Bạch Tuyết khóc ra khỏi bệnh viện, vừa lúc đụng phải Khang Nghị.
Khang Nghị đi lên phía trước.
"Bạch Tuyết, em không sao chứ?" Khang Nghị hỏi.
"Anh?" Bạch Tuyết nhận ra anh ta, anh ta là anh họ của anh Khang Cốc.
Là cảnh tư lớn.
"Tôi đưa em trở về?" Khang Nghị thấy Bạch Tuyết đang khóc, giống như rất đau lòng, đêm qua cô bị người đàn ông kia ôm đi, không biết thế nào?
"Cám ơn anh, không cần, em không muốn trở về."
"Vậy tôi đi cùng em một lát, phía trước có quán cà phê, chúng ta vào ngồi một chút." Khang Nghị dẫn Bạch Tuyết đi qua.
Khang Nghị gọi hai ly cà phê.
"Xảy ra chuyện gì? Nói ra có lẽ tôi có thể giúp em?" Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết suy nhược, tim của anh nhức nhối, cô bé này khiến cho người ta luôn thấy đau lòng như vậy!
"Anh không giúp được em, ai cũng không giúp được em!" Bạch Tuyết suy yếu nói.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định em phải mở lòng, không có chuyện gì không giải quyết được! Không nên quá đau lòng." Khang Nghị rất ít an ủi người khác, nhất là phụ nữ, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình không làm được!
Vụ án gì trên tay anh cũng không phải lo nghĩ, thế nhưng, bây giờ nhìn Bạch Tuyết khổ sở, anh lại lo lắng!
"Đúng vậy? Không có chuyện gì không giải quyết được! Không thể giải quyết được!" Dường như Bạch Tuyết nghĩ thông suốt, đau buồn cười châm biếm, chẳng biết rằng nụ cười kia khiến Khang Nghị thấy lạnh lẽo bao nhiêu, đau buồn cỡ nào!
Cô còn nhỏ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì khổ sở như vậy?
Bạch Tuyết uống xong ly cà phê, đứng dậy chuẩn bị đi về.
"Cám ơn anh, còn ngày hôm qua! Hôm qua rất xin lỗi đã quấy rầy đến anh!" Bạch Tuyết xin lỗi nói.
"Không cần khách khí, có gì cần giúp có thể tới tìm tôi." Khang Nghị chân thành nói.
"Cám ơn anh, anh Cốc nói không sai, con người anh rất tốt." Bạch Tuyết khẽ cười.
Khang Nghị cũng cười, hóa ra ở trước mặt Bạch Tuyết em họ đã nói về anh.
Khi Khang Nghị đi khỏi đó, Bạch Tuyết đi vào tiệm thuốc, cô định phá đứa bé, nếu mẹ Lãnh Dạ đã không thừa nhận đứa bé này, vậy thì bỏ đi!
Từ nhỏ cô đã sống thế nào, cô so với ai khác đều rõ ràng, cô không nên để cho đứa bé của mình sau này không có một gia đình ấm áp!
Bây giờ cô còn nhỏ như vậy, ngay cả mình đều không nuôi sống được, huống chi là đứa bé!
Cuối cùng Bạch Tuyết quyết định phá thai, dùng thuốc phá thai!
Cô còn nhỏ tuổi, không biết thuốc phá thai có thể nguy hiểm không?
Lúc này.
"Em hai, mẹ không muốn chúng ta!" Sói con số một khổ sở nói.
"Em không muốn chết, em còn chưa có sống đủ đâu!" Sói con số ba nói.
"Đừng ầm ĩ -- bây giờ không phải chúng ta vẫn tốt sao, không phải chúng ta còn có năng lực bảo vệ mình sao?" Sói con số hai sắc bén nói, mặc dù giọng trẻ con, thế nhưng giọng nói lại ác nghiệt kinh ngạc.
"Tại sao mẹ muốn làm như vậy? Chúng ta không tốt sao?" Sói con số ba ủy khuất hỏi.
"Mẹ còn nhỏ, người nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, yên tâm, hiện tại bắt đầu tiến hành trạng thái bảo vệ võng phòng hộ, tùy thời quan sát hành động của mẹ, để phòng ngộ nhỡ!" Sói con số hai nói.
Bạch Tuyết mua hai hộp thuốc phá thai, sau đó lại đi ra chợ, mua một ít đồ trở về.
Mẫu thân Lãnh Dạ đã đi về, bà ta cũng không trở về yêu giới, mà bà đi đến chỗ con gái Lãnh Nguyệt của mình, đây là ý của Lãnh Dạ, anh không hi vọng trong lòng Bạch Tuyết khó chịu khi nhìn thấy mẫu thân, cho nên nói em gái nhớ mẫu thân nên để bà qua đó.
Sau khi Bạch Tuyết vào cửa, tìm kiếm, trong nhà rất yên tĩnh.
Đem đồ vào phòng bếp, sau đó lên lầu.
