"Bệ hạ, ba ngày sau là đại hôn của nữ tử trưởng thành trong nước. Người không quên chứ?" Tể Tướng Lý Linh nhắc nhở.
Nhìn thấy bệ hạ mấy ngày gần đây đều có dáng vẻ mất hồn mất vía, nàng không khỏi có chút lo lắng.
Vương Tường nghe nói thì chấn động, đại hôn?! Nàng suýt nữa thì đã quên việc này.
"Ta biết rồi." Nàng giữ bình tĩnh trả lời, không muốn cho người khác nhìn thấy sự khó khăn của mình, "Làm sao nào?"
"Ách. Bây giờ chỉ còn có bệ hạ và Tiểu Đào là chưa quyết định chọn người. Không biết bệ hạ người..."
"Trước tiên hãy trình danh sách lên." Vương Tường tiếp nhận danh sách trong tay Lý Linh, nhìn kỹ từng cái: "Có kiểm tra qua hộ tịch chưa? Không có vấn đề gì sao?"
Hôn phối của Nữ Nhi Quốc từ trước tới nay vô cùng quan trọng, mỗi người đàn ông ở trong cấm cung đều phải có lai lịch và hộ tịch rõ ràng, để tránh trường hợp những người có huyết thống hôn phối với nhau. Tạo thành sự hỗn loạn.
"Vâng. Đều đã tra qua." Lý Linh trả lời.
Vương Tường hài lòng gật đầu. Đột nhiên trong nhóm danh sách làm nàng chú ý tới một người - Trần Tiên Tiên, đối tượng xinh hôn phối: Phương Vũ người Trung Nguyên.
Đây là chuyện gì? Ánh mắt của nàng nghiêm khắc quét về phía của Trần Tiên Tiên.
"Trần thị vệ!" Vương Tường không tự giác được mà cao giọng, "Ngươi chọn Phượng Vũ làm đối tượng để phối hôn?!"
"Vâng" Trần Tiên Tiên cung kính bước lên một bước trả lời.
"Tại sao?"
"Bởi vì thần dùng roi sắt đã thương Phương Vũ, trong lòng cảm thấy áy náy, nghĩ lại muốn đền bù cho hắn." Trần Tiên Tiên đem lý do suy nghĩ lúc đầu nói ra, "Nếu hắn trở thành nam phi của thần. Thần nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt, bồi thường tổn thất của hắn." Nàng xác định sẽ 'chiếu cố' hắn thật tốt.
"Phải không?" Đương nhiên là Vương Tường không tin lời của nàng. Với cá tính của Tiên Tiên, sợ là muốn mượn dịp báo thù. Nhưng mà nàng trong lúc này cũng không nghĩ ra được lý do gì phản bác lại lời xin của Trần Tiên Tiên.
"Thưa bệ hạ, như vậy không được." Từ trước tới nay Vương ma ma ít lên tiếng, nhưng bây giờ lại đột nhiên đứng ra nói chuyện.
"Tại sao lại không được?" Trần Tiên Tiên quay đầu trợn mắt nhìn Vương ma ma.
"Trần thị vệ. Chú ý thái độ của người." Vương Tường nhắc nhở nàng.
Tình huống này làm cho nàng cảnh giác, thái độ của Trần Tiên Tiên quá ương ngạnh rồi. Vì Tiên Tiên, nàng phải suy nghĩ cách làm cho nàng ta nhu mì hơn một chút.
Vương ma ma không để ý tới Trần Tiên Tiên, tự mình nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ người quên rồi sao? Từ khi lập quốc tới nay, nam nhân có quyền bước vào tẩm cung của bệ hạ chỉ có 'vương phi', mà bây giờ Phương Vũ lại đang ở tẩm cung của người. Cũng chứng tỏ là bệ hạ đã quyết định lập Phương Vũ làm nam phi. Trần thị vệ làm sao có thể vượt quyền?"
Vương Tường chấn động mở to hai mắt, Ông Trời! Nàng căng bản không suy tính tới chuyện này! Không nghĩ tới lúc nhất thời quyết định của mình lại tạo thành tình huống như vậy. Lúc đó nàng chỉ muốn cứu người, làm sao mà có nhiều thời gian để suy nghĩ!
Từ nữa năm trước, nàng đã tránh né vấn đề tuyển phi. Về sau phát sinh việc Xích Hổ và Bích Sư sống lại làm nguy hại tới dân chúng. Phương Ngạo bắt cóc Long nhi, còn cùng với Lan Lăng Quốc xung đột liên tiếp, lại thêm chuyện Phương Vũ quấy rối. Mấy chuyện liên tiếp xảy ra làm cho lòng nàng trở nên hỗn loạn, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Vương Tường nhíu mày tỉ mỉ suy nghĩ.
Nàng không muốn chọn phi, nhưng không thể không chọn. Trần Tiên Tiên tuyên bố muốn báo thù, cho dù có như thế nào đi nữa, thì nàng cũng không thể dung túng nàng ta làm như vậy.
Vơi lại không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần nghĩ tới việc Phương Vũ ở bên cạnh nữ nhân khác thì nàng đã thập phần không thoải mái. Mà nàng suy nghĩ chính mình cũng không muốn có quan hệ xác thịt với người không quen biết, chỉ cần nghĩ tới là muốn ói rồi. Nhưng Phương Vũ thì làm cho nàng không cảm thấy như vậy.
"Trần thị vệ." Vương Tường thở dài, nhìn Trần Tiên Tiên. "Vương ma ma nói không sai. Ngươi hãy chọn người khác đi. Đêm nay Lý Linh mang danh sách mới đưa cho ta xem, danh sách này ta sẽ không nhìn qua đâu."
"Bệ hạ! Nhưng mà thần" Trần Tiên Tiên hoàn toàn không đón được Nữ Vương sẽ làm vậy, nàng thực sự muốn lập Phương Vũ làm phi?
"Đủ rồi, không cần nhiều lời." Vương Tường cắt ngang lời của nàng, chuyển sang nói với Lý Linh: "Còn nữa. Hỏi Tiểu Đào trước rồi hãy nộp danh sách sau."
"Bệ hạ!" Trần Tiên Tiên còn muốn phản bác, hy vọng có thể đến được với Phương Vũ.
Vương Tường quay đầu, gương mặt nghiêm nghị, trách mắng: "Trần thị vệ, lời của ta ngươi nghe không lọt lỗ tai sao?"
"Thuộc hạ không dám." Nhìn thấy mắt phượng của Vương Tường trợn lên, dáng vẻ giống như sắp tức giận. Trần Tiên Tiên lặp tức lùi bước, không dám nói thêm cái gì.
"Ngươi hiểu rõ thì tốt!" (SunniePham-diendanlequydon)
Trần Tiên Tiên sửng sờ đứng ở trên đại điện, dáng vẻ giật mình từ từ chuyển thành xót xa. Hừ! Cách này không được, thì ta còn cách khác, nàng không tin nàng không chỉnh được Phương Vũ!
***
"Phương Vũ, chúc mừng ngươi." Tiểu Đào tuân lệnh mang thức ăn từ Ngự Thiện Phòng đến cho Phương Vũ. Tuy là hắn đã tỉnh táo lại, nhưng Vương Tường vẫn để cho hắn ở trong tẩm cung, còn nàng thì lại trốn ở trong thư phòng, tránh không chịu gặp mặt.
"Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?" Hắn mờ mịt hỏi.
"Bệ Hạ không nói gì vơi ngươi sao?" Tiểu Đào cảm thấy có chút kỳ quái.
"Chuyện gì mà thần bí dữ vậy?" Phương Vũ tò mò mười phần. Theo như tình cảnh bây giờ của hắn, ở Nữ Nhi Quốc này mà có chuyện tốt gì rơi lên đầu của hắn?
"Cái này..." Tiểu Đào do dự nói.
Xem ra Bệ Hạ không đề cập tới chuyện này rồi. Nàng có nên nói cho hắn biết hay không? Nếu như nói, đến lúc đó Bệ Hạ trách tội thì làm sao? Ai! Đều do cái miệng của nàng, luôn luôn nói nhiều.
"Ngươi có nói hay không. Đừng có dài dòng." Phương Vũ có chút không kiên nhẫn.
"Ta nghĩ ngươi đã biết rồi." Tiểu Đào nhỏ giọng nói. Nếu vậy ngày hôm qua hắn cười vui vẻ đến vậy, nguyên nhân là gì?
Trời! Phương Vũ khẽ vỗ trán, "Biết chuyện gì?!"
"Là chuyện ngươi làm Vương Phi thôi."
Vương Phi?! Đường đường là một nam tử hán mà phải làm Vương Phi? Phương Vũ cất tiếng cười to.
