"Cái này không cần cậu quan tâm, chỉ cần con bé muốn giúp , nhất định nó sẽ có biện pháp." Bạch Hàn không chút do dự nói.
"Bác có từng nghĩ tới cảm thụ của Bạch Tuyết hay không , bác làm như vậy chẳng lẽ không thương hại cô ấy sao? Cô ấy còn nhỏ như vậy!" Bạch Tuyết chua xót nói.
"A? Hình như quan hệ của hai người rất tốt? Chẳng lẽ con bé và cậu có chuyện gì sao?" Bạch Hàn chợt thấy hứng thú.
"Bác đã làm gì, trong lòng mình phải hiểu rõ!" Bạch Tuyết nhìn thấy biểu tình có chút phản cảm của cha, chẳng lẽ cha còn muốn cô và Cung Hàn hiện tại có quan hệ! Có loại cha như vậy , thực sự là bi ai!
"Tôi đã làm gì không cần cậu nhắc nhở, con bé là con gái của tôi, tôi muốn làm sao thì làm vậy." Bạch Hàn nhìn thấybiểu tình biến hóa của Bạch Tuyết thay đổi .
"Cô ấy là con gái của ông, thì ông có thể thương tổn cô ấy như vậy sao?" Bạch Tuyết thương tâm nói, cô vẫn muốn biết nhìn cô như thế nào,cô ở trong lòng cha rốt cuộc tính là gì!
"Thương tổn? Tôi lúc nào thì thương tổn nó? Tôi chỉ muốn cho nó thứ tốt nhất, còn tốt hơn thế!"
"Phải không?" Bạch Tuyết nói xong cúi đầu hạ xuống hai hàng lệ, , lúc này, cô rốt cuộc hiểu cha của mình tàn nhẫn như thế nào, có bao nhiêu vô tình, có bao nhiêu đáng sợ, ông mặc dù đã dưỡng dục cô lớn lên người, thế nhưng, Bạch Tuyết lúc này rất sợ hãi !
"Đương nhiên, Bạch Tuyết là con gái của tôi, tôi sao có thể thương tổn nó chứ!" Bạch Hàn ngụy biện nói.
Bạch Tuyết thật là bội phục cha của mình, nói dối mà không chớp mắt, không có một chút bộ dáng chột dạ nào ! Quá làm cho cô thất vọng !
"Tôi phải đi đây, ông hãy bảo trọng đi!" Bạch Tuyết liền chuẩn bị rời đi.
"Không giải thích được!" tức giận nói cho Bạch Hàn một câu.
"Còn có, tôi nghĩ chuyện ông muốn , Bạch Tuyết không thể làm được!" Bạch Tuyết nói xong xoay người rời đi.
Lại vừa vặn đụng phải Bạch Lan và mẹ của cô ta đi vào, mẹ và con gái hai người trong miệng đang huyên thuyên nói về Bạch Tuyết, Bạch Tuyết không có rời đi , bởi vì bọn họ đang thảo luận về cô, cô rất muốn nghe xem họ nói như thế nào .
"Mẹ, cha thực sự là nuôi không cái hồ ly tinh kia, vong ân phụ nghĩa , cha bị bắt, chị ta lại không thấy bóng dáng!"
"Cha con là đang còn trông chờ nó đem ông cứu ra nha! Chứ mẹ cũng không thích nó chút nào, nhưng không biết nó đã trốn đến nơi nào, lúc trước cho rằng để nó đi hầu hạ Lãnh Dạ, nhà chúng ta sẽ không có gì đáng lo ngại , xem ra chẳng qua là là được một lúc!" mẹ Bạch Lan lắc lắc đầu nói.
"Mẹ, lúc trước nếu như con đi tìm Lãnh Dạ, nhà chúng ta nhất định không phải thành ra như vậy, con sẽ khiến Lãnh Dạ giúp đỡ cha nhiều hơn , Bạch Tuyết đáng ghét sẽ không còn trong mắt chúng ta, càng đừng nhắc tới giúp chúng ta !" Bạch Lan ở một bên bắt đầu châm ngòi thổi gió, mẹ của cô chắc chắn sẽ được hưởng thụ.
"Đúng rồi, ta còn có một kế hoạch chưa có sử dụng, nếu không ngại hiện tại liền thử một lần?" mẹ Bạch Lan tựa hồ bừng tỉnh .
"Mẹ? Kế hoạch gì?" Bạch Lan cảm thấy rất hứng thú hỏi.
"Ở đây nhiều người, chúng ta về nhà lại nói, như vậy đi, trước không đi tìm cha con, chúng ta về nhà thương lượng một chút đi." mẹ Bạch Lan kéo Bạch Lan chuẩn bị rời đi.
"Mẹ? Tại sao không đi xem cha? Cha đã gọi điện thoại nói nhớ chúng ta a!" Bạch Lan hỏi.
"Ông ta nhớ chúng ta? Cha con là ai ta còn không biết sao! Ông ta chính là nớ tiểu tam thì có! Nghĩ tới đây mẹ liền tức giận, không đi, không đi nhìn cái kẻ không lương tâm , đi thôi!" Mẹ Bạch Lan bỗng nhiên biến sắc , tức giận nói.
