Sẽ có người thắc mắc lúc thì LT gọi NK là nàng lúc là ngươi, ta nói luôn là bởi lúc trêu chọc lúc tức giận sẽ có cách xưng hô phù hợp
“Ngươi, ngươi sẽ không làm thực chứ.”Nguyễn Nhược Khê trợn tròn mắt.
“Ngươi xem ta giống như giả sao?”Lăng Tiêu nhếch mi yêu nghiệt cười.
“Ta chỉ nói giỡn thôi.”Da đầu Nguyễn Nhược Khê run lên, nàng không đâu lại đi trêu chọc sát nhân này để làm gì?
“Ta không nói giỡn, trò chơi này, ta cảm thấy rất hứng thú.”Lăng Tiêu không để nàng có cơ hội đổi ý.
“Cung chủ, chủy thủ đây ạ.”Thuộc hạ rất nhanh bưng một cái khay đặt hai thanh chủy thủ khéo léo, lóe hàn quang.
Sắc mặt nữ tử càng trắng bệch, mồ hôi theo trên mặt chảy ròng ròng xuống, chân cũng liên tục run lên.
“Thử xem đao này thế nào?”Lăng Tiêu cầm một thanh trong đó, kéo vài sợi tóc trên đầu nàng ta, ném lên không trung, tóc nhẹ nhàng rơi trên chủy thủ, liền đứt.
Nguyễn Nhược Khê trừng lớn ánh mắt, nhẽ ra hắn phải cầm tóc mời có thể cứa đứt nhưng hắn hoàn toàn không cần, có thể tưởng tượng được, chủy này rất sắc bén, chỉ sợ là nhẹ nhàng một cái, cũng có thể lập tức mất mạng.
“Thế nào?”Lăng Tiêu quay lại hỏi.
Nguyễn Nhược Khê cắn môi, nhìn chủy thủ còn lại trên khay kia, đột nhiên cảm giác được vô số ánh mắt hận ý bắn về phía mình, khiến lưng nàng phát lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp đôi mắt nữ nhân phía dưới hung ác nhìn chằm chằm nàng.
Sao lại thế này? Nàng đâu hại các nàng chứ? Rõ ràng nàng cũng là người bị hại mà? Cần gì thù hận nàng thế chứ?
“Bây giờ có phải là có thể bắt đầu rồi chứ?”Lăng Tiêu nói xong, tay cầm một thanh chủy thủ đi tới.
Bính, nữ tử kia rốt cục không kiên trì được, ngã xuống hôn mê.
“Đồ vô dụng, người đâu, mang ra ngoài.”Lăng Tiêu lãnh huyết phân phó.
“Vâng, cung chủ.”Một thuộc hạ vội vàng kéo nữ tử hôn mê rời khỏi phòng.
“Ngươi đi tới.”Lăng Tiêu lại chỉ hướng một nữ tử.
Thân thể nữ tử run rẩy, đôi mắt đột nhiên tràn ngập cừu hận nhìn về phía Nguyễn Nhược Khê.
Khiến Nguyễn Nhược Khê nhịn không được cũng run run, đột nhiên hiểu được, vì sao các nàng hận mình? Trước đây chỉ một câu nói của nàng, đã chết mấy nữ tử, lúc này, lại là vì nàng.
“Cầm lấy, chúng ta có thể bắt đầu.”Lăng Tiêu đem chủy thủ đặt trong tay của nàng, một hàn quang liền hiện lên trong ánh mắt của nàng.
Trong nhát mắt khiến nàng tỉnh táo lại, ném xuống chủy thủ trong tay xuống nói:
“Ta thừa nhận ta không dám cát, một khi đã bị ngươi bắt đến đây, muốn giết muốn róc thịt tùy ngươi.”
Nói xong, bộ mặt mặc cho hắn xâu xé đứng đó.
“Vậy múa một điệu đi.”Lăng Tiêu đem chủy thủ đặt qua một bên đột nhiên phân phó.
“Cái gì? Múa?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt
“Ngươi bắt ta đến là vì để ta múa cho ngươi xem sao?”
“Nếu không ngươi nghĩ là cái gì? Không phải nghĩ là ta muốn gặp ngươi đấy chứ.”Lăng Tiêu ái muội nói, cười tà mị.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thở phào, hóa ra thực sự là múa, lúc này mới nói:
“Được.”Không phải chỉ là múa sao?
