Cô càng nói càng nhỏ, càng ngày càng thẹn thùng.
“Không chỉ của anh, còn có em . . . . . .”
Anh không thể ngờ được, nhưng cũng có thể giải thích được một phần tình huống, anh ở cạnh phụ nữ chưa bao giờ không khống chế được như đêm nay.
“Em muốn anh.” Cô bỏ qua tự tôn, ngượng ngùng nói cho anh biết cảm giác của bản thân lúc này, “Em muốn cùng anh, em không muốn anh dừng lại, em hi vọng có thể cảm nhận anh nhiều một chút. . . . . . nhiều hơn một chút. . . . . .”
Lời của cô là xuân dược mê người nhất, khiến anh lại cứng lên.
A Lãng cảm nhận được cô gái dán vào phía sau anh hơi run rẩy, hơi thở ấm áp trở nên dồn dập, nhưng cô không lùi lại, vẫn dán chặt vào anh, không rời đi.
Nó an ủi anh, nhưng cũng càng làm cho anh vì cô mà cảm thấy sợ hãi.
Anh rất muốn tin tưởng cô, nhưng dù vậy, dù anh chỉ bị cô ảnh hưởng, anh vẫn mang dòng máu của người kia, có di truyền hệ số bạo lực. Nghĩ đến vết thương trên người cô, anh liền cảm thấy rợn tóc gáy, lần mất khống chế sau có thể sẽ tạo thành hậu quả càng đáng sợ hơn.
Người đàn ông này lại đang trách bản thân, Như Nhân rõ ràng nghe thấy ý nghĩ của anh.
Anh bị chuyện kia ảnh hưởng sâu như vậy, bị thương nặng như vậy. . . . . .
Cô có thể cảm nhận được anh nắm thật chặt nắm tay, cơ bắp càng thêm siết chặt. Như Nhân đau lòng thở sâu, lại nói: “Đêm hôm đó, không phải lỗi của anh; Đêm nay, cũng không phải lỗi của anh. Anh thật sự khác ông ta, ông ta rất tà ác, nhưng anh. . . . . . Anh rất xinh đẹp. . . . . .”
Từ hình dung này khiến anh kinh ngạc.
Xinh đẹp là từ cách xa anh cả ngàn dặm. Anh biết bộ dạng mình không tệ, nhưng thật sự không đến mức tuấn mỹ, càng miễn bàn là xinh đẹp. Chẳng lẽ cô là cảm thấy anh có chút đàn bà? Anh tuy không cao như Đồ Cần, nhưng tuyệt đối không lùn, nội tiết tố phái nam của anh tràn đầy, cơ bắp cũng khá phát triển. . . . . .
Ý nghĩ lộn xộn của anh gần như chọc cười cô.
“Em không có ý đó.” Cô cắn môi, nhịn cười.”Anh không đàn bà chút nào.”
“Vậy là có ý gì?” Anh nhướn mày hỏi.
Cô im lặng một lát mới chậm rãi nói: “Từng có một khoảng thời gian, em rất muốn chết.”
Những lời này lôi kéo sự chú ý của anh, cảm nhận được hô hấp bất ổn của cô.
Cô áp lên tấm lưng cường tráng dày rộng của anh, khẽ nói: “Khi mọi chuyện vừa xảy ra, em còn chưa biết xây tường, không thể ngăn cản mình nghe được ý nghĩ của người khác, không thể không cảm nhận cảm xúc của người khác, em cảm thấy sống rất đau khổ, không vui vẻ gì, quá nhiều bi thương. Cuộc sống như vậy rất rất đau khổ. . . . . . Lúc đó, mỗi ngày em đều giống như sống ở Luyện Ngục vĩnh viễn không ngừng.”
Giọng cô khẽ như mê sảng.
“Em thử uống thuốc, cũng đã gặp bác sĩ khoa tâm thần, nhưng nó không chỉ không giúp được gì mà còn làm mọi chuyện trở nên càng tệ hơn. Sau đó có một đêm, em không chịu nổi, em muốn được giải thoát, em không muốn tiếp tục nghe người khác đang nghĩ cái gì. Chỉ cần có thể kết thúc, thoát khỏi chuyện này, dùng cách gì cũng được, cho dù là chết em cũng đồng ý. Cho nên, có buổi tối, em đi đến phòng bếp, cầm một con dao cắt cổ tay. . . . . .”