Nhìn thấy Lãnh Dạ ở thư phòng, thế là, lại lặng lẽ xuống lầu, rót cho mình một ly nước, sau đó lấy ra thuốc phá thai vừa mua chuẩn bị uống, bởi vì bác sĩ ở tiệm thuốc nói để càng lâu càng phiền phức, càng sớm càng tốt, cho nên cô không muốn kéo dài!
Tay Bạch Tuyết run rẩy lấy thuốc ra, sau đó nhìn viên thuốc, nước mắt rơi xuống, kỳ thực, cô từng muốn có một đứa con của Lãnh Dạ, cô yêu người đàn ông này, cô muốn vì anh sinh đứa bé!
Thế nhưng, bọn họ không thừa nhận đứa bé này!
Bà nội đúa bé không tiếp nhận!
Cô không thể để Lãnh Dạ khó xử!
Cho nên, vẫn nên uống đi!
Bưng lên cốc nước, một tay cầm viên thuốc, chuẩn bị uống thuốc.
"Em làm gì vậy?" Tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới, Bạch Tuyết sợ đến nỗi không dám quay đầu lại, tay nắm chặt, lo lắng bị Lãnh Dạ nhìn thấy thuốc trong tay.
"À? Không không không có gì! Bác gái đi rồi sao?" Bạch Tuyết giấu tay ở phía sau, chột dạ hỏi.
"Ừ"Lạnh Dạ lại gần Bạch Tuyết, thân thể Bạch Tuyết sợ hãi, bản thân vẫn đối mặt với Lãnh Dạ, lo lắng anh nhìn thấy thuốc nắm trong tay.
Lãnh Dạ mặt đen!
Bạch Tuyết nhìn kia khuôn mặt tuấn tú kia, trong lòng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, chẳng lẽ anh và mẹ anh cũng đều không muốn muốn đứa bé này?
Mặc dù Bạch Tuyết tính uống thuốc phá thai, thế nhưng, cô vì không muốn Lãnh Dạ khó xử, thế nhưng, nếu như bản thân Lãnh Dạ không muốn, lòng Bạch Tuyết sẽ nguội lạnh!
Sắc mặt của anh thật là khó coi, thật là dọa người!
Gương mặt anh đen lại là muốn làm gì?
Bỗng nhiên, Bạch Tuyết muốn bảo vệ đứa bé trong bụng, đứa bé là vô tội, thấy gương mặt Lãnh Dạ đen lại, cô bản năng lui về phía sau, mang theo phòng bị liều chết nhìn chằm chằm người đàn ông chậm rãi đến gần cô!
Lãnh Dạ nhíu mày, nhìn toàn thân Bạch Tuyết một lần, sau đó đôi mắt dừng ở bụng, Bạch Tuyết sợ hãi anh mắt anh nhìn bụng cô, rất phức tạp! Xem ra anh thật sự không muốn đứa bé này!
"Anh không nên đi qua --" Bạch Tuyết kêu lên.
"Em đi đâu lâu như vậy?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, cô nói đi một lúc, kết quả cô lại đi đến tận buổi trưa, cô không biết anh sẽ lo lắng cho cô sao?
"Em chỉ là đi dạo, đi dạo!" Bạch Tuyết cuống quít nói, kỳ thực, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên bụng, cô rất sợ Lãnh Dạ đánh về phía bụng của cô, khiến đứa bé còn chưa ra đời biến mất!
Không!
Cô không thể để cho anh tổn thương đưa bé của cô!
"Anh muốn làm gì?" Bạch Tuyết run rẩy hỏi.
"Ngươi nghĩ tôi làm gì tôi sẽ làm?" Lãnh Dạ kéo cô lại, Bạch Tuyết đã nằm trong ngực anh, ác liệt cắn Bạch Tuyết một ngụm.
"Đừng động." giọng nói của anh bỗng nhiên dịu dàng, êm ái khiến Bạch Tuyết cho rằng không phải chuyện tốt!
"Em không động, anh buông em ra?" Hiện tại Bạch Tuyết rất sợ người đàn ông này có hại đối với đứa bé trong bụng cô!
Vốn là cô không muốn đứa bé trong bụng, hiện tại lại biến thành cô bảo vệ đứa bé trong bụng!
Lãnh Dạ nào có nghe lời như vậy! cô nói buông liền buông sao! Vậy anh cũng không phải là Lang Vương !
Một tau ôm lấy Bạch Tuyết, đi lên lầu.
"Để em xuống, em có thể tự mình đi." Bạch Tuyết kêu lên, vì hiện tại cô là phụ nữ có thai, lòng hoài nghi rất lớn, nhất là cô nghe thấy anh và mẹ anh thảo luận không muốn đứa bé này, mẹ anh nói cô không xứng có đứa bé của Lãnh Dạ! Cô khó chịu!
Bọn họ không muốn đứa bé này!
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, chỉ càng ôm chặt hơn, anh ôm càng chặt, Bạch Tuyết càng nghi ngờ, anh muốn làm gì?
Bỗng nhiên, bàn tay Lãnh Dạ từ eo nhỏ sờ soạng lên trên bụng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết hoảng sợ cơ thể toàn thân đều căng thẳng, một cử động nhỏ cũng không dám, tròng mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bàn tay Lãnh Dạ, anh có thể vỗ xuống một cái hay không, sau đó đứa nhỏ cũng chưa còn.