“Vậy bắt đầu đi, nhưng, ngươi nên biết ta muốn xem chính là điệu múa đặc biệt.”Lăng Tiêu ngồi vào trên ghế nằm.
Đặc biệt, vậy điệu múa đường phố đi, tuyệt đối đủ đặc biệt, Nguyễn Nhược Khê nghĩ, sau đó nói:
“Có thể để ta thay thụy y (áo ngủ) không?”
Thụy y? Mọi người sửng sốt, còn chưa nghe nói qua múa phải mặc thụy y.
“Mang nàng đi.”Lăng Tiêu lại càng cảm thấy thêm hứng thú.
“Vâng, cung chủ.”Một nô tì đáp.
Nguyễn Nhược Khê mặc thụy y màu trắng vào, thật buồn bực nha, áo ngủ cổ đại đều là màu trắng, như vậy cách ăn mặc xem ra khá khó nhìn đi, chớp mắt một cái, liền thấy y phục màu đen trên người tì nữ, mở miệng nói:
“Đem y phục này của ngươi cho ta.”
“Được, tiểu thư.”Nô tì không nói hai lời, liền cởi ra.
Nguyễn Nhược Khê lấy nó, trực tiếp xé hai tay áo, sau đó mặc ra bên ngoài y phục màu trắng, lại xé phía dưới, mặc ở trên người giống như một cái áo sơ mi chữ T không có tay, như vậy cũng có thể thông qua, nắm mái tóc dài ra đằng sau, để nô tì tìm một cái khăn lụa màu trắng, buộc ở trên đầu.
Nô tì ở một bên kinh ngạc nhìn nàng ăn mặc một thân quái dị.
Sau khi nàng từ trong phòng bước ra, mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Lăng Tiêu thấy nàng ăn mặc một thân chẳng ra hình thù gì, trong lòng lại đột nhiên chờ mong điệu múa của nàng.
“Phiền các ngươi, âm nhạc nhanh một chút, sống động một chút.”Nguyễn Nhược Khê phân phó với nhạc sư ở một bên.
Nhóm nhạc sư sửng sốt, tuy không hiểu sống động trong lời nàng nói là cái gì? Nhưng nhanh thì nghe hiểu được.
Tốc độ âm nhạc đột nhiên nhanh hơn.
Nguyễn Nhược Khê đứng ở chính giữa hai chân chụm lại, hai cánh tay tự nhiên rủ xuống, theo tiếng nhạc, đột nhiên vặn vẹo thân thể, vung tóc lên,……… Thân thể đột nhiên trồng cây chuối, tay trái tay phải thay nhau, thân thể xoay tròn…………..
Mọi người bị điệu múa kỳ lạ này hấp dẫn, thân thể của nàng mềm mại như vậy, cũng không ôn nhu như điệu múa bình thường, điệu múa như vậy, không cần nói là nhìn thấy, nghe cũng chưa nghe qua.
“Có được không?”Hồi lâu, Nguyễn Nhược Khê đổ mồ hôi lấm tấm mới ngừng múa.
“Được.”Bốp bốp, Lăng Tiêu nhịn không được vỗ tay, cho tới bây giờ hắn còn không biết một nữ tử có thể nhảy ra điệu múa như thế.
“Một khi ngươi đã vừa lòng, vậy cung chủ để ta đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê nhân cơ hội yêu cầu.
“Thả ngươi đi, ta hao tâm tổn sức bắt ngươi đến như vậy, ngươi nghĩ một điệu múa có thể thả đi sao? Ta muốn ngươi múa ít nhất ba ngày.”Lăng Tiêu không nhanh không chậm nói, ba ngày sau, đã qua đêm trăng tròn.
Ba ngày? Vậy chẳng phải đã qua đêm trăng tròn sao, Trái tim Nguyễn Nhược Khê quýnh lên nói:
“Không thể, nhiều nhất hai ngày, ngươi liền thả ta đi.”
“Chuyện này hình như không phải do ngươi định đoạt.”Đôi mắt Lăng Tiêu lạnh lùng, dạo này hắn thật tốt số, đêm trăng tròn này sao nàng và Tây Môn Lãnh Liệt đều khẩn trương như thế, lại nói, hắn không phải đã tìm được huyết nô khác sao?