Anh ngừng thở, cảm thấy đau lòng vì cô.
Điều đó khiến trái tim cô ấm áp, rất ấm, hoàn toàn sưởi ấm trái tim cô. Như Nhân hít sâu một hơi, để mình nói tiếp: “Em nằm trên sàn bếp, cảm nhận máu chảy ra từ cổ tay. Em cho rằng như vậy sẽ được giải thoát, nhưng bà ngoại phát hiện ra, đưa em đi cấp cứu. Bà rất đau lòng, nhưng em chỉ cảm thấy tức giận, em hi vọng có thể chết đi, bệnh viện giống như địa ngục. . . . . .”
Một chút run rẩy truyền đến, anh có thể cảm nhận được.
“Em muốn hét lên, muốn giãy dụa kháng cự, nhưng không thể. Em không có sức, em bị đưa vào trong Địa ngục. Bởi vì em vừa khôi phục thể lực là cuồng loạn làm ầm ĩ muốn xuất viện, bọn họ tiêm thuốc an thần cho em, em bị bắt ở lại đó. . . . . .”
Cô khẽ kể lại sợ hãi của cô, sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tim A Lãng co rút vì cô bé năm đó. Anh có thể cảm nhận được cô đau khổ, tuyệt vọng đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Cô không điên quả thực đúng là kỳ tích.
“Em cũng đã cho rằng em sẽ điên mất.” Suy nghĩ của anh rõ ràng hiện lên trong đầu, cô khàn khàn mở miệng nói, bàn tay nhỏ bé mơn trớn xương bả vai anh, luồn qua dưới nách của anh, lại trượt đến cơ bụng rắn chắc của anh.
Cô ôm anh, hấp thu sức mạnh anh nguyện ý cho cô.
“Bởi vì em phản kháng rất kịch liệt, em bị trói trên giường bệnh, em nghe thấy bọn họ thảo luận nên đưa em đến bệnh viện tâm thần. Em gần như đã buông tay. . . . . .”
Anh không tự giác, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Tim Như Nhân càng ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên lưng anh, mắt hơi ẩm, cùng anh mười ngón đan vào nhau, nói cho anh: “Nhưng tối hôm đó, trong nhiều hỗn loạn sợ hãi đau đớn như vậy, em đã nghe được một giọng nói, một suy nghĩ, một. . . . . Lời thề. . . . . .”
Trong sương mù cô chậm rãi khẽ nói: “Đó là một nam sinh em từng gặp ở trường học, cha cậu ấy là tội phạm, là sâu rượu, sau khi ra tù thường đánh cậu ấy và mẹ. Cậu ấy rất đau khổ, sợ hãi lại tức giận, nhưng cậu ấy không vì thế mà lùi bước, cậu ấy không vì vậy mà buông tay. Cậu ấy đi đến trước nhà bạn học, hâm mộ bạn học có gia đình hạnh phúc. Cậu ấy nhìn căn nhà kia, thề sẽ thay đổi hiện trạng. Cậu ấy thề một ngày nào đó, cậu ấy cũng sẽ có được ngôi nhà của mình, giống như nhà của người bạn kia, vừa to vừa đẹp. . . . . .”
Anh nhớ tối hôm đó, anh nhớ rõ ràng mình ngủ ở công viên ven biển trước nhà Đồ Ưng, khát vọng mình là một thành viên trong đó.
Sắc mặt A Lãng tái nhợt, cả trái tim chấn động, nghe cô khẽ nói ra lời thề nhiều năm trước.
“Cậu ấy thề, nhất định sẽ không đánh vợ mình, sẽ không đánh con mình. Cậu ấy thề tuyệt đối sẽ không giống cha mình. . . . . Cậu ấy thề một ngày nào đó, cậu ấy sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc . . . . . .”
