“Có thể, nhưng mà, không phải ngươi cũng nên làm hết nghĩa vụ của sủng phi sao.” Tây Môn Lãnh Liệt vừa nói xong đã ôm nàng vào ngực, ôm thật chặt, nhưng trong mắt không có một chút ấm áp. “Nghĩa vụ gì?” Nguyễn Nhược Khê bối rối một hồi, nhưng không giãy dụa được, hắn muốn làm gì?
“Ngươi không biết nghĩa vụ của phi tần sao? Nhưng mà không sao, ta có thể dạy ngươi.” Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cười lạnh, lại ngang nhiên ôm nàng, đi về phía giường.
Nguyễn Nhược Khê biến sắc, tranh thủ giãy dụa nói:
”Không cần, không cần, ta biết, ta sẽ hầu hạ Vương.”
“Muộn rồi.” Tây Môn Lãnh Liệt nói xong đã đem nàng ném lên trên giường.
“Không muộn, không muộn.” Nguyễn Nhược Khê vừa muốn đứng dậy, đã bị hắn đặt ở dưới thân rất nhanh.
“Ngươi sẽ làm thật sao, đừng quên, giữa chúng ta có giao dịch.” Nàng vội vàng nói đến, che dấu sự hoảng hốt.
“Ngươi cảm thấy ta là giả sao? Chưa có nghe nói qua một câu sao? Giả đùa làm thật, ta thật muốn thử xem.” Tay Tây Môn Lãnh Liệt lướt qua khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng dừng lại ở trên môi nàng.
“Ta không muốn.” Nguyễn Nhược Khê vội vàng hất tay của hắn, muốn đứng dậy.
“Trong trò chơi này, lời nói của ngươi không có giá trị.” Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, tay cũng không chút nào lưu tình xé quần áo trước ngực nàng.
Xoặc, tiếng quần áo bị xé ra, cái yếm đỏ thẫm bên trong lộ ra.
“Ngươi vô sỉ………..” Nguyễn Nhược Khê lấy tay che những chỗ bị hở, nhưng lập tức bị hắn nắm ở trong tay.
“Đừng……….” Tiếng chửi bới hắn sau đó, đều bị hắn ngăn ở trong miệng.
Khép chặt lại môi, không cho hắn tiến vào, giận dữ trừng con mắt nhìn hắn, cũng mang theo khiêu khích.
Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo một tia cười lạnh, dường như muốn nói, cái này nghĩ ngăn cản được hắn sao?
“A…………” trên cánh môi truyền đến đau đớn, làm cho nàng nhịn không được hé miệng, kêu ra tiếng.
Tây Môn Lãnh Liệt nhân cơ hội đưa đầu lưỡi trượt vào đi, trong mắt còn mang theo nụ cười đắc ý.
Nguyễn Nhược Khê trong mắt phóng ra lửa nhìn hắn, nàng lúc này mới biết được bản thân có bao nhiêu yếu đuối, ở trước mặt hắn, mình không hề có năng lực phản kháng.
Vốn chỉ là muốn hù dọa, trừng phạt nàng một chút, lại không nghĩ rằng, phản kháng của nàng, giãy dụa của nàng, phẫn nộ của nàng, làm cho mình rất hưng phấn, trong miệng nàng còn mang theo vị nhàn nhạt của dược thảo, lại làm cho hắn càng thêm tham lam, muốn ngừng mà không được.
Thân thể bắt đầu từ từ nổi lên sự thay đổi, môi cũng rời đi môi của nàng, một đường trượt, dùng miệng bắt đầu cắn xương quai xanh của nàng ở bên cạnh cái dây yếm.
Nguyễn Nhược Khê lúc này có chút thương tâm nghĩ buông đi, nhưng là nàng không thể, coi như là không phải với người mình yêu, tối thiểu nhất cũng không thể là người mình ghét, nàng phải tự giải thoát.
Nháy nháy con mắt nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói gì, cũng không còn ngăn cản, bởi vì nàng biết rõ, càng giãy dụa, nam nhân càng hưng phấn, càng muốn chinh phục.