"Mẹ? Ý mẹ là gì? Cái gì mà tiểu tam a?" Bạch Lan không hiểu hỏi.
"Chính là người cha không có lương tâm của con, ông ta ở bên ngoài nuôi một tiểu tam, là cảnh sát nói cho ta biết , nói là bạn học cùng lớp với Bạch Tuyết , con thử nói xem mấy năm nay ta khăng khăng một mực theo hầu ông ta? Hiện tại ta già rồi, ông ta liền ghét bỏ ta ! Ô ô..." Mẹ Bạch Lan nói song liền khóc lên, Bạch Lan nghe vậy, kéo mẹ cấp tốc rời đi.
Bạch Tuyết đứng ở nơi đó, ngây ngốc !
Cô có nghe lầm hay không,cha nuôi tiểu tam? Sao có thể? Còn là bạn học của cô! Không có khả năng a, cha đã lớn tuổi như vậy! Bạn học của cô mới mười sáu tuổi, càng nghĩ càng không thể tin! Sau đó liền rời đi.
Chờ Bạch Tuyết về đến nhà, nhìn thấy trong nhà cũng không có người nào, thế là liền gọi điện thoại cho Lãnh Dạ .
"Sao mấy người vẫn chưa về? Có phải Cung Hàn chạy rồi hay không ?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi, nếu như Cung Hàn chạy, như vậy cô cũng sẽ cả đời phải làm đàn ông, cho nên cô rất quan tâm rốt cuộc có tìm được Cung Hàn hay không?
"Tuyết nhi, em ở nhà sao? Tôi bây giờ lập tức trở lại, em ở nhà chờ tôi, đâu cũng không được đi có biết hay không?" Lãnh Dạ nhận được điện thoại ở nhà, nghe thấy là thanh âm của Cung Hàn , biết là Tuyết nhi đã trở về, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm, hắn không ngờ Bạch Tuyết lại đến đồn cảnh sát, cho nên vẫn không có tìm được Bạch Tuyết, trong lòng lại rất sốt ruột, lo lắng cô luẩn quẩn trong lòng, hiện tại rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Dạ gọi cho Lãnh Hạo và Cung Hàn, bởi vì Cung Hàn cũng nhất định phải trở về, cậu ta phải mang theo thân thể Bạch Tuyết, còn có các con của hắn, nên hiện tại Cung Hàn ở trong lòng Lãnh Dạ cũng rất quan trọng .
Ba con sói yêu rất nhanh vừa tới biệt thự của Lãnh Dạ .
Lãnh Dạ mặc dù rất vội, thế nhưng, khi vào cửa, biểu tình lập tức khôi phục bình tĩnh, hắn không muốn làm cho Bạch Tuyết biết bọn họ là ra ngoài tìm cô, hắn không muốn Bạch Tuyết biết bọn họ cho rằng cô nghĩ quẩn trong lòng, hoặc là lo lắng cô gặp chuyện không may, nên Lãnh Dạ không muốn Bạch Tuyết biết được việc này.
"Tuyết nhi chúng ta đã trở về." Lãnh Hạo tiến lên chào hỏi nói.
Bạch Tuyết lễ phép trả lời, thế nhưng, cô càng hy vọng chào hỏi chính là Lãnh Dạ, bởi vì trong mắt cô chỉ có Lãnh Dạ,cô quan tâm vị trí của mình trong lòng Lãnh Dạ , người đàn ông này rốt cuộc đối với cô là loại tình cảm gì? Cô vẫn không biết được, hiện tại cô biến thành như vậy, người đàn ông lạnh lùng này cũng không có đem cô đuổi đi, còn đem cô mang về, có phải là anh cũng thích cô hay không ?
"Anh đã đi đâu?" Bạch Tuyết đứng đối diện Cung Hàn hỏi.
Cung Hàn nhìn Bạch Tuyết, nhìn về bề ngoài, cô có ngũ quan của hắn phụ trợ có vẻ có chút lạnh lùng, có chút phẫn nộ.
"Tôi chính là ra ngoài đi dạo!" Cung Hàn không muốn Bạch Tuyết nhìn chằm chằm hắn như thế , thế là quay đi, ngồi vào trên sô pha, cầm lên một quả táo gặm một cái. Kỳ thực, trước đây hắn không phải rất thích ăn hoa quả, chính là khi cung Bạch Tuyết trao đổi thân thể , hắn trở nên thích ăn hoa quả, trở nên thích ăn cay. Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên ý thức được chính mình nên đi tìm đồ ăn , che dấu yêu khí , nếu không hắn sẽ bị Lang Vương phát hiện, hắn cũng không muốn bị Lang Vương bắt đi a!
"Anh có biết không thấy anh, mọi người đều rất lo lắng hay không? Cầu xin anh nên nhớ thân thể đó là của tôi, không nên mang thân thể tôi đi!" Bạch Tuyết bỗng nhiên gầm nhẹ , cô biết Lãnh Dạ còn ở bên cạnh, thế nhưng, cô nhịn không được, nhịn không được mà muốn phát giận, cô cũng không hiểu bây giờ mình hình như cái gì cũng không sợ!