"Ha ha... Ta làm 'Vương Phi'?" Hắn ôm bụng cười nói, "Ngươi nói thật hay nói giỡn vậy!"
"Ta nói thật mà." Tiểu Đào ủy khuất nói. Nghĩ tới sáng nay Tể Tướng đưa danh sách cho nàng, nàng không khỏi nhớ tới Gia Hàn. Vì tránh cho Nữ Vương sinh nghi, nàng đành phải tùy tiện quyết định đại người ứng tuyển. Trước mắt cũng chỉ có làm như vậy, sau này thì như thế nào, nàng cũng không biết.(SunniePham-diendanlequydon)
Vẻ mặt Phương Vũ nghiêm túc nhìn Tiểu Đào. Sau đó bổng nhiên ngừng cười: "Ngươi nói lại lần nữa!"
Tiểu Đào thừa cơ thuyết minh về luật lệ chọn phi của Nữ Nhi Quốc cho hắn nghe. Cũng đem chuyện tranh chấp trên đại điện nói cho Phương Vũ nghe.
"Có chuyện này sao?" Vẻ mặt Phương Vũ có phần buồn chán.Không biết là trong lòng Vương Tường đang suy nghĩ cái gì?dღđ☆L☆qღđ Hắn suy đoán, chỉ là hắn may mắn được nàng chọn trúng mà thôi, nếu không chỉ sợ là hắn sẽ giống như đại ca mình tốn công tốn sức mà trói nàng bắt đi. Hắn không cho phép bất kỳ nam nhân nào khác đụng vào nàng!
"Hôn lễ bao giờ thì cử hành?" Hắn hỏi.
"Gì đến bao giờ?" Tiểu Đào đột nhiên hồi phục lại tinh thần.
"Cái lễ nghi đại hôn bỏ đi đó."
"A, ngày kia."
Như thế thì rất tốt! Tuy là hắn rấy yêu thích Vương Tường, nhưng mà hắn không muốn tiếp nhận loại vũ nhục này. Xem ra hắn phải nghĩ cách rồi.
"Tiểu Đào, ngươi nói nữ tử Nữ Nhi quốc chọn trúng ách … vương phi, thì có khả năng sửa đổi không?" Hắn thu thập được càng nhiều tin tức thì càng tốt, như vậy mới dễ dàng quyết định nên làm như thế nào.
"Sửa đổi?" Tiểu Đào nghiêng đầu nghĩ, "Không có phát sinh qua loại tình huống này!" Tại sao hắn lại hỏi như vậy?
"Ngươi suy nghĩ một chút đi, luật pháp của các ngươi, gặp tình huống nào thì mới được đổi đối tượng? Không phải các ngươi chọn tùy tiện là được?" Hắn vẫn không buông tay.
"Không phải!" Tiểu Đào kích động trả lời, "Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút xem."
Luật pháp của Nữ Nhi quốc là tương đương chặt chẽ, chuyện một khi đã quyết định thì e là rất khó để sửa đổi, cho nên chưa từng có người nào dám can đảm mà vi phạm luật pháp.
Hơn nữa chuyện Nữ Vương tuyển phi thì lại lấy vấn đề người thừa kế tương lai của Nữ Nhi quốc ra làm chuyện hệ sự, đương nhiên là không được qua loa.dღđ☆L☆qღđ Các Nữ Vương đời trước đều phải trải qua sự kiểm tra kỹ lưỡng và sự lựa chọn sau cùng của thái y mới quyết định đối tượng, chưa bao giờ sửa đổi qua. Còn nữa, mỗi người cả đời chỉ có thể có một đối tượng hôn phối, trừ phi cái này đối tượng bất hạnh qua đời.
"Ta nhớ ra rồi, trừ phi vương phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử hoặc nhiễm bệnh nặng, nếu không thì không thể nào sửa đổi."
"Nếu là hắn ‘không thấy’ thì sao?" Phương Vũ cẩn thận hỏi.
"Không thấy?" Tiểu Đào bật cười, "Ở cấm cung của chúng ta không thể nào xảy ra loại chuyện này. Tại sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Không có gì." Phương Vũ cười thoả mãn, "Chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Không thể nào xảy ra loại sự chuyện này? Vậy đại ca của hắn chạy ra khỏi cung như thế nào? Phương Vũ lắc đầu, chỉ cần cho hắn một ít thời gian, hắn sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt.
****
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để mặc cho các người an bài sao?" Một giọng nam không vui ở trong tẩm cung xa vang lên.
"Đương nhiên sẽ không." Vương Tường trả lời chắc chắn. Nhìn gương mặt tốt tăm của Phương Vũ, nàng liền hiểu rõ tin tức đã được truyền tới rồi. Cũng tốt, đỡ cho nàng phải giải thích lại một lần nữa.
"A?" Câu trả lời này của nàng vượt ra ngoài dự liệu của hắn, "Tại sao người phải làm như vậy?" Đối với sự hiểu biết của hắn về Vương Tường, thì nàng làm như vậy nguyên nhân nhất định chỉ có một, chính là… nàng đã yêu hắn. Nếu không thì tại sao nàng phải vì hắn mà "hy sinh" chính mình?
Đương nhiên, đây cũng là trường hợp mà hắn tưởng tượng; nếu không chỉ bằng danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử ở Trung Nguyên, thì ai "hy sinh" cũng còn chưa biết đâu.
"Tại sao không? Mọi chuyện chính là như vậy đó." Nàng không định giải thích suy nghĩ trong lòng mình với hắn. Hay nói cách chính xác hơn là, nàng cũng không hiểu tại sao mình phải làm như vậy.
"Nếu như ta nói ‘không’?" Phương Vũ hỏi.
"Đương nhiên là ngươi có thể nói ‘không’." Vương Tường cười, "Chỉ là ngươi cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi." Ngụ ý là nói hắn căn bản không thể phản kháng.
Phương Vũ gần như là vì nụ cười này của nàng mà xém chút nữa là thay đổi suy nghĩ muốn chạy trốn. Chỉ là hắn không ngu ngốc đến mức đó.
"Ngươi chắc chắn?" Hắn cố ý khiêu khích nàng, "Với võ công của ta, người muốn giữ ta lại bằng cách nào? Chẳng lẽ người muốn dùng nơi không giam được đại ca ta mà giam ta cả đời sao?" Giọng điệu của hắn mỉa mai nói.
Vương Tường không ngờ suy nghĩ của nàng đều bị hắn nhìn thấu, lại thêm thái độ khinh miệt của hắn, tính tình của nàng rốt cục chịu hết nổi mà nổi nóng:dღđ☆L☆qღđ "Cấm cung hôm nay đã không còn như lúc trước, đừng nói là Phương Ngạo, cho dù huynh đệ các người liên kết lại, cũng chưa chắc là có thể chạy thoát được!" Nàng háo hức chỉ vào hắn: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ phạm sai lầm giống như trước sao?"
"Cái này rất khó nói." Hắn mở hai tay ra, cười như không cười nói."Ta thật sự không hiểu, người hận ta như vậy, tại sao lại còn cứu ta, còn muốn ta làm ‘vương phi’ gì đó. Đây không phải là người đang cầm đá đập vào chân của mình sao?" Hắn cố ý ngừng nói.
"Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không rảnh lôi thôi với ngươi." Nàng giả bộ không quan tâm.
Hắn tới gần nàng, dùng một tay nâng cái cằm tinh xảo của nàng lên, "Không phải là người yêu ta rồi chứ?"
"Câm mồm!" Vương Tường rống to. Hắn đột nhiên nói ra những lời này, làm cho nàng không là phẫn nộ hay sợ hãi. Không biết là vì che dấu hay là phòng vệ, nàng dùng sức vứt vặn tay hắn ra sau, rống to nói: dღđ☆L☆qღđ "Cấm cung chỗ nào cũng có nam nhân, ta muốn tìm ai thì tìm! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thật sự không thể?"
Trước đó Phương Vũ chỉ muốn kích động nàng, không ngờ lời của nàng lại làm cho hắn tức đến sôi gan. Hắn tuyệt không cho phép loại chuyện này xảy ra!
"Ngươi dám tìm nam nhân khác thử xem!" Hắn cắn răng nói ra những lời uy hiếp và tức giận.
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời này?" Vương Tường không cam lòng yếu thế mà trả treo.
Trong lời của hắn đầu ham muốn chiếm hữu, tuy là nàng vô cùng chống cự, nhưng lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ, có chút mừng rỡ, cũng có chút tâm động.
Dựa vào cái gì?! Trong mắt Phương Vũ gần như muốn phun ra lửa, chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng nằm ở trong ngực nam nhân khác, là hắn liền phẫn nộ.
