"Anh đang cười ." Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ thất thần nói, cô đã chờ phút chốc này rất lâu, rốt cuộc người đàn ông này cũng cười.
"Không thích tôi cười?" Lãnh Dạ hỏi.
"Thích anh cười."
Lãnh Dạ và Bạch Tuyết đã ở trên sàn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ, Khang Cốc không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy! Bạch Tuyết vốn thay anh họ giải vây, thế nào lại thành bạn nhảy của Lãnh Dạ!
Trong lòng Khang Nghị rất mất mát, hắn giấu giếm vẻ mặt đi tới gần Long tỷ, dù sao không thể lạnh nhạt cô ta, vốn an bài cô ta làm bạn nhảy của Lãnh Dạ, xem ra kế hoạch không có thay đổi!
Hôm nay quá nhiều việc ngoài ý muốn, Bạch Tuyết trên sàn nhảy giống như tiên tử hạ phàm, nhất cử nhất động của cô đều thu hút tâm tư, xem ra vì cô mà động tâm không chỉ có mình hắn, ánh mắt Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, khiến tim của hắn nhói lên, tâm của em họ chắc cũng thành tù binh của Bạch Tuyết!
Cô gái thật đẹp!
Rốt cuộc là tốt hay xấu!
Từ xưa hồng nhan họa thủy!
Trên sàn nhảy.
Bạch Tuyết và Lãnh Dạ cùng nhảy, Long tỷ và Khang Nghị cũng gia nhập vào, Long tỷ đã thua một ván, lần này cô ta muốn mượn kĩ thuật nhảy chuẩn bị hòa nhau một ván, đáng tiếc! Sợ rằng bọn nhỏ sẽ không cho cô ta cơ hội này!
Bạch Tuyết không thẻ nào tin được mình lại có thể nhảy tốt như vậy?
Mỗi một động tác cô đều nhảy nhẹ nhàng, cô nhảy thực là tuyệt, Long tỷ trên sàn nhảy cũng không nói nên lời. Động tác khó như vậy, Bạch Tuyết lại có thể dễ dàng làm được, hơn nữa làm rất tốt, rất đẹp.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra? Lãnh Dạ lại biết hiện tại Bạch Tuyết sở dĩ lợi hại như vậy rốt cuộc là vì sao?
Thật ra là bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết ham chơi, điều khiển thân thể mẹ chúng mới có thể như vậy!
Rốt cuộc điệu nhảy kết thúc, Khang Cốc bưng một ly nước trái cây đi tới gần Bạch Tuyết.
Lãnh Dạ tại yến hội này vẫn là không thể bại lộ quan hệ giã hắn và Bạch Tuyết, như vậy đối với Bạch Tuyết không tốt, dù sao cô vẫn là học sinh.
"Bạch Tuyết, này," Khang Cốc quan tâm đưa cho Bạch Tuyết uống.
"Cảm ơn." Bạch Tuyết mỉm cười nhận lấy.
"Em nhảy thật tốt, anh lại có thể không biết em khiêu vũ đẹp như vậy!" Khang Cốc vui mừng nói.
"Thật ra thì, em cũng không thế nào hiểu! Mới vừa rồi..." Bạch Tuyết cũng thấy kỳ quái, cô lại có thể nhảy theo âm nhạc, hơn nữa giống như nhảy có cảm giác.
"Khiêm tốn, mệt không, anh dẫn em đi tìm anh họ, nói chuyện của em, để anh ấy giúp một chút, em không cần phải lo lắng, nói xong chúng ta trở về được không?" Khang Cốc ôn nhu hỏi, hắn cho rằng hắn mang theo Bạch Tuyết tới đâu, tất nhiên hắn muốn mang Bạch Tuyết đi.
Thế nhưng, Lãnh Dạ sao có thể để Bạch Tuyết theo hắn rời khỏi! Ở phương diện phụ nữ, Lãnh Dạ lại rất keo kiệt, mặc dù ở yêu giới tất cả yêu đều hô Lang Vương vĩ đại, kỳ thực, hắn cũng có không vĩ đại như vậy, giống như khi gặp được cô, hắn sẽ keo kiệt.
"Em muốn vào phòng vệ sinh một chút, anh chờ em một chút." Bạch Tuyết đi vào phòng vệ sinh.
Long tỷ theo đuôi đi vao, hôm nay cô bị Bạch Tuyết làm bực bội không ít, Bạch Tuyết cướp đi tất cả hào quang của cô, làm cô như không tồn tại!