Vì gia đình cô đã thất vọng cực độ, muốn người thân yêu quý càng không thể ! Vốn muốn cùng người đàn ông mình thích sống qua ngày, lại bị tên biến thái này bắt cóc, vì giữ thân thể trong sạch, cô thà rằng nhảy xuống vực tự sát, nhưng vì sao còn không buông tha cho cô?
Nhìn nhìn chính mình bây giờ như là quái vật, nửa đêm đều bị dọa dựng đứng tóc gáy , thế nhưng người đàn ông này không nghĩ biện pháp trở về , lại còn chạy trốn! Bạch Tuyết làm sao có thể không vội!
"Tuyết nhi, em không nên tức giận có được không? Tôi không phải cố ý, tôi là bị người ta bắt cóc, lúc đó mấy người ở trong phòng khách ăn cơm, sau đó tôi liền bị người ta mang đi, còn bị đánh thuốc mê chói vào bao tải, chờ tỉnh lại mới biết mình bị bắt cóc , hơn nữa kẻ bắt cóc chính là Triệu tổng của tập đoàn Triệu thị gần đây bị đóng cửa ." Cung Hàn lúc này trong lòng rất cảm tạ Triệu tổng đã bắt cóc hắn, nếu không hắn làm sao có thể như thế hùng hồn đứng ở trước mặt Tuyết nhi nói chuyện!
"Cái gì? Là ông ta?" Bạch Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, cô biết cái Triệu tổng kia bị phá sản , cô cũng hoài nghi là Lãnh Dạ làm, thế nhưng, cô không nghĩ đến ông ta sẽ bắt cóc cô!
"Em còn giận tôi sao, tôi là thay em bị bắt cóc nha!" Cung Hàn ủy khuất nói.
"Như vậy, thì quên đi! Anh bắt cóc tôi một lần, anh lại bởi vì tôi mà bị bắt cóc một lần, chúng ta liền huề nhau!" Bạch Tuyết nói xong đi lên lầu , cô hiện tại hình như cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể trốn đi, bởi vì cô bây giờ là quái vật, nam không nam nữ không nữ!
"Đứng lại." Lãnh Dạ bỗng nhiên hô to, Bạch Tuyết đứng lại, cô biết câu này là nói với mình , vì khi anh vừa vào cửa liền đanh mặt, hiện tại rốt cuộc cũng nói chuyện.
"Tôi đói bụng, muốn ăn mỳ thịt băm!"Lãnh Dạ đã ở trên sô pha ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Cung Hàn .
Bạch Tuyết không biết là tối hay xấu, thế nhưng, vẫn là ngoan ngoãn đi làm.
"Tuyết nhi, tôi cũng đói bụng, cho tôi một bát nhé." Lãnh haọ cợt nhả nói.
Lãnh Hạo cười hì hì sau đó ngồi xuống, lại lọt vào hàn quang lẫm lệ của Lãnh Dạ.
"Anh, Tuyết nhi là của anh, em chỉ là muốn một bát mỳ ăn thôi, không hề quá phận nha?" Lãnh Hạo làm bộ nhìn không thấy hàn quang sắc bén .
"Cậu có muốn ăn không?" Bạch Tuyết hỏi Cung Hàn.
"Nếu như có thể, đương nhiên là được ." Cung Hàn cũng cợt nhả nói, dù sao Tuyết nhi không tức giận .
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết bưng một bát mỳ ra, để ở trước mặt Lãnh Dạ.
"Ăn đi." Bạch Tuyết nói một câu, sau đó định đi vào bếp tiếp.
"Ngồi xuống, bọn họ có tay, để chính bọn họ đi lấy!"
Lãnh Hạo đứng dậy đi vào bếp, ánh mắt len lén liếc mắt Lãnh Dạ một cái, bộ dáng rất đáng thương.
"Ai! Chính mình bưng liền chính mình bưng, ai kêu tôi mệnh khổ, không ai yêu, không ai thương!" Lãnh Hạo lẩm bà lẩm bẩm đi vào bếp.
Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn không có động, vẫn như cũ xem ti vi, hình như không tính đi ăn thì phải.
"Cậu, lập tức đi --" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói với Cung Hàn, hắn cũng không muốn Cung Hàn đói bụng đến thân thể Tuyết nhi , còn có các con trong bụng .
"Ai! Đều là như nhau , chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?" Cung Hàn cũng lắc lắc đầu đi phòng bếp .
"Uy? Cung Hàn, anh là anh, chúng tôi là chúng tôi, anh cùng tôi cũng không như nhau được!" Lãnh Hạo giải thích, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn mì.
"Tôi còn muốn ăn ớt trộn thịt bò!" Cung Hàn bưng mặt, đáng thương nhìn Bạch Tuyết nói, Bạch Tuyết cũng thật khó chiều, cô cũng không có làm món đó, mà trong nhà không có thịt bò!
"Tôi nhổ vào-- anh thật sự coi nơi này là địa bàn của mình sao? Có thứ ăn là tốt rồi, đừng không có việc gì liền tìm kiếm kích thích!" Lãnh Hạo quát.