“Lăng Tiêu, vậy ngươi cũng đừng quên, ta chính là phi tử của vương, ngươi bắt cóc ta, chính là đối nghịch với triều đình, ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?”Nhẹ nhàng không được, Nguyễn Nhược Khê quyết định mạnh bạo.
“Nguyễn Nhược Khê, không phải Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ ta không biết thân phận của ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta sợ vương sao? Nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi không phải phi tử của vương, ta có lẽ còn không trắc trở bắt ngươi tới đây như vậy.”Lăng Tiêu không hề để ý nói, sao nàng biết được, nàng là bị vương bán đứng cho hắn.
“Ngươi……….”Nguyễn Nhược Khê tức giận trừng mắt hắn, cuối cùng, đành phải cầu xin nói:
“Lăng Tiêu, cho dù ngươi có yêu cầu gì, ta cũng đáp ứng, ta chỉ xin ngươi đêm trăng tròn để ta trở về, qua đêm đó, ngươi lại mang ta đi.”Nếu nàng chết, cũng không xem như nói không giữ lời.
Lại là đêm trăng tròn, mắt Lăng Tiêu híp lại, nhìn nàng nghiên cứu nói:
“Có thể, nhưng, trừ phi ngươi nói cho ta, vì sao phải về đêm trăng tròn?”
“Lăng Tiêu, ta cũng không gạt ngươi, ta là huyết nô, đêm trăng tròn, ta phải cho thần bảo vệ uống máu.”Nguyễn Nhược Khê nói, nàng không thể nói cho hắn chân tướng.
“Vũ Khuynh Thành, nói dối thì phải trả giá, ngươi nghĩ rằng ta không ở hoàng cung, thì không biết chuyện trong hoàng cung sao? Trong hoàng cung đã có một huyết nô khác.”Lăng Tiêu lạnh lùng nói, muốn lừa hắn, nàng còn chưa đủ độ.
“Đó là ngươi không biết, kỳ thật máu Vũ gia chúng ta mới thích hợp nhất cho thần bảo vệ, bởi vì vương sủng ái ta, không muốn để ta chịu khổ, cho nên mới tìm một người thay thế, nhưng ngươi nên biết, cho dù là máu tương đồng, nhưng cũng không hoàn toàn giống, cho nên vì vương, vì lê dân bách tính thiên hạ, ta không thể ích kỉ như vậy, đêm trăng tròn nhất định phải về.”Nguyễn Nhược Khê nói, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Đôi mắt Lăng Tiêu nhăn lại một chút, chẳng lẽ thực sự như lời nàng nói, Tây Môn Lãnh Liệt là vì muốn nàng tránh đêm trăng tròn, chẳng qua, như vậy cũng không hợp lí, muốn cho một người không võ công tránh trong mười hai canh giờ rất đơn giản, cần gì phải trắc trở tốn công đến tìm hắn như thế chứ? Nhưng mấy chuyện này đều không liên quan tới hắn, hắn để ý chính là thần thoại công chúa kia.
Nghĩ vậy, không khỏi nói:
“Chuyện này có liên quan gì đến ta?”
“Đương nhiên có liên quan, ngươi không phải con dân của vương triều sao? Ngươi không cần thiên hạ thái bình sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi ngược lại, tuy nhiên chuyện này quả thật có chút gượng ép.
“Ha ha.”Lăng Tiêu đột nhiên cười ha hả, nói:
“Ngươi nói đúng, ta thích ngày không yên ổn, chẳng qua, ngươi càng như vậy, ta càng muốn ngươi đêm trăng tròn không trở về, không phải như vậy đơn giản hơn sao?”
“Ngươi………..”Nguyễn Nhược Khê tâm cả kinh, nam nhân này thật sự là quá thông minh rồi, cho dù thế nào, nàng cũng không thể để cho người khác biết chuyện Tây Môn Lãnh Liệt bị nguyền rủa thành sói.
“Ngươi không cần nói nữa, Lăng Tiêu ta từ trước tới nay không nói hai lời, ta nói ba ngày, liền ba ngày, ai cũng không thay đổi.”Lăng Tiêu ngắt lời của nàng
Nguyễn Nhược Khê cắn răng không nói, còn thời gian hai ngày nàng phải cách nghĩ và cầu mong Tây Môn Lãnh Liệt sẽ tìm đến nàng
“Ngươi, ngươi sẽ không làm thực chứ.”Nguyễn Nhược Khê trợn tròn mắt.