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, bàn tay mềm nhẹ đặt lên trên bụng Bạch Tuyết, sau đó không hề động, tiếp tục đi lên lầu, tạm thời Bạch Tuyết yên tâm, trong lòng bắt đầu tự hỏi, ngộ nhỡ Lãnh Dạ không muốn đứa bé này cô nên làm như thế nào đây?
Không được nhất định phải nghĩ biện pháp?
Trở lại phòng ngủ, Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ đặt lên trên giường, anh lo lắng Bạch Tuyết đi dạo tới trưa sẽ mệt mỏi, cho nên mới phải ôm cô.
Nhưng mà Bạch Tuyết mang thai, mẹ Lãnh Dạ nói những lời kích thích đến Bạch Tuyết, cho nên Bạch Tuyết mới có thể nhạy cảm như vậy.
"Lãnh Dạ? Em có chuyện nói cho anh biết, thật ra thì, thật ra thì..." Bạch Tuyết không chớp mắt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, lòng chột dạ nhảy lên thình thịch thình thịch.
"Thật ra thì cái gì?" Lãnh Dạ ôn nhu hỏi.
"Thật ra thì, ở đây không có đứa bé, em không có mang thai..." Bạch Tuyết chột dạ không dám nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, cô nhóc này muốn làm gì?
"Không có?" Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, trong giọng nói có chút mất mát, chẳng lẽ cô vẫn không tiếp nhận được chuyện mang thai!
Bạch Tuyết nhìn ánh mắt Lãnh Dạ lạnh lùng, anh tức giận? Là vì sao?
Bạch Tuyết không thấu Lãnh Dạ, cô còn quá trẻ, không có kinh nghiệm nhìn người, chỉ biết nhìn qua bề ngoài!
Sẽ không thấy rõ lòng người!
"Em không có mang thai! Anh có thể yên tâm!" Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
"Yên tâm? Có muốn tôi dẫn em tới bệnh viện kiểm tra thử hay không ? Hả?" Lãnh Dạ nổi giận! Cô vẫn không muốn mang thai đứa bé của anh sao? Đến bây giờ còn không thừa nhận mình mang thai!
"Không --" Bạch Tuyết kêu to hơn.
Cô không thể tới bệnh viện, tới bệnh viện sẽ biết hết, cô sẽ không thể bảo vệ đứa bé!
"Không cho nói không, đây là mệnh lệnh, phải đi." Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Em không đi -- em không có đứa bé của anh, anh nghe rõ chưa?" Bạch Tuyết cũng nổi giận. Cô vì đứa bé trong bụng mà nổi giận, người đàn ông này gấp gáp muốn biết cô có mang thai hay không, nhất định là muốn bỏ đứa bé!
Thấy Bạch Tuyết kích động, Lãnh Dạ cho rằng Bạch Tuyết đói bụng, có lẽ là đói bụng hoảng hốt, mới có thể khác thường như thế.
Thế là, đứng dậy, xuống lầu, anh thừa dịp Bạch Tuyết không ở đây, hầm cho cô canh tổ yến, rất bổ, để cô bồi bổ thân thể.
Chỉ chốc lát sau Lãnh Dạ bưng một chén canh tổ yến đi lên.
"Uống đi, rất bổ." Rõ ràng trong lòng Lãnh Dạ đau lòng cho cô, thế nhưng cô lại lần lượt chọc tức anh, kích thích ranh giới cuối cùng của anh! Anh đành phải nhịn! Thế nhưng sẽ không cho cô thấy vẻ mặt hòa nhã, ai kêu cô luôn luôn chọc giận!
Bạch Tuyết trợn to mắt, sợ hãi lắc đầu, anh làm canh cho cô uống, đây là canh gì? Có thuốc phá thai hay không? ngộ nhỡ bên trong co gì đó hại thai thì làm sao bây giờ? Không thể uống, tuyệt đối không uống!
Vốn cô muốn uống thuốc, hiện tại lại có thể biến thành ra sức bảo hộ đứa bé, cho nên ba đứa nhỏ trong bụng cũng dẫn đến nhàn rỗi, để cho cha cùng mẹ chậm rãi chơi đi, bọn chúng chỉ tránh quấy rầy, thấy nên đi ngủ.
Bạch Tuyết tức giận nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, người này rất khôn khéo, nhất định ở ttrong canh có gì đó có hại đối với phụ nữ có thai!
Anh thật là ác độc!
Lãnh Dạ thấy Bạch Tuyết như vậy, con ngươi lóe lóe, khẽ nhíu mày, đây là triệu chứng khi cô mang thai sao? Quá khác thường!
"Vì sao không uống?" Lãnh Dạ hỏi.
"Không muốn uống! Em mệt mỏi, buồn ngủ." Bạch Tuyết dứt khoát cự tuyệt, kéo chăn đắp lên, cô tuyệt đối sẽ không uống.