Bạch Tuyết vừa đi vào, Long tỷ liền tiến vào, cô ta nhàn nhạt tươi cười, nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết biết là ai!
"Anh ấy quan tâm cô, cũng bởi vì cô có khuôn mặt trẻ tuổi sao? Đàn ông không phải thích nhìn những cô gái trẻ đẹp sao, hi vọng cô có thể vĩnh viễn trẻ đẹp, nếu không sớm muộn anh ấy sẽ không cần cô, nhất là những người đàn ông có sự nghiệp, dạng phụ nữ nào chưa từng thấy qua, cô? Chẳng qua là khách qua đường của anh, tương lai còn có thể so với ngươi trẻ tuổi hấp dẫn ở bên cạnh anh, hiện tại anh đối với cô chỉ là mới mẻ mà thôi!" Long tỷ không nóng nảy nói, kỳ thực, đây là kinh nghiệm mấy năm nay cô ta nhìn đàn ông, cô ta cho rằng đàn ông đều không đáng tin cậy, nhất là đàn ông có tiền.
Nhìn Long tỷ bày tỏ những lời này, từ đầu đến cuối cô ta đều là nhàn nhạt cười, giống như cảm giác hai người giống bạn tốt, đang nói những lời chi kỉ, kỳ thực, chính tươi cười này, cùng điệu bộ duyên dáng, rõ ràng sẽ nổi bật những lời nói ác độc này, những câu như dao găm đâm vào trong lòng Bạch Tuyết.
Người phụ nữ này hi vọng cô bị Lãnh Dạ vứt bỏ!
"Cám ơn Long tỷ quan tâm, chị có thể hiểu được như vậy, chắc là kinh nghiệm từ bản thân a!" Bạch Tuyết cố gắng bình tĩnh trả lời một câu.
"Ha ha! Cô thật đúng là không đơn giản, không biết sẽ bị bề ngoài dịu dàng của cô lừa, tôi nghĩ những người đàn ông kia có lẽ chính là bị vẻ bề ngoài sunh đẹp của cô lừa?" Long tỷ đưa đầu qua, đem môi hồng hồng kề sát bên tai Bạch Tuyết, lạnh lùng nói.
"Có người cam tâm bị tôi lừa, tôi cũng không có biện pháp! Thực bất đắc dĩ nói!" Bạch Tuyết ưu nhã mở vòi nước giửa tay, sau đó soi gương, dường như đối với lời Long tỷ nói không có chút tức giận!
Long tỷ không nén được tức giận, không ngờ con nhỏ này có lòng dạ khôn ngoan như vậy! Coi thường cô!
"Em gái đừng trách tôi không có nhắc nhở cô! Cô vĩnh viễn chỉ có thể làm tình nhân của anh ấy, anh ấy sẽ không kết hôn với cô! Cô vẫn là nên cầu mong mình có phúc, ngàn vạn lần không nên vì anh ấy mang thai, chị đây nhìn cô còn chưa tới hai mươi tuổi? Chẳng lẽ cô muốn làm chưa kết hôn đã mẹ?" Lời Long tỷ lạnh lùng nói ra, Bạch Tuyết giật mình!
Lòng Bạch Tuyết nặng chĩu, trong nháy mắt mặt của cô trở nên trắng bệch!
Lời của người phụ nữ này khiến Bạch Tuyết sợ hãi!
Cô chưa tới hai mươi tuổi, cô không thể chưa kết hôn đã làm mẹ!
Lúc này.
"Em hai? Chúng ta làm sao bây giờ? Có muốn dạy dỗ người phụ nữ đáng ghét kia hay không ?" Sói con số một hỏi.
"Mẹbị dọa rồi, sớm muộn mọi chuyện phải tới, dứt khoát để người phụ nữ kia nói, xem mẹ như thế nào? Chúng ta đã đến, sớm muộn mẹ cũng phải biết chúng ta tồn tại!" Sói con số hai nói.
"Em tán thành." Sói con số ba tức giận nói.
"Được, chúng ta liền yên lặng theo dõi." Sói con số hai nói.
Long tỷ nhìn thấy Bạch Tuyết bị dọa, xem ra thật đúng là cô ta chưa từng nghĩ đến việc này! Chẳng lẽ?
