Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết đang trốn tránh một vài suy nghĩ khó tiêu hóa, ví dụ cô cũng hoài nghi anh và Lang Vương có bộ dạng rất giống nhau, bọn họ có phải là một người hay không?
Nhưng mà, cô không có dũng khí nghĩ bọn họ chính là một người, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận anh không phải là người!
Không cần nghĩ nhiều, cười một cái, bộ dạng anh tốt như vậy, không cười chẳng phải là lãng phí sao! Bạch Tuyết nhìn ra Lãnh Dạ đang trầm tư, cô cắt ngang anh, không hi vọng ý nghĩ sâu trong nội tâm mình là thật, anh càng nhìn cô như vậy, cô càng lo lắng!
Lãnh Dạ nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đối diện anh, xinh đẹp ngọt ngào, cười tươi tự nhiên, hút lấy hồn người, anh lại một lần nữa không thể kiềm chế rơi vào, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không mất đi cô, nhất định anh phải giữ lấy cô thật chặt, mặc kệ trên trời khảo nghiệm anh như thế nào, anh đều muốn cùng cô chịu đến cùng.
Lại mất đi, đó là không có khả năng!
Cô gái nhỏ này đã tiến công vào thế giới của anh, lại dễ dàng tiến sâu vào trong nội tâm của anh, làm sao anh cho phép cô rời khỏi anh một lần nữa, tuyệt đối sẽ không buông cô ra, tuyệt đối sẽ không mất đi cô.
Về sau trong sinh hoạt, cô phải ăn cơm cùng anh, nghỉ ngơi cùng anh, mặc kệ cô ở đâu! Anh đều sẽ đi theo cô, bao gồm tới nhà cô, anh sẽ hạ mình, cho tới khi cô rời đi mới thôi.
Người phục vụ tới, Bạch Tuyết chỉ hai món bản thân thích ăn.
Này, anh xem thực đơn đi, anh muốn ăn cái gì? Bạch Tuyết đưa thực đơn tới trước mặt Lãnh Dạ.
Em ăn cái gì anh ăn cái đó. Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, ở đây có thể có đồ ăn ngon gì! Tùy tiện ăn chút rồi tính.
Em chọn nếu anh không thích ăn, đến lúc đó cũng đừng trách em, anh là đàn ông, vốn nên là anh chủ động gọi cơm, anh ngược lại, giống một ông cụ ngồi ở chỗ đó, làm đàn ông quá kém cỏi! Bạch Tuyết thấy Lãnh Dạ không thể hợp với nơi này, không khỏi giáo huấn anh.
Anh rất kém cỏi? Anh thật sự rất kém cỏi sao?
Sao nào, em nói oan anh sao? Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ là biết anh đang nghĩ cái gì, nhất định cho rằng bản thân rất giỏi, bằng không vì sao luôn luôn lộ ra gương mặt lạnh lùng!
Chẳng lẽ em không có sử oan anh? Anh không tốt đối với em sao? Lãnh Dạ trừng mắt nhìn Bạch Tuyết hỏi.
Anh nhìn nam nữ bên cạnh mà xem, người ta mới coi là quan hệ nam nữ, anh xem người đàn ông đó kìa, chủ động gọi cơm cho cô gái của mình, còn cười đùa tán gẫu với cô gáu, anh nhìn anh đến vẻ mặt tươi cười cũng không cho em, chẳng lẽ còn tốt?
Lãnh Dạ nhíu mày, nhìn theo phương hướng ngón tay cô chỉ, quả nhiên, người đàn ông này đều rất tốt với cô gái, một bộ đau lòng cho cô gái, buổi tối sẽ không nhường bắt phải lên giường!
Hừ! Anh không phải loại đàn ông đó, không có cốt khí!
Anh muốn cốt khí, hay là muốn em vui vẻ, anh xem rồi làm đi!
Lãnh Dạ nhíu mày lại càng sâu, cô nàng đáng giận, lại đưa anh ra so với đám phàm tục tử đó!
Vì cô gái nhỏ này, anh nhịn còn ít sao?
Nhìn bộ dạng cô ở đối diện rầu rĩ không vui, Lãnh Dạ đành phải nhăn mày.
Cầm lấy thực đơn, nhìn một chút, đưa tay gọi người phục vụ.
Mang cho tôi món canh này, cô gái của tôi thích uống. Bạch Tuyết ngây ngẩn cả người, anh làm cái gì vậy? Vẫn biết nghe lời rồi sao?
Ai ngờ? Càng khiếp sợ còn ở phía sau.
Em yêu, như vậy được chứ?
Bạch Tuyết uống một ngụm trà, kém chút phun ra rồi.
Nhìn bộ dáng anh nghiêm túc thật buồn cười, mà nụ cười trên mặt anh khiến tim Bạch Tuyết đình chỉ mấy giây? Rõ ràng vừa rồi còn đối mặt vẻ mặt lạnh lùng, bỗng nhiên lấy lòng tươi cười, không khỏi toàn thân sợ hãi!