"Chỉ bằng cái này sao!" Hắn kéo nàng qua, gắt gao khóa chặt nàng ở trong ngực, đối với đôi môi đỏ thẩm, không chút do dự mà hôn xuống.
Phương Vũ suy nghĩ về cái cảm giác này, đúng là hắn từng hôn qua nữ nhân khác. Hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm, loại cảm giác đặc biệt này có thể làm rung động lòng của hắn. Nói như vậy thì giấc mộng đêm hôm đó là sự thật sao? ! Vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt nàng bằng một nụ hôn, nhưng trong cái nháy mắt lại nhen nhóm lên sự ham muốn nguyên thủy nhất của hắn.
"Ưm!" Đột nhiên bị người khác hôn làm cho Vương Tường trở tay không kịp. Nụ hôn này cùng đêm đó hoàn toàn không giống nhau, đầu tiên là thô bạo, nhưng dần dần trở nên cuồng liệt. Nàng hoảng hốt vung đôi bàn tay trắng như phấn, dùng sức đánh, muốn thoát khỏi sự nắm giữ của hắn.
"Dã man!" Phương Vũ nguyền rủa một tiếng, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy chân của nàng, nhẹ nhàng nâng đỡ nàng lên vác lên vai, bất chấp nàng như đang nổi điên mà đánh đá hắn. Hắn xoay người đi về phía giường lớn, nặng nề mà ném nàng lên giường.
"Ngươi thật to gan! Dám đối xử với ta như vậy!" dღđ☆L☆qღđ Vương Tường xoa xoa cả người đau nhức của mình, giãy giụa ngồi dậy, không kiềm chế được sự tức giận mà nhìn chằm chằm vào hắn, giống như con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt.
Phương Vũ đến gần nàng: "Ngươi muốn ta làm ‘vương phi’ của ngươi đúng không?" Trong đáy mắt hiện lên sự uy hiếp rõ ràng.
"Ta" Tuy trong lòng Vương Tường tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu mà nói: "Bây giờ ta thay đổi ý định rồi!"
Phương Vũ lập trước yên lặng xuống giường, đôi mắt nóng rực mà dạo trên cơ thể của nàng, chỉ bằng ánh mắt này của hắn cũng đủ để lột sạch y phục trên người nàng. Khi Vương Tường nhìn thấy ánh mắt nóng rực đó thì cả người lặp tức trở nên run rẩy, nàng cảm thấy sợ hãi, bối rối, còn có một chút tình cảm kỳ lạ mà mình cũng không cách nào giải thích được.
Hắn thoải mái cởi ra trường sam ra, một chân bước lên giường, cả người thuận thế nhích tới gần, hơi thở ấm áp tràn về phía của nàng. Hắn cô gắng nhẹ nhàng mà dùng tay lướt qua hai gò má, tới gần bên tai nàng, dùng một giọng trầm lắng khàn khàn, tràn đầy ý tứ khiêu đồng thời cũng đầy sự uy hiếp nói: "Không… còn … kịp … rồi."
Hắn sẽ cho nàng biết, ai mới là người nắm quyền chủ đạo.
"Cái gì không kịp hả?" Vương Tường dùng toàn bộ sức lực muốn tránh khỏi sự uy hiếp và hấp dẫn của hắn, nhưng hắn vẫn không chút động đậy nào.
Nhiệt độ của lồng ngực trần trụi truyền tới tay của nàng, giống như một nam châm hấp dẫn. Cộng thêm đôi mắt thâm trầm đó, càng làm cho nàng cảm thấy khó chịu.
"Ngươi muốn làm gì? Đến… ưm " "Người đâu" Hai chữ còn lại chưa kịp mở miệng, thì môi của nàng đã bị Phương Vũ chăm chú che lại, cả thân thể cũng bị đặt dưới thân thể cao lớn của hắn, làm cho nàng không thể động đậy được.
Nàng cố hết sức mà phản kháng, nhưng thân thể của hắn nóng rực, cùng với một mồi lửa cũng đang cháy bỏng trong thân thể nàng. Làm cho nàng toàn thân khó nhịn, đồng thời ham muốn dâng cao dần dần mơ hồ ý thức của nàng, mất đi sự hoảng hốt, nàng chỉ biết là hắn đứng dậy giúp nàng cởi y phục ra.
"A!" Hai cơ thể nóng bỏng được chia lìa ra trong chốt lát làm cho nàng cảm thấy mát mẻ. Nàng không kìm lòng được mà ưỡn người lên, tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp.
"Hà." Hắn lên tiếng trấn an nàng, ôn nhu mà ôm lấy thân thể mềm mại, giống như coi nàng nàng là loại đồ sứ dễ vỡ, đem nàng hoàn toàn thu vào trong lòng mình. Khi hai thân thể trần trụi lần nữa giao nhau thì hai người cũng không khỏi mà phát ra tiếng thỏa mãn rên rỉ.
"Ta yêu nàng." Phương Vũ vùi đầu vào chiếc cổ mảnh khảnh, hít thật sâu mùi hương trên người của nàng. dღđ☆L☆qღđ Đồng thời cũng liếm láp vành tai, một tay thì không an phận mà cẩn thận trượt dài xuống sống lưng, đến cái mông rất tròn, xoa nắn đôi chân dài rắn chắc trơn nhẵn, đồng thời hắn cũng nhích lại gần nàng.
Nghe được lời thông báo chân thành của nàng, Vương Tường không khỏi chấn động. Hắn yêu nàng? Thấy rõ hàm ý của hắn, thì cả người nàng đều bị hòa tan rồi. Nàng buông tha không giãy dụa nữa, nâng hai tay lên chăm chú mà ôm chặt cổ hắn.
Trong trí nhớ của nàng chưa từng có người nào nói với nàng những lời này, ngoài trừ Phương Vũ. Một cách tay linh hoạt của nàng trượt tới tấm lưng trơn nhẵn rắn chắc, muốn mở miệng, nhưng rồi lại im. dღđ☆L☆qღđ Có lẽ bây giờ nói yêu thì còn quá sớm, nhưng nàng có thể khẳng định một điều là nàng thích hắn.
Nàng như đang đắm chìm trong một loại cầu cứu, chăm chú mà leo lên trên người hắn, hấp thu cảm giác ấm áp của hắn truyền vào. Hình như chỉ có như vậy, mới có thể dẹp được sự hoang mang và dao động của nàng.
“Tường nhi, thả lỏng nào" Phương Vũ nói nhỏ bên tai nàng. Âm thanh trầm lắn ôn hoà làm giảm bớt đi sự khẩn trương của nàng, nàng phối hợp với hành động của hắn, đem một chính mình giao cho hắn.
Nhìn thấy hình bóng mờ ảo của Vương Tường ở trước mắt, Phương Vũ biết tối hôm qua mình hơi quá đáng rồi. Dù sao thì nàng cũng mới ném mùi đời, làm sao mà có thể chấp nhận nhu cầu điên cuồng của hắn? Nhưng hắn cũng không còn cách nào để khống chế mình.
Bây giờ hắn nhận tội rồi !
Nhìn dung nhan đang ngủ say tuyệt mỹ, trên mặt hắn hiện lên sự yêu thương ngập tràn. Hắn nhẹ nhàng kéo chiếc chăn trượt xuống ngực nàng lên, tránh cho việc mình lại một lần nữa không kiềm chế được sự hấp dẫn mà muốn nàng. Nhưng hắn vẫn không nỡ cứ như vậy mà buông nàng ra, cho nên hắn lặp dùng một cách tay vòng qua eo của nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào trước ngực mình, cúi đầu thật sâu hít lấy mùi thơm trên tóc.
"Ưm" Vương Tường mơ màng mà tỉnh lại, hình như đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ an ổn như vậy. Xung quanh nàng, dầy đặc cảm giác ấm áp, làm cho nàng cảm giác mình có thể từ trong này tìm được sự yên tỉnh hoàn toàn và được bảo vệ. Cảm giác này nàng chưa từng có, nàng chìm đắm trong cái không khí sung sướng này, không muốn cử động chút nào, càng không muốn rời đi.
Phát giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang dụi vào trong lòng ngực của mình, trong lòng Phương Vũ không khỏi dân lên một cổ dục vọng. Nàng vô ý biểu hiện ra sự tin tưởng và ỷ lại làm cho hắn cảm thấy kiêu ngạo, cũng lần nữa nàng khơi lên khát vọng của hắn. Hắn cúi đầu hôn môi của nàng.
"Ưm" Ý thức của Vương Tường chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng dần dần lửa nóng lại bùng lên nữa, khẽ theo thân hình mà chuyển động. Dột nhiên một trần đau nhức tràn tới, làm cho nàng hoàn toàn tỉnh táo.