"Em gái cô sẽ không mang bao khi cùng anh ấy làm việc kia chứa? Hay là không có uống thuốc?" Long tỷ nói.
"Thuốc? Bao?" Bạch Tuyết nhỏ giọng lặp lại.
"Sao nào-- ngay cả việc này cô cũng không hiểu chứ? Vậy cô còn dám ra ngoài chơi đùa, nếu như là toi, mẹ kiếp! Đứa nhỏ đã có một xe!"
Bạch Tuyết hiểu, đúng vậy, thế nào cô lại ngốc như vậy, lại có thể chưa từng nghĩ đến việc ngủ cùng đàn ông có thể có đứa nhỏ? Bình thường đàn ông kết hôn cùng phụ nữ có đứa nhỏ, bọn họ mặc dù không có kết hôn, thế nhưng có khác gì đã kết hôn, Lãnh Dạ có thời gian sẽ cùng cô, hung hăng muốn cô, nàng có thể giống những người phụ nữ đã kết hôn, bụng lớn lên?
Bỗng nhiên cúi đầu, nhìn về phía bụng của mình.
Tay cô run lên!
"Em gái, tự cầu thêm phúc đi!"
"Sẽ không !" Bạch Tuyết nói nhỏ, hy vọng là tự mình dọa mình!
"Sẽ không? Chỉ cần cô không có đề phòng, cô sẽ chưa kết hôn mà làm mẹ! Anh ấy mạnh như vậy, mỗi lần sẽ chúng phóc, không chừng bây giờ cô đã có?"
Bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết đều nghiêm túc nghe hai người đối thoại, trong lòng cũng hiếu kỳ, mẹ thì như thế nào?
Long tỷ đương nhiên biết Lãnh Dạ cường tráng, bởi vì bọn nhỏ cho cô ta nghe âm thanh chuyện phòng the của cha mẹ chúng, cũng sau lần đó, cô ta biết Lãnh Dạ làm khá lâu, giống như ép Bạch Tuyết cả đêm, người đàn ông này cô ta cũng rất khát khao, bao nhiêu hi vọng có người đàn ông mạnh mẽ thỏa mãn mình, thế nhưng, bên người cô ta đều không có người nào được việc, cho nên cô ta thà rằng hạ thấp giá mình cũng muốn có được Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết mất hồn đi khỏi nhà vệ sinh, Khang Cốc vừa nhìn thấy không hiểu, vội vàng đi qua, cách đó không xa một đạo hàn quang bắn qua đây, trong bụng của cô coa bọn nhỏ, Lãnh Dạ biết bọn nhỏ sẽ bảo hộ Bạch Tuyết, thế nhưng, xem ra tâm trạng Bạch Tuyết không tốt!
"Bạch Tuyết?" Khang Cốc lo lắng hỏi.
"Em muốn trở về." Hiện tại Bạch Tuyết muốn tìm một chỗ an tĩnh, nghĩ đến mình có thể mang thai, Bạch Tuyết rất sợ hãi, cô còn muốn đến trường, cô còn chưa có kết hôn, vạn nhất mang thai thì làm sao bây giờ?
Lãnh Dạ có thể muốn đứa bé này hay không?
Người phụ nữ kia vừa nói với cô, Lãnh Dạ sẽ không kết hôn với cô!
Vậy, nếu cô mang thai, làm sao bây giờ?
Cô có muốn đứa bé này hay không?
Lãnh Dạ là người có mặt mũi, anh là nhân vật sáng chói, anh có thể cho phép cô bôi nhỏ mình sao?
Nếu như cô mang thai đây chính là chưa kết hôn đã sinh!
Nếu như Lãnh Dạ không muốn đứa bé này, vậy cô...
Khang Cốc đau lòng nhìn Bạch Tuyết, giữa hai lông mày hiện lên nhu tình, đưa tay dịu dàng lau giọt nước trên khóe mắt Bạch Tuyết.
"Anh đưa em trở về, chuyện của cha em yên tâm tôi sẽ giúp em đi tìm anh họ." Khang Cốc biết đêm nay Khang Nghị còn có việc, hắn cho rằng Bạch Tuyết lo lắngchuyện của cha mới có thể khóc, không khỏi có chút áy náy!
"Cám ơn anh!" Bạch Tuyết và Khang Cốc đi ra ngoài.
Ai ngờ đi tới cửa đại sảnh, một bóng dáng che khuất đường đi của bọn họ.
