Tây Môn Lãnh Liệt hoàn toàn bị chọc giận, đi qua, lập tức nắm lấy cổ tay của nàng nói: “Ngươi sao biết ta không dám làm?” Thật đáng chết, hắn quả thật không thể giết nàng.
” Việc này rất đơn giản, bởi vì hiện tại ta chính là mỹ nhân mà ngươi sủng ái nhất, ngươi sao bỏ được chứ?” Chịu đựng đau đớn, Nguyễn Nhược Khê toai quái cười hắn một cái, cuối cùng hôm nay nàng cũng có cơ hội báo thù.
Trên mặt Tây Môn Lãnh Liệt đầy phẩn nộ, lực đạo trên tay càng tăng thêm, vừa muốn phát hoả, nàng lại thông minh chuyển sang đề tài khác:
“Tức giận của ngươi cũng nên giảm bớt đi, đám đại thần kia cũng đã bị trừng phạt rồi. Ngươi nhìn xem đã quá giờ ngọ rồi, bọn họ vẫn còn quỳ gối ở đó, một ngụm trà cũng không có uống, một miếng cơm cũng không có ăn, đoán rằng có hối hận muốn chết rồi đó.” Nàng không muốn ngu ngốc như vậy, ở đây để bị hắn trừng phạt.
” Bọn họ đáng bị như thế.” Tây Môn Lãnh Liệt buông tay nàng ra, lạnh lùng nói.
” Vậy các ngươi cứ tiếp tục giằng co nha, ta đi đây.” Cười xong rồi, xem xong rồi, nàng cũng không cần phải lưu lại.
” Cười xong rồi, xem xong rồi, muốn đi sao?” Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt liền nhìn thấu lòng của nàng, lạnh lùng, trào phúng nói. Sau đó lập tức ra lệnh:
“Ngươi tự mình đi truyền chỉ, để bọn họ đứng lên đi, ta nghĩ ngươi biết nên nói như thế nào?”
” Biết.” Nguyễn Nhược Khê khí phách đáp, hắn là Vương, không thể hướng đại thần cúi đầu, vì vậy chỉ có bắt mình làm cầu nối thôi.
” Biết thì được.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng quét mắt liếc nàng, thật ra hắn còn có một cái dụng ý, để cho nàng đi truyền chỉ, bên cạnh đó cũng cho các đại thần này biết, mình sủng ái nàng nhiều bao nhiêu, nàng tưởng có thể thoát thân sao, đừng hòng mơ tưởng.
Nguyễn Nhược Khê xoay người rời đi, nàng làm sao không biết dụng ý của hắn, nhưng nàng không có biện pháp, việc duy nhất nàng có thể làm chính là phải cẩn thận bảo vệ chính mình, cho đến ngày nào đó có cơ hội rời đi.
” Mỹ nhân, thế nào?” Nàng vừa ra tới, Tiểu Lí Tử liền đón nàng.
Nàng gật gật đầu, sau đó phân phó nói:
” Mang ta lên triều.”
” Dạ, mỹ nhân, mời đi bên này.” Tâm tình Tiểu Lí Tử vui vẻ, hắn đã biết tìm nàng là không sai mà.
Trên triều định
Các đại thần quỳ gối ở đó, mồ hôi đầm đìa, chân tê xương nhức, vừa khát vừa đói, nhưng tả hữu Thừa tướng không đứng dậy, làm sao bọn họ dám đứng lên, chỉ có thể cùng quỳ, trong lòng cầu nguyện, Vương đi ra nhanh lên, nếu không sai lầm này không biết khi nào thì…, bọn họ thầm oán trách, tả hữu Thừa tướng là vì nữ nhân của chính mình, còn bọn họ chỉ vì giúp đỡ.
” Nương nương giá lâm.” Tiểu Lí Tử vừa đến triều đình, liền lớn tiếng hô.
Nhưng cho đến khi Nguyễn Nhược Khê đi đến trước mặt bọn họ, bọn họ không có người nào cử động, lại càng không muốn bái kiến, hiển nhiên là không đem nàng để vào mắt.
Trong lòng cười lạnh nói, một khi bọn họ đã miệt thị nàng như thế, vậy nàng cứ để cho bọn họ quỳ, đây là bọn họ tự tìm lấy.
” Nương nương………….” Tiểu Lí Tử lại nói một tiếng, nhưng là còn không có nói xong, đã bị Nguyễn Nhược Khê ngăn cản lại.
” Tiểu Lí Tử, mang cho ta chén trà đi, thuận tiện mang nhiều điểm tâm tới, một khi các vị đại thần không có thấy ta, ta đây ngồi tại nơi này, chờ bọn hắn nhìn thấy, khi nào nói chuyện thì thôi.” Nguyễn Nhược Khê nhàn nhã ngồi ở một bên phân phó, nàng nên làm cho bọn họ biết một chút, nàng cũng không phải dễ dễ khi, về sau nếu có âm mưu gì, cũng phải cân nhắc cho kĩ.
” Dạ, nương nương.” Tiểu Lí Tử lập tức hiểu ý, trong lòng thầm khen chiêu này của nàng thật cao minh.
Phía dưới đại thần cũng hiểu được nàng có ý tứ gì? Nhưng hiện tại miệng bồ dao găm bụng nam mô, cũng không thể lập tức bái kiến nàng, vậy chẳng phải là tự mình vả miệng mình sao, xem ra mỹ nhân này không phải dễ đối phó như vậy.