"Phương Vũ !"
"Ừ." Hắn khẽ hôn lên gò má nàng, tràn đầy mùi vị yêu thương:"Nàng tỉnh rồi à?"
Nàng trợn tròn hai mắt không dám tin.
"Làm sao vậy? Không biết ta rồi hả?" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh như mây của nàng. Ở bên cạnh nàng mà thân mật hỏi: "Tối hôm qua có làm nàng đau không?"
Nghe được lời của hắn, trong đầu Vương Tường liền ầm ầm vang lên, mọi việc tối hôm qua liền hiện lên hết trong đầu. Thoáng chốc, hai má nàng trở nên đỏ ửng."Ngươi ngươi sao có thể làm như vậy…"
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có cảm giác như vậy. Nàng thuộc về người nam nhân này!
Tại trải qua thù hận, tranh chấp liên tiếp, sau đó là hiểu lầm, không ngờ giữa bọn họ lại phát triển thành kết quả như vậy. Nàng không biết tại sao mình lại có cảm giác "thuộc về" Phương Vũ, chẳng lẽ nữ nhân sau đem chính mình cho nam nhân, thì sau đó nàng là của hắn?
Nàng có chút hơi hãi cái ý nghĩ này, bởi vì điều này càng làm cho nàng cảm thấy hoàn toàn bất lực. Nhưng mà cũng chưa tới mức cảm thấy bất an, trái lại, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác an toàn như đang được bảo vệ.
Cánh tay khỏe mạnh, cái ôm nóng bỏng, làm cho nàng đem toàn bộ mọi chuyện vứt ra sau ót. Giống như sự tranh chấp giữa hai đều biến mất trong nháy mắt.
"Như thế nào, ta hỏi không đúng sao?" Phương Vũ cố ý đùa nàng.
"Ngươi" Vương Tường vùi mặt vào trong ngực của hắn, giọng điệu buồn bực mà nói: "Ngươi khi dễ ta!”
Nhìn thấy dáng vẻ mềm mại yêu kiều mà nàng khó có được, Phương Vũ không khỏi ngây ngốc mà nhìn.
Nếu như nàng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao! Nhưng nghĩ lại, hắn yêu không phải chính là sự vĩnh viễn không khuất phục của nàng sao? Hắn không hi vọng nàng thay đổi, chỉ hi vọng hai người vĩnh viễn ở một chỗ, khi đó hắn sẽ trêu trọc nàng để cho nàng lộ ra dáng vẻ yêu kiều này.
"Trời!" Phương Vũ đột nhiên kêu to, làm cho Vương Tường ngẩng đầu tò mò nhìn hắn.
"Sao vậy?" Nàng khẩn trương hỏi.
Hắn ra vẻ kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ tôi tối hôm qua ta ‘ra sức’ diễn xuất như vậy, mà một chút ‘hưởng thụ’ nàng cũng không có sao?" Hắn giả bộ ra vẻ yếu ớt, tiếp đó lại cố ý nhìn lên trên người của nàng, "Oa, những dấu vết và dấu rằng trên người của ta là ở đâu ra vậy nè? Không phải là nàng ‘khi dễ’ ta sao?"
Hiểu được hắn đang giễu cợt nàng, Vương Tường mắc cỡ đến cả mang tai đều ửng hồng. Nàng tức giận nói: "Chiếm được tiện nghi mà còn khoe khoang, xem ta cắn chết ngươi." Nói xong liền cắn đầu vai của hắn.
Tuy vẫn không thay đổi được sự tranh chấp ngày xưa, nhưng cử động thân mật của hai người, đã sớm đem sự tranh chấp kịch liệt mà chuyển thành hai người đang yêu nhau mà ầm ĩ vui đùa trêu chọc.
Đối với bọn họ mà nói, tất cả tranh chấp cũng đều là quá khứ thức rồi. Có lẽ ngày từ đầu, bọn họ tranh chấp chỉ để kháng cự lại sự hấp dẫn của đối phương mà thôi.
"A!" Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên.
Vương Tường nghiêng mặt, giương mắt nhìn chằm chằm vào Phương Vũ. Không thể nào! Nàng có dùng lực đâu!
Phương Vũ vội vàng làm ra vẻ mặt vô tội "Không phải ta". Đợi đến lúc hai người cùng nhau quay đầu về chỗ phát ra âm thanh, thì mới phát hiện tiếng hét thảm này là xuất phát từ một thị nữ vô ý xông vào trong phòng.
Lúc này, haingười bọn họ không một mảnh vải che thân, mà răng ngọc của Vương Tường đang đang yên ổn ‘ngậm’ trên đầu vai của Phương Vũ, khó trách nàng ta bị dọa đến kêu to.
"Ngươi xem đi, bây giờ nên làm gì?" Nhìn thị nữ chạy trối chết, Vương Tường nói nhỏ với Phương Vũ.
"Làm sao bây giờ?" Phương Vũ khẽ nhíu mày, "Vậy thì nàng phải nhanh chống gả cho ta rồi." Hắn nói hợp tình hợp lý, bây giờ hắn ngay cả chạy trốn cũng không cần rồi.
Gả cho hắn?
"Bậy bạ!" Vương Tường kéo chăn đẩy hắn ra, thân thể Phương Vũ bởi vì vậy mà lộ ra hơn phân nửa. Trong lúc nhất thời, tầm mắt của nàng bị thân hình đó hấp dẫn. Nhưng nàng lập tức cảnh giác mình không nên nhìn nam nhân như vậy, liền xoay mặt che dấu sự luống cuống của mình, nhưng mà trên má vẫn đỏ bừng để lộ ra tâm tư của nàng.
"Hẳn là ngươi nên ‘gả’ cho ta mới đúng, ta đường đường là một Nữ Vương sao có thể gả cho cho đàn ông?" Gả hắn? Nàng chưa từng nghĩ vấn đề này.
Phương Vũ liếc mắt khinh thường. Nữ nhân này, mới an phận không bao lâu, thì tính tình lại đi tới rồi.
"Vậy ngươi nghĩ tới ta đường đường một một nam tử hán mà lại có thể ‘gả’ cho ngươi sao?" Phương Vũ không thèm quan tâm đến thân thể xích lỗ của mình, cứ thoăng thoắng mà nói.
Nữ nhân! Vĩnh viễn không hiểu nổi các nàng đang suy nghĩ cái. gì!
"Tại sao không được?" Vương Tường có chút tức giận, nàng dùng chăn đệm che lấp cơ thể của mình, nhặt lên y phục bên giường mặc vào.
Ngay cả chút chuyện nhỏ đó cũng không muốn, còn thề son sắt nói yêu nàng! Huống chi khi vương phi của Nữ Nhi quốc đối với nam nhân mà nói là một sự vinh quanh nha.
"Ta nói không được thì không được!" Phương Vũ nhìn thoáng thân hình yểu điệu đang mặc y phục, trong lòng khẽ động, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.
Không có một người nào, không có một nam nhân nào có thể tiếp nhận loại vũ nhục này.
"Nhưng mà không phải ngươi đã nói yêu ta sao?" Nàng thử dùng chính sách dụ dỗ, đôi mắt to ngập nước theo dõi hắn.
Thật sự là chuyện vô cùng thất bại! Phương Vũ chịu hết nổi mà thấp giọng chửi mình. Tối hôm qua hắn tại sao lại nói mấy lời đó?
Từ lúc hắn ‘hiểu chuyện’ tới nay, lúc có nhiều cơ hội ‘ở chung’ với nữ nhân, thì hắn sớm biết rõ nam nhân không thể để cho nữ nhân biết rõ tâm tình thật sự của mình, nếu thì sẽ bị ăn đến mọi thử cũng không còn, không ngờ mình lại phạm vào điều này. Huống chi, nàng chư hề nói yêu hắn nha! Ai, nàng thật sự là khắc tinh của hắn.
Nhưng hắn có thể khẳng định là, vì sự tôn nghiêm và nguyên tắc của nam nhân, việc ‘gả’ này tuyệt không thể thỏa hiệp.
"Thế nào?" Thấy hắn không trả lời, nàng quấn quít lấy hắn mà hỏi.
Phương Vũ che dấu sự vui vẻ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói ra: "Nếu như nàng muốn ta giống mấy tên nam nhân như bị giam cầm trong nội cung kia, thì ta thà chết còn hơn."
"Ý của ngươi là, cho dù ngươi có cận kề cái chết cũng không muốn gả cho ta, có phải không? !" Vương Tường đề lớn tiếng nói, vô cùng tức giận.
"Ý này gần giống như ý của ta." Hắn bình tĩnh nhàn nhã nhìn nàng, bày ra một bộ dạng "Nàng định xử lý ta thế nào".