"Cậu hình như nhiệt tình quá mức, để người của tôi lại, lập tức rời đi!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, làm sao hắn cho phép Bạch Tuyết và Khang Cốc rời đi.
"Người của anh? Cô ấy khi nào thành người của anh? Chúng tôi chơi đùa với nhau từ bé, anh có quyền gì giam cầm tự do của cô ấy!" Khang Cốc dắt tay Bạch Tuyết định đi ra ngoài.
"Bạch Tuyết, em nhất định phải đi cùng cậu ta? Hử?" Mặc dù Lãnh Dạ không biết vì sao Bạch Tuyết khó chịu, thế nhưng hắn quyết không thể để Bạch Tuyết đi như vậy!
"Khang Cốc là bạn của em, anh tránh ra." Lúc này Bạch Tuyết có chút yếu đuối, cô đối mặt với Lãnh Dạ sẽ nghĩ tới chuyện mình mang thai, trong lòng liền sợ hãi!
Lúc này Bạch Tuyết ở trong mắt Lãnh Dạ khác thường !
"Xảy ra chuyện gì?" Lãnh Dạ quan tâm hỏi.
Hắn nhìn Bạch Tuyết truy hỏi, tròng mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, giống như muốn đâm thủng cô!
Giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, âm thanh cô khàn khàn nói ra: "em có thể mang thai!"
Khang Cốc quả thực bị sét đánh ngang tai, Bạch Tuyết mang thai?
Bạch Tuyết mang thai!
Cô gái mà hắn thích lại có thể có đứa nhỏ của người khác!
Không cam lòng, tròng mắt bỗng nhiên tức giận.
"Khốn kiếp! Anh theo tôi ra ngòai--" Khang Cốc gầm lên với Lãnh Dạ, mặc dù Lãnh Dạ khiếp sợ, thế nhưng biết ở đây không thích hợp nói chuyện, liền theo chân Bạch Tuyết và Khang Cốc đi ra .
Ba người tới vườn hoa hẻo lánh, Khang Cốc chưa nói liền giơ lên một đấm, Lãnh Dạ nhạy bén né tránh.
"Thật là, còn muốn đánh tôi? Người của tôi mang thai, cậu kích động cái gì!" Lãnh Dạ bị Khang Cốc chọc tức.
"Không thích tôi cười?" Lãnh Dạ hỏi.
"Thích anh cười."
Lãnh Dạ và Bạch Tuyết đã ở trên sàn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ, Khang Cốc không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy! Bạch Tuyết vốn thay anh họ giải vây, thế nào lại thành bạn nhảy của Lãnh Dạ!
Trong lòng Khang Nghị rất mất mát, hắn giấu giếm vẻ mặt đi tới gần Long tỷ, dù sao không thể lạnh nhạt cô ta, vốn an bài cô ta làm bạn nhảy của Lãnh Dạ, xem ra kế hoạch không có thay đổi!
Hôm nay quá nhiều việc ngoài ý muốn, Bạch Tuyết trên sàn nhảy giống như tiên tử hạ phàm, nhất cử nhất động của cô đều thu hút tâm tư, xem ra vì cô mà động tâm không chỉ có mình hắn, ánh mắt Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, khiến tim của hắn nhói lên, tâm của em họ chắc cũng thành tù binh của Bạch Tuyết!
Cô gái thật đẹp!
Rốt cuộc là tốt hay xấu!
Từ xưa hồng nhan họa thủy!
Trên sàn nhảy.
Bạch Tuyết và Lãnh Dạ cùng nhảy, Long tỷ và Khang Nghị cũng gia nhập vào, Long tỷ đã thua một ván, lần này cô ta muốn mượn kĩ thuật nhảy chuẩn bị hòa nhau một ván, đáng tiếc! Sợ rằng bọn nhỏ sẽ không cho cô ta cơ hội này!
Bạch Tuyết không thẻ nào tin được mình lại có thể nhảy tốt như vậy?
Mỗi một động tác cô đều nhảy nhẹ nhàng, cô nhảy thực là tuyệt, Long tỷ trên sàn nhảy cũng không nói nên lời. Động tác khó như vậy, Bạch Tuyết lại có thể dễ dàng làm được, hơn nữa làm rất tốt, rất đẹp.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra? Lãnh Dạ lại biết hiện tại Bạch Tuyết sở dĩ lợi hại như vậy rốt cuộc là vì sao?
