ nhàng đỡ tôi 1 cách từ từ để hạ tôi xuống vị trí cũ. Hơi thở của hắn thậm chí còn khó khăn hơn cả tôi. Ở tư thế và khoảng cách gần này, bỗng tôi thấy…an toàn và ấm áp 1 cách kỳ lạ.
Sau khi đặt tôi dựa vào tường, Di tiếp tục ấn vào hông, lưng và hỏi tôi thấy đau thế nào, chỉ thiếu cái áo blouse là giống hệt 1 ông bác sĩ. Rồi hắn tìm lục trong các hộc tủ nhỏ ở chiếc bàn ban nãy, lôi ra 1 xấp cao dán màu trắng, loại như Salonsip hay Salonpas gì đó, mang đến đưa cho tôi.
“Tự dán được chứ?”
“Dán sẽ hết à?”
“Tôi cũng ko chắc, nhưng mấy vụ chấn thương thế này thì tôi cũng có chút kinh nghiệm. Cứ dán xem có đỡ ko. Hay muốn vào bệnh viện?”
Cụm từ “bệnh viện” luôn mang đầy tính hăm dọa, dẫu là đối với trẻ con hay người lớn. Tôi đành bảo hắn quay mặt để tôi tự dán 1 miếng vào bên hông phải, chỗ lúc nãy thấy đau nhiều nhất. Mấy miếng còn lại, tôi trả cho Di, nhưng hắn bảo tôi cứ cầm hết về.
“Giữ đó đi. Tôi còn cả đống!”
“Đúng là dân đá bóng có khác” – Tôi nheo mắt, giọng bông đùa.
“Đúng là chuyên gia tâm lý có khác” – Hắn trêu lại. Rồi cả 2 cùng nhìn nhau cười, tiếng cười ko lớn nhưng dường như đủ át cả tiếng mưa đang nặng hạt bên ngoài.
/107
|