Lãnh Dạ nắm chăn trên người Bạch Tuyết, đem chăn bỏ ra.
"Ngồi dậy, uống canh, tốt cho thân thể!" Lãnh Dạ đặc biệt hầm canh tổ yến cho cô, để cô bồi bổ, cô lại có thể không uống, anh làm sao cho phép.
"Em sẽ không uống!"Ý chí Bạch Tuyết kiên quyết.
Lãnh Dạ đưa tay kéo Bạch Tuyết lên, Bạch Tuyết sợ tới mức một tay chống ở trên giường, một tay theo bản năng che bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch, sức lực của cô không có bằng anh, ngộ nhỡ anh ép buộc cô uống xong làm sao bây giờ?
Bạch Tuyết gấp đến độ muốn khóc!
Lãnh Dạ nhìn thấy tay Bạch Tuyết ôm lấy bụng, lông mày nhăn lại.
"Làm sao vậy?" Anh ngồi xuống, kéo Bạch Tuyết vào trong lòng, sau đó bàn tay sờ lên bụng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết mới phát hiện quá lộ liễu, không thể để anh phát hiện.
"Cái kia, cái kia, em đến cái kia, anh không nên hiểu lầm, em là tới kinh nguyệt, kinh nguyệt, anh hiểu chứ?" Bạch Tuyết ấp a ấp úng nói.
Thân thể Bạch Tuyết căng thẳng, anh có thể hoài nghi hay không? Anh có thể nhìn ra cái gì hay không?
Môi mỏng Lãnh Dạ mím chặt, bàn tay ở trên bụng Bạch Tuyết xoa vài cái, cẩn thận từng li từng tí dường như cảm thấy gì? Bạch Tuyết vừa vội lại hoảng sợ, cô theo bản năng kéo lấy tay Lãnh Dạ ra ngoài.
Lãnh Dạ liếc mắt nhìn cô, con ngươi thâm trầm mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, giống như muốn nhìn thấu xô, muốn vạch trần mọi thứ cô che giấu kia!
"Cái đó, em muốn vào toilet, em muốn dùng băng!" Bạch Tuyết từ từ chạy vào toilet , sau đó khóa trái cửa.
Tâm Bạch Tuyết hoảng loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ?
Hồi lâu, chờ Bạch Tuyết đi ra, Lãnh Dạ không rõ nhìn Bạch Tuyết, nhìn Bạch Tuyết hoảng hốt, chột dạ, Bạch Tuyết vẫn ẩn núp sắc bén anh bắn qua.
"Cái kia, hôm nay em không muốn uống canh, em ra ngoài làm đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi, đã biết mình mang thai, nhất định phải ăn cơm, nếu không đứa bé lớn lên thế nào!
"Em xác định không uống?" Lãnh Dạ nhìn canh tổ yến hỏi.
"Vâng, em không thích uống canh!"
"Ờ?" Lãnh Dạ nghi vấn.
"Lãnh Dạ, vì sao bác gái đi rồi?" Bạch Tuyết cố ý chuyển đề tài.
"Đi tìm Lãnh Nguyệt."
"Bác gái hình như không thích trẻ con!" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi.
Lãnh Dạ hiểu ra, chẳng lẽ cô nghe thấy mẫu thân nói không cho phép cô mang thai đứa bé, biểu hiện khác thường của cô là vì bảo vệ đứa bé, lo lắng trong cháo có gì, cho nên mới muốn tự mình đi xuống nấu cơm ăn.
"Tôi đói bụng, em đi nấu cơm đi, canh cũng nguội rồi, đừng uống!"Khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên, vừa sắc bén đảo qua.
Cuối cùng Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, len lén chà xát tay, hình như vừa tránh khỏi nguy hiểm?
Lãnh Dạ thì bình tĩnh đem vẻ mặt của Bạch Tuyết thu hết vào mắt, cô thật đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!
"Lãnh Dạ? Trong nhà có còn thịt bò hay không?" Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Lãnh Dạ từ trên cao nhìn xuống Bạch Tuyết, ánh mắt sâu kín, đôi mắt dường như sâu không thấy đáy!
Bạch Tuyết sợ hãi!
"Cái đó, em chỉ là muốn làm đồ ăn đơn giản, lần trước anh làm ớt trộn thịt bò em còn nhớ mùi vị, cho nên muốn lằm để ăn!" Bạch Tuyết hết sức che giấu sự chột dạ của mình, còn có tâm tình bức thiết muốn ăn ớt trộn thịt bò.
"Ừ, hình như còn chút thịt bò!" Lãnh Dạ đành phải diễn kịch theo cô, ai kêu cô không tin anh như thế, cô mang thai, anh rất vui vẻ, thế nhưng cô chẳng những không tín nhiệm anh, lại còn hoài nghi anh sẽ làm bọn nhỏ bị thương, thực sự là tức chết anh! Nếu như không phải bởi vì cô nhát gan, lo lắng dọa đến cô, nhất định anh tức giận với cô! Phát tiết lửa giận của mình!
Thế nhưng!
Anh không đành lòng dọa cô!
Không đành lòng!