"Mẹ nó -- trước đây có cho tôi , tôi cũng sẽ không ăn! Tôi không thích ăn cay , thế nhưng, hiện tại tôi chính là thèm ăn , rất muốn ăn, cậu nghĩ rằng tôi nguyện ý tìm kiếm kích thích sao?" Cung Hàn nghĩ đến chính mình ăn cay sẽ phát ra yêu khí trên người , trong lòng liền sốt ruột! Thế nhưng hắn là không có biện pháp khống chế miệng của mình !
Hắn là nghĩ rằng, Bạch Tuyết thích ăn cay, cho nên hắn mới có thể thích ăn như thế , thật ra là mấy ngóc con trong bụng muốn ăn.
Điểm này Lãnh Dạ đương nhiên cũng biết, Lãnh Dạ vốn cúi đầu ăn mì , liền ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Hạo.
"Cậu đi mua cho cậu ta ăn đi." Lãnh Dạ ra lệnh.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra? Nhưng Lãnh Dạ biết chuyện gì xảy ra, hắn không thể để cho các con thất vọng.
"Anh? Anh có phải là anh của em không đây? Đó là ai a? Đó là Cung Hàn, anh không thể bị bề ngoài lừa, Bạch Tuyết chân chính ở bên cạnh anh a!" Lãnh Hạo trừng mắt không dám tin những gì nghe thấy , Lãnh Dạ cư nhiên muốn hắn đi mua! Lãnh Dạ lúc nào lại thiện lương như vậy ? Lang vương lúc nào lại đổi tính ?
Cuối cùng, vẫn là bất đắc dĩ đứng lên, kỳ thực, không chỉ Lãnh Hạo không hiểu, ngay cả Cung Hàn cũng giật mình?
"Cậu đừng quá đắc ý, tôi chỉ là đau lòng cho thân thể Tuyết nhi , cậu chỉ là được nhờ Tuyết nhi mà thôi , chờ hai người đổi trở về, cậu vẫn là tự cầu phúc đi!" Lãnh Hạo vẫn tương đối hiểu biết Lãnh Dạ , hiện tại Lãnh Dạ đối với Cung Hàn nhẫn nại càng nhiều, tương lai trừng phạt sẽ càng nặng!
"Nha ! Mặc kệ thế nào, bây giờ cậu phải mua cho tôi ăn, cảm ơn a?" Cung Hàn được một tấc lại muốn tiến một thước nói.
"Anh -- hừ hừ! Anh không được quên bây giờ thân thể là phụ nữ, chọc tới tiểu gia, cẩn thận tôi ... Mà, còn chọc tới anh tôi, cẩn thận anh ấy mạnh hơn , cho anh nếm thử bị đàn ông thượng sẽ có tư vị gì!" Nhìn thấy Cung Hàn mặt trắng toát, Lãnh Hạo biết hòa nhau một ván, đắc ý rời đi.
Lãnh Dạ tiếp tục ăn mì, hắn mặc kệ hội bọn họ buồn chán , hiện tại trọng yếu nhất là, làm thế nào để đem Bạch Tuyết và Cung Hàn đổi trở về, lần trước thấy mấy đứa nói là có biện pháp, chỉ là đang chờ đợi thời cơ, rốt cuộc là tới lúc nào cơ? Có thể không đợi thời cơ được không?
Thế nhưng hắn không biết chúng đang chờ thời cơ gì!
Rất nhanh đem một bát mỳ ăn xong, Bạch Tuyết thu thập bát đũa, Lãnh Dạ ngồi gần Cung Hàn, sau đó lại cầm lên một quyển sách bắt đầu nhìn.
"Này anh, tôi bây giờ là Cung Hàn, không phải Bạch Tuyết, không nên ngồi gần như vậy? Anh thích thân thể này, thế nhưng trong lòng hẳn là thích phụ nữ, mà anh một người đàn ông ở gần tôi như vậy không cảm thấy kỳ quái sao?" Cung Hàn bất đắc dĩ hỏi, Lãnh Dạ ngẩng đầu nhìn nhìn Cung Hàn, thế nhưng, đập vào mắt lại là da thịt xinh đẹp của Bạch Tuyết , tim của hắn nhịn không được mà động!
"Van anh! Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi thấy buồn nôn!" Cung Hàn quả nhiên nôn khan một tiếng, Lãnh Dạ thấy thế nhưng không thể trách, có lẽ đây cũng là phản ứng có thai ? Cung Hàn bây giờ là thay Bạch Tuyết buồn nônđi!
Cúi đầu lại lần nữa bắt đầu đọc sách, kỳ thực, tâm tư hoàn toàn không có trong sách, hắn là muốn nghe xem mấy nhóc con ra sao?
Quả nhiên.
Em đới bụng!" Sói con số ba nói.
"Chờ một chút đi , em không nghe thấy cha đã gọi người đi mua ớt trộn thịt bò chúng ta thích ăn sao?" Sói con số một hài lòng nói.
"Cha làm sao biết chúng ta thích ăn ớt trộn thịt bò ? Nên không phải là daddy có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, hoặc là nhìn thấy chúng ta chứ?" Sói con số hai lo lắng nói.