Tim anh đập nhanh hơn, đau đớn tràn ra. Như Nhân nắm chặt tay anh, lại nói cho anh: “Anh nói, cuộc điện thoại kia cứu anh, sự thật là anh đã cứu em trước. Người đàn ông tà ác kia khiến anh sống ở trong Địa ngục, nhưng anh không từ bỏ, luôn luôn không. Anh ôm ấp hi vọng, mãnh liệt mà kiên định, hi vọng ấm áp kia đã cứu vớt em.”
Như Nhân ôm chặt anh, nói: “Em tự nhủ rằng, nếu cậu ấy có thể, mình nhất định cũng có thể. Có lẽ trên người anh chảy dòng máu của người kia, nhưng anh không giống ông ta. Anh không hề tà ác, anh rất xinh đẹp, trái tim anh rất xinh đẹp. . . . . . Khiến em muốn luôn được ở trong đó. . . . . .”
Anh không lên tiếng, bị lay động thật sâu.
Từng câu từng chữ cô nói, đều như dòng nước ấm áp chảy vào đáy lòng, lưu lại.
Sau chuyện đó, anh sớm từ bỏ lời thề gia đình hạnh phúc kia. Anh không cho rằng mình thích hợp lập gia đình, anh biết rõ anh giống người đàn ông kia đều là phần tử bạo lực. . . . . .
“Anh không phải.” Cô đè nén kích thích, dịu dàng kiên định nói cho anh: “Ông ta sử dụng bạo lực để làm tổn thương người khác; anh sử dụng bạo lực là vì bảo vệ, là để ngăn chặn tổn thương tiếp tục xảy ra.”
“Sao em có thể chắc chắn như vậy?” A Lãng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình quanh quẩn trong sương mù, mới phát hiện anh đã mở miệng.”Làm sao em biết anh sẽ không làm ra những chuyện giống ông ta.”
“Bởi vì anh biết đó là không đúng, bởi vì anh luôn luôn biết rõ ràng giới hạn ở đâu, bởi vì không đến lúc thực sự cần thiết anh sẽ không sử dụng bạo lực, cũng bởi vì cho dù không khống chế được anh vẫn bận tâm đến cảm nhận của em. . . . . . Anh khác ông ta, anh biết thế nào là yêu, ông ta không biết. Bởi vì như thế, cho nên em mới yêu anh. . . . . .”
Thông báo của cô đột ngột, không hề báo trước, siết chặt lấy linh hồn anh, khiến anh chấn động.
Anh nghĩ mình nghe lầm, kéo tay cô ra, bỗng nhiên xoay người lại nhìn cô.
Cô gái ở trong màn sương mù bé nhỏ lại ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, môi mềm ướt át. Anh đột nhiên xoay người, khiến cô có chút khẩn trương. Cô thu tay nhưng không chạy trốn, vẫn không chạy trốn.
“Em nói. . . . . .” Anh nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập nhanh, thậm chí gần như cảm thấy có chút ù tai, nhưng anh vẫn nghe thấy mình khàn khàn hỏi, “. . . . . . Cái gì?”
Như Nhân ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, hai tay nhỏ bé áp lên lồng ngực như muốn vỡ òa.
Hai mắt của anh sáng ngời, thoạt nhìn gần như có chút hung ác.
Vẻ mặt kia giống như sói, khiến cô có chút sợ hãi, chỉ có một chút thôi.
Áp vào lưng anh, đọc tâm của anh để nói chuyện, thật sự dễ dàng hơn nhìn anh, đối mặt với anh rất nhiều.
Cô không nhìn rõ anh, không thể chắc chắn anh đang nghĩ cái gì, nhưng khát vọng mãnh liệt nặng nề từ trên người anh trào ra cổ vũ cô.
“Em yêu anh.” Như Nhân run rẩy hít vào một hơi, bày tỏ nỗi lòng với anh. Mỗi một chữ đều khiến tim cô đập nhanh hơn, mạnh hơn. Cô mở miệng thừa nhận.
“Đối với em, anh là tia sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối, vì có anh mà em mới không phát điên. . . . . . Anh mới là kỳ tích. . . . . . Mà em, luôn luôn yêu anh. . . . . .”