“Ngươi xem ta giống như giả sao?”Lăng Tiêu nhếch mi yêu nghiệt cười.
“Ta chỉ nói giỡn thôi.”Da đầu Nguyễn Nhược Khê run lên, nàng không đâu lại đi trêu chọc sát nhân này để làm gì?
“Ta không nói giỡn, trò chơi này, ta cảm thấy rất hứng thú.”Lăng Tiêu không để nàng có cơ hội đổi ý.
“Cung chủ, chủy thủ đây ạ.”Thuộc hạ rất nhanh bưng một cái khay đặt hai thanh chủy thủ khéo léo, lóe hàn quang.
Sắc mặt nữ tử càng trắng bệch, mồ hôi theo trên mặt chảy ròng ròng xuống, chân cũng liên tục run lên.
“Thử xem đao này thế nào?”Lăng Tiêu cầm một thanh trong đó, kéo vài sợi tóc trên đầu nàng ta, ném lên không trung, tóc nhẹ nhàng rơi trên chủy thủ, liền đứt.
Nguyễn Nhược Khê trừng lớn ánh mắt, nhẽ ra hắn phải cầm tóc mời có thể cứa đứt nhưng hắn hoàn toàn không cần, có thể tưởng tượng được, chủy này rất sắc bén, chỉ sợ là nhẹ nhàng một cái, cũng có thể lập tức mất mạng.
“Thế nào?”Lăng Tiêu quay lại hỏi.
Nguyễn Nhược Khê cắn môi, nhìn chủy thủ còn lại trên khay kia, đột nhiên cảm giác được vô số ánh mắt hận ý bắn về phía mình, khiến lưng nàng phát lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp đôi mắt nữ nhân phía dưới hung ác nhìn chằm chằm nàng.
Sao lại thế này? Nàng đâu hại các nàng chứ? Rõ ràng nàng cũng là người bị hại mà? Cần gì thù hận nàng thế chứ?
“Bây giờ có phải là có thể bắt đầu rồi chứ?”Lăng Tiêu nói xong, tay cầm một thanh chủy thủ đi tới.
Bính, nữ tử kia rốt cục không kiên trì được, ngã xuống hôn mê.
“Đồ vô dụng, người đâu, mang ra ngoài.”Lăng Tiêu lãnh huyết phân phó.
“Vâng, cung chủ.”Một thuộc hạ vội vàng kéo nữ tử hôn mê rời khỏi phòng.
“Ngươi đi tới.”Lăng Tiêu lại chỉ hướng một nữ tử.
Thân thể nữ tử run rẩy, đôi mắt đột nhiên tràn ngập cừu hận nhìn về phía Nguyễn Nhược Khê.
Khiến Nguyễn Nhược Khê nhịn không được cũng run run, đột nhiên hiểu được, vì sao các nàng hận mình? Trước đây chỉ một câu nói của nàng, đã chết mấy nữ tử, lúc này, lại là vì nàng.
“Cầm lấy, chúng ta có thể bắt đầu.”Lăng Tiêu đem chủy thủ đặt trong tay của nàng, một hàn quang liền hiện lên trong ánh mắt của nàng.
Trong nhát mắt khiến nàng tỉnh táo lại, ném xuống chủy thủ trong tay xuống nói:
“Ta thừa nhận ta không dám cát, một khi đã bị ngươi bắt đến đây, muốn giết muốn róc thịt tùy ngươi.”
Nói xong, bộ mặt mặc cho hắn xâu xé đứng đó.
“Vậy múa một điệu đi.”Lăng Tiêu đem chủy thủ đặt qua một bên đột nhiên phân phó.
“Cái gì? Múa?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt
“Ngươi bắt ta đến là vì để ta múa cho ngươi xem sao?”
“Nếu không ngươi nghĩ là cái gì? Không phải nghĩ là ta muốn gặp ngươi đấy chứ.”Lăng Tiêu ái muội nói, cười tà mị.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thở phào, hóa ra thực sự là múa, lúc này mới nói:
“Được.”Không phải chỉ là múa sao?