"Bác có từng nghĩ tới cảm thụ của Bạch Tuyết hay không , bác làm như vậy chẳng lẽ không thương hại cô ấy sao? Cô ấy còn nhỏ như vậy!" Bạch Tuyết chua xót nói.
"A? Hình như quan hệ của hai người rất tốt? Chẳng lẽ con bé và cậu có chuyện gì sao?" Bạch Hàn chợt thấy hứng thú.
"Bác đã làm gì, trong lòng mình phải hiểu rõ!" Bạch Tuyết nhìn thấy biểu tình có chút phản cảm của cha, chẳng lẽ cha còn muốn cô và Cung Hàn hiện tại có quan hệ! Có loại cha như vậy , thực sự là bi ai!
"Tôi đã làm gì không cần cậu nhắc nhở, con bé là con gái của tôi, tôi muốn làm sao thì làm vậy." Bạch Hàn nhìn thấybiểu tình biến hóa của Bạch Tuyết thay đổi .
"Cô ấy là con gái của ông, thì ông có thể thương tổn cô ấy như vậy sao?" Bạch Tuyết thương tâm nói, cô vẫn muốn biết nhìn cô như thế nào,cô ở trong lòng cha rốt cuộc tính là gì!
"Thương tổn? Tôi lúc nào thì thương tổn nó? Tôi chỉ muốn cho nó thứ tốt nhất, còn tốt hơn thế!"
"Phải không?" Bạch Tuyết nói xong cúi đầu hạ xuống hai hàng lệ, , lúc này, cô rốt cuộc hiểu cha của mình tàn nhẫn như thế nào, có bao nhiêu vô tình, có bao nhiêu đáng sợ, ông mặc dù đã dưỡng dục cô lớn lên người, thế nhưng, Bạch Tuyết lúc này rất sợ hãi !
"Đương nhiên, Bạch Tuyết là con gái của tôi, tôi sao có thể thương tổn nó chứ!" Bạch Hàn ngụy biện nói.
Bạch Tuyết thật là bội phục cha của mình, nói dối mà không chớp mắt, không có một chút bộ dáng chột dạ nào ! Quá làm cho cô thất vọng !
"Tôi phải đi đây, ông hãy bảo trọng đi!" Bạch Tuyết liền chuẩn bị rời đi.
"Không giải thích được!" tức giận nói cho Bạch Hàn một câu.
"Còn có, tôi nghĩ chuyện ông muốn , Bạch Tuyết không thể làm được!" Bạch Tuyết nói xong xoay người rời đi.
Lại vừa vặn đụng phải Bạch Lan và mẹ của cô ta đi vào, mẹ và con gái hai người trong miệng đang huyên thuyên nói về Bạch Tuyết, Bạch Tuyết không có rời đi , bởi vì bọn họ đang thảo luận về cô, cô rất muốn nghe xem họ nói như thế nào .
"Mẹ, cha thực sự là nuôi không cái hồ ly tinh kia, vong ân phụ nghĩa , cha bị bắt, chị ta lại không thấy bóng dáng!"
"Cha con là đang còn trông chờ nó đem ông cứu ra nha! Chứ mẹ cũng không thích nó chút nào, nhưng không biết nó đã trốn đến nơi nào, lúc trước cho rằng để nó đi hầu hạ Lãnh Dạ, nhà chúng ta sẽ không có gì đáng lo ngại , xem ra chẳng qua là là được một lúc!" mẹ Bạch Lan lắc lắc đầu nói.
"Mẹ, lúc trước nếu như con đi tìm Lãnh Dạ, nhà chúng ta nhất định không phải thành ra như vậy, con sẽ khiến Lãnh Dạ giúp đỡ cha nhiều hơn , Bạch Tuyết đáng ghét sẽ không còn trong mắt chúng ta, càng đừng nhắc tới giúp chúng ta !" Bạch Lan ở một bên bắt đầu châm ngòi thổi gió, mẹ của cô chắc chắn sẽ được hưởng thụ.
"Đúng rồi, ta còn có một kế hoạch chưa có sử dụng, nếu không ngại hiện tại liền thử một lần?" mẹ Bạch Lan tựa hồ bừng tỉnh .
"Mẹ? Kế hoạch gì?" Bạch Lan cảm thấy rất hứng thú hỏi.
"Ở đây nhiều người, chúng ta về nhà lại nói, như vậy đi, trước không đi tìm cha con, chúng ta về nhà thương lượng một chút đi." mẹ Bạch Lan kéo Bạch Lan chuẩn bị rời đi.
"Mẹ? Tại sao không đi xem cha? Cha đã gọi điện thoại nói nhớ chúng ta a!" Bạch Lan hỏi.
"Ông ta nhớ chúng ta? Cha con là ai ta còn không biết sao! Ông ta chính là nớ tiểu tam thì có! Nghĩ tới đây mẹ liền tức giận, không đi, không đi nhìn cái kẻ không lương tâm , đi thôi!" Mẹ Bạch Lan bỗng nhiên biến sắc , tức giận nói.
