Edit: Angel.remix
Sở dĩ bọn họ nhìn Mẹ bị đánh , khôngđược nhúng tay , bởi vì Mẹ đã quy định với bọn nó , chính là ở bên ngoài không cho phép sử dụng ma pháp, hiện tai Bạch Tuyết đã biết ba đứa nhỏ trong bụng có ma pháp, bọn chúng đã giải thích cho Bạch Tuyết, cô tin .
Mặc dù bọn chúng không thể động thủ, nhưng vẫn có thể nói chuyện , hiện tai bọn nhỏ giúp Bạch Tuyết đánh trả lại .
"Ba_____ “ Bạch Tuyết vung tay, trong thư phòng vang lên một tiếng, lần này che mặt là mẹ kế.
“Từ nhỏ bà chỉ biết đánh tôi, chưa bao giờ quan tâm tôi, trong mắt bà, tôi ngay cả giúp việc cũng không bằng, bà không xứng làm trưởng bối của tôi! “ Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
“Điên rồi !Điên rồi, ngay cả mày cũng dám đánh tao, Bạch Hàn, ông không nói chuyện đi, ông nhìn con gái bảo bối của ông, ngay cả tôi cũng dám đánh, phản tôi! “ Mẹ kế gào lên khóc lớn.
“Đủ rồi____ “Bạch Hàn hét lớn một tiếng.
Trong nháy mắt thư phòng lại yên tĩnh.
“Ba, con đi đây.” Bạch Tuyết cầm túi lên chuẩn bị đi, lại bị Bạch Lan ngăn cửa.
“Thế nào ? Đánh mẹ tôi rồi muốn đi sao? Đừng có mơ “Bạch Lan cầm chổi lông gà trong tay liền hướng Bạch Tuyết mà đánh!
Bạch Tuyết cuống quýt né tránh.
“đồ ti tiện, tao đánh chết mày, đánh chết mày, dám đánh mẹ tao … “Bạch Lan vừa mắng, vừa hướng về Bạch Tuyết đánh, Bạch Tuyết liên tiếp né tránh.
Lúc này.
“Mẹ, bên cạnh có gậy, mau đến đánh trả -- “
“Mẹ, lấy ghế đập cô ta - “
“Mẹ, trong túi có đèn pin, đánh cô ta - “
Bạch Tuyết cái gì củng không có lấy, cô từng bước tới gần Bạch Lan, dơ tay nắm lấy cây chổi lông gà trong tay Bạch Lan, một tay khác mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Bạch Lan.
“Tôi sẽ không giống như hồi bé dễ bị cô bắt nạt___ “ Bạch Tuyết đoạt lấy chổi lông gà, hung hăng đánh Bạch Lan mấy cái, sau đó dừng lại.
“Bây giờ cô biết đau sao? Từ nhỏ đến lớn cô chỉ mang cho tôi những thứ này! cái nhà này, cô nghĩ rẵng tôi muốn đến? Ở đây toàn là hồi ức đau khổ, nhất là cô khiến tôi ghét! “ Bạch Tuyết từng câu từng chữ nói, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo!
“Cha? Cha coi chị ta kìa, chị ta đánh con? “ Bạch Lan khóc uất ức tố cáo với Bạch Hàn, tất cả chuyên phát sinh cũng làm cho Bạch Hàn khiếp sợ, biết Tuyết nhi thay đổi, không ngờ con bé trở nên lợi hai như vậy!
“ Cha , con đi đây, hôm khác con trở lại thăm cha - “ Bạch Tuyết mở cửa, ngẩng đầu rời đi, trước khi đi cũng không có liếc mắt nhìn Bạch Lan một cái!
Cứ tự nhiên rời đi, lạnh lùng rời đi như vậy, hùng hồn rời đi .....
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ quá mạnh mẽ như vậy, mặc dù cực nhọc làm việc vặt trong nhà, cũng không dám lớn tiếng ồn ào, đều là yên lặng nỗ lực, vẫn phòng bị khi gặp Bạch Lan! Hôm nay cuối cùng cô cũng mạnh mẽ rời khỏi cái nhà này.
Rời khỏi nhà, Bạch Tuyết ra vườn hoa.
Tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống.