“Vậy bắt đầu đi, nhưng, ngươi nên biết ta muốn xem chính là điệu múa đặc biệt.”Lăng Tiêu ngồi vào trên ghế nằm.
Đặc biệt, vậy điệu múa đường phố đi, tuyệt đối đủ đặc biệt, Nguyễn Nhược Khê nghĩ, sau đó nói:
“Có thể để ta thay thụy y (áo ngủ) không?”
Thụy y? Mọi người sửng sốt, còn chưa nghe nói qua múa phải mặc thụy y.
“Mang nàng đi.”Lăng Tiêu lại càng cảm thấy thêm hứng thú.
“Vâng, cung chủ.”Một nô tì đáp.
Nguyễn Nhược Khê mặc thụy y màu trắng vào, thật buồn bực nha, áo ngủ cổ đại đều là màu trắng, như vậy cách ăn mặc xem ra khá khó nhìn đi, chớp mắt một cái, liền thấy y phục màu đen trên người tì nữ, mở miệng nói:
“Đem y phục này của ngươi cho ta.”
“Được, tiểu thư.”Nô tì không nói hai lời, liền cởi ra.
Nguyễn Nhược Khê lấy nó, trực tiếp xé hai tay áo, sau đó mặc ra bên ngoài y phục màu trắng, lại xé phía dưới, mặc ở trên người giống như một cái áo sơ mi chữ T không có tay, như vậy cũng có thể thông qua, nắm mái tóc dài ra đằng sau, để nô tì tìm một cái khăn lụa màu trắng, buộc ở trên đầu.
Nô tì ở một bên kinh ngạc nhìn nàng ăn mặc một thân quái dị.
Sau khi nàng từ trong phòng bước ra, mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Lăng Tiêu thấy nàng ăn mặc một thân chẳng ra hình thù gì, trong lòng lại đột nhiên chờ mong điệu múa của nàng.
“Phiền các ngươi, âm nhạc nhanh một chút, sống động một chút.”Nguyễn Nhược Khê phân phó với nhạc sư ở một bên.
Nhóm nhạc sư sửng sốt, tuy không hiểu sống động trong lời nàng nói là cái gì? Nhưng nhanh thì nghe hiểu được.
Tốc độ âm nhạc đột nhiên nhanh hơn.
Nguyễn Nhược Khê đứng ở chính giữa hai chân chụm lại, hai cánh tay tự nhiên rủ xuống, theo tiếng nhạc, đột nhiên vặn vẹo thân thể, vung tóc lên,……… Thân thể đột nhiên trồng cây chuối, tay trái tay phải thay nhau, thân thể xoay tròn…………..
Mọi người bị điệu múa kỳ lạ này hấp dẫn, thân thể của nàng mềm mại như vậy, cũng không ôn nhu như điệu múa bình thường, điệu múa như vậy, không cần nói là nhìn thấy, nghe cũng chưa nghe qua.
“Có được không?”Hồi lâu, Nguyễn Nhược Khê đổ mồ hôi lấm tấm mới ngừng múa.
“Được.”Bốp bốp, Lăng Tiêu nhịn không được vỗ tay, cho tới bây giờ hắn còn không biết một nữ tử có thể nhảy ra điệu múa như thế.
“Một khi ngươi đã vừa lòng, vậy cung chủ để ta đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê nhân cơ hội yêu cầu.
“Thả ngươi đi, ta hao tâm tổn sức bắt ngươi đến như vậy, ngươi nghĩ một điệu múa có thể thả đi sao? Ta muốn ngươi múa ít nhất ba ngày.”Lăng Tiêu không nhanh không chậm nói, ba ngày sau, đã qua đêm trăng tròn.
Ba ngày? Vậy chẳng phải đã qua đêm trăng tròn sao, Trái tim Nguyễn Nhược Khê quýnh lên nói:
“Không thể, nhiều nhất hai ngày, ngươi liền thả ta đi.”
“Chuyện này hình như không phải do ngươi định đoạt.”Đôi mắt Lăng Tiêu lạnh lùng, dạo này hắn thật tốt số, đêm trăng tròn này sao nàng và Tây Môn Lãnh Liệt đều khẩn trương như thế, lại nói, hắn không phải đã tìm được huyết nô khác sao?