"Mẹ? Ý mẹ là gì? Cái gì mà tiểu tam a?" Bạch Lan không hiểu hỏi.
"Chính là người cha không có lương tâm của con, ông ta ở bên ngoài nuôi một tiểu tam, là cảnh sát nói cho ta biết , nói là bạn học cùng lớp với Bạch Tuyết , con thử nói xem mấy năm nay ta khăng khăng một mực theo hầu ông ta? Hiện tại ta già rồi, ông ta liền ghét bỏ ta ! Ô ô..." Mẹ Bạch Lan nói song liền khóc lên, Bạch Lan nghe vậy, kéo mẹ cấp tốc rời đi.
Bạch Tuyết đứng ở nơi đó, ngây ngốc !
Cô có nghe lầm hay không,cha nuôi tiểu tam? Sao có thể? Còn là bạn học của cô! Không có khả năng a, cha đã lớn tuổi như vậy! Bạn học của cô mới mười sáu tuổi, càng nghĩ càng không thể tin! Sau đó liền rời đi.
Chờ Bạch Tuyết về đến nhà, nhìn thấy trong nhà cũng không có người nào, thế là liền gọi điện thoại cho Lãnh Dạ .
"Sao mấy người vẫn chưa về? Có phải Cung Hàn chạy rồi hay không ?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi, nếu như Cung Hàn chạy, như vậy cô cũng sẽ cả đời phải làm đàn ông, cho nên cô rất quan tâm rốt cuộc có tìm được Cung Hàn hay không?
"Tuyết nhi, em ở nhà sao? Tôi bây giờ lập tức trở lại, em ở nhà chờ tôi, đâu cũng không được đi có biết hay không?" Lãnh Dạ nhận được điện thoại ở nhà, nghe thấy là thanh âm của Cung Hàn , biết là Tuyết nhi đã trở về, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm, hắn không ngờ Bạch Tuyết lại đến đồn cảnh sát, cho nên vẫn không có tìm được Bạch Tuyết, trong lòng lại rất sốt ruột, lo lắng cô luẩn quẩn trong lòng, hiện tại rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Dạ gọi cho Lãnh Hạo và Cung Hàn, bởi vì Cung Hàn cũng nhất định phải trở về, cậu ta phải mang theo thân thể Bạch Tuyết, còn có các con của hắn, nên hiện tại Cung Hàn ở trong lòng Lãnh Dạ cũng rất quan trọng .
Ba con sói yêu rất nhanh vừa tới biệt thự của Lãnh Dạ .
Lãnh Dạ mặc dù rất vội, thế nhưng, khi vào cửa, biểu tình lập tức khôi phục bình tĩnh, hắn không muốn làm cho Bạch Tuyết biết bọn họ là ra ngoài tìm cô, hắn không muốn Bạch Tuyết biết bọn họ cho rằng cô nghĩ quẩn trong lòng, hoặc là lo lắng cô gặp chuyện không may, nên Lãnh Dạ không muốn Bạch Tuyết biết được việc này.
"Tuyết nhi chúng ta đã trở về." Lãnh Hạo tiến lên chào hỏi nói.
Bạch Tuyết lễ phép trả lời, thế nhưng, cô càng hy vọng chào hỏi chính là Lãnh Dạ, bởi vì trong mắt cô chỉ có Lãnh Dạ,cô quan tâm vị trí của mình trong lòng Lãnh Dạ , người đàn ông này rốt cuộc đối với cô là loại tình cảm gì? Cô vẫn không biết được, hiện tại cô biến thành như vậy, người đàn ông lạnh lùng này cũng không có đem cô đuổi đi, còn đem cô mang về, có phải là anh cũng thích cô hay không ?
"Anh đã đi đâu?" Bạch Tuyết đứng đối diện Cung Hàn hỏi.
Cung Hàn nhìn Bạch Tuyết, nhìn về bề ngoài, cô có ngũ quan của hắn phụ trợ có vẻ có chút lạnh lùng, có chút phẫn nộ.
"Tôi chính là ra ngoài đi dạo!" Cung Hàn không muốn Bạch Tuyết nhìn chằm chằm hắn như thế , thế là quay đi, ngồi vào trên sô pha, cầm lên một quả táo gặm một cái. Kỳ thực, trước đây hắn không phải rất thích ăn hoa quả, chính là khi cung Bạch Tuyết trao đổi thân thể , hắn trở nên thích ăn hoa quả, trở nên thích ăn cay. Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên ý thức được chính mình nên đi tìm đồ ăn , che dấu yêu khí , nếu không hắn sẽ bị Lang Vương phát hiện, hắn cũng không muốn bị Lang Vương bắt đi a!
"Anh có biết không thấy anh, mọi người đều rất lo lắng hay không? Cầu xin anh nên nhớ thân thể đó là của tôi, không nên mang thân thể tôi đi!" Bạch Tuyết bỗng nhiên gầm nhẹ , cô biết Lãnh Dạ còn ở bên cạnh, thế nhưng, cô nhịn không được, nhịn không được mà muốn phát giận, cô cũng không hiểu bây giờ mình hình như cái gì cũng không sợ!