“Không chỉ của anh, còn có em . . . . . .”
Anh không thể ngờ được, nhưng cũng có thể giải thích được một phần tình huống, anh ở cạnh phụ nữ chưa bao giờ không khống chế được như đêm nay.
“Em muốn anh.” Cô bỏ qua tự tôn, ngượng ngùng nói cho anh biết cảm giác của bản thân lúc này, “Em muốn cùng anh, em không muốn anh dừng lại, em hi vọng có thể cảm nhận anh nhiều một chút. . . . . . nhiều hơn một chút. . . . . .”
Lời của cô là xuân dược mê người nhất, khiến anh lại cứng lên.
A Lãng cảm nhận được cô gái dán vào phía sau anh hơi run rẩy, hơi thở ấm áp trở nên dồn dập, nhưng cô không lùi lại, vẫn dán chặt vào anh, không rời đi.
Nó an ủi anh, nhưng cũng càng làm cho anh vì cô mà cảm thấy sợ hãi.
Anh rất muốn tin tưởng cô, nhưng dù vậy, dù anh chỉ bị cô ảnh hưởng, anh vẫn mang dòng máu của người kia, có di truyền hệ số bạo lực. Nghĩ đến vết thương trên người cô, anh liền cảm thấy rợn tóc gáy, lần mất khống chế sau có thể sẽ tạo thành hậu quả càng đáng sợ hơn.
Người đàn ông này lại đang trách bản thân, Như Nhân rõ ràng nghe thấy ý nghĩ của anh.
Anh bị chuyện kia ảnh hưởng sâu như vậy, bị thương nặng như vậy. . . . . .
Cô có thể cảm nhận được anh nắm thật chặt nắm tay, cơ bắp càng thêm siết chặt. Như Nhân đau lòng thở sâu, lại nói: “Đêm hôm đó, không phải lỗi của anh; Đêm nay, cũng không phải lỗi của anh. Anh thật sự khác ông ta, ông ta rất tà ác, nhưng anh. . . . . . Anh rất xinh đẹp. . . . . .”
Từ hình dung này khiến anh kinh ngạc.
Xinh đẹp là từ cách xa anh cả ngàn dặm. Anh biết bộ dạng mình không tệ, nhưng thật sự không đến mức tuấn mỹ, càng miễn bàn là xinh đẹp. Chẳng lẽ cô là cảm thấy anh có chút đàn bà? Anh tuy không cao như Đồ Cần, nhưng tuyệt đối không lùn, nội tiết tố phái nam của anh tràn đầy, cơ bắp cũng khá phát triển. . . . . .
Ý nghĩ lộn xộn của anh gần như chọc cười cô.
“Em không có ý đó.” Cô cắn môi, nhịn cười.”Anh không đàn bà chút nào.”
“Vậy là có ý gì?” Anh nhướn mày hỏi.
Cô im lặng một lát mới chậm rãi nói: “Từng có một khoảng thời gian, em rất muốn chết.”
Những lời này lôi kéo sự chú ý của anh, cảm nhận được hô hấp bất ổn của cô.
Cô áp lên tấm lưng cường tráng dày rộng của anh, khẽ nói: “Khi mọi chuyện vừa xảy ra, em còn chưa biết xây tường, không thể ngăn cản mình nghe được ý nghĩ của người khác, không thể không cảm nhận cảm xúc của người khác, em cảm thấy sống rất đau khổ, không vui vẻ gì, quá nhiều bi thương. Cuộc sống như vậy rất rất đau khổ. . . . . . Lúc đó, mỗi ngày em đều giống như sống ở Luyện Ngục vĩnh viễn không ngừng.”
Giọng cô khẽ như mê sảng.
“Em thử uống thuốc, cũng đã gặp bác sĩ khoa tâm thần, nhưng nó không chỉ không giúp được gì mà còn làm mọi chuyện trở nên càng tệ hơn. Sau đó có một đêm, em không chịu nổi, em muốn được giải thoát, em không muốn tiếp tục nghe người khác đang nghĩ cái gì. Chỉ cần có thể kết thúc, thoát khỏi chuyện này, dùng cách gì cũng được, cho dù là chết em cũng đồng ý. Cho nên, có buổi tối, em đi đến phòng bếp, cầm một con dao cắt cổ tay. . . . . .”