"Mấy người các con nói cho ta biết, tại sao trong túi ta có thể có đèn pin." Bạch Tuyết nhớ rõ ràng, vừa rồi bọn chúng có nhắc nhở cô, nói trong túi của cô có đèn pin, bảo cô đem đánh Bạch Lan! Cô không cần bọn chúng bạo lực, cho nên mới cấm bọn chúng ở bên ngoài không được sử dụng pháp lực!
"....."
"....."
"....."
"Các con đều không nói có phải không? Tốt lắm, về sau cấm gọi ta là mẹ, ta tức giận!" Bạch Tuyết cực kỳ nghiêm túc nói.
"Mẹ!"
"Mẹ!"
"Mẹ!"
Một loạt âm thanh lo lắng truyền đến, trong đó có ngọt ngào, nề dẻo, nghe thái độ đã biết sai rồi, nhưng tràn ngập lời nói làm nũng.
Bạch Tuyết mềm lòng!
Nhưng là mềm lòng, miêng cũng không dao động!
"Hôm nay ta phạt các con không có ớt trộn thịt bò ăn! Chúng ta về nhà." Bạch Tuyết vác túi đựng đồ bước đi.
"Không cần!"
"Không cần!"
"Không cần!"
Bạch Tuyết đi xe công cộng, dọc đường cũng là bọn nhỏ hướng cô xin lỗi, lấy lòng, nhưng mà, cái gì cô cũng không nói, bằng không người đi đường sẽ nghi rằng cô mắc bệnh thần kinh, nào có ai tự mình nói chuyện với cái bụng!
Chẳng qua chỉ là nghe, cái gì cũng không nói!
Bọn nhỏ cũng không bằng lòng, chỉ cần mẹ không mở miệng, bọn chúng đều cứ nói, không có biên pháp a, mẹ nói trừng phạt bọn chúng không cho ăn ớt trộn thịt bò! Điều này sao có thể, bọn chúng rất thích ớt trộn thịt bò, một ngày không ăn liền thèm!
Cuối cùng về nhà, Bạch Tuyết cởi giày ra, chân trần đi về phía phòng ngủ.
Ngả đầu nằm ở trên giường, Lãnh Dạ vươn đầu ra từ trong phòng bếp, nhìn cô đi chân trần lên lầu, thấy dép của cô trong tủ, anh cau mày.
"Chết tiệt! Lại không đi dép lê!" Lãnh Dạ cầm lấy dép lê đi đến phòng ngủ.
Nhưng mà, người còn chưa đi vào, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng Bạch Tuyết gào lên!
"Hiện tại ta cảnh cảo mấy người cái con, về sau ở bên ngoài không được chủ động nói chuyện cùng ta, chỉ có thể để ta nói chuyện cùng các con, chỉ cần có người ngoài đó, tốt nhất các con nên ngoan ngoãn đóng miệng, bằng không ta sẽ trừng phạt các con không có cơm ăn!" Bạch Tuyết giận giữ gào lên.
Lãnh Dạ nhíu mày, người này, đứa nhỏ vẫn chưa có sinh ra, lền đứng bắt đầu dạy dỗ!
"Mẹ dù sao bọn họ không nghe mấy người chúng con nói chuyện, sợ cái gì."
Chúng ta lo lắng mẹ cô đơn, nên mới không ngại phiền toái nói một chút ....."
"Mẹ, làm ơn về sau trừng phạt bọn con thì đừng trừng phạt không ăn cơm được không? Nói vậy, khi nào mấy người bọn con mới có thể lớn lên! Bọn con muốn lớn lên thật nhanh, về sau dùng miêng của mình ăn ớt trộn thịt bò chứ! Miễn để mẹ trừng phạt chúng ta không được ăn cơm!"
"Im ngay ----- các con còn coi ta là mẹ của các con sao? Trẻ con vẫn chưa sinh ra liền dám già mồm có phải hay không? Cẩn thận ta đánh mông các con!" Bạch Tuyết kích động gào to trách móc, hơn nữa bắt đầu thay quần áo.
"Mẹ thật sự muốn đánh mông của bọn con sao?"
"Đương nhiên ----- ai bảo các con không nghe lời."
"Có chút tiếc nuối nha, Con còn không có mông nha." Sói con thứ ba bất đắc dĩ nói.
“ Phốc- “ Bạch Tuyết bật cười .