Nhìn thấy bệ hạ mấy ngày gần đây đều có dáng vẻ mất hồn mất vía, nàng không khỏi có chút lo lắng.
Vương Tường nghe nói thì chấn động, đại hôn?! Nàng suýt nữa thì đã quên việc này.
"Ta biết rồi." Nàng giữ bình tĩnh trả lời, không muốn cho người khác nhìn thấy sự khó khăn của mình, "Làm sao nào?"
"Ách. Bây giờ chỉ còn có bệ hạ và Tiểu Đào là chưa quyết định chọn người. Không biết bệ hạ người..."
"Trước tiên hãy trình danh sách lên." Vương Tường tiếp nhận danh sách trong tay Lý Linh, nhìn kỹ từng cái: "Có kiểm tra qua hộ tịch chưa? Không có vấn đề gì sao?"
Hôn phối của Nữ Nhi Quốc từ trước tới nay vô cùng quan trọng, mỗi người đàn ông ở trong cấm cung đều phải có lai lịch và hộ tịch rõ ràng, để tránh trường hợp những người có huyết thống hôn phối với nhau. Tạo thành sự hỗn loạn.
"Vâng. Đều đã tra qua." Lý Linh trả lời.
Vương Tường hài lòng gật đầu. Đột nhiên trong nhóm danh sách làm nàng chú ý tới một người - Trần Tiên Tiên, đối tượng xinh hôn phối: Phương Vũ người Trung Nguyên.
Đây là chuyện gì? Ánh mắt của nàng nghiêm khắc quét về phía của Trần Tiên Tiên.
"Trần thị vệ!" Vương Tường không tự giác được mà cao giọng, "Ngươi chọn Phượng Vũ làm đối tượng để phối hôn?!"
"Vâng" Trần Tiên Tiên cung kính bước lên một bước trả lời.
"Tại sao?"
"Bởi vì thần dùng roi sắt đã thương Phương Vũ, trong lòng cảm thấy áy náy, nghĩ lại muốn đền bù cho hắn." Trần Tiên Tiên đem lý do suy nghĩ lúc đầu nói ra, "Nếu hắn trở thành nam phi của thần. Thần nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt, bồi thường tổn thất của hắn." Nàng xác định sẽ 'chiếu cố' hắn thật tốt.
"Phải không?" Đương nhiên là Vương Tường không tin lời của nàng. Với cá tính của Tiên Tiên, sợ là muốn mượn dịp báo thù. Nhưng mà nàng trong lúc này cũng không nghĩ ra được lý do gì phản bác lại lời xin của Trần Tiên Tiên.
"Thưa bệ hạ, như vậy không được." Từ trước tới nay Vương ma ma ít lên tiếng, nhưng bây giờ lại đột nhiên đứng ra nói chuyện.
"Tại sao lại không được?" Trần Tiên Tiên quay đầu trợn mắt nhìn Vương ma ma.
"Trần thị vệ. Chú ý thái độ của người." Vương Tường nhắc nhở nàng.
Tình huống này làm cho nàng cảnh giác, thái độ của Trần Tiên Tiên quá ương ngạnh rồi. Vì Tiên Tiên, nàng phải suy nghĩ cách làm cho nàng ta nhu mì hơn một chút.
Vương ma ma không để ý tới Trần Tiên Tiên, tự mình nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ người quên rồi sao? Từ khi lập quốc tới nay, nam nhân có quyền bước vào tẩm cung của bệ hạ chỉ có 'vương phi', mà bây giờ Phương Vũ lại đang ở tẩm cung của người. Cũng chứng tỏ là bệ hạ đã quyết định lập Phương Vũ làm nam phi. Trần thị vệ làm sao có thể vượt quyền?"
Vương Tường chấn động mở to hai mắt, Ông Trời! Nàng căng bản không suy tính tới chuyện này! Không nghĩ tới lúc nhất thời quyết định của mình lại tạo thành tình huống như vậy. Lúc đó nàng chỉ muốn cứu người, làm sao mà có nhiều thời gian để suy nghĩ!
Từ nữa năm trước, nàng đã tránh né vấn đề tuyển phi. Về sau phát sinh việc Xích Hổ và Bích Sư sống lại làm nguy hại tới dân chúng. Phương Ngạo bắt cóc Long nhi, còn cùng với Lan Lăng Quốc xung đột liên tiếp, lại thêm chuyện Phương Vũ quấy rối. Mấy chuyện liên tiếp xảy ra làm cho lòng nàng trở nên hỗn loạn, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Vương Tường nhíu mày tỉ mỉ suy nghĩ.
Nàng không muốn chọn phi, nhưng không thể không chọn. Trần Tiên Tiên tuyên bố muốn báo thù, cho dù có như thế nào đi nữa, thì nàng cũng không thể dung túng nàng ta làm như vậy.
Vơi lại không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần nghĩ tới việc Phương Vũ ở bên cạnh nữ nhân khác thì nàng đã thập phần không thoải mái. Mà nàng suy nghĩ chính mình cũng không muốn có quan hệ xác thịt với người không quen biết, chỉ cần nghĩ tới là muốn ói rồi. Nhưng Phương Vũ thì làm cho nàng không cảm thấy như vậy.
"Trần thị vệ." Vương Tường thở dài, nhìn Trần Tiên Tiên. "Vương ma ma nói không sai. Ngươi hãy chọn người khác đi. Đêm nay Lý Linh mang danh sách mới đưa cho ta xem, danh sách này ta sẽ không nhìn qua đâu."
"Bệ hạ! Nhưng mà thần" Trần Tiên Tiên hoàn toàn không đón được Nữ Vương sẽ làm vậy, nàng thực sự muốn lập Phương Vũ làm phi?
"Đủ rồi, không cần nhiều lời." Vương Tường cắt ngang lời của nàng, chuyển sang nói với Lý Linh: "Còn nữa. Hỏi Tiểu Đào trước rồi hãy nộp danh sách sau."
"Bệ hạ!" Trần Tiên Tiên còn muốn phản bác, hy vọng có thể đến được với Phương Vũ.
Vương Tường quay đầu, gương mặt nghiêm nghị, trách mắng: "Trần thị vệ, lời của ta ngươi nghe không lọt lỗ tai sao?"
"Thuộc hạ không dám." Nhìn thấy mắt phượng của Vương Tường trợn lên, dáng vẻ giống như sắp tức giận. Trần Tiên Tiên lặp tức lùi bước, không dám nói thêm cái gì.
"Ngươi hiểu rõ thì tốt!" (SunniePham-diendanlequydon)
Trần Tiên Tiên sửng sờ đứng ở trên đại điện, dáng vẻ giật mình từ từ chuyển thành xót xa. Hừ! Cách này không được, thì ta còn cách khác, nàng không tin nàng không chỉnh được Phương Vũ!
***
"Phương Vũ, chúc mừng ngươi." Tiểu Đào tuân lệnh mang thức ăn từ Ngự Thiện Phòng đến cho Phương Vũ. Tuy là hắn đã tỉnh táo lại, nhưng Vương Tường vẫn để cho hắn ở trong tẩm cung, còn nàng thì lại trốn ở trong thư phòng, tránh không chịu gặp mặt.
"Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?" Hắn mờ mịt hỏi.
"Bệ Hạ không nói gì vơi ngươi sao?" Tiểu Đào cảm thấy có chút kỳ quái.
"Chuyện gì mà thần bí dữ vậy?" Phương Vũ tò mò mười phần. Theo như tình cảnh bây giờ của hắn, ở Nữ Nhi Quốc này mà có chuyện tốt gì rơi lên đầu của hắn?
"Cái này..." Tiểu Đào do dự nói.
Xem ra Bệ Hạ không đề cập tới chuyện này rồi. Nàng có nên nói cho hắn biết hay không? Nếu như nói, đến lúc đó Bệ Hạ trách tội thì làm sao? Ai! Đều do cái miệng của nàng, luôn luôn nói nhiều.
"Ngươi có nói hay không. Đừng có dài dòng." Phương Vũ có chút không kiên nhẫn.
"Ta nghĩ ngươi đã biết rồi." Tiểu Đào nhỏ giọng nói. Nếu vậy ngày hôm qua hắn cười vui vẻ đến vậy, nguyên nhân là gì?
Trời! Phương Vũ khẽ vỗ trán, "Biết chuyện gì?!"
"Là chuyện ngươi làm Vương Phi thôi."
Vương Phi?! Đường đường là một nam tử hán mà phải làm Vương Phi? Phương Vũ cất tiếng cười to.
"Ha ha... Ta làm 'Vương Phi'?" Hắn ôm bụng cười nói, "Ngươi nói thật hay nói giỡn vậy!"