Một chút cũng không chịu dọa đến cô!
Khang Nghị đi lên phía trước.
"Bạch Tuyết, em không sao chứ?" Khang Nghị hỏi.
"Anh?" Bạch Tuyết nhận ra anh ta, anh ta là anh họ của anh Khang Cốc.
Là cảnh tư lớn.
"Tôi đưa em trở về?" Khang Nghị thấy Bạch Tuyết đang khóc, giống như rất đau lòng, đêm qua cô bị người đàn ông kia ôm đi, không biết thế nào?
"Cám ơn anh, không cần, em không muốn trở về."
"Vậy tôi đi cùng em một lát, phía trước có quán cà phê, chúng ta vào ngồi một chút." Khang Nghị dẫn Bạch Tuyết đi qua.
Khang Nghị gọi hai ly cà phê.
"Xảy ra chuyện gì? Nói ra có lẽ tôi có thể giúp em?" Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết suy nhược, tim của anh nhức nhối, cô bé này khiến cho người ta luôn thấy đau lòng như vậy!
"Anh không giúp được em, ai cũng không giúp được em!" Bạch Tuyết suy yếu nói.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định em phải mở lòng, không có chuyện gì không giải quyết được! Không nên quá đau lòng." Khang Nghị rất ít an ủi người khác, nhất là phụ nữ, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình không làm được!
Vụ án gì trên tay anh cũng không phải lo nghĩ, thế nhưng, bây giờ nhìn Bạch Tuyết khổ sở, anh lại lo lắng!
"Đúng vậy? Không có chuyện gì không giải quyết được! Không thể giải quyết được!" Dường như Bạch Tuyết nghĩ thông suốt, đau buồn cười châm biếm, chẳng biết rằng nụ cười kia khiến Khang Nghị thấy lạnh lẽo bao nhiêu, đau buồn cỡ nào!
Cô còn nhỏ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì khổ sở như vậy?
Bạch Tuyết uống xong ly cà phê, đứng dậy chuẩn bị đi về.
"Cám ơn anh, còn ngày hôm qua! Hôm qua rất xin lỗi đã quấy rầy đến anh!" Bạch Tuyết xin lỗi nói.
"Không cần khách khí, có gì cần giúp có thể tới tìm tôi." Khang Nghị chân thành nói.
"Cám ơn anh, anh Cốc nói không sai, con người anh rất tốt." Bạch Tuyết khẽ cười.
Khang Nghị cũng cười, hóa ra ở trước mặt Bạch Tuyết em họ đã nói về anh.
Khi Khang Nghị đi khỏi đó, Bạch Tuyết đi vào tiệm thuốc, cô định phá đứa bé, nếu mẹ Lãnh Dạ đã không thừa nhận đứa bé này, vậy thì bỏ đi!
Từ nhỏ cô đã sống thế nào, cô so với ai khác đều rõ ràng, cô không nên để cho đứa bé của mình sau này không có một gia đình ấm áp!
Bây giờ cô còn nhỏ như vậy, ngay cả mình đều không nuôi sống được, huống chi là đứa bé!
Cuối cùng Bạch Tuyết quyết định phá thai, dùng thuốc phá thai!
Cô còn nhỏ tuổi, không biết thuốc phá thai có thể nguy hiểm không?
Lúc này.
"Em hai, mẹ không muốn chúng ta!" Sói con số một khổ sở nói.
"Em không muốn chết, em còn chưa có sống đủ đâu!" Sói con số ba nói.
"Đừng ầm ĩ -- bây giờ không phải chúng ta vẫn tốt sao, không phải chúng ta còn có năng lực bảo vệ mình sao?" Sói con số hai sắc bén nói, mặc dù giọng trẻ con, thế nhưng giọng nói lại ác nghiệt kinh ngạc.
"Tại sao mẹ muốn làm như vậy? Chúng ta không tốt sao?" Sói con số ba ủy khuất hỏi.
"Mẹ còn nhỏ, người nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, yên tâm, hiện tại bắt đầu tiến hành trạng thái bảo vệ võng phòng hộ, tùy thời quan sát hành động của mẹ, để phòng ngộ nhỡ!" Sói con số hai nói.
Bạch Tuyết mua hai hộp thuốc phá thai, sau đó lại đi ra chợ, mua một ít đồ trở về.
Mẫu thân Lãnh Dạ đã đi về, bà ta cũng không trở về yêu giới, mà bà đi đến chỗ con gái Lãnh Nguyệt của mình, đây là ý của Lãnh Dạ, anh không hi vọng trong lòng Bạch Tuyết khó chịu khi nhìn thấy mẫu thân, cho nên nói em gái nhớ mẫu thân nên để bà qua đó.
Sau khi Bạch Tuyết vào cửa, tìm kiếm, trong nhà rất yên tĩnh.
Đem đồ vào phòng bếp, sau đó lên lầu.
Nhìn thấy Lãnh Dạ ở thư phòng, thế là, lại lặng lẽ xuống lầu, rót cho mình một ly nước, sau đó lấy ra thuốc phá thai vừa mua chuẩn bị uống, bởi vì bác sĩ ở tiệm thuốc nói để càng lâu càng phiền phức, càng sớm càng tốt, cho nên cô không muốn kéo dài!