“ Mẹ muốn làm thật sao! Không nên hù dọa người như vậy! Con còn nhỏ, mẹ đừng hù dọa con như thế, nếu không làm sao con lớn lên được!” Sói con số ba chậm rãi nói, âm thanh ngọt ngào.
Chẳng biết rằng bọn chúng sẽ lớn lên rất nhanh. sau đó đi ra khỏi bụng mẹ, vì chúng là linh đồng chuyển thế, đương nhiên sinh ra cũng rất kì lạ.
Giọng nói mềm mại của công chúa nhhỏ khiến Bạch Tuyết mền lòng.
“ Được rồi , hôm nay mẹ thừa nhận mình nóng tính, như vậy đi, tối nay cho các con ăn ớt trộn thịt bò. “
“Me? “
“Me?”
“ Mẹ ?”
“ Gì? “ Bạch Tuyết cau mày nói, cô không dám tưỡng tượng mấy đứa nhỏ này sinh ra sẽ thành dạng gì, hiện tại đã làm cho đầu cô muốn nổ tung!
“ Con muốn gặp mặt cha! “ Sói con số ba nói thật nhỏ.
“Không phải mỗi ngày con đều thấy cha sao? “ Bạch Tuyết thuận miệng trả lời một câu.
“ Mẹ? Ý em ba là bọn con muốn chính thức gặp mặt“. Sói con số một nói .
“ Chính thức gặp mặt?” Các con hiện tai đến bóng cũng không có, sao có thể gặp mặt?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi .
“ Mẹ à,bọn con không phải có ý này, ý bọn con là muốn cho cha biết chúng con tồn tại! “
“…” Bạch Tuyết không nói gì.
Bxchj Tuyết cũng không nói qua truyện mang thai!
Mà từ hôm đó về thì anh ấy cũng khộng hỏi cô chuyện mang thai!
Muốn nên nói cho anh ấy biết không?
Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Anh ấy có thích đứa nhỏ không?
“Mẹ “?
“ Mẹ , Cha đang đợi Mẹ nói …”
“ Thật sao ?” Bạch Tuyết thấp giọng hỏi .
“ Đúng vậy , cha là một người rất thông mình, cho nên không thể không biết! Có lẽ cha đang chờ mẹ nói?” Sói con số hai nhắc nhở Bạch Tuyết nói.
“ Mẹ nên nói thế nàođây ? Lúc trước mẹ đã nói cho cha biết mẹ không mang thai , mẹ đã lừa cha con ! “ Bạch Tuyết nản long nói .
“ Mẹ cứ nói thẳng, Mẹ đang mang thai “ Sói con số một nói .
“ Mẹ suy nghĩ một chút đã..”
Trong nháy mắt phong ngủ lại yên tĩnh, Lãnh Dạ cầm dép tiến vào ,
“Vì sao không mang dé ? Muốn làm dã nhân à?”Lãnh Dạ lạnh lùng nói .
“ Em? Anh?” Bạch Tuyết muốn nói, thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, cô lại không mở lời được .
“ Ơ kìa! Mẹ mau nói đi, nói mẹ đang mang thai “. Sói con số một giục Bạch Tuyết nói.
Tay chân Bạch Tuyết luống cuống , khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên. Mặc dù vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng quanh thân lại tản ra một loại hơi thở vui sướng.
“ Có việc gì sao?” Lãnh Dạ làm như không có việc gì hỏi .
“ À, có chút chuyện…” Bạch Tuyết ấp úng nói, cô cũng không biết tại sao, mỗi lần mặt đối mặt với anh ấy luôn khiến cho côđỏ mặt, tim đập nhanh, không biết phãi làm sao, nói chuyện cũng không theo kịp!
“ Mẹ --- mẹ thực sự là nhát gan! mau nói đi! “ Sói con số ba nói.
“ Mẹ nhanh chóng nói đi! nói cho cha biết “. Sói con số một hưng phấn nói .
“ Mẹ nói mau đi , nói cho cha , cha đã có con .” sói con hai lo lắng thúc giục.
“Đừng ầ mĩ ---“ Bạch Tuyết không kiên nhẫn trả lời một câu
“Cái gì ?” Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi
“A? có muỗi, trong phong có muỗi , kêu on gong, hì hì “ Bạch Tuyết cười nói nhìn Lãnh Dạ.