"Ta nói thật mà." Tiểu Đào ủy khuất nói. Nghĩ tới sáng nay Tể Tướng đưa danh sách cho nàng, nàng không khỏi nhớ tới Gia Hàn. Vì tránh cho Nữ Vương sinh nghi, nàng đành phải tùy tiện quyết định đại người ứng tuyển. Trước mắt cũng chỉ có làm như vậy, sau này thì như thế nào, nàng cũng không biết.(SunniePham-diendanlequydon)
Vẻ mặt Phương Vũ nghiêm túc nhìn Tiểu Đào. Sau đó bổng nhiên ngừng cười: "Ngươi nói lại lần nữa!"
Tiểu Đào thừa cơ thuyết minh về luật lệ chọn phi của Nữ Nhi Quốc cho hắn nghe. Cũng đem chuyện tranh chấp trên đại điện nói cho Phương Vũ nghe.
"Có chuyện này sao?" Vẻ mặt Phương Vũ có phần buồn chán.Không biết là trong lòng Vương Tường đang suy nghĩ cái gì?dღđ☆L☆qღđ Hắn suy đoán, chỉ là hắn may mắn được nàng chọn trúng mà thôi, nếu không chỉ sợ là hắn sẽ giống như đại ca mình tốn công tốn sức mà trói nàng bắt đi. Hắn không cho phép bất kỳ nam nhân nào khác đụng vào nàng!
"Hôn lễ bao giờ thì cử hành?" Hắn hỏi.
"Gì đến bao giờ?" Tiểu Đào đột nhiên hồi phục lại tinh thần.
"Cái lễ nghi đại hôn bỏ đi đó."
"A, ngày kia."
Như thế thì rất tốt! Tuy là hắn rấy yêu thích Vương Tường, nhưng mà hắn không muốn tiếp nhận loại vũ nhục này. Xem ra hắn phải nghĩ cách rồi.
"Tiểu Đào, ngươi nói nữ tử Nữ Nhi quốc chọn trúng ách … vương phi, thì có khả năng sửa đổi không?" Hắn thu thập được càng nhiều tin tức thì càng tốt, như vậy mới dễ dàng quyết định nên làm như thế nào.
"Sửa đổi?" Tiểu Đào nghiêng đầu nghĩ, "Không có phát sinh qua loại tình huống này!" Tại sao hắn lại hỏi như vậy?
"Ngươi suy nghĩ một chút đi, luật pháp của các ngươi, gặp tình huống nào thì mới được đổi đối tượng? Không phải các ngươi chọn tùy tiện là được?" Hắn vẫn không buông tay.
"Không phải!" Tiểu Đào kích động trả lời, "Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút xem."
Luật pháp của Nữ Nhi quốc là tương đương chặt chẽ, chuyện một khi đã quyết định thì e là rất khó để sửa đổi, cho nên chưa từng có người nào dám can đảm mà vi phạm luật pháp.
Hơn nữa chuyện Nữ Vương tuyển phi thì lại lấy vấn đề người thừa kế tương lai của Nữ Nhi quốc ra làm chuyện hệ sự, đương nhiên là không được qua loa.dღđ☆L☆qღđ Các Nữ Vương đời trước đều phải trải qua sự kiểm tra kỹ lưỡng và sự lựa chọn sau cùng của thái y mới quyết định đối tượng, chưa bao giờ sửa đổi qua. Còn nữa, mỗi người cả đời chỉ có thể có một đối tượng hôn phối, trừ phi cái này đối tượng bất hạnh qua đời.
"Ta nhớ ra rồi, trừ phi vương phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử hoặc nhiễm bệnh nặng, nếu không thì không thể nào sửa đổi."
"Nếu là hắn ‘không thấy’ thì sao?" Phương Vũ cẩn thận hỏi.
"Không thấy?" Tiểu Đào bật cười, "Ở cấm cung của chúng ta không thể nào xảy ra loại chuyện này. Tại sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Không có gì." Phương Vũ cười thoả mãn, "Chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Không thể nào xảy ra loại sự chuyện này? Vậy đại ca của hắn chạy ra khỏi cung như thế nào? Phương Vũ lắc đầu, chỉ cần cho hắn một ít thời gian, hắn sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt.
****
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để mặc cho các người an bài sao?" Một giọng nam không vui ở trong tẩm cung xa vang lên.
"Đương nhiên sẽ không." Vương Tường trả lời chắc chắn. Nhìn gương mặt tốt tăm của Phương Vũ, nàng liền hiểu rõ tin tức đã được truyền tới rồi. Cũng tốt, đỡ cho nàng phải giải thích lại một lần nữa.
"A?" Câu trả lời này của nàng vượt ra ngoài dự liệu của hắn, "Tại sao người phải làm như vậy?" Đối với sự hiểu biết của hắn về Vương Tường, thì nàng làm như vậy nguyên nhân nhất định chỉ có một, chính là… nàng đã yêu hắn. Nếu không thì tại sao nàng phải vì hắn mà "hy sinh" chính mình?
Đương nhiên, đây cũng là trường hợp mà hắn tưởng tượng; nếu không chỉ bằng danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử ở Trung Nguyên, thì ai "hy sinh" cũng còn chưa biết đâu.
"Tại sao không? Mọi chuyện chính là như vậy đó." Nàng không định giải thích suy nghĩ trong lòng mình với hắn. Hay nói cách chính xác hơn là, nàng cũng không hiểu tại sao mình phải làm như vậy.
"Nếu như ta nói ‘không’?" Phương Vũ hỏi.
"Đương nhiên là ngươi có thể nói ‘không’." Vương Tường cười, "Chỉ là ngươi cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi." Ngụ ý là nói hắn căn bản không thể phản kháng.
Phương Vũ gần như là vì nụ cười này của nàng mà xém chút nữa là thay đổi suy nghĩ muốn chạy trốn. Chỉ là hắn không ngu ngốc đến mức đó.
"Ngươi chắc chắn?" Hắn cố ý khiêu khích nàng, "Với võ công của ta, người muốn giữ ta lại bằng cách nào? Chẳng lẽ người muốn dùng nơi không giam được đại ca ta mà giam ta cả đời sao?" Giọng điệu của hắn mỉa mai nói.
Vương Tường không ngờ suy nghĩ của nàng đều bị hắn nhìn thấu, lại thêm thái độ khinh miệt của hắn, tính tình của nàng rốt cục chịu hết nổi mà nổi nóng:dღđ☆L☆qღđ "Cấm cung hôm nay đã không còn như lúc trước, đừng nói là Phương Ngạo, cho dù huynh đệ các người liên kết lại, cũng chưa chắc là có thể chạy thoát được!" Nàng háo hức chỉ vào hắn: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ phạm sai lầm giống như trước sao?"
"Cái này rất khó nói." Hắn mở hai tay ra, cười như không cười nói."Ta thật sự không hiểu, người hận ta như vậy, tại sao lại còn cứu ta, còn muốn ta làm ‘vương phi’ gì đó. Đây không phải là người đang cầm đá đập vào chân của mình sao?" Hắn cố ý ngừng nói.
"Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không rảnh lôi thôi với ngươi." Nàng giả bộ không quan tâm.
Hắn tới gần nàng, dùng một tay nâng cái cằm tinh xảo của nàng lên, "Không phải là người yêu ta rồi chứ?"
"Câm mồm!" Vương Tường rống to. Hắn đột nhiên nói ra những lời này, làm cho nàng không là phẫn nộ hay sợ hãi. Không biết là vì che dấu hay là phòng vệ, nàng dùng sức vứt vặn tay hắn ra sau, rống to nói: dღđ☆L☆qღđ "Cấm cung chỗ nào cũng có nam nhân, ta muốn tìm ai thì tìm! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thật sự không thể?"
Trước đó Phương Vũ chỉ muốn kích động nàng, không ngờ lời của nàng lại làm cho hắn tức đến sôi gan. Hắn tuyệt không cho phép loại chuyện này xảy ra!
"Ngươi dám tìm nam nhân khác thử xem!" Hắn cắn răng nói ra những lời uy hiếp và tức giận.
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời này?" Vương Tường không cam lòng yếu thế mà trả treo.
Trong lời của hắn đầu ham muốn chiếm hữu, tuy là nàng vô cùng chống cự, nhưng lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ, có chút mừng rỡ, cũng có chút tâm động.
Dựa vào cái gì?! Trong mắt Phương Vũ gần như muốn phun ra lửa, chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng nằm ở trong ngực nam nhân khác, là hắn liền phẫn nộ.