Anh ngừng thở, cảm thấy đau lòng vì cô.
Điều đó khiến trái tim cô ấm áp, rất ấm, hoàn toàn sưởi ấm trái tim cô. Như Nhân hít sâu một hơi, để mình nói tiếp: “Em nằm trên sàn bếp, cảm nhận máu chảy ra từ cổ tay. Em cho rằng như vậy sẽ được giải thoát, nhưng bà ngoại phát hiện ra, đưa em đi cấp cứu. Bà rất đau lòng, nhưng em chỉ cảm thấy tức giận, em hi vọng có thể chết đi, bệnh viện giống như địa ngục. . . . . .”
Một chút run rẩy truyền đến, anh có thể cảm nhận được.
“Em muốn hét lên, muốn giãy dụa kháng cự, nhưng không thể. Em không có sức, em bị đưa vào trong Địa ngục. Bởi vì em vừa khôi phục thể lực là cuồng loạn làm ầm ĩ muốn xuất viện, bọn họ tiêm thuốc an thần cho em, em bị bắt ở lại đó. . . . . .”
Cô khẽ kể lại sợ hãi của cô, sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tim A Lãng co rút vì cô bé năm đó. Anh có thể cảm nhận được cô đau khổ, tuyệt vọng đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Cô không điên quả thực đúng là kỳ tích.
“Em cũng đã cho rằng em sẽ điên mất.” Suy nghĩ của anh rõ ràng hiện lên trong đầu, cô khàn khàn mở miệng nói, bàn tay nhỏ bé mơn trớn xương bả vai anh, luồn qua dưới nách của anh, lại trượt đến cơ bụng rắn chắc của anh.
Cô ôm anh, hấp thu sức mạnh anh nguyện ý cho cô.
“Bởi vì em phản kháng rất kịch liệt, em bị trói trên giường bệnh, em nghe thấy bọn họ thảo luận nên đưa em đến bệnh viện tâm thần. Em gần như đã buông tay. . . . . .”
Anh không tự giác, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Tim Như Nhân càng ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên lưng anh, mắt hơi ẩm, cùng anh mười ngón đan vào nhau, nói cho anh: “Nhưng tối hôm đó, trong nhiều hỗn loạn sợ hãi đau đớn như vậy, em đã nghe được một giọng nói, một suy nghĩ, một. . . . . Lời thề. . . . . .”
Trong sương mù cô chậm rãi khẽ nói: “Đó là một nam sinh em từng gặp ở trường học, cha cậu ấy là tội phạm, là sâu rượu, sau khi ra tù thường đánh cậu ấy và mẹ. Cậu ấy rất đau khổ, sợ hãi lại tức giận, nhưng cậu ấy không vì thế mà lùi bước, cậu ấy không vì vậy mà buông tay. Cậu ấy đi đến trước nhà bạn học, hâm mộ bạn học có gia đình hạnh phúc. Cậu ấy nhìn căn nhà kia, thề sẽ thay đổi hiện trạng. Cậu ấy thề một ngày nào đó, cậu ấy cũng sẽ có được ngôi nhà của mình, giống như nhà của người bạn kia, vừa to vừa đẹp. . . . . .”
Anh nhớ tối hôm đó, anh nhớ rõ ràng mình ngủ ở công viên ven biển trước nhà Đồ Ưng, khát vọng mình là một thành viên trong đó.
Sắc mặt A Lãng tái nhợt, cả trái tim chấn động, nghe cô khẽ nói ra lời thề nhiều năm trước.
“Cậu ấy thề, nhất định sẽ không đánh vợ mình, sẽ không đánh con mình. Cậu ấy thề tuyệt đối sẽ không giống cha mình. . . . . Cậu ấy thề một ngày nào đó, cậu ấy sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc . . . . . .”