“ Mẹ thật đáng ghét ! Con là công chúa, chứ không phãi là muỗi đâu nhé!” Sói con số ba bất mãn nói .
Bạch Tuyết xấu hổ cười, bời vì đứa thứ ba mất hứng, bởi vì lí do cô đưa ra.
“ Cái này, Lãnh Dạ , cám ơn anh đã tặng quà cho em!” Bạch Tuyết không đầu không đuôi nói một câu như vậy, khiến ba đứa con ltrong bụng thi nhau ngã sấp, thất không hiểu mẹ đang làm cái gì!
“Không phải chỉ là mang thai thôi sao?
Có thể khó như vậy sao? sói con số một suy nghĩ!
Thật sự vất vả như vậy sao? sói con số hai khó hiểu!
Khó khăn lắm sao? sói con số ba hoang moang.
Không nói gì ---
Không nói gì ---
Không nói gì ---
“ Quà sao?Là những thứ trong ngăn kéo? Lãnh Dạ tò mò hỏi , tròng mắt không khỏi hiện tia trêu chọc.
“ Cám ơn anh về những món quà đó! còn có một món quà đặc biệt!” Trên trán Bạch Tuyết đổ mồ hôi hột, vì quá khẩn trưởng, cảm thấy việc lên bục giảng nói chuyện còn tốn sức hơn.
“ Món quà đặc biệt? Không nhớ rõ !” Lãnh Dạ giã vờ tò mò.
“ Đúng vậy , em cũng không biết anh đã đưa cho em lúc nào! Bạch Tuyết gãi gãi đầu, làm bộ dáng như đứa nhỏ, mỉm cười ngọt ngà, pha chút khó xử.
Khóe miệng Lãnh Dạ lại nhếch lên
Nói chung là trên mặt Bạch Tuyết cực kì phức tạp.
“ Vậy em thích không ? “ Lãnh Dạ cố tùy ý hỏi, trong lòng anh lại rất để ý cái nhìn của Bạch Tuyết.
“ À, rất thích, thế nhưng em muốn cùng anh chia sẻ phần vui sướng?
“ Vậy, lấy ra cho anh xem quà đó là cái gì ?” Lãnh Dạ nói
Sở dĩ bọn họ nhìn Mẹ bị đánh , khôngđược nhúng tay , bởi vì Mẹ đã quy định với bọn nó , chính là ở bên ngoài không cho phép sử dụng ma pháp, hiện tai Bạch Tuyết đã biết ba đứa nhỏ trong bụng có ma pháp, bọn chúng đã giải thích cho Bạch Tuyết, cô tin .
Mặc dù bọn chúng không thể động thủ, nhưng vẫn có thể nói chuyện , hiện tai bọn nhỏ giúp Bạch Tuyết đánh trả lại .
"Ba_____ “ Bạch Tuyết vung tay, trong thư phòng vang lên một tiếng, lần này che mặt là mẹ kế.
“Từ nhỏ bà chỉ biết đánh tôi, chưa bao giờ quan tâm tôi, trong mắt bà, tôi ngay cả giúp việc cũng không bằng, bà không xứng làm trưởng bối của tôi! “ Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
“Điên rồi !Điên rồi, ngay cả mày cũng dám đánh tao, Bạch Hàn, ông không nói chuyện đi, ông nhìn con gái bảo bối của ông, ngay cả tôi cũng dám đánh, phản tôi! “ Mẹ kế gào lên khóc lớn.
“Đủ rồi____ “Bạch Hàn hét lớn một tiếng.
Trong nháy mắt thư phòng lại yên tĩnh.
“Ba, con đi đây.” Bạch Tuyết cầm túi lên chuẩn bị đi, lại bị Bạch Lan ngăn cửa.
“Thế nào ? Đánh mẹ tôi rồi muốn đi sao? Đừng có mơ “Bạch Lan cầm chổi lông gà trong tay liền hướng Bạch Tuyết mà đánh!
Bạch Tuyết cuống quýt né tránh.
“đồ ti tiện, tao đánh chết mày, đánh chết mày, dám đánh mẹ tao … “Bạch Lan vừa mắng, vừa hướng về Bạch Tuyết đánh, Bạch Tuyết liên tiếp né tránh.
Lúc này.