” Việc này rất đơn giản, bởi vì hiện tại ta chính là mỹ nhân mà ngươi sủng ái nhất, ngươi sao bỏ được chứ?” Chịu đựng đau đớn, Nguyễn Nhược Khê toai quái cười hắn một cái, cuối cùng hôm nay nàng cũng có cơ hội báo thù.
Trên mặt Tây Môn Lãnh Liệt đầy phẩn nộ, lực đạo trên tay càng tăng thêm, vừa muốn phát hoả, nàng lại thông minh chuyển sang đề tài khác:
“Tức giận của ngươi cũng nên giảm bớt đi, đám đại thần kia cũng đã bị trừng phạt rồi. Ngươi nhìn xem đã quá giờ ngọ rồi, bọn họ vẫn còn quỳ gối ở đó, một ngụm trà cũng không có uống, một miếng cơm cũng không có ăn, đoán rằng có hối hận muốn chết rồi đó.” Nàng không muốn ngu ngốc như vậy, ở đây để bị hắn trừng phạt.
” Bọn họ đáng bị như thế.” Tây Môn Lãnh Liệt buông tay nàng ra, lạnh lùng nói.
” Vậy các ngươi cứ tiếp tục giằng co nha, ta đi đây.” Cười xong rồi, xem xong rồi, nàng cũng không cần phải lưu lại.
” Cười xong rồi, xem xong rồi, muốn đi sao?” Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt liền nhìn thấu lòng của nàng, lạnh lùng, trào phúng nói. Sau đó lập tức ra lệnh:
“Ngươi tự mình đi truyền chỉ, để bọn họ đứng lên đi, ta nghĩ ngươi biết nên nói như thế nào?”
” Biết.” Nguyễn Nhược Khê khí phách đáp, hắn là Vương, không thể hướng đại thần cúi đầu, vì vậy chỉ có bắt mình làm cầu nối thôi.
” Biết thì được.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng quét mắt liếc nàng, thật ra hắn còn có một cái dụng ý, để cho nàng đi truyền chỉ, bên cạnh đó cũng cho các đại thần này biết, mình sủng ái nàng nhiều bao nhiêu, nàng tưởng có thể thoát thân sao, đừng hòng mơ tưởng.
Nguyễn Nhược Khê xoay người rời đi, nàng làm sao không biết dụng ý của hắn, nhưng nàng không có biện pháp, việc duy nhất nàng có thể làm chính là phải cẩn thận bảo vệ chính mình, cho đến ngày nào đó có cơ hội rời đi.
” Mỹ nhân, thế nào?” Nàng vừa ra tới, Tiểu Lí Tử liền đón nàng.
Nàng gật gật đầu, sau đó phân phó nói:
” Mang ta lên triều.”
” Dạ, mỹ nhân, mời đi bên này.” Tâm tình Tiểu Lí Tử vui vẻ, hắn đã biết tìm nàng là không sai mà.
Trên triều định
Các đại thần quỳ gối ở đó, mồ hôi đầm đìa, chân tê xương nhức, vừa khát vừa đói, nhưng tả hữu Thừa tướng không đứng dậy, làm sao bọn họ dám đứng lên, chỉ có thể cùng quỳ, trong lòng cầu nguyện, Vương đi ra nhanh lên, nếu không sai lầm này không biết khi nào thì…, bọn họ thầm oán trách, tả hữu Thừa tướng là vì nữ nhân của chính mình, còn bọn họ chỉ vì giúp đỡ.
” Nương nương giá lâm.” Tiểu Lí Tử vừa đến triều đình, liền lớn tiếng hô.
Nhưng cho đến khi Nguyễn Nhược Khê đi đến trước mặt bọn họ, bọn họ không có người nào cử động, lại càng không muốn bái kiến, hiển nhiên là không đem nàng để vào mắt.
Trong lòng cười lạnh nói, một khi bọn họ đã miệt thị nàng như thế, vậy nàng cứ để cho bọn họ quỳ, đây là bọn họ tự tìm lấy.
” Nương nương………….” Tiểu Lí Tử lại nói một tiếng, nhưng là còn không có nói xong, đã bị Nguyễn Nhược Khê ngăn cản lại.
” Tiểu Lí Tử, mang cho ta chén trà đi, thuận tiện mang nhiều điểm tâm tới, một khi các vị đại thần không có thấy ta, ta đây ngồi tại nơi này, chờ bọn hắn nhìn thấy, khi nào nói chuyện thì thôi.” Nguyễn Nhược Khê nhàn nhã ngồi ở một bên phân phó, nàng nên làm cho bọn họ biết một chút, nàng cũng không phải dễ dễ khi, về sau nếu có âm mưu gì, cũng phải cân nhắc cho kĩ.
” Dạ, nương nương.” Tiểu Lí Tử lập tức hiểu ý, trong lòng thầm khen chiêu này của nàng thật cao minh.
Phía dưới đại thần cũng hiểu được nàng có ý tứ gì? Nhưng hiện tại miệng bồ dao găm bụng nam mô, cũng không thể lập tức bái kiến nàng, vậy chẳng phải là tự mình vả miệng mình sao, xem ra mỹ nhân này không phải dễ đối phó như vậy.
/144
|