Thật ra là bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết ham chơi, điều khiển thân thể mẹ chúng mới có thể như vậy!
Rốt cuộc điệu nhảy kết thúc, Khang Cốc bưng một ly nước trái cây đi tới gần Bạch Tuyết.
Lãnh Dạ tại yến hội này vẫn là không thể bại lộ quan hệ giã hắn và Bạch Tuyết, như vậy đối với Bạch Tuyết không tốt, dù sao cô vẫn là học sinh.
"Bạch Tuyết, này," Khang Cốc quan tâm đưa cho Bạch Tuyết uống.
"Cảm ơn." Bạch Tuyết mỉm cười nhận lấy.
"Em nhảy thật tốt, anh lại có thể không biết em khiêu vũ đẹp như vậy!" Khang Cốc vui mừng nói.
"Thật ra thì, em cũng không thế nào hiểu! Mới vừa rồi..." Bạch Tuyết cũng thấy kỳ quái, cô lại có thể nhảy theo âm nhạc, hơn nữa giống như nhảy có cảm giác.
"Khiêm tốn, mệt không, anh dẫn em đi tìm anh họ, nói chuyện của em, để anh ấy giúp một chút, em không cần phải lo lắng, nói xong chúng ta trở về được không?" Khang Cốc ôn nhu hỏi, hắn cho rằng hắn mang theo Bạch Tuyết tới đâu, tất nhiên hắn muốn mang Bạch Tuyết đi.
Thế nhưng, Lãnh Dạ sao có thể để Bạch Tuyết theo hắn rời khỏi! Ở phương diện phụ nữ, Lãnh Dạ lại rất keo kiệt, mặc dù ở yêu giới tất cả yêu đều hô Lang Vương vĩ đại, kỳ thực, hắn cũng có không vĩ đại như vậy, giống như khi gặp được cô, hắn sẽ keo kiệt.
"Em muốn vào phòng vệ sinh một chút, anh chờ em một chút." Bạch Tuyết đi vào phòng vệ sinh.
Long tỷ theo đuôi đi vao, hôm nay cô bị Bạch Tuyết làm bực bội không ít, Bạch Tuyết cướp đi tất cả hào quang của cô, làm cô như không tồn tại!
Bạch Tuyết vừa đi vào, Long tỷ liền tiến vào, cô ta nhàn nhạt tươi cười, nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết biết là ai!
"Anh ấy quan tâm cô, cũng bởi vì cô có khuôn mặt trẻ tuổi sao? Đàn ông không phải thích nhìn những cô gái trẻ đẹp sao, hi vọng cô có thể vĩnh viễn trẻ đẹp, nếu không sớm muộn anh ấy sẽ không cần cô, nhất là những người đàn ông có sự nghiệp, dạng phụ nữ nào chưa từng thấy qua, cô? Chẳng qua là khách qua đường của anh, tương lai còn có thể so với ngươi trẻ tuổi hấp dẫn ở bên cạnh anh, hiện tại anh đối với cô chỉ là mới mẻ mà thôi!" Long tỷ không nóng nảy nói, kỳ thực, đây là kinh nghiệm mấy năm nay cô ta nhìn đàn ông, cô ta cho rằng đàn ông đều không đáng tin cậy, nhất là đàn ông có tiền.
Nhìn Long tỷ bày tỏ những lời này, từ đầu đến cuối cô ta đều là nhàn nhạt cười, giống như cảm giác hai người giống bạn tốt, đang nói những lời chi kỉ, kỳ thực, chính tươi cười này, cùng điệu bộ duyên dáng, rõ ràng sẽ nổi bật những lời nói ác độc này, những câu như dao găm đâm vào trong lòng Bạch Tuyết.
Người phụ nữ này hi vọng cô bị Lãnh Dạ vứt bỏ!
"Cám ơn Long tỷ quan tâm, chị có thể hiểu được như vậy, chắc là kinh nghiệm từ bản thân a!" Bạch Tuyết cố gắng bình tĩnh trả lời một câu.
"Ha ha! Cô thật đúng là không đơn giản, không biết sẽ bị bề ngoài dịu dàng của cô lừa, tôi nghĩ những người đàn ông kia có lẽ chính là bị vẻ bề ngoài sunh đẹp của cô lừa?" Long tỷ đưa đầu qua, đem môi hồng hồng kề sát bên tai Bạch Tuyết, lạnh lùng nói.