“Mẹ, bên cạnh có gậy, mau đến đánh trả -- “
“Mẹ, lấy ghế đập cô ta - “
“Mẹ, trong túi có đèn pin, đánh cô ta - “
Bạch Tuyết cái gì củng không có lấy, cô từng bước tới gần Bạch Lan, dơ tay nắm lấy cây chổi lông gà trong tay Bạch Lan, một tay khác mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Bạch Lan.
“Tôi sẽ không giống như hồi bé dễ bị cô bắt nạt___ “ Bạch Tuyết đoạt lấy chổi lông gà, hung hăng đánh Bạch Lan mấy cái, sau đó dừng lại.
“Bây giờ cô biết đau sao? Từ nhỏ đến lớn cô chỉ mang cho tôi những thứ này! cái nhà này, cô nghĩ rẵng tôi muốn đến? Ở đây toàn là hồi ức đau khổ, nhất là cô khiến tôi ghét! “ Bạch Tuyết từng câu từng chữ nói, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo!
“Cha? Cha coi chị ta kìa, chị ta đánh con? “ Bạch Lan khóc uất ức tố cáo với Bạch Hàn, tất cả chuyên phát sinh cũng làm cho Bạch Hàn khiếp sợ, biết Tuyết nhi thay đổi, không ngờ con bé trở nên lợi hai như vậy!
“ Cha , con đi đây, hôm khác con trở lại thăm cha - “ Bạch Tuyết mở cửa, ngẩng đầu rời đi, trước khi đi cũng không có liếc mắt nhìn Bạch Lan một cái!
Cứ tự nhiên rời đi, lạnh lùng rời đi như vậy, hùng hồn rời đi .....
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ quá mạnh mẽ như vậy, mặc dù cực nhọc làm việc vặt trong nhà, cũng không dám lớn tiếng ồn ào, đều là yên lặng nỗ lực, vẫn phòng bị khi gặp Bạch Lan! Hôm nay cuối cùng cô cũng mạnh mẽ rời khỏi cái nhà này.
Rời khỏi nhà, Bạch Tuyết ra vườn hoa.
Tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống.
"Mấy người các con nói cho ta biết, tại sao trong túi ta có thể có đèn pin." Bạch Tuyết nhớ rõ ràng, vừa rồi bọn chúng có nhắc nhở cô, nói trong túi của cô có đèn pin, bảo cô đem đánh Bạch Lan! Cô không cần bọn chúng bạo lực, cho nên mới cấm bọn chúng ở bên ngoài không được sử dụng pháp lực!
"....."
"....."
"....."
"Các con đều không nói có phải không? Tốt lắm, về sau cấm gọi ta là mẹ, ta tức giận!" Bạch Tuyết cực kỳ nghiêm túc nói.
"Mẹ!"
"Mẹ!"
"Mẹ!"
Một loạt âm thanh lo lắng truyền đến, trong đó có ngọt ngào, nề dẻo, nghe thái độ đã biết sai rồi, nhưng tràn ngập lời nói làm nũng.
Bạch Tuyết mềm lòng!
Nhưng là mềm lòng, miêng cũng không dao động!
"Hôm nay ta phạt các con không có ớt trộn thịt bò ăn! Chúng ta về nhà." Bạch Tuyết vác túi đựng đồ bước đi.
"Không cần!"
"Không cần!"
"Không cần!"
Bạch Tuyết đi xe công cộng, dọc đường cũng là bọn nhỏ hướng cô xin lỗi, lấy lòng, nhưng mà, cái gì cô cũng không nói, bằng không người đi đường sẽ nghi rằng cô mắc bệnh thần kinh, nào có ai tự mình nói chuyện với cái bụng!
Chẳng qua chỉ là nghe, cái gì cũng không nói!
Bọn nhỏ cũng không bằng lòng, chỉ cần mẹ không mở miệng, bọn chúng đều cứ nói, không có biên pháp a, mẹ nói trừng phạt bọn chúng không cho ăn ớt trộn thịt bò! Điều này sao có thể, bọn chúng rất thích ớt trộn thịt bò, một ngày không ăn liền thèm!
Cuối cùng về nhà, Bạch Tuyết cởi giày ra, chân trần đi về phía phòng ngủ.
Ngả đầu nằm ở trên giường, Lãnh Dạ vươn đầu ra từ trong phòng bếp, nhìn cô đi chân trần lên lầu, thấy dép của cô trong tủ, anh cau mày.