Tay Bạch Tuyết run rẩy lấy thuốc ra, sau đó nhìn viên thuốc, nước mắt rơi xuống, kỳ thực, cô từng muốn có một đứa con của Lãnh Dạ, cô yêu người đàn ông này, cô muốn vì anh sinh đứa bé!
Thế nhưng, bọn họ không thừa nhận đứa bé này!
Bà nội đúa bé không tiếp nhận!
Cô không thể để Lãnh Dạ khó xử!
Cho nên, vẫn nên uống đi!
Bưng lên cốc nước, một tay cầm viên thuốc, chuẩn bị uống thuốc.
"Em làm gì vậy?" Tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới, Bạch Tuyết sợ đến nỗi không dám quay đầu lại, tay nắm chặt, lo lắng bị Lãnh Dạ nhìn thấy thuốc trong tay.
"À? Không không không có gì! Bác gái đi rồi sao?" Bạch Tuyết giấu tay ở phía sau, chột dạ hỏi.
"Ừ"Lạnh Dạ lại gần Bạch Tuyết, thân thể Bạch Tuyết sợ hãi, bản thân vẫn đối mặt với Lãnh Dạ, lo lắng anh nhìn thấy thuốc nắm trong tay.
Lãnh Dạ mặt đen!
Bạch Tuyết nhìn kia khuôn mặt tuấn tú kia, trong lòng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, chẳng lẽ anh và mẹ anh cũng đều không muốn muốn đứa bé này?
Mặc dù Bạch Tuyết tính uống thuốc phá thai, thế nhưng, cô vì không muốn Lãnh Dạ khó xử, thế nhưng, nếu như bản thân Lãnh Dạ không muốn, lòng Bạch Tuyết sẽ nguội lạnh!
Sắc mặt của anh thật là khó coi, thật là dọa người!
Gương mặt anh đen lại là muốn làm gì?
Bỗng nhiên, Bạch Tuyết muốn bảo vệ đứa bé trong bụng, đứa bé là vô tội, thấy gương mặt Lãnh Dạ đen lại, cô bản năng lui về phía sau, mang theo phòng bị liều chết nhìn chằm chằm người đàn ông chậm rãi đến gần cô!
Lãnh Dạ nhíu mày, nhìn toàn thân Bạch Tuyết một lần, sau đó đôi mắt dừng ở bụng, Bạch Tuyết sợ hãi anh mắt anh nhìn bụng cô, rất phức tạp! Xem ra anh thật sự không muốn đứa bé này!
"Anh không nên đi qua --" Bạch Tuyết kêu lên.
"Em đi đâu lâu như vậy?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, cô nói đi một lúc, kết quả cô lại đi đến tận buổi trưa, cô không biết anh sẽ lo lắng cho cô sao?
"Em chỉ là đi dạo, đi dạo!" Bạch Tuyết cuống quít nói, kỳ thực, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên bụng, cô rất sợ Lãnh Dạ đánh về phía bụng của cô, khiến đứa bé còn chưa ra đời biến mất!
Không!
Cô không thể để cho anh tổn thương đưa bé của cô!
"Anh muốn làm gì?" Bạch Tuyết run rẩy hỏi.
"Ngươi nghĩ tôi làm gì tôi sẽ làm?" Lãnh Dạ kéo cô lại, Bạch Tuyết đã nằm trong ngực anh, ác liệt cắn Bạch Tuyết một ngụm.
"Đừng động." giọng nói của anh bỗng nhiên dịu dàng, êm ái khiến Bạch Tuyết cho rằng không phải chuyện tốt!
"Em không động, anh buông em ra?" Hiện tại Bạch Tuyết rất sợ người đàn ông này có hại đối với đứa bé trong bụng cô!
Vốn là cô không muốn đứa bé trong bụng, hiện tại lại biến thành cô bảo vệ đứa bé trong bụng!
Lãnh Dạ nào có nghe lời như vậy! cô nói buông liền buông sao! Vậy anh cũng không phải là Lang Vương !
Một tau ôm lấy Bạch Tuyết, đi lên lầu.
"Để em xuống, em có thể tự mình đi." Bạch Tuyết kêu lên, vì hiện tại cô là phụ nữ có thai, lòng hoài nghi rất lớn, nhất là cô nghe thấy anh và mẹ anh thảo luận không muốn đứa bé này, mẹ anh nói cô không xứng có đứa bé của Lãnh Dạ! Cô khó chịu!
Bọn họ không muốn đứa bé này!
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, chỉ càng ôm chặt hơn, anh ôm càng chặt, Bạch Tuyết càng nghi ngờ, anh muốn làm gì?
Bỗng nhiên, bàn tay Lãnh Dạ từ eo nhỏ sờ soạng lên trên bụng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết hoảng sợ cơ thể toàn thân đều căng thẳng, một cử động nhỏ cũng không dám, tròng mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bàn tay Lãnh Dạ, anh có thể vỗ xuống một cái hay không, sau đó đứa nhỏ cũng chưa còn.