"Có người cam tâm bị tôi lừa, tôi cũng không có biện pháp! Thực bất đắc dĩ nói!" Bạch Tuyết ưu nhã mở vòi nước giửa tay, sau đó soi gương, dường như đối với lời Long tỷ nói không có chút tức giận!
Long tỷ không nén được tức giận, không ngờ con nhỏ này có lòng dạ khôn ngoan như vậy! Coi thường cô!
"Em gái đừng trách tôi không có nhắc nhở cô! Cô vĩnh viễn chỉ có thể làm tình nhân của anh ấy, anh ấy sẽ không kết hôn với cô! Cô vẫn là nên cầu mong mình có phúc, ngàn vạn lần không nên vì anh ấy mang thai, chị đây nhìn cô còn chưa tới hai mươi tuổi? Chẳng lẽ cô muốn làm chưa kết hôn đã mẹ?" Lời Long tỷ lạnh lùng nói ra, Bạch Tuyết giật mình!
Lòng Bạch Tuyết nặng chĩu, trong nháy mắt mặt của cô trở nên trắng bệch!
Lời của người phụ nữ này khiến Bạch Tuyết sợ hãi!
Cô chưa tới hai mươi tuổi, cô không thể chưa kết hôn đã làm mẹ!
Lúc này.
"Em hai? Chúng ta làm sao bây giờ? Có muốn dạy dỗ người phụ nữ đáng ghét kia hay không ?" Sói con số một hỏi.
"Mẹbị dọa rồi, sớm muộn mọi chuyện phải tới, dứt khoát để người phụ nữ kia nói, xem mẹ như thế nào? Chúng ta đã đến, sớm muộn mẹ cũng phải biết chúng ta tồn tại!" Sói con số hai nói.
"Em tán thành." Sói con số ba tức giận nói.
"Được, chúng ta liền yên lặng theo dõi." Sói con số hai nói.
Long tỷ nhìn thấy Bạch Tuyết bị dọa, xem ra thật đúng là cô ta chưa từng nghĩ đến việc này! Chẳng lẽ?
"Em gái cô sẽ không mang bao khi cùng anh ấy làm việc kia chứa? Hay là không có uống thuốc?" Long tỷ nói.
"Thuốc? Bao?" Bạch Tuyết nhỏ giọng lặp lại.
"Sao nào-- ngay cả việc này cô cũng không hiểu chứ? Vậy cô còn dám ra ngoài chơi đùa, nếu như là toi, mẹ kiếp! Đứa nhỏ đã có một xe!"
Bạch Tuyết hiểu, đúng vậy, thế nào cô lại ngốc như vậy, lại có thể chưa từng nghĩ đến việc ngủ cùng đàn ông có thể có đứa nhỏ? Bình thường đàn ông kết hôn cùng phụ nữ có đứa nhỏ, bọn họ mặc dù không có kết hôn, thế nhưng có khác gì đã kết hôn, Lãnh Dạ có thời gian sẽ cùng cô, hung hăng muốn cô, nàng có thể giống những người phụ nữ đã kết hôn, bụng lớn lên?
Bỗng nhiên cúi đầu, nhìn về phía bụng của mình.
Tay cô run lên!
"Em gái, tự cầu thêm phúc đi!"
"Sẽ không !" Bạch Tuyết nói nhỏ, hy vọng là tự mình dọa mình!
"Sẽ không? Chỉ cần cô không có đề phòng, cô sẽ chưa kết hôn mà làm mẹ! Anh ấy mạnh như vậy, mỗi lần sẽ chúng phóc, không chừng bây giờ cô đã có?"
Bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết đều nghiêm túc nghe hai người đối thoại, trong lòng cũng hiếu kỳ, mẹ thì như thế nào?
Long tỷ đương nhiên biết Lãnh Dạ cường tráng, bởi vì bọn nhỏ cho cô ta nghe âm thanh chuyện phòng the của cha mẹ chúng, cũng sau lần đó, cô ta biết Lãnh Dạ làm khá lâu, giống như ép Bạch Tuyết cả đêm, người đàn ông này cô ta cũng rất khát khao, bao nhiêu hi vọng có người đàn ông mạnh mẽ thỏa mãn mình, thế nhưng, bên người cô ta đều không có người nào được việc, cho nên cô ta thà rằng hạ thấp giá mình cũng muốn có được Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết mất hồn đi khỏi nhà vệ sinh, Khang Cốc vừa nhìn thấy không hiểu, vội vàng đi qua, cách đó không xa một đạo hàn quang bắn qua đây, trong bụng của cô coa bọn nhỏ, Lãnh Dạ biết bọn nhỏ sẽ bảo hộ Bạch Tuyết, thế nhưng, xem ra tâm trạng Bạch Tuyết không tốt!