"Chỉ bằng cái này sao!" Hắn kéo nàng qua, gắt gao khóa chặt nàng ở trong ngực, đối với đôi môi đỏ thẩm, không chút do dự mà hôn xuống.
Phương Vũ suy nghĩ về cái cảm giác này, đúng là hắn từng hôn qua nữ nhân khác. Hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm, loại cảm giác đặc biệt này có thể làm rung động lòng của hắn. Nói như vậy thì giấc mộng đêm hôm đó là sự thật sao? ! Vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt nàng bằng một nụ hôn, nhưng trong cái nháy mắt lại nhen nhóm lên sự ham muốn nguyên thủy nhất của hắn.
"Ưm!" Đột nhiên bị người khác hôn làm cho Vương Tường trở tay không kịp. Nụ hôn này cùng đêm đó hoàn toàn không giống nhau, đầu tiên là thô bạo, nhưng dần dần trở nên cuồng liệt. Nàng hoảng hốt vung đôi bàn tay trắng như phấn, dùng sức đánh, muốn thoát khỏi sự nắm giữ của hắn.
"Dã man!" Phương Vũ nguyền rủa một tiếng, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy chân của nàng, nhẹ nhàng nâng đỡ nàng lên vác lên vai, bất chấp nàng như đang nổi điên mà đánh đá hắn. Hắn xoay người đi về phía giường lớn, nặng nề mà ném nàng lên giường.
"Ngươi thật to gan! Dám đối xử với ta như vậy!" dღđ☆L☆qღđ Vương Tường xoa xoa cả người đau nhức của mình, giãy giụa ngồi dậy, không kiềm chế được sự tức giận mà nhìn chằm chằm vào hắn, giống như con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt.
Phương Vũ đến gần nàng: "Ngươi muốn ta làm ‘vương phi’ của ngươi đúng không?" Trong đáy mắt hiện lên sự uy hiếp rõ ràng.
"Ta" Tuy trong lòng Vương Tường tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu mà nói: "Bây giờ ta thay đổi ý định rồi!"
Phương Vũ lập trước yên lặng xuống giường, đôi mắt nóng rực mà dạo trên cơ thể của nàng, chỉ bằng ánh mắt này của hắn cũng đủ để lột sạch y phục trên người nàng. Khi Vương Tường nhìn thấy ánh mắt nóng rực đó thì cả người lặp tức trở nên run rẩy, nàng cảm thấy sợ hãi, bối rối, còn có một chút tình cảm kỳ lạ mà mình cũng không cách nào giải thích được.
Hắn thoải mái cởi ra trường sam ra, một chân bước lên giường, cả người thuận thế nhích tới gần, hơi thở ấm áp tràn về phía của nàng. Hắn cô gắng nhẹ nhàng mà dùng tay lướt qua hai gò má, tới gần bên tai nàng, dùng một giọng trầm lắng khàn khàn, tràn đầy ý tứ khiêu đồng thời cũng đầy sự uy hiếp nói: "Không… còn … kịp … rồi."
Hắn sẽ cho nàng biết, ai mới là người nắm quyền chủ đạo.
"Cái gì không kịp hả?" Vương Tường dùng toàn bộ sức lực muốn tránh khỏi sự uy hiếp và hấp dẫn của hắn, nhưng hắn vẫn không chút động đậy nào.
Nhiệt độ của lồng ngực trần trụi truyền tới tay của nàng, giống như một nam châm hấp dẫn. Cộng thêm đôi mắt thâm trầm đó, càng làm cho nàng cảm thấy khó chịu.
"Ngươi muốn làm gì? Đến… ưm " "Người đâu" Hai chữ còn lại chưa kịp mở miệng, thì môi của nàng đã bị Phương Vũ chăm chú che lại, cả thân thể cũng bị đặt dưới thân thể cao lớn của hắn, làm cho nàng không thể động đậy được.
Nàng cố hết sức mà phản kháng, nhưng thân thể của hắn nóng rực, cùng với một mồi lửa cũng đang cháy bỏng trong thân thể nàng. Làm cho nàng toàn thân khó nhịn, đồng thời ham muốn dâng cao dần dần mơ hồ ý thức của nàng, mất đi sự hoảng hốt, nàng chỉ biết là hắn đứng dậy giúp nàng cởi y phục ra.
"A!" Hai cơ thể nóng bỏng được chia lìa ra trong chốt lát làm cho nàng cảm thấy mát mẻ. Nàng không kìm lòng được mà ưỡn người lên, tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp.
"Hà." Hắn lên tiếng trấn an nàng, ôn nhu mà ôm lấy thân thể mềm mại, giống như coi nàng nàng là loại đồ sứ dễ vỡ, đem nàng hoàn toàn thu vào trong lòng mình. Khi hai thân thể trần trụi lần nữa giao nhau thì hai người cũng không khỏi mà phát ra tiếng thỏa mãn rên rỉ.
"Ta yêu nàng." Phương Vũ vùi đầu vào chiếc cổ mảnh khảnh, hít thật sâu mùi hương trên người của nàng. dღđ☆L☆qღđ Đồng thời cũng liếm láp vành tai, một tay thì không an phận mà cẩn thận trượt dài xuống sống lưng, đến cái mông rất tròn, xoa nắn đôi chân dài rắn chắc trơn nhẵn, đồng thời hắn cũng nhích lại gần nàng.
Nghe được lời thông báo chân thành của nàng, Vương Tường không khỏi chấn động. Hắn yêu nàng? Thấy rõ hàm ý của hắn, thì cả người nàng đều bị hòa tan rồi. Nàng buông tha không giãy dụa nữa, nâng hai tay lên chăm chú mà ôm chặt cổ hắn.
Trong trí nhớ của nàng chưa từng có người nào nói với nàng những lời này, ngoài trừ Phương Vũ. Một cách tay linh hoạt của nàng trượt tới tấm lưng trơn nhẵn rắn chắc, muốn mở miệng, nhưng rồi lại im. dღđ☆L☆qღđ Có lẽ bây giờ nói yêu thì còn quá sớm, nhưng nàng có thể khẳng định một điều là nàng thích hắn.
Nàng như đang đắm chìm trong một loại cầu cứu, chăm chú mà leo lên trên người hắn, hấp thu cảm giác ấm áp của hắn truyền vào. Hình như chỉ có như vậy, mới có thể dẹp được sự hoang mang và dao động của nàng.
“Tường nhi, thả lỏng nào" Phương Vũ nói nhỏ bên tai nàng. Âm thanh trầm lắn ôn hoà làm giảm bớt đi sự khẩn trương của nàng, nàng phối hợp với hành động của hắn, đem một chính mình giao cho hắn.
Nhìn thấy hình bóng mờ ảo của Vương Tường ở trước mắt, Phương Vũ biết tối hôm qua mình hơi quá đáng rồi. Dù sao thì nàng cũng mới ném mùi đời, làm sao mà có thể chấp nhận nhu cầu điên cuồng của hắn? Nhưng hắn cũng không còn cách nào để khống chế mình.
Bây giờ hắn nhận tội rồi !
Nhìn dung nhan đang ngủ say tuyệt mỹ, trên mặt hắn hiện lên sự yêu thương ngập tràn. Hắn nhẹ nhàng kéo chiếc chăn trượt xuống ngực nàng lên, tránh cho việc mình lại một lần nữa không kiềm chế được sự hấp dẫn mà muốn nàng. Nhưng hắn vẫn không nỡ cứ như vậy mà buông nàng ra, cho nên hắn lặp dùng một cách tay vòng qua eo của nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào trước ngực mình, cúi đầu thật sâu hít lấy mùi thơm trên tóc.
"Ưm" Vương Tường mơ màng mà tỉnh lại, hình như đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ an ổn như vậy. Xung quanh nàng, dầy đặc cảm giác ấm áp, làm cho nàng cảm giác mình có thể từ trong này tìm được sự yên tỉnh hoàn toàn và được bảo vệ. Cảm giác này nàng chưa từng có, nàng chìm đắm trong cái không khí sung sướng này, không muốn cử động chút nào, càng không muốn rời đi.
Phát giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang dụi vào trong lòng ngực của mình, trong lòng Phương Vũ không khỏi dân lên một cổ dục vọng. Nàng vô ý biểu hiện ra sự tin tưởng và ỷ lại làm cho hắn cảm thấy kiêu ngạo, cũng lần nữa nàng khơi lên khát vọng của hắn. Hắn cúi đầu hôn môi của nàng.
"Ưm" Ý thức của Vương Tường chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng dần dần lửa nóng lại bùng lên nữa, khẽ theo thân hình mà chuyển động. Dột nhiên một trần đau nhức tràn tới, làm cho nàng hoàn toàn tỉnh táo.
"Phương Vũ !"