Vì gia đình cô đã thất vọng cực độ, muốn người thân yêu quý càng không thể ! Vốn muốn cùng người đàn ông mình thích sống qua ngày, lại bị tên biến thái này bắt cóc, vì giữ thân thể trong sạch, cô thà rằng nhảy xuống vực tự sát, nhưng vì sao còn không buông tha cho cô?
Nhìn nhìn chính mình bây giờ như là quái vật, nửa đêm đều bị dọa dựng đứng tóc gáy , thế nhưng người đàn ông này không nghĩ biện pháp trở về , lại còn chạy trốn! Bạch Tuyết làm sao có thể không vội!
"Tuyết nhi, em không nên tức giận có được không? Tôi không phải cố ý, tôi là bị người ta bắt cóc, lúc đó mấy người ở trong phòng khách ăn cơm, sau đó tôi liền bị người ta mang đi, còn bị đánh thuốc mê chói vào bao tải, chờ tỉnh lại mới biết mình bị bắt cóc , hơn nữa kẻ bắt cóc chính là Triệu tổng của tập đoàn Triệu thị gần đây bị đóng cửa ." Cung Hàn lúc này trong lòng rất cảm tạ Triệu tổng đã bắt cóc hắn, nếu không hắn làm sao có thể như thế hùng hồn đứng ở trước mặt Tuyết nhi nói chuyện!
"Cái gì? Là ông ta?" Bạch Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, cô biết cái Triệu tổng kia bị phá sản , cô cũng hoài nghi là Lãnh Dạ làm, thế nhưng, cô không nghĩ đến ông ta sẽ bắt cóc cô!
"Em còn giận tôi sao, tôi là thay em bị bắt cóc nha!" Cung Hàn ủy khuất nói.
"Như vậy, thì quên đi! Anh bắt cóc tôi một lần, anh lại bởi vì tôi mà bị bắt cóc một lần, chúng ta liền huề nhau!" Bạch Tuyết nói xong đi lên lầu , cô hiện tại hình như cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể trốn đi, bởi vì cô bây giờ là quái vật, nam không nam nữ không nữ!
"Đứng lại." Lãnh Dạ bỗng nhiên hô to, Bạch Tuyết đứng lại, cô biết câu này là nói với mình , vì khi anh vừa vào cửa liền đanh mặt, hiện tại rốt cuộc cũng nói chuyện.
"Tôi đói bụng, muốn ăn mỳ thịt băm!"Lãnh Dạ đã ở trên sô pha ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Cung Hàn .
Bạch Tuyết không biết là tối hay xấu, thế nhưng, vẫn là ngoan ngoãn đi làm.
"Tuyết nhi, tôi cũng đói bụng, cho tôi một bát nhé." Lãnh haọ cợt nhả nói.
Lãnh Hạo cười hì hì sau đó ngồi xuống, lại lọt vào hàn quang lẫm lệ của Lãnh Dạ.
"Anh, Tuyết nhi là của anh, em chỉ là muốn một bát mỳ ăn thôi, không hề quá phận nha?" Lãnh Hạo làm bộ nhìn không thấy hàn quang sắc bén .
"Cậu có muốn ăn không?" Bạch Tuyết hỏi Cung Hàn.
"Nếu như có thể, đương nhiên là được ." Cung Hàn cũng cợt nhả nói, dù sao Tuyết nhi không tức giận .
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết bưng một bát mỳ ra, để ở trước mặt Lãnh Dạ.
"Ăn đi." Bạch Tuyết nói một câu, sau đó định đi vào bếp tiếp.
"Ngồi xuống, bọn họ có tay, để chính bọn họ đi lấy!"
Lãnh Hạo đứng dậy đi vào bếp, ánh mắt len lén liếc mắt Lãnh Dạ một cái, bộ dáng rất đáng thương.
"Ai! Chính mình bưng liền chính mình bưng, ai kêu tôi mệnh khổ, không ai yêu, không ai thương!" Lãnh Hạo lẩm bà lẩm bẩm đi vào bếp.
Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn không có động, vẫn như cũ xem ti vi, hình như không tính đi ăn thì phải.
"Cậu, lập tức đi --" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói với Cung Hàn, hắn cũng không muốn Cung Hàn đói bụng đến thân thể Tuyết nhi , còn có các con trong bụng .
"Ai! Đều là như nhau , chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?" Cung Hàn cũng lắc lắc đầu đi phòng bếp .
"Uy? Cung Hàn, anh là anh, chúng tôi là chúng tôi, anh cùng tôi cũng không như nhau được!" Lãnh Hạo giải thích, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn mì.
"Tôi còn muốn ăn ớt trộn thịt bò!" Cung Hàn bưng mặt, đáng thương nhìn Bạch Tuyết nói, Bạch Tuyết cũng thật khó chiều, cô cũng không có làm món đó, mà trong nhà không có thịt bò!
"Tôi nhổ vào-- anh thật sự coi nơi này là địa bàn của mình sao? Có thứ ăn là tốt rồi, đừng không có việc gì liền tìm kiếm kích thích!" Lãnh Hạo quát.