"Chết tiệt! Lại không đi dép lê!" Lãnh Dạ cầm lấy dép lê đi đến phòng ngủ.
Nhưng mà, người còn chưa đi vào, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng Bạch Tuyết gào lên!
"Hiện tại ta cảnh cảo mấy người cái con, về sau ở bên ngoài không được chủ động nói chuyện cùng ta, chỉ có thể để ta nói chuyện cùng các con, chỉ cần có người ngoài đó, tốt nhất các con nên ngoan ngoãn đóng miệng, bằng không ta sẽ trừng phạt các con không có cơm ăn!" Bạch Tuyết giận giữ gào lên.
Lãnh Dạ nhíu mày, người này, đứa nhỏ vẫn chưa có sinh ra, lền đứng bắt đầu dạy dỗ!
"Mẹ dù sao bọn họ không nghe mấy người chúng con nói chuyện, sợ cái gì."
Chúng ta lo lắng mẹ cô đơn, nên mới không ngại phiền toái nói một chút ....."
"Mẹ, làm ơn về sau trừng phạt bọn con thì đừng trừng phạt không ăn cơm được không? Nói vậy, khi nào mấy người bọn con mới có thể lớn lên! Bọn con muốn lớn lên thật nhanh, về sau dùng miêng của mình ăn ớt trộn thịt bò chứ! Miễn để mẹ trừng phạt chúng ta không được ăn cơm!"
"Im ngay ----- các con còn coi ta là mẹ của các con sao? Trẻ con vẫn chưa sinh ra liền dám già mồm có phải hay không? Cẩn thận ta đánh mông các con!" Bạch Tuyết kích động gào to trách móc, hơn nữa bắt đầu thay quần áo.
"Mẹ thật sự muốn đánh mông của bọn con sao?"
"Đương nhiên ----- ai bảo các con không nghe lời."
"Có chút tiếc nuối nha, Con còn không có mông nha." Sói con thứ ba bất đắc dĩ nói.
“ Phốc- “ Bạch Tuyết bật cười .
“ Mẹ muốn làm thật sao! Không nên hù dọa người như vậy! Con còn nhỏ, mẹ đừng hù dọa con như thế, nếu không làm sao con lớn lên được!” Sói con số ba chậm rãi nói, âm thanh ngọt ngào.
Chẳng biết rằng bọn chúng sẽ lớn lên rất nhanh. sau đó đi ra khỏi bụng mẹ, vì chúng là linh đồng chuyển thế, đương nhiên sinh ra cũng rất kì lạ.
Giọng nói mềm mại của công chúa nhhỏ khiến Bạch Tuyết mền lòng.
“ Được rồi , hôm nay mẹ thừa nhận mình nóng tính, như vậy đi, tối nay cho các con ăn ớt trộn thịt bò. “
“Me? “
“Me?”
“ Mẹ ?”
“ Gì? “ Bạch Tuyết cau mày nói, cô không dám tưỡng tượng mấy đứa nhỏ này sinh ra sẽ thành dạng gì, hiện tại đã làm cho đầu cô muốn nổ tung!
“ Con muốn gặp mặt cha! “ Sói con số ba nói thật nhỏ.
“Không phải mỗi ngày con đều thấy cha sao? “ Bạch Tuyết thuận miệng trả lời một câu.
“ Mẹ? Ý em ba là bọn con muốn chính thức gặp mặt“. Sói con số một nói .
“ Chính thức gặp mặt?” Các con hiện tai đến bóng cũng không có, sao có thể gặp mặt?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi .
“ Mẹ à,bọn con không phải có ý này, ý bọn con là muốn cho cha biết chúng con tồn tại! “
“…” Bạch Tuyết không nói gì.
Bxchj Tuyết cũng không nói qua truyện mang thai!
Mà từ hôm đó về thì anh ấy cũng khộng hỏi cô chuyện mang thai!
Muốn nên nói cho anh ấy biết không?
Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Anh ấy có thích đứa nhỏ không?
“Mẹ “?
“ Mẹ , Cha đang đợi Mẹ nói …”
“ Thật sao ?” Bạch Tuyết thấp giọng hỏi .
“ Đúng vậy , cha là một người rất thông mình, cho nên không thể không biết! Có lẽ cha đang chờ mẹ nói?” Sói con số hai nhắc nhở Bạch Tuyết nói.