“Lăng Tiêu, vậy ngươi cũng đừng quên, ta chính là phi tử của vương, ngươi bắt cóc ta, chính là đối nghịch với triều đình, ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?”Nhẹ nhàng không được, Nguyễn Nhược Khê quyết định mạnh bạo.
“Nguyễn Nhược Khê, không phải Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ ta không biết thân phận của ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta sợ vương sao? Nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi không phải phi tử của vương, ta có lẽ còn không trắc trở bắt ngươi tới đây như vậy.”Lăng Tiêu không hề để ý nói, sao nàng biết được, nàng là bị vương bán đứng cho hắn.
“Ngươi……….”Nguyễn Nhược Khê tức giận trừng mắt hắn, cuối cùng, đành phải cầu xin nói:
“Lăng Tiêu, cho dù ngươi có yêu cầu gì, ta cũng đáp ứng, ta chỉ xin ngươi đêm trăng tròn để ta trở về, qua đêm đó, ngươi lại mang ta đi.”Nếu nàng chết, cũng không xem như nói không giữ lời.
Lại là đêm trăng tròn, mắt Lăng Tiêu híp lại, nhìn nàng nghiên cứu nói:
“Có thể, nhưng, trừ phi ngươi nói cho ta, vì sao phải về đêm trăng tròn?”
“Lăng Tiêu, ta cũng không gạt ngươi, ta là huyết nô, đêm trăng tròn, ta phải cho thần bảo vệ uống máu.”Nguyễn Nhược Khê nói, nàng không thể nói cho hắn chân tướng.
“Vũ Khuynh Thành, nói dối thì phải trả giá, ngươi nghĩ rằng ta không ở hoàng cung, thì không biết chuyện trong hoàng cung sao? Trong hoàng cung đã có một huyết nô khác.”Lăng Tiêu lạnh lùng nói, muốn lừa hắn, nàng còn chưa đủ độ.
“Đó là ngươi không biết, kỳ thật máu Vũ gia chúng ta mới thích hợp nhất cho thần bảo vệ, bởi vì vương sủng ái ta, không muốn để ta chịu khổ, cho nên mới tìm một người thay thế, nhưng ngươi nên biết, cho dù là máu tương đồng, nhưng cũng không hoàn toàn giống, cho nên vì vương, vì lê dân bách tính thiên hạ, ta không thể ích kỉ như vậy, đêm trăng tròn nhất định phải về.”Nguyễn Nhược Khê nói, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Đôi mắt Lăng Tiêu nhăn lại một chút, chẳng lẽ thực sự như lời nàng nói, Tây Môn Lãnh Liệt là vì muốn nàng tránh đêm trăng tròn, chẳng qua, như vậy cũng không hợp lí, muốn cho một người không võ công tránh trong mười hai canh giờ rất đơn giản, cần gì phải trắc trở tốn công đến tìm hắn như thế chứ? Nhưng mấy chuyện này đều không liên quan tới hắn, hắn để ý chính là thần thoại công chúa kia.
Nghĩ vậy, không khỏi nói:
“Chuyện này có liên quan gì đến ta?”
“Đương nhiên có liên quan, ngươi không phải con dân của vương triều sao? Ngươi không cần thiên hạ thái bình sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi ngược lại, tuy nhiên chuyện này quả thật có chút gượng ép.
“Ha ha.”Lăng Tiêu đột nhiên cười ha hả, nói:
“Ngươi nói đúng, ta thích ngày không yên ổn, chẳng qua, ngươi càng như vậy, ta càng muốn ngươi đêm trăng tròn không trở về, không phải như vậy đơn giản hơn sao?”
“Ngươi………..”Nguyễn Nhược Khê tâm cả kinh, nam nhân này thật sự là quá thông minh rồi, cho dù thế nào, nàng cũng không thể để cho người khác biết chuyện Tây Môn Lãnh Liệt bị nguyền rủa thành sói.
“Ngươi không cần nói nữa, Lăng Tiêu ta từ trước tới nay không nói hai lời, ta nói ba ngày, liền ba ngày, ai cũng không thay đổi.”Lăng Tiêu ngắt lời của nàng
Nguyễn Nhược Khê cắn răng không nói, còn thời gian hai ngày nàng phải cách nghĩ và cầu mong Tây Môn Lãnh Liệt sẽ tìm đến nàng
/144
|