"Mẹ nó -- trước đây có cho tôi , tôi cũng sẽ không ăn! Tôi không thích ăn cay , thế nhưng, hiện tại tôi chính là thèm ăn , rất muốn ăn, cậu nghĩ rằng tôi nguyện ý tìm kiếm kích thích sao?" Cung Hàn nghĩ đến chính mình ăn cay sẽ phát ra yêu khí trên người , trong lòng liền sốt ruột! Thế nhưng hắn là không có biện pháp khống chế miệng của mình !
Hắn là nghĩ rằng, Bạch Tuyết thích ăn cay, cho nên hắn mới có thể thích ăn như thế , thật ra là mấy ngóc con trong bụng muốn ăn.
Điểm này Lãnh Dạ đương nhiên cũng biết, Lãnh Dạ vốn cúi đầu ăn mì , liền ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Hạo.
"Cậu đi mua cho cậu ta ăn đi." Lãnh Dạ ra lệnh.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra? Nhưng Lãnh Dạ biết chuyện gì xảy ra, hắn không thể để cho các con thất vọng.
"Anh? Anh có phải là anh của em không đây? Đó là ai a? Đó là Cung Hàn, anh không thể bị bề ngoài lừa, Bạch Tuyết chân chính ở bên cạnh anh a!" Lãnh Hạo trừng mắt không dám tin những gì nghe thấy , Lãnh Dạ cư nhiên muốn hắn đi mua! Lãnh Dạ lúc nào lại thiện lương như vậy ? Lang vương lúc nào lại đổi tính ?
Cuối cùng, vẫn là bất đắc dĩ đứng lên, kỳ thực, không chỉ Lãnh Hạo không hiểu, ngay cả Cung Hàn cũng giật mình?
"Cậu đừng quá đắc ý, tôi chỉ là đau lòng cho thân thể Tuyết nhi , cậu chỉ là được nhờ Tuyết nhi mà thôi , chờ hai người đổi trở về, cậu vẫn là tự cầu phúc đi!" Lãnh Hạo vẫn tương đối hiểu biết Lãnh Dạ , hiện tại Lãnh Dạ đối với Cung Hàn nhẫn nại càng nhiều, tương lai trừng phạt sẽ càng nặng!
"Nha ! Mặc kệ thế nào, bây giờ cậu phải mua cho tôi ăn, cảm ơn a?" Cung Hàn được một tấc lại muốn tiến một thước nói.
"Anh -- hừ hừ! Anh không được quên bây giờ thân thể là phụ nữ, chọc tới tiểu gia, cẩn thận tôi ... Mà, còn chọc tới anh tôi, cẩn thận anh ấy mạnh hơn , cho anh nếm thử bị đàn ông thượng sẽ có tư vị gì!" Nhìn thấy Cung Hàn mặt trắng toát, Lãnh Hạo biết hòa nhau một ván, đắc ý rời đi.
Lãnh Dạ tiếp tục ăn mì, hắn mặc kệ hội bọn họ buồn chán , hiện tại trọng yếu nhất là, làm thế nào để đem Bạch Tuyết và Cung Hàn đổi trở về, lần trước thấy mấy đứa nói là có biện pháp, chỉ là đang chờ đợi thời cơ, rốt cuộc là tới lúc nào cơ? Có thể không đợi thời cơ được không?
Thế nhưng hắn không biết chúng đang chờ thời cơ gì!
Rất nhanh đem một bát mỳ ăn xong, Bạch Tuyết thu thập bát đũa, Lãnh Dạ ngồi gần Cung Hàn, sau đó lại cầm lên một quyển sách bắt đầu nhìn.
"Này anh, tôi bây giờ là Cung Hàn, không phải Bạch Tuyết, không nên ngồi gần như vậy? Anh thích thân thể này, thế nhưng trong lòng hẳn là thích phụ nữ, mà anh một người đàn ông ở gần tôi như vậy không cảm thấy kỳ quái sao?" Cung Hàn bất đắc dĩ hỏi, Lãnh Dạ ngẩng đầu nhìn nhìn Cung Hàn, thế nhưng, đập vào mắt lại là da thịt xinh đẹp của Bạch Tuyết , tim của hắn nhịn không được mà động!
"Van anh! Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi thấy buồn nôn!" Cung Hàn quả nhiên nôn khan một tiếng, Lãnh Dạ thấy thế nhưng không thể trách, có lẽ đây cũng là phản ứng có thai ? Cung Hàn bây giờ là thay Bạch Tuyết buồn nônđi!
Cúi đầu lại lần nữa bắt đầu đọc sách, kỳ thực, tâm tư hoàn toàn không có trong sách, hắn là muốn nghe xem mấy nhóc con ra sao?
Quả nhiên.
Em đới bụng!" Sói con số ba nói.
"Chờ một chút đi , em không nghe thấy cha đã gọi người đi mua ớt trộn thịt bò chúng ta thích ăn sao?" Sói con số một hài lòng nói.
"Cha làm sao biết chúng ta thích ăn ớt trộn thịt bò ? Nên không phải là daddy có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, hoặc là nhìn thấy chúng ta chứ?" Sói con số hai lo lắng nói.
/530
|