Chúng tôi rượt đuổi nhau, đùa giỡn gần 15 phút ngoài bãi biển và cả 2 đều ướt mem từ quần áo đến tóc tai. Tôi cười rất nhiều, thấy vui ghê, tưởng chừng chẳng còn biết hay nhớ gì đến Khoa và Linh nữa. Mọi lo lắng, trở trăn vứt hết xuống biển. Chỉ còn lại nước, gió, cát, và…tình yêu.
Mình có thể như thế này mãi ko?
…….
“Linh chắc sẽ ổn thôi. Đừng lo sợ nữa, Ok?” – Di vuốt mái tóc rối bệt nước của tôi bằng 2 tay, hơi cúi mặt nhìn vào mắt tôi. Chắc thấy tôi tự nhiên thôi đùa, đứng nghĩ ngợi mông lung, hắn tưởng tôi lo cho Linh.
“Ừm…”
“Rồi. Giờ thì về nghỉ thôi. Em còn mệt mà ướt thế này cũng chẳng tốt đâu”
Tôi gật đầu, nắm lấy bàn tay Di đang chìa ra, đi nép vào anh. Càng lúc tôi càng thấy mình thuộc về Di, chỉ có Di mới khiến tôi trở nên bé nhỏ, cần được chở che và chăm sóc đến thế. Cùng 1 kiểu câu nói, mà cảm giác Di mang lại cho tôi thật khác, ít nhất là so với Khoa.
…
Về khách sạn, tôi gọi Linh thêm 1 lần vẫn ko được, thì nằm lăn ra ngủ với bộ đồ còn ẩm, ko biết trời trăng gì nữa. Có lần Bảo Anh nói với tôi, khi mình có thể ngủ thật ngon, thật say, đó là lúc mình hạnh phúc nhất, hoặc lúc mình chẳng còn gì để mất. Đúc kết của nó chẳng biết có đáng tin ko, nhưng việc tôi ngủ ngon thế này có lẽ cũng từ cảm giác hạnh phúc với Di mà ra.
Hơn 7 giờ tối, tôi thức dậy, vươn vai vặn người vài cái thì giật thót tim khi thấy Linh ngồi 1 góc chỗ bộ bàn ghế mini trong phòng. Em nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, và gương mặt thì tái nhạt. Em làm tôi nhớ đến mấy nhân vật nữ mong manh vô hồn trong phim kinh dị. Thật sự là vậy.
“Em về lúc nào? Em…đã đi đâu?”
Linh ko đáp, mà chợt đứng dậy, chạy đến ôm chầm lấy tôi. Rồi em khóc. Những tiếng nức nở rời rạc, những giọt nước mắt cứ rớt liên hồi, làm bờ vai tôi nóng hổi mà ướt đẫm. Mùi rượu tây từ hơi thở em nồng lên mũi tôi. Có lẽ, em đã uống rất , rất nhiều.
Mình có thể như thế này mãi ko?
…….
“Linh chắc sẽ ổn thôi. Đừng lo sợ nữa, Ok?” – Di vuốt mái tóc rối bệt nước của tôi bằng 2 tay, hơi cúi mặt nhìn vào mắt tôi. Chắc thấy tôi tự nhiên thôi đùa, đứng nghĩ ngợi mông lung, hắn tưởng tôi lo cho Linh.
“Ừm…”
“Rồi. Giờ thì về nghỉ thôi. Em còn mệt mà ướt thế này cũng chẳng tốt đâu”
Tôi gật đầu, nắm lấy bàn tay Di đang chìa ra, đi nép vào anh. Càng lúc tôi càng thấy mình thuộc về Di, chỉ có Di mới khiến tôi trở nên bé nhỏ, cần được chở che và chăm sóc đến thế. Cùng 1 kiểu câu nói, mà cảm giác Di mang lại cho tôi thật khác, ít nhất là so với Khoa.
…
Về khách sạn, tôi gọi Linh thêm 1 lần vẫn ko được, thì nằm lăn ra ngủ với bộ đồ còn ẩm, ko biết trời trăng gì nữa. Có lần Bảo Anh nói với tôi, khi mình có thể ngủ thật ngon, thật say, đó là lúc mình hạnh phúc nhất, hoặc lúc mình chẳng còn gì để mất. Đúc kết của nó chẳng biết có đáng tin ko, nhưng việc tôi ngủ ngon thế này có lẽ cũng từ cảm giác hạnh phúc với Di mà ra.
Hơn 7 giờ tối, tôi thức dậy, vươn vai vặn người vài cái thì giật thót tim khi thấy Linh ngồi 1 góc chỗ bộ bàn ghế mini trong phòng. Em nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, và gương mặt thì tái nhạt. Em làm tôi nhớ đến mấy nhân vật nữ mong manh vô hồn trong phim kinh dị. Thật sự là vậy.
“Em về lúc nào? Em…đã đi đâu?”
Linh ko đáp, mà chợt đứng dậy, chạy đến ôm chầm lấy tôi. Rồi em khóc. Những tiếng nức nở rời rạc, những giọt nước mắt cứ rớt liên hồi, làm bờ vai tôi nóng hổi mà ướt đẫm. Mùi rượu tây từ hơi thở em nồng lên mũi tôi. Có lẽ, em đã uống rất , rất nhiều.
/107
|