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, bàn tay mềm nhẹ đặt lên trên bụng Bạch Tuyết, sau đó không hề động, tiếp tục đi lên lầu, tạm thời Bạch Tuyết yên tâm, trong lòng bắt đầu tự hỏi, ngộ nhỡ Lãnh Dạ không muốn đứa bé này cô nên làm như thế nào đây?
Không được nhất định phải nghĩ biện pháp?
Trở lại phòng ngủ, Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ đặt lên trên giường, anh lo lắng Bạch Tuyết đi dạo tới trưa sẽ mệt mỏi, cho nên mới phải ôm cô.
Nhưng mà Bạch Tuyết mang thai, mẹ Lãnh Dạ nói những lời kích thích đến Bạch Tuyết, cho nên Bạch Tuyết mới có thể nhạy cảm như vậy.
"Lãnh Dạ? Em có chuyện nói cho anh biết, thật ra thì, thật ra thì..." Bạch Tuyết không chớp mắt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, lòng chột dạ nhảy lên thình thịch thình thịch.
"Thật ra thì cái gì?" Lãnh Dạ ôn nhu hỏi.
"Thật ra thì, ở đây không có đứa bé, em không có mang thai..." Bạch Tuyết chột dạ không dám nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, cô nhóc này muốn làm gì?
"Không có?" Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, trong giọng nói có chút mất mát, chẳng lẽ cô vẫn không tiếp nhận được chuyện mang thai!
Bạch Tuyết nhìn ánh mắt Lãnh Dạ lạnh lùng, anh tức giận? Là vì sao?
Bạch Tuyết không thấu Lãnh Dạ, cô còn quá trẻ, không có kinh nghiệm nhìn người, chỉ biết nhìn qua bề ngoài!
Sẽ không thấy rõ lòng người!
"Em không có mang thai! Anh có thể yên tâm!" Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
"Yên tâm? Có muốn tôi dẫn em tới bệnh viện kiểm tra thử hay không ? Hả?" Lãnh Dạ nổi giận! Cô vẫn không muốn mang thai đứa bé của anh sao? Đến bây giờ còn không thừa nhận mình mang thai!
"Không --" Bạch Tuyết kêu to hơn.
Cô không thể tới bệnh viện, tới bệnh viện sẽ biết hết, cô sẽ không thể bảo vệ đứa bé!
"Không cho nói không, đây là mệnh lệnh, phải đi." Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Em không đi -- em không có đứa bé của anh, anh nghe rõ chưa?" Bạch Tuyết cũng nổi giận. Cô vì đứa bé trong bụng mà nổi giận, người đàn ông này gấp gáp muốn biết cô có mang thai hay không, nhất định là muốn bỏ đứa bé!
Thấy Bạch Tuyết kích động, Lãnh Dạ cho rằng Bạch Tuyết đói bụng, có lẽ là đói bụng hoảng hốt, mới có thể khác thường như thế.
Thế là, đứng dậy, xuống lầu, anh thừa dịp Bạch Tuyết không ở đây, hầm cho cô canh tổ yến, rất bổ, để cô bồi bổ thân thể.
Chỉ chốc lát sau Lãnh Dạ bưng một chén canh tổ yến đi lên.
"Uống đi, rất bổ." Rõ ràng trong lòng Lãnh Dạ đau lòng cho cô, thế nhưng cô lại lần lượt chọc tức anh, kích thích ranh giới cuối cùng của anh! Anh đành phải nhịn! Thế nhưng sẽ không cho cô thấy vẻ mặt hòa nhã, ai kêu cô luôn luôn chọc giận!
Bạch Tuyết trợn to mắt, sợ hãi lắc đầu, anh làm canh cho cô uống, đây là canh gì? Có thuốc phá thai hay không? ngộ nhỡ bên trong co gì đó hại thai thì làm sao bây giờ? Không thể uống, tuyệt đối không uống!
Vốn cô muốn uống thuốc, hiện tại lại có thể biến thành ra sức bảo hộ đứa bé, cho nên ba đứa nhỏ trong bụng cũng dẫn đến nhàn rỗi, để cho cha cùng mẹ chậm rãi chơi đi, bọn chúng chỉ tránh quấy rầy, thấy nên đi ngủ.
Bạch Tuyết tức giận nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, người này rất khôn khéo, nhất định ở ttrong canh có gì đó có hại đối với phụ nữ có thai!
Anh thật là ác độc!
Lãnh Dạ thấy Bạch Tuyết như vậy, con ngươi lóe lóe, khẽ nhíu mày, đây là triệu chứng khi cô mang thai sao? Quá khác thường!
"Vì sao không uống?" Lãnh Dạ hỏi.
"Không muốn uống! Em mệt mỏi, buồn ngủ." Bạch Tuyết dứt khoát cự tuyệt, kéo chăn đắp lên, cô tuyệt đối sẽ không uống.
Lãnh Dạ nắm chăn trên người Bạch Tuyết, đem chăn bỏ ra.