Nhất là anh dùng giọng điệu vô cùng thân thiết gọi cô như vậy, bỗng nhiên có loại cảm giác giết người trong nháy mắt.
Ha ha, như vậy mới ngoan. Bạch Tuyết xấu hổ cười, có chút không quen.
Người đàn ông lạnh lùng này cười, cười yêu nghiệt như vậy, mị hoặc như vậy, điểm này không thể không thừa nhận được, vi khi người đàn ông này cười quá chói mắt, tướng mạo anh tốt, vóc người lại đẹp, lại có tiền có thế, anh là người đàn ông ưu tú như vậy xem ra vẫn nên ít cười, nếu không sẽ đưa từng đàn ong bướm tới.
Không phải là cô không thừa nhận, Lãnh Dạ ưu tú cỡ nào, mà cô thì có cái gì?
Nhìn cô gái nhỏ như có chút ưu thương, chẳng lẽ anh còn làm không tốt, vì sao cô không vui? Cô nói là muốn cốt khí hay là muốn cô cao hứng? Đương nhiên là anh muốn cô cao hứng, đây là nhất định.
Anh cũng biết, tính tình mình không tốt, phải nói, tính tình anh không tốt mọi người đều biết, từ khi mới bắt đầu anh luôn lấy tư thái như vậy xuất hiện, cho nên anh cũng đã quen hình thức ở chung giữa bọn họ như vậy.
Thẳng đến cô vừa mới nói, anh là người đàn ông kém cỏi, không biết kém đàn ông bình thường thế nào, anh cũng không biết, thế nhưng nếu như cô không thích, anh đều đồng ý thay đổi. Anh chỉ cần cô hài lòng.
Tục ngữ nói biết sai có thể thay đổi chính là đồng chí tốt, cô không đến nỗi ngay cả cơ hội sửa cũng không cho anh chứ? Từ lúc nào mà cô gái này học ác như vậy, cũng không cho anh thời gian thở dốc!
Làm sao vậy? Người đàn ông của em vẫn chưa đủ tiêu chuẩn sao?
Lúc đầu tại sao anh lại thích em? Cô cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Trước đây chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hiện tại mới đột nhiên ý thức được, bên cạnh anh có đủ loại phụ nữ, gần như chỉ cần anh đồng ý, những người phụ nữ kia do anh tùy chọn, vì sao anh lại thích cô? Giữa bọn họ còn có đứa nhỏ?
Nhưng mà, cô không có dũng khí nghĩ bọn họ chính là một người, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận anh không phải là người!
Không cần nghĩ nhiều, cười một cái, bộ dạng anh tốt như vậy, không cười chẳng phải là lãng phí sao! Bạch Tuyết nhìn ra Lãnh Dạ đang trầm tư, cô cắt ngang anh, không hi vọng ý nghĩ sâu trong nội tâm mình là thật, anh càng nhìn cô như vậy, cô càng lo lắng!
Lãnh Dạ nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đối diện anh, xinh đẹp ngọt ngào, cười tươi tự nhiên, hút lấy hồn người, anh lại một lần nữa không thể kiềm chế rơi vào, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không mất đi cô, nhất định anh phải giữ lấy cô thật chặt, mặc kệ trên trời khảo nghiệm anh như thế nào, anh đều muốn cùng cô chịu đến cùng.
Lại mất đi, đó là không có khả năng!
Cô gái nhỏ này đã tiến công vào thế giới của anh, lại dễ dàng tiến sâu vào trong nội tâm của anh, làm sao anh cho phép cô rời khỏi anh một lần nữa, tuyệt đối sẽ không buông cô ra, tuyệt đối sẽ không mất đi cô.
Về sau trong sinh hoạt, cô phải ăn cơm cùng anh, nghỉ ngơi cùng anh, mặc kệ cô ở đâu! Anh đều sẽ đi theo cô, bao gồm tới nhà cô, anh sẽ hạ mình, cho tới khi cô rời đi mới thôi.
Người phục vụ tới, Bạch Tuyết chỉ hai món bản thân thích ăn.
Này, anh xem thực đơn đi, anh muốn ăn cái gì? Bạch Tuyết đưa thực đơn tới trước mặt Lãnh Dạ.
Em ăn cái gì anh ăn cái đó. Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, ở đây có thể có đồ ăn ngon gì! Tùy tiện ăn chút rồi tính.
Em chọn nếu anh không thích ăn, đến lúc đó cũng đừng trách em, anh là đàn ông, vốn nên là anh chủ động gọi cơm, anh ngược lại, giống một ông cụ ngồi ở chỗ đó, làm đàn ông quá kém cỏi! Bạch Tuyết thấy Lãnh Dạ không thể hợp với nơi này, không khỏi giáo huấn anh.
