Cú vùng mạnh để thoát khỏi 2 cánh tay Di làm cơn đau tái phát, tôi phải buông người khuỵu xuống. Đám trẻ lao nhao chạy đến, nhưng người nhanh nhất vẫn là Di. Hắn ngồi ngay xuống, 1 tay chạm vào hông tôi.
“Sao…vẫn còn đau à? Bảo khỏi rồi mà?”
“Đừng hỏi nữa…” – Tôi mím chặt môi và nước mắt thì đã ko thể giữ lại được nữa, tất nhiên ko hẳn vì đau. Di lập tức bế tôi lên bằng 2 tay và đưa trở lại băng ghế. Vừa xếp lại chiếc áo khoác để kê làm gối cho tôi, Di vừa bảo với 1 cậu con trai lớn nhất trong đám:
“Xem chừng chị này giùm anh, anh đi lấy xe…”
“Này…đi đâu vậy?” – Tôi hơi rướn người, thều thào hỏi. Di đẩy nhẹ cho tôi nằm xuống, nói giọng trấn an – “Chờ chút xíu thôi, tôi lấy xe đưa cô vào bệnh viện…”
“Không…” – Tôi lại cố gượng dậy. Bệnh viện ư?Đâu cần phải nghiêm trọng như vậy – “Tôi nằm 1 chút sẽ khỏi liền!”
Trước mặt tôi, Di với mái tóc lòa xòa và mồ hôi hơi rịn 2 bên thái dương, đang cố tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt tôi bằng 1 ánh mắt nhiều cảm xúc.
“Chắc là ổn chứ?”
“Ừ. Mà anh bảo bọn trẻ cứ chơi đi, đừng bu quanh như thế…”
Có lẽ do cũng nghe thấy tôi nói, đám nhóc bắt đầu dạt ra, sau ít phút thì chúng lại tiếp tục đuổi bắt nhau cùng quả bóng trên sân. Trời râm mát nhờ 1 đám mây xám to che ngang mặt trời. Tôi nhắm mắt lại, uớc gì mình có thể ngủ 1 giấc, rồi thức dậy sẽ quên hết mọi thứ.
Di ngồi phía cuối ghế, quan sát tôi mà ko nói tiếng nào. Một lúc sau, hắn chậm rãi đưa tay gỡ đôi kính của tôi ra. Có thể vì nghĩ tôi đã ngủ, Di huýt sáo theo 1 điệu nhạc của bài hát nào đó rất quen mà tôi ko thể nhớ được. Chỉ biết nó nhẹ nhàng hư ko thế nào ấy.
Sau khoảng 10 phút nằm như vậy, tôi mở mắt, chống tay ngồi dậy. Trời vẫn mát dịu dù đã gần 10 giờ sáng.
“Sao rồi?” – Di hỏi ngay và định đỡ nhưng tôi đã dựa vào lưng ghế.
“Ko sao mà…Kính tôi đâu?”
Di rút cặp mắt kính từ túi áo và chìa cho tôi, kèm theo chiếc khăn mùi soa màu trắng kem.
“Khăn để làm gì?”
“Lau…mặt…”
“Sao…vẫn còn đau à? Bảo khỏi rồi mà?”
“Đừng hỏi nữa…” – Tôi mím chặt môi và nước mắt thì đã ko thể giữ lại được nữa, tất nhiên ko hẳn vì đau. Di lập tức bế tôi lên bằng 2 tay và đưa trở lại băng ghế. Vừa xếp lại chiếc áo khoác để kê làm gối cho tôi, Di vừa bảo với 1 cậu con trai lớn nhất trong đám:
“Xem chừng chị này giùm anh, anh đi lấy xe…”
“Này…đi đâu vậy?” – Tôi hơi rướn người, thều thào hỏi. Di đẩy nhẹ cho tôi nằm xuống, nói giọng trấn an – “Chờ chút xíu thôi, tôi lấy xe đưa cô vào bệnh viện…”
“Không…” – Tôi lại cố gượng dậy. Bệnh viện ư?Đâu cần phải nghiêm trọng như vậy – “Tôi nằm 1 chút sẽ khỏi liền!”
Trước mặt tôi, Di với mái tóc lòa xòa và mồ hôi hơi rịn 2 bên thái dương, đang cố tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt tôi bằng 1 ánh mắt nhiều cảm xúc.
“Chắc là ổn chứ?”
“Ừ. Mà anh bảo bọn trẻ cứ chơi đi, đừng bu quanh như thế…”
Có lẽ do cũng nghe thấy tôi nói, đám nhóc bắt đầu dạt ra, sau ít phút thì chúng lại tiếp tục đuổi bắt nhau cùng quả bóng trên sân. Trời râm mát nhờ 1 đám mây xám to che ngang mặt trời. Tôi nhắm mắt lại, uớc gì mình có thể ngủ 1 giấc, rồi thức dậy sẽ quên hết mọi thứ.
Di ngồi phía cuối ghế, quan sát tôi mà ko nói tiếng nào. Một lúc sau, hắn chậm rãi đưa tay gỡ đôi kính của tôi ra. Có thể vì nghĩ tôi đã ngủ, Di huýt sáo theo 1 điệu nhạc của bài hát nào đó rất quen mà tôi ko thể nhớ được. Chỉ biết nó nhẹ nhàng hư ko thế nào ấy.
Sau khoảng 10 phút nằm như vậy, tôi mở mắt, chống tay ngồi dậy. Trời vẫn mát dịu dù đã gần 10 giờ sáng.
“Sao rồi?” – Di hỏi ngay và định đỡ nhưng tôi đã dựa vào lưng ghế.
“Ko sao mà…Kính tôi đâu?”
Di rút cặp mắt kính từ túi áo và chìa cho tôi, kèm theo chiếc khăn mùi soa màu trắng kem.
“Khăn để làm gì?”
“Lau…mặt…”
/107
|