"Ngồi dậy, uống canh, tốt cho thân thể!" Lãnh Dạ đặc biệt hầm canh tổ yến cho cô, để cô bồi bổ, cô lại có thể không uống, anh làm sao cho phép.
"Em sẽ không uống!"Ý chí Bạch Tuyết kiên quyết.
Lãnh Dạ đưa tay kéo Bạch Tuyết lên, Bạch Tuyết sợ tới mức một tay chống ở trên giường, một tay theo bản năng che bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch, sức lực của cô không có bằng anh, ngộ nhỡ anh ép buộc cô uống xong làm sao bây giờ?
Bạch Tuyết gấp đến độ muốn khóc!
Lãnh Dạ nhìn thấy tay Bạch Tuyết ôm lấy bụng, lông mày nhăn lại.
"Làm sao vậy?" Anh ngồi xuống, kéo Bạch Tuyết vào trong lòng, sau đó bàn tay sờ lên bụng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết mới phát hiện quá lộ liễu, không thể để anh phát hiện.
"Cái kia, cái kia, em đến cái kia, anh không nên hiểu lầm, em là tới kinh nguyệt, kinh nguyệt, anh hiểu chứ?" Bạch Tuyết ấp a ấp úng nói.
Thân thể Bạch Tuyết căng thẳng, anh có thể hoài nghi hay không? Anh có thể nhìn ra cái gì hay không?
Môi mỏng Lãnh Dạ mím chặt, bàn tay ở trên bụng Bạch Tuyết xoa vài cái, cẩn thận từng li từng tí dường như cảm thấy gì? Bạch Tuyết vừa vội lại hoảng sợ, cô theo bản năng kéo lấy tay Lãnh Dạ ra ngoài.
Lãnh Dạ liếc mắt nhìn cô, con ngươi thâm trầm mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, giống như muốn nhìn thấu xô, muốn vạch trần mọi thứ cô che giấu kia!
"Cái đó, em muốn vào toilet, em muốn dùng băng!" Bạch Tuyết từ từ chạy vào toilet , sau đó khóa trái cửa.
Tâm Bạch Tuyết hoảng loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ?
Hồi lâu, chờ Bạch Tuyết đi ra, Lãnh Dạ không rõ nhìn Bạch Tuyết, nhìn Bạch Tuyết hoảng hốt, chột dạ, Bạch Tuyết vẫn ẩn núp sắc bén anh bắn qua.
"Cái kia, hôm nay em không muốn uống canh, em ra ngoài làm đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi, đã biết mình mang thai, nhất định phải ăn cơm, nếu không đứa bé lớn lên thế nào!
"Em xác định không uống?" Lãnh Dạ nhìn canh tổ yến hỏi.
"Vâng, em không thích uống canh!"
"Ờ?" Lãnh Dạ nghi vấn.
"Lãnh Dạ, vì sao bác gái đi rồi?" Bạch Tuyết cố ý chuyển đề tài.
"Đi tìm Lãnh Nguyệt."
"Bác gái hình như không thích trẻ con!" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi.
Lãnh Dạ hiểu ra, chẳng lẽ cô nghe thấy mẫu thân nói không cho phép cô mang thai đứa bé, biểu hiện khác thường của cô là vì bảo vệ đứa bé, lo lắng trong cháo có gì, cho nên mới muốn tự mình đi xuống nấu cơm ăn.
"Tôi đói bụng, em đi nấu cơm đi, canh cũng nguội rồi, đừng uống!"Khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên, vừa sắc bén đảo qua.
Cuối cùng Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, len lén chà xát tay, hình như vừa tránh khỏi nguy hiểm?
Lãnh Dạ thì bình tĩnh đem vẻ mặt của Bạch Tuyết thu hết vào mắt, cô thật đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!
"Lãnh Dạ? Trong nhà có còn thịt bò hay không?" Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Lãnh Dạ từ trên cao nhìn xuống Bạch Tuyết, ánh mắt sâu kín, đôi mắt dường như sâu không thấy đáy!
Bạch Tuyết sợ hãi!
"Cái đó, em chỉ là muốn làm đồ ăn đơn giản, lần trước anh làm ớt trộn thịt bò em còn nhớ mùi vị, cho nên muốn lằm để ăn!" Bạch Tuyết hết sức che giấu sự chột dạ của mình, còn có tâm tình bức thiết muốn ăn ớt trộn thịt bò.
"Ừ, hình như còn chút thịt bò!" Lãnh Dạ đành phải diễn kịch theo cô, ai kêu cô không tin anh như thế, cô mang thai, anh rất vui vẻ, thế nhưng cô chẳng những không tín nhiệm anh, lại còn hoài nghi anh sẽ làm bọn nhỏ bị thương, thực sự là tức chết anh! Nếu như không phải bởi vì cô nhát gan, lo lắng dọa đến cô, nhất định anh tức giận với cô! Phát tiết lửa giận của mình!
Thế nhưng!
Anh không đành lòng dọa cô!
Không đành lòng!
Một chút cũng không chịu dọa đến cô!
/530
|