Tim anh đập nhanh hơn, đau đớn tràn ra. Như Nhân nắm chặt tay anh, lại nói cho anh: “Anh nói, cuộc điện thoại kia cứu anh, sự thật là anh đã cứu em trước. Người đàn ông tà ác kia khiến anh sống ở trong Địa ngục, nhưng anh không từ bỏ, luôn luôn không. Anh ôm ấp hi vọng, mãnh liệt mà kiên định, hi vọng ấm áp kia đã cứu vớt em.”
Như Nhân ôm chặt anh, nói: “Em tự nhủ rằng, nếu cậu ấy có thể, mình nhất định cũng có thể. Có lẽ trên người anh chảy dòng máu của người kia, nhưng anh không giống ông ta. Anh không hề tà ác, anh rất xinh đẹp, trái tim anh rất xinh đẹp. . . . . . Khiến em muốn luôn được ở trong đó. . . . . .”
Anh không lên tiếng, bị lay động thật sâu.
Từng câu từng chữ cô nói, đều như dòng nước ấm áp chảy vào đáy lòng, lưu lại.
Sau chuyện đó, anh sớm từ bỏ lời thề gia đình hạnh phúc kia. Anh không cho rằng mình thích hợp lập gia đình, anh biết rõ anh giống người đàn ông kia đều là phần tử bạo lực. . . . . .
“Anh không phải.” Cô đè nén kích thích, dịu dàng kiên định nói cho anh: “Ông ta sử dụng bạo lực để làm tổn thương người khác; anh sử dụng bạo lực là vì bảo vệ, là để ngăn chặn tổn thương tiếp tục xảy ra.”
“Sao em có thể chắc chắn như vậy?” A Lãng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình quanh quẩn trong sương mù, mới phát hiện anh đã mở miệng.”Làm sao em biết anh sẽ không làm ra những chuyện giống ông ta.”
“Bởi vì anh biết đó là không đúng, bởi vì anh luôn luôn biết rõ ràng giới hạn ở đâu, bởi vì không đến lúc thực sự cần thiết anh sẽ không sử dụng bạo lực, cũng bởi vì cho dù không khống chế được anh vẫn bận tâm đến cảm nhận của em. . . . . . Anh khác ông ta, anh biết thế nào là yêu, ông ta không biết. Bởi vì như thế, cho nên em mới yêu anh. . . . . .”
Thông báo của cô đột ngột, không hề báo trước, siết chặt lấy linh hồn anh, khiến anh chấn động.
Anh nghĩ mình nghe lầm, kéo tay cô ra, bỗng nhiên xoay người lại nhìn cô.
Cô gái ở trong màn sương mù bé nhỏ lại ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, môi mềm ướt át. Anh đột nhiên xoay người, khiến cô có chút khẩn trương. Cô thu tay nhưng không chạy trốn, vẫn không chạy trốn.
“Em nói. . . . . .” Anh nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập nhanh, thậm chí gần như cảm thấy có chút ù tai, nhưng anh vẫn nghe thấy mình khàn khàn hỏi, “. . . . . . Cái gì?”
Như Nhân ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, hai tay nhỏ bé áp lên lồng ngực như muốn vỡ òa.
Hai mắt của anh sáng ngời, thoạt nhìn gần như có chút hung ác.
Vẻ mặt kia giống như sói, khiến cô có chút sợ hãi, chỉ có một chút thôi.
Áp vào lưng anh, đọc tâm của anh để nói chuyện, thật sự dễ dàng hơn nhìn anh, đối mặt với anh rất nhiều.
Cô không nhìn rõ anh, không thể chắc chắn anh đang nghĩ cái gì, nhưng khát vọng mãnh liệt nặng nề từ trên người anh trào ra cổ vũ cô.
“Em yêu anh.” Như Nhân run rẩy hít vào một hơi, bày tỏ nỗi lòng với anh. Mỗi một chữ đều khiến tim cô đập nhanh hơn, mạnh hơn. Cô mở miệng thừa nhận.
“Đối với em, anh là tia sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối, vì có anh mà em mới không phát điên. . . . . . Anh mới là kỳ tích. . . . . . Mà em, luôn luôn yêu anh. . . . . .”
/39
|