Anh rất kém cỏi? Anh thật sự rất kém cỏi sao?
Sao nào, em nói oan anh sao? Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ là biết anh đang nghĩ cái gì, nhất định cho rằng bản thân rất giỏi, bằng không vì sao luôn luôn lộ ra gương mặt lạnh lùng!
Chẳng lẽ em không có sử oan anh? Anh không tốt đối với em sao? Lãnh Dạ trừng mắt nhìn Bạch Tuyết hỏi.
Anh nhìn nam nữ bên cạnh mà xem, người ta mới coi là quan hệ nam nữ, anh xem người đàn ông đó kìa, chủ động gọi cơm cho cô gái của mình, còn cười đùa tán gẫu với cô gáu, anh nhìn anh đến vẻ mặt tươi cười cũng không cho em, chẳng lẽ còn tốt?
Lãnh Dạ nhíu mày, nhìn theo phương hướng ngón tay cô chỉ, quả nhiên, người đàn ông này đều rất tốt với cô gái, một bộ đau lòng cho cô gái, buổi tối sẽ không nhường bắt phải lên giường!
Hừ! Anh không phải loại đàn ông đó, không có cốt khí!
Anh muốn cốt khí, hay là muốn em vui vẻ, anh xem rồi làm đi!
Lãnh Dạ nhíu mày lại càng sâu, cô nàng đáng giận, lại đưa anh ra so với đám phàm tục tử đó!
Vì cô gái nhỏ này, anh nhịn còn ít sao?
Nhìn bộ dạng cô ở đối diện rầu rĩ không vui, Lãnh Dạ đành phải nhăn mày.
Cầm lấy thực đơn, nhìn một chút, đưa tay gọi người phục vụ.
Mang cho tôi món canh này, cô gái của tôi thích uống. Bạch Tuyết ngây ngẩn cả người, anh làm cái gì vậy? Vẫn biết nghe lời rồi sao?
Ai ngờ? Càng khiếp sợ còn ở phía sau.
Em yêu, như vậy được chứ?
Bạch Tuyết uống một ngụm trà, kém chút phun ra rồi.
Nhìn bộ dáng anh nghiêm túc thật buồn cười, mà nụ cười trên mặt anh khiến tim Bạch Tuyết đình chỉ mấy giây? Rõ ràng vừa rồi còn đối mặt vẻ mặt lạnh lùng, bỗng nhiên lấy lòng tươi cười, không khỏi toàn thân sợ hãi!
Nhất là anh dùng giọng điệu vô cùng thân thiết gọi cô như vậy, bỗng nhiên có loại cảm giác giết người trong nháy mắt.
Ha ha, như vậy mới ngoan. Bạch Tuyết xấu hổ cười, có chút không quen.
Người đàn ông lạnh lùng này cười, cười yêu nghiệt như vậy, mị hoặc như vậy, điểm này không thể không thừa nhận được, vi khi người đàn ông này cười quá chói mắt, tướng mạo anh tốt, vóc người lại đẹp, lại có tiền có thế, anh là người đàn ông ưu tú như vậy xem ra vẫn nên ít cười, nếu không sẽ đưa từng đàn ong bướm tới.
Không phải là cô không thừa nhận, Lãnh Dạ ưu tú cỡ nào, mà cô thì có cái gì?
Nhìn cô gái nhỏ như có chút ưu thương, chẳng lẽ anh còn làm không tốt, vì sao cô không vui? Cô nói là muốn cốt khí hay là muốn cô cao hứng? Đương nhiên là anh muốn cô cao hứng, đây là nhất định.
Anh cũng biết, tính tình mình không tốt, phải nói, tính tình anh không tốt mọi người đều biết, từ khi mới bắt đầu anh luôn lấy tư thái như vậy xuất hiện, cho nên anh cũng đã quen hình thức ở chung giữa bọn họ như vậy.
Thẳng đến cô vừa mới nói, anh là người đàn ông kém cỏi, không biết kém đàn ông bình thường thế nào, anh cũng không biết, thế nhưng nếu như cô không thích, anh đều đồng ý thay đổi. Anh chỉ cần cô hài lòng.
Tục ngữ nói biết sai có thể thay đổi chính là đồng chí tốt, cô không đến nỗi ngay cả cơ hội sửa cũng không cho anh chứ? Từ lúc nào mà cô gái này học ác như vậy, cũng không cho anh thời gian thở dốc!
Làm sao vậy? Người đàn ông của em vẫn chưa đủ tiêu chuẩn sao?
Lúc đầu tại sao anh lại thích em? Cô cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Trước đây chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hiện tại mới đột nhiên ý thức được, bên cạnh anh có đủ loại phụ nữ, gần như chỉ cần anh đồng ý, những người phụ nữ kia do anh tùy chọn, vì sao anh lại thích cô? Giữa bọn họ còn có đứa nhỏ?
/530
|