"Bạch Tuyết?" Khang Cốc lo lắng hỏi.
"Em muốn trở về." Hiện tại Bạch Tuyết muốn tìm một chỗ an tĩnh, nghĩ đến mình có thể mang thai, Bạch Tuyết rất sợ hãi, cô còn muốn đến trường, cô còn chưa có kết hôn, vạn nhất mang thai thì làm sao bây giờ?
Lãnh Dạ có thể muốn đứa bé này hay không?
Người phụ nữ kia vừa nói với cô, Lãnh Dạ sẽ không kết hôn với cô!
Vậy, nếu cô mang thai, làm sao bây giờ?
Cô có muốn đứa bé này hay không?
Lãnh Dạ là người có mặt mũi, anh là nhân vật sáng chói, anh có thể cho phép cô bôi nhỏ mình sao?
Nếu như cô mang thai đây chính là chưa kết hôn đã sinh!
Nếu như Lãnh Dạ không muốn đứa bé này, vậy cô...
Khang Cốc đau lòng nhìn Bạch Tuyết, giữa hai lông mày hiện lên nhu tình, đưa tay dịu dàng lau giọt nước trên khóe mắt Bạch Tuyết.
"Anh đưa em trở về, chuyện của cha em yên tâm tôi sẽ giúp em đi tìm anh họ." Khang Cốc biết đêm nay Khang Nghị còn có việc, hắn cho rằng Bạch Tuyết lo lắngchuyện của cha mới có thể khóc, không khỏi có chút áy náy!
"Cám ơn anh!" Bạch Tuyết và Khang Cốc đi ra ngoài.
Ai ngờ đi tới cửa đại sảnh, một bóng dáng che khuất đường đi của bọn họ.
"Cậu hình như nhiệt tình quá mức, để người của tôi lại, lập tức rời đi!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, làm sao hắn cho phép Bạch Tuyết và Khang Cốc rời đi.
"Người của anh? Cô ấy khi nào thành người của anh? Chúng tôi chơi đùa với nhau từ bé, anh có quyền gì giam cầm tự do của cô ấy!" Khang Cốc dắt tay Bạch Tuyết định đi ra ngoài.
"Bạch Tuyết, em nhất định phải đi cùng cậu ta? Hử?" Mặc dù Lãnh Dạ không biết vì sao Bạch Tuyết khó chịu, thế nhưng hắn quyết không thể để Bạch Tuyết đi như vậy!
"Khang Cốc là bạn của em, anh tránh ra." Lúc này Bạch Tuyết có chút yếu đuối, cô đối mặt với Lãnh Dạ sẽ nghĩ tới chuyện mình mang thai, trong lòng liền sợ hãi!
Lúc này Bạch Tuyết ở trong mắt Lãnh Dạ khác thường !
"Xảy ra chuyện gì?" Lãnh Dạ quan tâm hỏi.
Hắn nhìn Bạch Tuyết truy hỏi, tròng mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, giống như muốn đâm thủng cô!
Giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, âm thanh cô khàn khàn nói ra: "em có thể mang thai!"
Khang Cốc quả thực bị sét đánh ngang tai, Bạch Tuyết mang thai?
Bạch Tuyết mang thai!
Cô gái mà hắn thích lại có thể có đứa nhỏ của người khác!
Không cam lòng, tròng mắt bỗng nhiên tức giận.
"Khốn kiếp! Anh theo tôi ra ngòai--" Khang Cốc gầm lên với Lãnh Dạ, mặc dù Lãnh Dạ khiếp sợ, thế nhưng biết ở đây không thích hợp nói chuyện, liền theo chân Bạch Tuyết và Khang Cốc đi ra .
Ba người tới vườn hoa hẻo lánh, Khang Cốc chưa nói liền giơ lên một đấm, Lãnh Dạ nhạy bén né tránh.
"Thật là, còn muốn đánh tôi? Người của tôi mang thai, cậu kích động cái gì!" Lãnh Dạ bị Khang Cốc chọc tức.
/530
|