"Ừ." Hắn khẽ hôn lên gò má nàng, tràn đầy mùi vị yêu thương:"Nàng tỉnh rồi à?"
Nàng trợn tròn hai mắt không dám tin.
"Làm sao vậy? Không biết ta rồi hả?" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh như mây của nàng. Ở bên cạnh nàng mà thân mật hỏi: "Tối hôm qua có làm nàng đau không?"
Nghe được lời của hắn, trong đầu Vương Tường liền ầm ầm vang lên, mọi việc tối hôm qua liền hiện lên hết trong đầu. Thoáng chốc, hai má nàng trở nên đỏ ửng."Ngươi ngươi sao có thể làm như vậy…"
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có cảm giác như vậy. Nàng thuộc về người nam nhân này!
Tại trải qua thù hận, tranh chấp liên tiếp, sau đó là hiểu lầm, không ngờ giữa bọn họ lại phát triển thành kết quả như vậy. Nàng không biết tại sao mình lại có cảm giác "thuộc về" Phương Vũ, chẳng lẽ nữ nhân sau đem chính mình cho nam nhân, thì sau đó nàng là của hắn?
Nàng có chút hơi hãi cái ý nghĩ này, bởi vì điều này càng làm cho nàng cảm thấy hoàn toàn bất lực. Nhưng mà cũng chưa tới mức cảm thấy bất an, trái lại, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác an toàn như đang được bảo vệ.
Cánh tay khỏe mạnh, cái ôm nóng bỏng, làm cho nàng đem toàn bộ mọi chuyện vứt ra sau ót. Giống như sự tranh chấp giữa hai đều biến mất trong nháy mắt.
"Như thế nào, ta hỏi không đúng sao?" Phương Vũ cố ý đùa nàng.
"Ngươi" Vương Tường vùi mặt vào trong ngực của hắn, giọng điệu buồn bực mà nói: "Ngươi khi dễ ta!”
Nhìn thấy dáng vẻ mềm mại yêu kiều mà nàng khó có được, Phương Vũ không khỏi ngây ngốc mà nhìn.
Nếu như nàng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao! Nhưng nghĩ lại, hắn yêu không phải chính là sự vĩnh viễn không khuất phục của nàng sao? Hắn không hi vọng nàng thay đổi, chỉ hi vọng hai người vĩnh viễn ở một chỗ, khi đó hắn sẽ trêu trọc nàng để cho nàng lộ ra dáng vẻ yêu kiều này.
"Trời!" Phương Vũ đột nhiên kêu to, làm cho Vương Tường ngẩng đầu tò mò nhìn hắn.
"Sao vậy?" Nàng khẩn trương hỏi.
Hắn ra vẻ kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ tôi tối hôm qua ta ‘ra sức’ diễn xuất như vậy, mà một chút ‘hưởng thụ’ nàng cũng không có sao?" Hắn giả bộ ra vẻ yếu ớt, tiếp đó lại cố ý nhìn lên trên người của nàng, "Oa, những dấu vết và dấu rằng trên người của ta là ở đâu ra vậy nè? Không phải là nàng ‘khi dễ’ ta sao?"
Hiểu được hắn đang giễu cợt nàng, Vương Tường mắc cỡ đến cả mang tai đều ửng hồng. Nàng tức giận nói: "Chiếm được tiện nghi mà còn khoe khoang, xem ta cắn chết ngươi." Nói xong liền cắn đầu vai của hắn.
Tuy vẫn không thay đổi được sự tranh chấp ngày xưa, nhưng cử động thân mật của hai người, đã sớm đem sự tranh chấp kịch liệt mà chuyển thành hai người đang yêu nhau mà ầm ĩ vui đùa trêu chọc.
Đối với bọn họ mà nói, tất cả tranh chấp cũng đều là quá khứ thức rồi. Có lẽ ngày từ đầu, bọn họ tranh chấp chỉ để kháng cự lại sự hấp dẫn của đối phương mà thôi.
"A!" Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên.
Vương Tường nghiêng mặt, giương mắt nhìn chằm chằm vào Phương Vũ. Không thể nào! Nàng có dùng lực đâu!
Phương Vũ vội vàng làm ra vẻ mặt vô tội "Không phải ta". Đợi đến lúc hai người cùng nhau quay đầu về chỗ phát ra âm thanh, thì mới phát hiện tiếng hét thảm này là xuất phát từ một thị nữ vô ý xông vào trong phòng.
Lúc này, haingười bọn họ không một mảnh vải che thân, mà răng ngọc của Vương Tường đang đang yên ổn ‘ngậm’ trên đầu vai của Phương Vũ, khó trách nàng ta bị dọa đến kêu to.
"Ngươi xem đi, bây giờ nên làm gì?" Nhìn thị nữ chạy trối chết, Vương Tường nói nhỏ với Phương Vũ.
"Làm sao bây giờ?" Phương Vũ khẽ nhíu mày, "Vậy thì nàng phải nhanh chống gả cho ta rồi." Hắn nói hợp tình hợp lý, bây giờ hắn ngay cả chạy trốn cũng không cần rồi.
Gả cho hắn?
"Bậy bạ!" Vương Tường kéo chăn đẩy hắn ra, thân thể Phương Vũ bởi vì vậy mà lộ ra hơn phân nửa. Trong lúc nhất thời, tầm mắt của nàng bị thân hình đó hấp dẫn. Nhưng nàng lập tức cảnh giác mình không nên nhìn nam nhân như vậy, liền xoay mặt che dấu sự luống cuống của mình, nhưng mà trên má vẫn đỏ bừng để lộ ra tâm tư của nàng.
"Hẳn là ngươi nên ‘gả’ cho ta mới đúng, ta đường đường là một Nữ Vương sao có thể gả cho cho đàn ông?" Gả hắn? Nàng chưa từng nghĩ vấn đề này.
Phương Vũ liếc mắt khinh thường. Nữ nhân này, mới an phận không bao lâu, thì tính tình lại đi tới rồi.
"Vậy ngươi nghĩ tới ta đường đường một một nam tử hán mà lại có thể ‘gả’ cho ngươi sao?" Phương Vũ không thèm quan tâm đến thân thể xích lỗ của mình, cứ thoăng thoắng mà nói.
Nữ nhân! Vĩnh viễn không hiểu nổi các nàng đang suy nghĩ cái. gì!
"Tại sao không được?" Vương Tường có chút tức giận, nàng dùng chăn đệm che lấp cơ thể của mình, nhặt lên y phục bên giường mặc vào.
Ngay cả chút chuyện nhỏ đó cũng không muốn, còn thề son sắt nói yêu nàng! Huống chi khi vương phi của Nữ Nhi quốc đối với nam nhân mà nói là một sự vinh quanh nha.
"Ta nói không được thì không được!" Phương Vũ nhìn thoáng thân hình yểu điệu đang mặc y phục, trong lòng khẽ động, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.
Không có một người nào, không có một nam nhân nào có thể tiếp nhận loại vũ nhục này.
"Nhưng mà không phải ngươi đã nói yêu ta sao?" Nàng thử dùng chính sách dụ dỗ, đôi mắt to ngập nước theo dõi hắn.
Thật sự là chuyện vô cùng thất bại! Phương Vũ chịu hết nổi mà thấp giọng chửi mình. Tối hôm qua hắn tại sao lại nói mấy lời đó?
Từ lúc hắn ‘hiểu chuyện’ tới nay, lúc có nhiều cơ hội ‘ở chung’ với nữ nhân, thì hắn sớm biết rõ nam nhân không thể để cho nữ nhân biết rõ tâm tình thật sự của mình, nếu thì sẽ bị ăn đến mọi thử cũng không còn, không ngờ mình lại phạm vào điều này. Huống chi, nàng chư hề nói yêu hắn nha! Ai, nàng thật sự là khắc tinh của hắn.
Nhưng hắn có thể khẳng định là, vì sự tôn nghiêm và nguyên tắc của nam nhân, việc ‘gả’ này tuyệt không thể thỏa hiệp.
"Thế nào?" Thấy hắn không trả lời, nàng quấn quít lấy hắn mà hỏi.
Phương Vũ che dấu sự vui vẻ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói ra: "Nếu như nàng muốn ta giống mấy tên nam nhân như bị giam cầm trong nội cung kia, thì ta thà chết còn hơn."
"Ý của ngươi là, cho dù ngươi có cận kề cái chết cũng không muốn gả cho ta, có phải không? !" Vương Tường đề lớn tiếng nói, vô cùng tức giận.
"Ý này gần giống như ý của ta." Hắn bình tĩnh nhàn nhã nhìn nàng, bày ra một bộ dạng "Nàng định xử lý ta thế nào".
/5
|