Tây Môn Lãnh Liệt lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng trong mắt không cười, lạnh lùng nói:
“Ánh mắt của ngươi có ý gì?”
“Ngươi không biết nghĩa vụ của phi tần sao? Nhưng mà không sao, ta có thể dạy ngươi.” Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cười lạnh, lại ngang nhiên ôm nàng, đi về phía giường.
Nguyễn Nhược Khê biến sắc, tranh thủ giãy dụa nói:
”Không cần, không cần, ta biết, ta sẽ hầu hạ Vương.”
“Muộn rồi.” Tây Môn Lãnh Liệt nói xong đã đem nàng ném lên trên giường.
“Không muộn, không muộn.” Nguyễn Nhược Khê vừa muốn đứng dậy, đã bị hắn đặt ở dưới thân rất nhanh.
“Ngươi sẽ làm thật sao, đừng quên, giữa chúng ta có giao dịch.” Nàng vội vàng nói đến, che dấu sự hoảng hốt.
“Ngươi cảm thấy ta là giả sao? Chưa có nghe nói qua một câu sao? Giả đùa làm thật, ta thật muốn thử xem.” Tay Tây Môn Lãnh Liệt lướt qua khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng dừng lại ở trên môi nàng.
“Ta không muốn.” Nguyễn Nhược Khê vội vàng hất tay của hắn, muốn đứng dậy.
“Trong trò chơi này, lời nói của ngươi không có giá trị.” Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, tay cũng không chút nào lưu tình xé quần áo trước ngực nàng.
Xoặc, tiếng quần áo bị xé ra, cái yếm đỏ thẫm bên trong lộ ra.
“Ngươi vô sỉ………..” Nguyễn Nhược Khê lấy tay che những chỗ bị hở, nhưng lập tức bị hắn nắm ở trong tay.
“Đừng……….” Tiếng chửi bới hắn sau đó, đều bị hắn ngăn ở trong miệng.
Khép chặt lại môi, không cho hắn tiến vào, giận dữ trừng con mắt nhìn hắn, cũng mang theo khiêu khích.
Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo một tia cười lạnh, dường như muốn nói, cái này nghĩ ngăn cản được hắn sao?
“A…………” trên cánh môi truyền đến đau đớn, làm cho nàng nhịn không được hé miệng, kêu ra tiếng.
Tây Môn Lãnh Liệt nhân cơ hội đưa đầu lưỡi trượt vào đi, trong mắt còn mang theo nụ cười đắc ý.
Nguyễn Nhược Khê trong mắt phóng ra lửa nhìn hắn, nàng lúc này mới biết được bản thân có bao nhiêu yếu đuối, ở trước mặt hắn, mình không hề có năng lực phản kháng.
Vốn chỉ là muốn hù dọa, trừng phạt nàng một chút, lại không nghĩ rằng, phản kháng của nàng, giãy dụa của nàng, phẫn nộ của nàng, làm cho mình rất hưng phấn, trong miệng nàng còn mang theo vị nhàn nhạt của dược thảo, lại làm cho hắn càng thêm tham lam, muốn ngừng mà không được.
Thân thể bắt đầu từ từ nổi lên sự thay đổi, môi cũng rời đi môi của nàng, một đường trượt, dùng miệng bắt đầu cắn xương quai xanh của nàng ở bên cạnh cái dây yếm.
Nguyễn Nhược Khê lúc này có chút thương tâm nghĩ buông đi, nhưng là nàng không thể, coi như là không phải với người mình yêu, tối thiểu nhất cũng không thể là người mình ghét, nàng phải tự giải thoát.
Nháy nháy con mắt nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói gì, cũng không còn ngăn cản, bởi vì nàng biết rõ, càng giãy dụa, nam nhân càng hưng phấn, càng muốn chinh phục.
Tây Môn Lãnh Liệt lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng trong mắt không cười, lạnh lùng nói:
“Ánh mắt của ngươi có ý gì?”
/144
|