“ Mẹ nên nói thế nàođây ? Lúc trước mẹ đã nói cho cha biết mẹ không mang thai , mẹ đã lừa cha con ! “ Bạch Tuyết nản long nói .
“ Mẹ cứ nói thẳng, Mẹ đang mang thai “ Sói con số một nói .
“ Mẹ suy nghĩ một chút đã..”
Trong nháy mắt phong ngủ lại yên tĩnh, Lãnh Dạ cầm dép tiến vào ,
“Vì sao không mang dé ? Muốn làm dã nhân à?”Lãnh Dạ lạnh lùng nói .
“ Em? Anh?” Bạch Tuyết muốn nói, thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, cô lại không mở lời được .
“ Ơ kìa! Mẹ mau nói đi, nói mẹ đang mang thai “. Sói con số một giục Bạch Tuyết nói.
Tay chân Bạch Tuyết luống cuống , khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên. Mặc dù vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng quanh thân lại tản ra một loại hơi thở vui sướng.
“ Có việc gì sao?” Lãnh Dạ làm như không có việc gì hỏi .
“ À, có chút chuyện…” Bạch Tuyết ấp úng nói, cô cũng không biết tại sao, mỗi lần mặt đối mặt với anh ấy luôn khiến cho côđỏ mặt, tim đập nhanh, không biết phãi làm sao, nói chuyện cũng không theo kịp!
“ Mẹ --- mẹ thực sự là nhát gan! mau nói đi! “ Sói con số ba nói.
“ Mẹ nhanh chóng nói đi! nói cho cha biết “. Sói con số một hưng phấn nói .
“ Mẹ nói mau đi , nói cho cha , cha đã có con .” sói con hai lo lắng thúc giục.
“Đừng ầ mĩ ---“ Bạch Tuyết không kiên nhẫn trả lời một câu
“Cái gì ?” Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi
“A? có muỗi, trong phong có muỗi , kêu on gong, hì hì “ Bạch Tuyết cười nói nhìn Lãnh Dạ.
“ Mẹ thật đáng ghét ! Con là công chúa, chứ không phãi là muỗi đâu nhé!” Sói con số ba bất mãn nói .
Bạch Tuyết xấu hổ cười, bời vì đứa thứ ba mất hứng, bởi vì lí do cô đưa ra.
“ Cái này, Lãnh Dạ , cám ơn anh đã tặng quà cho em!” Bạch Tuyết không đầu không đuôi nói một câu như vậy, khiến ba đứa con ltrong bụng thi nhau ngã sấp, thất không hiểu mẹ đang làm cái gì!
“Không phải chỉ là mang thai thôi sao?
Có thể khó như vậy sao? sói con số một suy nghĩ!
Thật sự vất vả như vậy sao? sói con số hai khó hiểu!
Khó khăn lắm sao? sói con số ba hoang moang.
Không nói gì ---
Không nói gì ---
Không nói gì ---
“ Quà sao?Là những thứ trong ngăn kéo? Lãnh Dạ tò mò hỏi , tròng mắt không khỏi hiện tia trêu chọc.
“ Cám ơn anh về những món quà đó! còn có một món quà đặc biệt!” Trên trán Bạch Tuyết đổ mồ hôi hột, vì quá khẩn trưởng, cảm thấy việc lên bục giảng nói chuyện còn tốn sức hơn.
“ Món quà đặc biệt? Không nhớ rõ !” Lãnh Dạ giã vờ tò mò.
“ Đúng vậy , em cũng không biết anh đã đưa cho em lúc nào! Bạch Tuyết gãi gãi đầu, làm bộ dáng như đứa nhỏ, mỉm cười ngọt ngà, pha chút khó xử.
Khóe miệng Lãnh Dạ lại nhếch lên
Nói chung là trên mặt Bạch Tuyết cực kì phức tạp.
“ Vậy em thích không ? “ Lãnh Dạ cố tùy ý hỏi, trong lòng anh lại rất để ý cái nhìn của Bạch Tuyết.
“ À, rất thích, thế nhưng em muốn cùng anh chia sẻ phần vui sướng?
“ Vậy, lấy ra cho anh xem quà đó là cái gì ?” Lãnh Dạ nói
/530
|